Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 402: Kết Thúc (Toàn Văn Xong)

Phù Hoa

06/02/2022

Giải quyết xong chuyện Tru Tà kiếm, La Ngọc An cùng em gái qua trung thu xong lại trở về Cựu Trạch.

Còn Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh, bọn họ tiếp tục lữ đồ của bọn họ, lần này không phải vì Tru Tà kiếm, mà là vì Khổ Sinh.

Khổ Sinh thường xuyên đút máu tươi cho La Ngọc Tĩnh, chính hắn lại không hút máu, vẫn duy trì cực độ khắc chế, cho dù La Ngọc An tỏ vẻ có thể cung cấp một ít máu, Khổ Sinh cũng cự tuyệt. La Ngọc Tĩnh lo lắng hắn lâu dài như vậy sẽ trở nên suy nhược, Khổ Sinh liền nói có thể tìm một ít địa phương còn bảo tồn linh khí để tu hành.

Bởi vì hiện giờ địa phương còn bảo tồn linh khí cực kỳ thưa thớt, phần lớn ở một ít chỗ sâu trong rừng rậm hẻo lánh ít dấu chân người, lòng tuyết sơn vân vân, cho nên bọn họ quyết định khảo sát khắp nơi một phen, tìm nơi linh khí nồng hậu để cư trú.

Cuối cùng, bọn họ chọn ra núi Thái Bạch, nơi đó trên cơ bản không có vết chân người, ngay cả đám người nhiệt tình yêu thương thám hiểm lữ hành cũng không thể tới.

Địa phương tuy tốt, nhưng không có tín hiệu, La Ngọc Tĩnh muốn liên hệ một chút với chị mình, phải cần trèo đèo lội suối đi tìm nơi có tín hiệu. Đứng ở đỉnh núi cầm di động trái phải trên dưới tìm kiếm tín hiệu như ẩn như hiện.

La Ngọc An nửa tháng không liên hệ được với em gái, liên hệ được thì bởi vì tín hiệu không tốt, đứt quãng nói một nửa liền cắt đứt ngoài ý muốn. Biết được em gái muốn ở núi sâu, La Ngọc An cũng chưa nói gì, chỉ cùng ngày cho người chuẩn bị, đi núi Thái Bạch, ở trong núi sâu kia dựng vài toà tháp tín hiệu.

Lúc này, tín hiệu cuối cùng thông suốt.

"Như vậy cũng tiện liên hệ." La Ngọc An nói, "Nếu các em muốn ở đó, không bằng chị cũng cho người xây nhà ở?”

"Thôi, nhà chúng em đã xây xong rồi, là một căn nhà bằng gỗ ở trên nhánh cây cao, có thể quan sát rừng rậm biển mây phía dưới, cảnh trí thực đẹp. Hơn nữa chúng em sẽ không luôn ở đây, qua một thời gian cũng sẽ đi ra ngoài một chút, không cần nhà ở thực tinh xảo.”

Hai người hàn huyên một lúc, La Ngọc An nhớ tới cái gì, hỏi: "Tiểu Tĩnh, em còn chưa thổ lộ với Khổ Sinh sao?"

La Ngọc Tĩnh chậm lại: "... đã nói.”

Lúc đó là buổi tối ngày bọn họ làm xong nhà gỗ.

Khổ Sinh không muốn uống máu, chỉ vào ban đêm tắm gội ánh trăng tu hành, La Ngọc Tĩnh ngồi ở bên cạnh hắn, nghe theo hắn chỉ đạo cũng tiến hành tu hành, ánh trăng sáng ngời vẩy lên người, lại dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn lại từng đợt từng đợt quang huy nhè nhẹ. La Ngọc Tĩnh ở trong tiếng gió núi rừng nghe được Khố Sinh hỏi: "Hiện giờ, em đã ổn chưa?”

"Cái gì ổn?”

"Hiện giờ, e, có thể tiếp thu được một người nam nhân ái mộ với em sao?”

La Ngọc Tĩnh không nghĩ tới Khổ Sinh sẽ nói ra lời này. Cô nghĩ, Khổ Sinh hằn là đã sớm đoán được cô từng trải qua cái gì, hắn từng gặp cô chật vật nhất, cũng từng gặp cô thống khổ giãy giụa nhất, từng gặp cô bài xích cùng cảnh giác với nam nhân, vì thế một đường đi tới, không dám quấy nhiễu cô.

"Có thể... nhưng em chỉ có thể tiếp thu anh.” La Ngọc Tĩnh do dự mấy tháng, rốt cuộc buột miệng thốt ra, "Em yêu anh.”

Khổ Sinh đưa lưng về phía cô, nghe cô nói trắng ra như thế, bỗng nhiên đè cái trán cúi đầu xuống, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ a a a.

La Ngọc Tĩnh nhào lên đè nặng lưng hắn, muốn bẻ đầu hắn lên nhìn xem: "Anh a a a a là có ý tứ gì! nhanh trả lời cho em!”

Thật vất vả nâng đầu hắn lên, thấy rõ ràng biểu tình của hắn, La Ngọc Tĩnh buông lỏng tay, giống như bị hắn lây bệnh, cũng hậu tri hậu giác cảm thấy ngượng ngùng.

"Đáng giận! Anh thẹn thùng cái gì!”

"Đáng giận! Ta chưa từng thẹn thùng!” Khổ Sinh nắm lên khẩu trang bên cạnh, phí công mà đeo lên mặt.

Hai người đối diện ngồi trong chốc lát, Khổ Sinh duỗi tay lay cô một chút, La Ngọc Tĩnh nhào qua ôm hắn. Khổ Sinh đáp tay ở sau lưng cô, ôm cô tiến vào trong lòng ngực.

Theo sau thấp giọng ở bên tai cô nói một câu.



-- "Với ta mà nói, em như là một mảnh tuyết trắng.”

Lúc vào đông lạnh thấu xương, từ miệng giếng bay xuống, dừng trên người hắn.

Chờ đến lúc vào đông thật sự có tuyết, núi Thái Bạch khắp rừng rậm đều bị bao vây trong tuyết thật dày, bọn họ từ nhà gỗ trên cây xa xem tuyết lớn, gió lạnh ô ô thổi, từ khe gỗ hở thổi vào trong phòng.

Nhưng hai cương thi cũng không cảm thấy lạnh, La Ngọc Tĩnh thậm chí chạy đến núi rừng chơi tuyết trên nền tuyết. Nhánh cây lá cây treo băng, phía dưới là tuyết trắng xoã tung mềm mại, La Ngọc Tĩnh hưng phấn mà bào tuyết, qua một lúc quay đầu xem, phát hiện không thấy Khổ Sinh.

Cô còn tưởng rằng hắn ghét bỏ nhàm chán mà chạy đi, tìm một vòng ở chung quanh không thấy, sau đó lại phát hiện hắn nằm ở bên cạnh trong tuyết, bị tuyết cô đào ra chôn lên. Cô ở trên đồng tuyết đó dẫn tới dẫm đi, hắn liền ở phía dưới, cũng không ra tiếng. Chờ cô tức muốn hộc máu kêu đáng giận, hắn mới từ phía dưới bò ra.

Hắn là thật sự thích cảm giác bị tuyết bao phủ bao trùm ...... Nhưng tuyết tan chính là nước, hình thái bất đồng mà thôi, đổi lại là nước sao hắn lại không thích đi vào ngâm?

La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên phát hiện một biện pháp tuyệt diệu, cô có thể dùng tuyết tắm cho hắn!

Toàn bộ mùa đông, Khổ Sinh bị cô đuổi chạy khắp nơi.

Ngày xuân đã đến, rừng rậm sống lại, tuy rằng đã không có tuyết, nhưng các loại hoa ở trong núi nở như mây tựa sương, chỉ đi xung quanh xem hoa, là có thể nhìn qua một ngày.

