Chương 14
Thủy Nha_Hoa hoa công tử
21/12/2021
Mẹ Cố đứng lên, nắm lấy tay con trai, kể lại chuyện xảy ra, sau đó cười
cười nói: “ Tiểu Dư, mau lại đây, cô gái này đã cứu mẹ đấy, lúc đó không ai gíup mẹ chỉ có mình cô nhóc này lao ra, đừng nhìn ngoại hình mà xem
thường, cô ấy đánh võ rất giỏi.”
Cố Dư lúc này mới để ý đến Ngôn Cách ngồi bên cạnh, ánh mắt cô vẫn sáng long lanh như trước, nhìn hắn chằm chằm khiến hắn có chút không yên, nở nụ cười nhẹ, nói:
“Cám ơn đã cứu mẹ tôi.”
“Tiện tay.” Ngôn Cách phẫy phẫy tay, tuỳ tiện trả lời, gần một tháng không gặp nhau, cô thật nhớ hắn, cô không ngờ bác gái này lại chính là mẹ của Cố Dư a, quả nhiên là duyên định mệnh mà!
Cố Dư tất nhiên cũng không ngờ rằng người cứu mẹ hắn là Ngôn Cách, sau khi nghe điện thoại của mẹ hắn đã rất lo lắng, hiện tại ngoài cám ơn hắn không biết nói gì với cô nữa, lúc trước đều là cô bám theo hắn mè nheo, bây giờ ngược lại cô không nói chuyện hắn cũng chẳng biết nói gì, từ sau ngày đó hắn và cô giống như chưa từng biết nhau, wechat của hắn cũng trở nên yên tĩnh.
Mẹ Cố đương nhiên không biết tâm trạng của hai bạn trẻ, bà nhiệt tình lôi kéo tay Ngôn Cách thân thiết nói: “Cháu gái, hay là hôm nay tới nhà bác dùng cơm đi, con trai của bác nấu ăn rất ngon.”
Bà cảm thấy chỉ cảm ơn qua loa bằng miệng thật không có thành ý, nên là lôi kéo cô tới nhà, con trai bà nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng.
Ngôn Cách tựa như chờ đợi câu này, ngượng ngùng nhìn liếc Cố Dư một cái: “Cái này, có vẻ không được tốt cho lắm.”
“Tốt, tốt, tốt chứ! Nhà bác cũng gần đây thôi.”
Ngôn Cách liếc nhìn Cố Dư, mẹ Cố như bừng tỉnh ngộ, bà vỗ con trai một cái thật mạnh: “Con trai, con thấy tốt đúng không? Hả?”
Cố Dư nhìn thấy vẻ đắc ý của cô liền biết cô cố tình, hắn không mặn không nhạt gật đầu nói : “Tốt lắm ạ.”
Cứ thế cô chạy mô tô theo sau xe của Cố Dư, may hôm nay cô lái mô tô ra ngoài, bằng không bắt xe thật phiền phức.
Cố Dư từ gương chiếu hậu nhìn đằng sau, cô gái nhỏ ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn có chút vui mắt, xe cô thuộc loại tự cải tạo, toàn bộ xe màu đen nhám, phía trước có kính chắn gió tự động, tư thế ngồi của cô vô cùng đẹp mắt, vòng mông đẩy ra sau, toàn bộ thân trên ập tới trước, nhìn kiểu gì cũng thấy cô giống tay đua chuyện nghiệp, hắn đúng là mở rộng tầm mắt.
Đi vào một con hẻm nhỏ, Ngôn Cách có chút không tin được Cố Dư sống ở đây, cô cũng không ngờ rằng ở thành phố xa hoa tráng lệ này vẫn còn một nơi bình dị đơn sơ thế này, những ngôi nhà cũ kỹ san sát nhau, căn nhà của mẹ con Cố Dư nằm ngay góc khuất ngã ba hẻm, đây là một căn nhà hai lầu, chiều ngang không rộng lắm còn chưa bằng hai phần ba phòng ngủ của cô nữa, mẹ Cố mở cửa ra, bên dưới không để gì, thấy Cố Dư lái thẳng xe vào, cô cũng theo đó quay đầu xe muốn chạy vào, thế mà Cố Dư đi lại nói.
“Xuống đi, để tôi, bậc chỗ này khó chạy lên lắm.”
Ngôn Cách vui vẻ xuống xe, để hắn leo lên lái vào trong, đúng là rất ngầu, cô tháo nón xuống để trên xe, hướng hắn cười tít mắt: “Chú Cố, cám ơn chú.”
