Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 147: Vì Sao

Phù Hoa

24/07/2021

Ở chỗ này, nữ nhân cũng rất ít, có rất nhiều tác dụng.

Mai Lật nghe bọn họ cười quái dị, tâm tình còn tính là bình tĩnh. Loại trường hợp này thấy nhiều, bất luận kẻ nào đều sẽ bình tĩnh giống như cô.

Quan trọng nhất chính là Muri bên cạnh, chỉ cần nhớ tới bộ dáng hẳn động thủ, đến một chút sợ hãi đổi với cường đạo cô cũng không có nổi. Bất tri bất giác cô đã vô cùng tin tưởng Muri.

Hai bên đường đều mai phục cường đạo, Mellie bên này có năm người xông tới, Muri không quản chỗ hẳn bên kia, đứng lên nhảy đến trên xe Mellie bên này. Thân ảnh cao lớn nháy mắt bao phủ cô, Mellie thấy áo choàng hắn bay lên, giây tiếp theo hắn đứng trên xe, chân dài đảo qua.

-- bởi vì lực đạo quá lớn, hình ảnh quá mức thảm thiết, khó tránh khỏi có máu tươi phun tới, Muri đồng thời giữ chặt áo choàng của mình cố chặn lại máu tươi đầm đìa.

Liền mạch lưu loát.

Cảnh tượng dữ dằn này dọa sợ bọn cường đạo phía sau, bọn họ từ tham lam tỉnh táo lại, thi thể thê thảm đánh thức sợ hãi đối với tử vong, lại bất chấp hàng hóa nữ nhân gì đó, quay đầu kêu to chạy trốn.

Còn có người quá mức hoảng loạn, mới chạy ra hai bước liền té ngã trên đất, sợ tới mức cho rằng mình lập tức sẽ bị giết, tè ra quần mà bò dậy đuổi theo những cường đạo chạy ra xa.

Muri không đuổi theo giết những người sợ hãi bôn đào đó, cho dù với hắn mà nói giết sạch cũng là chuyện rất đơn giản.

Trong bối cảnh những cường đạo kêu to chạy như điên, Muri buông chân nhảy về trên chiếc xe của mình, kéo dây cương khống chế xe, làm xe ngựa lệch khỏi quỹ đạo trở về đường cũ, sau đó cầm lấy ấm nước tiếp tục đề tài vừa rồi, "Nước cô uống xong liền trở nên có chút ngọt, vì sao?”

Mellie xuất thần mà nhìn động tác của hắn tùy ý tự nhiên, không nghe rõ hắn đang nói cái gì, ánh mắt dính ở trên đầu hắn, "..... A, trên mũ đầu lâu của cậu có một chút máu.”

Cô lấy ra một mảnh vải lau tay, nâng lên. Khoảng cách có chút xa, ngồi không lau được, cô đứng

Bên càng xe, đỡ thùng xe bên cạnh, cách khoảng cách giữa hai xe, khom lưng duỗi tay nhẹ nhàng lau lên cái đầu lâu dữ tợn.

Áo choàng trên người cô chảy xuống, chiếc váy bên trong tản ra giống một đóa hoa lay động trong gió.



Trên đầu lâu khẽ đụng vào một cái lại rời đi, rất nhỏ đến cơ hồ không cảm giác được.

Cô lau xong liền lại trở về, cũng không chú ý tới Muri ngây dại. Đầu hắn đã gắn vào đầu lâu, nhưng Mellie phát ngốc cũng không nhìn ra, còn tưởng rằng hắn lại chỉ lâm vào trầm mặc.

Muri một hồi lâu mới hoàn hồn từ trong ngây ngốc không thể hiểu được, lại không rõ vừa rồi vì sao đột nhiên hắn phát ngốc?

Hơn nữa cô còn vấn đề chưa trả lời hắn.

Nhưng lại cảm thấy vừa phát ngốc xong, không nên hỏi lại vấn đề này. hắn đành phải hậm hực mà dựa vào đó nghỉ ngơi, không hề mở miệng.

Thành Pudala càng ngày càng gần, trong lòng Mellie cũng có rất nhiều lo âu.

Cô do dự vài ngày, quyết định buổi tối hôm nay tìm hiểu một chút ý tưởng của Muri.

Mellie: "Muri, đoàn dong binh Kim Sư Tử đã không còn, chỉ còn lại một mình cậu, vì sao cậu còn muốn đi đưa mấy thứ hàng này?”

Muri trả lời: "Ta đã đáp ứng rồi.”

Mellie: "Chính là đến đoàn trưởng cũng đã chết, dù cậu không đi đưa cũng không sao đâu.” Nếu hắn không kiên trì đi đưa, vậy cô liền tự do.

Muri vẫn trả lời: "Ta đáp ứng rồi, có quan hệ gì với đoàn trưởng đã chết.”

Nếu đáp ứng rồi, thì phải làm được, là ông nội nói cho hắn.

Mellie: "... Nhất định phải đi đưa sao?”

Muri: "Ừ."

Mellie không nói lời nào, cúi đầu nghịch lửa trại. Muri nhìn cô trong chốc lát, đã nhìn ra, kỳ quái nói: " Cô không muốn đi?”



Mellie bất đắc dĩ cười cười, bản thân cô chính là hàng hóa, có quyền lợi muốn đi sao? Nhưng trong lòng cô vẫn mang theo một chút mong đợi nho nhỏ, giương mắt nhìn về phía Muri, "Nếu, tôi nói không muốn đi thì sao?”

Muri nói: "Vậy không đi.”

Hẳn quá đúng lý hợp tình, Mellie hoài nghi hắn đã quên mình cũng là hàng hóa, không biết có nên nhắc nhở hắn một chút hay không, miễn cho đến lúc đó đột nhiên nhớ tới lại đưa cô đi.

Muri lúc này lại nói: "Hàng chết có thể đưa, nhưng cô là sống, không muốn đi thì có thể rời đi."

Mellie thử thăm dò hỏi: "Tôi đây hiện tại cũng có thể đi?”

Muri: "Ừ."

Hắn cảm thấy cô thật sự có chút kỳ quái. Vì sao không thể, cô sống lại, hiện tại lại không có ai lấy lồng sắt nhốt cô.

Hắn đáp ứng trực tiếp như vậy, Mellie ngược lại lập tức không biết nên làm gì bây giờ. một đường nay cô đã rất rõ ràng mà nhận thức được thế giới này nguy hiểm, nếu một mình cô, đi không được bao lâu sẽ chết, hơn nữa sẽ bị chết thực thảm.

Cô ngồi vào bên cạn Muri, ôm đầu gối nghiêng người hỏi hắn: "Tôi đây có thể tạm thời ở bên cạnh cậu sao? Tôi có thể làm đồ ăn ngon cho cậu.”

Cô bắt đầu lo lắng hắn sẽ đuổi cô đi.

Muri vẫn trả lời rất kiên quyết, "Có thể.”

Trong lòng mạc danh cao hứng, vừa rồi nghe thấy cô muốn đi còn có chút thất vọng, hắn mới ăn ngon mấy ngày, hơn nữa cô còn cùng hắn nói chuyện.

Hắn từ vùng địa cực đi ra một thời gian, người bên ngoài không phải muốn lừa hắn chính là muốn giết hắn, còn lại đều thực nhàm chán.

" Cô không tệ.” hắn ôm cánh tay, thực thành thục mà bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook