Chương 372: Ra Đây Để Ta Siêu Độ
Phù Hoa
26/12/2021
[Quyển 7: Cương thi sống lại]
Đằng Châu, Xích Thành.
Bạch Tu đạo nhân mang theo hai đệ tử làm trừ tà ở một căn nhà mới mua, từ giếng cạn hậu viện phát hiện một khối thi thể kỳ lạ đầu mình hai nơi. Tựa sống không sống, tựa chết chưa chết -- tuy rằng đã không có hơi thở người sống, nhưng rõ ràng còn có thể nói chuyện nhúc nhích, dị thường đáng sợ.
Bạch Tu đạo nhân xuống giếng, châm đá lấy lửa, chiếu sáng bên dưới, chỉ thấy trên khuôn mặt có một đôi mắt màu đỏ ục ục chuyển động, một cái miệng mọc răng nanh hút máu khép mở.
"Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Đạo nhân đưa khối thi thể có thể động đậy dưới giếng này ra ngoài, nói với các đệ tử: "Đáng tiếc người này sinh sai nơi, sai thời điểm, rõ ràng thân là thần thai, vốn dĩ có thể trở thành một vị Thị Thần phù hộ gia tộc, lại ở trong giếng này âm khí ngập đầu mà bồi hồi trong sinh từ nhiều năm, thế cho nên biến thành loại cương thi bất tử, từ quỷ thần biến thành quỷ quái?!”
Từ khi Thị Thần đầu tiên của Thượng tộc xuất hiện, đến nay đã qua trên vạn năm, mấy trăm năm qua không biết vì sao chưa từng nghe nói có thị tộc nhà ai lại ra đời Thị Thần nữa.
Đối với Bạch Tu đạo nhân là người tu đạo có tu vi thành công mà nói, ông mơ hồ có điều cảm ứng, biết được đây là thiên địa muốn sửa đổi, Thị Thần và thị tộc đã bắt đầu chậm rãi đi về suy bại, có lẽ lại qua mấy trăm năm, toàn bộ Thị Thần đều sẽ hoàn toàn biến mất trên đời.
Cố tình lúc này đây, ở chỗ này ông lại phát hiện một thần thai. Thần thai ra đời vào thời điểm này là sai lầm, ý tứ thiên địa đều không cho hắn trở thành Thị Thần nữa, không chỉ thế, nếu không có thêm khổng chế, chỉ sợ hắn còn sẽ gây hoạ nhân gian, trở thành một đại tai ương.
Bạch Tu đạo nhân vốn phải dùng kiếm Tru Tà mà tổ sư truyền lưu xuống để trụ sát hắn, rồi lại đột nhiên sinh ra tâm thương xót, thu hồi kiếm mang hắn về đạo quan trong núi.
"Ta thu người làm đệ tử, từ đây, người gọi là Khổ Sinh đi.”
Lại một trăm năm qua đi. [hãy đọc ở dtruyen.com để ủng hộ dịch giả]
Trong huyện Từ Khê ở Nghi Châu, một phú thương họ Thích gần đây trong nhà việc hôn việc tang thay phiên kéo đến, nháo đến không được yên ổn.
Trước đó vài ngày, Thích gia công tử cưới vợ, tân nương Trịnh thị là nữ nhi nhà đồ tể trấn trên, vì sinh ra đẹp nên được Thích công tử nhìn trúng, hỉ kết lương duyên. Ai ngờ vào lúc kiệu hoa lâm môn, Thích công tử xuống ngựa đỡ tân nương, đột nhiên đập đầu ngã quy trên mặt đất, đương trường chết bất đắc kỳ tử.
Lúc này, hỉ sự rất tốt đẹp biến thành tang sự, đèn lồng đỏ trước cửa Thích gia vội vàng đổi thành đèn lồng trắng.
Thích công tử tuổi còn trẻ đã chết, không thể lưu lại hậu đại, ở nơi đây chú trọng hương khói, huyết mạch kéo dài, đương nhiên là không được. Vì thể lão gia, phu nhân Thích gia bi thống rất nhiều, dựa theo truyền thống bản địa, quyết định để một trong hai đường huynh của Thích công tử thừa tự hai phòng hai nhà -- tức là làm huynh đệ đồng tông của Thích công từ kế thừa thê tử hắn, lưu lại huyết mạch đời sau để làm hậu đại cho Thích công tử.
Hai vị đường huynh đồng tông của Thích công tử đều sớm đã cưới vợ, một nam thừa tự hại nhà hai phòng việc này, chẳng khác nào tự nhiên có thêm tức phụ, nghe nói cô dâu Trịnh thị kia còn là mỹ nhân, hai người đương nhiên nguyện ý, còn bởi vậy tranh đoạt một trận.
Nhưng mà không bao lâu, hai vị đường huynh đó trước sau tao ngộ ngoài ý muốn.
Một người thiếu chút nữa chết đuối trong sông, được cứu lên cũng chỉ còn dư lại một hơi, đang dùng thuốc giữ mạng; một người khác đột nhiên bị xà nhà rơi xuống đập trúng, vỡ đầu chảy máu, nằm ở trên giường không dậy nổi.
Tiếp theo, cô dâu Trịnh thị đó tự sát rồi được cứu, đột nhiên dường như thay đổi cả người, ai cũng không nhớ, ngồi khô ở đó, nếu không phải yên lặng rơi lệ thì chính là mang theo cười lạnh còn nói chuyện đánh đá không khí bên cạnh, dường như thực sự có quỷ hồn nhìn không thấy ở quanh đó.
Bọn nha đầu hầu hạ nhìn thấy nàng đêm tối ban ngày đều không ngủ không nghỉ, chỉ nói chút lời điên khùng mê sảng, cả người không có một chút sinh khí, thật sự dọa người, cũng không dám tới gần nàng.
"Khẳng định là bị quỷ quấn lên!”
“Khẳng định là Văn Hữu nhà ngươi đã trở lại, hắn luyến tiếc thê tử mới cưới này, cũng không muốn để một trong hai đường huynh hắn thừa tự hại nhà hai phòng, cho nên mới hại bọn họ!”
“Từ xưa đều là cái quy củ này, người khác cũng nguyện ý, sao Văn Hữu lại không muốn, còn muốn biển thành quỷ đến hại thân nhân hắn! Thật là tạo nghiệt a, từ trước sao không nhìn ra hắn là đồ quỷ ích kỷ tâm can hẹp hòi như vậy!”
Trên gia đường Thích gia, ngày ngày đều bởi vì việc này mà ồn ào túi bụi, huynh đệ, chị em dâu xé rách da mặt cãi vã ầm ĩ.
Trưởng bối trong nhà hai đường huynh gặp phải ngoài ý muốn đều muốn tìm đại sư có đạo hạnh tới thu lệ quỷ, cha mẹ Thích công tử lại không muốn, bọn họ đã chết con trai sao còn nhẫn tâm gọi đạo sĩ tới giết thêm một lần nữa.
"Ta xem chuyện này không liên quan tới con ta, đều là Trịnh thị kia, nó chính là Thiên sát cô tinh, còn chưa vào cửa đã khắc chết con ta, hai cháu trai sở dĩ chịu khổ cũng là vì nó, dứt khoát chôn nó đến bên cạnh Văn Hữu, cũng đỡ phải để Văn Hữu con ta ở dưới mặt đất cô đơn một mình!” Thích phu nhân che ngực có rút đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chuyện này chúng ta mặc kệ! Chính là con dâu bà, dù sao là người nhà bà, muốn một cái quan tài chôn nó thì tùy bà, nhưng cháu trai Văn Hữu là chết bất đắc kỳ tử, ai biết hiện giờ nó biến thành thứ gì, còn có thể tiếp tục hại chúng ta hay không, cần tìm đạo sĩ tới thu!”
"Đúng! Nếu Tam đệ, Tam đệ muội không tìm, Nhị tẩu giúp các ngươi tìm!”
Quả thực không đến hai ngày, liền tìm một lão đạo trong đạo quan trên núi Thạch Sư gần đó đển.
Lão đạo đó tên tự là Tề Nham chân nhân, cũng từng được hưởng không ít hương khói của phú hộ trong huyện Từ Khê, chổi từ không nổi đành phải tới, mới vừa tiến vào cửa Thích gia liền đại kinh thất sắc.
"Khi công tử Thích gia chết bất đắc kỳ tử, trong miệng một hơi chưa tan, oán khí rất sâu, đã hóa thành lệ quỷ! Nếu không đánh tan hẳn, sợ là toàn bộ Thích gia từ trên xuống dưới đều bỏ mạng!”
"Mau lập đàn cho ta, đợi ta dần ra lệ quỷ, tróc nã hăn!”
Trong đại viện của Thích gia khói nhẹ hoàng phù rải khắp nơi, tiếng khóc tiếng kêu bắt quỷ nổi thành một mảnh, trong căn nhà nhỏ ở hậu viện Thích gia có một nữ nhân ngồi khô.
Tuy rằng chải búi tóc phụ nhân, nhưng nhìn tuổi còn nhỏ, cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Dáng dấp mỹ nhân, mặt phù dung, mắt đào hoa, một thân đồ tang trắng càng thêm thanh diễm. Nàng biểu tình đờ đẫn, một mình ngồi dưới bóng tối, có tai như điếc với náo nhiệt truyền qua từ mấy bức tường viện.
Nàng đúng là Trịnh thị đã chết trượng phu trong ngày tân hôn, hoặc là chuẩn xác một chút mà nói, thân thể này là Trịnh thị, hồn bên trong từ mấy ngày trước sớm đã thay đổi người - hiện giờ trong thân thể Trịnh thị có một quỷ khách tên là La Ngọc Tĩnh. [em gái La Ngọc An ở quyển 1]
La Ngọc Tĩnh cũng không phải là người thời đại này, nàng đến từ mấy trăm năm sau, bởi vì tự sát mà chết, nhưng nàng không kết thúc sinh mệnh như vậy, mà trở thành Trịnh thị bị nhốt ở thâm trạch hậu viện này, thay thế nàng ấy tiếp tục tồn tại.
Đã nhiều ngày, nàng thường nghĩ, vì sao mình còn sống ở trên đời này?
Là bởi vì trước khi chết nàng hối hận sao?
Lúc nàng từ trên lầu thả người nhảy xuống, thấy trên ban công nhà mình bày vài bồn hoa nở đẹp như vậy, đột nhiên nàng liền cảm thấy thực hối hận.
Nàng không thể chết được, nàng không nên chết!
Giải thoát, thậm chí là khoái cảm trả thù chỉ tồn tại ngắn ngủi hai giây, che trời lấp đất này lên liền biển thành không nỡ và áy náy.
Nàng và chị gái sống nương tựa lẫn nhau, chính là nàng vì trốn tránh, bỏ lại một mình chị gái. Bởi vì nhất thời xúc động, hiện giờ nàng cần phải tiếp tục đổi mặt với tra tấn tâm lý và thống khổ càng mãnh liệt hơn trước.
Trong đôi mắt hơi sưng tràn ra nước mắt, La Ngọc Tĩnh không thể khống chế mà khóc ra, nàng đang đón gió rơi lệ thì một lệ quỷ biểu tình dữ tợn, hai mắt bạo đột, thân mặc hỉ phục xuất hiện.
Đó là Thích Văn Hữu, bởi vì chết bất đắc kỳ tử mà thành lệ quỷ, mấy ngày trước sở dĩ Trịnh thị "Tự sát”, chính là bởi vì Thích Văn Hữu lấy mạng.
Thích Văn Hữu tuy rằng hại chết Trịnh thị, nhưng La Ngọc Tĩnh lại tới nữa, lệ quỷ Thích Văn Hữu cũng không muốn buông tha nàng, muốn làm nàng chết thêm một lần.
Lúc ấy La Ngọc Tĩnh mới đến trên người Trịnh thị, đang ở trong thống khổ cực độ, Thích Văn Hữu lao về phía nàng, chạm đến chuyện thương tâm của nàng, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên còn dữ tợn hơn Thích Văn Hữu, liên xông lên đánh nhau cùng hăn.
Nàng không biết vì sao mình có thể nhìn thấy lệ quỷ, cũng có thể đụng tới lệ quỷ, nhưng nàng không thèm để ý –– ai còn không phải đột tử, ta sợ ngươi sao?!
Nàng dường như phát điện chính mình phát tiết phẫn nộ và thống khổ ở trên người lệ quỷ Thích Văn Hữu, chờ đến khi khôi phục lý trí, Thích Văn Hữu đã bỏ trốn mất dạng, những nha đầu hầu hạ nàng bị động tác điên khùng của nàng dọa đã sợ tới mức run bần bật.
Mấy ngày nay, Thích Văn Hữu cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, lệ quỷ cũng không có thần trí, chỉ có chấp niệm và ác ý, hắn muốn mang đi "thê tử và thân nhân của mình”, thì tuyệt đối sẽ không nửa đường từ bỏ, cho nên La Ngọc Tĩnh bị hắn dây dưa đến phiền không chịu nổi.
Lệ quỷ này vào lúc nàng ngủ thì bịt miệng mũi làm nàng hít thở không thông, ý đồ làm nàng chết chìm trong chậu nước, muốn nàng ngã chết ở bậc thang..... La Ngọc Tĩnh một lần cũng không để hắn như nguyện.
Thấy hắn lại xuất hiện, La Ngọc Tĩnh một đôi mắt đẫm lệ biến đỏ. Nàng chậm rãi từ bên cạnh bàn đứng lên, miệng lẩm bẩm tự nói: "Các ngươi có phải đều cảm thấy ta dễ khi dễ, một lần lại một lần tiếp tục không, vì sao? Ngươi giống mấy gã kia, các ngươi đều không phải thứ tốt, các ngươi đều muốn ta chết.”
"Ta sợ ngươi sao? Thật cho rằng ta sợ các ngươi sao?! Tới a! Tới a!”
Một khắc này, La Ngọc Tĩnh đầy người lệ khí nhào lên đánh lộn cùng lệ quỷ Thích Văn Hữu, nhìn qua so với Thích Văn Hữu Còn thê lương hơn ba phần.
Trong đại viện Thích gia, Tề Nham chân nhân run rẩy thân thể đốt hoàng phù, thuật pháp đuổi quỷ đuổi hết sức chăm chú, hậu viện Thích gia, La Ngọc Tĩnh tay chân cùng răng đều xuất ra, hừng hực khí thế tiến hành đuổi quỷ vật lí.
"Phốc ––" trước pháp đàn đại viện, Tô Nham chân nhân biểu diễn xong lưu trình ‘Đuổi quỷ, phun ra một búng máu’, run rẩy nói, "Không ổn, lệ quỷ này quá hung! Ta không đối phó được!”
Nói xong đầu nghiêng sang "ngất" đi, đạo đồng của lão vội tiến lên đỡ lấy, không màng mọi người Thích gia giữ lại, nhanh chóng rời đi.
Chờ đến lúc trở lại xe ngựa, Tề Nham chân nhân lúc này mới mở to mắt, lau lau môi: "Đi một chuyến này nửa đồng tiền thù lao cũng chưa lấy đến tay, còn uổng phí đồ vật của ta, không nghĩ tới lệ quỷ mới chết này lại có oán khí lớn như vậy, ta cũng không đối phó được, vẫn nên đi sớm thì hơn.”
Xe ngựa đi trên đường, thoáng gặp qua một nam tử.
Nam tử đó eo vác một thanh trường kiểm, lập tức hướng tới sân viện Thích gia, hắn đi đường cực nhanh, một lát đã tới nơi, không đi lên cửa mà vòng đến hậu viện, chỉ nhảy một cái lên trên tường cao.
Hắn theo Tru Tà kiểm rung động bên hông chỉ dẫn mà tìm tới, phía dưới vừa vặn chính là sân mà Thích gia dùng để nhốt La Ngọc Tĩnh, lúc này nàng đang cấu xé đầu với lệ quỷ Thích Văn Hữu, từ trong phòng đánh tới ngoài sân, có thể nói là khó xá khó phân, Thích Văn Hữu còn ẩn ẩn rơi vào hạ phong.
Ngồi xổm trên tường thấy một màn như vậy, nam tử một tay rút ra Tru Tà kiếm rung động: "Vừa lúc, không nghĩ tới có hai lệ quỷ đánh nhau ở đây, đều giết!”
Nhưng mà Tru Tà kiếm chém giết lệ quỷ không chút do dự lúc này ngừng ở không trung, không muốn đâm lệ quỷ ẩn nấp trong thân thể người kia.
Không làm sao được, nam tử đành phải biến đổi thủ thể, làm Tru Tà kiểm nghiêng nghiêng đâm tới, một kiểm vừa lúc tránh khỏi La Ngọc Tĩnh mà đâm vào giữa trán Thích Văn Hữu. Chỉ nghe một tiếng rít, lệ quỷ Thích Văn Hữu hóa thành khói nhẹ vặn vẹo, đền tội ngay tại chỗ.
Bị một kiếm uy lực kinh người này làm kinh sợ, La Ngọc Tĩnh hoàn hồn nhìn lại, thấy trên tường cao ngồi xổm một quái nhân.
Một mái tóc màu đen rối loạn hỗn độn, tự do sinh trưởng, dùng một cái dây cỏ tùy tiện buộc lại, trên mí mắt có hai vệt đỏ, cái lồng sắt khắc dấu phù văn kỳ quái màu xám bạc chặt chẽ bao trùm miệng và cằm hắn, trên cổ có đường khâu lung tung rối loạn cùng với sắc tự màu đỏ thẫm.
-- nhìn qua đặc biệt quỷ dị.
Nam tử ngồi xổm ở trên tường, dẫm lên đầu tường mỏng cúi người về phía trước nói: "Ngươi là một lệ quỷ, nấp ở thân thể người cũng vô dụng, ra đây để ta siêu độ!”
La Ngọc Tĩnh tóc tại tán loạn, biểu tình đờ đẫn, trả lời hắn: "Cút.”
Nam tử ngồi xổm kia tự hỏi một lát, thấy ven tường đặt hai cái sọt tre đựng củi, hắn bỗng nhiên nhảy xuống tường cầm lấy sọt tre, một bước tiến lên túm đầu La Ngọc Tĩnh lôi vào sọt, tiếp theo hất một cái, làm đầu nàng cắm vào trong sọt.
La Ngọc Tĩnh: "... Ây á!”
Nam tử giống như bốc củi, mấy nhát liền lôi nàng tính cả cái váy với hai chân nhét loạn vào sọt, dùng một cái sọt tre khác phủ ở phía trên, sau đó đeo sọt tre nhảy tường mà đi.
Nghe được động tĩnh, nha đầu lặng lẽ tới xem, vừa lúc nhìn thấy một màn này, phát ra một tiếng thét chói tai: "A, thiếu phu nhân bị cướp đi rồi --!”
