Chương 83: Quả Mọng
Phù Hoa
08/07/2021
Mai Lật lập tức thoát lực, ngồi quỳ giữa đám đá.
Những vật nhỏ đó tự xưng là yêu tinh đêm trăng, nhìn qua tốt đẹp vô hại như là hoa linh lan nở rộ, trên thực tế mức độ nguy hiểm rất cao. Lúc trước Hersha cùng cô nói về những bọn quái vật trong truyện cổ tích có nhắc tới yêu tinh đêm trăng.
Theo Hersha miêu tả, yêu tinh đêm trăng là một loại quái vật dẫn nhân loại vào rừng rậm, làm cho bạn họ bị lạc ở trong đó.
Chúng nó đặc biệt thích mê hoặc trẻ con, bởi vì bọn trẻ càng hồn nhiên. Cho nên mọi người đều dặn trẻ con trong nhà rời xa rừng rậm lớn có khả năng có yêu tinh đêm trăng, chính là sợ hãi bọn trẻ bị yêu tinh đêm trăng mang đi.
Một khi bị yêu tinh đêm trăng mang đi, chúng nó chơi chán rồi, trẻ con bị lạc ở trong rừng rậm sẽ táng thân trong bụng dã thú.
Mai Lật cũng không nghĩ tới mình thế nhưng cũng có loại đãi ngộ này.
Cô đã quá tuổi, qua tuổi làm thiếu nữ ma pháp rồi.
Cách đó không xa là vùng Tây, Mai Lật đứng lên, hô một tiếng với quái vật đầm lầy bên kia: "Cảm ơn nhé.”
Quái vật đầm lầy vẫn luôn căng thân mình đi về phía trước, nghe thấy thanh âm cô thì ngẩng đầu nhìn về phía cô bên này, rồi bỗng nhiên xoay hướng, đi tới chỗ cô.
"...Không cần tới đây, tôi chính là nói câu cảm ơn anh một chút thôi, anh bạn, thật sự không cần.....”
Triền núi dưới chân trở nên ướt át, có cảm giác dẫm lên bùn mềm, Mai Lật khô cằn ngậm miệng, nhìn quái vật đầm lầy càng đần càng cần đưa đầu đến trước mắt mình
À, đây lại là có ý tứ gì?
Mai Lật nhìn mái tóc màu xám ướt át trước mắt lâm vào trầm tư. Quái vật đầm lầy không biết là tự bế không muốn nói chuyện hay là không biết nói, bộ dáng này phải giao lưu thể nào đây?
Hắn vẫn không nhúc nhích, như là một đề toán không cho gợi ý, yêu cầu cô tự giải.
Tư thế này, chẳng lẽ là muốn sờ đầu?
Mai Lật thử thăm dò đặt tay ở trước mặt sờ sờ trên đầu. Sờ được một tay bùn mang theo hơi thở có xanh bùn đất, quái vật đầm lầy nghiêng nghiêng đầu, vẫn không nhúc nhích.
Đây lại là có ý tứ gì?
Mai Lật lại sờ soạng bên đầu hắn.
Quái vật đầm lầy ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt màu xám đều là mờ mịt, cùng Mai Lật mờ mịt như soi gương. hắn khả năng rốt cuộc ý thức được Mai Lật không rõ ý tử của mình, chậm rãi giơ tay sờ lên đầu mình, lay mở đầu tóc.
Theo động tác hắn thong thả, Mai Lật rốt cuộc phát hiện, bên đầu hắn mọc ra một cái nấm trắng nho nhỏ.
Mai Lật: "....."
Cho nên đến tột cùng là lúc trước cá lọt lưới, hay là một cái nấm từng trắng lưu lại hậu thế, vừa mới mọc ra?
"Chỉ một cái như vậy, thật sự không cần trả cho tôi.”
Mai Lật cầm cái nấm trắng to bằng ngón cái, có chút lo lắng trên người quái vật đầm lầy sẽ tiếp tục mọc nấm, vậy không phải mỗi lần hắn đều phải tới đây trả nấm sao, làm cho cô hình như coi người ta là bịch trồng nấm vậy.
Lương tâm đã bị khiển trách.
Giống lúc trước, trả nấm cho cô xong, quái vật đầm lầy tiếp tục đi lên đường nhỏ, dọc theo bên cạnh rừng rậm đi về phía trước.
Giống như không phải chuyện của cô, nhưng Mai Lật do dự một chút, nhấc váy đuổi theo, đi cách xa quái vật đầm lấy một mét.
Nghe nói chỗ quái vật đầm lấy đi qua đều sẽ biến thành đầm lầy, bất quá Mai Lật cẩn thận quan sát rồi phát hiện chỗ hắn đi qua, thổ nhưỡng sẽ trở nên mềm xốp, không lập tức biến thành đầm lầy, cần phải dừng lại một thời gian mới có thể biến thành vũng bùn. Nếu muốn biển chung quanh đây thành đầm lầy, có lẽ cần dừng lại lâu mới được.
Cô bị những yêu tinh đêm trăng dẫn tới nơi này, không đi giày, chân bị đá cục cắm vào đến có chút đau, hiện giờ đi ở gần quái vật đầm lầy, dưới chân đều biến thành bùn đất mềm xốp, nhưng thật ra rất thoải mái.
Bùn đất ướt mềm lạnh lẽo, còn luôn có hơi ẩm nước mưa quanh quẩn bên người.
Cô đi theo trong chốc lát, quái vật đầm lầy hình như mới phát hiện cô đi theo phía sau, quay đầu nhìn cô, đại khái có ý tứ là nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không đuổi người, chỉ nhìn liền không thèm để ý mà đi về phía trước.
Mai Lật đi theo là nhất thời xúc động. Trừ buổi tối ngày đó đuổi theo phu nhân Pegg, cô chưa từng nhàn nhã như vậy mà đi trong bóng đêm, bởi vì thế giới xa lạ ban đêm làm người ta sợ hãi, nhưng tối nay, cô chỉ cảm thấy thực yên tĩnh thanh thản.
Bên cạnh có quái vật đầm lầy mới dọa yêu tinh đêm trăng chạy đi, tối nay ánh trăng xác thật cũng thực đẹp, thích hợp ra ngoài tản bộ.
Cô thưởng thức cái nấm trắng nho nhỏ trong tay, chắp tay sau lưng nhìn rừng rậm cùng vùng quê xa xa, hô hấp thật sâu, cảm giác cả người thả lỏng lại.
" Anh muốn đi đâu?” Cô hỏi.
Quái vật đầm lầy không phản ứng, bước đi thong thả, đầy bùn đất ướt át mà đi về phía trước, đường cũng không nhìn, chỉ cúi đầu. Mai Lật hoài nghi căn bản là hắn lang thang không có mục tiêu mà đi lọan.
Tuy rằng không thể cùng cô giao lưu, nhưng lẳng lặng như vậy mà bước chậm trong đêm trăng cũng khá tốt.
"Thời gian không còn sớm, tôi về đây."
"Lần đầu tiên gặp, vì quá sợ hãi, đánh anh một gậy, xin lỗi nhé. Cái đèn rơi ở ven đường, cũng ít nhiều nhờ anh giúp tôi tìm về, còn có vừa rồi, cảm ơn.”
Những vật nhỏ đó tự xưng là yêu tinh đêm trăng, nhìn qua tốt đẹp vô hại như là hoa linh lan nở rộ, trên thực tế mức độ nguy hiểm rất cao. Lúc trước Hersha cùng cô nói về những bọn quái vật trong truyện cổ tích có nhắc tới yêu tinh đêm trăng.
Theo Hersha miêu tả, yêu tinh đêm trăng là một loại quái vật dẫn nhân loại vào rừng rậm, làm cho bạn họ bị lạc ở trong đó.
Chúng nó đặc biệt thích mê hoặc trẻ con, bởi vì bọn trẻ càng hồn nhiên. Cho nên mọi người đều dặn trẻ con trong nhà rời xa rừng rậm lớn có khả năng có yêu tinh đêm trăng, chính là sợ hãi bọn trẻ bị yêu tinh đêm trăng mang đi.
Một khi bị yêu tinh đêm trăng mang đi, chúng nó chơi chán rồi, trẻ con bị lạc ở trong rừng rậm sẽ táng thân trong bụng dã thú.
Mai Lật cũng không nghĩ tới mình thế nhưng cũng có loại đãi ngộ này.
Cô đã quá tuổi, qua tuổi làm thiếu nữ ma pháp rồi.
Cách đó không xa là vùng Tây, Mai Lật đứng lên, hô một tiếng với quái vật đầm lầy bên kia: "Cảm ơn nhé.”
Quái vật đầm lầy vẫn luôn căng thân mình đi về phía trước, nghe thấy thanh âm cô thì ngẩng đầu nhìn về phía cô bên này, rồi bỗng nhiên xoay hướng, đi tới chỗ cô.
"...Không cần tới đây, tôi chính là nói câu cảm ơn anh một chút thôi, anh bạn, thật sự không cần.....”
Triền núi dưới chân trở nên ướt át, có cảm giác dẫm lên bùn mềm, Mai Lật khô cằn ngậm miệng, nhìn quái vật đầm lầy càng đần càng cần đưa đầu đến trước mắt mình
À, đây lại là có ý tứ gì?
Mai Lật nhìn mái tóc màu xám ướt át trước mắt lâm vào trầm tư. Quái vật đầm lầy không biết là tự bế không muốn nói chuyện hay là không biết nói, bộ dáng này phải giao lưu thể nào đây?
Hắn vẫn không nhúc nhích, như là một đề toán không cho gợi ý, yêu cầu cô tự giải.
Tư thế này, chẳng lẽ là muốn sờ đầu?
Mai Lật thử thăm dò đặt tay ở trước mặt sờ sờ trên đầu. Sờ được một tay bùn mang theo hơi thở có xanh bùn đất, quái vật đầm lầy nghiêng nghiêng đầu, vẫn không nhúc nhích.
Đây lại là có ý tứ gì?
Mai Lật lại sờ soạng bên đầu hắn.
Quái vật đầm lầy ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt màu xám đều là mờ mịt, cùng Mai Lật mờ mịt như soi gương. hắn khả năng rốt cuộc ý thức được Mai Lật không rõ ý tử của mình, chậm rãi giơ tay sờ lên đầu mình, lay mở đầu tóc.
Theo động tác hắn thong thả, Mai Lật rốt cuộc phát hiện, bên đầu hắn mọc ra một cái nấm trắng nho nhỏ.
Mai Lật: "....."
Cho nên đến tột cùng là lúc trước cá lọt lưới, hay là một cái nấm từng trắng lưu lại hậu thế, vừa mới mọc ra?
"Chỉ một cái như vậy, thật sự không cần trả cho tôi.”
Mai Lật cầm cái nấm trắng to bằng ngón cái, có chút lo lắng trên người quái vật đầm lầy sẽ tiếp tục mọc nấm, vậy không phải mỗi lần hắn đều phải tới đây trả nấm sao, làm cho cô hình như coi người ta là bịch trồng nấm vậy.
Lương tâm đã bị khiển trách.
Giống lúc trước, trả nấm cho cô xong, quái vật đầm lầy tiếp tục đi lên đường nhỏ, dọc theo bên cạnh rừng rậm đi về phía trước.
Giống như không phải chuyện của cô, nhưng Mai Lật do dự một chút, nhấc váy đuổi theo, đi cách xa quái vật đầm lấy một mét.
Nghe nói chỗ quái vật đầm lấy đi qua đều sẽ biến thành đầm lầy, bất quá Mai Lật cẩn thận quan sát rồi phát hiện chỗ hắn đi qua, thổ nhưỡng sẽ trở nên mềm xốp, không lập tức biến thành đầm lầy, cần phải dừng lại một thời gian mới có thể biến thành vũng bùn. Nếu muốn biển chung quanh đây thành đầm lầy, có lẽ cần dừng lại lâu mới được.
Cô bị những yêu tinh đêm trăng dẫn tới nơi này, không đi giày, chân bị đá cục cắm vào đến có chút đau, hiện giờ đi ở gần quái vật đầm lầy, dưới chân đều biến thành bùn đất mềm xốp, nhưng thật ra rất thoải mái.
Bùn đất ướt mềm lạnh lẽo, còn luôn có hơi ẩm nước mưa quanh quẩn bên người.
Cô đi theo trong chốc lát, quái vật đầm lầy hình như mới phát hiện cô đi theo phía sau, quay đầu nhìn cô, đại khái có ý tứ là nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không đuổi người, chỉ nhìn liền không thèm để ý mà đi về phía trước.
Mai Lật đi theo là nhất thời xúc động. Trừ buổi tối ngày đó đuổi theo phu nhân Pegg, cô chưa từng nhàn nhã như vậy mà đi trong bóng đêm, bởi vì thế giới xa lạ ban đêm làm người ta sợ hãi, nhưng tối nay, cô chỉ cảm thấy thực yên tĩnh thanh thản.
Bên cạnh có quái vật đầm lầy mới dọa yêu tinh đêm trăng chạy đi, tối nay ánh trăng xác thật cũng thực đẹp, thích hợp ra ngoài tản bộ.
Cô thưởng thức cái nấm trắng nho nhỏ trong tay, chắp tay sau lưng nhìn rừng rậm cùng vùng quê xa xa, hô hấp thật sâu, cảm giác cả người thả lỏng lại.
" Anh muốn đi đâu?” Cô hỏi.
Quái vật đầm lầy không phản ứng, bước đi thong thả, đầy bùn đất ướt át mà đi về phía trước, đường cũng không nhìn, chỉ cúi đầu. Mai Lật hoài nghi căn bản là hắn lang thang không có mục tiêu mà đi lọan.
Tuy rằng không thể cùng cô giao lưu, nhưng lẳng lặng như vậy mà bước chậm trong đêm trăng cũng khá tốt.
"Thời gian không còn sớm, tôi về đây."
"Lần đầu tiên gặp, vì quá sợ hãi, đánh anh một gậy, xin lỗi nhé. Cái đèn rơi ở ven đường, cũng ít nhiều nhờ anh giúp tôi tìm về, còn có vừa rồi, cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.