Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 345: Tiễn Đi

Phù Hoa

14/10/2021

Một khoảng thời gian dài từ sau khi gặp được đoàn người A Mã, Tần Minh Hồi cũng không nhìn thấy một nhân loại nào nữa, cô có chút hối hận, cảm thấy mình lúc trước quá cảnh giác, không có cùng bọn họ ở chung hảo hảo nói chuyện phiếm.

"Nếu lần sau gặp lại người khác, ta có thể thử nhiệt tình một chút." Tần Minh Hồi nói với 01.

Vùa nói lời này xong chưa đầy hai ngày sau, xa xa cô lại gặp được một người, tại sao lại xa? Bởi vì mấy người kia trốn trong rừng cây xa xa nhìn cô trong chốc lát, không đợi Tần Minh Hồi đến gần, bọn họ lại lặng lẽ rời đi.

Bọn họ đại khái là cho rằng cách đủ xa, Tần Minh Hồi ở bên này sẽ không phát hiện ra bọn họ, kỳ thật 01 đã sớm quét qua tình huống xung quanh, đem vị trí của bọn họ báo cáo cho tiểu tiểu thư của hắn.

“Chẳng lẽ là nhìn thấy anh nên sợ hãi sao?’ Tần Minh Hồi nhìn 01, cảm thấy mấy người kia quả thật có chút nhát gan

Bây giờ 01 đã có thể chủ động đưa ra kiến nghị, hắn nói:

[Tiểu tiểu thư, 01 có thể mang người đuổi theo. ]

"Không được, nếu người khác sợ hãi, chúng ta cũng không nên tiến lại gần."

Ai ngờ buổi chiều hôm đó, Tần Minh Hồi đang đau đầu vì viết chương trình cho 01, ra ngoài tản bộ nghỉ ngơi, hái hai đóa hoa dại cầm trong tay chơi đùa, 01 liền nhắc nhở cô, gần đó có một con người.

"Một người? Người sống? ”

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

Tần Minh Hồi nhìn khắp nơi xung quanh, căn cứ chỉ thị của 01 tìm tới, khoảng cách rất gần, cô đi về phía trước khoảng một trăm mét, ngay dưới sườn đồi nhìn thấy một nam nhân nằm trong đống cỏ dại cạnh khe suối.

Trên ngực nam nhân có một vết máu, còn một chiếc xe đơn bị lật cách đó không xa.

Có vẻ như hắn bị thương, ý thức không rõ, nghe được động tĩnh Tần Minh Hồi đến, nhìn thoáng qua cô, thanh âm khàn khàn hô một tiếng: "Cứu mạng..." Sau đó hai mắt trợn lên, ngất xỉu.

Tần Minh Hồi đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt đặc biệt phức tạp.

Nếu cô không biết người nam nhân này thì thôi, thấy có người bị thương nằm bên đường khẳng định sẽ đi cứu người, nhưng vấn đề là, cô biết người nam nhân này.

Đây không phải là con nuôi của Hoắc Lan trong phim, kẻ dã tâm lừa gạt tình cảm, làm khu an toàn phía bắc biến mất Hoắc Ân kia sao.

Cô không nghĩ tới đi đến khu an toàn phía nam, còn tưởng rằng không gặp được hắn, kết quả hắn lại tự đưa đến trước mặt?

Khu an toàn phía nam trong phim phân chia ra khu vực lớn nhỏ, phân biệt do các thế lực khác nhau chưởng quản, hai cha con nuôi Hoắc Lan Hoắc Ân, ở trong khu an toàn phía nam rất có danh tiếng, thủ hạ nắm giữ một khối địa bàn rất lớn.

Chỉ là bọn họ cũng không cam lòng chỉ khống chế một khối địa phương như vậy, muốn thêm càng nhiều quyền lợi. Hoắc Lan đi tìm vũ khí giết chóc mà Tần Nhạc Ân lưu lại, việc này Hoắc Ân hẳn là biết.

Tần Minh Hồi lại không giết chết những người đi cùng Hoắc Lan, nếu như những người đó thành công trở lại khu an toàn phía nam, vậy có lẽ Hoắc Ân cũng biết chuyện người máy khổng lồ cùng với cô, chỉ là có thể hắn không rõ Hoắc Lan chết như thế nào.

Xem bộ phim kia, Hoắc Ân đối với cha nuôi Hoắc Lan này cũng không có tình nghĩa thâm hậu gì, còn bày mưu tính kế giết chết ông ta, hiện tại Hoắc Lan chết sớm, dùng thủ đoạn của hắn có lẽ đã kế thừa địa bàn cùng nhân lực trong tay Hoắc Lan.

Trong hai ba giây ngắn ngủi, Tần Minh Hồi đã đi một vòng tiền căn hậu quả trong đầu, kết luận: có âm mưu.

[Tiểu tiểu thư, trong rừng cây phía trước quét được bảy người. ]

Tần Minh Hồi ở trong đầu nói chuyện với 01,[Là mấy người buổi sáng trốn trong rừng cây nhìn chúng ta? ]

[Thông qua đối lập, đúng vậy. ]



Hay lắm, không chạy, tám chín phần mười cùng Hoắc Ân là một đám. Cha con nuôi nhà Hoắc gia trong phim đều là diễn viên trời sinh, am hiểu diễn xuất nhất, Hoắc Ân lại càng xuất sắc hơn Hoắc Lan.

Tần Minh Hồi cảm thấy nếu như mình không đoán sai, người này chạy đến trước mặt cô, có thể là muốn dùng mỹ nam kế, trong phim hắn ta cứ như vậy mà làm.

Sự tình giống như Tần Minh Hồi suy đoán, trong khoảng thời gian này Hoắc Ân vừa mới ổn định thế lực trên địa bàn của mình, thu nạp tâm phúc của cha nuôi Hoắc Lan, lại tiếp quản kho tài sản tư nhân của Hoắc Lan, hiện giờ chạy ra bên ngoài hoàn toàn là bởi vì mấy người đi cùng Hoắc Lan, hình dung thành lũy bằng người máy khổng lồ trong miệng bọn họ khiến Hoắc Ân rất động tâm.

Hắn so với người khác biết nhiều hơn một chút, bởi vậy cũng càng hy vọng nhận được một trợ lực to lớn như vậy. Nghe nói Hoắc Lan mất tích trong hỗn loạn, người máy kia thì mang theo một cô gái nhỏ bỏ chạy, Hoắc Ân lấy cớ tìm kiếm Hoắc Lan, tìm kiếm tung tích người máy khắp nơi.

Tìm hồi lâu thật vất vả mới tìm được, hắn quan sát cả buổi sáng, phát hiện cô gái nhỏ này quả thật có thể khống chế người máy, nhìn qua lại rất ngây thơ hồn nhiên, bắt thỏ hái hoa dại, vừa nhìn đã rất dễ lừa gạt.

Vì vậy, hắn đã suy nghĩ về một kế hoạch để tiếp cận cô bé. Hắn tự nhận kế hoạch của hắn thiên y vô phùng[ không hề sai xót], vô cùng nắm chắc, chỉ là không nghĩ tới...... Cô bé ấy đã xem xong vở kịch này từ rất lâu.

Hơn nữa, Tần Minh Hồi đối với diện mạo này của hắn tương đối có bóng ma tâm lý.

Tần Minh Hồi từ nhỏ đến lớn, chính là một người ngay thẳng, hơn nữa mười năm vẫn thích như một ngày, từ tiểu học đến hai mươi tuổi đều không thay đổi —— cô chỉ thích loại nam nhân tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, nhìn qua lãnh lãnh đạm đạm lại cool ngầu.

Bạn cùng bàn ở trường tiểu học là loại như vậy, gia đình rất nghèo, vì vậy cậu ấy thường không quan tâm đến người khác, mỗi ngày không có tiền để ăn trưa. Lúc ấy còn là một cô bé, Tần Minh Hồi làm sao nhẫn tâm để cậu bé mà mình có hảo cảm sống thảm như vậy, vì thế cô len lén đem tất cả tiền tiêu vặt tiết kiệm cho cậu bé này mượn, hy vọng mỗi ngày cậu có thể ăn no một chút.

Mặc dù gia đình cô có tiền, nhưng quản lý rất chặt chẽ, không có nhiều tiền tiêu vặt, tất cả đều cho cậu bé mượn. Ai biết sau đó cô vô tình nhìn thấy cậu bé ấy cùng mấy tên lớp cao trong trường lăn lộn trong nhà vệ sinh hút thuốc, cậu bé ấy thay đổi lãnh ngạo trước mặt cô, nói những lời thập phần hạ lưu, mấu chốt là cậu ta còn cười nhạo cô ngu ngốc nhiều tiền, những lời khó nghe làm Tần Minh Hồi ngây ngốc tại chỗ rồi liền chạy về nhà khóc.

Sau đó ba cô sắp xếp cho cô chuyển trường, đi học ở Tần gia.

