Chương 349: Khu An Toàn
Phù Hoa
23/10/2021
Heo màu đen, lông thô cứng, cái mặt dài, còn có hai cái răng nanh mọc dài ra bên ngoài, chân trước phình phình, mông khép chặt - trông giống như một con heo mạnh mẽ có thể đá chết một người đàn ông cường tráng.
Thế nhưng nó không may gặp phải mấy tráng hán hình người, lại là mấy người vây công một mình nó, cuối cùng bị trói lại khiêng đến trước mặt Tần Minh Hồi.
Bởi vì bọn Đinh Dương nghĩ đến Tần Minh Hồi rất có thể là một kẻ biến thái, thích tra tấn người khác, vì thế mang về một con heo sống. Vạn nhất mang heo chết về, lão đại này cảm thấy giết heo chết không có cảm giác, không hài lòng thì làm sao bây giờ!
Tần Minh Hồi cũng không biết những tiểu đệ tự thuần hóa này, thế nhưng lại suy nghĩ nhiều như vậy, cô sai người rửa sạch con heo kia, rửa sạch bùn trên người nó, sau đó liền an bài lên 01. [ vui lòng đọc ở web chính chủ để ủng hộ dịch giả ]
01 rà quét toàn bộ cơ thể của con heo, từ trong bàn tay bật ra các trang bị cố định, và sau đó –
Cạch cạch cạch ————
Mấy người Đinh Dương nhìn thấy miệng cũng không khép lại được. Họ cũng không phải là chưa từng thấy giết heo, nhưng, thực sự chưa bao giờ nhìn thấy quá trình giết heo tinh tế và tỉ mỉ như vậy. Như Tần Minh Hồi đã nói, lột da và cắt xương, nó giống như dựa theo sự phát triển cơ bắp của con heo, đem toàn bộ nó mở ra.
Ba phút sau, đầu heo, da heo, máu heo, nội tạng heo và thịt heo được chia thành nhiều phần, được phân loại sạch sẽ.
"Xong rồi sao?"
Mấy người Đinh Dương nghe được thanh âm này, mới phát hiện Tần Minh Hồi cầm một cái mũ rơm tự chế che mắt lại.
"Lão đại, ngài đây là...?"
Tần Minh Hồi lộ ra một đôi mắt, hơi xấu hổ cười cười, "Tôi không dám nhìn giết heo, quá đẫm máu."
Mấy người Đinh Dương đều nghẹn họng. Cô không dám nhìn sao?! Loại kinh dị này không phải là cô làm ra sao! Hơn nữa giết heo thì cô không dám nhìn, lúc trước giết người cũng không thấy cô nương tay... Không đúng, cô ta có thể là thật sự không thích máu tanh, cho nên mới trực tiếp đốt người thành tro bụi.
Nghĩ như vậy, mấy đại hán lại cảm thấy càng thêm sợ hãi.
Con người đem hung ác tàn nhẫn biểu hiện lên trên mặt, nào có loại người nhìn như vô hại, lại tùy thời tùy chỗ có thể móc pháo ra đem người đốt thành tro thành tro bụi đáng sợ như thế này.
Mấy người nhìn lão đại trong miệng nói sợ hãi, quay đầu liền lật thịt heo, biểu tình kính sợ.
Cô lật qua những miếng thịt kia, quan sát hình dạng của chúng một chút, bỗng nhiên nói: "Giải phẫu tốt dứt khoát lưu loát, bác sĩ chuyên nghiệp nhất cũng chỉ có thể làm được loại trình độ này đi, giải phẫu người hẳn là cũng sẽ rất thích hợp. ”
Tần Minh Hồi thật sự chỉ thuận miệng nói, nghĩ đến chỉ là thêm thuận lợi về phương diện chữa bệnh, cô cảm thấy sau này nói không chừng có thể phát triển phẫu thuật gì đó một chút.
Nhưng dừng lại trong tai mấy người Đinh Dương liền tương đối đáng sợ. Bọn họ nghĩ, cô quả nhiên phải dùng chức năng này để mổ người.
Tần Minh Hồi quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt mấy người bọn họ lại có chút trắng bệch, cô đoán đại khái bọn họ lại bổ não thêm cái gì, thuận miệng giải thích: "Yên tâm, ta sẽ không mổ các ngươi. ”
Mấy người Đinh Dương thả lỏng, thậm chí cảm thấy sung sướng vui mừng. Ý của lão đại là sẽ không mổ bọn họ, cô sẽ đi tìm người khác mổ. Nếu như người đáng sợ là một đám với bọn họ, vậy thật là làm cho người ta an tâm.
Đối với bảy đại hán càn ngày càng trung thành, Tần Minh Hồi không để ý lắm. Thịt heo chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ để cải thiện cuộc sống hàng ngày, khi ngày càng gần khu vực an toàn phía nam, cô phải xem xét nhiều vấn đề hơn, vì vậy những ngày này rất bận rộn.