Mùa hạ, ánh mặt trời mãnh liệt, là mùa Khổ Sinh không thích nhất, từ trước La Ngọc Tĩnh vẫn là người thì không thể hiểu được, cũng sau khi biến thành cương thi mới hiểu được cảm giác bị thái dương nướng có bao nhiêu không ổn. Cũng may trong núi ngày mùa hè thường có râm mát, trên đầu vô số cây cối che ánh mặt trời cho bọn họ, núi sâu Thái Bạch, có thể nói là nơi tránh nóng.

Đáng tiếc cuối hạ có một hồi dông tố, vô cùng vừa khéo mà bổ trúng nhà gỗ của bọn họ, nhà gỗ cùng với cả cái cây đều bị thiêu cháy, lửa lớn rung động, đến mưa cũng không thể tưới tắt.

Hai người giơ lá cây to che nước mưa, đứng ở dưới tàng cây nhìn lôi hỏa.

"Sớm biết thể nên dựng cột thu lôi.”

"Xây quá cao, xác thật dễ dẫn lôi.”

"Hiện giờ nhà cháy thì phải làm sao?”

"Tìm một chỗ khác xây lại là được.”

"Không bằng năm nay mùa đông trở về lại xây đi, dù sao cũng đã cháy, thừa lúc mùa thu mát mẻ, chúng ta đi ra bên ngoài một vòng rồi lại trở về.”

"Đáng giận, em rõ ràng là muốn đi thăm chị em!”

"Dấm Sinh, Dấm Sinh, Dấm Sinh ...... Là mùi chua của dấm! không bằng chúng ta đi Tây Sơn xem nơi sản sinh dấm?"

Bọn họ rời núi Thái Bạch, toàn bộ mùa thu đều lữ hành ở bên ngoài. Còn đi một chuyển đến Đằng Châu, tìm vị lão tiên sinh Thượng gia, để ông ấy lại làm bảo dưỡng cho Tru Tà kiếm.

Thượng lão tiên sinh mặt thối hoắc tiếp đãi bọn họ, xem ở phân thượng Tru Tà kiếm cần cẩn thận làm bảo dưỡng, lúc đưa bọn họ rời đi còn không quên dặn dò: "Kiếm này trân quý, mỗi năm đều phải bảo dưỡng, sang năm nhớ rõ lại đưa tới!”

Thượng lão tiên sinh đã là người đúc kiếm cuối cùng biết bảo dưỡng kiếm, con ông ấy Thượng tiên sinh không kể thừa thiên phú này, bọn họ nhưng thật ra có thể mỗi năm mang Tru Tà kiếm tới đây bảo dưỡng, chỉ là không biết còn có thể tới mấy năm.

Cựu Trạch, La Ngọc An thường xuyên có thể thu được em gái gửi đồ tới. Ban đầu cô cùng Khổ Sinh ở núi Thái Bạch tu hành, gửi tới đều là chút thổ sản vùng núi, là đồ vật lúc La Ngọc Tĩnh du ngoạn ở trong núi, nhìn cảm thấy đặc thù hoặc là thú vị.

Trong đó có thực vật, La Ngọc An liền trồng ở sân điện thờ, thứ khác có thể ăn, không thể ăn toàn bộ cất chứa lại.

Trong núi Thái Bạch chưa từng khai phá, La Ngọc Tĩnh sống tự do tự tại, La Ngọc An chỉ từ ảnh chụp cô ấy gửi tới, cũng có thể cảm nhận được cô nhẹ nhàng vui sướng.



Sau đó, có đồ từ địa phương khác gửi tới, đó là La Ngọc Tĩnh và Khổ Sinh rời núi Thái Bạch, hành tẩu ở các nơi, đến một chỗ nào nhìn thấy có thể đặc sản thì sẽ mua một ít gửi cho cô.

Tới ngày hội, trung thu hoặc là tết, Khổ Sinh cùng La Ngọc Tĩnh sẽ đến Du Châu cùng trải qua.

"Tiểu Tĩnh, khu Du Hạm gần đây mở triển lãm di tích ngầm, cùng chị đi xem không?” La Ngọc An hỏi.

La Ngọc Tĩnh gật đầu đáp ứng, lần này không mang theo Khổ Sinh, La Ngọc An cũng không mang trợ lý, hai chị em đeo ba lô, như là hai vị du khách bình thường nhất, trà trộn ở trong đám người tham quan.

Trước khi La Ngọc Tĩnh xảy ra chuyện, đã từng nói cùng La Ngọc An, chờ khảo thí kết thúc, trước khi vào đại học, muốn đến khu Du Hạm du lịch tham quan. Khi đó cái gì cô cũng không hiểu, chưa đi qua rất nhiều nơi, chưa thấy qua nhiều chuyện, sau đó lại trải qua quá nhiều, đã sớm quên mất nguyện vọng nhỏ lúc trước, nhưng hiển nhiên, chị cô còn nhở.

"Khi đó vẫn luôn thật đáng tiếc, không sớm một chút xin nghỉ đưa em đến xem, giờ tốt rồi.” La Ngọc An cười nói.

Tuy rằng cảnh còn người mất, cũng may tiếc nuối còn có thể được bù đắp.

Hai người theo dòng người tham quan, lại nhàn tản mà ngồi ở trên ghế cho du khách nghỉ ngơi, tùy ý mà trò chuyện.

“Em còn nhớ rõ lúc em học cao trung có người bạn họ Tưởng sao?" La Ngọc An hỏi.

La Ngọc Tình nhớ lại, chính là người bạn thích minh tinh, quyết liệt cùng cô. Sau khi cô trở về không để ý đến, không biết vì sao đột nhiên chị lại nói đến: "Cô ấy thế nào?”

“Tin tức phạm tội của bốn người kia công bố ở trên mạng xong, chuyện bạn học Tưởng đó làm với em cũng bị phát hiện, bịa đặt tin tức giả dối, mang fan công kích em...... Bởi vì bị lật ngược lại, cô ấy bị nhục mạ, sau lại bởi vì không thể chịu nổi mà tự sát.”

La Ngọc Tĩnh biểu tình bình tĩnh: "Như vậy a.”

Dùng dư luận bức sát người khác, cuối cùng cũng bị dư luận giết chết, nghe ra không có gì đáng giá cao hứng.

"Chị còn muốn đưa em đi gặp một người." La Ngọc An nói.

Các cô đi vào một khu trường học, đúng là tan học, ở trong đám học sinh, có một thiếu nữ một mình một người đeo ba lô, cô bé ngồi xổm trong tiệm văn phòng phẩm bên cạnh trường học chọn lựa giấy viết thư.

La Ngọc An đứng ở phố đối diện, chỉ vào thiếu nữ đó nói: "Em ấy là Mai Lật, con gái của Đoạn Nhạc Nghiêm một trong bốn hung thủ. Lúc cô bé 4 tuổi gia đình tan nát, sửa lại họ Đoạn từ đây đi theo mẹ là họ Mai. Mẹ cô bé sau 3-4 năm thì qua đời... hiện giờ cô bé mười sáu tuổi, chị vẫn luôn ở giúp đỡ đi học.”

La Ngọc Tĩnh hiểu ý tứ của chị mình, nói: "Vốn dĩ là không quan hệ với em ấy, chị, em không ngại chị giúp cô bé.”

Hai người ở bên đường đứng một lát, nhìn vị thiếu nữ ôm giấy viết thư mới mua, bước nhanh biến mất bên đường.

"Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về.”

"Vâng.”

Hai chị em đồng loạt rời đi, Mai Lật ở góc đường bỗng nhiên nhận thấy cái gì, nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy đám người rộn ràng nhốn nháo. Cô bé thu hồi ảnh mắt tiếp tục đi về phía trước, thấy bên cạnh một cửa hàng bán hoa, lão bản dọn ra một chậu hoa diên vĩ màu tím, không khỏi chậm bước chân nhìn thêm.

Thật là đẹp a, cô bé nghĩ, mạc danh cảm thấy tâm tình cao hứng hơn.

Các cô bước chân nhẹ nhàng mà hướng tới phương hướng khác nhau, càng đi càng xa.

-- Ngày tháng thống khổ chung quy sẽ đi qua, mỗi người đều lao vào cuộc sống của riêng mình, cuối cùng trở thành vai chính trong thế giới của bản thân.

(Hết truyện.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook