Nhóm Vai Chính Đều Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Chương 34:
Tiểu Kiều Thả Trung Lộ
27/05/2024
Câu nói này khiến da đầu Lý Nhữ Lan tê dại, chỉ thấy Mã Vĩnh Giang thật đáng sợ, nàng ấy vô thức quay người chạy trốn. Nhưng nàng lấy chỉ là một cô gái khuê các, làm sao có thể chạy trốn được? Lý Nhữ Lan bị Mã Vĩnh Giang đẩy ngã xuống đống đá, đá vụn sắc bén cào lên bờ vai nàng ấy khiến máu tươi chảy ra thấm lên vạt áo.
Mã Vĩnh Giang thấy vậy, hắn ta hoảng sợ nhưng hắn ta tỉnh táo lại thật nhanh, chỉ thấy đã đâm lao thì phải theo lao, làm đến bước này rồi, nếu không biến nàng ấy thành người của mình thì hôm nay hắn ta sẽ khó thoát được!
Nhưng ngay khi Mã Vĩnh Giang cởi thắt lưng, cởi quần tới đầu gối thì chợt nghe được tiếng động vang lên ở sau tháp, Mã Vĩnh Giang hoảng sợ vô thức trốn đi, nhưng vì quần vướng tới đầu gối nên hắn ta di chuyển chậm hơn, mà sau khi thấy ai tới đây, hắn ta không còn hoảng nữa, còn cười đen tối, “Hôm nay ông đây có phúc thật.”
Có lẽ là Lý Nhữ Lan đã bị đẩy ngã xuống đất nên Mã Vĩnh Giang cảm thấy Lý Nhược Thủy cũng sẽ như thế, cho nên không để ý tới khúc gỗ to tướng nàng đang cầm.
Lý Nhược Thủy biết được xung quanh đây không có người ngoài, để tiện việc hành động nên Lý Nhược Thủy buộc vạt váy lên eo, đến đầu gối, lộ ra hai chân trắng nõn, như thế sẽ tiện để nàng cầm gậy mà đánh. Lý Nhược Thủy vừa thấy Mã Vĩnh Giang, không nói gì là đã vung gậy đập về phía Mã Vĩnh Giang.
Mã Vĩnh Giang đang liếm môi nhìn hai chân trắng nõn kia, đột nhiên bị đánh một gậy, hắn ta ngã xuống đống đá, đau đớn đến nỗi hắn ta nghiến răng, “Con, con tiện nhân này…”
Chỉ là hắn ta chưa nói hết, Lý Nhược Thủy đã đá vào chỗ giữa hai chân hắn ta, “Tên chó chết mặt dày vô liêm sỉ! Một con giun bé tí thế này mà cũng dám hại con gái nhà lành!”
[Thủy Thủy, bình tĩnh, che miệng hắn ta lại rồi đánh sau.]
Động Động Yêu rất lo lắng, nghe nói đánh vào chỗ kia của đàn ông sẽ làm bọn họ đau đớn, lỡ như Mã Vĩnh Giang không nhịn được gào to, khiến người ta chú ý thì sao đây?]
Lý Nhược Thủy vội vàng dừng chân, nàng lại đập vài nhát vào người Mã Vĩnh Giang khiến hắn ta đau đớn đến nỗi không đứng dậy được, bấy giờ mới nhặt đai lưng của hắn ta lên, nhét vào miệng hắn ta, sau đó tiếp tục vung gậy.
Nàng vừa giẫm, vừa đánh vừa nhìn Lý Nhữ Lan đang ngạc nhiên dưới đất, “Tỷ đứng lên được không?”
Sau lưng Lý Nhữ Lan đau đớn không thôi nhưng không đến nỗi nằm rạp dưới đất, vừa rồi nàng ấy hoảng là do hành vi của Mã Vĩnh Giang.
Lý Nhược Thủy vừa xuất hiện là đã lao tới đánh Mã Vĩnh Giang mà không phân bua gì, hàng loạt sự việc bỗng dưng xảy ra khiến nàng ấy chưa hoàn hồn được.
Nghe Lý Nhược Thủy nhắc nhở, Lý Nhữ Lan như mới hoàn hồn, nàng ấy vội vàng bò dậy, nghĩ đến chuyện Mã Vĩnh Giang định làm với mình, chút tình yêu kia cũng tan thành mây khói, thay vào đó là cơn giận. Lý Nhữ Lan cũng không khách sáo, cùng đánh Mã Vĩnh Giang với Lý Nhược Thủy.
Đến khi máu dính lên giày bọn họ, Lý Nhữ Lan mới phản ứng lại, phát hiện tên Mã Vĩnh Giang kia đã nằm bất động.
“Nhược, Nhược Thủy, hắn ta không chết chứ?”
Lý Nhược Thủy nhân danh công lý tới đây, vừa rồi nàng giận điên đầu nên muốn tịch thu công cụ gây án của Mã Vĩnh Giang thôi, nàng không muốn giết người.
Lý Nhược Thủy lập tức sợ hãi rút chân lại, giơ tay thăm dò, chợt thở phào nhẹ nhõm, “Hắn ta còn chưa tắt thở.”
Nàng không sợ người chết, chỉ sợ đánh chết người.
Lý Nhược Thủy kéo Lý Nhữ Lan đi, “Chúng ta đi thôi.”
Không phải lo vết máu dính trên giày, trên lưng Lý Nhữ Lan bị thương mà.
Lý Nhược Thủy kiểm tra bốn phía, không thấy có vật gì của Lý Nhữ Lan rơi ở đây, hai người bèn vội vã rời khỏi tháp Bồ Đề. Ngay khi Lý Nhữ Lan đang định giải thích vết thương trên người và vết máu trên giày như thế nào với Văn thị, Lý Nhược Thủy đã được Động Động Yêu chỉ huy, đi tới chỗ phòng nghỉ ngơi của người mẹ Thẩm Bàn Nhược nhà mình.
Mã Vĩnh Giang thấy vậy, hắn ta hoảng sợ nhưng hắn ta tỉnh táo lại thật nhanh, chỉ thấy đã đâm lao thì phải theo lao, làm đến bước này rồi, nếu không biến nàng ấy thành người của mình thì hôm nay hắn ta sẽ khó thoát được!
Nhưng ngay khi Mã Vĩnh Giang cởi thắt lưng, cởi quần tới đầu gối thì chợt nghe được tiếng động vang lên ở sau tháp, Mã Vĩnh Giang hoảng sợ vô thức trốn đi, nhưng vì quần vướng tới đầu gối nên hắn ta di chuyển chậm hơn, mà sau khi thấy ai tới đây, hắn ta không còn hoảng nữa, còn cười đen tối, “Hôm nay ông đây có phúc thật.”
Có lẽ là Lý Nhữ Lan đã bị đẩy ngã xuống đất nên Mã Vĩnh Giang cảm thấy Lý Nhược Thủy cũng sẽ như thế, cho nên không để ý tới khúc gỗ to tướng nàng đang cầm.
Lý Nhược Thủy biết được xung quanh đây không có người ngoài, để tiện việc hành động nên Lý Nhược Thủy buộc vạt váy lên eo, đến đầu gối, lộ ra hai chân trắng nõn, như thế sẽ tiện để nàng cầm gậy mà đánh. Lý Nhược Thủy vừa thấy Mã Vĩnh Giang, không nói gì là đã vung gậy đập về phía Mã Vĩnh Giang.
Mã Vĩnh Giang đang liếm môi nhìn hai chân trắng nõn kia, đột nhiên bị đánh một gậy, hắn ta ngã xuống đống đá, đau đớn đến nỗi hắn ta nghiến răng, “Con, con tiện nhân này…”
Chỉ là hắn ta chưa nói hết, Lý Nhược Thủy đã đá vào chỗ giữa hai chân hắn ta, “Tên chó chết mặt dày vô liêm sỉ! Một con giun bé tí thế này mà cũng dám hại con gái nhà lành!”
[Thủy Thủy, bình tĩnh, che miệng hắn ta lại rồi đánh sau.]
Động Động Yêu rất lo lắng, nghe nói đánh vào chỗ kia của đàn ông sẽ làm bọn họ đau đớn, lỡ như Mã Vĩnh Giang không nhịn được gào to, khiến người ta chú ý thì sao đây?]
Lý Nhược Thủy vội vàng dừng chân, nàng lại đập vài nhát vào người Mã Vĩnh Giang khiến hắn ta đau đớn đến nỗi không đứng dậy được, bấy giờ mới nhặt đai lưng của hắn ta lên, nhét vào miệng hắn ta, sau đó tiếp tục vung gậy.
Nàng vừa giẫm, vừa đánh vừa nhìn Lý Nhữ Lan đang ngạc nhiên dưới đất, “Tỷ đứng lên được không?”
Sau lưng Lý Nhữ Lan đau đớn không thôi nhưng không đến nỗi nằm rạp dưới đất, vừa rồi nàng ấy hoảng là do hành vi của Mã Vĩnh Giang.
Lý Nhược Thủy vừa xuất hiện là đã lao tới đánh Mã Vĩnh Giang mà không phân bua gì, hàng loạt sự việc bỗng dưng xảy ra khiến nàng ấy chưa hoàn hồn được.
Nghe Lý Nhược Thủy nhắc nhở, Lý Nhữ Lan như mới hoàn hồn, nàng ấy vội vàng bò dậy, nghĩ đến chuyện Mã Vĩnh Giang định làm với mình, chút tình yêu kia cũng tan thành mây khói, thay vào đó là cơn giận. Lý Nhữ Lan cũng không khách sáo, cùng đánh Mã Vĩnh Giang với Lý Nhược Thủy.
Đến khi máu dính lên giày bọn họ, Lý Nhữ Lan mới phản ứng lại, phát hiện tên Mã Vĩnh Giang kia đã nằm bất động.
“Nhược, Nhược Thủy, hắn ta không chết chứ?”
Lý Nhược Thủy nhân danh công lý tới đây, vừa rồi nàng giận điên đầu nên muốn tịch thu công cụ gây án của Mã Vĩnh Giang thôi, nàng không muốn giết người.
Lý Nhược Thủy lập tức sợ hãi rút chân lại, giơ tay thăm dò, chợt thở phào nhẹ nhõm, “Hắn ta còn chưa tắt thở.”
Nàng không sợ người chết, chỉ sợ đánh chết người.
Lý Nhược Thủy kéo Lý Nhữ Lan đi, “Chúng ta đi thôi.”
Không phải lo vết máu dính trên giày, trên lưng Lý Nhữ Lan bị thương mà.
Lý Nhược Thủy kiểm tra bốn phía, không thấy có vật gì của Lý Nhữ Lan rơi ở đây, hai người bèn vội vã rời khỏi tháp Bồ Đề. Ngay khi Lý Nhữ Lan đang định giải thích vết thương trên người và vết máu trên giày như thế nào với Văn thị, Lý Nhược Thủy đã được Động Động Yêu chỉ huy, đi tới chỗ phòng nghỉ ngơi của người mẹ Thẩm Bàn Nhược nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.