Cô tăng cường cho 01 để viết thêm các chương trình nhỏ, phát triển các tính năng mới và cải thiện chế độ tấn công của hắn.
Tuy rằng đã xem qua phim, nhưng bộ phim kia cũng không toàn diện, Hoắc Ân cùng Hoắc Lan sau khi có được thiếu nữ cùng người máy, trên cơ bản là không tốn chút khí lực gì, liền đem toàn bộ khu an toàn phía nam thu vào trong túi.
Bởi vì đại chiến mấy trăm năm trước, văn minh thụ lùi, cây khoa học kỹ thuật từng thắp sáng trước kia đều khô héo, hơn nữa huyết trùng xâm lấn trăm năm trước, nhân loại còn lại bị ép lui xuống đất, vì sinh tồn mà giãy dụa mà dưới tình huống không có dư lực phát triển, đột nhiên xuất hiện người máy 01 cơ hồ là vô địch.
Không có con người có thể chống lại hắn, khu vực an toàn phía nam bị nghiền nát, hành động thô bạo của Hoắc Lan Hoắc Ân đã gây ra rất nhiều thương vong.
Tần Minh Hồi đương nhiên sẽ không đơn giản thô bạo như vậy, ngay cả người đi theo Hoắc Lan Hoắc Ân cũng không muốn giết, càng sẽ không muốn giết một ít người xa lạ trong căn cứ không liên quan đến mình. Chỉ là cô hiểu được, mình yêu hòa bình, người khác cũng không nhất định.
Nếu như muốn tiến vào khu an toàn phía nam, đầu tiên sẽ có những thế lực lớn nhỏ gây khó xử, nhất định sẽ có rất nhiều người cảnh giác bài xích người ngoài như cô, cho dù cô chỉ muốn xem tư liệu, nói vậy cũng sẽ có phiền toái nhiều không kể.
Đối với quan hệ lợi ích phức tạp của ban quản lý khu an ninh phía Nam, Tần Minh Hồi không chuẩn bị đi làm rõ ràng, cô chỉ cần không ngừng tăng cường chức năng phòng ngự và công kích của 01 là được rồi.
"Đây là chức năng quang võng[ tấm lưới ánh sáng] mới của 01, các người xem." Tần Minh Hồi để cho 01 thể hiện chức năng này một chút.
Chỉ thấy 01 mở hai tay ra, giữa hai tay hiện lên một mảnh lưới màu lam nhạt, hắn mở tấm lưới này quét qua người Tần Minh Hồi một lần.
Bảy đại hán xếp hàng ngồi đối diện nghe được tiếng tách tách rất nhỏ.
Ở trong tự nhiên, mỗi khi chạng vạng đều có đàn muỗi kết bè kết cánh xuất hiện, những con tiểu trùng này nhìn không đáng chú ý, kỳ thật cực kỳ lợi hại, mang theo độc, cắn lên người người, có thể khiến người sưng đỏ lên như cái nắm tay, ngay cả những đại quê mùi da dày thịt béo như bọn họ cũng cảm thấy phiền không sao tả siết.
Hiện tại bị 01 dùng quang võng dùng để thực nghiệm, chính là để thực nghiệm lên những con muỗi làm phiền người kia.
Tần Minh Hồi đứng ở trong những hàng rào điện nguy hiểm bên trong, còn đang giới thiệu, "Không cần nhìn những quang võng này không chớp mắt, thời điểm uy lực mạnh nhất, một cây ánh sáng nửa milimet như vậy có thể cắt ra sắt thép, các ngươi xem, cắt cành cây cũng rất dễ dàng. ”
Nói xong cô đem cành cây trong tay chọc vào lưới ánh sáng, giống như chọc không khí không hề trở ngại, cành cây đụng phải lưới ánh sáng trong nháy mắt liền biến mất.
Đinh Dương: "..."
Vậy cái lưới rậm rạp này, nếu đụng phải người... Mấy đại hán run chân, bày ra biểu tình khoa trương nhất, bốp bốp bốp vỗ tay. [ vui lòng đọc tại dtruyen.com]
“Các người cảm thấy, hiệu quả này thế nào?” Tần Minh Hồi cho bọn họ thấy, đương nhiên chính là vì tìm kiếm ý kiến của người khác, một mình cô buồn bực làm việc, ít nhiều tư duy sẽ có cực hạn, cho nên cô cũng hy vọng bọn họ có thể cho cô một chút cảm hứng mới.
Nhưng đám đại hán này chỉ biết khen ngợi cô, hơn nữa còn vắt óc khen ngợi.
Tần Minh Hồi: "Các người cảm thấy, có chỗ nào cần cải thiện không? "Ban đầu cô làm chức năng này, là để dọn dẹp đám muỗi ù ù bên cạnh, sau đó cảm thấy rất dễ sử dụng, liền phóng to nó, nhưng nhất thời lại không biết lưới ánh sáng lớn như vậy có ích lợi gì.
