Chương 395: Sống Lại (Nghe Nói Trước Đây Nơi Này Có Một Tòa Bạch Hạc Quan)
Phù Hoa
31/01/2022
Núi Hóa Vân ở Phong Châu, nơi này từ trước là chỗ đất linh, truyền thuyết có tiên nhân ở đây tu tiên đắc đạo. Nhưng loại truyền thuyết này hư vô mờ mịt, cũng không có ai chân chính tin tưởng, chỉ coi như nghe một chút chuyện xưa.
Mấy năm gần đây du lịch Phong Châu phát đạt, phàm là nơi có chút cảnh sắc đều bị khai phá bốn phía, kiến tạo khu du lịch, còn có không ít công ty địa ốc ở đây mua đất xây nhà, muốn làm mấy thứ biệt thự an dưỡng "Sinh thái ban sơ, gần tự nhiên nhất”.
Trên núi Hóa Vân có một tòa đạo quan, gọi là Bạch Hạc Quan, địa phương không lớn, thanh danh không rõ, ẩn dật ở trong núi –– đáng tiếc hiện giờ thời đại này, dù giấu ở núi sâu rừng già cũng sẽ bị phát hiện, ẩn dật là không thể ẩn dật, thậm chí còn bị người ta thu mua san bằng, dùng để kiến tạo biệt thự trong núi.
Bạch Hạc Quan hiện giờ chỉ còn lại có một lão đạo linh định, sống ngày tháng nghèo nàn, kiến trúc trong quan đều rách nát cũ kỹ, dù chưa san lấp, nhìn cũng lung lay sắp đổ, duy trì không được bao lâu.
Cả tòa núi Hóa Vân bị một công ty địa ốc nhận thầu, tòa đạo quan nát trong núi này đương nhiên cũng không giữ được, lão đạo được chút bồi thường, thở ngắn than dài, cũng chuẩn bị thu thập đồ vật trở về dưới núi, dùng tiền này dưỡng lão. Chẳng qua, trước khi rời đi, lão nói với người phụ trách tới đạo quan xem xét tình huống: "Nơi này chỗ khác đều có thể đập đi xây lại, duy chỉ một chỗ, trăm triệu không được động đến.”
Lão đưa người tới một căn phòng cao nhỏ hẹp bằng một người trong hậu viện, trong phòng đen sì không thấy ánh mặt trời, chỉ ở giữa có một cái giếng, miệng giếng trùng trùng điệp điệp bao trùm hoàng phù, dấu vết mới cũ không đồng nhất, như là trấn áp thứ gì.
"Đây là một cái giếng trấn áp tà vật, từ Tổ sư gia khi đó bắt đầu, đã qua mấy trăm năm. Tổ sư gia từng nói, ngàn vạn không thể tùy ý phá hoại phong ấn này, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng!”
Nghe lão đạo nói được nghiêm trọng, người phụ trách vô ngữ mà đánh giá nơi này vài lần, buồn cười nói: "Sao lão không nói phía dưới trấn khóa ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, tổng cộng một trăm lẻ tám ma quân ở bên trong đi?”
"Những thần thần quỷ quỷ gì đó, đều là cổ nhân tưởng tượng, sao lại tồn tại chân thật.”
Lão đạo: "......”
"Aiz, nên nói lão đạo đều đã nói, vậy xuống núi thôi, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi." Lão đạo dứt lời quả nhiên liền quay đầu đi mất.
Người phụ trách cũng mặc kệ lão, nhưng thật ra tò mò cái giếng gọi là trấn áp tà vật này đến tột cùng có cái gì, tùy tay xé mở hoàng phù, đưa điện thoại di động chiếu chiếu vào miệng giếng, thăm dò xem.
Hoàng phù trùng trùng điệp điệp vừa xẻ mở, phía dưới bỗng nhiên dâng lên một cỗ khí lạnh, vẫn là tối đen thấy không rõ nửa điểm động tĩnh dưới giếng.
Người phụ trách làm thế nào cũng không nhìn rõ lắm, thu hồi di động nói thầm: "Đến lúc đó trực tiếp lấp thôi.”
Dù sao ở đây biệt thự bên trên, cũng muốn bán cho người khác, chính hắn cũng mua không nổi. Lại không phải chính hắn ở, quản trong đất rốt cuộc chôn thứ gì đâu.
