Chương 18
Sắc
22/09/2018
Trong những cơn ác
mộng đôi khi cũng xen lẫn những giấc mộng đẹp. Tỷ như lúc này Cúc thấy
cơ thể mình nhẹ bâng, được một đôi bàn tay dịu dàng, ấm áp nào đó khẽ
xoa đầu rồi đến vai rồi đến chân… Thật dễ chịu! Ước gì cô có thể mơ mãi
mãi…
Vì tỉnh dậy là những chuỗi ngày dài không ánh sáng mặt trời nơi căn phòng trống lạnh lẽo đến đáng sợ. Mỗi một cử động nhỏ là tiếng xích chân vang lên thanh thúy thê lương đến rùng mình…
Nhưng đáng sợ hơn nữa là có người về nhà!!! Đó là một tên quỷ biến thái cuồng bạo! Có mặt hắn ở nhà trừ bỏ lúc ăn và tắm rửa thì cô đều bị hắn đè xuống mạnh mẽ ra vào nơi tư mật! Hắn dùng đủ mọi hình thức làm cô khóc thét lên kêu tên hắn, gào lên cô là của hắn, sau đó mới buông tha cho cô đôi lúc… Cúc sợ đứng trước gương lúc này vô cùng… Vì khắp cơ thể cô lúc đầu là dấu hồng ngân lâu dần chuyển sang bầm tím thê thảm vô cùng… Nhưng không có ngày nào vết thương không chồng chất vết thương, từ cổ tay, cổ chân, vùng bụng bằng phẳng hay bầu ngực sữa đẫy đà… Có nơi còn rươm rướm máu… Nhưng ngày nào hắn cũng ép buộc cô trước gương nói là để tắm cho cô, nhưng không biết có phải là để chứng kiến cơ thể thảm hại của cô lúc này không… Rồi thì thầm khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Em như thế này thì chỉ có thể là của anh thôi, Cúc à, thằng khốn nạn Trình Hạo kia mơ đi…”
Dần dà Cúc cũng chẳng còn nhớ Trình Hạo là ai… Có lúc cô còn quên cả bản thân mình là ai nữa mà… Cô chỉ biết cửa vang tiếng thì là người đàn ông đáng sợ kia đã về tới nhà, là cô sắp sửa phải mở chân ra để cho hắn ra vào rồi… Lúc đầu cô còn sợ hãi chống cự hay bỏ trốn nhưng chưa có lần nào thoát cả! Càng phản kháng hắn sẽ càng có những thứ chơi ác liệt hơn… Nếu cô ngoan ngoãn thì hôm đó sẽ kết thúc sớm để cô ngủ sớm…
Ngày tháng năm hay đồng hồ là thứ xa xỉ trong căn phòng này… Cô cũng không biết bản thân đã ở đây bao lâu rồi nữa…Còn đồ vật bén nhọn thì từ hôm nào cũng không bao giờ xuất hiện trong căn phòng này do một lần cô đã làm gì hắn ấy nhỉ?? Lúc đầu Cúc còn kiên quyết định bỏ chạy nhưng ngày nào giằng co cũng bị hắn bắt lại làm cho nơi đó âm ỉ đau dần dần cô cũng sợ hãi quên đi ý nghĩ rời khỏi đây ban đầu…
Nơi đó của cô thì ngày nào cũng phải chứa lượng lớn chất nhầy nhụa ẩm ướt, rồi bị ép mặc quần lót có những sợi trân châu nhỏ treo lủng lẳng, khi quỳ xuống trông rất gợi tình làm cho ai đó liền hứng thú đỏ mắt mà lao vào cô cắn xé… Nhưng vì dạo gần đây nơi đó của cô có biểu hiện bất thường như ngứa ngáy hay sưng đỏ lên rất khó chịu nên hắn đã không ép cô mặc những món đồ kỳ lạ đó nữa rồi…
Tiếng “Cạch!” quen thuộc lại vang lên rồi tiếp theo đó là những bước chân trầm ổn… Cúc đang đứng lặng người ở một góc phòng bỗng quay về giường, máy móc vén tà váy rộng thùng thình lên dễ dàng, vội vàng banh hai chân ra rộng nhất có thể chờ đợi hắn đưa vật to lớn vào trong… Ít nhất như vậy hắn sẽ không mạnh mẽ kéo cổ chân cô ra, không nổi giận thì không có nhiều đau đớn…
Lâm Sang vừa mở đèn căn phòng lên thì thấy cảnh tượng người con gái hắn yêu đang ngoan ngoãn nằm bày ra nơi tư mật nhất của mình chờ hắn đến chà đạp! Hai cánh hoa sau lớp rừng rậm đang sưng múp lên dị thường, khắp nơi còn thấy dịch trắng nhầy nhụa, nhưng đó không phải là thứ thuộc về hắn… Lâu lâu khó chịu Cúc còn dùng tay cào cào chúng… Không biết sao nhìn thấy cảnh này lòng hắn quặn thắt như ngàn dao nhọn đang đâm tim hắn, cảm giác khó chịu cồn cào vô cùng…
Hôm Cúc ngất xỉu hắn cuống lên vội mặc quần áo đàng hoàng chở cô đi đến phòng khám riêng của bác sĩ. Không biết tình hình cô thế nào mà sau khi vị bác sĩ nữ lớn tuổi khám tổng quát và bảo đem cô đi xét nghiệm thì liền nhìn hắn với ánh mắt khinh rẻ!
Do hắn trả tiền rất cao nên được ưu tiên, trong lúc ngồi chờ, vị bác sĩ kia liền mở miệng hỏi:
-Cô gái kia có thù oán gì sâu đậm gì với cậu à?! _ Khi vị bác sĩ cất tiếng cũng gỡ khẩu trang ra, hắn mời nhìn kỹ nét bực dọc trên khuôn mặt cùng giọng nói của bà.
Không biết do hổ thẹn hay sao mà gương mặt hắn cũng nhợt nhạt, trả lời ấp úng:
-Cô ấy là… là … vợ tôi.
Người bác sĩ kia định tiếp lời thì cô y tá trẻ đã đến giao kết quả kiểm tra cho bà.
Bà xem kết quả rồi đôi mày dần dần càng ngày càng nhíu chặt:
-Mấy ngày nay có phải âm đạo của cô ấy ngứa ngáy khó chịu, đôi khi còn có xuất hiện huyết trắng bất thường không?
Câu hỏi lạnh tanh làm cho người nào đó càng chột dạ mà cúi đầu thấp xuống tỏ vẻ đồng ý. Vị bác sĩ tiếp tục lạnh nhạt nói:
-Cô ấy có triệu chứng bị nấm âm đạo, do trong thời gian dài âm đạo trong tình trạng ẩm ướt nên dẫn đến tình trạng này. Sau này nên mặc cho vợ cậu quần lót bằng cotton, và nếu ra dịch nhiều thì sử dụng băng vệ sinh thường ngày. Nhưng âm đạo cô ấy còn có dấu hiệu sưng tấy bất thường, đôi khi còn rỉ máu do quan hệ tình dục mạnh bạo, nếu sau này cậu còn muốn cô ấy có thể sống lành mạnh thì khuyên cậu kiềm chế một tý. Mà cậu nhìn này…
Vừa nói bà ấy vừa cầm tấm hình vừa được chụp X-quang lên mà dùng bút chỉ:
-Cậu biết đây là gì không?