Đinh Dương thấy bộ dáng lão đại không quá hài lòng, cẩn thận nói: "Lão đại, mấy ngày nay ngài bày ra chức năng đều đã đặc biệt lợi hại, chúng ta thật lòng cảm thấy không có chỗ cần cải thiện. ”
Có thể không lợi hại sao, hắn cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có nhiều cách chết như vậy.
"Ta muốn hỏi một chút, ngài làm ra nhiều chức năng sát thương như vậy, sẽ không, không phải là muốn.... Giết chết toàn bộ khu vực an toàn của chúng ta, phải không? "Thanh âm Đinh Dương càng ngày càng nhỏ, nhưng lại không thể không hỏi, mấy người bọn họ đều có lo lắng như vậy.
"Làm sao có thể?" Tần Minh Hồi cực kỳ kinh ngạc, "Tôi chỉ là có chút sợ hãi, cho nên muốn phát triển thêm một chút chức năng. ”
Đinh Dương thiếu chút nữa quỳ xuống dưới chân cô, lão đại ngài còn sợ cái gì, nên sợ hãi không phải là người khác sao!
Mấy người đi qua một bên làm việc, có người yên lặng hỏi: "Vừa rồi lão đại nói làm những thứ này là bởi vì sợ hãi, không phải là thật chứ? ”
Đinh Dương cười ha hả, cười trên sự ngây thơ của đồng bọn mình, "Lão đại chỉ thích nói những lời này chọc người chơi, ngươi thật sự tin.”
Người nọ ngẫm lại cũng đúng, thở dài, "Ta chính là cảm thấy cô bé đó cùng con gái của của ta không sai biệt lắm, nhìn chính là một tiểu cô nương. ”
Đinh Dương: "Nhưng ngươi nghĩ lại xem, người khác không rõ ràng lắm, mấy người chúng ta còn không rõ ràng sao? Đừng để bề ngoài của lão đại lừa gạt, cô ấy có thể là tiểu cô nương bình thường sao! ”
Mấy người nhìn tính năng mới phát triển dọc đường, mang theo lo lắng về quê hương, trở về khu an toàn phía nam.
Nhìn từ xa, khu an toàn phía nam chính là một chậu sắt hình tròn đảo ngược trên mặt đất, diện tích so với bề mặt rộng lớn này cũng không phải rất lớn, nhưng dưới đất kéo dài cùng đao sâu xuống bốn phía, kiến tạo một tổ người giống như tổ ong khổng lồ.
Kiến trúc xung quanh có vô số ống dẫn, tất cả đều là đường ống sinh hoạt, có chức năng vận chuyển mọi thứ, lọc không khí vân vân.
Xung quanh khu an toàn, còn có rất nhiều pháo đài nhỏ rải rác, những cánh đồng lớn bao quanh kiến trúc chủ thể mặt đất của khu an toàn, ngang dọc đan xen.
Bệnh trùng hút máu đe dọa mọi người, nhưng đồng thời, sống dưới mặt đất, tài nguyên sinh tồn khan hiếm, nhiều người phải mạo hiểm mạng sống của họ để rời khỏi căn cứ an toàn, khai khẩn ruộng đồng ở gần đó.
Thấy Tần Minh Hồi nhìn những cánh đồng kia, Đinh Dương giải thích: "Trong căn cứ của thế lực ở từng khu vực đều có một cánh đồng lớn ở bên ngoài, hai cha con Hoắc Lan bọn họ cũng có, còn chiếm một khối rất lớn. Mỗi năm thuê người ra ngoài canh tác, đủ để nuôi sống họ và những thuộc hạ của chúng ta. ”
Khu an toàn kiên cố, tổng cộng mở mười ba cánh cửa, mỗi một cánh cửa đều thuộc về một thế lực lớn trong khu an toàn quản lý, cha con Hoắc gia cũng có một cánh cửa, mấy người Đinh Dương liền dẫn cô đi về phía cánh cửa kia.
Đừng nhìn mấy đại hán này ở trước mặt Tần Minh Hồi giống như một củ khoai tây, nhưng ở chỗ này, bọn họ rất có lực lượng, người phụ trách trông cửa nhìn thấy bọn họ, trực tiếp liền mở cửa, rõ ràng bị thân hình cao lớn của 01 dọa sợ, cũng không dám nhìn nhiều, càng không dám hỏi vì sao không nhìn thấy Hoắc Ân.
Chuyện cấp trên, giữ cửa như bọn họ cũng không quản được.
Dễ dàng tiến vào khu an toàn, Tần Minh Hồi cảm giác bốn phía lập tức trở nên chật chội bức bách, thế giới bị lồng sắt bao phủ là xám xịt, mái vòm phía trên điểm xuyết rất nhiều đèn, nhưng những ngọn đèn kia cũng không thể mang đến ánh sáng như mặt trời, có vẻ lạnh mà u ám.
Trên mặt đất xây dựng những ngôi nhà cao chót vót, những ngôi nhà dài này chất đống hơn trăm tầng cao, nối liền thông đạo với nhau, từng hàng chen chúc cùng một chỗ, giống như khối xây dựng, làm cho người ta lo lắng chúng nó sẽ bởi vì một chút ngoại lực mà ngã xuống.
Người máy cao lớn 01 đi trên đường phố, Tần Minh Hồi ngồi trong tay hắn, có thể nhìn thấy thế giới trong cửa sổ hẹp hai bên —— giống như một món đồ chơi của tiểu hài tử.
Người máy khổng lồ đột nhiên xuất hiện khiến cho một ít người khủng hoảng, nhưng bọn Đinh Dương ở trong địa bàn thuộc về Hoắc gia này có chút uy vọng, rất nhanh đã làm cho đám người thét chói tai kinh hoàng yên tĩnh lại. Chỉ là, bọn họ vẫn rất sợ hãi, đường phố nhanh chóng trống rỗng, tất cả mọi người đều ẩn nấp vào mấy mét vuông trong lồng bồ câu.
Ở đây, bởi vì càng gần mặt đất, càng dễ bị nhiễm huyết trùng, cho nên chỉ có người nghèo mới ở tầng trên, người càng có quyền ẩn nấp càng sâu dưới nền đất.
Trong phim nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng đã cảm thấy khó chịu, tận mắt nhìn thấy càng thêm không thể chấp nhận. Từ lúc tiến vào khu an toàn, Tần Minh Hồi liền gắt gao cau mày, yên lặng nhìn hết thảy trước mặt.
[Tiểu tiểu thư, người rất không vui. ]
[Ừ. ]
"Hắc, Đinh Dương, hai người đã trở lại, sao lại không thấy Hoắc Ân? Sẽ không chết bên ngoài đấy chứ? "Một giọng nữ cao giọng nói.
Cuối đường xuất hiện một chiếc xe, một người phụ nữ đứng trên nóc xe, hai tay cầm một khẩu súng, phía sau mấy hàng người cầm súng chặn đầu đường.
"Hoàng Hoa, đây là có ý gì?" Đinh Dương phát hiện tình huống trong khu an toàn dường như không đúng, cảnh giác hỏi.
Hoàng Hoa một đầu tóc vàng cười ha ha, bưng súng trong tay chỉ vào bọn họ, "Nhìn không ra sao, tôi cùng em trai tôi đã chiếm địa bàn thuộc về Hoắc Lan Hoắc Ân, từ nay về sau, hai chị em chúng ta chính là lão đại nơi này! ”
Đầu tiên là Hoắc Lan thật lâu không về, tiếp theo là Hoắc Ân vừa ổn định địa bàn liền vội vàng rời đi, không biết bao nhiêu người có tâm muốn nhân cơ hội đó cướp lấy mảnh đất này, chị em hai người Hoàng Hoa cùng Hoàng Thụ, chính là người thắng cuối cùng trong trận chiến tranh đoạt này.
"Hoắc Ân đâu? Có phải hắn nghe được tin tức chúng ta tập kích hắn, vì vậy hắn không dám quay lại không? Hắn ta nghĩ rằng có thể khiến bọn ta sợ hãi khi trở về với một người máy to lớn cồng kềnh như vậy! "Hoàng Hoa vừa nói, ánh mắt cảnh giác tìm kiếm tung tích Hoắc Ân, đối mặt với nam nhân giảo hoạt kia, cô cũng không dám xem nhẹ.
Đinh Dương trầm mặc một lát, ho khan một tiếng, "Hoắc Ân đã bị lão đại mới của chúng ta giết chết, hiện tại cô ấy mang theo người máy mạnh nhất đi tới chỗ chúng ta, chuẩn bị tiếp nhận địa bàn của cha con Hoắc gia, cô còn không mau buông vũ khí xuống đầu hàng! "Bọn họ lui đến bên cạnh 01, chỉ vào Tần Minh Hồi phía trên.
Chưa từng chứng kiến sự lợi hại của 01 Hoàng Hoa ánh mắt ngưng lại, "Hoắc Ân thật sự chết rồi? Ta ngược lại muốn xem nhân vật nào có thể giết chết Hoắc Ân..."
Vừa vặn Tần Minh Hồi từ trong tay 01 thò đầu ra, Hoàng Hoa tập trung nhìn, nhịn không được vỗ đùi cười ha ha, "Ha ha ha! Không thể nào, không thể nào, ông chủ mới mà các người nói chính là con chim nhỏ xinh đẹp này sao! ”
Cười cười của cô ta vừa thu lại, lạnh lùng nói: "Các ngươi chơi lão tử sao! Giết chúng đi! ”
Hơn trăm thuộc hạ chờ lệnh phía sau cô đồng thời bắn súng, tiếng súng liên miên không dứt quanh quẩn ở trên đường phố.
Thế nhưng nó không may gặp phải mấy tráng hán hình người, lại là mấy người vây công một mình nó, cuối cùng bị trói lại khiêng đến trước mặt Tần Minh Hồi.
Bởi vì bọn Đinh Dương nghĩ đến Tần Minh Hồi rất có thể là một kẻ biến thái, thích tra tấn người khác, vì thế mang về một con heo sống. Vạn nhất mang heo chết về, lão đại này cảm thấy giết heo chết không có cảm giác, không hài lòng thì làm sao bây giờ!
Tần Minh Hồi cũng không biết những tiểu đệ tự thuần hóa này, thế nhưng lại suy nghĩ nhiều như vậy, cô sai người rửa sạch con heo kia, rửa sạch bùn trên người nó, sau đó liền an bài lên 01. [ vui lòng đọc ở web chính chủ để ủng hộ dịch giả ]
01 rà quét toàn bộ cơ thể của con heo, từ trong bàn tay bật ra các trang bị cố định, và sau đó –
Cạch cạch cạch ————
Mấy người Đinh Dương nhìn thấy miệng cũng không khép lại được. Họ cũng không phải là chưa từng thấy giết heo, nhưng, thực sự chưa bao giờ nhìn thấy quá trình giết heo tinh tế và tỉ mỉ như vậy. Như Tần Minh Hồi đã nói, lột da và cắt xương, nó giống như dựa theo sự phát triển cơ bắp của con heo, đem toàn bộ nó mở ra.
Ba phút sau, đầu heo, da heo, máu heo, nội tạng heo và thịt heo được chia thành nhiều phần, được phân loại sạch sẽ.
"Xong rồi sao?"
Mấy người Đinh Dương nghe được thanh âm này, mới phát hiện Tần Minh Hồi cầm một cái mũ rơm tự chế che mắt lại.
"Lão đại, ngài đây là...?"
Tần Minh Hồi lộ ra một đôi mắt, hơi xấu hổ cười cười, "Tôi không dám nhìn giết heo, quá đẫm máu."
Mấy người Đinh Dương đều nghẹn họng. Cô không dám nhìn sao?! Loại kinh dị này không phải là cô làm ra sao! Hơn nữa giết heo thì cô không dám nhìn, lúc trước giết người cũng không thấy cô nương tay... Không đúng, cô ta có thể là thật sự không thích máu tanh, cho nên mới trực tiếp đốt người thành tro bụi.
Nghĩ như vậy, mấy đại hán lại cảm thấy càng thêm sợ hãi.
Con người đem hung ác tàn nhẫn biểu hiện lên trên mặt, nào có loại người nhìn như vô hại, lại tùy thời tùy chỗ có thể móc pháo ra đem người đốt thành tro thành tro bụi đáng sợ như thế này.
Mấy người nhìn lão đại trong miệng nói sợ hãi, quay đầu liền lật thịt heo, biểu tình kính sợ.
Cô lật qua những miếng thịt kia, quan sát hình dạng của chúng một chút, bỗng nhiên nói: "Giải phẫu tốt dứt khoát lưu loát, bác sĩ chuyên nghiệp nhất cũng chỉ có thể làm được loại trình độ này đi, giải phẫu người hẳn là cũng sẽ rất thích hợp. ”
Tần Minh Hồi thật sự chỉ thuận miệng nói, nghĩ đến chỉ là thêm thuận lợi về phương diện chữa bệnh, cô cảm thấy sau này nói không chừng có thể phát triển phẫu thuật gì đó một chút.
Nhưng dừng lại trong tai mấy người Đinh Dương liền tương đối đáng sợ. Bọn họ nghĩ, cô quả nhiên phải dùng chức năng này để mổ người.
Tần Minh Hồi quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt mấy người bọn họ lại có chút trắng bệch, cô đoán đại khái bọn họ lại bổ não thêm cái gì, thuận miệng giải thích: "Yên tâm, ta sẽ không mổ các ngươi. ”
Mấy người Đinh Dương thả lỏng, thậm chí cảm thấy sung sướng vui mừng. Ý của lão đại là sẽ không mổ bọn họ, cô sẽ đi tìm người khác mổ. Nếu như người đáng sợ là một đám với bọn họ, vậy thật là làm cho người ta an tâm.
Đối với bảy đại hán càn ngày càng trung thành, Tần Minh Hồi không để ý lắm. Thịt heo chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ để cải thiện cuộc sống hàng ngày, khi ngày càng gần khu vực an toàn phía nam, cô phải xem xét nhiều vấn đề hơn, vì vậy những ngày này rất bận rộn.
Cô tăng cường cho 01 để viết thêm các chương trình nhỏ, phát triển các tính năng mới và cải thiện chế độ tấn công của hắn.