Thời thiếu nữ Tần Minh Hồi đối với giáo viên dạy âm nhạc của mình rất có hảo cảm, hắn cũng là loại người nhìn qua nhã nhọc lãnh ngạo, kết quả không bao lâu sau, người nọ cảm thấy cô dễ khi dễ không hiểu chuyện, lấy tiền từ chỗ cô, còn muốn dâm loạn cô. Trái tim thiếu nữ của Tần Minh Hồi vỡ tan nát, chị cô biết được chuyện này, trực tiếp đem tên cầm thú chưa kịp làm gì kia tống vào tù.

Về sau một vị học trưởng chủ động tiếp cận, lại cũng là kiểu người nhã nhặn lạnh lùng Tần Minh Hồi rối rắm cảm thấy, mình hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy chứ.

Kết quả vừa đáp ứng thử làm bạn nam nữ với người nọ xem, hắn đã bị vạch trần đồng thời kết giao cùng năm cô gái khác, là một bậc thầy quản lý thời gian cực kỳ chặt chẽ.

Anh trai cô nghe nói chuyện này, thu thập tên nam nhân cặn bã kia một trận.

Sau đó cả nhà vây quanh cô thở dài, chị gái cô vô cùng lo lắng hỏi cô: "Ánh mắt này của em đến tột cùng là như thế nào, sao vừa nhìn một cái đúng chuẩn ra một tên cặn bã? ”

Tần Minh Hồi cũng không hiểu ánh mắt chuẩn xác này của mình đến tột cùng là như thế nào tới.

Anh trai cô đưa cho cô một kiến nghị: "Nói không chừng là vấn đề giới tính, chi bằng em thử tìm bạn gái đi. ”

Cuối cùng ba cô giải quyết dứt khoát, "Con vẫn nên đến nhà cũ làm thị nữ đi, cũng không cần kết hôn, đỡ phải bị lừa gạt. ”

Tần Minh Hồi vẫn là thiếu nữ xúc động trong lòng, thành thật gật đầu. Sau đó, cô vượt qua kỳ thi thị nữ và các loại huấn luyện khác nhau, trở thành tân thị nữ.

Sau khi trở thành thị nữ, cô lại gặp được bạn học cũ Tần Trĩ, đều là người Tần gia, Tần Trĩ thân thế bi thảm, hắn lẻ loi một mình, lại cố gắng chăm chỉ, quan trọng nhất là bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, lại là gu Tần Minh Hồi thích kia.

Khoảng thời gian Tần Minh Hồi cùng Tần Trĩ rất thân thiết, cũng không thật sự muốn cùng hắn ta có kết quả gì, cô chỉ là muốn biết rốt cuộc là ánh mắt mình có vấn đề, hay là vận khí có vấn đề, lấy dũng khí chuẩn bị thử lại một lần.

Sau đó có một ngày, Tần Trĩ đột nhiên mất tích ở nhà cũ, Tần Minh Hồi còn lo lắng nhờ người đi tìm, kết quả tiểu đồng bọn Minh Hoàng vụng trộm kéo cô sang một bên, nói với cô: "Minh Hồi, tôi nói cho cậu biết một chuyện, cậu đừng sợ. ”

"Tần Trĩ hình như bị chôn vùi dưới gốc hoa sơn trà mới trồng trong sân thị thần. Hai đêm trước, không phải chúng ta đi ngang qua đền thờ, thấy chị An mang theo một cái túi lớn sao, mũi tôi khá thính, lúc đó đã ngửi thấy mùi máu tươi. ”

Tần Minh Hồi: "..."

Tần Minh Hồi sau khi phản ứng lại liền nghĩ, aiz , người mình nhìn trúng quả nhiên lại là một tên cặn bã.



An tỷ của cô là một người ôn nhu như vậy, thị thần lại tốt như vậy, bọn họ không có khả năng vô duyên vô cớ giết Tần Trĩ, cho nên khẳng định là Tần Trĩ có vấn đề. Tần Minh Hồi một chút cũng không hoài nghi, cô từ nhỏ đến lớn sống tựa như một cái máy dò tìm cặn bã.

Sau đó, cô không nhắc đến Tần Trĩ nữa, đồng thời đối với loại nam nhân văn nhã lạnh lùng này sinh ra PTSD nghiêm trọng (rối loạn tâm lý căng thẳng sau sang chấn).

Thật không may, Hoắc Ân lại là người như vậy.