Sau đó không bao lâu, đội thi công mang theo lượng lớn vật liệu xây dựng lên núi, quả nhiên ở gần đó xây lên biệt thự. Lớn lớn bé bé hai mươi tòa biệt thự tọa lạc trong núi, lưng dựa rừng rậm, mặt nhìn biển mây. Trong đó có hai tòa biệt thự ở gần chỗ Bạch Hạc Quan cũ.
La Ngọc Tĩnh ở Cựu Trạch một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, thấy chị gái cầm tư liệu tới đây.
"Tiểu Tĩnh, ngày hôm qua chị cho người đi tìm, tổng cộng tìm được ba Bạch Hạc Quan, một cái ở Giao Châu, một cái ở Biện Châu, còn có một cái ở Di Châu, em xem tư liệu có cảm thấy nơi nào quen thuộc hay không, nếu không có, chúng ta liền đi tìm lần lượt."
Hai chị em rời Cựu Trạch, Tần thị thần như cũ đưa người đến cửa, lại tha thiết dặn dò thê tử sớm trở về, La Ngọc Tĩnh nhìn thấy vậy còn muốn để chị mình ở lại.
Tần Minh Vũ lúc trước đã gặp cùng với một cô gái giỏi giang khác gọi là Tần Thị Nguyên làm trợ lý, mang theo một đội bảo tiêu đi theo các cô nhất nhất tìm kiếm hỏi thăm Bạch Hạc quan ở ba châu.
Trong đó một tòa gần trăm năm trước mới thành lập, lịch sử ngắn như vậy đương nhiên không có khả năng là sư môn của Khổ Sinh.
Một tòa khác lịch sử nhưng thật ra đã lâu, có thể tính ra ít nhất 500 năm, nhưng tọa lạc ở một chỗ phổ xá náo nhiệt, hương khói tràn đầy, mà tòa thành này cũng có ngàn năm lịch sử, tòa Bạch Hạc Quan này từ lúc thành lập đến nay đều là người đến người đi.
La Ngọc Tĩnh nhớ rõ Khổ Sinh từng nói một lần, sư môn hắn có chút hẻo lánh, địa phương cũng không lớn.
Một tòa Bạch Hạc Quan cuối cùng vấn đề chính là chiếm diện tích quá lớn, nguyên là một tòa tiểu quan trong một khu miếu Lão Quân, chỉ lấy tên Bạch Hạc quan. La Ngọc Tĩnh ở trong miếu hỏi hồi lâu, mới không thể không hết hy vọng, xác nhận ba tòa Bạch Hạc quan này đều không phải nơi cô muốn tìm.
“Nếu không phải, vậy lại tìm thêm xem, không cần vội." La Ngọc An theo em gái tìm kiếm, cũng cho người không ngừng đi sưu tập tin tức về Bạch Hạc quan, mở rộng phạm vi, nới rộng điều kiện.
Như thể qua một thời gian, lại tìm được một chỗ.
“Núi Hóa Vân ở Phong Châu ....” La Ngọc An đưa văn tự và ảnh chụp tư liệu cho em mình, "Tiểu Tĩnh em xem, nơi này từ trước cũng có một tòa Bạch Hạc quan, chẳng qua là một quan nhỏ, hiện đã không tồn tại. Mấy năm trước bị người ta mua, cải biến thành biệt thự, em muốn đi nơi đó xem không?”
Nếu địa chỉ cũ đều đã không còn, dù cho đi cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng tự mình đi một chuyển, nhiều ít là có an ủi.
Từ lúc được tu chỉnh ra khu biệt thự, san bằng đường đi lên, La Ngọc Tĩnh nhìn nóc nhà biệt thự ở giữa sườn núi như ẩn như hiện, trong lòng đã không ôm hy vọng.
Các cô lấy danh nghĩa mua biệt thự đi tới, có cổ vấn đưa các cô cùng xem nhà, giới thiệu cho các cô tin tức cùng phương tiện cảnh sắc chung quanh vân vân.
Cổ vấn dọc đường đi đều thái độ ân cần -- không ân cần không được, phía sau khách hàng đi theo một đội bảo tiêu, còn có hai trợ lý nhìn rất lợi hại, là khách nhân có khả năng mua biệt thự.
Nhưng hai vị nữ sĩ tới xem nhà, một vị nhìn ôn hòa nhưng cái gì cũng không nói, không biết là tính toán gì, một vị khác thoạt nhìn cũng không vừa lòng lắm đối với biệt thự bọn họ nơi này, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Vậy không thể được! Khách hàng không có hứng thú với biệt thự của bọn họ nơi này, vậy bán ra ngoài thể nào đây!
“Nghe nói nơi này trước kia có một tòa Bạch Hạc quan?”
Nghe vị nữ sĩ kia mỉm cười hỏi như vậy, Cố vấn hai mắt sáng ngời, hắn vừa lúc biết việc này, vì thể lập tức thao thao bất tuyệt bắt đầu nói về Bạch Hạc quan.
Cũng vừa khéo, lúc trước người phụ trách tới kiểm tra tình huống là thân thích của hắn, còn nói chút thú sự liên quan với hắn, cho nên hắn còn nhớ rõ ràng.
"Tòa Bạch Hạc quan đó tôi cũng không chính mắt nhìn thấy, nhưng một thân thích của tôi trước kia có tới xem lúc định san lấp. Khi đó trong quan hình như chỉ còn lại một lão đạo sĩ, lại nói cũng rất thú vị, lão đạo sĩ còn nói trong quan có cái giếng trấn yêu. Đương nhiên khẳng định là ở đây không có yêu, chính là một ít truyền thuyết về đạo quan ......”
nói đến đây, cố vấn phát hiện vị nữ sĩ vẻ mặt lạnh nhạt không đáp lời đột nhiên ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía hắn, hỏi: "Giếng trấn yêu?”
Đưa các cô tới trước một biệt thự, cổ vấn nói: "Gần đây chính là di chỉ Bạch Hạc quan.”
Kỳ thật chính hắn cũng không xác định có ở chỗ này hay không, lúc trước xây dựng hắn cũng chưa từng tới, sao rõ ràng cụ thể vị trí ở đâu, nhưng khách hàng cảm thấy hứng thú, hắn chỉ có thể tùy tiện chỉ chỉ vị trí đại khái. Vừa vặn bên này có tòa biệt thự còn chưa bán đi, nói không chừng họ lại coi trọng đó.
La Ngọc Tĩnh đứng ở nơi này, cảm thấy một trận tâm huyết dâng trào, cô có một loại dự cảm mãnh liệt nói không nên lời, lúc trước đi ba tòa Bạch Hạc quan khác, cô chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy.
La Ngọc An thấy bộ dáng cô liền hiểu, nói với cổ vấn: "Nơi này không tồi.”
Sau đó cô chỉ chỉ tòa biệt thự trước mặt cho Tần Minh Vũ, lại chỉ một tòa biệt thự bên cạnh, nói: "Hai tòa này đều mua.”
Gần chỗ này nhất cũng chính là hai biệt thự này, biệt thự còn lại đều cách một khoảng
“Vâng, phu nhân." Tần Minh Vũ mang theo cố vấn vẻ mặt kinh hỉ sang một bên trao đổi việc mua sắm.
Nếu nói Tần thị thần Du Châu hiện giờ không có vài người biết được, nhưng nói tập đoàn Tần thị Du Châu, đó chính là tập đoàn gia tộc thật lớn mà người thường cũng có thể biết. Nhưng tập đoàn này kỳ lạ nhất là bọn họ chỉ phát triển ở Du Châu, trên cơ bản không đi châu khác hoạt động, khả năng có quan hệ với Du Châu là châu tự trị.
Nghe nói bọn họ là người Tần thị Du Châu, cố vấn còn thấy hơi hiểm lạ, sao lại coi tiền như rác chạy từ thật xa đến xó xỉnh này mua biệt thự ít sử dụng.
Bên này mới nói thỏa việc mua nhà, cố vấn liền nghe bên kia một nữ trợ lý giỏi giang khác đang liên hệ, muốn tìm người tới đập tòa biệt thự này.
Cố vấn: "..." Tử tế một biệt thự nói đập liền đập, đây là yêu thích của phú hào có tiền đi.
La Ngọc Tĩnh vào ở tòa biệt thự bên cạnh kia, có chút khẩn trương chờ đợi đội ngũ Tần thị tới đây thi công khai quật ở chung quanh một tòa biệt thự khác.
Những người này đều rõ ràng bọn họ không phải tới xây nhà, mà là tới đào đồ vật, nhưng cụ thể đào cái gì cũng không rõ, bọn họ liên tiếp khai quật vài ngày, đất chung quanh đều lật lên một lần, cái gì kỳ quái cũng chưa thể đào ra.
Tâm tình La Ngọc Tĩnh cũng từ lúc bắt đầu kích động dần dần lắng đọng xuống.
Cô biết Khổ Sinh nhất định ở đây, nhưng không biết hắn còn tồn tại hay không, khả năng hắn đã chết ở nơi này, có lẽ nơi này mỗi một giọt thổ nhưỡng, đã từng là thân thể hắn.
Từ hiện trường thi công rời đi, La Ngọc Tĩnh tìm được chị mình dưới một cái cây gần đó, chị ấy đang cầm di động gọi video, màn hình hướng vào rừng rậm biển mây trước mắt. Ngẫu nhiên ôn thanh tể ngữ nói một câu, lời nói thực bình thường, cũng mang theo vài phần tự nhiên thân mật.
Vừa thấy liền biết chị lại đang cùng Tần thị thần nói chuyện phiếm, mỗi ngày chị đều sẽ liên hệ với Tần thị thần ở Cựu Trạch, không có chuyện gì cũng thích mở video, để ngài ấy nhìn một cái người và cảnh bên ngoài, tựa hồ là lo lắng người tịch mịch.
Phát giác em gái đã đến, La Ngọc An vẫy tay. La Ngọc Tĩnh đi qua, ngồi ở bên chị mình, đầu dựa vào chị nói: "Chị, chị theo em ra đã một tháng, ngày mai chị về Cựu Trạch đi thôi.”
La Ngọc An: "Sao lại thế? Ghét bỏ chị phiền người rồi?”
La Ngọc Tĩnh: "Lúc em ở Cựu Trạch, sẽ cảm thấy có áp lực, không thể ở lâu, nhưng chị với em trạng thái không giống nhau, ở đó với chị mới tốt. Mặc kệ có thể tìm được Khổ Sinh hay không, em cứ ở lại nơi này trước, bên này em cũng không có việc gì, chị đi về trước đi.”
Thấy thần sắc cô không giống cậy mạnh, La Ngọc An trong lòng thở dài một tiếng, đáp ứng xuống: "Quá một thời gian chị lại đến thăm em.”
La Ngọc An trở về Cựu Trạch ở Du Châu, chỉ mang đi Tần Minh Vũ, để lại Tần Thị Nguyên tiếp tục chủ trì công tác khai quật. La Ngọc Tĩnh một mình ở biệt thự bên cạnh, cự tuyệt chị kiến nghị tìm người tới chiểu cổ cô .
Cô hiện giờ là cương thi, nếu có người sống khí huyết sung túc ngày ngày đêm đêm sinh hoạt ở bên cạnh, cô lo lắng mình sẽ có lúc khống chế không được đả thương người. Khổ Sinh có thể trông cô, ngăn cản cô đã không ở bên cạnh cô nữa.
Hoàng hôn, công tác khai quật liên tục một ngày tạm dừng, công nhân lục tục rời đi trở về nghỉ ngơi. La Ngọc Tĩnh ngồi trên ban công một tòa biệt thự, khác nhìn về cái hổ to nơi xa bị đào ra.
Dưới ngầm sâu, bị tiếng gầm rú đào đất không ngừng gần đây đánh thức, Khổ Sinh mở hai mắt, hắn duỗi tay nhẹ nhàng gỡ tấm ván gỗ cùng bùn đất phía trên, ngồi dậy.
Thanh kiếm này đã từng linh tính mười phần giờ mất đi linh tính, giống một cây kiểm sắt bình thường, bị hắn cầm trong tay cũng không có nửa điểm bài xích.
Khổ Sinh trong bóng đêm cảm thụ địa khí một chút, phát giác có biến hỏa long trời lở đất với trước khi hắn bị phong ấn, thời gian trôi đi ở trong đầu hắn cũng đặc biệt rõ ràng, hắn tự nhiên mà hiểu ra, đã qua đi 300 năm.
Trên người chỉ có một phong ấn đơn giản, ngón tay hàm răng cùng đôi mắt đều không có bất kì cái gì trói buộc.
Hắn đột nhiên minh bạch.
Khi đó hắn trở lại Bạch Hạc quan, cho rằng các sư huynh sư điệt là cảm thấy hắn quá mức nguy hiểm mới muốn lại lần nữa phong ấn hắn, hắn cũng không muốn thương tổn sư huynh gần thọ nguyên cùng với một đám sư điệt râu bạc, vì thể chưa từng giãy giụa.
Nhưng hiện tại xem ra, sư huynh và sự điệt năm đó có lẽ cũng là vì tranh thủ một con đường sống cho hắn.
-- bởi vì hắn vốn nên chết ở dưới giếng, cho nên phong ấn hắn ở dưới giếng, làm hắn vô hạn gần với trạng thái "Chết”, mượn cái này giấu diếm thiên cơ, tránh thoát một hồi đại kiếp nạn thiên địa linh khí tiêu tán, tà ám tiêu vong kia.
Sư tổ, sư phụ, sư huynh còn có sự điệt, bọn họ mỗi người đều từng lo lắng hắn làm hại nhân gian, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn cứ lựa chọn để hắn sống sót.
Mấy năm gần đây du lịch Phong Châu phát đạt, phàm là nơi có chút cảnh sắc đều bị khai phá bốn phía, kiến tạo khu du lịch, còn có không ít công ty địa ốc ở đây mua đất xây nhà, muốn làm mấy thứ biệt thự an dưỡng "Sinh thái ban sơ, gần tự nhiên nhất”.
Trên núi Hóa Vân có một tòa đạo quan, gọi là Bạch Hạc Quan, địa phương không lớn, thanh danh không rõ, ẩn dật ở trong núi –– đáng tiếc hiện giờ thời đại này, dù giấu ở núi sâu rừng già cũng sẽ bị phát hiện, ẩn dật là không thể ẩn dật, thậm chí còn bị người ta thu mua san bằng, dùng để kiến tạo biệt thự trong núi.
Bạch Hạc Quan hiện giờ chỉ còn lại có một lão đạo linh định, sống ngày tháng nghèo nàn, kiến trúc trong quan đều rách nát cũ kỹ, dù chưa san lấp, nhìn cũng lung lay sắp đổ, duy trì không được bao lâu.
Cả tòa núi Hóa Vân bị một công ty địa ốc nhận thầu, tòa đạo quan nát trong núi này đương nhiên cũng không giữ được, lão đạo được chút bồi thường, thở ngắn than dài, cũng chuẩn bị thu thập đồ vật trở về dưới núi, dùng tiền này dưỡng lão. Chẳng qua, trước khi rời đi, lão nói với người phụ trách tới đạo quan xem xét tình huống: "Nơi này chỗ khác đều có thể đập đi xây lại, duy chỉ một chỗ, trăm triệu không được động đến.”
Lão đưa người tới một căn phòng cao nhỏ hẹp bằng một người trong hậu viện, trong phòng đen sì không thấy ánh mặt trời, chỉ ở giữa có một cái giếng, miệng giếng trùng trùng điệp điệp bao trùm hoàng phù, dấu vết mới cũ không đồng nhất, như là trấn áp thứ gì.
"Đây là một cái giếng trấn áp tà vật, từ Tổ sư gia khi đó bắt đầu, đã qua mấy trăm năm. Tổ sư gia từng nói, ngàn vạn không thể tùy ý phá hoại phong ấn này, nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng!”
Nghe lão đạo nói được nghiêm trọng, người phụ trách vô ngữ mà đánh giá nơi này vài lần, buồn cười nói: "Sao lão không nói phía dưới trấn khóa ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, tổng cộng một trăm lẻ tám ma quân ở bên trong đi?”
"Những thần thần quỷ quỷ gì đó, đều là cổ nhân tưởng tượng, sao lại tồn tại chân thật.”
Lão đạo: "......”
"Aiz, nên nói lão đạo đều đã nói, vậy xuống núi thôi, các ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi." Lão đạo dứt lời quả nhiên liền quay đầu đi mất.
Người phụ trách cũng mặc kệ lão, nhưng thật ra tò mò cái giếng gọi là trấn áp tà vật này đến tột cùng có cái gì, tùy tay xé mở hoàng phù, đưa điện thoại di động chiếu chiếu vào miệng giếng, thăm dò xem.
Hoàng phù trùng trùng điệp điệp vừa xẻ mở, phía dưới bỗng nhiên dâng lên một cỗ khí lạnh, vẫn là tối đen thấy không rõ nửa điểm động tĩnh dưới giếng.
Người phụ trách làm thế nào cũng không nhìn rõ lắm, thu hồi di động nói thầm: "Đến lúc đó trực tiếp lấp thôi.”
Dù sao ở đây biệt thự bên trên, cũng muốn bán cho người khác, chính hắn cũng mua không nổi. Lại không phải chính hắn ở, quản trong đất rốt cuộc chôn thứ gì đâu.
Sau đó không bao lâu, đội thi công mang theo lượng lớn vật liệu xây dựng lên núi, quả nhiên ở gần đó xây lên biệt thự. Lớn lớn bé bé hai mươi tòa biệt thự tọa lạc trong núi, lưng dựa rừng rậm, mặt nhìn biển mây. Trong đó có hai tòa biệt thự ở gần chỗ Bạch Hạc Quan cũ.
