Chương 48:
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
13/12/2023
“Tiểu thư, đêm đã khuya, nên đi ngủ thôi”. Vành mắt Bảo Mai ửng đỏ đi tới bên cạnh Tư Mã Hương, đem áo choàng phủ thêm cho nàng. Quay đầu liếc nhìn pháo hoa đang nở rực rỡ trên bầu trời, nàng không dám nhìn lâu: “Ban đêm trời lạnh, chúng ta đóng cửa sổ lại được chứ?”
“Pháo hoa đã đốt được một canh giờ rồi.” Nàng trào phúng cười nhạt: “Chẳng phải nói Bệ hạ cần cù tiết kiệm hay sao? Pháo bông này chẳng phải tiền tài của dân chúng sao?”
Hai tay nàng bấu chặt trên ô cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những đóa hoa lửa đỏ rực tỏa sáng trong đêm tối: “Những pháo hoa này lẽ nào không được tính là hao tài tốn của sao?”
Bảo Mai cúi đầu không dám nói lời nào, nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, nào dám xằng bậy lên tiếng bình luận chuyện của hoàng gia, nàng cũng biết cô nương nhà mình khổ sở trong lòng, cho nên chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Tư Mã Hương vẫn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn những đóa hoa nở rộ, rồi nhanh chóng tắt lịm chìm vào trong đêm tối, tận đến giờ tý, những tiếng nổ bôm bốp ồn ào kia cuối cùng cũng hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Nàng di chuyển đôi chân lạnh lẽo đi tới bên mép giường, nghe thấy phía bên chính viện tựa hồ có tiếng mắng chửi vọng đến, nàng ngơ ngác đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, đột nhiên đứng lên, vung tay quét sạch bộ bình trà trên bàn xuống đất, bình trà sứ vỡ nát, tiếng vỡ vụn vang lên loảng xoảng.
“Tiểu thư.” Bảo Mai lo lắng muốn bước lại, thế nhưng lại bị nàng quát đứng im.
“Đi ra ngoài!” Tư Mã Hương lạnh lùng nói: “Chớ quấy rầy ta.”
“Nô tỳ...” Bảo Mai nhìn mớ hỗn độn dưới đất, lòng thấp thỏm lo âu, nhưng thấy sắc mặt cô nương lúc này trắng xanh trông rất khó coi, đành phải từ từ thối lui ra khỏi phòng, cẩn thận canh giữ ở gian ngoài.
Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy bất ngờ chính là đến tận nửa đêm, trong phòng cũng không hề phát ra âm thanh nào nữa, nàng dần dần buồn ngủ đến mức không thể cưỡng lại được nữa, từ từ nhắm mắt lại ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Mai bị tiếng thét rất to từ bên chủ viện vọng đến đánh thức, ngay cả giày cũng chưa kịp mang, vội vã chạy vào nội thất, thấy tiểu thư vẫn còn ngủ ở trên giường, Bảo Mai chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang chuẩn bị lặng lẽ lui ra ngoài, bên phía chủ lại vang lên tiếng khóc nức nở.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Nhận thấy được có điều không ổn, vội vàng tiến lên đánh thức Tư Mã Hương đang ngủ say: “Tiểu thư, bên phía viện hình như đã xảy ra chuyện.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Mã Hương chống tay nâng người ngồi dậy, thế nhưng, có lẽ do đêm qua nàng đứng bên cửa sổ quá lâu, cánh tay nàng hư nhược, không đỡ được sức nặng của người nàng.
Bảo Mai bước lên phía trước đưa tay ra đỡ, sau đó gọi nha hoàn thô sử chờ ở bên ngoài mang nước vào cho tiểu thư rửa mặt.
Tư Mã Hương vẫn chưa kịp thay y phục, thì đã có một vị ma ma vội vã chạy xông vào, vẫn chưa kịp nói gì, liền quỳ xuống nức nở: “Tiểu thư, thái thái đã mất.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Mã Hương rốt cục đứng không vững nữa, ngã ngồi xuống đất, kinh ngạc nhìn ma ma chạy đến truyền lời: “Tối hôm qua còn thật tốt, làm sao sẽ...”
“Thái thái... thái thái cắt mạch tự sát.” Ma ma truyền lời có thân hình hơi béo tròn, hiện đang quỳ run rẩy, có thể thấy bà hoảng sợ thế nào trước khung cảnh vừa rồi.
