Chương 210: Vườn Hoa Hồng
Phù Hoa
07/08/2021
Tần Phi Thường nghe thấy chữ "một" đó, nhưng cô đã không còn lo âu như ban đầu.
Cô đoán được ở chỗ này tử vong một lần chỉ sợ cũng không phải là kết thúc. Cái nguyền rủa này chỉ vừa mới bắt đầu. hiện giờ cô nên làm, chính là thăm dò trước toàn bộ dị thường nơi này, sau đó tiến hành phân tích, làm chuẩn bị cho những khả năng phát sinh sau này.
Hoa hồng trong vườn mọc lên rất nhiều gai, đụng phải là có thể dễ dàng vẽ ra một vết máu ở trên người. Phát hiện ra chúng nó chậm rãi động đậy, Tần Phi Thường liền biết mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Là cách chết không ổn. Nhưng tử vong hẳn là có giá trị, cô muốn trước khi tử vong tới được chỗ sâu trong vườn hoa hồng.
Cô chạy như điên, bóng dáng thấp thoáng ở dưới cành hoa hồng, như là một bức tranh trang trí bị đóng khung vào trong khung kính.
Bá Đặc cũng đi ở trên đường có bụi gai nở đầy hoa hồng, bất quá khi hắn đi qua, toàn bộ gai đều sẽ tránh hắn, tất cả hoa đều ôn thuần rũ ở bên người hắn. Nếu bỏ qua những con mắt chuyển động ục ục trong nhụy hoa, đây hắn tương đương là hình ảnh mỹ lệ.
Xuyên qua con mắt không chỗ nào không có, Bá Đặc có thể thấy nhất cử nhất động của Tần Phi Thường, nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức làm bụi gai chung quanh xuyên qua thân hình cô gái này, giết chết cô ở chỗ này.
Chỉ là, hắn có chút do dự, lúc này đây những người này bị chết quá nhanh, có lẽ hắn nên cho người sống sót cuối cùng này một chút thời gian, để cô lại chơi cùng trong chốc lát.
Được rồi, vậy lại cho cô chốc lát –– để hắn nhìn xem trên mặt người cuối cùng này lộ ra biểu tình thất vọng không cam lòng.
Tần Phi Thường mặc sơ mi trắng, trên đó lộ ra từng vệt huyết sắc, trên mặt cũng có vết xước đang tràn ra từng giọt huyết châu.
Vườn hoa hồng này diện tích rất lớn, con đường hỗn độn, dễ bị lạc đường. Bất quá Tần Phi Thường lại vô cùng am hiểu ghi nhớ và phân tích, cảm giác phương hướng cũng tuyệt hảo, bởi vậy trước khi kiệt lực, cô thành công xông qua những bụi gai dày, đi tới chỗ sâu trong vườn hoa hồng.
Cô cho rằng mình sẽ chết ở trên đường, nhưng những bụi gai đó cũng không phải thực nghiêm túc công kích cô, chúng nó chỉ giống như trêu đùa, ở trên người cô làm ra một ít vết thương, lại dường như cũng không để cô vào mắt, vui đùa cô, xua đuổi cô, cho cô đi qua.
Như vậy so với ngăn trở cô, giết chết cô ở giữa đường còn làm cô cảm thấy tức giận hơn.
Làm người tuổi trẻ xuất sắc trong một thế hệ Tần thị, làm người lãnh đạo đại biểu cho Tần thị Du Châu giao lưu cùng các châu khác, đã thật lâu cô không bị ai trêu chọc như vậy. Tuy rằng trên mặt không biểu lộ ra phẫn nộ, nhưng dưới mắt kính, trong ánh mắt Tần Phi Thường đã tràn đầy lạnh lẽo.
Ở trung tâm chỗ sâu trong vườn hoa hồng, cô gặp được một bức tượng điêu khắc thánh mẫu dị thường sinh động, bức tượng thánh mẫu này chính là đồ vật đặc thù duy nhất ở nơi này.
Mà Bá Đặc ngồi ở trên cánh tay nâng lên của bức tượng thánh mẫu, trên người khoác vải dài đỏ sậm quanh co khúc khuỷu rũ xuống. hắn dường như đã chờ đợi hồi lâu, có chút không kiên nhẫn mà dùng chân khảy hoa hồng đỏ tươi phía dưới tượng.
Thấy cô chật vật mà tới nơi này như thế, Bá Đặc cười lớn vỗ cánh tay tượng thánh mẫu, bức tượng chậm rãi động đậy, buông hắn ra, hắn liền dẫm lên hoa hồng đi đến trước mặt Tần Phi Thường, hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Thế nào, có phải cô cho rằng trong vườn hoa hồng có cái gì đặc thù hay không? Kỳ thật, nơi này cái gì cũng không có, kinh hỉ sao!”
hắn cố ý chờ ở nơi này, chính là vì nhìn cô trăm cay ngàn đắng đi đến đây, kết quả cái gì cũng không thấy.
"C ô là người thông minh, đoán được rất nhiều điều, chính là ta cũng thích nhất nhìn người thông minh bị tuyệt vọng, cô đã đoán sai." Ác ma Bá Đặc phát ra tiếng nói.
Tần Phi Thường hiện tại tình huống mười phần không ổn, thân thể cô suy yếu, sức cùng lực kiệt, bởi vì mất máu và mất nước quá nhiều mà trước mắt biến thành màu đen.
Tính tình cô kỳ thật không tồi, từ trước ở Tần thị cũng không hay tức giận, chỉ vào lúc công tác nhìn qua nghiêm túc lạnh nhạt một chút. Rốt cuộc công tác bận rộn đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, cô lại quản một đống người, ai cũng không thể mãi duy trì vẻ mặt tươi cười. Bất quá hiện tại, bên tai nghe tiếng cười của thiếu niên mang theo ác ý, cô lại khó được cảm giác mình bùng nổ tức giận.
Cô vươn tay, hung hăng túm chặt mảnh vải dài đỏ sậm trên người Bá Đặc, dùng trọng lượng thân thể áp đảo hắn trên mặt đất.
Bá Đặc hiển nhiên không đặt cô ở trong mắt, ngã trên mặt đất cũng không giãy giụa, chỉ dùng biểu tình hồn nhiên kia thản nhiên nói: "Thế nào, muốn giết ta sao, đáng tiếc cô không làm được......”
Tần Phi Thường túm lấy tóc dài màu đen hơn xoăn của Bá Đặc, kéo về phía trước, cúi người cắn thật mạnh vào môi hẳn.
Bá Đặc biểu tình cứng đờ, khó được mà lộ ra chút thần sắc kinh ngạc.
Hắn ngửa mặt ngã trên mặt đất, tóc tán đầy đất, sau lưng đều là hoa hồng đỏ bị áp lên, vừa ngước mắt là có thể thấy ngườ phụ nữ ngồi ở trên người với khuôn mặt lạnh lùng.
Cô không chút nào e lệ, dù còn đè ở trên môi hắn, ánh mắt cũng lạnh lùng đánh giá hắn.
Hung hăng cắn một ngụm, trong miệng nểm ra một chút mùi máu tươi. Tần Phi Thường buông Bá Đặc ra, bóp cổ hẳn khàn giọng nói: "Cậu thật thiếu đánh.”
Khiêu khích lại khinh thường.
Bá Đặc đồng tử co lại, biểu tình của hắn vặn vẹo một lát, tươi cười trở nên dị thường đáng sợ, "Ha -- ha ha --"
Hắn bỗng nhiên xoay người một cái, trở tay ấn ngã Tần Phi Thường xuống đất, giơ tay bịt miệng và mũi cô, muốn cho cô hít thở không được mà chết.
Tần Phi Thường há mồm cắn xuống, cơ hồ muốn cắn thủng bàn tay xinh đẹp của hắn, màu đỏ giống như hoa hồng thoáng chốc chảy tới trên mặt và trong miệng cô, tẩm ướt môi cô khô nứt trắng bệch.
Bá Đặc kéo tay ra, giận cực mà cười, cho tới nay hắn tìm niềm vui trong người khác tử vong và thống khổ, nhưng hắn không cho phép người khác lấy hắn tìm niềm vui.
Hắn bóp chặt cổ Tần Phi Thường, Tần Phi Thường cũng đã lần thứ hai kéo mái tóc dài rối tung của hắn, kéo mặt hắn xuống, hơn nữa không khách khí mà lần thứ hai cắn yết hầu hắn.
Cô xác thật là muốn cắn đứt yết hầu hắn, có làm được hay không, phải thử xem mới biết được.
Nhưng mà phát triển về sau làm chính Tần Phi Thường cũng không đoán được.
