Chương 75: Quái Vật Đầm Lầy
Phù Hoa
04/07/2021
Lúc bóng người hãm ở trong bùn ngẩng lên, dùng một tư thế hơi vặn vẹo nhìn về phía cô, Mai Lật mới phát hiện, người này cao đến thái quá, hoặc là nói thân thể lớn lên có chút dọa người, nếu tính cả nửa thân thể chôn ở trong bùn, ít nhất cao hai mét rưỡi! Vậy hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô.
Hơn nữa đôi tay của bóng người cao gầy này lại càng quỷ dị, có vẻ thực không phù hợp với thân thể, chỉ một đôi tay này, ít nhất có chiều dài 1m7 đến 1m8.
Vừa rồi chính là cô bắt được một cái tay như vậy, thân thể Mai Lật nháy mắt có phản ứng -- làn da nổi lên một tầng gai ốc, từ sau lưng lạnh dẫn tới cái ót.
Cứng đờ mà buông tay, cô có chút hô hấp không thuận, trơ mắt nhìn đồ vật kia như bị cô hấp dẫn, khom lưng thò đầu qua, cái bóng nháy mắt bao phủ cô.
Ở trong đêm tối nhìn không rõ ràng, Mai Lật ngẩng đầu, thấy không rõ bộ dáng hắn.
“Lạch cạch." Tựa hồ có nước bùn ẩm ướt từ đầu tóc của thứ đó nhỏ giọt xuống, rơi ở trên mặt cô. Mai Lật run rẩy một trận, đồng thời cảm giác bởi vì sợ hãi làm cho thân thể cứng đờ cũng tan đi, cô áp xuống tiếng thét, không nói hai lời giơ cây gậy trong tay lên, cho thứ đang ghé sát vào kia một nhát.
Một phát đánh ra, tiếng cây gậy bị gãy, cô không quan tâm nhấc váy nhanh chóng quay đầu chạy trốn.
Chạy nhanh lên! Chạy trốn nhanh một chút!
Thứ đó căn bản không phải là người! Đó có lẽ là quỷ ở thế giới này, có lẽ là thứ khác, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng là người!
Ánh trăng không biết khi nào lại lần nữa biến mất vào tầng mây, chung quanh một mảnh đen tối. Mai Lật đạp lên bùn, bởi vì chạy điên cuồng mà bạn bắn đây người.
Phía sau yên lặng, thứ kia tựa hồ không đuổi theo.
Mai Lật không nhịn nổi quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện thứ kia vẫn ở tại chỗ, cong cái lưng, giống một cái cây khô đứng lặng ở trong nước, xa xa nhìn cô.
Mai Lật thở phì phò dừng bước chân lại, thấy thứ kia lại chậm rãi, chậm rãi vùi đầu vào trong bùn, một lần nữa xếp thành tư thể ban đầu, toàn bộ thân thể công thành một hình chữ U.
Mai Lật: "....."
Cho nên...... không đuổi theo sao?
Nhìn vài giây, Mai Lật lần thứ hai quay đầu chạy như điên, cách mảng đầm lầy này càng ngày càng xa. Mây trên trời dày nặng, trên mặt đất gió càng ngày càng mạnh, cô chạy ở trong bụi cỏ mênh mang, bị gió thổi đến lắc lư trái phải.
Thực may mắn, cô đánh bậy đánh bạ tìm được đường về lúc trước, đầy người chật vật đi về phía ngôi nhà lẻ loi không có ánh sáng kia. Mai Lật nhất thời nghĩ Phu nhân Pegg đến tột cùng đi nơi nào, muốn làm thể nào tìm bà ấy về, nhất thời lại nghĩ tới quái vật không phải người vừa gặp.
Thế giới này hóa ra còn có thứ như vậy sao?
Cô tâm thần không yên đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đôi mắt xanh âm u trong bóng tối, lại giật mình một cái.
Là mèo đen Phỉ Thúy, nó ghé vào trên cái tủ cao, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Phỉ Thúy, mày đấy à.”
Được rồi, tốt xấu còn mèo ở đây, trong nhà không chỉ có mình cô còn sống, cái này làm cho người ta hơi an tâm hơn một chút. Mai Lật nhíu mi múc nước rửa sạch hai chân, lúc rửa tay, cô phát hiện trong tay mình có một tầng bùn hơi mỏng, là lúc trước bắt lấy tay quái vật kia.
"ÀO ––" cho bàn tay vào trong nước lạnh, dùng sức xoa hai lần.
Mang theo một thân hơi ẩm đi lên tầng, Mai Lật bỗng nhiên thấy cửa phòng phu nhân Pegg vốn mở rộng đã là đóng lại. Bị gió đóng lại? Cô chần chờ một chớp mắt, tiến lên vặn cửa ra. Trong phòng vẫn là hơi thở nặng nề, trên giường, cải chăn lộ ra mái tóc dài màu đỏ của Phu nhân Pegg. Tiếng mở cửa kinh động người đang ngủ say, giọng phu nhân Pegg có chút bực bội từ trên giường truyền đến.
“Đã muộn thế này, làm cái gì?”
Mai Lật đứng ở cửa, biểu tình có chút ngạc nhiên. Phu nhân Pegg không phải chạy về phía cánh đồng bát ngát sao, cô còn không thể đuổi theo, sao bây giờ lại êm đẹp nằm ở đây?
"Vừa rồi có phải ngài đi ra ngoài không?” Mai Lật ý thức được có gì đó, không xác định hỏi.
Phu nhân Pegg từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, ngữ khí lãnh đạm: " Con đang nói cái gì?”
"Vừa rồi con nhìn thấy ngài chạy ra.” Mai Lật còn đang định miêu tả chuyện vừa phát sinh.
Phu nhân Pegg lạnh lùng nói: "Được rồi, con đã trưởng thành, không cần bởi vì có ác mộng mà chạy tới quấy rầy ta.” nói xong lại ho khan hai tiếng.
Mai Lật không nói gì nữa, đóng cửa lại.
Phu nhân Pegg bệnh thật sự nghiêm trọng, cô tới nơi này mấy ngày cơ hồ chưa từng thấy bà ấy xuống đất. Cho nên lúc trước thấy bà ấy chạy về cánh đồng bát ngát, cô liên cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì bóng người kia chạy quá nhanh, không giống người bệnh. Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nhớ lại, phảng phất xác thật như là một cơn ác mộng.
Phu nhân Pegg bỗng nhiên biến mất lại bỗng nhiên xuất hiện, còn quái vật trên cánh đồng bát ngát......
Cô trở lại phòng mình, bỏ đi áo ngủ dính bùn và nước, chui vào trong chăn, thân thể lạnh đến run rẩy rốt cuộc chậm rãi khôi phục ấm áp. Trong chăn có một chút mùi hương nhạt nhẽo, là túi thơm đựng cánh hoa hồng phơi khô, từ trước Mellie kia làm.
Vô ý thức, Mai Lật cọ cọ mặt, cọ xuống dưới chút bùn khô.
Cầm chỗ bùn đó, Mai Lật bỗng nhiên nhớ tới, là khi đó! Là quái vật đầm lầy kia rỏ xuống mặt cô, thể nhưng cô quên mất trên mặt cũng có bùn, cũng chưa lau một chút.
Xoa hai cái, Mai Lật từ ngón tay ngửi được một hỗn hợp khí vị của bùn đất và cỏ xanh, sạch sẽ mà tươi mát, như là chồi non sinh trưởng ở thổ nhưỡng.
Cô bất tri bất giác ngủ rồi, mơ hồ làm giấc mộng, trong mộng vẫn luôn ngửi được mùi bùn đất có xanh.
Ngày thứ hai, cô bị tiếng sấm ầm vang và mưa to tầm tã làm bừng tỉnh. không trung bên ngoài cửa sổ đen nhánh, mây đen dày đặc, ngẫu nhiên có tia chớp đâm thủng u ám, nổ tung trên đầu cành cây trong rừng ở phương xa, mang đến ánh sáng trong nháy mắt.
