Chương 374: Lá Vàng
Phù Hoa
26/12/2021
Ngồi xếp bằng ở trên tảng đá, Khổ Sinh cách một đống lửa hừng hực thiêu đốt, bất mãn mà nhìn chằm chằm La Ngọc Tĩnh đối diện.
Một lệ quỷ, thấy được lại giết không được, với hắn mà nói thật giống như ném thỏi bạc trước mặt người nghèo mà không cho nhặt, khó chịu.
Khổ Sinh xuất thân từ Bạch Hạc Quan ở Linh Nhạc, sư phụ là Bạch Tu đạo nhân, ước chừng trăm năm trước bắt đầu lấy thân cương thi sống tu hành, mười năm sau xuống núi, từ đây khắp nơi siêu độ lệ quý.
Đến nay qua hơn 20 năm, chém giết 990 lệ quỷ –– năm đó sư phụ hắn nói, đợi hắn siêu độ 1300 lệ quỷ, là có thể hoàn toàn công thành viên mãn, có thể bỏ phong ấn khẩu gông cùng thiết chỉ bộ trên người, từ đây được tự do.
Trên người hắn có gông xiềng phong ấn, làm hắn ngày đêm thống khổ, hận không thể sớm một ngày gỡ xuống, bởi vậy một lệ quỷ hắn cũng không muốn buông tha.
Huống chi mấy năm gần đây, lệ quỷ thế gian trở nên hiếm thấy, trước khi gặp được lệ quỷ Thích gia, đã ba tháng hắn chưa thấy tung tích lệ quỷ. Như thế, sao hắn chịu buông tha nữ nhân trước mặt này.
Xem nàng thần trí ngu muội, một thân tử khí, không muốn sống, nói không chừng đã sắp chết rồi, chờ thân thể này vừa chết, hắn đương nhiên có thể chém giết lệ quỷ trốn tránh trong đó. Khổ Sinh thầm nghĩ, không bằng mang nàng theo, chờ thời điểm vừa đến, cũng giải quyết luôn.
Nghĩ xong, Khổ Sinh định ra chủ ý, lại tùy tay bẻ một đoạn củi ném vào đống lửa. Ngay sau đó cũng không để ý tới La Ngọc Tĩnh, lo tự mình tu luyện ở dưới ánh trăng.
Là cương thi, khát máu, hoặc hút sinh khí người sống, nhưng khẩu gông trên mặt Khổ Sinh chặt chẽ phong bể miệng, phía dưới khẩu gông còn dùng chu sa tơ hồng bịt kín miệng, chở nói uống máu, chính là muốn há miệng to một chút cũng không làm được.
Cũng chỉ có thể phơi phơi ánh trăng, làm chút an ủi.
Nửa đêm, trong núi chợt có tiếng ầm ĩ, có mấy chục người giơ đuốc, dắt chó tìm tới đây, mơ hồ nghe thấy nói cái gì: "Kẻ xấu cướp đi Trịnh thị nương tử Thích gia chạy lên núi bên này?"
"Hẳn là đúng, xem nhánh cây này còn có dấu vết bị bẻ gãy, hẳn là ở phía trước."
"Có phản ứng, con chó này ngửi được mùi gi!"
Một trận chó sủa, Khổ Sinh đột nhiên mở mắt ra.
Có người tìm tới đây, hắn thật ra không sợ người đông, nhưng phiền chán giao lưu nhất. Thế gian đông đảo phàm nhân ngu muội, rất nhiều người lại không giống hắn mọc một đôi mắt có thể phân rõ quỷ quái, còn phần lớn nghe không hiểu giải thích, động một chút là nháo không thôi.
Từ trước đi nhà người ta bắt quỷ trừ tà, có nữ nhân rõ ràng không phải quỷ, người trong nhà lại một hai muốn hẳn trừ tà sát quỷ, còn không thích nghe nói thật.
Có đôi khi trong nhà thực sự có yêu tà ác quỷ, bị hắn bắt ra, những người đó lại kêu trời khóc đất không cho hắn giết, thật là buồn cười, đều biến thành lệ quỷ, không có thần trí chỉ biết hại người, sao có thể không giết.
Lần trước hắn còn tùy tay giết một yêu quỷ hóa thành nữ tử mỹ diễm hút tinh khí, nhà đó có mấy nam tử bị mê hoặc tâm hồn, một đám đều bị hút lộ ra tướng chết, còn làm thế nào cũng không chịu tin nữ tử là yêu quỷ biến thành, bẩm báo hắn với quan phủ nói hắn hại người. Chọc đến một đám sai dịch muốn tróc nã hẳn, đuổi theo hắn qua mấy huyện.
Vì đề phòng phiền toái, Khổ Sinh nhảy dựng lên dẫm tắt lửa, duỗi tay muốn bắt La Ngọc Tĩnh, chuẩn bị đưa nàng rời đi. Chợt nhớ tới lúc trước nàng khóc, lòng còn sợ hãi, lại lấy sọt tre mang ra đựng nàng, dùng vỏ kiểm Tru Tà khều sọt tre, chui vào chỗ sâu trong núi rừng.
Hắn là một cương thi, không biết mệt mỏi, một lòng muốn thoát khỏi phiền toái phía sau, ngày đêm không ngừng chỉ đi về phía trước, núi sâu rừng già có mãnh hổ mãng xà lui tới cũng không sợ vẫn vào.
Đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, Khổ Sinh đã cõng sot tre qua hai tòa núi, những người truy đuổi hắn đó có mọc bốn chân cũng đuổi không kịp.
Thái dương mãnh liệt, làm cương thi, Khổ Sinh đương nhiên là không thích tình hỏa khí ban ngày, dừng dưới một thân cây nghỉ ngơi, sọt tre cũng thả xuống dưới.
Nữ nhân bên trong không rên lấy một tiếng, trong lòng Khổ Sinh nói sọt tre này chẳng lẽ là công cụ phong ấn lệ quỷ kỳ quái này sao, mỗi lần cất vào sọt tre liền không ra tiếng. Đổ người ra, lúc này mới phát hiện hình như là nàng hôn mê bất tỉnh, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Khổ Sinh thấy thế đại hỉ, nhìn thế này chẳng lẽ là sắp chết! Vừa vặn, hắn liền chờ ở đây!
Lúc này, Tru Tà kiếm lại tự ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào hắn.
Khổ Sinh cảm giác oan uổng: "... Làm gì! Ta lại không muốn giết nàng, ta chỉ muốn chờ nàng tự chết mà thôi.”
Tru Tà kiểm tới gần hắn, trên thân kiểm linh quang lập loè.
Kiểm Tru Tà này là kiếm của Tổ sư gia Bạch Hạc quan, vì theo Tổ sư gia nhiều năm hàng yêu trừ ma có linh tính, trở thành một bảo kiếm, sau đó một lần phục ma bị gãy, Tổ sư gia vì chữa trị nó, lao vào lò lấy thân rèn kiểm, từ đây Tổ sư gia một hồn một phách liền lưu lại trong Tru Tà kiểm, ngưng tụ thành kiểm linh.
Tru Tà kiểm tràn ngập linh tính này được Bạch Tu đạo nhân truyền cho Khổ Sinh, chủ yếu là vì gánh vác trách nhiệm trông coi Khổ Sinh -- nói tóm lại Tru Tà kiểm này có linh tính sẽ thời khắc trông chừng không cho hắn làm chuyện xấu.
Khi Tru Tà kiểm cảm thấy thằng nhãi này có vẻ làm bậy, sẽ giống như vậy, tự động ra khỏi vỏ tiến hành cảnh cáo hắn.
Nếu không thay đổi, vẫn cứ muốn làm chuyện xấu, Tru Tà kiểm sẽ cho hắn một kiểm trước.
Bình thường lệ quỷ bị Tru Tà kiểm này chém nhất thứ nhất sẽ chết, có thể thấy được nó có bao nhiêu lợi hại, Khổ Sinh tuy nói bị một nhát kiểm cũng sẽ không chết, nhưng tự vị thống khổ thì kiếp sau hắn cũng không quên được.
Mắt thấy Tru Tà kiếm không nói đạo lý, càng ép càng gần, Khổ Sinh giận dữ: "Ta cũng không làm gì hết!”
Khổ Sinh: "Hay là ngươi muốn ta cứu trị nàng ấy? Ta lại không phải đại phu, cũng không biết trị liệu phàm nhân!”
Bị Tru Tà kiểm bức cho phát điên, Khổ Sinh thối mặt, dưới tình huống bị mũi kiểm chỉ vào đầu, đi kiểm tra La Ngọc Tĩnh. Dưới thao tác một hồi ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, hắn phát hiện người này tựa hồ là đói đến hôn mê bất tỉnh.
Dù hồn phách bên trong thể nào, thân thể này chung quy là người thường, khi Trịnh thị còn sống thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chờ đến La Ngọc Tĩnh tới trong thân thể này, tâm tình nàng buồn bực, đồng dạng đêm không thể ngủ, nuốt không trôi, như vậy sao có thể chịu được. Lại bị Khổ Sinh nguyên lành điên đảo một ngày một đêm như vậy, đương nhiên hấp hối té xỉu đi.
"Ta còn phải tìm thực vật cho nàng?” Khổ Sinh giận dữ đấm thân cây bên cạnh, bỗng nhiên đỉnh đầu một trận oo@@, một quả cầu gai từ trên cây rơi xuống, vừa lúc nện ở lên đầu hắn.
Khổ Sinh duỗi tay sờ, từ trên đầu túm được một quả hạt dẻ. Nguyên lai cái cây bên cạnh này đúng là cây hạt dẻ, ngửa đầu nhìn, quả thưa thớt, chỉ có chỗ ngọn cây còn một ít.
Cương thi có xương đồng da sắt, đao bình thường cũng không đâm được vào da thịt, quả hạt dẻ đâm yếu như vậy hắn đương nhiên không để trong mắt, tay không bóp vỡ lấy ra hạt dẻ bên trong.
"Phàm nhân hẳn là có thể ăn cái quả này?” hắn hỏi Tru Tà kiểm.
Tru Tà kiểm vẫn không nhúc nhích. Thấy nó không phản đối, Khổ Sinh ngồi xổm bên La Ngọc Tĩnh, nhét hạt dẻ vào miệng nàng. hắn lột ra một hạt thì nhét một hạt, thực nhanh đã nhét đầy hạt dẻ trong miệng La Ngọc Tĩnh, nhét đến phình phình.
"Nàng ấy không nuốt xuống, vậy thì nên làm thế nào cho phải?” Khổ Sinh nhấc đầu La Ngọc Tĩnh, "Để ta giúp nàng ấy nuốt xuống đi.”
Trong hôn mê La Ngọc Tĩnh lộ ra biểu tình thống khổ, cổ họng nàng bị giữ chặt.
Tru Tà kiểm rung động, bắt đầu chỉ vào Khổ Sinh, Khổ Sinh lại quay La Ngọc Tĩnh một cái, đánh mạnh vào phía sau lưng nàng, làm nàng nhổ hạt dẻ trong miệng ra.
Hắn oán giận với Tru Tà kiếm: "Mới vừa rồi không phải ngươi cũng đồng ý đút cái này rồi, sao lại đều do ta!"
"Đáng giận, từ khi sinh ra ta đã không ăn, làm thế nào biết lúc này nên cho nàng ấy ăn cái gì?”
Hắn bể người đã mềm như bông lên, phiền não mà nhìn xung quanh khắp nơi. Nơi này ở trong núi sâu, hẻo lánh ít dấu chân, không có bóng người.
Cũng may đây là thời tiết ngày mùa thu, trong núi cũng có chút quả dại chín, Khổ Sinh tìm được, liền hỏi Tru Tà kiếm: "Thứ này có thể ăn được hay không?"
"Tru Tà kiểm, ngươi đừng giả chết, đáp lại một chút cho ta! Bằng không, nếu ăn xảy ra vấn đề ngươi cũng đừng có chia vào ta nữa!”
Khổ Sinh không lấy khẩu gông xuống được, lại không thể nếm, đành phải dựa vào ngón tay bóp thử độ cứng xem thứ này có thể sặc chết người hay không, dựa vào ngửi mùi vị để suy đoán thứ này có thể ăn được hay không.
"Một cỗ vị ngọt, có thể ăn.” Hắn bóp quả hồng bôi ngoài miệng La Ngọc Tĩnh.
Người này lúc tỉnh chạm vào một chút thì đột nhiên thét chói tai khóc thút thít, giờ ngất xỉu, lại dựa vào trong ngực hắn, còn chui đầu nấp vào vạt áo hắn, có vẻ an tĩnh lại đáng thương.
Khổ Sinh không có tâm tư gì, giơ tay kéo đầu nàng ra đút quả, bôi nhành nhỡ lên mặt nàng.
Lại tìm được quả dại khác, bóp vỏ ngửi ngửi hương vị, mùi vị rất kỳ quái. Khổ Sinh tâm nói khí vị này giống hương vị lúc trước sự phụ làm cơm, hẳn là cũng có thể ăn, lại lần nữa không chút do dự nhét vào trong miệng La Ngọc Tĩnh.
La Ngọc Tĩnh bị một mùi thối làm người ta buồn nôn hun tỉnh, mới vừa mở mắt liền nhìn thấy một cái tay từng ngón bọc sắt đang bóp cái gì nhét vào miệng nàng. Nàng giãy giụa né tránh, sâu kín hỏi: "Ngươi đang đút...phân cho ta?”
....
Ở bên bờ nước tẩy rửa bụi trên mặt, La Ngọc Tĩnh chải vuốt đầu tóc lung tung rối loạn, búi lại, nhìn ảnh ngược trong nước lại bắt đầu phát ngốc.
"Sao nàng ấy lại phát ngốc?” Khổ Sinh ngồi xổm trên hòn đá to bên cạnh, hỏi Tru Tà kiểm.
Nói chung, lệ quỷ đều không có thần trí không thể giao lưu, nhưng nữ nhân này tuy rằng có hơi thở lệ quỷ, nhưng lại là người, tựa quỷ không phải quỷ, tựa người không phải người. Từ ý nghĩa nào đó, nhưng thật ra rất giống hắn.
Người sở dĩ thành lệ quỷ, đơn giản là ôm hận hoặc không cam lòng, nữ nhân này lại không biết là bởi vì cái gì. Nếu vì hận, không thấy nàng đi trả thù, nếu vì không cam lòng, cũng không thấy nàng đi làm ý nguyện gì mãnh liệt, chỉ có một thân bi thương và đau khổ.
"Lệ quỷ kia, về sau ngươi đi theo ta.” Khổ Sinh nói, "Đừng nghĩ chạy trốn, ngươi không chạy thoát được đâu, hiểu chưa?”
La Ngọc Tĩnh không nói một lời, dùng tay chậm rãi vấn tóc.
Khổ Sinh lại nói: "Dù ngươi nấp trong thân thể phàm nhân, một thân oán khí lệ quỷ cũng sẽ ăn mòn thân thể, thân thể này không có khả năng vẫn dùng mãi được, không đến mấy năm cuối cùng sẽ phải chết."
"Phải không.” La Ngọc Tĩnh rốt cuộc mở miệng nói hai chữ, nhìn qua vẫn cứ thờ ơ.
Khổ Sinh muốn tiếp tục đi tìm tung tích lệ quỷ, không muốn trì hoãn thời gian ở đây, nhấc sọt tre chuẩn bị lại như lúc trước đựng người mang đi, kết quả sọt tre bị lăn lộn lâu như vậy, vỡ toàn bộ.
Ném sọt tre đi, Khổ Sinh một chân đá gãy thân cây, bẻ thân cây làm cái giá chứa củi. Thả La Ngọc Tĩnh lên trên, cõng đi.
Người này phản ứng trì độn với ngoại giới, không cần nhiều lời, chính là coi nàng giống Bồ Tát công đi. Chỉ cần không chạm vào nàng, nàng liền không có phản ứng gì.
Đi trên đường núi, La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên giá củi cũng không thoải mái, hai cái đùi rũ xuống, váy màu trắng phiêu phiêu đãng đãng, xuất thần nhìn cây cối lùi lại hai bên.
Một trận gió từ phía sau thổi tới, thổi tóc La Ngọc Tĩnh đến bên mặt Khổ Sinh, hắn ghét bỏ mà túm lấy vứt ra sau: "Buộc tóc lại, nếu không ta thiêu cho ngươi.”
La Ngọc Tĩnh cầm tóc ngẩn ngơ nhìn trời.
Phía trước có cây hồng, Khổ Sinh hái được hai quả hồng tùy tay ném đi, tinh chuẩn mà vứt lên đùi La Ngọc Tĩnh, lăn vào trong lòng nàng.
Trong núi lá thu đỏ vàng giao nhau, thâm thâm thiển thiển. Khổ Sinh ở phía trước đây nhánh cây trên đầu, vài mảnh lá vàng phiêu phiêu đãng đãng, cũng rơi vào trong lòng ngực La Ngọc Tĩnh.
Một lệ quỷ, thấy được lại giết không được, với hắn mà nói thật giống như ném thỏi bạc trước mặt người nghèo mà không cho nhặt, khó chịu.
Khổ Sinh xuất thân từ Bạch Hạc Quan ở Linh Nhạc, sư phụ là Bạch Tu đạo nhân, ước chừng trăm năm trước bắt đầu lấy thân cương thi sống tu hành, mười năm sau xuống núi, từ đây khắp nơi siêu độ lệ quý.
Đến nay qua hơn 20 năm, chém giết 990 lệ quỷ –– năm đó sư phụ hắn nói, đợi hắn siêu độ 1300 lệ quỷ, là có thể hoàn toàn công thành viên mãn, có thể bỏ phong ấn khẩu gông cùng thiết chỉ bộ trên người, từ đây được tự do.
Trên người hắn có gông xiềng phong ấn, làm hắn ngày đêm thống khổ, hận không thể sớm một ngày gỡ xuống, bởi vậy một lệ quỷ hắn cũng không muốn buông tha.
Huống chi mấy năm gần đây, lệ quỷ thế gian trở nên hiếm thấy, trước khi gặp được lệ quỷ Thích gia, đã ba tháng hắn chưa thấy tung tích lệ quỷ. Như thế, sao hắn chịu buông tha nữ nhân trước mặt này.
Xem nàng thần trí ngu muội, một thân tử khí, không muốn sống, nói không chừng đã sắp chết rồi, chờ thân thể này vừa chết, hắn đương nhiên có thể chém giết lệ quỷ trốn tránh trong đó. Khổ Sinh thầm nghĩ, không bằng mang nàng theo, chờ thời điểm vừa đến, cũng giải quyết luôn.
Nghĩ xong, Khổ Sinh định ra chủ ý, lại tùy tay bẻ một đoạn củi ném vào đống lửa. Ngay sau đó cũng không để ý tới La Ngọc Tĩnh, lo tự mình tu luyện ở dưới ánh trăng.
Là cương thi, khát máu, hoặc hút sinh khí người sống, nhưng khẩu gông trên mặt Khổ Sinh chặt chẽ phong bể miệng, phía dưới khẩu gông còn dùng chu sa tơ hồng bịt kín miệng, chở nói uống máu, chính là muốn há miệng to một chút cũng không làm được.
Cũng chỉ có thể phơi phơi ánh trăng, làm chút an ủi.
Nửa đêm, trong núi chợt có tiếng ầm ĩ, có mấy chục người giơ đuốc, dắt chó tìm tới đây, mơ hồ nghe thấy nói cái gì: "Kẻ xấu cướp đi Trịnh thị nương tử Thích gia chạy lên núi bên này?"
"Hẳn là đúng, xem nhánh cây này còn có dấu vết bị bẻ gãy, hẳn là ở phía trước."
"Có phản ứng, con chó này ngửi được mùi gi!"
Một trận chó sủa, Khổ Sinh đột nhiên mở mắt ra.
Có người tìm tới đây, hắn thật ra không sợ người đông, nhưng phiền chán giao lưu nhất. Thế gian đông đảo phàm nhân ngu muội, rất nhiều người lại không giống hắn mọc một đôi mắt có thể phân rõ quỷ quái, còn phần lớn nghe không hiểu giải thích, động một chút là nháo không thôi.
Từ trước đi nhà người ta bắt quỷ trừ tà, có nữ nhân rõ ràng không phải quỷ, người trong nhà lại một hai muốn hẳn trừ tà sát quỷ, còn không thích nghe nói thật.
Có đôi khi trong nhà thực sự có yêu tà ác quỷ, bị hắn bắt ra, những người đó lại kêu trời khóc đất không cho hắn giết, thật là buồn cười, đều biến thành lệ quỷ, không có thần trí chỉ biết hại người, sao có thể không giết.
Lần trước hắn còn tùy tay giết một yêu quỷ hóa thành nữ tử mỹ diễm hút tinh khí, nhà đó có mấy nam tử bị mê hoặc tâm hồn, một đám đều bị hút lộ ra tướng chết, còn làm thế nào cũng không chịu tin nữ tử là yêu quỷ biến thành, bẩm báo hắn với quan phủ nói hắn hại người. Chọc đến một đám sai dịch muốn tróc nã hẳn, đuổi theo hắn qua mấy huyện.
Vì đề phòng phiền toái, Khổ Sinh nhảy dựng lên dẫm tắt lửa, duỗi tay muốn bắt La Ngọc Tĩnh, chuẩn bị đưa nàng rời đi. Chợt nhớ tới lúc trước nàng khóc, lòng còn sợ hãi, lại lấy sọt tre mang ra đựng nàng, dùng vỏ kiểm Tru Tà khều sọt tre, chui vào chỗ sâu trong núi rừng.
Hắn là một cương thi, không biết mệt mỏi, một lòng muốn thoát khỏi phiền toái phía sau, ngày đêm không ngừng chỉ đi về phía trước, núi sâu rừng già có mãnh hổ mãng xà lui tới cũng không sợ vẫn vào.
Đợi đến giữa trưa ngày hôm sau, Khổ Sinh đã cõng sot tre qua hai tòa núi, những người truy đuổi hắn đó có mọc bốn chân cũng đuổi không kịp.
Thái dương mãnh liệt, làm cương thi, Khổ Sinh đương nhiên là không thích tình hỏa khí ban ngày, dừng dưới một thân cây nghỉ ngơi, sọt tre cũng thả xuống dưới.
Nữ nhân bên trong không rên lấy một tiếng, trong lòng Khổ Sinh nói sọt tre này chẳng lẽ là công cụ phong ấn lệ quỷ kỳ quái này sao, mỗi lần cất vào sọt tre liền không ra tiếng. Đổ người ra, lúc này mới phát hiện hình như là nàng hôn mê bất tỉnh, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Khổ Sinh thấy thế đại hỉ, nhìn thế này chẳng lẽ là sắp chết! Vừa vặn, hắn liền chờ ở đây!
Lúc này, Tru Tà kiếm lại tự ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào hắn.
Khổ Sinh cảm giác oan uổng: "... Làm gì! Ta lại không muốn giết nàng, ta chỉ muốn chờ nàng tự chết mà thôi.”
Tru Tà kiểm tới gần hắn, trên thân kiểm linh quang lập loè.
Kiểm Tru Tà này là kiếm của Tổ sư gia Bạch Hạc quan, vì theo Tổ sư gia nhiều năm hàng yêu trừ ma có linh tính, trở thành một bảo kiếm, sau đó một lần phục ma bị gãy, Tổ sư gia vì chữa trị nó, lao vào lò lấy thân rèn kiểm, từ đây Tổ sư gia một hồn một phách liền lưu lại trong Tru Tà kiểm, ngưng tụ thành kiểm linh.
Tru Tà kiểm tràn ngập linh tính này được Bạch Tu đạo nhân truyền cho Khổ Sinh, chủ yếu là vì gánh vác trách nhiệm trông coi Khổ Sinh -- nói tóm lại Tru Tà kiểm này có linh tính sẽ thời khắc trông chừng không cho hắn làm chuyện xấu.
Khi Tru Tà kiểm cảm thấy thằng nhãi này có vẻ làm bậy, sẽ giống như vậy, tự động ra khỏi vỏ tiến hành cảnh cáo hắn.
Nếu không thay đổi, vẫn cứ muốn làm chuyện xấu, Tru Tà kiểm sẽ cho hắn một kiểm trước.
Bình thường lệ quỷ bị Tru Tà kiểm này chém nhất thứ nhất sẽ chết, có thể thấy được nó có bao nhiêu lợi hại, Khổ Sinh tuy nói bị một nhát kiểm cũng sẽ không chết, nhưng tự vị thống khổ thì kiếp sau hắn cũng không quên được.
Mắt thấy Tru Tà kiếm không nói đạo lý, càng ép càng gần, Khổ Sinh giận dữ: "Ta cũng không làm gì hết!”
Khổ Sinh: "Hay là ngươi muốn ta cứu trị nàng ấy? Ta lại không phải đại phu, cũng không biết trị liệu phàm nhân!”
Bị Tru Tà kiểm bức cho phát điên, Khổ Sinh thối mặt, dưới tình huống bị mũi kiểm chỉ vào đầu, đi kiểm tra La Ngọc Tĩnh. Dưới thao tác một hồi ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, hắn phát hiện người này tựa hồ là đói đến hôn mê bất tỉnh.
Dù hồn phách bên trong thể nào, thân thể này chung quy là người thường, khi Trịnh thị còn sống thì ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chờ đến La Ngọc Tĩnh tới trong thân thể này, tâm tình nàng buồn bực, đồng dạng đêm không thể ngủ, nuốt không trôi, như vậy sao có thể chịu được. Lại bị Khổ Sinh nguyên lành điên đảo một ngày một đêm như vậy, đương nhiên hấp hối té xỉu đi.
"Ta còn phải tìm thực vật cho nàng?” Khổ Sinh giận dữ đấm thân cây bên cạnh, bỗng nhiên đỉnh đầu một trận oo@@, một quả cầu gai từ trên cây rơi xuống, vừa lúc nện ở lên đầu hắn.
Khổ Sinh duỗi tay sờ, từ trên đầu túm được một quả hạt dẻ. Nguyên lai cái cây bên cạnh này đúng là cây hạt dẻ, ngửa đầu nhìn, quả thưa thớt, chỉ có chỗ ngọn cây còn một ít.
Cương thi có xương đồng da sắt, đao bình thường cũng không đâm được vào da thịt, quả hạt dẻ đâm yếu như vậy hắn đương nhiên không để trong mắt, tay không bóp vỡ lấy ra hạt dẻ bên trong.
"Phàm nhân hẳn là có thể ăn cái quả này?” hắn hỏi Tru Tà kiểm.
Tru Tà kiểm vẫn không nhúc nhích. Thấy nó không phản đối, Khổ Sinh ngồi xổm bên La Ngọc Tĩnh, nhét hạt dẻ vào miệng nàng. hắn lột ra một hạt thì nhét một hạt, thực nhanh đã nhét đầy hạt dẻ trong miệng La Ngọc Tĩnh, nhét đến phình phình.
"Nàng ấy không nuốt xuống, vậy thì nên làm thế nào cho phải?” Khổ Sinh nhấc đầu La Ngọc Tĩnh, "Để ta giúp nàng ấy nuốt xuống đi.”
Trong hôn mê La Ngọc Tĩnh lộ ra biểu tình thống khổ, cổ họng nàng bị giữ chặt.
Tru Tà kiểm rung động, bắt đầu chỉ vào Khổ Sinh, Khổ Sinh lại quay La Ngọc Tĩnh một cái, đánh mạnh vào phía sau lưng nàng, làm nàng nhổ hạt dẻ trong miệng ra.
Hắn oán giận với Tru Tà kiếm: "Mới vừa rồi không phải ngươi cũng đồng ý đút cái này rồi, sao lại đều do ta!"
"Đáng giận, từ khi sinh ra ta đã không ăn, làm thế nào biết lúc này nên cho nàng ấy ăn cái gì?”
Hắn bể người đã mềm như bông lên, phiền não mà nhìn xung quanh khắp nơi. Nơi này ở trong núi sâu, hẻo lánh ít dấu chân, không có bóng người.
Cũng may đây là thời tiết ngày mùa thu, trong núi cũng có chút quả dại chín, Khổ Sinh tìm được, liền hỏi Tru Tà kiếm: "Thứ này có thể ăn được hay không?"
"Tru Tà kiểm, ngươi đừng giả chết, đáp lại một chút cho ta! Bằng không, nếu ăn xảy ra vấn đề ngươi cũng đừng có chia vào ta nữa!”
Khổ Sinh không lấy khẩu gông xuống được, lại không thể nếm, đành phải dựa vào ngón tay bóp thử độ cứng xem thứ này có thể sặc chết người hay không, dựa vào ngửi mùi vị để suy đoán thứ này có thể ăn được hay không.
"Một cỗ vị ngọt, có thể ăn.” Hắn bóp quả hồng bôi ngoài miệng La Ngọc Tĩnh.
Người này lúc tỉnh chạm vào một chút thì đột nhiên thét chói tai khóc thút thít, giờ ngất xỉu, lại dựa vào trong ngực hắn, còn chui đầu nấp vào vạt áo hắn, có vẻ an tĩnh lại đáng thương.
Khổ Sinh không có tâm tư gì, giơ tay kéo đầu nàng ra đút quả, bôi nhành nhỡ lên mặt nàng.
Lại tìm được quả dại khác, bóp vỏ ngửi ngửi hương vị, mùi vị rất kỳ quái. Khổ Sinh tâm nói khí vị này giống hương vị lúc trước sự phụ làm cơm, hẳn là cũng có thể ăn, lại lần nữa không chút do dự nhét vào trong miệng La Ngọc Tĩnh.
La Ngọc Tĩnh bị một mùi thối làm người ta buồn nôn hun tỉnh, mới vừa mở mắt liền nhìn thấy một cái tay từng ngón bọc sắt đang bóp cái gì nhét vào miệng nàng. Nàng giãy giụa né tránh, sâu kín hỏi: "Ngươi đang đút...phân cho ta?”
....
Ở bên bờ nước tẩy rửa bụi trên mặt, La Ngọc Tĩnh chải vuốt đầu tóc lung tung rối loạn, búi lại, nhìn ảnh ngược trong nước lại bắt đầu phát ngốc.
"Sao nàng ấy lại phát ngốc?” Khổ Sinh ngồi xổm trên hòn đá to bên cạnh, hỏi Tru Tà kiểm.
Nói chung, lệ quỷ đều không có thần trí không thể giao lưu, nhưng nữ nhân này tuy rằng có hơi thở lệ quỷ, nhưng lại là người, tựa quỷ không phải quỷ, tựa người không phải người. Từ ý nghĩa nào đó, nhưng thật ra rất giống hắn.
Người sở dĩ thành lệ quỷ, đơn giản là ôm hận hoặc không cam lòng, nữ nhân này lại không biết là bởi vì cái gì. Nếu vì hận, không thấy nàng đi trả thù, nếu vì không cam lòng, cũng không thấy nàng đi làm ý nguyện gì mãnh liệt, chỉ có một thân bi thương và đau khổ.
"Lệ quỷ kia, về sau ngươi đi theo ta.” Khổ Sinh nói, "Đừng nghĩ chạy trốn, ngươi không chạy thoát được đâu, hiểu chưa?”
La Ngọc Tĩnh không nói một lời, dùng tay chậm rãi vấn tóc.
Khổ Sinh lại nói: "Dù ngươi nấp trong thân thể phàm nhân, một thân oán khí lệ quỷ cũng sẽ ăn mòn thân thể, thân thể này không có khả năng vẫn dùng mãi được, không đến mấy năm cuối cùng sẽ phải chết."
"Phải không.” La Ngọc Tĩnh rốt cuộc mở miệng nói hai chữ, nhìn qua vẫn cứ thờ ơ.
Khổ Sinh muốn tiếp tục đi tìm tung tích lệ quỷ, không muốn trì hoãn thời gian ở đây, nhấc sọt tre chuẩn bị lại như lúc trước đựng người mang đi, kết quả sọt tre bị lăn lộn lâu như vậy, vỡ toàn bộ.
Ném sọt tre đi, Khổ Sinh một chân đá gãy thân cây, bẻ thân cây làm cái giá chứa củi. Thả La Ngọc Tĩnh lên trên, cõng đi.
Người này phản ứng trì độn với ngoại giới, không cần nhiều lời, chính là coi nàng giống Bồ Tát công đi. Chỉ cần không chạm vào nàng, nàng liền không có phản ứng gì.
Đi trên đường núi, La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên giá củi cũng không thoải mái, hai cái đùi rũ xuống, váy màu trắng phiêu phiêu đãng đãng, xuất thần nhìn cây cối lùi lại hai bên.
Một trận gió từ phía sau thổi tới, thổi tóc La Ngọc Tĩnh đến bên mặt Khổ Sinh, hắn ghét bỏ mà túm lấy vứt ra sau: "Buộc tóc lại, nếu không ta thiêu cho ngươi.”
La Ngọc Tĩnh cầm tóc ngẩn ngơ nhìn trời.
Phía trước có cây hồng, Khổ Sinh hái được hai quả hồng tùy tay ném đi, tinh chuẩn mà vứt lên đùi La Ngọc Tĩnh, lăn vào trong lòng nàng.
Trong núi lá thu đỏ vàng giao nhau, thâm thâm thiển thiển. Khổ Sinh ở phía trước đây nhánh cây trên đầu, vài mảnh lá vàng phiêu phiêu đãng đãng, cũng rơi vào trong lòng ngực La Ngọc Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.