Dù không có học qua về y học nhưng kiến thức trung học về cơ quan bộ phận sinh dục nam nữ Lâm Sang hẳn vẫn là phải biết. Cái khe huyệt nhỏ bên cạnh âm hộ thì đó là hậu môn.
-Ở đây cũng có dấu hiệu có vết rách! Đối với phụ nữ thì đây là điều sỉ nhục, cô ấy sau này còn có nguy cơ nhiễm trùng nữa?! Cậu có biết không hả?!
-Không có, tôi chỉ… chỉ…_ Lâm Sang nghẹn lời theo giọng điệu cao lên đầy cáu giận của vị bác sĩ lớn tuổi.
Đúng là có hôm Cúc khăng khăng chạy trốn, còn bảo không phải là vợ hắn, còn chửi hắn biến thái, suốt đời cũng đừng mong có được tình yêu của cô thì hắn đã nổi điên lên! Kết quả là cô bị thương ở chỗ đáng xấu hổ đấy… Nhưng thật sự hắn chỉ vào một chút thôi… Không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy…
Quay về hiện tại nhìn người trên giường như một con ma nơ canh với đôi mắt vô hồn, đôi tay cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng dang chân ra chờ hắn mặc tình chà đạp thì lòng hắn lại đau ê ẩm…
“Em không muốn đau thì phải biết ngoan ngoãn, biết chưa? Khi nào anh muốn thì phải dạng chân ra cho anh chơi… Đó! Như bây giờ nè! Thì đêm đó em sẽ không đau đớn. Nghe chưa? Hửm?!” Lời nói đó hiện kèm lên gương mặt sung sướng, thỏa mãn, dữ tợn khi đang chơi đùa người con gái dưới thân!
Từng lời tàn nhẫn nhất, sỉ nhục nhất hắn cũng đã nói với cô! Không biết hắn có phải là con người không nữa! Phẫn hận chính bản thân đến nỗi hắn nhịn không nổi mà tự cho mình một đấm đến ứa cả máu miệng.
Cảm giác được người con gái đang dạng chân ra dần sợ hãi lui về phía sau giường, hắn mới thoáng lại chút bình tĩnh…
Hắn lau vội vết máu rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, cảm nhận đôi chân trong tay hình như đã nhỏ đi một vòng so với lúc trước, nên cái xích cũng nới lỏng ra không ít, lòng hắn lại khó chịu vô cùng! Còn Cúc thì không khỏi run rẩy trước hành động khó đoán của hắn, cánh hoa mấp máy sưng đỏ càng ngứa ngáy khó chịu! Cô định đưa tay xuống gãi gãi thì bị hắn ngăn lại. Sau đó hắn không nói không rằng mà ôm cô đi vào nhà tắm. Thấy hắn vẫn chưa từ bỏ, cô đã ứa lệ nhưng ngoan ngoãn leo lên bồn cầu vẫn dạng chân ra như cũ.
Lâm Sang đau lòng hiện lên trên ánh mắt. Nhìn cô ngoan ngoãn mở chân ra như vậy không hiểu sao hắn không vui như hắn tưởng! Không lẽ người con gái hắn yêu sẽ suốt đời điên điên dại dại trong bộ dáng này sao?! Tất cả đều là do hắn hại cô mà… Hắn bây giờ lại nhớ dáng vẻ quật cường của cô khi chạy trốn, giãy dụa. Ít nhất lúc đó hắn biết Cúc còn đang sống! Còn bây giờ nhìn cô cứ như là người không muốn sống vậy…
…
Lâm Sang thở dài, bồng cô ra rồi lau người sạch sẽ sau đó khẽ kéo chân cô lại, người nhẹ nhàng chồm lên vuốt ve mái tóc lộn xộn của cô, nhìn vào đôi mắt nhỏ sợ hãi kia nói chuyện nhỏ nhẹ:
-Em mở chân ra, anh xức thuốc cho em. Rồi anh đem cơm lên, hai vợ chồng mình cùng ăn nha.
Cúc mở to mắt khó hiểu nhìn hắn, tuy đôi mắt phản chiếu là gương mặt của hắn… Nhìn khoảng cách cô và hắn không hề cách nhau bao nhiêu nhưng sao càng ngày hắn càng cảm thấy cô càng cách xa hắn vời vợi…
Dùng tăm bông chấm lấy ít thuốc rồi chấm nhẹ lên đóa hoa đỏ ửng, làm Cúc khẽ run người nhưng không dám né tránh. Nhìn đóa hoa bình thường hồng nhuận đáng yêu nay lại đỏ lự, giữa hai mép hoa còn đôi khi xuất hiện những vệt máu bất thường… Chắc chủ nhân của nó đã chịu đựng không biết bao nhiêu là khổ sở!
Lâm Sang! Mày đúng là thằng tồi! Vì những suy nghĩ muốn cô là của riêng mình nên hắn đã hủy hoại người con gái mày yêu đến mức này đây!!!
Hắn nhẹ nhàng từ tốn thoa thuốc cho cô, sau đó nhanh chóng xoay người bước xuống nhà… Để cho giấu những cảm xúc trong đôi mắt mình…
Cúc khó hiểu nhìn hắn, tại sao hôm nay hắn lại kỳ lạ và dịu dàng vậy nhỉ? Giọt nước từ mắt cô gái trẻ cũng bất giác rơi xuống… Chẳng biết là vui mừng hay là đau tủi?
Chỉ khoảng nửa giờ sau thì Lâm Sang cũng cắt đứt dòng si ngốc của Cúc bằng tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài sau đó mới từ từ đẩy cửa vào?!
Hắn đặt mâm cơm lên giường rồi từ từ đỡ cô dựa vào thành giường, mới từ tốn đặt đôi đũa ngà vào tay cô. Cúc ngơ ngẩn nhìn một mâm thức ăn đầy đủ món cô yêu thích: canh chua cá lóc, cá lóc kho, gà ướp nước mắm, thơm riêm đường. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại chẳng lòng dạ nào mà ăn! Nên đôi đũa tự dưng tuột khỏi tầm tay.
Cúc yên lặng nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của ai, nhưng đổi lại chỉ là tiếng thở dài bất đắc dĩ. Sau đó cánh môi mỏng cảm nhận được những hạt cơm trắng tinh đang đưa đến bên miệng!
-Ăn đi nào! Ăn xong em còn uống thuốc nữa đó!
Cúc chán ghét đẩy tay hắn ra, không biết vô tình hay cố ý mà cô còn dùng chân hất đổ cả tô canh nóng hổi vào người hắn. Chắc chắn là bỏng một mảng lớn trên đùi! Lâm Sang theo bản năng đứng dậy, còn ai kia tưởng hắn nổi giận mà cứng cả người ra, nhắm tịt mắt lại.
Lâm Sang không biết nói gì, chỉ biết lủi thủi lau tay lau chân cho cô, sau đó nén đau mà dọn dẹp cho xong mà đi xuống dưới lầu.
“Nếu còn xem cô ấy là vợ, thì cậu xem lại cách cư xử của mình. Cách làm mạnh bạo của cậu sẽ đẩy cô ấy vào chứng trầm cảm không sớm thì muộn thôi!”