Đằng Châu, Xích Thành.
Bạch Tu đạo nhân mang theo hai đệ tử làm trừ tà ở một căn nhà mới mua, từ giếng cạn hậu viện phát hiện một khối thi thể kỳ lạ đầu mình hai nơi. Tựa sống không sống, tựa chết chưa chết -- tuy rằng đã không có hơi thở người sống, nhưng rõ ràng còn có thể nói chuyện nhúc nhích, dị thường đáng sợ.
Bạch Tu đạo nhân xuống giếng, châm đá lấy lửa, chiếu sáng bên dưới, chỉ thấy trên khuôn mặt có một đôi mắt màu đỏ ục ục chuyển động, một cái miệng mọc răng nanh hút máu khép mở.
"Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Đạo nhân đưa khối thi thể có thể động đậy dưới giếng này ra ngoài, nói với các đệ tử: "Đáng tiếc người này sinh sai nơi, sai thời điểm, rõ ràng thân là thần thai, vốn dĩ có thể trở thành một vị Thị Thần phù hộ gia tộc, lại ở trong giếng này âm khí ngập đầu mà bồi hồi trong sinh từ nhiều năm, thế cho nên biến thành loại cương thi bất tử, từ quỷ thần biến thành quỷ quái?!”
Từ khi Thị Thần đầu tiên của Thượng tộc xuất hiện, đến nay đã qua trên vạn năm, mấy trăm năm qua không biết vì sao chưa từng nghe nói có thị tộc nhà ai lại ra đời Thị Thần nữa.
Đối với Bạch Tu đạo nhân là người tu đạo có tu vi thành công mà nói, ông mơ hồ có điều cảm ứng, biết được đây là thiên địa muốn sửa đổi, Thị Thần và thị tộc đã bắt đầu chậm rãi đi về suy bại, có lẽ lại qua mấy trăm năm, toàn bộ Thị Thần đều sẽ hoàn toàn biến mất trên đời.
Cố tình lúc này đây, ở chỗ này ông lại phát hiện một thần thai. Thần thai ra đời vào thời điểm này là sai lầm, ý tứ thiên địa đều không cho hắn trở thành Thị Thần nữa, không chỉ thế, nếu không có thêm khổng chế, chỉ sợ hắn còn sẽ gây hoạ nhân gian, trở thành một đại tai ương.
Bạch Tu đạo nhân vốn phải dùng kiếm Tru Tà mà tổ sư truyền lưu xuống để trụ sát hắn, rồi lại đột nhiên sinh ra tâm thương xót, thu hồi kiếm mang hắn về đạo quan trong núi.
"Ta thu người làm đệ tử, từ đây, người gọi là Khổ Sinh đi.”
Lại một trăm năm qua đi. [hãy đọc ở dtruyen.com để ủng hộ dịch giả]
Trong huyện Từ Khê ở Nghi Châu, một phú thương họ Thích gần đây trong nhà việc hôn việc tang thay phiên kéo đến, nháo đến không được yên ổn.
Trước đó vài ngày, Thích gia công tử cưới vợ, tân nương Trịnh thị là nữ nhi nhà đồ tể trấn trên, vì sinh ra đẹp nên được Thích công tử nhìn trúng, hỉ kết lương duyên. Ai ngờ vào lúc kiệu hoa lâm môn, Thích công tử xuống ngựa đỡ tân nương, đột nhiên đập đầu ngã quy trên mặt đất, đương trường chết bất đắc kỳ tử.
Lúc này, hỉ sự rất tốt đẹp biến thành tang sự, đèn lồng đỏ trước cửa Thích gia vội vàng đổi thành đèn lồng trắng.
Thích công tử tuổi còn trẻ đã chết, không thể lưu lại hậu đại, ở nơi đây chú trọng hương khói, huyết mạch kéo dài, đương nhiên là không được. Vì thể lão gia, phu nhân Thích gia bi thống rất nhiều, dựa theo truyền thống bản địa, quyết định để một trong hai đường huynh của Thích công tử thừa tự hai phòng hai nhà -- tức là làm huynh đệ đồng tông của Thích công từ kế thừa thê tử hắn, lưu lại huyết mạch đời sau để làm hậu đại cho Thích công tử.
Hai vị đường huynh đồng tông của Thích công tử đều sớm đã cưới vợ, một nam thừa tự hại nhà hai phòng việc này, chẳng khác nào tự nhiên có thêm tức phụ, nghe nói cô dâu Trịnh thị kia còn là mỹ nhân, hai người đương nhiên nguyện ý, còn bởi vậy tranh đoạt một trận.
Nhưng mà không bao lâu, hai vị đường huynh đó trước sau tao ngộ ngoài ý muốn.
Một người thiếu chút nữa chết đuối trong sông, được cứu lên cũng chỉ còn dư lại một hơi, đang dùng thuốc giữ mạng; một người khác đột nhiên bị xà nhà rơi xuống đập trúng, vỡ đầu chảy máu, nằm ở trên giường không dậy nổi.
Tiếp theo, cô dâu Trịnh thị đó tự sát rồi được cứu, đột nhiên dường như thay đổi cả người, ai cũng không nhớ, ngồi khô ở đó, nếu không phải yên lặng rơi lệ thì chính là mang theo cười lạnh còn nói chuyện đánh đá không khí bên cạnh, dường như thực sự có quỷ hồn nhìn không thấy ở quanh đó.
Bọn nha đầu hầu hạ nhìn thấy nàng đêm tối ban ngày đều không ngủ không nghỉ, chỉ nói chút lời điên khùng mê sảng, cả người không có một chút sinh khí, thật sự dọa người, cũng không dám tới gần nàng.
"Khẳng định là bị quỷ quấn lên!”
“Khẳng định là Văn Hữu nhà ngươi đã trở lại, hắn luyến tiếc thê tử mới cưới này, cũng không muốn để một trong hai đường huynh hắn thừa tự hại nhà hai phòng, cho nên mới hại bọn họ!”
“Từ xưa đều là cái quy củ này, người khác cũng nguyện ý, sao Văn Hữu lại không muốn, còn muốn biển thành quỷ đến hại thân nhân hắn! Thật là tạo nghiệt a, từ trước sao không nhìn ra hắn là đồ quỷ ích kỷ tâm can hẹp hòi như vậy!”
Trên gia đường Thích gia, ngày ngày đều bởi vì việc này mà ồn ào túi bụi, huynh đệ, chị em dâu xé rách da mặt cãi vã ầm ĩ.
Trưởng bối trong nhà hai đường huynh gặp phải ngoài ý muốn đều muốn tìm đại sư có đạo hạnh tới thu lệ quỷ, cha mẹ Thích công tử lại không muốn, bọn họ đã chết con trai sao còn nhẫn tâm gọi đạo sĩ tới giết thêm một lần nữa.
"Ta xem chuyện này không liên quan tới con ta, đều là Trịnh thị kia, nó chính là Thiên sát cô tinh, còn chưa vào cửa đã khắc chết con ta, hai cháu trai sở dĩ chịu khổ cũng là vì nó, dứt khoát chôn nó đến bên cạnh Văn Hữu, cũng đỡ phải để Văn Hữu con ta ở dưới mặt đất cô đơn một mình!” Thích phu nhân che ngực có rút đau đớn, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chuyện này chúng ta mặc kệ! Chính là con dâu bà, dù sao là người nhà bà, muốn một cái quan tài chôn nó thì tùy bà, nhưng cháu trai Văn Hữu là chết bất đắc kỳ tử, ai biết hiện giờ nó biến thành thứ gì, còn có thể tiếp tục hại chúng ta hay không, cần tìm đạo sĩ tới thu!”
"Đúng! Nếu Tam đệ, Tam đệ muội không tìm, Nhị tẩu giúp các ngươi tìm!”
Quả thực không đến hai ngày, liền tìm một lão đạo trong đạo quan trên núi Thạch Sư gần đó đển.
Lão đạo đó tên tự là Tề Nham chân nhân, cũng từng được hưởng không ít hương khói của phú hộ trong huyện Từ Khê, chổi từ không nổi đành phải tới, mới vừa tiến vào cửa Thích gia liền đại kinh thất sắc.
"Khi công tử Thích gia chết bất đắc kỳ tử, trong miệng một hơi chưa tan, oán khí rất sâu, đã hóa thành lệ quỷ! Nếu không đánh tan hẳn, sợ là toàn bộ Thích gia từ trên xuống dưới đều bỏ mạng!”
"Mau lập đàn cho ta, đợi ta dần ra lệ quỷ, tróc nã hăn!”
Trong đại viện của Thích gia khói nhẹ hoàng phù rải khắp nơi, tiếng khóc tiếng kêu bắt quỷ nổi thành một mảnh, trong căn nhà nhỏ ở hậu viện Thích gia có một nữ nhân ngồi khô.
Tuy rằng chải búi tóc phụ nhân, nhưng nhìn tuổi còn nhỏ, cũng chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Dáng dấp mỹ nhân, mặt phù dung, mắt đào hoa, một thân đồ tang trắng càng thêm thanh diễm. Nàng biểu tình đờ đẫn, một mình ngồi dưới bóng tối, có tai như điếc với náo nhiệt truyền qua từ mấy bức tường viện.
