Chương 33
Thủy Nha_Hoa hoa công tử
29/12/2021
“ Alo.”
“Chú về rồi à, đã ăn trưa chưa?” Bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của Ngôn Cách.
Cố Dư đưa tay vuốt mái tóc húi cua của mình, hắn cười nhạt: “Vừa về tới, lát nữa anh ra ngoài đi công việc rồi ăn luôn.”
Ngôn Cách bên này vẫn còn ngồi ở quán nước cùng Tô Man Tử, nghe hắn nói vậy liền hỏi: “Trùng hợp vậy, em đang ở ngoài nè, có muốn đi chung không???”
Cố Dư bật cười, cái giọng điệu thế kia rõ ràng là mong hắn đi, lại cố tình hỏi ngược lại? Liếc nhìn qua cửa phòng mẹ Cố, hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Sợ không được rồi, lát nữa anh có việc.”
Ngôn Cách nhíu mày, khó chịu nói: “Việc gì mà chú đi cả ngày vậy? Rõ ràng bảo cuối tuần dẫn em đi chơi đó!! Giờ ăn cơm thôi cũng không được nữa, hừ!!” Người yêu kiểu quái gì thế này, trướ khi quen cô thì thấy hắn rảnh rỗi lắm mà sao quen rồi lại trở nên bận bịu thế kia?
Cố Dư thật sự rất oan uổng, nghe giọng điệu giận dỗi hắn lại tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc này, cơn bức bối trong lòng cũng vơi đi một nửa, lâu lâu mới dịu dàng một lần mà dỗ dành cô gái nhỏ: “Tối nay anh dẫn em ra ngoài đi dạo, được không?”
“ Thật chứ?!!” Ngôn Cách như ngày thường mà vui vẻ reo lên, mặc kệ ánh mắt khinh thường của Tô Man Tử bên cạnh.
“Thật, tầm sáu giờ anh đợi em ở đâu thì được?” Cố Dư nhìn đồng hồ đeo trên tay sau đó nói.
“Chú đến nhà em đón em nhé.”
Cố Dư ngập ngừng hỏi: “ Có ổn không?”
Ngôn Cách không quan tâm nhiều, hùng hồn nói: “Có gì không ổn chứ, nhà em cũng không làm gì được đâu.”
……..
Trại giam thành phố A.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ sọc trắng đen rộng thùng thình, đầu tóc bị cạo trụi lủi, hai hốc mắt sâu hoắm, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm người thanh niên ngồi trước mặt thông qua tấm kính chắn, ông ta mấp máy môi khàn khàn gọi: “Tiểu Cố….đã lớn thế này rồi à? Mẹ con…”
“Ông đừng gọi tôi là Tiểu Cố, cũng đừng hỏi tới bà ấy, ông không xứng!!!” Cố Dư cố gắng kiềm nén cơn giận từ lồng ngực xuống, nhưng cuối cùng khi nhìn đến gương mặt giống bản thân đến tám phần, hắn bỗng nhiên không nhịn được bùng nổ, giọng nói cứng rắn cắt ngang không cho ông nói hết câu.
Yết hầu ông Cố động đậy lên xuống mấy lần, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại cười nhợt nhạt hời hợt: “Ồ, con trai lớn đã tự lập được rồi, không cần người bố này nữa..”
Cố Dư bỗng dưng đứng bật dậy, làm chiếc ghế bị dội ngã ngược ra sau, phát ra âm thanh va chạm chá chúa trên nền gạch, hai bàn tay hắn nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ánh mắt hận không thể lôi người đằng sau tấm kính kia ra ngoài, giết chết ông ta.
Ông Cố nhìn thấy vậy chỉ im lặng nhìn, vẻ mặt không chút dao động.
Cố Dư bị người gác nhắc nhở một tiếng mới hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, không biết qua bao lâu khi sắp hết thời gian thăm tù, hắn mới mở miệng nói một câu trào phúng: “ Nhờ ông ban cho, mẹ tôi trở thành kẻ giết người trong miệng người đời, ông có từng thấy có lỗi với bà hay không? Ông ở ngoài có người phụ nữ khác, tôi không quan tâm, có con riêng tôi cũng không quan tâm, nhưng vì sao ông lại để bà ấy thay ông gánh tiếng là kẻ giết người gián tiếp!!!!!!”
Ánh mắt tối tăm trống rỗng của ông Cố bỗng dưng dao động mãnh liệt, cứ tưởng ông sẽ kích động nhưng không ngờ ông lại nhẹ nhàng thốt ra một câu làm cả người Cố Dư như rơi vào hầm băng lạnh buốt, lạnh đến mức cả người hắn đều đau nhức nhối.