Lời vị bác sĩ lớn tuổi cứ văng vẳng bên tai như những nhát dao cứ sâu vào lòng ngực đầy rẫy vết thẹo của hắn. Đôi bàn tay nắm chặt đến nỗi những sợi gân to khỏe cũng trồi hết lên dưới lớp da rám nắng.
Không! Không! Cúc của hắn là cô gái dễ thương, vui tươi, lại hoạt bát! Sao lại có thể biến thành một người trầm cảm được! Hắn đã sai rồi! Hắn sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi. Chỉ mong cô đừng bị tổn thương đến mức đó mà thôi. Hắn van xin ông trời… Cuộc đời hắn bất hạnh rẫy đầy! Không lẽ đến người hắn yêu cũng phải chịu bất hạnh từ chính sự ngu dại của hắn sao?!
Cố trấn an bản thân rằng chỉ cần kiềm chế bản thân, hắn tin một ngày người con gái tươi cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấy sẽ sớm quay trở về. Nhưng những biểu hiện của cô thật sự làm cho hắn lo sợ khôn nguôi…
Lần sau đưa cơm lên thì cô lại dễ dàng nuốt xuống, chờ đến khi cô ăn vơi một chén cơm và đồ ăn thì hắn mới tranh thủ lùa cơm vào miệng rồi mới bồng cô lau người, uống thuốc! Cúc cứ như người vô hồn, suốt quá trình cũng không hề mở miệng nói chuyện, dường như ở đây chỉ còn lại các xác vô tri mà thôi…
___
Ngày tháng trôi qua cũng ngót nửa năm. Cúc đã tươi tắn hơn xưa, khóe môi lại ửng hồng, đôi gò má lại hây hây ửng đỏ, chỉ riêng đôi mắt không như xưa, chỉ mãi đờ đẫn nhìn về một khoảng trời xa vô định.
Người đàn ông bắt nhốt cô cũng đã khoan dung mà bỏ đi cái xích nơi chân cô, chỉ còn duy nhất là cô chưa thể ra khỏi nhà thôi mà! Cũng không có gì buồn chán thì bật truyền hình lên, nhìn màn hình ti vi Cúc lại chẳng hiểu họ nói gì! Rồi lâu lâu cô sẽ tản bộ… vòng quanh căn nhà.
Từ lúc nào cô đã chẳng còn thích mở miệng nói chuyện nữa rồi. Mà Lâm Sang, người đàn ông đáng sợ kia khoảng một tuần này cũng đi đâu đó biệt tăm. Còn mọi việc đều do một dì lớn tuổi chăm sóc cô!
Nhưng những ngày tháng này cũng dễ chịu vì hắn không còn mạnh bạo ép buộc cô như nô lệ tình dục nữa! Hắn không bao giờ làm gì cô nữa, chỉ lặng lặng nhìn cô, sờ tóc cô, rồi đau lòng than vãn những câu như vầy:
“Tỉnh lại đi Cúc, anh van em…”
“Anh … Anh… Anh xin lỗi. Em làm ơn mở miệng nói chuyện đi mà!...”
Hay có những đêm hắn như bóng ma cô đơn mà ngồi bên giường khẽ vuốt tóc cô làm cô khó chịu, sau đó cô còn cảm giác được vài giọt nước rớt trên môi mình. Ươn ướt, lành lạnh… Cô không thích chúng!
Đêm nay sau khi ăn xong lại một đêm trong căn biệt thự cô đơn. Bỗng dưng cả căn nhà chìm trong bóng tối!
Cúc sợ hãi… Cô sợ bóng đêm! Cô ngồi thụp người xuống, nước mắt lại không chảy ra được, nhưng môi và răng liên tục va vào nhau thành tiếng cầm cập! Cô chỉ biết cào cấu bản thân mình thôi!!! Vì trong bóng đêm sẽ có ác quỷ! Ác quỷ sẽ không để cô yên! Sẽ giày vò cơ thể cô cho đến khi chúng nó hư thì thôi… Ác quỷ! Ác quỷ mà!
Bỗng dưng có tiếng mở cửa vội vàng, cùng tiếng thở dốc liên tục!
Ác quỷ! Ác quỷ đến rồi… Cô không muốn chết mà! Cúc sợ hãi bò trốn vào góc giường. Nhưng ác quỷ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô rồi…
-Ngoan, ngoan! Anh về rồi. Đừng sợ nữa nha em.
Cảm nhận được hơi ấm cùng vòng tay quen thuộc thì hơi thở hỗn loạn của Cúc mới dần bình ổn lại. Ít nhất ác quỷ này cũng không đáng sợ lắm đi!
Vừa đi thi đấu về, hắn bị thương nặng trên cánh tay, còn đang băng vải. Nghe trên đài radio bảo điện khu vực hắn sống gặp trục trặc nên tạm ngắt. Hắn liền nói tài xế chạy nhanh hết mức có thể về! Vì hắn biết Cúc ở nhà một mình lúc này rất sợ hãi!
Từ nửa năm trước hắn thường chiếm đoạt cô lúc không đèn thì cô đã sinh ra nỗi sợ với bóng đêm. Tới bây giờ vẫn còn!
Hắn cũng đã mời nhiều bác sĩ về chạy chữa cho cô, nhưng đều bảo là cô không muốn nói chuyện! Nếu dùng thuốc lâu dài ép buộc thì trí nhớ cô sẽ suy giảm!
___
Cả người mồ hôi nhễ nhại nên Lâm Sang đi vào phòng tắm, nhưng vẫn để cửa mở cho ai kia đừng quá lo sợ. Tắm vội vàng, bước ra định dùng tay lau tóc thì chợt nhận ra tay phải của mình đang bị thương!
Đành thở dài ngồi xuống nền gạch lạnh băng, tay còn lại nhẹ nhàng nắm tay người con gái ngồi trên giường.
Khoảng nửa giờ sau, hắn thấy thoáng mệt do mất máu nên bất giác mở miệng nhờ cô:
-Em giúp anh lau tóc được không? Do cúp điện rồi mà tay anh thì hơi bất tiện.
Nói rồi hắn huơ huơ cái tay đang băng dải băng trắng nhuốm máu của mình. Dù là trong bóng đêm cô cũng cảm thấy hơi rợn người…
Lâm Sang chờ đợi lúc lâu thấy cái khăn trên tay cô vẫn không cử động, hắn bất đắc dĩ thở dài, định đứng dậy thì bỗng dưng đôi tay nhỏ mềm của ai khẽ chuyển động. Lâm Sang bỡ ngỡ nhưng cũng đầy vui mừng…
Đã nửa năm rồi, hắn chưa hề đụng vào cô, nhiều lúc nhìn cơ thể cô hồi phục của cô. Đầy đặn, nõn nà, mềm mại, hắn cũng không nén nổi dục vọng, nhưng khi nhớ lại tổn thương gây cho cô, hắn lại sợ hãi lẫn lo lắng mà chùn bước! Nhưng không biết có phải vì thế mà đôi mắt cô có những lúc vô tình hắn bắt gặp, cũng nhìn hắn không còn căm thù hay chán ghét nữa… Dù chỉ là thoáng chốc mà thôi!
Vì để có tiền hơn hay nói đúng hơn là kiềm nén dục vọng và trừng phạt bản thân mình mà trận đấu nào hắn cũng đánh như điên! Kết quả là hôm nay gãy tay và bị người ta chơi xấu lúc ra về định đâm cho mấy nhát!
Bàn tay mềm nhẹ len lỏi giữa những sợi tóc đen, bỗng khựng lại ở vết sẹo lồi to lớn trên đầu ai đó, hồi lâu không di chuyển! Lâm Sang đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng dưng cảm thấy bồn chồn khó tả. Hắn bắt đầu cười khổ, lâu lâu mới thấy cô hứng thú nên cũng buộc miệng mà kể về câu chuyện của năm xưa, thì ra hắn đã thầm yêu ai đó rất lâu, rất lâu rồi…
-Em còn nhớ năm lớp 10, em cùng thằng Trình Hạo đi lên xã dạo chợ đêm không?!
"…"
Thấy cô vẫn im lặng, hắn bất đắc dĩ mới kể tiếp:
-Lúc đó thằng Đẹt, con bà Năm bà Sáu gì đó cũng vừa đi cai nghiện về, trùng hợp hôm đó về nó gặp em và thằng khốn nạn kia đang đi chung. Vết sẹo này cũng có từ ngày đó...
Giọng nói trầm ấm vang lên trong đêm tối nhưng cũng nghe sao đầy rẫy nỗi thê lương, buồn tủi trong ấy…
Nói xong hắn thương yêu mà kéo đôi tay cô xuống miệng hôn một cái.
Đôi mắt Cúc chợt hoảng loạn… Câu chuyện năm đó sao hắn lại biết?! Chẳng lẽ hắn…
Câu chuyện sau đó hẳn Cúc phải là người nhớ nhất, vì cô đã xém bị cả đám thằng bạn tên Đẹt đó cưỡng hiếp.Bọn nó có đến bốn năm người, toàn là dân quậy phá, xóm giềng ai cũng sợ sệt. Không biết quay sang ngó lại thì Trình Hạo đã biến đi đâu, nhưng mục tiêu hôm ấy là cô! Trong lúc giằng co và sợ hãi quá mà bất tỉnh, thì lúc tỉnh dậy cô đã thoát nạn. Dù quần áo xộc xệch không ngay ngắn nhưng không hề có cảm giác đau đớn gì hết, và xung quanh đó cũng toàn là vết máu… Vết máu chỉ biến mất ở ngay con mương đầu làng. Lúc cô tỉnh dậy thì chỉ thấy có Trình Hạo chạy từ xa lại đỡ cô về nhà! Nên cô cứ khăng khăng là Trình Hào cứu cô...
Còn người đàn ông trước mặt này sau ngày hôm đó thì đã nghỉ cả tuần, nghe người ta nói đêm đó không biết thằng con hoang đó đi đâu mà người nhấm nhem máu me nhìn thấy ghê. Đúng là đồ con hoang không ai dạy dỗ…
Thì ra người năm đó liều mạng cứu cô thoát khỏi đám côn đồ đó là hắn! Còn người mà cô thầm yêu, Trình Hạo lúc đó chỉ thầm ăn hên mà thôi…
“Đồ con hoang!””Đồ con hoang hung dữ” “Chời ơi, ba mẹ nó là đầu trộm đuôi cướp thì làm sao nó chẳng làm chuyện độc ác được!” “Tương lai chắc nó cũng đầu trộm đuôi cướp hay vào tù gì như tía má nó thôi!” …Những lời nói cay nghiệt… Nghĩ tới những ngày tháng đó, vì cô mà hắn chịu không ít lời sỉ nhục bỗng tự dưng khóe mắt Cúc cay cay…
Đôi tay không tự chủ được lại nhẹ nhàng niết nơi vết sẹo lồi kinh khủng kia. Chắc năm đó hắn không có tiền chạy chữa nên mới để lại dấu vết đáng sợ như vầy… Tưởng tượng nơi căn lều nhỏ rách nát đó có người vì cô chịu đựng đau đớn dày vò… Lòng Cúc cũng mềm nhũn, nếu năm đó không phải mạng hắn lớn có khi nào đã mất mạng rồi không?! Vì vết thương này cô cảm thấy không đơn giản mà hết như vậy!
Năm đó thì ra hắn nằm nhà chịu trận cả một tuần liền… Tuy không hùa theo họ nói lời sỉ nhục hay khinh bỉ hắn, nhưng quả thật cô chưa từng thăm hỏi hắn câu nào… Còn si cuồng thương kẻ nhát gan bỏ rơi cô lúc nguy hiểm?!
Cảm nhận được bỗng dưng vai mình ươn ướt, Lâm Sang bất giác xoay người mới thấy Cúc đang khóc! Cô vợ ngốc nhà hắn đang nhớ lại tình cảnh năm đó mà khóc thương cho hắn sao?! Hay cô đang khóc sợ hãi những chuyện kinh khủng hắn đã làm?!
Lòng hắn khẽ chùng xuống nhưng cánh tay còn lại vẫn không nhịn được mà vươn ra vuốt ve mái tóc dài bóng mượt của cô; rồi áp cái đầu nho nhỏ của cô vào lồng ngực to lớn của hắn:
-Đừng khóc… Đừng khóc nữa… Mọi chuyện đã qua rồi… Năm đó là do anh tự nguyện, không ai bắt buộc cả, vì anh…Ưm.
Lời tiếp theo bị nuốt ngược trở lại bởi nụ hôn của cô gái nhỏ. Lần đầu tiên! Lần đầu tiên Cúc chủ động hôn Lâm Sang. Không toan tính. Không mưu mô. Chỉ đơn giản là cô cảm thấy thương hắn thôi. Dù không biết là thương hại hay là thương yêu! Nhưng cô biết người đàn ông này đã chịu nhiều tổn thương vì cô…
Nhìn những vết sẹo trải dài trên cơ thể hắn, lòng Cúc đôi khi cũng nghẹn lại nhưng không biết nói hơn! Cũng có lúc cô đã suy nghĩ tự dưng làm sao một thằng nhóc chân ướt chân ráo đi Campuchia lại có thể có số tiền cưới to lớn mà quay về cưới cô, hay nói đúng hơn là cứu cô khỏi tay người chồng già nua nơi xứ Đài Loan xa lạ! Những bài báo về làm dâu xứ người không phải cô chưa từng nghe… Có kẻ bị bạo hành… Có người bị làm nô lệ tình dục cho cả gia đình… Tính ra cô vẫn còn may mắn vì được hắn cưới!
Rồi lúc cô bỏ trốn hắn cũng chu cấp cho gia đình cô. Nghe qua những cuộc điện thoại thì cuộc sống của cha mẹ già ở dưới quê nay đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều rồi...
Không biết Lâm Sang làm gì nhưng Cúc biết không phải chuyện tốt lành gì! Vì nhìn những vết thương lồi lõm trên cơ thể hắn, cô đoán không ít không nhiều cũng biết hắn bán mạng sống để kiếm tiền!
Những việc này không ít thì nhiều là cũng vì cô… Nghĩ tới đó nước mắt nhịn không nổi mà chảy càng ngày càng nhiều, thấm ướt cả nụ hôn của cô và Lâm Sang.
Vì tỉnh dậy là những chuỗi ngày dài không ánh sáng mặt trời nơi căn phòng trống lạnh lẽo đến đáng sợ. Mỗi một cử động nhỏ là tiếng xích chân vang lên thanh thúy thê lương đến rùng mình…
Nhưng đáng sợ hơn nữa là có người về nhà!!! Đó là một tên quỷ biến thái cuồng bạo! Có mặt hắn ở nhà trừ bỏ lúc ăn và tắm rửa thì cô đều bị hắn đè xuống mạnh mẽ ra vào nơi tư mật! Hắn dùng đủ mọi hình thức làm cô khóc thét lên kêu tên hắn, gào lên cô là của hắn, sau đó mới buông tha cho cô đôi lúc… Cúc sợ đứng trước gương lúc này vô cùng… Vì khắp cơ thể cô lúc đầu là dấu hồng ngân lâu dần chuyển sang bầm tím thê thảm vô cùng… Nhưng không có ngày nào vết thương không chồng chất vết thương, từ cổ tay, cổ chân, vùng bụng bằng phẳng hay bầu ngực sữa đẫy đà… Có nơi còn rươm rướm máu… Nhưng ngày nào hắn cũng ép buộc cô trước gương nói là để tắm cho cô, nhưng không biết có phải là để chứng kiến cơ thể thảm hại của cô lúc này không… Rồi thì thầm khẽ nói nhỏ vào tai cô: “Em như thế này thì chỉ có thể là của anh thôi, Cúc à, thằng khốn nạn Trình Hạo kia mơ đi…”
Dần dà Cúc cũng chẳng còn nhớ Trình Hạo là ai… Có lúc cô còn quên cả bản thân mình là ai nữa mà… Cô chỉ biết cửa vang tiếng thì là người đàn ông đáng sợ kia đã về tới nhà, là cô sắp sửa phải mở chân ra để cho hắn ra vào rồi… Lúc đầu cô còn sợ hãi chống cự hay bỏ trốn nhưng chưa có lần nào thoát cả! Càng phản kháng hắn sẽ càng có những thứ chơi ác liệt hơn… Nếu cô ngoan ngoãn thì hôm đó sẽ kết thúc sớm để cô ngủ sớm…
Ngày tháng năm hay đồng hồ là thứ xa xỉ trong căn phòng này… Cô cũng không biết bản thân đã ở đây bao lâu rồi nữa…Còn đồ vật bén nhọn thì từ hôm nào cũng không bao giờ xuất hiện trong căn phòng này do một lần cô đã làm gì hắn ấy nhỉ?? Lúc đầu Cúc còn kiên quyết định bỏ chạy nhưng ngày nào giằng co cũng bị hắn bắt lại làm cho nơi đó âm ỉ đau dần dần cô cũng sợ hãi quên đi ý nghĩ rời khỏi đây ban đầu…
Nơi đó của cô thì ngày nào cũng phải chứa lượng lớn chất nhầy nhụa ẩm ướt, rồi bị ép mặc quần lót có những sợi trân châu nhỏ treo lủng lẳng, khi quỳ xuống trông rất gợi tình làm cho ai đó liền hứng thú đỏ mắt mà lao vào cô cắn xé… Nhưng vì dạo gần đây nơi đó của cô có biểu hiện bất thường như ngứa ngáy hay sưng đỏ lên rất khó chịu nên hắn đã không ép cô mặc những món đồ kỳ lạ đó nữa rồi…
Tiếng “Cạch!” quen thuộc lại vang lên rồi tiếp theo đó là những bước chân trầm ổn… Cúc đang đứng lặng người ở một góc phòng bỗng quay về giường, máy móc vén tà váy rộng thùng thình lên dễ dàng, vội vàng banh hai chân ra rộng nhất có thể chờ đợi hắn đưa vật to lớn vào trong… Ít nhất như vậy hắn sẽ không mạnh mẽ kéo cổ chân cô ra, không nổi giận thì không có nhiều đau đớn…
Lâm Sang vừa mở đèn căn phòng lên thì thấy cảnh tượng người con gái hắn yêu đang ngoan ngoãn nằm bày ra nơi tư mật nhất của mình chờ hắn đến chà đạp! Hai cánh hoa sau lớp rừng rậm đang sưng múp lên dị thường, khắp nơi còn thấy dịch trắng nhầy nhụa, nhưng đó không phải là thứ thuộc về hắn… Lâu lâu khó chịu Cúc còn dùng tay cào cào chúng… Không biết sao nhìn thấy cảnh này lòng hắn quặn thắt như ngàn dao nhọn đang đâm tim hắn, cảm giác khó chịu cồn cào vô cùng…
Hôm Cúc ngất xỉu hắn cuống lên vội mặc quần áo đàng hoàng chở cô đi đến phòng khám riêng của bác sĩ. Không biết tình hình cô thế nào mà sau khi vị bác sĩ nữ lớn tuổi khám tổng quát và bảo đem cô đi xét nghiệm thì liền nhìn hắn với ánh mắt khinh rẻ!
Do hắn trả tiền rất cao nên được ưu tiên, trong lúc ngồi chờ, vị bác sĩ kia liền mở miệng hỏi:
-Cô gái kia có thù oán gì sâu đậm gì với cậu à?! _ Khi vị bác sĩ cất tiếng cũng gỡ khẩu trang ra, hắn mời nhìn kỹ nét bực dọc trên khuôn mặt cùng giọng nói của bà.
Không biết do hổ thẹn hay sao mà gương mặt hắn cũng nhợt nhạt, trả lời ấp úng:
-Cô ấy là… là … vợ tôi.
Người bác sĩ kia định tiếp lời thì cô y tá trẻ đã đến giao kết quả kiểm tra cho bà.
Bà xem kết quả rồi đôi mày dần dần càng ngày càng nhíu chặt:
-Mấy ngày nay có phải âm đạo của cô ấy ngứa ngáy khó chịu, đôi khi còn có xuất hiện huyết trắng bất thường không?
Câu hỏi lạnh tanh làm cho người nào đó càng chột dạ mà cúi đầu thấp xuống tỏ vẻ đồng ý. Vị bác sĩ tiếp tục lạnh nhạt nói:
-Cô ấy có triệu chứng bị nấm âm đạo, do trong thời gian dài âm đạo trong tình trạng ẩm ướt nên dẫn đến tình trạng này. Sau này nên mặc cho vợ cậu quần lót bằng cotton, và nếu ra dịch nhiều thì sử dụng băng vệ sinh thường ngày. Nhưng âm đạo cô ấy còn có dấu hiệu sưng tấy bất thường, đôi khi còn rỉ máu do quan hệ tình dục mạnh bạo, nếu sau này cậu còn muốn cô ấy có thể sống lành mạnh thì khuyên cậu kiềm chế một tý. Mà cậu nhìn này…
Vừa nói bà ấy vừa cầm tấm hình vừa được chụp X-quang lên mà dùng bút chỉ:
-Cậu biết đây là gì không?
Dù không có học qua về y học nhưng kiến thức trung học về cơ quan bộ phận sinh dục nam nữ Lâm Sang hẳn vẫn là phải biết. Cái khe huyệt nhỏ bên cạnh âm hộ thì đó là hậu môn.
-Ở đây cũng có dấu hiệu có vết rách! Đối với phụ nữ thì đây là điều sỉ nhục, cô ấy sau này còn có nguy cơ nhiễm trùng nữa?! Cậu có biết không hả?!
-Không có, tôi chỉ… chỉ…_ Lâm Sang nghẹn lời theo giọng điệu cao lên đầy cáu giận của vị bác sĩ lớn tuổi.
Đúng là có hôm Cúc khăng khăng chạy trốn, còn bảo không phải là vợ hắn, còn chửi hắn biến thái, suốt đời cũng đừng mong có được tình yêu của cô thì hắn đã nổi điên lên! Kết quả là cô bị thương ở chỗ đáng xấu hổ đấy… Nhưng thật sự hắn chỉ vào một chút thôi… Không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến như vậy…
Quay về hiện tại nhìn người trên giường như một con ma nơ canh với đôi mắt vô hồn, đôi tay cứng ngắc nhưng vẫn cố gắng dang chân ra chờ hắn mặc tình chà đạp thì lòng hắn lại đau ê ẩm…
“Em không muốn đau thì phải biết ngoan ngoãn, biết chưa? Khi nào anh muốn thì phải dạng chân ra cho anh chơi… Đó! Như bây giờ nè! Thì đêm đó em sẽ không đau đớn. Nghe chưa? Hửm?!” Lời nói đó hiện kèm lên gương mặt sung sướng, thỏa mãn, dữ tợn khi đang chơi đùa người con gái dưới thân!
Từng lời tàn nhẫn nhất, sỉ nhục nhất hắn cũng đã nói với cô! Không biết hắn có phải là con người không nữa! Phẫn hận chính bản thân đến nỗi hắn nhịn không nổi mà tự cho mình một đấm đến ứa cả máu miệng.
Cảm giác được người con gái đang dạng chân ra dần sợ hãi lui về phía sau giường, hắn mới thoáng lại chút bình tĩnh…
Hắn lau vội vết máu rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, cảm nhận đôi chân trong tay hình như đã nhỏ đi một vòng so với lúc trước, nên cái xích cũng nới lỏng ra không ít, lòng hắn lại khó chịu vô cùng! Còn Cúc thì không khỏi run rẩy trước hành động khó đoán của hắn, cánh hoa mấp máy sưng đỏ càng ngứa ngáy khó chịu! Cô định đưa tay xuống gãi gãi thì bị hắn ngăn lại. Sau đó hắn không nói không rằng mà ôm cô đi vào nhà tắm. Thấy hắn vẫn chưa từ bỏ, cô đã ứa lệ nhưng ngoan ngoãn leo lên bồn cầu vẫn dạng chân ra như cũ.
Lâm Sang đau lòng hiện lên trên ánh mắt. Nhìn cô ngoan ngoãn mở chân ra như vậy không hiểu sao hắn không vui như hắn tưởng! Không lẽ người con gái hắn yêu sẽ suốt đời điên điên dại dại trong bộ dáng này sao?! Tất cả đều là do hắn hại cô mà… Hắn bây giờ lại nhớ dáng vẻ quật cường của cô khi chạy trốn, giãy dụa. Ít nhất lúc đó hắn biết Cúc còn đang sống! Còn bây giờ nhìn cô cứ như là người không muốn sống vậy…
…
Lâm Sang thở dài, bồng cô ra rồi lau người sạch sẽ sau đó khẽ kéo chân cô lại, người nhẹ nhàng chồm lên vuốt ve mái tóc lộn xộn của cô, nhìn vào đôi mắt nhỏ sợ hãi kia nói chuyện nhỏ nhẹ:
-Em mở chân ra, anh xức thuốc cho em. Rồi anh đem cơm lên, hai vợ chồng mình cùng ăn nha.
Cúc mở to mắt khó hiểu nhìn hắn, tuy đôi mắt phản chiếu là gương mặt của hắn… Nhìn khoảng cách cô và hắn không hề cách nhau bao nhiêu nhưng sao càng ngày hắn càng cảm thấy cô càng cách xa hắn vời vợi…
Dùng tăm bông chấm lấy ít thuốc rồi chấm nhẹ lên đóa hoa đỏ ửng, làm Cúc khẽ run người nhưng không dám né tránh. Nhìn đóa hoa bình thường hồng nhuận đáng yêu nay lại đỏ lự, giữa hai mép hoa còn đôi khi xuất hiện những vệt máu bất thường… Chắc chủ nhân của nó đã chịu đựng không biết bao nhiêu là khổ sở!
Lâm Sang! Mày đúng là thằng tồi! Vì những suy nghĩ muốn cô là của riêng mình nên hắn đã hủy hoại người con gái mày yêu đến mức này đây!!!
Hắn nhẹ nhàng từ tốn thoa thuốc cho cô, sau đó nhanh chóng xoay người bước xuống nhà… Để cho giấu những cảm xúc trong đôi mắt mình…
Cúc khó hiểu nhìn hắn, tại sao hôm nay hắn lại kỳ lạ và dịu dàng vậy nhỉ? Giọt nước từ mắt cô gái trẻ cũng bất giác rơi xuống… Chẳng biết là vui mừng hay là đau tủi?
Chỉ khoảng nửa giờ sau thì Lâm Sang cũng cắt đứt dòng si ngốc của Cúc bằng tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài sau đó mới từ từ đẩy cửa vào?!
Hắn đặt mâm cơm lên giường rồi từ từ đỡ cô dựa vào thành giường, mới từ tốn đặt đôi đũa ngà vào tay cô. Cúc ngơ ngẩn nhìn một mâm thức ăn đầy đủ món cô yêu thích: canh chua cá lóc, cá lóc kho, gà ướp nước mắm, thơm riêm đường. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại chẳng lòng dạ nào mà ăn! Nên đôi đũa tự dưng tuột khỏi tầm tay.
Cúc yên lặng nhắm mắt chờ đợi cơn thịnh nộ của ai, nhưng đổi lại chỉ là tiếng thở dài bất đắc dĩ. Sau đó cánh môi mỏng cảm nhận được những hạt cơm trắng tinh đang đưa đến bên miệng!
-Ăn đi nào! Ăn xong em còn uống thuốc nữa đó!
Cúc chán ghét đẩy tay hắn ra, không biết vô tình hay cố ý mà cô còn dùng chân hất đổ cả tô canh nóng hổi vào người hắn. Chắc chắn là bỏng một mảng lớn trên đùi! Lâm Sang theo bản năng đứng dậy, còn ai kia tưởng hắn nổi giận mà cứng cả người ra, nhắm tịt mắt lại.
Lâm Sang không biết nói gì, chỉ biết lủi thủi lau tay lau chân cho cô, sau đó nén đau mà dọn dẹp cho xong mà đi xuống dưới lầu.
“Nếu còn xem cô ấy là vợ, thì cậu xem lại cách cư xử của mình. Cách làm mạnh bạo của cậu sẽ đẩy cô ấy vào chứng trầm cảm không sớm thì muộn thôi!”
Lời vị bác sĩ lớn tuổi cứ văng vẳng bên tai như những nhát dao cứ sâu vào lòng ngực đầy rẫy vết thẹo của hắn. Đôi bàn tay nắm chặt đến nỗi những sợi gân to khỏe cũng trồi hết lên dưới lớp da rám nắng.
Không! Không! Cúc của hắn là cô gái dễ thương, vui tươi, lại hoạt bát! Sao lại có thể biến thành một người trầm cảm được! Hắn đã sai rồi! Hắn sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi. Chỉ mong cô đừng bị tổn thương đến mức đó mà thôi. Hắn van xin ông trời… Cuộc đời hắn bất hạnh rẫy đầy! Không lẽ đến người hắn yêu cũng phải chịu bất hạnh từ chính sự ngu dại của hắn sao?!
Cố trấn an bản thân rằng chỉ cần kiềm chế bản thân, hắn tin một ngày người con gái tươi cười rạng rỡ dưới ánh nắng ấy sẽ sớm quay trở về. Nhưng những biểu hiện của cô thật sự làm cho hắn lo sợ khôn nguôi…
Lần sau đưa cơm lên thì cô lại dễ dàng nuốt xuống, chờ đến khi cô ăn vơi một chén cơm và đồ ăn thì hắn mới tranh thủ lùa cơm vào miệng rồi mới bồng cô lau người, uống thuốc! Cúc cứ như người vô hồn, suốt quá trình cũng không hề mở miệng nói chuyện, dường như ở đây chỉ còn lại các xác vô tri mà thôi…
___
Ngày tháng trôi qua cũng ngót nửa năm. Cúc đã tươi tắn hơn xưa, khóe môi lại ửng hồng, đôi gò má lại hây hây ửng đỏ, chỉ riêng đôi mắt không như xưa, chỉ mãi đờ đẫn nhìn về một khoảng trời xa vô định.
Người đàn ông bắt nhốt cô cũng đã khoan dung mà bỏ đi cái xích nơi chân cô, chỉ còn duy nhất là cô chưa thể ra khỏi nhà thôi mà! Cũng không có gì buồn chán thì bật truyền hình lên, nhìn màn hình ti vi Cúc lại chẳng hiểu họ nói gì! Rồi lâu lâu cô sẽ tản bộ… vòng quanh căn nhà.
Từ lúc nào cô đã chẳng còn thích mở miệng nói chuyện nữa rồi. Mà Lâm Sang, người đàn ông đáng sợ kia khoảng một tuần này cũng đi đâu đó biệt tăm. Còn mọi việc đều do một dì lớn tuổi chăm sóc cô!
Nhưng những ngày tháng này cũng dễ chịu vì hắn không còn mạnh bạo ép buộc cô như nô lệ tình dục nữa! Hắn không bao giờ làm gì cô nữa, chỉ lặng lặng nhìn cô, sờ tóc cô, rồi đau lòng than vãn những câu như vầy:
“Tỉnh lại đi Cúc, anh van em…”
“Anh … Anh… Anh xin lỗi. Em làm ơn mở miệng nói chuyện đi mà!...”
Hay có những đêm hắn như bóng ma cô đơn mà ngồi bên giường khẽ vuốt tóc cô làm cô khó chịu, sau đó cô còn cảm giác được vài giọt nước rớt trên môi mình. Ươn ướt, lành lạnh… Cô không thích chúng!
Đêm nay sau khi ăn xong lại một đêm trong căn biệt thự cô đơn. Bỗng dưng cả căn nhà chìm trong bóng tối!
Cúc sợ hãi… Cô sợ bóng đêm! Cô ngồi thụp người xuống, nước mắt lại không chảy ra được, nhưng môi và răng liên tục va vào nhau thành tiếng cầm cập! Cô chỉ biết cào cấu bản thân mình thôi!!! Vì trong bóng đêm sẽ có ác quỷ! Ác quỷ sẽ không để cô yên! Sẽ giày vò cơ thể cô cho đến khi chúng nó hư thì thôi… Ác quỷ! Ác quỷ mà!
Bỗng dưng có tiếng mở cửa vội vàng, cùng tiếng thở dốc liên tục!
Ác quỷ! Ác quỷ đến rồi… Cô không muốn chết mà! Cúc sợ hãi bò trốn vào góc giường. Nhưng ác quỷ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô rồi…
-Ngoan, ngoan! Anh về rồi. Đừng sợ nữa nha em.
Cảm nhận được hơi ấm cùng vòng tay quen thuộc thì hơi thở hỗn loạn của Cúc mới dần bình ổn lại. Ít nhất ác quỷ này cũng không đáng sợ lắm đi!
Vừa đi thi đấu về, hắn bị thương nặng trên cánh tay, còn đang băng vải. Nghe trên đài radio bảo điện khu vực hắn sống gặp trục trặc nên tạm ngắt. Hắn liền nói tài xế chạy nhanh hết mức có thể về! Vì hắn biết Cúc ở nhà một mình lúc này rất sợ hãi!
Từ nửa năm trước hắn thường chiếm đoạt cô lúc không đèn thì cô đã sinh ra nỗi sợ với bóng đêm. Tới bây giờ vẫn còn!
Hắn cũng đã mời nhiều bác sĩ về chạy chữa cho cô, nhưng đều bảo là cô không muốn nói chuyện! Nếu dùng thuốc lâu dài ép buộc thì trí nhớ cô sẽ suy giảm!
___
Cả người mồ hôi nhễ nhại nên Lâm Sang đi vào phòng tắm, nhưng vẫn để cửa mở cho ai kia đừng quá lo sợ. Tắm vội vàng, bước ra định dùng tay lau tóc thì chợt nhận ra tay phải của mình đang bị thương!
Đành thở dài ngồi xuống nền gạch lạnh băng, tay còn lại nhẹ nhàng nắm tay người con gái ngồi trên giường.
Khoảng nửa giờ sau, hắn thấy thoáng mệt do mất máu nên bất giác mở miệng nhờ cô:
-Em giúp anh lau tóc được không? Do cúp điện rồi mà tay anh thì hơi bất tiện.
Nói rồi hắn huơ huơ cái tay đang băng dải băng trắng nhuốm máu của mình. Dù là trong bóng đêm cô cũng cảm thấy hơi rợn người…
Lâm Sang chờ đợi lúc lâu thấy cái khăn trên tay cô vẫn không cử động, hắn bất đắc dĩ thở dài, định đứng dậy thì bỗng dưng đôi tay nhỏ mềm của ai khẽ chuyển động. Lâm Sang bỡ ngỡ nhưng cũng đầy vui mừng…
Đã nửa năm rồi, hắn chưa hề đụng vào cô, nhiều lúc nhìn cơ thể cô hồi phục của cô. Đầy đặn, nõn nà, mềm mại, hắn cũng không nén nổi dục vọng, nhưng khi nhớ lại tổn thương gây cho cô, hắn lại sợ hãi lẫn lo lắng mà chùn bước! Nhưng không biết có phải vì thế mà đôi mắt cô có những lúc vô tình hắn bắt gặp, cũng nhìn hắn không còn căm thù hay chán ghét nữa… Dù chỉ là thoáng chốc mà thôi!
Vì để có tiền hơn hay nói đúng hơn là kiềm nén dục vọng và trừng phạt bản thân mình mà trận đấu nào hắn cũng đánh như điên! Kết quả là hôm nay gãy tay và bị người ta chơi xấu lúc ra về định đâm cho mấy nhát!
Bàn tay mềm nhẹ len lỏi giữa những sợi tóc đen, bỗng khựng lại ở vết sẹo lồi to lớn trên đầu ai đó, hồi lâu không di chuyển! Lâm Sang đang nhắm mắt hưởng thụ bỗng dưng cảm thấy bồn chồn khó tả. Hắn bắt đầu cười khổ, lâu lâu mới thấy cô hứng thú nên cũng buộc miệng mà kể về câu chuyện của năm xưa, thì ra hắn đã thầm yêu ai đó rất lâu, rất lâu rồi…
-Em còn nhớ năm lớp 10, em cùng thằng Trình Hạo đi lên xã dạo chợ đêm không?!
"…"
Thấy cô vẫn im lặng, hắn bất đắc dĩ mới kể tiếp:
-Lúc đó thằng Đẹt, con bà Năm bà Sáu gì đó cũng vừa đi cai nghiện về, trùng hợp hôm đó về nó gặp em và thằng khốn nạn kia đang đi chung. Vết sẹo này cũng có từ ngày đó...
Giọng nói trầm ấm vang lên trong đêm tối nhưng cũng nghe sao đầy rẫy nỗi thê lương, buồn tủi trong ấy…
Nói xong hắn thương yêu mà kéo đôi tay cô xuống miệng hôn một cái.
Đôi mắt Cúc chợt hoảng loạn… Câu chuyện năm đó sao hắn lại biết?! Chẳng lẽ hắn…
Câu chuyện sau đó hẳn Cúc phải là người nhớ nhất, vì cô đã xém bị cả đám thằng bạn tên Đẹt đó cưỡng hiếp.Bọn nó có đến bốn năm người, toàn là dân quậy phá, xóm giềng ai cũng sợ sệt. Không biết quay sang ngó lại thì Trình Hạo đã biến đi đâu, nhưng mục tiêu hôm ấy là cô! Trong lúc giằng co và sợ hãi quá mà bất tỉnh, thì lúc tỉnh dậy cô đã thoát nạn. Dù quần áo xộc xệch không ngay ngắn nhưng không hề có cảm giác đau đớn gì hết, và xung quanh đó cũng toàn là vết máu… Vết máu chỉ biến mất ở ngay con mương đầu làng. Lúc cô tỉnh dậy thì chỉ thấy có Trình Hạo chạy từ xa lại đỡ cô về nhà! Nên cô cứ khăng khăng là Trình Hào cứu cô...
Còn người đàn ông trước mặt này sau ngày hôm đó thì đã nghỉ cả tuần, nghe người ta nói đêm đó không biết thằng con hoang đó đi đâu mà người nhấm nhem máu me nhìn thấy ghê. Đúng là đồ con hoang không ai dạy dỗ…
Thì ra người năm đó liều mạng cứu cô thoát khỏi đám côn đồ đó là hắn! Còn người mà cô thầm yêu, Trình Hạo lúc đó chỉ thầm ăn hên mà thôi…
“Đồ con hoang!””Đồ con hoang hung dữ” “Chời ơi, ba mẹ nó là đầu trộm đuôi cướp thì làm sao nó chẳng làm chuyện độc ác được!” “Tương lai chắc nó cũng đầu trộm đuôi cướp hay vào tù gì như tía má nó thôi!” …Những lời nói cay nghiệt… Nghĩ tới những ngày tháng đó, vì cô mà hắn chịu không ít lời sỉ nhục bỗng tự dưng khóe mắt Cúc cay cay…
Đôi tay không tự chủ được lại nhẹ nhàng niết nơi vết sẹo lồi kinh khủng kia. Chắc năm đó hắn không có tiền chạy chữa nên mới để lại dấu vết đáng sợ như vầy… Tưởng tượng nơi căn lều nhỏ rách nát đó có người vì cô chịu đựng đau đớn dày vò… Lòng Cúc cũng mềm nhũn, nếu năm đó không phải mạng hắn lớn có khi nào đã mất mạng rồi không?! Vì vết thương này cô cảm thấy không đơn giản mà hết như vậy!
Năm đó thì ra hắn nằm nhà chịu trận cả một tuần liền… Tuy không hùa theo họ nói lời sỉ nhục hay khinh bỉ hắn, nhưng quả thật cô chưa từng thăm hỏi hắn câu nào… Còn si cuồng thương kẻ nhát gan bỏ rơi cô lúc nguy hiểm?!
Cảm nhận được bỗng dưng vai mình ươn ướt, Lâm Sang bất giác xoay người mới thấy Cúc đang khóc! Cô vợ ngốc nhà hắn đang nhớ lại tình cảnh năm đó mà khóc thương cho hắn sao?! Hay cô đang khóc sợ hãi những chuyện kinh khủng hắn đã làm?!
Lòng hắn khẽ chùng xuống nhưng cánh tay còn lại vẫn không nhịn được mà vươn ra vuốt ve mái tóc dài bóng mượt của cô; rồi áp cái đầu nho nhỏ của cô vào lồng ngực to lớn của hắn:
-Đừng khóc… Đừng khóc nữa… Mọi chuyện đã qua rồi… Năm đó là do anh tự nguyện, không ai bắt buộc cả, vì anh…Ưm.
Lời tiếp theo bị nuốt ngược trở lại bởi nụ hôn của cô gái nhỏ. Lần đầu tiên! Lần đầu tiên Cúc chủ động hôn Lâm Sang. Không toan tính. Không mưu mô. Chỉ đơn giản là cô cảm thấy thương hắn thôi. Dù không biết là thương hại hay là thương yêu! Nhưng cô biết người đàn ông này đã chịu nhiều tổn thương vì cô…
Nhìn những vết sẹo trải dài trên cơ thể hắn, lòng Cúc đôi khi cũng nghẹn lại nhưng không biết nói hơn! Cũng có lúc cô đã suy nghĩ tự dưng làm sao một thằng nhóc chân ướt chân ráo đi Campuchia lại có thể có số tiền cưới to lớn mà quay về cưới cô, hay nói đúng hơn là cứu cô khỏi tay người chồng già nua nơi xứ Đài Loan xa lạ! Những bài báo về làm dâu xứ người không phải cô chưa từng nghe… Có kẻ bị bạo hành… Có người bị làm nô lệ tình dục cho cả gia đình… Tính ra cô vẫn còn may mắn vì được hắn cưới!
Rồi lúc cô bỏ trốn hắn cũng chu cấp cho gia đình cô. Nghe qua những cuộc điện thoại thì cuộc sống của cha mẹ già ở dưới quê nay đã tốt hơn rất nhiều rất nhiều rồi...
Không biết Lâm Sang làm gì nhưng Cúc biết không phải chuyện tốt lành gì! Vì nhìn những vết thương lồi lõm trên cơ thể hắn, cô đoán không ít không nhiều cũng biết hắn bán mạng sống để kiếm tiền!
Những việc này không ít thì nhiều là cũng vì cô… Nghĩ tới đó nước mắt nhịn không nổi mà chảy càng ngày càng nhiều, thấm ướt cả nụ hôn của cô và Lâm Sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.