Tuy rằng đã xem qua phim, nhưng bộ phim kia cũng không toàn diện, Hoắc Ân cùng Hoắc Lan sau khi có được thiếu nữ cùng người máy, trên cơ bản là không tốn chút khí lực gì, liền đem toàn bộ khu an toàn phía nam thu vào trong túi.
Bởi vì đại chiến mấy trăm năm trước, văn minh thụ lùi, cây khoa học kỹ thuật từng thắp sáng trước kia đều khô héo, hơn nữa huyết trùng xâm lấn trăm năm trước, nhân loại còn lại bị ép lui xuống đất, vì sinh tồn mà giãy dụa mà dưới tình huống không có dư lực phát triển, đột nhiên xuất hiện người máy 01 cơ hồ là vô địch.
Không có con người có thể chống lại hắn, khu vực an toàn phía nam bị nghiền nát, hành động thô bạo của Hoắc Lan Hoắc Ân đã gây ra rất nhiều thương vong.
Tần Minh Hồi đương nhiên sẽ không đơn giản thô bạo như vậy, ngay cả người đi theo Hoắc Lan Hoắc Ân cũng không muốn giết, càng sẽ không muốn giết một ít người xa lạ trong căn cứ không liên quan đến mình. Chỉ là cô hiểu được, mình yêu hòa bình, người khác cũng không nhất định.
Nếu như muốn tiến vào khu an toàn phía nam, đầu tiên sẽ có những thế lực lớn nhỏ gây khó xử, nhất định sẽ có rất nhiều người cảnh giác bài xích người ngoài như cô, cho dù cô chỉ muốn xem tư liệu, nói vậy cũng sẽ có phiền toái nhiều không kể.
Đối với quan hệ lợi ích phức tạp của ban quản lý khu an ninh phía Nam, Tần Minh Hồi không chuẩn bị đi làm rõ ràng, cô chỉ cần không ngừng tăng cường chức năng phòng ngự và công kích của 01 là được rồi.
"Đây là chức năng quang võng[ tấm lưới ánh sáng] mới của 01, các người xem." Tần Minh Hồi để cho 01 thể hiện chức năng này một chút.
Chỉ thấy 01 mở hai tay ra, giữa hai tay hiện lên một mảnh lưới màu lam nhạt, hắn mở tấm lưới này quét qua người Tần Minh Hồi một lần.
Bảy đại hán xếp hàng ngồi đối diện nghe được tiếng tách tách rất nhỏ.
Ở trong tự nhiên, mỗi khi chạng vạng đều có đàn muỗi kết bè kết cánh xuất hiện, những con tiểu trùng này nhìn không đáng chú ý, kỳ thật cực kỳ lợi hại, mang theo độc, cắn lên người người, có thể khiến người sưng đỏ lên như cái nắm tay, ngay cả những đại quê mùi da dày thịt béo như bọn họ cũng cảm thấy phiền không sao tả siết.
Hiện tại bị 01 dùng quang võng dùng để thực nghiệm, chính là để thực nghiệm lên những con muỗi làm phiền người kia.
Tần Minh Hồi đứng ở trong những hàng rào điện nguy hiểm bên trong, còn đang giới thiệu, "Không cần nhìn những quang võng này không chớp mắt, thời điểm uy lực mạnh nhất, một cây ánh sáng nửa milimet như vậy có thể cắt ra sắt thép, các ngươi xem, cắt cành cây cũng rất dễ dàng. ”
Nói xong cô đem cành cây trong tay chọc vào lưới ánh sáng, giống như chọc không khí không hề trở ngại, cành cây đụng phải lưới ánh sáng trong nháy mắt liền biến mất.
Đinh Dương: "..."
Vậy cái lưới rậm rạp này, nếu đụng phải người... Mấy đại hán run chân, bày ra biểu tình khoa trương nhất, bốp bốp bốp vỗ tay. [ vui lòng đọc tại dtruyen.com]
“Các người cảm thấy, hiệu quả này thế nào?” Tần Minh Hồi cho bọn họ thấy, đương nhiên chính là vì tìm kiếm ý kiến của người khác, một mình cô buồn bực làm việc, ít nhiều tư duy sẽ có cực hạn, cho nên cô cũng hy vọng bọn họ có thể cho cô một chút cảm hứng mới.
Nhưng đám đại hán này chỉ biết khen ngợi cô, hơn nữa còn vắt óc khen ngợi.
Tần Minh Hồi: "Các người cảm thấy, có chỗ nào cần cải thiện không? "Ban đầu cô làm chức năng này, là để dọn dẹp đám muỗi ù ù bên cạnh, sau đó cảm thấy rất dễ sử dụng, liền phóng to nó, nhưng nhất thời lại không biết lưới ánh sáng lớn như vậy có ích lợi gì.