Nàng đúng là Trịnh thị đã chết trượng phu trong ngày tân hôn, hoặc là chuẩn xác một chút mà nói, thân thể này là Trịnh thị, hồn bên trong từ mấy ngày trước sớm đã thay đổi người - hiện giờ trong thân thể Trịnh thị có một quỷ khách tên là La Ngọc Tĩnh. [em gái La Ngọc An ở quyển 1]
La Ngọc Tĩnh cũng không phải là người thời đại này, nàng đến từ mấy trăm năm sau, bởi vì tự sát mà chết, nhưng nàng không kết thúc sinh mệnh như vậy, mà trở thành Trịnh thị bị nhốt ở thâm trạch hậu viện này, thay thế nàng ấy tiếp tục tồn tại.
Đã nhiều ngày, nàng thường nghĩ, vì sao mình còn sống ở trên đời này?
Là bởi vì trước khi chết nàng hối hận sao?
Lúc nàng từ trên lầu thả người nhảy xuống, thấy trên ban công nhà mình bày vài bồn hoa nở đẹp như vậy, đột nhiên nàng liền cảm thấy thực hối hận.
Nàng không thể chết được, nàng không nên chết!
Giải thoát, thậm chí là khoái cảm trả thù chỉ tồn tại ngắn ngủi hai giây, che trời lấp đất này lên liền biển thành không nỡ và áy náy.
Nàng và chị gái sống nương tựa lẫn nhau, chính là nàng vì trốn tránh, bỏ lại một mình chị gái. Bởi vì nhất thời xúc động, hiện giờ nàng cần phải tiếp tục đổi mặt với tra tấn tâm lý và thống khổ càng mãnh liệt hơn trước.
Trong đôi mắt hơi sưng tràn ra nước mắt, La Ngọc Tĩnh không thể khống chế mà khóc ra, nàng đang đón gió rơi lệ thì một lệ quỷ biểu tình dữ tợn, hai mắt bạo đột, thân mặc hỉ phục xuất hiện.
Đó là Thích Văn Hữu, bởi vì chết bất đắc kỳ tử mà thành lệ quỷ, mấy ngày trước sở dĩ Trịnh thị "Tự sát”, chính là bởi vì Thích Văn Hữu lấy mạng.
Thích Văn Hữu tuy rằng hại chết Trịnh thị, nhưng La Ngọc Tĩnh lại tới nữa, lệ quỷ Thích Văn Hữu cũng không muốn buông tha nàng, muốn làm nàng chết thêm một lần.
Lúc ấy La Ngọc Tĩnh mới đến trên người Trịnh thị, đang ở trong thống khổ cực độ, Thích Văn Hữu lao về phía nàng, chạm đến chuyện thương tâm của nàng, sắc mặt nàng nháy mắt trở nên còn dữ tợn hơn Thích Văn Hữu, liên xông lên đánh nhau cùng hăn.
Nàng không biết vì sao mình có thể nhìn thấy lệ quỷ, cũng có thể đụng tới lệ quỷ, nhưng nàng không thèm để ý –– ai còn không phải đột tử, ta sợ ngươi sao?!
Nàng dường như phát điện chính mình phát tiết phẫn nộ và thống khổ ở trên người lệ quỷ Thích Văn Hữu, chờ đến khi khôi phục lý trí, Thích Văn Hữu đã bỏ trốn mất dạng, những nha đầu hầu hạ nàng bị động tác điên khùng của nàng dọa đã sợ tới mức run bần bật.
Mấy ngày nay, Thích Văn Hữu cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, lệ quỷ cũng không có thần trí, chỉ có chấp niệm và ác ý, hắn muốn mang đi "thê tử và thân nhân của mình”, thì tuyệt đối sẽ không nửa đường từ bỏ, cho nên La Ngọc Tĩnh bị hắn dây dưa đến phiền không chịu nổi.
Lệ quỷ này vào lúc nàng ngủ thì bịt miệng mũi làm nàng hít thở không thông, ý đồ làm nàng chết chìm trong chậu nước, muốn nàng ngã chết ở bậc thang..... La Ngọc Tĩnh một lần cũng không để hắn như nguyện.
Thấy hắn lại xuất hiện, La Ngọc Tĩnh một đôi mắt đẫm lệ biến đỏ. Nàng chậm rãi từ bên cạnh bàn đứng lên, miệng lẩm bẩm tự nói: "Các ngươi có phải đều cảm thấy ta dễ khi dễ, một lần lại một lần tiếp tục không, vì sao? Ngươi giống mấy gã kia, các ngươi đều không phải thứ tốt, các ngươi đều muốn ta chết.”
"Ta sợ ngươi sao? Thật cho rằng ta sợ các ngươi sao?! Tới a! Tới a!”
Một khắc này, La Ngọc Tĩnh đầy người lệ khí nhào lên đánh lộn cùng lệ quỷ Thích Văn Hữu, nhìn qua so với Thích Văn Hữu Còn thê lương hơn ba phần.