La Ngọc Tĩnh ở Cựu Trạch một đêm, buổi sáng ngày hôm sau, thấy chị gái cầm tư liệu tới đây.
"Tiểu Tĩnh, ngày hôm qua chị cho người đi tìm, tổng cộng tìm được ba Bạch Hạc Quan, một cái ở Giao Châu, một cái ở Biện Châu, còn có một cái ở Di Châu, em xem tư liệu có cảm thấy nơi nào quen thuộc hay không, nếu không có, chúng ta liền đi tìm lần lượt."
Hai chị em rời Cựu Trạch, Tần thị thần như cũ đưa người đến cửa, lại tha thiết dặn dò thê tử sớm trở về, La Ngọc Tĩnh nhìn thấy vậy còn muốn để chị mình ở lại.
Tần Minh Vũ lúc trước đã gặp cùng với một cô gái giỏi giang khác gọi là Tần Thị Nguyên làm trợ lý, mang theo một đội bảo tiêu đi theo các cô nhất nhất tìm kiếm hỏi thăm Bạch Hạc quan ở ba châu.
Trong đó một tòa gần trăm năm trước mới thành lập, lịch sử ngắn như vậy đương nhiên không có khả năng là sư môn của Khổ Sinh.
Một tòa khác lịch sử nhưng thật ra đã lâu, có thể tính ra ít nhất 500 năm, nhưng tọa lạc ở một chỗ phổ xá náo nhiệt, hương khói tràn đầy, mà tòa thành này cũng có ngàn năm lịch sử, tòa Bạch Hạc Quan này từ lúc thành lập đến nay đều là người đến người đi.
La Ngọc Tĩnh nhớ rõ Khổ Sinh từng nói một lần, sư môn hắn có chút hẻo lánh, địa phương cũng không lớn.
Một tòa Bạch Hạc Quan cuối cùng vấn đề chính là chiếm diện tích quá lớn, nguyên là một tòa tiểu quan trong một khu miếu Lão Quân, chỉ lấy tên Bạch Hạc quan. La Ngọc Tĩnh ở trong miếu hỏi hồi lâu, mới không thể không hết hy vọng, xác nhận ba tòa Bạch Hạc quan này đều không phải nơi cô muốn tìm.
“Nếu không phải, vậy lại tìm thêm xem, không cần vội." La Ngọc An theo em gái tìm kiếm, cũng cho người không ngừng đi sưu tập tin tức về Bạch Hạc quan, mở rộng phạm vi, nới rộng điều kiện.
Như thể qua một thời gian, lại tìm được một chỗ.
“Núi Hóa Vân ở Phong Châu ....” La Ngọc An đưa văn tự và ảnh chụp tư liệu cho em mình, "Tiểu Tĩnh em xem, nơi này từ trước cũng có một tòa Bạch Hạc quan, chẳng qua là một quan nhỏ, hiện đã không tồn tại. Mấy năm trước bị người ta mua, cải biến thành biệt thự, em muốn đi nơi đó xem không?”
Nếu địa chỉ cũ đều đã không còn, dù cho đi cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng tự mình đi một chuyển, nhiều ít là có an ủi.
Từ lúc được tu chỉnh ra khu biệt thự, san bằng đường đi lên, La Ngọc Tĩnh nhìn nóc nhà biệt thự ở giữa sườn núi như ẩn như hiện, trong lòng đã không ôm hy vọng.
Các cô lấy danh nghĩa mua biệt thự đi tới, có cổ vấn đưa các cô cùng xem nhà, giới thiệu cho các cô tin tức cùng phương tiện cảnh sắc chung quanh vân vân.
Cổ vấn dọc đường đi đều thái độ ân cần -- không ân cần không được, phía sau khách hàng đi theo một đội bảo tiêu, còn có hai trợ lý nhìn rất lợi hại, là khách nhân có khả năng mua biệt thự.
Nhưng hai vị nữ sĩ tới xem nhà, một vị nhìn ôn hòa nhưng cái gì cũng không nói, không biết là tính toán gì, một vị khác thoạt nhìn cũng không vừa lòng lắm đối với biệt thự bọn họ nơi này, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Vậy không thể được! Khách hàng không có hứng thú với biệt thự của bọn họ nơi này, vậy bán ra ngoài thể nào đây!
“Nghe nói nơi này trước kia có một tòa Bạch Hạc quan?”
Nghe vị nữ sĩ kia mỉm cười hỏi như vậy, Cố vấn hai mắt sáng ngời, hắn vừa lúc biết việc này, vì thể lập tức thao thao bất tuyệt bắt đầu nói về Bạch Hạc quan.