Đinh Dương thấy bộ dáng lão đại không quá hài lòng, cẩn thận nói: "Lão đại, mấy ngày nay ngài bày ra chức năng đều đã đặc biệt lợi hại, chúng ta thật lòng cảm thấy không có chỗ cần cải thiện. ”
Có thể không lợi hại sao, hắn cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có nhiều cách chết như vậy.
"Ta muốn hỏi một chút, ngài làm ra nhiều chức năng sát thương như vậy, sẽ không, không phải là muốn.... Giết chết toàn bộ khu vực an toàn của chúng ta, phải không? "Thanh âm Đinh Dương càng ngày càng nhỏ, nhưng lại không thể không hỏi, mấy người bọn họ đều có lo lắng như vậy.
"Làm sao có thể?" Tần Minh Hồi cực kỳ kinh ngạc, "Tôi chỉ là có chút sợ hãi, cho nên muốn phát triển thêm một chút chức năng. ”
Đinh Dương thiếu chút nữa quỳ xuống dưới chân cô, lão đại ngài còn sợ cái gì, nên sợ hãi không phải là người khác sao!
Mấy người đi qua một bên làm việc, có người yên lặng hỏi: "Vừa rồi lão đại nói làm những thứ này là bởi vì sợ hãi, không phải là thật chứ? ”
Đinh Dương cười ha hả, cười trên sự ngây thơ của đồng bọn mình, "Lão đại chỉ thích nói những lời này chọc người chơi, ngươi thật sự tin.”
Người nọ ngẫm lại cũng đúng, thở dài, "Ta chính là cảm thấy cô bé đó cùng con gái của của ta không sai biệt lắm, nhìn chính là một tiểu cô nương. ”
Đinh Dương: "Nhưng ngươi nghĩ lại xem, người khác không rõ ràng lắm, mấy người chúng ta còn không rõ ràng sao? Đừng để bề ngoài của lão đại lừa gạt, cô ấy có thể là tiểu cô nương bình thường sao! ”
Mấy người nhìn tính năng mới phát triển dọc đường, mang theo lo lắng về quê hương, trở về khu an toàn phía nam.
Nhìn từ xa, khu an toàn phía nam chính là một chậu sắt hình tròn đảo ngược trên mặt đất, diện tích so với bề mặt rộng lớn này cũng không phải rất lớn, nhưng dưới đất kéo dài cùng đao sâu xuống bốn phía, kiến tạo một tổ người giống như tổ ong khổng lồ.
Kiến trúc xung quanh có vô số ống dẫn, tất cả đều là đường ống sinh hoạt, có chức năng vận chuyển mọi thứ, lọc không khí vân vân.
Xung quanh khu an toàn, còn có rất nhiều pháo đài nhỏ rải rác, những cánh đồng lớn bao quanh kiến trúc chủ thể mặt đất của khu an toàn, ngang dọc đan xen.
Bệnh trùng hút máu đe dọa mọi người, nhưng đồng thời, sống dưới mặt đất, tài nguyên sinh tồn khan hiếm, nhiều người phải mạo hiểm mạng sống của họ để rời khỏi căn cứ an toàn, khai khẩn ruộng đồng ở gần đó.
Thấy Tần Minh Hồi nhìn những cánh đồng kia, Đinh Dương giải thích: "Trong căn cứ của thế lực ở từng khu vực đều có một cánh đồng lớn ở bên ngoài, hai cha con Hoắc Lan bọn họ cũng có, còn chiếm một khối rất lớn. Mỗi năm thuê người ra ngoài canh tác, đủ để nuôi sống họ và những thuộc hạ của chúng ta. ”
Khu an toàn kiên cố, tổng cộng mở mười ba cánh cửa, mỗi một cánh cửa đều thuộc về một thế lực lớn trong khu an toàn quản lý, cha con Hoắc gia cũng có một cánh cửa, mấy người Đinh Dương liền dẫn cô đi về phía cánh cửa kia.
Đừng nhìn mấy đại hán này ở trước mặt Tần Minh Hồi giống như một củ khoai tây, nhưng ở chỗ này, bọn họ rất có lực lượng, người phụ trách trông cửa nhìn thấy bọn họ, trực tiếp liền mở cửa, rõ ràng bị thân hình cao lớn của 01 dọa sợ, cũng không dám nhìn nhiều, càng không dám hỏi vì sao không nhìn thấy Hoắc Ân.
Chuyện cấp trên, giữ cửa như bọn họ cũng không quản được.
Dễ dàng tiến vào khu an toàn, Tần Minh Hồi cảm giác bốn phía lập tức trở nên chật chội bức bách, thế giới bị lồng sắt bao phủ là xám xịt, mái vòm phía trên điểm xuyết rất nhiều đèn, nhưng những ngọn đèn kia cũng không thể mang đến ánh sáng như mặt trời, có vẻ lạnh mà u ám.