Trong đại viện Thích gia, Tề Nham chân nhân run rẩy thân thể đốt hoàng phù, thuật pháp đuổi quỷ đuổi hết sức chăm chú, hậu viện Thích gia, La Ngọc Tĩnh tay chân cùng răng đều xuất ra, hừng hực khí thế tiến hành đuổi quỷ vật lí.
"Phốc ––" trước pháp đàn đại viện, Tô Nham chân nhân biểu diễn xong lưu trình ‘Đuổi quỷ, phun ra một búng máu’, run rẩy nói, "Không ổn, lệ quỷ này quá hung! Ta không đối phó được!”
Nói xong đầu nghiêng sang "ngất" đi, đạo đồng của lão vội tiến lên đỡ lấy, không màng mọi người Thích gia giữ lại, nhanh chóng rời đi.
Chờ đến lúc trở lại xe ngựa, Tề Nham chân nhân lúc này mới mở to mắt, lau lau môi: "Đi một chuyến này nửa đồng tiền thù lao cũng chưa lấy đến tay, còn uổng phí đồ vật của ta, không nghĩ tới lệ quỷ mới chết này lại có oán khí lớn như vậy, ta cũng không đối phó được, vẫn nên đi sớm thì hơn.”
Xe ngựa đi trên đường, thoáng gặp qua một nam tử.
Nam tử đó eo vác một thanh trường kiểm, lập tức hướng tới sân viện Thích gia, hắn đi đường cực nhanh, một lát đã tới nơi, không đi lên cửa mà vòng đến hậu viện, chỉ nhảy một cái lên trên tường cao.
Hắn theo Tru Tà kiểm rung động bên hông chỉ dẫn mà tìm tới, phía dưới vừa vặn chính là sân mà Thích gia dùng để nhốt La Ngọc Tĩnh, lúc này nàng đang cấu xé đầu với lệ quỷ Thích Văn Hữu, từ trong phòng đánh tới ngoài sân, có thể nói là khó xá khó phân, Thích Văn Hữu còn ẩn ẩn rơi vào hạ phong.
Ngồi xổm trên tường thấy một màn như vậy, nam tử một tay rút ra Tru Tà kiếm rung động: "Vừa lúc, không nghĩ tới có hai lệ quỷ đánh nhau ở đây, đều giết!”
Nhưng mà Tru Tà kiếm chém giết lệ quỷ không chút do dự lúc này ngừng ở không trung, không muốn đâm lệ quỷ ẩn nấp trong thân thể người kia.
Không làm sao được, nam tử đành phải biến đổi thủ thể, làm Tru Tà kiểm nghiêng nghiêng đâm tới, một kiểm vừa lúc tránh khỏi La Ngọc Tĩnh mà đâm vào giữa trán Thích Văn Hữu. Chỉ nghe một tiếng rít, lệ quỷ Thích Văn Hữu hóa thành khói nhẹ vặn vẹo, đền tội ngay tại chỗ.
Bị một kiếm uy lực kinh người này làm kinh sợ, La Ngọc Tĩnh hoàn hồn nhìn lại, thấy trên tường cao ngồi xổm một quái nhân.
Một mái tóc màu đen rối loạn hỗn độn, tự do sinh trưởng, dùng một cái dây cỏ tùy tiện buộc lại, trên mí mắt có hai vệt đỏ, cái lồng sắt khắc dấu phù văn kỳ quái màu xám bạc chặt chẽ bao trùm miệng và cằm hắn, trên cổ có đường khâu lung tung rối loạn cùng với sắc tự màu đỏ thẫm.
-- nhìn qua đặc biệt quỷ dị.
Nam tử ngồi xổm ở trên tường, dẫm lên đầu tường mỏng cúi người về phía trước nói: "Ngươi là một lệ quỷ, nấp ở thân thể người cũng vô dụng, ra đây để ta siêu độ!”
La Ngọc Tĩnh tóc tại tán loạn, biểu tình đờ đẫn, trả lời hắn: "Cút.”
Nam tử ngồi xổm kia tự hỏi một lát, thấy ven tường đặt hai cái sọt tre đựng củi, hắn bỗng nhiên nhảy xuống tường cầm lấy sọt tre, một bước tiến lên túm đầu La Ngọc Tĩnh lôi vào sọt, tiếp theo hất một cái, làm đầu nàng cắm vào trong sọt.
La Ngọc Tĩnh: "... Ây á!”
Nam tử giống như bốc củi, mấy nhát liền lôi nàng tính cả cái váy với hai chân nhét loạn vào sọt, dùng một cái sọt tre khác phủ ở phía trên, sau đó đeo sọt tre nhảy tường mà đi.
Nghe được động tĩnh, nha đầu lặng lẽ tới xem, vừa lúc nhìn thấy một màn này, phát ra một tiếng thét chói tai: "A, thiếu phu nhân bị cướp đi rồi --!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.