Hành vi của cô chỉ là cố ý khiêu khích, tuy thành công nhưng một phát không thể vãn hồi... Chính cô cũng không biết đến tột cùng là như thế nào.
Cô đoán được ở chỗ này tử vong một lần chỉ sợ cũng không phải là kết thúc. Cái nguyền rủa này chỉ vừa mới bắt đầu. hiện giờ cô nên làm, chính là thăm dò trước toàn bộ dị thường nơi này, sau đó tiến hành phân tích, làm chuẩn bị cho những khả năng phát sinh sau này.
Hoa hồng trong vườn mọc lên rất nhiều gai, đụng phải là có thể dễ dàng vẽ ra một vết máu ở trên người. Phát hiện ra chúng nó chậm rãi động đậy, Tần Phi Thường liền biết mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Là cách chết không ổn. Nhưng tử vong hẳn là có giá trị, cô muốn trước khi tử vong tới được chỗ sâu trong vườn hoa hồng.
Cô chạy như điên, bóng dáng thấp thoáng ở dưới cành hoa hồng, như là một bức tranh trang trí bị đóng khung vào trong khung kính.
Bá Đặc cũng đi ở trên đường có bụi gai nở đầy hoa hồng, bất quá khi hắn đi qua, toàn bộ gai đều sẽ tránh hắn, tất cả hoa đều ôn thuần rũ ở bên người hắn. Nếu bỏ qua những con mắt chuyển động ục ục trong nhụy hoa, đây hắn tương đương là hình ảnh mỹ lệ.
Xuyên qua con mắt không chỗ nào không có, Bá Đặc có thể thấy nhất cử nhất động của Tần Phi Thường, nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức làm bụi gai chung quanh xuyên qua thân hình cô gái này, giết chết cô ở chỗ này.
Chỉ là, hắn có chút do dự, lúc này đây những người này bị chết quá nhanh, có lẽ hắn nên cho người sống sót cuối cùng này một chút thời gian, để cô lại chơi cùng trong chốc lát.
Được rồi, vậy lại cho cô chốc lát –– để hắn nhìn xem trên mặt người cuối cùng này lộ ra biểu tình thất vọng không cam lòng.
Tần Phi Thường mặc sơ mi trắng, trên đó lộ ra từng vệt huyết sắc, trên mặt cũng có vết xước đang tràn ra từng giọt huyết châu.
Vườn hoa hồng này diện tích rất lớn, con đường hỗn độn, dễ bị lạc đường. Bất quá Tần Phi Thường lại vô cùng am hiểu ghi nhớ và phân tích, cảm giác phương hướng cũng tuyệt hảo, bởi vậy trước khi kiệt lực, cô thành công xông qua những bụi gai dày, đi tới chỗ sâu trong vườn hoa hồng.
Cô cho rằng mình sẽ chết ở trên đường, nhưng những bụi gai đó cũng không phải thực nghiêm túc công kích cô, chúng nó chỉ giống như trêu đùa, ở trên người cô làm ra một ít vết thương, lại dường như cũng không để cô vào mắt, vui đùa cô, xua đuổi cô, cho cô đi qua.
Như vậy so với ngăn trở cô, giết chết cô ở giữa đường còn làm cô cảm thấy tức giận hơn.
Làm người tuổi trẻ xuất sắc trong một thế hệ Tần thị, làm người lãnh đạo đại biểu cho Tần thị Du Châu giao lưu cùng các châu khác, đã thật lâu cô không bị ai trêu chọc như vậy. Tuy rằng trên mặt không biểu lộ ra phẫn nộ, nhưng dưới mắt kính, trong ánh mắt Tần Phi Thường đã tràn đầy lạnh lẽo.
Ở trung tâm chỗ sâu trong vườn hoa hồng, cô gặp được một bức tượng điêu khắc thánh mẫu dị thường sinh động, bức tượng thánh mẫu này chính là đồ vật đặc thù duy nhất ở nơi này.
Mà Bá Đặc ngồi ở trên cánh tay nâng lên của bức tượng thánh mẫu, trên người khoác vải dài đỏ sậm quanh co khúc khuỷu rũ xuống. hắn dường như đã chờ đợi hồi lâu, có chút không kiên nhẫn mà dùng chân khảy hoa hồng đỏ tươi phía dưới tượng.
Thấy cô chật vật mà tới nơi này như thế, Bá Đặc cười lớn vỗ cánh tay tượng thánh mẫu, bức tượng chậm rãi động đậy, buông hắn ra, hắn liền dẫm lên hoa hồng đi đến trước mặt Tần Phi Thường, hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Thế nào, có phải cô cho rằng trong vườn hoa hồng có cái gì đặc thù hay không? Kỳ thật, nơi này cái gì cũng không có, kinh hỉ sao!”
hắn cố ý chờ ở nơi này, chính là vì nhìn cô trăm cay ngàn đắng đi đến đây, kết quả cái gì cũng không thấy.
"C ô là người thông minh, đoán được rất nhiều điều, chính là ta cũng thích nhất nhìn người thông minh bị tuyệt vọng, cô đã đoán sai." Ác ma Bá Đặc phát ra tiếng nói.
Tần Phi Thường hiện tại tình huống mười phần không ổn, thân thể cô suy yếu, sức cùng lực kiệt, bởi vì mất máu và mất nước quá nhiều mà trước mắt biến thành màu đen.
Tính tình cô kỳ thật không tồi, từ trước ở Tần thị cũng không hay tức giận, chỉ vào lúc công tác nhìn qua nghiêm túc lạnh nhạt một chút. Rốt cuộc công tác bận rộn đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, cô lại quản một đống người, ai cũng không thể mãi duy trì vẻ mặt tươi cười. Bất quá hiện tại, bên tai nghe tiếng cười của thiếu niên mang theo ác ý, cô lại khó được cảm giác mình bùng nổ tức giận.
Cô vươn tay, hung hăng túm chặt mảnh vải dài đỏ sậm trên người Bá Đặc, dùng trọng lượng thân thể áp đảo hắn trên mặt đất.
Bá Đặc hiển nhiên không đặt cô ở trong mắt, ngã trên mặt đất cũng không giãy giụa, chỉ dùng biểu tình hồn nhiên kia thản nhiên nói: "Thế nào, muốn giết ta sao, đáng tiếc cô không làm được......”
Tần Phi Thường túm lấy tóc dài màu đen hơn xoăn của Bá Đặc, kéo về phía trước, cúi người cắn thật mạnh vào môi hẳn.
Bá Đặc biểu tình cứng đờ, khó được mà lộ ra chút thần sắc kinh ngạc.
Hắn ngửa mặt ngã trên mặt đất, tóc tán đầy đất, sau lưng đều là hoa hồng đỏ bị áp lên, vừa ngước mắt là có thể thấy ngườ phụ nữ ngồi ở trên người với khuôn mặt lạnh lùng.
Cô không chút nào e lệ, dù còn đè ở trên môi hắn, ánh mắt cũng lạnh lùng đánh giá hắn.
Hung hăng cắn một ngụm, trong miệng nểm ra một chút mùi máu tươi. Tần Phi Thường buông Bá Đặc ra, bóp cổ hẳn khàn giọng nói: "Cậu thật thiếu đánh.”
Khiêu khích lại khinh thường.
Bá Đặc đồng tử co lại, biểu tình của hắn vặn vẹo một lát, tươi cười trở nên dị thường đáng sợ, "Ha -- ha ha --"
Hắn bỗng nhiên xoay người một cái, trở tay ấn ngã Tần Phi Thường xuống đất, giơ tay bịt miệng và mũi cô, muốn cho cô hít thở không được mà chết.
Tần Phi Thường há mồm cắn xuống, cơ hồ muốn cắn thủng bàn tay xinh đẹp của hắn, màu đỏ giống như hoa hồng thoáng chốc chảy tới trên mặt và trong miệng cô, tẩm ướt môi cô khô nứt trắng bệch.
Bá Đặc kéo tay ra, giận cực mà cười, cho tới nay hắn tìm niềm vui trong người khác tử vong và thống khổ, nhưng hắn không cho phép người khác lấy hắn tìm niềm vui.
Hắn bóp chặt cổ Tần Phi Thường, Tần Phi Thường cũng đã lần thứ hai kéo mái tóc dài rối tung của hắn, kéo mặt hắn xuống, hơn nữa không khách khí mà lần thứ hai cắn yết hầu hắn.
Cô xác thật là muốn cắn đứt yết hầu hắn, có làm được hay không, phải thử xem mới biết được.
Nhưng mà phát triển về sau làm chính Tần Phi Thường cũng không đoán được.
Hành vi của cô chỉ là cố ý khiêu khích, tuy thành công nhưng một phát không thể vãn hồi... Chính cô cũng không biết đến tột cùng là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.