Cố Dư không biết bản thân khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc này có bao nhiêu cảm xúc, cảm giác ấy cứ lan tràn khắp tứ chi, từ ngày cô tức giận bỏ đi đó, hắn chưa gặp lại lần nào, ấy thế mà gặp lại rồi mới biết hắn thích nụ cười vô tư của cô đến nhường nào, cảm giác lấp đầy trái tim trống rỗng, đến chính hắn cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy thật thỏa mãn…
Cố Dư gật đầu rồi quay người lên gác, cô cũng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ, ngó đông ngó tây, mẹ Cố bảo hai đứa ngồi chơi, bà xuống dưới nhà mua ít đồ ăn rồi lên ngay.
Bố cục tầng trên cũng không rộng mấy, hai phòng ngủ, phòng khách ngăn cách phòng bếp bằng một cái kệ bếp dài, ghế đẩu cùng bàn gỗ đơn giản hết mức, Ngôn Cách ngồi vào ghế gần đó, cô nhìn chằm chằm Cố Dư đang ngồi chéo bên cạnh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cố Dư lấy nước lọc cho cô, lúc đặt ly nước xuống chạm phải ánh mắt cô, hắn theo bản năng mở miệng.
“Ngày hôm đó, xin lỗi nhóc.”
“Chú Cố, tôi xin lỗi, chúng ta làm lành đi.”
Cả hai mở miệng cùng lúc, câu nói khác nhau nhưng ý tứ lại là một, hai người sửng sốt sau đó là nhìn nhau bật cười, cứ như vậy trong lòng hai người lúc này như có cái gì đó thay đổi.
Ngôn Cách trong lòng không ngừng vui mừng, cô cùng hắn cùng lúc nói nhưng chính là hắn có ý xin lỗi cô nha, cái này có tính là có tiến triển không, sau khi nói xong cuối cùng vách ngăn cũng biến mất, cô bắt đầu bám theo Cố Dư hỏi đông hỏi tây, hắn cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
“Chú Cố, lát nữa ăn món gì, tôi muốn ăn canh củ dền.”
“Phải xem mẹ tôi mua cái gì về.”
“ Chú Cố, lát có thể làm thêm củ cải muối không, tôi thích món đó.”
“ừm, lát làm cho nhóc.”
“Chú Cố, lát dạy tôi nấu ăn nhé?”
“ừm, tuỳ nhóc.”
“Chú Cố, mấy ngày không gặp có nhớ tôi không?”
“Ừm, có.”
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng lạ thường, Ngôn Cách vẻ mặt đắc ý, cười vô cùng rạng rỡ, hai mắt cô cong cong thành hình trăng khuyết, càng làm hai má cô phúng phính căng tròn, giọng cô có chút nghịch ngợm: “Nếu biết chú nhớ tôi, tôi nhất định sẽ đến gặp chú sớm hơn nha~”
Cố Dư: “….” Vậy mà hắn bị một con nhóc gài bẫy, không tin được! Hắn thẹn quá hoá giận trợn mắt nhìn cô một cái.
“Được rồi, đừng dùng ánh mắt [yêu thương] như vậy nhìn tôi a, tôi sợ không kiềm chế được mất.” Ngôn Cách làm như không biết cười ngại ngùng, hai tay xoắn xoắn vạt áo, bẽn lẽn nhìn hắn.
Cố Dư muốn hộc máu: “…..” Ánh mắt yêu thương?????? Mắt cô bị mù rồi hả!
Vừa muốn lên tiếng liền nghe động tĩnh mẹ Cố lên gác, hắn nhịn xuống, chờ mẹ hắn lên tới hắn liền đón lấy đồ trong tay bà, đi vào phòng bếp, bắt đầu xắn tay áo vào nấu cơm trưa, quay lưng lại với phòng khách, ở hướng cô không thấy khoé môi hắn nhếch lên, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Ngôn Cách thấy hắn thẹn thùng thì cười hai tiếng, dẫn đến cái nhìn tò mò của mẹ Cố, cô vội vàng hắng hắng giọng, thu lại biểu cảm ngả ngớn, chạy vụt vào phòng bếp, hỗ trợ nấu ăn.
“Tiểu Cách à, cứ để nó làm đi không sao đâu.” mẹ Cố sau khi biết tên cô liền gọi như vậy
“Dạ không sao, cháu cũng muốn học hỏi ạ.”
Mẹ Cố nghe vậy cũng không nói gì, bà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, nếu mà cùng con trai bà tốt biết mấy, ai da, nhìn con trai đã ở tuổi hai sáu rồi mà vẫn chưa có bạn gái, người làm mẹ như bà quả thật nhìn không nổi nữa rồi, phải mau mau ra tay tìm con dâu, bằng không sau này bà đi mất ai chăm sóc cho con trai bà đây, bà không muốn thấy con trai lại cô đơn lầm lũi một mình suốt quãng đời còn lại!!!
Cố Dư không biết mẹ mình đang lên kế hoạch tìm vợ cho bản thân, vẫn còn chu đáo hướng dẫn cô gái nhỏ nấu ăn bên bếp…
Cố Dư lúc này mới để ý đến Ngôn Cách ngồi bên cạnh, ánh mắt cô vẫn sáng long lanh như trước, nhìn hắn chằm chằm khiến hắn có chút không yên, nở nụ cười nhẹ, nói:
“Cám ơn đã cứu mẹ tôi.”
“Tiện tay.” Ngôn Cách phẫy phẫy tay, tuỳ tiện trả lời, gần một tháng không gặp nhau, cô thật nhớ hắn, cô không ngờ bác gái này lại chính là mẹ của Cố Dư a, quả nhiên là duyên định mệnh mà!
Cố Dư tất nhiên cũng không ngờ rằng người cứu mẹ hắn là Ngôn Cách, sau khi nghe điện thoại của mẹ hắn đã rất lo lắng, hiện tại ngoài cám ơn hắn không biết nói gì với cô nữa, lúc trước đều là cô bám theo hắn mè nheo, bây giờ ngược lại cô không nói chuyện hắn cũng chẳng biết nói gì, từ sau ngày đó hắn và cô giống như chưa từng biết nhau, wechat của hắn cũng trở nên yên tĩnh.
Mẹ Cố đương nhiên không biết tâm trạng của hai bạn trẻ, bà nhiệt tình lôi kéo tay Ngôn Cách thân thiết nói: “Cháu gái, hay là hôm nay tới nhà bác dùng cơm đi, con trai của bác nấu ăn rất ngon.”
Bà cảm thấy chỉ cảm ơn qua loa bằng miệng thật không có thành ý, nên là lôi kéo cô tới nhà, con trai bà nấu ăn ngon như vậy, chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng.
Ngôn Cách tựa như chờ đợi câu này, ngượng ngùng nhìn liếc Cố Dư một cái: “Cái này, có vẻ không được tốt cho lắm.”
“Tốt, tốt, tốt chứ! Nhà bác cũng gần đây thôi.”
Ngôn Cách liếc nhìn Cố Dư, mẹ Cố như bừng tỉnh ngộ, bà vỗ con trai một cái thật mạnh: “Con trai, con thấy tốt đúng không? Hả?”
Cố Dư nhìn thấy vẻ đắc ý của cô liền biết cô cố tình, hắn không mặn không nhạt gật đầu nói : “Tốt lắm ạ.”
Cứ thế cô chạy mô tô theo sau xe của Cố Dư, may hôm nay cô lái mô tô ra ngoài, bằng không bắt xe thật phiền phức.
Cố Dư từ gương chiếu hậu nhìn đằng sau, cô gái nhỏ ngồi trên chiếc xe mô tô phân khối lớn có chút vui mắt, xe cô thuộc loại tự cải tạo, toàn bộ xe màu đen nhám, phía trước có kính chắn gió tự động, tư thế ngồi của cô vô cùng đẹp mắt, vòng mông đẩy ra sau, toàn bộ thân trên ập tới trước, nhìn kiểu gì cũng thấy cô giống tay đua chuyện nghiệp, hắn đúng là mở rộng tầm mắt.
Đi vào một con hẻm nhỏ, Ngôn Cách có chút không tin được Cố Dư sống ở đây, cô cũng không ngờ rằng ở thành phố xa hoa tráng lệ này vẫn còn một nơi bình dị đơn sơ thế này, những ngôi nhà cũ kỹ san sát nhau, căn nhà của mẹ con Cố Dư nằm ngay góc khuất ngã ba hẻm, đây là một căn nhà hai lầu, chiều ngang không rộng lắm còn chưa bằng hai phần ba phòng ngủ của cô nữa, mẹ Cố mở cửa ra, bên dưới không để gì, thấy Cố Dư lái thẳng xe vào, cô cũng theo đó quay đầu xe muốn chạy vào, thế mà Cố Dư đi lại nói.
“Xuống đi, để tôi, bậc chỗ này khó chạy lên lắm.”
Ngôn Cách vui vẻ xuống xe, để hắn leo lên lái vào trong, đúng là rất ngầu, cô tháo nón xuống để trên xe, hướng hắn cười tít mắt: “Chú Cố, cám ơn chú.”
Cố Dư không biết bản thân khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc này có bao nhiêu cảm xúc, cảm giác ấy cứ lan tràn khắp tứ chi, từ ngày cô tức giận bỏ đi đó, hắn chưa gặp lại lần nào, ấy thế mà gặp lại rồi mới biết hắn thích nụ cười vô tư của cô đến nhường nào, cảm giác lấp đầy trái tim trống rỗng, đến chính hắn cũng không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy thật thỏa mãn…
Cố Dư gật đầu rồi quay người lên gác, cô cũng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi nhỏ, ngó đông ngó tây, mẹ Cố bảo hai đứa ngồi chơi, bà xuống dưới nhà mua ít đồ ăn rồi lên ngay.
Bố cục tầng trên cũng không rộng mấy, hai phòng ngủ, phòng khách ngăn cách phòng bếp bằng một cái kệ bếp dài, ghế đẩu cùng bàn gỗ đơn giản hết mức, Ngôn Cách ngồi vào ghế gần đó, cô nhìn chằm chằm Cố Dư đang ngồi chéo bên cạnh, muốn mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cố Dư lấy nước lọc cho cô, lúc đặt ly nước xuống chạm phải ánh mắt cô, hắn theo bản năng mở miệng.
“Ngày hôm đó, xin lỗi nhóc.”
“Chú Cố, tôi xin lỗi, chúng ta làm lành đi.”
Cả hai mở miệng cùng lúc, câu nói khác nhau nhưng ý tứ lại là một, hai người sửng sốt sau đó là nhìn nhau bật cười, cứ như vậy trong lòng hai người lúc này như có cái gì đó thay đổi.
Ngôn Cách trong lòng không ngừng vui mừng, cô cùng hắn cùng lúc nói nhưng chính là hắn có ý xin lỗi cô nha, cái này có tính là có tiến triển không, sau khi nói xong cuối cùng vách ngăn cũng biến mất, cô bắt đầu bám theo Cố Dư hỏi đông hỏi tây, hắn cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu một.
“Chú Cố, lát nữa ăn món gì, tôi muốn ăn canh củ dền.”
“Phải xem mẹ tôi mua cái gì về.”
“ Chú Cố, lát có thể làm thêm củ cải muối không, tôi thích món đó.”
“ừm, lát làm cho nhóc.”
“Chú Cố, lát dạy tôi nấu ăn nhé?”
“ừm, tuỳ nhóc.”
“Chú Cố, mấy ngày không gặp có nhớ tôi không?”
“Ừm, có.”
Bầu không khí bỗng nhiên im lặng lạ thường, Ngôn Cách vẻ mặt đắc ý, cười vô cùng rạng rỡ, hai mắt cô cong cong thành hình trăng khuyết, càng làm hai má cô phúng phính căng tròn, giọng cô có chút nghịch ngợm: “Nếu biết chú nhớ tôi, tôi nhất định sẽ đến gặp chú sớm hơn nha~”
Cố Dư: “….” Vậy mà hắn bị một con nhóc gài bẫy, không tin được! Hắn thẹn quá hoá giận trợn mắt nhìn cô một cái.
“Được rồi, đừng dùng ánh mắt [yêu thương] như vậy nhìn tôi a, tôi sợ không kiềm chế được mất.” Ngôn Cách làm như không biết cười ngại ngùng, hai tay xoắn xoắn vạt áo, bẽn lẽn nhìn hắn.
Cố Dư muốn hộc máu: “…..” Ánh mắt yêu thương?????? Mắt cô bị mù rồi hả!
Vừa muốn lên tiếng liền nghe động tĩnh mẹ Cố lên gác, hắn nhịn xuống, chờ mẹ hắn lên tới hắn liền đón lấy đồ trong tay bà, đi vào phòng bếp, bắt đầu xắn tay áo vào nấu cơm trưa, quay lưng lại với phòng khách, ở hướng cô không thấy khoé môi hắn nhếch lên, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Ngôn Cách thấy hắn thẹn thùng thì cười hai tiếng, dẫn đến cái nhìn tò mò của mẹ Cố, cô vội vàng hắng hắng giọng, thu lại biểu cảm ngả ngớn, chạy vụt vào phòng bếp, hỗ trợ nấu ăn.
“Tiểu Cách à, cứ để nó làm đi không sao đâu.” mẹ Cố sau khi biết tên cô liền gọi như vậy
“Dạ không sao, cháu cũng muốn học hỏi ạ.”
Mẹ Cố nghe vậy cũng không nói gì, bà bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, nếu mà cùng con trai bà tốt biết mấy, ai da, nhìn con trai đã ở tuổi hai sáu rồi mà vẫn chưa có bạn gái, người làm mẹ như bà quả thật nhìn không nổi nữa rồi, phải mau mau ra tay tìm con dâu, bằng không sau này bà đi mất ai chăm sóc cho con trai bà đây, bà không muốn thấy con trai lại cô đơn lầm lũi một mình suốt quãng đời còn lại!!!
Cố Dư không biết mẹ mình đang lên kế hoạch tìm vợ cho bản thân, vẫn còn chu đáo hướng dẫn cô gái nhỏ nấu ăn bên bếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.