Chương 184: Lữ Hành Ở Vùng Địa Cực
Phù Hoa
31/07/2021
Từ ranh giới có tuyết còn chưa hòa tan đi về phía trước, rời khỏi phạm vi Muri thường xuyên hoạt động, có một khu vực càng thêm đặc thù, nơi đó sinh sống nhiều chủng loại ma thú lớn nhỏ nhất trong vùng địa cực. Ma thú cấp thấp số lượng nhiều nhất, còn có chút ít ma thú trung cấp.
Những lúc mùa đông lạnh nhất, bởi vì thủy triều xao động, ma thú chạy đến khu vực nhân loại hoạt động hơn một tháng trước khi thủy triều, nhiệt độ lên cao rồi lại sôi nổi về vùng địa cực.
Mellie theo Murị thành niên trở lại hải đăng, rất ít nhìn thấy tung tích ma thú, trong lòng suy đoán chúng nó giằng co cùng nhân loại một mùa đông đã bị giết toàn bộ. Nghe Muri giải thích xong mới hiểu được, hóa ra hiện tại đại bộ phận chúng nó đều ở một khu vực khác càng thích hợp sinh tồn.
Vào mùa này, chúng nó cần tụ tập bên nhau sinh sản đời sau, cho nên lại cách một thời gian mới có thể tản ra đi về chỗ ở lúc trước.
Hơn một tháng trước đây thủy triều màu tím đại biểu mùa đông kết thúc, Mellie không thể nhìn thấy, mười phần tiếc nuối. Nhưng khi thủy triều kết thúc lại lặng yên không một tiếng động, hơn nữa vô cùng ngắn ngủi, ở trên trời lưu loát tràn ra một mảnh ánh sáng liền tiêu tán vô tung.
Không có những ma thú chạy như điên chấn động nhắc nhở như khi thủy triều bắt đầu, lúc ấy Mellie còn đang trong giấc mộng, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Muri đối với chuyện này vốn nên thực nhạy bén, nhưng khi đó hắn mới vừa quen mình biến thành người chưa được bao lâu, dùng bộ dáng nhân loại nằm ngủ, chung quanh không có nguy hiểm, chỉ có một loại mùi hương đặc thù trên người Mellie, vừa không cẩn thận ngủ quá say, hắn cũng không phản ứng lại, khiến cho thủy triều đi qua như vậy.
Hắn thực ảo não, Mellie trái lại an ủi hắn, dù sao chờ đến năm sau mùa đông kết thúc, cô còn có cơ hội nhìn thấy.
Vì bồi thường cô không thể nhìn được thủy triều muốn nhìn, Muri mới có thể mang cô chạy đến bình nguyên rêu ngắm hoa, vừa đi liền nhiều ngày như vậy, còn chưa trở về hải đăng.
Lần này bởi vì hải đăng của bọn họ bị ngập, hắn lại riêng mang cô đi nơi đặc thù kia, có rất nhiều ma thủ tụ tập.
Nơi này thuộc về bên ngoài vùng địa cực, đương nhiên cũng là băng tiêu tuyết tan, duy độc trên tuyết sơn cao cao còn có tuyết trên đỉnh chưa tan. Dưới chân núi cao là một đám bồn địa lớn nhỏ. Những bồn địa đó bởi vì bị núi tuyết vây quanh, chặn gió lạnh phương bắc thổi tới, nhiệt độ càng cao hơn so với bên ngoài.
Nơi ấm áp ướt át như vậy, sản sinh ra càng nhiều thực vật và động vật.
Mellie thấy bãi phi lao lớn lên ở bồn địa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô tới vùng địa cực lâu như vậy, cơ hồ chưa từng gặp rừng cây ở đây, màu xanh lục nồng đậm ngăn ngắt như vậy, thật là đã lâu.
Trên tuyết sơn một bộ phận tuyết hòa tan, uốn lượn chảy xuôi vào quanh bồn địa, hội tụ ra hồ nước, những nơi dòng nước đi qua được nước tuyết tưới tắm, đều mọc ra hoa tươi giống bình nguyên rêu bên ngoài. Các loại màu sắc tùy ý đắp ở chỗ này, tạo ra náo nhiệt vô biên.