Trên mặt đất xây dựng những ngôi nhà cao chót vót, những ngôi nhà dài này chất đống hơn trăm tầng cao, nối liền thông đạo với nhau, từng hàng chen chúc cùng một chỗ, giống như khối xây dựng, làm cho người ta lo lắng chúng nó sẽ bởi vì một chút ngoại lực mà ngã xuống.
Người máy cao lớn 01 đi trên đường phố, Tần Minh Hồi ngồi trong tay hắn, có thể nhìn thấy thế giới trong cửa sổ hẹp hai bên —— giống như một món đồ chơi của tiểu hài tử.
Người máy khổng lồ đột nhiên xuất hiện khiến cho một ít người khủng hoảng, nhưng bọn Đinh Dương ở trong địa bàn thuộc về Hoắc gia này có chút uy vọng, rất nhanh đã làm cho đám người thét chói tai kinh hoàng yên tĩnh lại. Chỉ là, bọn họ vẫn rất sợ hãi, đường phố nhanh chóng trống rỗng, tất cả mọi người đều ẩn nấp vào mấy mét vuông trong lồng bồ câu.
Ở đây, bởi vì càng gần mặt đất, càng dễ bị nhiễm huyết trùng, cho nên chỉ có người nghèo mới ở tầng trên, người càng có quyền ẩn nấp càng sâu dưới nền đất.
Trong phim nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng đã cảm thấy khó chịu, tận mắt nhìn thấy càng thêm không thể chấp nhận. Từ lúc tiến vào khu an toàn, Tần Minh Hồi liền gắt gao cau mày, yên lặng nhìn hết thảy trước mặt.
[Tiểu tiểu thư, người rất không vui. ]
[Ừ. ]
"Hắc, Đinh Dương, hai người đã trở lại, sao lại không thấy Hoắc Ân? Sẽ không chết bên ngoài đấy chứ? "Một giọng nữ cao giọng nói.
Cuối đường xuất hiện một chiếc xe, một người phụ nữ đứng trên nóc xe, hai tay cầm một khẩu súng, phía sau mấy hàng người cầm súng chặn đầu đường.
"Hoàng Hoa, đây là có ý gì?" Đinh Dương phát hiện tình huống trong khu an toàn dường như không đúng, cảnh giác hỏi.
Hoàng Hoa một đầu tóc vàng cười ha ha, bưng súng trong tay chỉ vào bọn họ, "Nhìn không ra sao, tôi cùng em trai tôi đã chiếm địa bàn thuộc về Hoắc Lan Hoắc Ân, từ nay về sau, hai chị em chúng ta chính là lão đại nơi này! ”
Đầu tiên là Hoắc Lan thật lâu không về, tiếp theo là Hoắc Ân vừa ổn định địa bàn liền vội vàng rời đi, không biết bao nhiêu người có tâm muốn nhân cơ hội đó cướp lấy mảnh đất này, chị em hai người Hoàng Hoa cùng Hoàng Thụ, chính là người thắng cuối cùng trong trận chiến tranh đoạt này.
"Hoắc Ân đâu? Có phải hắn nghe được tin tức chúng ta tập kích hắn, vì vậy hắn không dám quay lại không? Hắn ta nghĩ rằng có thể khiến bọn ta sợ hãi khi trở về với một người máy to lớn cồng kềnh như vậy! "Hoàng Hoa vừa nói, ánh mắt cảnh giác tìm kiếm tung tích Hoắc Ân, đối mặt với nam nhân giảo hoạt kia, cô cũng không dám xem nhẹ.
Đinh Dương trầm mặc một lát, ho khan một tiếng, "Hoắc Ân đã bị lão đại mới của chúng ta giết chết, hiện tại cô ấy mang theo người máy mạnh nhất đi tới chỗ chúng ta, chuẩn bị tiếp nhận địa bàn của cha con Hoắc gia, cô còn không mau buông vũ khí xuống đầu hàng! "Bọn họ lui đến bên cạnh 01, chỉ vào Tần Minh Hồi phía trên.
Chưa từng chứng kiến sự lợi hại của 01 Hoàng Hoa ánh mắt ngưng lại, "Hoắc Ân thật sự chết rồi? Ta ngược lại muốn xem nhân vật nào có thể giết chết Hoắc Ân..."
Vừa vặn Tần Minh Hồi từ trong tay 01 thò đầu ra, Hoàng Hoa tập trung nhìn, nhịn không được vỗ đùi cười ha ha, "Ha ha ha! Không thể nào, không thể nào, ông chủ mới mà các người nói chính là con chim nhỏ xinh đẹp này sao! ”
Cười cười của cô ta vừa thu lại, lạnh lùng nói: "Các ngươi chơi lão tử sao! Giết chúng đi! ”
Hơn trăm thuộc hạ chờ lệnh phía sau cô đồng thời bắn súng, tiếng súng liên miên không dứt quanh quẩn ở trên đường phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.