Từ đầu giường sẽ thấy đồng hồ quả quýt nhỏ xinh nhìn xem, thế nhưng đã là buổi sáng 10 giờ. Vội vàng dậy, làm bữa sáng, giống ngày xưa, nếu không phải váy ngủ và trên giày dính đầy cọng cỏ cùng nước bùn, cô đã hoài nghi tối hôm qua xác thật là giấc mộng của mình.
Hơn nữa đôi tay của bóng người cao gầy này lại càng quỷ dị, có vẻ thực không phù hợp với thân thể, chỉ một đôi tay này, ít nhất có chiều dài 1m7 đến 1m8.
Vừa rồi chính là cô bắt được một cái tay như vậy, thân thể Mai Lật nháy mắt có phản ứng -- làn da nổi lên một tầng gai ốc, từ sau lưng lạnh dẫn tới cái ót.
Cứng đờ mà buông tay, cô có chút hô hấp không thuận, trơ mắt nhìn đồ vật kia như bị cô hấp dẫn, khom lưng thò đầu qua, cái bóng nháy mắt bao phủ cô.
Ở trong đêm tối nhìn không rõ ràng, Mai Lật ngẩng đầu, thấy không rõ bộ dáng hắn.
“Lạch cạch." Tựa hồ có nước bùn ẩm ướt từ đầu tóc của thứ đó nhỏ giọt xuống, rơi ở trên mặt cô. Mai Lật run rẩy một trận, đồng thời cảm giác bởi vì sợ hãi làm cho thân thể cứng đờ cũng tan đi, cô áp xuống tiếng thét, không nói hai lời giơ cây gậy trong tay lên, cho thứ đang ghé sát vào kia một nhát.
Một phát đánh ra, tiếng cây gậy bị gãy, cô không quan tâm nhấc váy nhanh chóng quay đầu chạy trốn.
Chạy nhanh lên! Chạy trốn nhanh một chút!
Thứ đó căn bản không phải là người! Đó có lẽ là quỷ ở thế giới này, có lẽ là thứ khác, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng là người!
Ánh trăng không biết khi nào lại lần nữa biến mất vào tầng mây, chung quanh một mảnh đen tối. Mai Lật đạp lên bùn, bởi vì chạy điên cuồng mà bạn bắn đây người.
Phía sau yên lặng, thứ kia tựa hồ không đuổi theo.
Mai Lật không nhịn nổi quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện thứ kia vẫn ở tại chỗ, cong cái lưng, giống một cái cây khô đứng lặng ở trong nước, xa xa nhìn cô.
Mai Lật thở phì phò dừng bước chân lại, thấy thứ kia lại chậm rãi, chậm rãi vùi đầu vào trong bùn, một lần nữa xếp thành tư thể ban đầu, toàn bộ thân thể công thành một hình chữ U.
Mai Lật: "....."
Cho nên...... không đuổi theo sao?
Nhìn vài giây, Mai Lật lần thứ hai quay đầu chạy như điên, cách mảng đầm lầy này càng ngày càng xa. Mây trên trời dày nặng, trên mặt đất gió càng ngày càng mạnh, cô chạy ở trong bụi cỏ mênh mang, bị gió thổi đến lắc lư trái phải.
Thực may mắn, cô đánh bậy đánh bạ tìm được đường về lúc trước, đầy người chật vật đi về phía ngôi nhà lẻ loi không có ánh sáng kia. Mai Lật nhất thời nghĩ Phu nhân Pegg đến tột cùng đi nơi nào, muốn làm thể nào tìm bà ấy về, nhất thời lại nghĩ tới quái vật không phải người vừa gặp.
Thế giới này hóa ra còn có thứ như vậy sao?
Cô tâm thần không yên đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đôi mắt xanh âm u trong bóng tối, lại giật mình một cái.
Là mèo đen Phỉ Thúy, nó ghé vào trên cái tủ cao, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Phỉ Thúy, mày đấy à.”
Được rồi, tốt xấu còn mèo ở đây, trong nhà không chỉ có mình cô còn sống, cái này làm cho người ta hơi an tâm hơn một chút. Mai Lật nhíu mi múc nước rửa sạch hai chân, lúc rửa tay, cô phát hiện trong tay mình có một tầng bùn hơi mỏng, là lúc trước bắt lấy tay quái vật kia.
"ÀO ––" cho bàn tay vào trong nước lạnh, dùng sức xoa hai lần.
Mang theo một thân hơi ẩm đi lên tầng, Mai Lật bỗng nhiên thấy cửa phòng phu nhân Pegg vốn mở rộng đã là đóng lại. Bị gió đóng lại? Cô chần chờ một chớp mắt, tiến lên vặn cửa ra. Trong phòng vẫn là hơi thở nặng nề, trên giường, cải chăn lộ ra mái tóc dài màu đỏ của Phu nhân Pegg. Tiếng mở cửa kinh động người đang ngủ say, giọng phu nhân Pegg có chút bực bội từ trên giường truyền đến.
“Đã muộn thế này, làm cái gì?”
Mai Lật đứng ở cửa, biểu tình có chút ngạc nhiên. Phu nhân Pegg không phải chạy về phía cánh đồng bát ngát sao, cô còn không thể đuổi theo, sao bây giờ lại êm đẹp nằm ở đây?
"Vừa rồi có phải ngài đi ra ngoài không?” Mai Lật ý thức được có gì đó, không xác định hỏi.
Phu nhân Pegg từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, ngữ khí lãnh đạm: " Con đang nói cái gì?”
"Vừa rồi con nhìn thấy ngài chạy ra.” Mai Lật còn đang định miêu tả chuyện vừa phát sinh.
Phu nhân Pegg lạnh lùng nói: "Được rồi, con đã trưởng thành, không cần bởi vì có ác mộng mà chạy tới quấy rầy ta.” nói xong lại ho khan hai tiếng.
Mai Lật không nói gì nữa, đóng cửa lại.
Phu nhân Pegg bệnh thật sự nghiêm trọng, cô tới nơi này mấy ngày cơ hồ chưa từng thấy bà ấy xuống đất. Cho nên lúc trước thấy bà ấy chạy về cánh đồng bát ngát, cô liên cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì bóng người kia chạy quá nhanh, không giống người bệnh. Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nhớ lại, phảng phất xác thật như là một cơn ác mộng.
Phu nhân Pegg bỗng nhiên biến mất lại bỗng nhiên xuất hiện, còn quái vật trên cánh đồng bát ngát......
Cô trở lại phòng mình, bỏ đi áo ngủ dính bùn và nước, chui vào trong chăn, thân thể lạnh đến run rẩy rốt cuộc chậm rãi khôi phục ấm áp. Trong chăn có một chút mùi hương nhạt nhẽo, là túi thơm đựng cánh hoa hồng phơi khô, từ trước Mellie kia làm.
Vô ý thức, Mai Lật cọ cọ mặt, cọ xuống dưới chút bùn khô.
Cầm chỗ bùn đó, Mai Lật bỗng nhiên nhớ tới, là khi đó! Là quái vật đầm lầy kia rỏ xuống mặt cô, thể nhưng cô quên mất trên mặt cũng có bùn, cũng chưa lau một chút.
Xoa hai cái, Mai Lật từ ngón tay ngửi được một hỗn hợp khí vị của bùn đất và cỏ xanh, sạch sẽ mà tươi mát, như là chồi non sinh trưởng ở thổ nhưỡng.
Cô bất tri bất giác ngủ rồi, mơ hồ làm giấc mộng, trong mộng vẫn luôn ngửi được mùi bùn đất có xanh.
Ngày thứ hai, cô bị tiếng sấm ầm vang và mưa to tầm tã làm bừng tỉnh. không trung bên ngoài cửa sổ đen nhánh, mây đen dày đặc, ngẫu nhiên có tia chớp đâm thủng u ám, nổ tung trên đầu cành cây trong rừng ở phương xa, mang đến ánh sáng trong nháy mắt.
Từ đầu giường sẽ thấy đồng hồ quả quýt nhỏ xinh nhìn xem, thế nhưng đã là buổi sáng 10 giờ. Vội vàng dậy, làm bữa sáng, giống ngày xưa, nếu không phải váy ngủ và trên giày dính đầy cọng cỏ cùng nước bùn, cô đã hoài nghi tối hôm qua xác thật là giấc mộng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.