Cũng vừa khéo, lúc trước người phụ trách tới kiểm tra tình huống là thân thích của hắn, còn nói chút thú sự liên quan với hắn, cho nên hắn còn nhớ rõ ràng.
"Tòa Bạch Hạc quan đó tôi cũng không chính mắt nhìn thấy, nhưng một thân thích của tôi trước kia có tới xem lúc định san lấp. Khi đó trong quan hình như chỉ còn lại một lão đạo sĩ, lại nói cũng rất thú vị, lão đạo sĩ còn nói trong quan có cái giếng trấn yêu. Đương nhiên khẳng định là ở đây không có yêu, chính là một ít truyền thuyết về đạo quan ......”
nói đến đây, cố vấn phát hiện vị nữ sĩ vẻ mặt lạnh nhạt không đáp lời đột nhiên ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía hắn, hỏi: "Giếng trấn yêu?”
Đưa các cô tới trước một biệt thự, cổ vấn nói: "Gần đây chính là di chỉ Bạch Hạc quan.”
Kỳ thật chính hắn cũng không xác định có ở chỗ này hay không, lúc trước xây dựng hắn cũng chưa từng tới, sao rõ ràng cụ thể vị trí ở đâu, nhưng khách hàng cảm thấy hứng thú, hắn chỉ có thể tùy tiện chỉ chỉ vị trí đại khái. Vừa vặn bên này có tòa biệt thự còn chưa bán đi, nói không chừng họ lại coi trọng đó.
La Ngọc Tĩnh đứng ở nơi này, cảm thấy một trận tâm huyết dâng trào, cô có một loại dự cảm mãnh liệt nói không nên lời, lúc trước đi ba tòa Bạch Hạc quan khác, cô chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy.
La Ngọc An thấy bộ dáng cô liền hiểu, nói với cổ vấn: "Nơi này không tồi.”
Sau đó cô chỉ chỉ tòa biệt thự trước mặt cho Tần Minh Vũ, lại chỉ một tòa biệt thự bên cạnh, nói: "Hai tòa này đều mua.”
Gần chỗ này nhất cũng chính là hai biệt thự này, biệt thự còn lại đều cách một khoảng
“Vâng, phu nhân." Tần Minh Vũ mang theo cố vấn vẻ mặt kinh hỉ sang một bên trao đổi việc mua sắm.
Nếu nói Tần thị thần Du Châu hiện giờ không có vài người biết được, nhưng nói tập đoàn Tần thị Du Châu, đó chính là tập đoàn gia tộc thật lớn mà người thường cũng có thể biết. Nhưng tập đoàn này kỳ lạ nhất là bọn họ chỉ phát triển ở Du Châu, trên cơ bản không đi châu khác hoạt động, khả năng có quan hệ với Du Châu là châu tự trị.
Nghe nói bọn họ là người Tần thị Du Châu, cố vấn còn thấy hơi hiểm lạ, sao lại coi tiền như rác chạy từ thật xa đến xó xỉnh này mua biệt thự ít sử dụng.
Bên này mới nói thỏa việc mua nhà, cố vấn liền nghe bên kia một nữ trợ lý giỏi giang khác đang liên hệ, muốn tìm người tới đập tòa biệt thự này.
Cố vấn: "..." Tử tế một biệt thự nói đập liền đập, đây là yêu thích của phú hào có tiền đi.
La Ngọc Tĩnh vào ở tòa biệt thự bên cạnh kia, có chút khẩn trương chờ đợi đội ngũ Tần thị tới đây thi công khai quật ở chung quanh một tòa biệt thự khác.
Những người này đều rõ ràng bọn họ không phải tới xây nhà, mà là tới đào đồ vật, nhưng cụ thể đào cái gì cũng không rõ, bọn họ liên tiếp khai quật vài ngày, đất chung quanh đều lật lên một lần, cái gì kỳ quái cũng chưa thể đào ra.
Tâm tình La Ngọc Tĩnh cũng từ lúc bắt đầu kích động dần dần lắng đọng xuống.
Cô biết Khổ Sinh nhất định ở đây, nhưng không biết hắn còn tồn tại hay không, khả năng hắn đã chết ở nơi này, có lẽ nơi này mỗi một giọt thổ nhưỡng, đã từng là thân thể hắn.
Từ hiện trường thi công rời đi, La Ngọc Tĩnh tìm được chị mình dưới một cái cây gần đó, chị ấy đang cầm di động gọi video, màn hình hướng vào rừng rậm biển mây trước mắt. Ngẫu nhiên ôn thanh tể ngữ nói một câu, lời nói thực bình thường, cũng mang theo vài phần tự nhiên thân mật.
Vừa thấy liền biết chị lại đang cùng Tần thị thần nói chuyện phiếm, mỗi ngày chị đều sẽ liên hệ với Tần thị thần ở Cựu Trạch, không có chuyện gì cũng thích mở video, để ngài ấy nhìn một cái người và cảnh bên ngoài, tựa hồ là lo lắng người tịch mịch.
Phát giác em gái đã đến, La Ngọc An vẫy tay. La Ngọc Tĩnh đi qua, ngồi ở bên chị mình, đầu dựa vào chị nói: "Chị, chị theo em ra đã một tháng, ngày mai chị về Cựu Trạch đi thôi.”
La Ngọc An: "Sao lại thế? Ghét bỏ chị phiền người rồi?”
La Ngọc Tĩnh: "Lúc em ở Cựu Trạch, sẽ cảm thấy có áp lực, không thể ở lâu, nhưng chị với em trạng thái không giống nhau, ở đó với chị mới tốt. Mặc kệ có thể tìm được Khổ Sinh hay không, em cứ ở lại nơi này trước, bên này em cũng không có việc gì, chị đi về trước đi.”
Thấy thần sắc cô không giống cậy mạnh, La Ngọc An trong lòng thở dài một tiếng, đáp ứng xuống: "Quá một thời gian chị lại đến thăm em.”
La Ngọc An trở về Cựu Trạch ở Du Châu, chỉ mang đi Tần Minh Vũ, để lại Tần Thị Nguyên tiếp tục chủ trì công tác khai quật. La Ngọc Tĩnh một mình ở biệt thự bên cạnh, cự tuyệt chị kiến nghị tìm người tới chiểu cổ cô .
Cô hiện giờ là cương thi, nếu có người sống khí huyết sung túc ngày ngày đêm đêm sinh hoạt ở bên cạnh, cô lo lắng mình sẽ có lúc khống chế không được đả thương người. Khổ Sinh có thể trông cô, ngăn cản cô đã không ở bên cạnh cô nữa.
Hoàng hôn, công tác khai quật liên tục một ngày tạm dừng, công nhân lục tục rời đi trở về nghỉ ngơi. La Ngọc Tĩnh ngồi trên ban công một tòa biệt thự, khác nhìn về cái hổ to nơi xa bị đào ra.
Dưới ngầm sâu, bị tiếng gầm rú đào đất không ngừng gần đây đánh thức, Khổ Sinh mở hai mắt, hắn duỗi tay nhẹ nhàng gỡ tấm ván gỗ cùng bùn đất phía trên, ngồi dậy.
Thanh kiếm này đã từng linh tính mười phần giờ mất đi linh tính, giống một cây kiểm sắt bình thường, bị hắn cầm trong tay cũng không có nửa điểm bài xích.
Khổ Sinh trong bóng đêm cảm thụ địa khí một chút, phát giác có biến hỏa long trời lở đất với trước khi hắn bị phong ấn, thời gian trôi đi ở trong đầu hắn cũng đặc biệt rõ ràng, hắn tự nhiên mà hiểu ra, đã qua đi 300 năm.
Trên người chỉ có một phong ấn đơn giản, ngón tay hàm răng cùng đôi mắt đều không có bất kì cái gì trói buộc.
Hắn đột nhiên minh bạch.
Khi đó hắn trở lại Bạch Hạc quan, cho rằng các sư huynh sư điệt là cảm thấy hắn quá mức nguy hiểm mới muốn lại lần nữa phong ấn hắn, hắn cũng không muốn thương tổn sư huynh gần thọ nguyên cùng với một đám sư điệt râu bạc, vì thể chưa từng giãy giụa.
Nhưng hiện tại xem ra, sư huynh và sự điệt năm đó có lẽ cũng là vì tranh thủ một con đường sống cho hắn.
-- bởi vì hắn vốn nên chết ở dưới giếng, cho nên phong ấn hắn ở dưới giếng, làm hắn vô hạn gần với trạng thái "Chết”, mượn cái này giấu diếm thiên cơ, tránh thoát một hồi đại kiếp nạn thiên địa linh khí tiêu tán, tà ám tiêu vong kia.
Sư tổ, sư phụ, sư huynh còn có sự điệt, bọn họ mỗi người đều từng lo lắng hắn làm hại nhân gian, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn cứ lựa chọn để hắn sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.