“Không phải chỉ là mang tiếng thôi sao, cũng đâu có phải vào tù ngồi thật đâu.”
“Cố An Sinh, ông có còn là người không?” Cố Dư ánh mắt tĩnh lặng nhìn cha mình, không nhanh không chậm, không giận không hờn hỏi.
Ông Cố không trả lời, đứng dậy bảo người gác dẫn mình trở lại phòng giam, lúc xoay lưng lại với hăn, gương mặt ông trở nên ôn hòa dịu dàng, có lẽ, bà ấy vẫn còn khỏe mạnh lắm, ông cũng chẳng cần lo ngày lo đêm nữa rồi!
Cố Dư trở về nhà gần năm giờ, vừa lên gác đã gặp mẹ Cố ngồi ở ghế đan len, hắn đi tới ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của bà, cười mỉm nói: “Con vừa đi thăm ông ta về, mẹ đừng lo lắng, ông ấy rất khỏe.”
Mẹ Cố không hiểu sao lại lại sững sờ một lúc, sau đó nước mắt bỗng dưng chảy xuống rơi trên hai bàn tay, bà cúi đầu, bả vai run run theo tiếng khóc, một lúc sau mới nghẹn ngào thì thầm: “Tiểu Cố….cám ơn con…”
Cố Dư im lặng ôm lấy bà vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ bà, ánh mắt lại trở nên xa xăm nhìn ra ngoài ban công, ánh mặt trời đang dần tắt, chút ít ấm áp đã sắp tàn, chỉ còn một mình hắn sưởi ấm cho bà, hắn thật hận ông ta, cũng từng chán ghét mẹ yếu đuối, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thể nào mặc kệ bà ấy được, bà là nguồn động lực duy nhất để hắn tiếp tục sống….
……..
Lúc Cố Dư lái chiếc môtô chờ ở trước cổng biệt thự nhà Ngôn Cách, lòng hắn tràn ngập những suy nghĩ, lần trước chở cô về cũng chỉ kịp nhìn lướt qua xung quanh, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy, có lẽ gia thế cô bạn gái nhỏ tuổi không đơn giản như hắn từng nghĩ, làm gì có nhà bình tường nào mà lắp kính chống đạn? Hàng rào cũng là chống trộm đẳng cấp nhất? Bỗng dưng hắn cảm thấy ngày sau nếu cô nhóc nhàm chán chia tay thì mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện, còn nếu như…cô nhóc thật sự ở cùng hắn, khẳng định sẽ xay ra rất nhiều chuyện!
Ngôn Cách tung tăng chạy ra cánh cổng sắt cầu kỳ đồ sộ, cô lao vào cái ôm của người nào đó đang giang sẵn, thỏa mãn cười: “Chú Cố, mới có một ngày không gặp, em thật sự rất nhớ chú á!” Lúc Ngôn Cách nói câu này, trong lòng cô bỗng dưng thấy vui vẻ lạ thường, giống như cô đang thật sự làm nũng với hắn chứ không phải giả vờ, nhưng chính cô lại không nhận ra.
Cố Dư nở nụ cười lưu manh như ngày thường, leo lên xe nghoảnh đầu lại nhìn cô: “Được rồi, mau lên xe đi, hôm nay anh sẽ đưa nhóc đi ăn đồ ngon.”
Ngôn Cách nghe đến đồ ăn mắt liền phát sáng, vội vàng trèo lên xe, từ đằng sau đổ người tới ôm lấy vòng eo rắn chắc cả hắn, cô vừa vui vẻ vừa tò mò hỏi: “Chú định đưa em đi ăn đồ ngon nơi nào nha?”
“Hmmmm….đảm bảo nhóc sẽ thích!” Cố Dư vừa cười đắc ý vừa rồ ga phóng xe đi mất hút.
Từ cửa sổ trên tầng hai Ngôn Trì hai tay đút vào túi quần tây, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo phương hương chiếc mô tô vừa biến mất, anh khẽ chau đôi mày lại, bỗng nhiên thở dài một hơi rồi kéo rèm lại quay lưng đi, anh đã nói trước với em gái rồi, tự em ấy lựa chọn, cũng sẽ tự chịu trách nhiệm việc làm của mình, anh sẽ không cản nữa, dù có cản cũng không được. Từ nhỏ tới lớn không một ai trong tộc hiểu tính cách của Ngôn Cách hơn anh, em gái của anh là một kẻ cứng đầu, cố chấp, bướng bỉnh còn có chút….điên rồ nữa.
“Chú về rồi à, đã ăn trưa chưa?” Bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của Ngôn Cách.
Cố Dư đưa tay vuốt mái tóc húi cua của mình, hắn cười nhạt: “Vừa về tới, lát nữa anh ra ngoài đi công việc rồi ăn luôn.”
Ngôn Cách bên này vẫn còn ngồi ở quán nước cùng Tô Man Tử, nghe hắn nói vậy liền hỏi: “Trùng hợp vậy, em đang ở ngoài nè, có muốn đi chung không???”
Cố Dư bật cười, cái giọng điệu thế kia rõ ràng là mong hắn đi, lại cố tình hỏi ngược lại? Liếc nhìn qua cửa phòng mẹ Cố, hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Sợ không được rồi, lát nữa anh có việc.”
Ngôn Cách nhíu mày, khó chịu nói: “Việc gì mà chú đi cả ngày vậy? Rõ ràng bảo cuối tuần dẫn em đi chơi đó!! Giờ ăn cơm thôi cũng không được nữa, hừ!!” Người yêu kiểu quái gì thế này, trướ khi quen cô thì thấy hắn rảnh rỗi lắm mà sao quen rồi lại trở nên bận bịu thế kia?
Cố Dư thật sự rất oan uổng, nghe giọng điệu giận dỗi hắn lại tưởng tượng ra dáng vẻ của cô lúc này, cơn bức bối trong lòng cũng vơi đi một nửa, lâu lâu mới dịu dàng một lần mà dỗ dành cô gái nhỏ: “Tối nay anh dẫn em ra ngoài đi dạo, được không?”
“ Thật chứ?!!” Ngôn Cách như ngày thường mà vui vẻ reo lên, mặc kệ ánh mắt khinh thường của Tô Man Tử bên cạnh.
“Thật, tầm sáu giờ anh đợi em ở đâu thì được?” Cố Dư nhìn đồng hồ đeo trên tay sau đó nói.
“Chú đến nhà em đón em nhé.”
Cố Dư ngập ngừng hỏi: “ Có ổn không?”
Ngôn Cách không quan tâm nhiều, hùng hồn nói: “Có gì không ổn chứ, nhà em cũng không làm gì được đâu.”
……..
Trại giam thành phố A.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ sọc trắng đen rộng thùng thình, đầu tóc bị cạo trụi lủi, hai hốc mắt sâu hoắm, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm người thanh niên ngồi trước mặt thông qua tấm kính chắn, ông ta mấp máy môi khàn khàn gọi: “Tiểu Cố….đã lớn thế này rồi à? Mẹ con…”
“Ông đừng gọi tôi là Tiểu Cố, cũng đừng hỏi tới bà ấy, ông không xứng!!!” Cố Dư cố gắng kiềm nén cơn giận từ lồng ngực xuống, nhưng cuối cùng khi nhìn đến gương mặt giống bản thân đến tám phần, hắn bỗng nhiên không nhịn được bùng nổ, giọng nói cứng rắn cắt ngang không cho ông nói hết câu.
Yết hầu ông Cố động đậy lên xuống mấy lần, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại cười nhợt nhạt hời hợt: “Ồ, con trai lớn đã tự lập được rồi, không cần người bố này nữa..”
Cố Dư bỗng dưng đứng bật dậy, làm chiếc ghế bị dội ngã ngược ra sau, phát ra âm thanh va chạm chá chúa trên nền gạch, hai bàn tay hắn nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ánh mắt hận không thể lôi người đằng sau tấm kính kia ra ngoài, giết chết ông ta.
Ông Cố nhìn thấy vậy chỉ im lặng nhìn, vẻ mặt không chút dao động.
Cố Dư bị người gác nhắc nhở một tiếng mới hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, không biết qua bao lâu khi sắp hết thời gian thăm tù, hắn mới mở miệng nói một câu trào phúng: “ Nhờ ông ban cho, mẹ tôi trở thành kẻ giết người trong miệng người đời, ông có từng thấy có lỗi với bà hay không? Ông ở ngoài có người phụ nữ khác, tôi không quan tâm, có con riêng tôi cũng không quan tâm, nhưng vì sao ông lại để bà ấy thay ông gánh tiếng là kẻ giết người gián tiếp!!!!!!”
Ánh mắt tối tăm trống rỗng của ông Cố bỗng dưng dao động mãnh liệt, cứ tưởng ông sẽ kích động nhưng không ngờ ông lại nhẹ nhàng thốt ra một câu làm cả người Cố Dư như rơi vào hầm băng lạnh buốt, lạnh đến mức cả người hắn đều đau nhức nhối.
“Không phải chỉ là mang tiếng thôi sao, cũng đâu có phải vào tù ngồi thật đâu.”
“Cố An Sinh, ông có còn là người không?” Cố Dư ánh mắt tĩnh lặng nhìn cha mình, không nhanh không chậm, không giận không hờn hỏi.
Ông Cố không trả lời, đứng dậy bảo người gác dẫn mình trở lại phòng giam, lúc xoay lưng lại với hăn, gương mặt ông trở nên ôn hòa dịu dàng, có lẽ, bà ấy vẫn còn khỏe mạnh lắm, ông cũng chẳng cần lo ngày lo đêm nữa rồi!
Cố Dư trở về nhà gần năm giờ, vừa lên gác đã gặp mẹ Cố ngồi ở ghế đan len, hắn đi tới ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của bà, cười mỉm nói: “Con vừa đi thăm ông ta về, mẹ đừng lo lắng, ông ấy rất khỏe.”
Mẹ Cố không hiểu sao lại lại sững sờ một lúc, sau đó nước mắt bỗng dưng chảy xuống rơi trên hai bàn tay, bà cúi đầu, bả vai run run theo tiếng khóc, một lúc sau mới nghẹn ngào thì thầm: “Tiểu Cố….cám ơn con…”
Cố Dư im lặng ôm lấy bà vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng dỗ bà, ánh mắt lại trở nên xa xăm nhìn ra ngoài ban công, ánh mặt trời đang dần tắt, chút ít ấm áp đã sắp tàn, chỉ còn một mình hắn sưởi ấm cho bà, hắn thật hận ông ta, cũng từng chán ghét mẹ yếu đuối, nhưng đến bây giờ hắn vẫn không thể nào mặc kệ bà ấy được, bà là nguồn động lực duy nhất để hắn tiếp tục sống….
……..
Lúc Cố Dư lái chiếc môtô chờ ở trước cổng biệt thự nhà Ngôn Cách, lòng hắn tràn ngập những suy nghĩ, lần trước chở cô về cũng chỉ kịp nhìn lướt qua xung quanh, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy, có lẽ gia thế cô bạn gái nhỏ tuổi không đơn giản như hắn từng nghĩ, làm gì có nhà bình tường nào mà lắp kính chống đạn? Hàng rào cũng là chống trộm đẳng cấp nhất? Bỗng dưng hắn cảm thấy ngày sau nếu cô nhóc nhàm chán chia tay thì mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện, còn nếu như…cô nhóc thật sự ở cùng hắn, khẳng định sẽ xay ra rất nhiều chuyện!
Ngôn Cách tung tăng chạy ra cánh cổng sắt cầu kỳ đồ sộ, cô lao vào cái ôm của người nào đó đang giang sẵn, thỏa mãn cười: “Chú Cố, mới có một ngày không gặp, em thật sự rất nhớ chú á!” Lúc Ngôn Cách nói câu này, trong lòng cô bỗng dưng thấy vui vẻ lạ thường, giống như cô đang thật sự làm nũng với hắn chứ không phải giả vờ, nhưng chính cô lại không nhận ra.
Cố Dư nở nụ cười lưu manh như ngày thường, leo lên xe nghoảnh đầu lại nhìn cô: “Được rồi, mau lên xe đi, hôm nay anh sẽ đưa nhóc đi ăn đồ ngon.”
Ngôn Cách nghe đến đồ ăn mắt liền phát sáng, vội vàng trèo lên xe, từ đằng sau đổ người tới ôm lấy vòng eo rắn chắc cả hắn, cô vừa vui vẻ vừa tò mò hỏi: “Chú định đưa em đi ăn đồ ngon nơi nào nha?”
“Hmmmm….đảm bảo nhóc sẽ thích!” Cố Dư vừa cười đắc ý vừa rồ ga phóng xe đi mất hút.
Từ cửa sổ trên tầng hai Ngôn Trì hai tay đút vào túi quần tây, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo phương hương chiếc mô tô vừa biến mất, anh khẽ chau đôi mày lại, bỗng nhiên thở dài một hơi rồi kéo rèm lại quay lưng đi, anh đã nói trước với em gái rồi, tự em ấy lựa chọn, cũng sẽ tự chịu trách nhiệm việc làm của mình, anh sẽ không cản nữa, dù có cản cũng không được. Từ nhỏ tới lớn không một ai trong tộc hiểu tính cách của Ngôn Cách hơn anh, em gái của anh là một kẻ cứng đầu, cố chấp, bướng bỉnh còn có chút….điên rồ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.