Chẳng qua nơi này tuy đẹp, đồng thời cũng không thể nào sống yên ổn, bởi vì hiện tại ở quanh đây ma thú thật sự quá nhiều.
Mellie còn chưa kịp nhìn kỹ rừng cây lá kim đó, liền thấy trong rừng chạy ra hai ma thú, cắn xé lẫn nhau, đánh đến trên người huyết nhục tung bay, điên cuồng hung ác đến cực điểm.
Muri mang theo cô đứng ở phía trên bồn địa, nhìn trong chốc lát nói: "Chúng nó đang tranh đoạt quyền sinh sản cùng giống cái.”
Bên này hai ma thú còn chưa đánh xong, trong rừng cây lại chạy ra một con ma thủ thân hình lớn hơn nữa, cắn chết nuốt ăn luôn hai con ma thú giống đực đã đánh đến lưỡng bại câu thương.
Mellie líu lưỡi: "Con ma thú này lớn lên không quá bình thường, là thứ ma thú gì?"
Muri: "Đây là con cái mà chúng nó tranh đoạt kia, đôi khi ma thú giống cái không thích kẻ theo đuổi, thì sẽ ăn luôn chúng nó."
Mellie có cảm giác mình mở rộng tầm mắt, từ trước cô cũng không biết còn có thể có chuyện như vậy.
"Chúng ta muốn đi rừng cây sao? Nơi đó hình như có rất nhiều ma thú, rất nguy hiểm.”
Muri nghi hoặc, nói câu nói thật, "Ta đi, gặp nguy hiểm chính là chúng nó.”
Mellie yên lặng câm miệng, theo hắn cùng chậm rãi đi vào bồn địa, tới gần bãi phi lao đỏ.
Phía trước nơi hai ma thú đánh nhau hiện tại chỉ còn lại mấy cái khung xương, con cái kia ăn hơn phân nửa chúng nó xong, thi thể dư lại bị rất nhiều loại nhỏ ma thú không biết nấp ở nơi nào vây quanh lên tranh đoạt hết.
Mellie nhìn trường hợp đó, mới biết được nơi này nhìn qua mỹ lệ, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu nguy cơ.
Nhưng cô ở bên gấu lớn rất lợi hại, dọc đường đều không gặp nguy hiểm, bình bình an an đi vào rừng cây lá kim.
Rừng cây nơi này và bên ngoài khác biệt thật lớn, bên trong cơ hồ chỉ có một hai loại cây, tất cả đều là cây lá kim có lá thon dài cứng rắn, dưới gốc mọc bụi cây thưa thớt cao đến nửa người, cũng chỉ có một hai loại, dưới chân còn lại là rêu phong và dương xỉ, cấu tạo đơn giản.
Trong rừng có nơi cây cối đứt gãy ngã đổ, bị dẫm vào mặt đất, rõ ràng là bị ma thú to lớn giẫm đạp ra. Dù là Muri, hắn vẫn duy trì bộ dáng gấu lớn, tiến vào rừng cây, nơi đi qua đều là một mảnh cây cối đứt gãy.
Mellie đi ở trước ngực hắn, đầu to của hắn ở phía trước mở đường, cho nên rất thuận lợi, nhưng hắn mở cái đường này cũng quá lớn.
Mellie hỏi hắn: "Anh có thể biến thành người sao?”
Không nên đẹp hư cây cối khó có được ở vùng địa cực này.
Muri càng thích dùng bộ dáng gấu lớn cùng cô, bởi vì như vậy cô sẽ cảm thấy càng nhẹ nhàng, nhưng nếu cô yêu cầu, hắn cũng không ý kiến.
Gấu lớn màu trắng biến mất, nam nhân cao lớn da nâu đầu bạc đứng tại chỗ. hắn để chân trần đạp lên rêu phong màu xanh lục, thản nhiên.
Mellie lập tức từ trong túi của mình lấy ra quần áo cho hắn, bởi vì hắn là gấu có thể biến thân, lại không thể tự mang quần áo, cô đã học được tùy thân mang quần áo cho hắn.
Nếu không, Muri khẳng định sẽ không cảm thấy xấu hổ, chỉ có cô bị ảnh hưởng, khống chế không được màu sắc trên mặt mình.
Mặc xong quần áo Muri vẫn để cho Mellie đi ở trước ngực mình, chỉ cách cô một hai bước, khoảng cách như vậy, hắn vươn tay là có thể đẩy ra nhánh cây chặn đường phía trước cho Mellie. Đáng tiếc mảng phi lao này thưa thớt, thật sự không có bao nhiêu dịp cần hắn mở đường.
Những lúc mùa đông lạnh nhất, bởi vì thủy triều xao động, ma thú chạy đến khu vực nhân loại hoạt động hơn một tháng trước khi thủy triều, nhiệt độ lên cao rồi lại sôi nổi về vùng địa cực.
Mellie theo Murị thành niên trở lại hải đăng, rất ít nhìn thấy tung tích ma thú, trong lòng suy đoán chúng nó giằng co cùng nhân loại một mùa đông đã bị giết toàn bộ. Nghe Muri giải thích xong mới hiểu được, hóa ra hiện tại đại bộ phận chúng nó đều ở một khu vực khác càng thích hợp sinh tồn.
Vào mùa này, chúng nó cần tụ tập bên nhau sinh sản đời sau, cho nên lại cách một thời gian mới có thể tản ra đi về chỗ ở lúc trước.
Hơn một tháng trước đây thủy triều màu tím đại biểu mùa đông kết thúc, Mellie không thể nhìn thấy, mười phần tiếc nuối. Nhưng khi thủy triều kết thúc lại lặng yên không một tiếng động, hơn nữa vô cùng ngắn ngủi, ở trên trời lưu loát tràn ra một mảnh ánh sáng liền tiêu tán vô tung.
Không có những ma thú chạy như điên chấn động nhắc nhở như khi thủy triều bắt đầu, lúc ấy Mellie còn đang trong giấc mộng, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Muri đối với chuyện này vốn nên thực nhạy bén, nhưng khi đó hắn mới vừa quen mình biến thành người chưa được bao lâu, dùng bộ dáng nhân loại nằm ngủ, chung quanh không có nguy hiểm, chỉ có một loại mùi hương đặc thù trên người Mellie, vừa không cẩn thận ngủ quá say, hắn cũng không phản ứng lại, khiến cho thủy triều đi qua như vậy.
Hắn thực ảo não, Mellie trái lại an ủi hắn, dù sao chờ đến năm sau mùa đông kết thúc, cô còn có cơ hội nhìn thấy.
Vì bồi thường cô không thể nhìn được thủy triều muốn nhìn, Muri mới có thể mang cô chạy đến bình nguyên rêu ngắm hoa, vừa đi liền nhiều ngày như vậy, còn chưa trở về hải đăng.
Lần này bởi vì hải đăng của bọn họ bị ngập, hắn lại riêng mang cô đi nơi đặc thù kia, có rất nhiều ma thủ tụ tập.
Nơi này thuộc về bên ngoài vùng địa cực, đương nhiên cũng là băng tiêu tuyết tan, duy độc trên tuyết sơn cao cao còn có tuyết trên đỉnh chưa tan. Dưới chân núi cao là một đám bồn địa lớn nhỏ. Những bồn địa đó bởi vì bị núi tuyết vây quanh, chặn gió lạnh phương bắc thổi tới, nhiệt độ càng cao hơn so với bên ngoài.
Nơi ấm áp ướt át như vậy, sản sinh ra càng nhiều thực vật và động vật.
Mellie thấy bãi phi lao lớn lên ở bồn địa cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô tới vùng địa cực lâu như vậy, cơ hồ chưa từng gặp rừng cây ở đây, màu xanh lục nồng đậm ngăn ngắt như vậy, thật là đã lâu.
Trên tuyết sơn một bộ phận tuyết hòa tan, uốn lượn chảy xuôi vào quanh bồn địa, hội tụ ra hồ nước, những nơi dòng nước đi qua được nước tuyết tưới tắm, đều mọc ra hoa tươi giống bình nguyên rêu bên ngoài. Các loại màu sắc tùy ý đắp ở chỗ này, tạo ra náo nhiệt vô biên.
Chẳng qua nơi này tuy đẹp, đồng thời cũng không thể nào sống yên ổn, bởi vì hiện tại ở quanh đây ma thú thật sự quá nhiều.
Mellie còn chưa kịp nhìn kỹ rừng cây lá kim đó, liền thấy trong rừng chạy ra hai ma thú, cắn xé lẫn nhau, đánh đến trên người huyết nhục tung bay, điên cuồng hung ác đến cực điểm.
Muri mang theo cô đứng ở phía trên bồn địa, nhìn trong chốc lát nói: "Chúng nó đang tranh đoạt quyền sinh sản cùng giống cái.”
Bên này hai ma thú còn chưa đánh xong, trong rừng cây lại chạy ra một con ma thủ thân hình lớn hơn nữa, cắn chết nuốt ăn luôn hai con ma thú giống đực đã đánh đến lưỡng bại câu thương.
Mellie líu lưỡi: "Con ma thú này lớn lên không quá bình thường, là thứ ma thú gì?"
Muri: "Đây là con cái mà chúng nó tranh đoạt kia, đôi khi ma thú giống cái không thích kẻ theo đuổi, thì sẽ ăn luôn chúng nó."
Mellie có cảm giác mình mở rộng tầm mắt, từ trước cô cũng không biết còn có thể có chuyện như vậy.
"Chúng ta muốn đi rừng cây sao? Nơi đó hình như có rất nhiều ma thú, rất nguy hiểm.”
Muri nghi hoặc, nói câu nói thật, "Ta đi, gặp nguy hiểm chính là chúng nó.”
Mellie yên lặng câm miệng, theo hắn cùng chậm rãi đi vào bồn địa, tới gần bãi phi lao đỏ.
Phía trước nơi hai ma thú đánh nhau hiện tại chỉ còn lại mấy cái khung xương, con cái kia ăn hơn phân nửa chúng nó xong, thi thể dư lại bị rất nhiều loại nhỏ ma thú không biết nấp ở nơi nào vây quanh lên tranh đoạt hết.
Mellie nhìn trường hợp đó, mới biết được nơi này nhìn qua mỹ lệ, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu nguy cơ.
Nhưng cô ở bên gấu lớn rất lợi hại, dọc đường đều không gặp nguy hiểm, bình bình an an đi vào rừng cây lá kim.
Rừng cây nơi này và bên ngoài khác biệt thật lớn, bên trong cơ hồ chỉ có một hai loại cây, tất cả đều là cây lá kim có lá thon dài cứng rắn, dưới gốc mọc bụi cây thưa thớt cao đến nửa người, cũng chỉ có một hai loại, dưới chân còn lại là rêu phong và dương xỉ, cấu tạo đơn giản.
Trong rừng có nơi cây cối đứt gãy ngã đổ, bị dẫm vào mặt đất, rõ ràng là bị ma thú to lớn giẫm đạp ra. Dù là Muri, hắn vẫn duy trì bộ dáng gấu lớn, tiến vào rừng cây, nơi đi qua đều là một mảnh cây cối đứt gãy.
Mellie đi ở trước ngực hắn, đầu to của hắn ở phía trước mở đường, cho nên rất thuận lợi, nhưng hắn mở cái đường này cũng quá lớn.
Mellie hỏi hắn: "Anh có thể biến thành người sao?”
Không nên đẹp hư cây cối khó có được ở vùng địa cực này.
Muri càng thích dùng bộ dáng gấu lớn cùng cô, bởi vì như vậy cô sẽ cảm thấy càng nhẹ nhàng, nhưng nếu cô yêu cầu, hắn cũng không ý kiến.
Gấu lớn màu trắng biến mất, nam nhân cao lớn da nâu đầu bạc đứng tại chỗ. hắn để chân trần đạp lên rêu phong màu xanh lục, thản nhiên.
Mellie lập tức từ trong túi của mình lấy ra quần áo cho hắn, bởi vì hắn là gấu có thể biến thân, lại không thể tự mang quần áo, cô đã học được tùy thân mang quần áo cho hắn.
Nếu không, Muri khẳng định sẽ không cảm thấy xấu hổ, chỉ có cô bị ảnh hưởng, khống chế không được màu sắc trên mặt mình.
Mặc xong quần áo Muri vẫn để cho Mellie đi ở trước ngực mình, chỉ cách cô một hai bước, khoảng cách như vậy, hắn vươn tay là có thể đẩy ra nhánh cây chặn đường phía trước cho Mellie. Đáng tiếc mảng phi lao này thưa thớt, thật sự không có bao nhiêu dịp cần hắn mở đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.