Chương 175: Trên Đường
Phù Hoa
29/07/2021
Hai người nói rất nhiều đối thoại như vậy.
Dù thân thể và năng lực mạnh yếu khác nhau, nhưng bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, bọn họ đều dựa vào nhau, chống đỡ nhau.
Giữa biển băng, có một mảnh băng nổi kết thành khối lục địa, họ ở nơi đó dừng lại tu chỉnh, ăn một bữa ăn chín khó có được, tử tể ngủ một giấc.
Mellie ngủ lâu rồi, không ngủ nữa, nằm ở trong lòng ngực Muri nhìn sao trên bầu trời. Địa phương này tàn khốc rét lạnh nhất, có được cảnh đẹp mỹ lệ kinh người nhất.
Sao sáng ngời dệt thành một dải ánh sáng, màn đêm thâm sắc, trải bối cảnh màu lam tím.
Phía dưới là biển phủ kín vụn bằng, bầu trời là biển phủ kín sao.
Đất trời rộng lớn không ngừng lan tràn ra ngoài, trong tưởng tượng vô biên vô hạn, trên thế giới hết thảy ở chỗ này đều trở nên thuần túy.
Đặt mình trong ở thế giới rộng lớn như vậy, cô vốn nên cảm giác được con người nhỏ bé và tịch mịch, nhưng mà.... Muri quá mệt mỏi, thanh âm hô hấp có chút vang, vì thể cô không cảm giác được tịch mịch như vậy, chỉ nhịn không được đi tìm quy luật trong tiếng hắn thở.
Hắn cho cô mượn ấm áp quá có cảm giác tồn tại.
Bọn họ rốt cuộc vượt qua biển tràn đầy vụn bằng, "Lục địa” bên kia biển băng vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Nước biển lưu động màu lam dần dần biến thành thể rắn, tới một cái giới hạn, tảng băng nổi đã không thể tới gần hơn, nó đụng phải khối băng cứng rắn trong suốt, nước biển ở đó kết thành một mảnh lục địa hoàn chỉnh.
Hải dương màu xanh biển và bờ bằng, ở giữa còn có một tầng miếng băng mỏng mảnh nhợt nhạt màu xanh lục, lớp băng nơi đó có thể cho Mellie dẫm lên đi qua, nhưng Muri thể trọng càng nặng dẫm lên, nửa thân mình đều sẽ chìm xuống.
Mellie đành phải một mình đi phía trước, đi đến vị trí an toàn chờ đợi, Muri ở phía sau vùng vẫy bò lên trên bờ.
Hai người đạp lên trên bờ băng, đi vào một thế giới khiết tịnh trong suốt.
Ở chỗ này, tuyết đọng rất ít, chỉ tồn tại cột bằng nhô lên phía trên, trên mặt đất không có tuyết đọng, chỉ có một tầng khối băng thật dày, cúi đầu xem có thể nhìn thứ phía dưới khối băng.
Còn giữ lại hình dạng dòng nước chuyển động đã bị đông lạnh, lớp băng hiển lộ ra hoa văn đặc thù, trong băng đọng lại bọt nước phảng phất như bầy cá.
Mellie đạp lên mặt băng, mặt băng đặc biệt trong suốt, cô có thể nhìn xuống phía dưới 10 mét.
Muri dắt cô, cũng thực hiếm lạ mà cúi đầu nhìn, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Nơi này đóng bằng một con cá.” Muri phát hiện con cá kỳ quái này trên lưng còn có bốn cái cánh nho nhỏ, "Ta chưa thấy loại cá này." "thật sự...Đây là đóng băng khi nào?” Mellie đi về phía trước, bỗng nhiên bị dọa nhảy dựng, lui ra phía sau một bước đánh vào trên người Muri.
Ở lớp băng phía trước con cá kỳ quái kia, còn một con lớn hơn nữa bị đóng băng, chiều dài ít nhất hơn mười mét, một cái miệng khổng lồ mở ra ở phía trên, giống như tùy thời đều sẽ phá băng mà ra, một ngụm nuốt người phía trên vào bụng.
Mellie nhìn rõ đến mỗi một cái răng nanh trong miệng khổng lồ của nó đều xem rõ ràng, còn có cái mồm to màu đỏ tươi có nếp uốn hoa văn, sinh động đến làm người ta sợ hãi.
"Chúng ta đi vòng qua.” Cô nói.
Murị thực cảm thấy hứng thú, siết eo cô trực tiếp dẫm lên, còn đứng ở giữa cái miệng khổng lồ nhìn xuống xem. Chân Mellie vốn nâng lên đỉnh đạp lên mặt bằng, dù thế nào cũng không chịu dẫm thật.
đi qua cái miệng khổng lồ, vùng bằng đằng sau mới là nơi thật sự thần kỳ, nơi này lớp băng trong suốt đọng lại động vật lớn lớn bé bé, cách một khoảng là có thể nhìn thấy, không chỉ cá, còn có động vật khác.
Những động vật này vì sao bị đông lại ở chỗ này? Nơi này hình thành đã bao lâu? đó lại là những động vật gì, đều là ma thú sao? Mellie Có rất nhiều nghi vấn, nhưng vùng băng yên tĩnh cổ xưa bất biến nơi này sẽ không trả lời câu hỏi của cô.
Các cô đi trên vùng bằng một thời gian, lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật tồn tại. Muri so với Mellie phát hiện sớm hơn, hắn dừng lại, ôm Mellie đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về phương hướng nào đó.
Bên kia di động tới đây một tòa núi tuyết trắng, phía sau núi tuyết lớn còn có một núi tuyết nhỏ.
Chờ bọn chúng đến gần, thấy rõ ràng đó vốn không phải núi tuyết, mà là một lớn một nhỏ hai con...... gấu.
Bọn họ lớn lên rất giống Muri, lông càng thêm xoã tung tuyết trắng hơn một ít. Con gấu nhỏ, thân hình so với Muri hơi lớn hơn một chút, nhưng nhìn so với Muri sống tốt hơn nhiều, trên người da lông sạch sẽ, mặt tròn lại béo, tư thái nhàn nhã.
Mellie nhìn nhìn lại Muri này có chút chật vật, lông đều mất đi ánh sáng, bỗng nhiên cảm thấy hắn bị rất nhiều ủy khuất, có chút đáng thương.
Muri không có tâm tư như cô, hắn phản ứng giống như bình thường gặp ma thú khó đối phó, tiến vào trạng thái cảnh giác chiến đấu hung ác. Thấy gấu nhỏ tò mò quan sát hắn, lộ ra vẻ mặt hung ác, dọa con gấu nhỏ đó dán chặt vào con gấu to phía trước.
Gấu to hình thể bằng năm lần gấu nhỏ quay đầu nhìn Muri, không có phản ứng gì.
Mellie cảm thấy ánh mắt kia rất giống ánh mắt nhân loại, nhìn Muri chính là người lớn nhìn trẻ con.
Con gấu con lại đâm đâm chân gấu lớn, gấu lớn liền phát ra thanh âm có chút không kiên nhẫn nói: "Mau một chút, Con một đường có tới cọ lui, đều sắp không đuổi kịp." Gấu Con ngao một tiếng, "Con không phải cuối cùng, theo kịp.”
Chờ bọn họ đi xa, Mellie bắt lấy vai Murị, kinh ngạc cảm thán mà nói với hắn: "Bọn họ..... Có thể nói chuyện!”
Muri không biết cô ngạc nhiên cái gì, "Ta cũng biết nói chuyện.”
Dù thân thể và năng lực mạnh yếu khác nhau, nhưng bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, bọn họ đều dựa vào nhau, chống đỡ nhau.
Giữa biển băng, có một mảnh băng nổi kết thành khối lục địa, họ ở nơi đó dừng lại tu chỉnh, ăn một bữa ăn chín khó có được, tử tể ngủ một giấc.
Mellie ngủ lâu rồi, không ngủ nữa, nằm ở trong lòng ngực Muri nhìn sao trên bầu trời. Địa phương này tàn khốc rét lạnh nhất, có được cảnh đẹp mỹ lệ kinh người nhất.
Sao sáng ngời dệt thành một dải ánh sáng, màn đêm thâm sắc, trải bối cảnh màu lam tím.
Phía dưới là biển phủ kín vụn bằng, bầu trời là biển phủ kín sao.
Đất trời rộng lớn không ngừng lan tràn ra ngoài, trong tưởng tượng vô biên vô hạn, trên thế giới hết thảy ở chỗ này đều trở nên thuần túy.
Đặt mình trong ở thế giới rộng lớn như vậy, cô vốn nên cảm giác được con người nhỏ bé và tịch mịch, nhưng mà.... Muri quá mệt mỏi, thanh âm hô hấp có chút vang, vì thể cô không cảm giác được tịch mịch như vậy, chỉ nhịn không được đi tìm quy luật trong tiếng hắn thở.
Hắn cho cô mượn ấm áp quá có cảm giác tồn tại.
Bọn họ rốt cuộc vượt qua biển tràn đầy vụn bằng, "Lục địa” bên kia biển băng vượt qua bọn họ tưởng tượng.
Nước biển lưu động màu lam dần dần biến thành thể rắn, tới một cái giới hạn, tảng băng nổi đã không thể tới gần hơn, nó đụng phải khối băng cứng rắn trong suốt, nước biển ở đó kết thành một mảnh lục địa hoàn chỉnh.
Hải dương màu xanh biển và bờ bằng, ở giữa còn có một tầng miếng băng mỏng mảnh nhợt nhạt màu xanh lục, lớp băng nơi đó có thể cho Mellie dẫm lên đi qua, nhưng Muri thể trọng càng nặng dẫm lên, nửa thân mình đều sẽ chìm xuống.
Mellie đành phải một mình đi phía trước, đi đến vị trí an toàn chờ đợi, Muri ở phía sau vùng vẫy bò lên trên bờ.
Hai người đạp lên trên bờ băng, đi vào một thế giới khiết tịnh trong suốt.
Ở chỗ này, tuyết đọng rất ít, chỉ tồn tại cột bằng nhô lên phía trên, trên mặt đất không có tuyết đọng, chỉ có một tầng khối băng thật dày, cúi đầu xem có thể nhìn thứ phía dưới khối băng.
Còn giữ lại hình dạng dòng nước chuyển động đã bị đông lạnh, lớp băng hiển lộ ra hoa văn đặc thù, trong băng đọng lại bọt nước phảng phất như bầy cá.
Mellie đạp lên mặt băng, mặt băng đặc biệt trong suốt, cô có thể nhìn xuống phía dưới 10 mét.
Muri dắt cô, cũng thực hiếm lạ mà cúi đầu nhìn, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Nơi này đóng bằng một con cá.” Muri phát hiện con cá kỳ quái này trên lưng còn có bốn cái cánh nho nhỏ, "Ta chưa thấy loại cá này." "thật sự...Đây là đóng băng khi nào?” Mellie đi về phía trước, bỗng nhiên bị dọa nhảy dựng, lui ra phía sau một bước đánh vào trên người Muri.
Ở lớp băng phía trước con cá kỳ quái kia, còn một con lớn hơn nữa bị đóng băng, chiều dài ít nhất hơn mười mét, một cái miệng khổng lồ mở ra ở phía trên, giống như tùy thời đều sẽ phá băng mà ra, một ngụm nuốt người phía trên vào bụng.
Mellie nhìn rõ đến mỗi một cái răng nanh trong miệng khổng lồ của nó đều xem rõ ràng, còn có cái mồm to màu đỏ tươi có nếp uốn hoa văn, sinh động đến làm người ta sợ hãi.
"Chúng ta đi vòng qua.” Cô nói.
Murị thực cảm thấy hứng thú, siết eo cô trực tiếp dẫm lên, còn đứng ở giữa cái miệng khổng lồ nhìn xuống xem. Chân Mellie vốn nâng lên đỉnh đạp lên mặt bằng, dù thế nào cũng không chịu dẫm thật.
đi qua cái miệng khổng lồ, vùng bằng đằng sau mới là nơi thật sự thần kỳ, nơi này lớp băng trong suốt đọng lại động vật lớn lớn bé bé, cách một khoảng là có thể nhìn thấy, không chỉ cá, còn có động vật khác.
Những động vật này vì sao bị đông lại ở chỗ này? Nơi này hình thành đã bao lâu? đó lại là những động vật gì, đều là ma thú sao? Mellie Có rất nhiều nghi vấn, nhưng vùng băng yên tĩnh cổ xưa bất biến nơi này sẽ không trả lời câu hỏi của cô.
Các cô đi trên vùng bằng một thời gian, lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật tồn tại. Muri so với Mellie phát hiện sớm hơn, hắn dừng lại, ôm Mellie đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về phương hướng nào đó.
Bên kia di động tới đây một tòa núi tuyết trắng, phía sau núi tuyết lớn còn có một núi tuyết nhỏ.
Chờ bọn chúng đến gần, thấy rõ ràng đó vốn không phải núi tuyết, mà là một lớn một nhỏ hai con...... gấu.
Bọn họ lớn lên rất giống Muri, lông càng thêm xoã tung tuyết trắng hơn một ít. Con gấu nhỏ, thân hình so với Muri hơi lớn hơn một chút, nhưng nhìn so với Muri sống tốt hơn nhiều, trên người da lông sạch sẽ, mặt tròn lại béo, tư thái nhàn nhã.
Mellie nhìn nhìn lại Muri này có chút chật vật, lông đều mất đi ánh sáng, bỗng nhiên cảm thấy hắn bị rất nhiều ủy khuất, có chút đáng thương.
Muri không có tâm tư như cô, hắn phản ứng giống như bình thường gặp ma thú khó đối phó, tiến vào trạng thái cảnh giác chiến đấu hung ác. Thấy gấu nhỏ tò mò quan sát hắn, lộ ra vẻ mặt hung ác, dọa con gấu nhỏ đó dán chặt vào con gấu to phía trước.
Gấu to hình thể bằng năm lần gấu nhỏ quay đầu nhìn Muri, không có phản ứng gì.
Mellie cảm thấy ánh mắt kia rất giống ánh mắt nhân loại, nhìn Muri chính là người lớn nhìn trẻ con.
Con gấu con lại đâm đâm chân gấu lớn, gấu lớn liền phát ra thanh âm có chút không kiên nhẫn nói: "Mau một chút, Con một đường có tới cọ lui, đều sắp không đuổi kịp." Gấu Con ngao một tiếng, "Con không phải cuối cùng, theo kịp.”
Chờ bọn họ đi xa, Mellie bắt lấy vai Murị, kinh ngạc cảm thán mà nói với hắn: "Bọn họ..... Có thể nói chuyện!”
Muri không biết cô ngạc nhiên cái gì, "Ta cũng biết nói chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.