Lúc xem phim, Tần Minh Hồi liền cảm thấy rất không thoải mái, hiện tại nhìn thấy người này ở ngay trước mắt, hồi tưởng lại đủ loại chuyện trước kia, sự không thoải mái của Tần Minh Hồi lập tức đạt tới đỉnh điểm.

Bên này Hoắc Ân còn nằm trên mặt đất giả vờ hôn mê, đợi nửa ngày không nghe thấy thanh âm, cũng không thấy có người tới.

Sao lại thế này, chẳng lẽ lá gan tiểu cô nương này quá nhỏ, nhìn thấy máu trên người hắn cho rằng hắn đã chết nên không dám tới gần?

Tần Minh Hồi vuốt ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn kia, cô đột nhiên hướng Hoắc Ân nói: "Hoắc Ân? ”

Nghe được tên mình bị Tần Minh Hồi một ngụm gọi ra, trong lòng Hoắc Ân nhảy dựng lên, thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh mở to con mắt. Nhưng Tần Minh Hồi cẩn thận quan sát phản ứng của hắn đã thấy lông mi hắn run rẩy.

Gã này quả nhiên là đang giả vờ hôn mê!

"Tuy rằng tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng..." Tần Minh Hồi vỗ vỗ 01, "01, súng laser, bắn hắn. ”

Nghe đến đây, Hoắc Ân đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức mở mắt ra, hắn há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng vừa mới mở mắt, nhìn thấy chính là người máy khổng lồ đang nhìn xuống hắn, lộ ra họng súng màu bạc, laser màu đỏ dừng ở trên người hắn ——

Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, cả người Hoắc Ân chỉ còn lại một chút bụi bặm bay bay. Mặc kệ hắn đi tới trước mặt cô, rốt cuộc mang theo kế hoạch cùng tâm tư gì cũng vô dụng, hắn chết sạch sẽ hơn Hoắc Lan nhiều lắm.

Tần Minh Hồi vẻ mặt phiền phức, vỗ vỗ ngón tay 01, "Thực xin lỗi, 01, ta lại dạy anh giết người. ”

01 Không hiểu tâm trạng của cô lúc này, nhưng vẫn ngoắc ngoắc ngón tay để đáp lại, cũng trả lời cô:

[Không sao, tiểu thư. 01 sẽ bảo vệ tiểu tiểu thư. ]

"Còn có mấy người trốn trong rừng cây." Tần Minh Hồi có chút lo lắng, "Bọn họ sẽ không xông tới báo thù cho Hoắc Ân chứ? ”

Hoắc Ân biến mất dưới pháo laser chuyện này phát sinh quá nhanh, mấy người ẩn nấp trong rừng cây gần đó đều không thể nào phản ứng lại cái tình tiết đột ngột này, chờ ý thức được Hoắc Ân đã bị người dễ dàng giết chết, mấy người kia cả người mồ hôi lạnh đều rơi xuống.

Không còn lão bản, bọn họ làm sao bây giờ?

"Người trong rừng cây bên kia nghe đây, lão đại của các ngươi đã bị ta giải quyết, mong các ngươi không nên chống cự hoặc là không sợ hi sinh."

Tiếng nói lớn đột nhiên truyền đến làm cho bọn họ hoảng sợ, sắc mặt mấy người trắng bệch dùng kính viễn vọng nhìn, cô gái trên sườn núi bên kia đang nhìn về phía bọn họ, hiển nhiên là phát hiện bọn họ.

Tần Minh Hồi mở chức năng khuếch đại âm thanh cô viết cho 01, nói vài câu.

Cô cảm thấy thanh âm này nghe có vẻ không có nửa điểm uy hiếp, chỉ sợ không dọa được mấy người kia, vì thế chần chờ nói thêm một câu: "Nếu như các ngươi chống cự, lập tức sẽ biến thành tro. ”

Thanh âm thiếu nữ mềm nhũn, nghe vào trong tai mấy nam nhân, lại trở nên quỷ dị âm trầm. Hình ảnh Hoắc Ân biến thành tro bụi vừa rồi vẫn còn rõ ràng trước mắt, ở trong đầu bọn họ không thể vứt đi được.

Dưới tình huống như vậy, cô gái nhìn qua ngây thơ hồn nhiên kia quả thực giống như ác ma giết người khoác lên mình túi da vô hại trong chuyện xưa kinh dị.

Tần Minh Hồi nghĩ có nên nói gì đó hay không, mấy người trong rừng cây sợ tới mức hỏng mất, khóc lóc chạy ra ngoài.

"Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng! Đừng giết chúng tôi! Cầu xin cô buông tha cho chúng tôi! ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook