Chương 262: Hồ Nước
Phù Hoa
26/08/2021
Dù nó không rơi xuống, vẫn luôn treo trên đỉnh đầu không chịu đi, mặt trời không chiếu được xuống dưới,cây côi khu vực bị bao phủ đều sắp chết sạch.
Đối với mảnh Không Hải này, hoạt động thăm dò vẫn luôn tiến triển chậm chạp, tất cả mọi người không biết nó sẽ mang đến nguy hiểm nào, mọi người đoán tới đoán đi mới dễ gây ra khủng hoảng nhất.
Nguyên vẹn hiểu biết xong giả thiết thế giới cùng với vị trí hoàn cảnh trước mắt, Tần Minh Hoàng cuối cùng hiểu ra lão ca Ba Lý tổ bảo vệ kia đến tột cùng vì sao táo bạo bất an.
Bởi vì Không Hải tới gần, trong căn cứ nghiên cứu sinh vật biển không quá chính quy lại quy mô nhỏ này của bọn họ, số lượng nhân viên giảm dần gần hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người.
Ba Lý bọn họ đương nhiên cũng muốn chạy, nhưng người phụ trách không muốn, tiến hành nói chuyện cùng bọn họ xong, trả thêm một số tiền lương lớn, lúc này mới giữ được người lại.
Tần Minh Hoàng tử bút kỷ nguyên thân lưu lại mới biết được, ba ngày trước cô tới đây, người phụ trách căn cứ cho cô tiền lương phong phú, cho nên cô mới tới. Tần Minh Hoàng lấy giác quan thứ sáu của mình ra thề, nguyên thân tuyệt đối là bị lừa đến.
Cũng bắt đầu từ ba ngày trước khi nguyên thân đến, cái căn cứ nho nhỏ này bị phong tỏa hoàn toàn. Theo người phụ trách nói là vì bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy, có thể là ông ta sợ mấy nhân viên còn lại này chạy trốn.
Hiện giờ bốn người họ bị nhốt ở nơi này, tin tức bên ngoài cái gì cũng không có, người phụ trách không liên hệ được, ba ngày trước đưa đồ ăn hàng ngày cũng không ai đưa...... Đối mặt với tình huống như vậy, mấy người đang ngồi tâm tình ai cũng đều không tốt nổi.
Trừ Tần Minh Hoàng, hiện tại cô tràn ngập tò mò với thế giới này và không Hải.
Cô rất rõ ràng, mình lấy một thân phận khác thức tỉnh ở một thế giới xa lạ, khẳng định là bởi vì đã chết ở thế giới cũ. Phi cơ rủi ro có thể không chết sao, tự nhiên nhặt một cái mệnh sống thêm một lần, đương nhiên đáng giá cao hứng.
Lúc ấy trên máy bay còn có vài người Tần gia, cô biết trừ Tần Minh Hồi cùng với cô đều là thị nữ, còn có Tần Phi Thường vân vân...... nói không chừng cô còn có thể ở thế giới này tìm được những người khác.
Khẩu vị rất tốt mà ăn xong đồ ăn Lệ Hi ứng phó làm ra, nghe họ oán giận trong tủ đông, đồ ăn dư lại không nhiều lắm, lại oán giận người phụ trách không liên lạc được, Tần Minh Hoàng lo tự mình thu thập mâm của mình, rời nhà ăn nhỏ đi bộ khắp nơi.
Thăm dò thế giới mới, bắt đầu từ xung quanh mình.
Cô dạo qua một vòng, đầu tiên phát hiện một vấn đề. Vây quanh căn cứ là tường cao, thật sự là cao quá mức, bên trên còn quẩn hàng rào điện và thiết bị, dường như chuyên để phòng bị người khác trèo tường. Cửa cũng vậy, cửa sắt lớn đóng chặt, một cái cửa nhỏ như bị rỉ sét đẩy thế nào cũng không mở. Khoa trương như vậy, không biết còn tưởng rằng đây là căn cứ quân sự.
So sánh với phòng vệ nghiêm mật, bên trong căn cứ nhưng lại đơn sơ. Tổng cộng chỉ có hai tòa nhà, một tòa lớn bên trong đặt chút thiết bị lung tung rối loạn và thiết bị cũ nhìn không hiểu, một tòa khác chính là ký túc xá, phân nửa trống rỗng.
Trừ cái này ra, là hồ nước trong nhà diện tích lớn nhất cùng với mấy cái hồ nước bên ngoài, còn có một cái hầm chứa đá lớn bên cạnh cái hồ trong nhà. Tần Minh Hoàng mở hầm chứa đá ra nhìn, bên trong có rất nhiều cá, hẳn là thức ăn cho sinh vật trong hồ.
Cắt xén nghiêm trọng a, chỗ cá này trên cơ bản là không động đến, phỏng chừng Ba Lý bọn họ đã vài ngày không cho ăn... Trong nước nuôi cái gì, không phải là đã bị chết đói đi?
Hồ nước diện tích rất lớn, nhưng căn cứ nhỏ này nơi chốn đều lộ ra cũ nát, đơn sơ keo kiệt. Cho nên rất cuộc là căn cứ nghiên cứu sinh vật biển bất chính quy gì?
Còn có, sinh vật biển trong căn cứ đâu? Cô đi một vòng cũng không nhìn thấy cái gì tồn tại trong nước?
Đương nhiên cũng có khả năng là do nước trong ao quá đục, dù sao Tần Minh Hoàng dạo qua một vòng, một con cá sống cũng chưa thấy.
Hồ nước trong nhà và hồ nước bên ngoài có thể liên thông, ngày thường vẫn ngăn lại, Tần Minh Hoàng thấy cái khóa nhỏ giữa hồ.
Bên ngoài còn tốt, ít nhất có thể thông khí tán vị, nước ao xanh là giống như sinh trưởng rất nhiều tảo, nhưng trong nhà, vừa đi vào, mùi vị kia quả thực có thể hun cho người ta nửa đời sau đều không muốn ăn hải sản.
Đi đến bên cạnh cái ao trong nhà, Tần Minh Hoàng ngồi xổm xuống nhìn làn nước vẩn đục tản ra mùi thổi này, tự hỏi Ba Lý và người tên Lôi kia rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không từ tể rửa sạch hồ nước, không thay nước, mới làm nơi này nát thành như thể.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người lặng lẽ đi tới đây. Tần Minh Hoàng lông mày nhướn lên coi như không phát hiện, chờ đến phía sau người nọ giơ chân đá tới, cô xoay người một cái tránh đi.
"A!" Đá vào chỗ trống, thân hình Ba Lý không ổn, Tần Minh Hoàng thấy thể vội vàng hỗ trợ hắn, vươn mũi chân đá vào mông, giúp hắn rơi vào nước hồ vẩn đục tanh tưởi.
"Rầm -_".
Ba Lý từ trong nước toát ra, tức muốn hộc máu mà bám vào thành hồ bên cạnh. Tần Minh Hoàng đã lui về phía sau tránh nước ao vẩy ra, làm bộ làm tịch che miệng a một tiếng, "A, anh không sao chứ, vừa rồi thật là làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên anh lại rớt vào trong nước!”
“Mày con tiện nhân này, là mày có ý đẩy tao xuống!” Ba Lý nói, ho khan hai tiếng nhổ nước trong miệng ra, bị mùi lạ đó kích thích đến buồn nôn, không ngừng trợn trắng mắt.
Tần Minh Hoàng trên mặt tươi cười cũng lười che giấu, nghe hắn vừa nôn vừa chửi bới không sạch sẽ, trực tiếp lại nhấc chân đá hắn về trong ao.
"Ha ha ha ha lão huynh anh cũng quá khôi hài, mẹ kiếp, thật thổi ha ha ha ha!”
Cô cười cười, đột nhiên chỉ vào nước phía sau Ba Lý, kinh hãi, "A, trong nước có quái vật!”
Ba Lý sắc mặt đại biển, ngã lộn nhào từ trong ao bò dậy, một đường chạy như điên ra cửa chính, nửa đường một cái trơn ngã vừa quỷ vưa đi hơn 3 mét, bò dậy rồi cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy.
Tần Minh Hoàng: "... không phải đầu lão huynh, tôi thuận miệng lừa gạt, đến mức dọa thành như vậy sao.”
Cô nhìn vệt nước trên mặt đất tản ra mùi lạ, tấm tắc hai tiếng, cũng đi theo ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, trong hồ vẩn đục thật lớn, hiện lên một bóng dáng màu đen giống cụm hoa tản ra ở trong nước.
Đối với mảnh Không Hải này, hoạt động thăm dò vẫn luôn tiến triển chậm chạp, tất cả mọi người không biết nó sẽ mang đến nguy hiểm nào, mọi người đoán tới đoán đi mới dễ gây ra khủng hoảng nhất.
Nguyên vẹn hiểu biết xong giả thiết thế giới cùng với vị trí hoàn cảnh trước mắt, Tần Minh Hoàng cuối cùng hiểu ra lão ca Ba Lý tổ bảo vệ kia đến tột cùng vì sao táo bạo bất an.
Bởi vì Không Hải tới gần, trong căn cứ nghiên cứu sinh vật biển không quá chính quy lại quy mô nhỏ này của bọn họ, số lượng nhân viên giảm dần gần hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người.
Ba Lý bọn họ đương nhiên cũng muốn chạy, nhưng người phụ trách không muốn, tiến hành nói chuyện cùng bọn họ xong, trả thêm một số tiền lương lớn, lúc này mới giữ được người lại.
Tần Minh Hoàng tử bút kỷ nguyên thân lưu lại mới biết được, ba ngày trước cô tới đây, người phụ trách căn cứ cho cô tiền lương phong phú, cho nên cô mới tới. Tần Minh Hoàng lấy giác quan thứ sáu của mình ra thề, nguyên thân tuyệt đối là bị lừa đến.
Cũng bắt đầu từ ba ngày trước khi nguyên thân đến, cái căn cứ nho nhỏ này bị phong tỏa hoàn toàn. Theo người phụ trách nói là vì bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy, có thể là ông ta sợ mấy nhân viên còn lại này chạy trốn.
Hiện giờ bốn người họ bị nhốt ở nơi này, tin tức bên ngoài cái gì cũng không có, người phụ trách không liên hệ được, ba ngày trước đưa đồ ăn hàng ngày cũng không ai đưa...... Đối mặt với tình huống như vậy, mấy người đang ngồi tâm tình ai cũng đều không tốt nổi.
Trừ Tần Minh Hoàng, hiện tại cô tràn ngập tò mò với thế giới này và không Hải.
Cô rất rõ ràng, mình lấy một thân phận khác thức tỉnh ở một thế giới xa lạ, khẳng định là bởi vì đã chết ở thế giới cũ. Phi cơ rủi ro có thể không chết sao, tự nhiên nhặt một cái mệnh sống thêm một lần, đương nhiên đáng giá cao hứng.
Lúc ấy trên máy bay còn có vài người Tần gia, cô biết trừ Tần Minh Hồi cùng với cô đều là thị nữ, còn có Tần Phi Thường vân vân...... nói không chừng cô còn có thể ở thế giới này tìm được những người khác.
Khẩu vị rất tốt mà ăn xong đồ ăn Lệ Hi ứng phó làm ra, nghe họ oán giận trong tủ đông, đồ ăn dư lại không nhiều lắm, lại oán giận người phụ trách không liên lạc được, Tần Minh Hoàng lo tự mình thu thập mâm của mình, rời nhà ăn nhỏ đi bộ khắp nơi.
Thăm dò thế giới mới, bắt đầu từ xung quanh mình.
Cô dạo qua một vòng, đầu tiên phát hiện một vấn đề. Vây quanh căn cứ là tường cao, thật sự là cao quá mức, bên trên còn quẩn hàng rào điện và thiết bị, dường như chuyên để phòng bị người khác trèo tường. Cửa cũng vậy, cửa sắt lớn đóng chặt, một cái cửa nhỏ như bị rỉ sét đẩy thế nào cũng không mở. Khoa trương như vậy, không biết còn tưởng rằng đây là căn cứ quân sự.
So sánh với phòng vệ nghiêm mật, bên trong căn cứ nhưng lại đơn sơ. Tổng cộng chỉ có hai tòa nhà, một tòa lớn bên trong đặt chút thiết bị lung tung rối loạn và thiết bị cũ nhìn không hiểu, một tòa khác chính là ký túc xá, phân nửa trống rỗng.
Trừ cái này ra, là hồ nước trong nhà diện tích lớn nhất cùng với mấy cái hồ nước bên ngoài, còn có một cái hầm chứa đá lớn bên cạnh cái hồ trong nhà. Tần Minh Hoàng mở hầm chứa đá ra nhìn, bên trong có rất nhiều cá, hẳn là thức ăn cho sinh vật trong hồ.
Cắt xén nghiêm trọng a, chỗ cá này trên cơ bản là không động đến, phỏng chừng Ba Lý bọn họ đã vài ngày không cho ăn... Trong nước nuôi cái gì, không phải là đã bị chết đói đi?
Hồ nước diện tích rất lớn, nhưng căn cứ nhỏ này nơi chốn đều lộ ra cũ nát, đơn sơ keo kiệt. Cho nên rất cuộc là căn cứ nghiên cứu sinh vật biển bất chính quy gì?
Còn có, sinh vật biển trong căn cứ đâu? Cô đi một vòng cũng không nhìn thấy cái gì tồn tại trong nước?
Đương nhiên cũng có khả năng là do nước trong ao quá đục, dù sao Tần Minh Hoàng dạo qua một vòng, một con cá sống cũng chưa thấy.
Hồ nước trong nhà và hồ nước bên ngoài có thể liên thông, ngày thường vẫn ngăn lại, Tần Minh Hoàng thấy cái khóa nhỏ giữa hồ.
Bên ngoài còn tốt, ít nhất có thể thông khí tán vị, nước ao xanh là giống như sinh trưởng rất nhiều tảo, nhưng trong nhà, vừa đi vào, mùi vị kia quả thực có thể hun cho người ta nửa đời sau đều không muốn ăn hải sản.
Đi đến bên cạnh cái ao trong nhà, Tần Minh Hoàng ngồi xổm xuống nhìn làn nước vẩn đục tản ra mùi thổi này, tự hỏi Ba Lý và người tên Lôi kia rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không từ tể rửa sạch hồ nước, không thay nước, mới làm nơi này nát thành như thể.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người lặng lẽ đi tới đây. Tần Minh Hoàng lông mày nhướn lên coi như không phát hiện, chờ đến phía sau người nọ giơ chân đá tới, cô xoay người một cái tránh đi.
"A!" Đá vào chỗ trống, thân hình Ba Lý không ổn, Tần Minh Hoàng thấy thể vội vàng hỗ trợ hắn, vươn mũi chân đá vào mông, giúp hắn rơi vào nước hồ vẩn đục tanh tưởi.
"Rầm -_".
Ba Lý từ trong nước toát ra, tức muốn hộc máu mà bám vào thành hồ bên cạnh. Tần Minh Hoàng đã lui về phía sau tránh nước ao vẩy ra, làm bộ làm tịch che miệng a một tiếng, "A, anh không sao chứ, vừa rồi thật là làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên anh lại rớt vào trong nước!”
“Mày con tiện nhân này, là mày có ý đẩy tao xuống!” Ba Lý nói, ho khan hai tiếng nhổ nước trong miệng ra, bị mùi lạ đó kích thích đến buồn nôn, không ngừng trợn trắng mắt.
Tần Minh Hoàng trên mặt tươi cười cũng lười che giấu, nghe hắn vừa nôn vừa chửi bới không sạch sẽ, trực tiếp lại nhấc chân đá hắn về trong ao.
"Ha ha ha ha lão huynh anh cũng quá khôi hài, mẹ kiếp, thật thổi ha ha ha ha!”
Cô cười cười, đột nhiên chỉ vào nước phía sau Ba Lý, kinh hãi, "A, trong nước có quái vật!”
Ba Lý sắc mặt đại biển, ngã lộn nhào từ trong ao bò dậy, một đường chạy như điên ra cửa chính, nửa đường một cái trơn ngã vừa quỷ vưa đi hơn 3 mét, bò dậy rồi cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy.
Tần Minh Hoàng: "... không phải đầu lão huynh, tôi thuận miệng lừa gạt, đến mức dọa thành như vậy sao.”
Cô nhìn vệt nước trên mặt đất tản ra mùi lạ, tấm tắc hai tiếng, cũng đi theo ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, trong hồ vẩn đục thật lớn, hiện lên một bóng dáng màu đen giống cụm hoa tản ra ở trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.