Bảo Mai quay đầu nhìn cô nương sắc mặt trắng bệch, cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Đỡ ta di xem.” Tư Mã Hương chống mạnh tay xuống đất cố đứng thẳng người lên, đẩy Bảo Mai đang định tiến lên đỡ mình ra, thất tha thất thểu ra ngoài
“Tiểu thư, giày của Tiểu thư...” Bảo Mai thấy tiểu thư vẫn còn mang đôi giày đế mềm chuyên đi trong phòng, vội vã quay trở lại nội thất, mở tủ giày,
lấy ra một đôi giày vải, vội vã đuổi theo.
“Bảo Mai tỷ tỷ.” Nha hoàn phụ trách trông coi giày dép của Tư Mà Hương nhìn thấy nàng vội vội vàng vàng, cúi đầu thu dọn lại ngăn tủ bị Bảo Mai lục loạn cả lên, sau khi sắp xếp lại xong xuôi, nàng nghi ngờ nhíu nhíu mày.
Bảo Mai tỷ tỷ mới vừa rồi cầm đôi giày nào? Đôi giày tiểu thư thường ngày vẫn mang mặc dù tốt, thế nhưng màu sắc khá bắt mắt, nếu lúc này tiểu thư mang đôi giày đó ra ngoài sẽ không thích hợp.
Sau chuyện con trai thái thái chi thứ ba Tư Mã gia bị chém đầu, đầu óc của bà luôn lúc tỉnh ngây, thế nhưng có ai quan tâm chuyện của một gia tộc không thực quyền cũng không nổi danh, hiện nội tình bên trong đang rối bời thế nào.
Chỉ có đám người ăn không rỗi nghề mới tỏ ra thương cảm chạy đến xem náo nhiệt còn chỏ mõm vào than thở một hơi, tiểu thư nhà bọn họ lớn lên xinh đẹp, nhưng lại bị mẫu thân và anh cả của nàng làm trễ nải...
Hiện tại tam thái thái Tư Mã gia tự sát thân vong, thế nhưng bà chết vào ngày không tốt, lại còn vào ngày thứ hai trong lễ đại hôn của đế hậu, cho nên Tư Mã Dược chẳng thể báo tang với những người khác.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, tam thái thái tự sát, tình huống như vậy có nên chôn cất trong phần mộ tổ tiên Tư Mã gia hay không, còn phải cùng thương nghị với dòng chính và chi thứ hai.
Tư Mã gia giấu nhẹm chuyện này, chẳng để lọt ra dù chỉ một lời. Huống hồ, hiện giờ tất cả mọi người trong kinh thành đang tập trung để ý đến chuyện đại hôn của đế hậu, có mấy ai thực sự đi để ý nhà bọn họ là có người đã chết hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Đại hôn ngày thứ hai, là ngày văn võ bá quan chính thức làm lễ hoàng hậu. Sáng sớm hôm nay mặc dù Cố Như Cửu vẫn ngủ chưa đủ giấc, vẫn còn cảm thấy chân tay uể oải, thắt lưng đau nhức, nhưng vẫn phải chật vật lê mình ra khỏi giường.
“Quá mệt mỏi.” Nàng nhận lấy khăn mặt còn bốc hơi nóng từ cung nữ đưa qua, phủ lên trên mặt mình, để cho mình tỉnh táo lại đôi chút.
Thấy nàng như vậy, Tấn Ưởng hơi hối hận chuyện bản thân khá một chút chơi đùa hơi trễ, liền đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, nhẹ nhàng di huyệt thái dương cho nàng: “Có đỡ hơn không?”
Mặt mình ra, sau đó đưa khăn sang lau lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, bên cạnh còn những người khác đấy.”
“Những người này đều là người thường hầu hạ bên cạnh ta, đừng lo lắng.” Tấn Ưởng bị khăn mặt che hết mặt mũi, cũng không tức giận, trái lại vui vẻ nhìn gương mặt trắng noãn của Cố Như Cửu, sau đó nhận lấy một cái khăn lông khác, giúp Cố Như Cửu lau tay: “Hai ta đã là phu thê của nhau rồi, chớ bận tâm người khác.”
Cố Như Cửu cảm thấy, tư tưởng của mình quả nhiên không được phóng khoáng.
Đế hậu thay triều phục chính thức, sau đó khi Cố Như Cửu trang điểm, Tấn Ưởng lại sáp đến gần.
“Bệ hạ, Bệ hạ đã từng nghe qua câu này chưa?” Cố Như Cửu phủ lên lớp phấn mắt màu vàng ở phía đuôi, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tấn Ưởng.
“Cái gì?” Tấn Ưởng không hề chớp mắt hỏi lại.
“Đó chính là khi nữ nhân trang điểm, nam nhân không nên tùy ý vây xem.” Cố Như Cửu để bút xuống, sau đó lấy một cây chì kẻ mày từ trong hộp ra, tiếp đó nàng chỉ chú ý tới hai mắt Tấn Ưởng suýt phát sáng.
Nàng từ từ tô lên chân mày của mình, sau đó lại nhăn mày nói: “Bệ hạ?”
“Ta đang nhìn xem nàng vẽ chân mày như thế nào?” Tấn Ưởng không được tự nhiên khẽ ho một cái: “Những lời này chẳng phải thường được các bản truyện tình cảm nhắc đến trong những tình tiết tình cảm vợ chồng thắm thiết đó sao? Trượng phu vẽ mày cho vợ mình cả đời?”
Cố Như Cửu đang đưa tay tô son bỗng khựng lại.
“Chân mày của nàng xinh đẹp như vậy, ta lại không biết vẽ tranh, ta lo sẽ làm hỏng bức tranh vốn đang đẹp.” Chuyện mình vẽ mày cũng không biết bị vạch trần trước mặt nàng, Tấn Ưởng tỏ ra hơi xấu hổ: “Cho nên ta muốn xem trước một chút, xem nàng vẽ như thế nào.”
Cố Như Cửu nhìn thấy hình mình pháp chiếu trong gương đang mỉm cười.
“Không sao, không biết thì từ từ luyện.” Cố Như Cửu quay đầu nhìn Tấn Ưởng đứng bên cạnh: “Bắt đầu từ ngày mai, Bệ hạ có thể vẽ thử cho thiếp xem, thế nào?”
“Lỡ như làm hỏng thì sao?” Tấn Ưởng rất do dự, chăm chủ nhìn vào chân mày lá liễu xinh đẹp của Cửu Cửu nhà mình, trong lòng lại có chút chờ mong, thế nhưng hắn lo mình vẽ không đẹp thì làm sao bây giờ?
“Không có việc gì, thiếp cũng sẽ không ghét bỏ Bệ hạ.” Cố Như Cửu cười nói: “Bởi vì thiếp hiểu rõ đó là tâm ý của Bệ hạ.”
Tấn Ưởng cảm động trước tài giỏi đoán ý người của Cửu Cửu, quyết định ngày hôm nay trước tiên phải dành chút thời gian luyện tập trên giấy đã, tranh thủ ngày mai không quá xấu mặt.
Nhìn khung cảnh ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ, cung nhân phục vụ xung quanh đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Cuối cùng Cố Như Cửu còn cầm lấy tay của Tấn Ưởng, để cho hắn tự tay sơn lên móng tay của mình.
Tuy rằng, hắn sơn chẳng ra làm sao, thế nhưng nhìn ngón tay trắng nõn của Cửu Cửu được phủ lên lớp sơn móng tay hồng hồng, Tấn Ưởng vẫn có cảm giác thành tựu.
Hai người Hà Minh cùng Bạch Hiền đứng ở bên cạnh, vẻ mặt thật thà nhìn Bệ hạ giống như tìm được món đồ chơi mà mình thích, hai người liếc mắt nhìn nhau, khó tránh được nhìn thấu vài phần từ trong mắt từ đối phương.
Trên điện Chu tước, tất cả các quan viên đã đứng ngay ngắn theo đúng tước vị cao thấp của mình, mệnh phụ cũng giống như vậy, nam tả nữ hữu, đều dựa theo phẩm cấp cao thấp, không dám có chút lười nhác nào.
Cũng không trách mọi người long trọng như vậy, ngày hôm nay dù thế nào đi nữa cũng chính là lần đầu tiên Hoàng hậu chính thức lộ diện tiếp nhận triều bái, có ý nghĩa rất quan trọng, ai nguyện ý làm ra sai sót để người khác lấy cớ bắt bẻ chứ.
“Hôm nay sắc mặt của Tư Mã đại nhân sao lại khó coi hơn hôm qua thế này.” Lý Quang Cát đang đứng song song với Tư Mã Hồng, đối với vị lão nhân lớn hơn hắn nửa đời này, Lý Quang Cát luôn tỏ ra phong cách kính già yêu trẻ rất tốt đẹp, chủ động tiến lên ân cần thăm hỏi: “Chẳng lẽ tối hôm qua ngủ không được ngon giấc?”
“Bệ hạ cuối cùng cũng lập hậu, trong lòng cựu thần quá vui mừng, dĩ nhiên cũng có kích động, khó tránh khỏi ngủ không được ngon giấc.” Tư Mã Hồng quay đầu liếc Lý Quang Cát một cái: “Làm phiền Lý tướng lo lắng, ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi” Lý Quang Cát cười ha hả nói: “Một lương thần tận trung vì nước như Tư Mã đại nhân vậy nhưng dù sao cũng không nên xuất hiện đường rẽ gì mới đúng, bằng không Bệ hạ sẽ lo lắng.”.
Tư Mã Hồng nghe ông ta nói như thế, trong lòng khẽ run lên, mặt không thay đổi liếc nhìn Lý Quang Cát, không rõ những lời này của ông ta là có ý gì.
Lẽ nào chuyện xảy ra ở chi thứ ba, Lý Quang Cát đã biết?
Mặc dù trong bụng Tư Mã Hồng không nắm được chủ ý, nhưng thấy dáng vẻ nhàn nhã tự tại của Lý Quang Cát, trên mặt cũng nở một nụ cười, chắp tay nói: “Đâu có, đâu có.”.
Trương Trọng Hãn đứng ở bên cạnh hai người họ vẫn cúi đầu, trầm mặc nhìn mũi giày của mình, giống như chưa từng nghe thấy cái gì.
“Đùng, đùng, đùng...”
Tiếng trống liên tục vang lên chín tiếng, chúng thần đồng loạt xoay người, mặt hướng về giữa đại điện, sau đó lui về phía sau một bước, khom người đón chào.
“Cung nghênh Hoàng thượng, cung nghênh Hoàng hậu.”
Lúc này không ai ngẩng đầu, các đại thần đứng ở chính giữa điện chỉ có thể nhìn thấy một làn váy cung trang màu đỏ như son thêu chỉ vàng uốn lượn lướt qua, trên làn váy, còn có phượng hoàng được thêu chỉ vàng đang ngao du trong làn mây.
“Các khanh miễn lễ.” Tấn Ưởng và Cố Như Cửu nắm tay nhau bước lên đứng trên đài cao, đợi chúng thần đứng thẳng người, mới cùng nhau ngồi xuống.
Bên cạnh Long ỷ được đặt thêm phượng tọa, cho dù vẫn cao cao tại thượng như cũ, thế nhưng lại nảy sinh thêm ra vài phần nhân khí hơn ngày xưa.
Trước hết tiến lên hành lễ cho Cố Như Cửu chính là thành viên hoàng thất, khi bọn họ khom mình hành lễ thì Cố Như Cửu đứng lên, khẽ gật đầu với họ.
Hết thành viên hoàng thất thì sẽ đến tam công Cửu khanh, quốc phu nhân, quận phu nhân, Cố Như Cửu đều đứng lên gật đầu thi lễ, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không tìm ra nửa điểm không ổn.
Mặc dù những người có thể đích thân đến điện Chu Tước triều bái đã được hạn chế, thế nhưng từng nhóm người một đi tới hành lễ, Cố Như Cửu cảm giác đầu mình gật muốn gãy ra rồi, đợi tất cả mọi người hành lễ xong, nàng mới đỡ tay của nữ quan, chậm rãi quay trở về phượng tọa ngồi xuống.
Tấn Ưởng quay đầu sang nhìn nàng cười, sau đó một quan viên cầm một thánh chỉ trục ngọc thạch đứng dậy, tuyên đọc phong Cố Trường Linh làm Trung Ninh Công.
Sau đó lại liên tiếp ban ra thêm ba đạo thánh chỉ khác, tất cả đều là sắc phong người nhà Hoàng hậu nương nương.
Trung Ninh Công phu nhân phong làm Ninh Quốc phu nhân, hai người con trai của Trung Ninh Công được phong làm Hương hầu, con gái lớn đã xuất giá của Trung Ninh Công được phong làm Hương quân.
Ngay lúc tất cả quan lại chính thức triều bái, thuận tiện có mặt văn võ bá quan ở đây, trắng trợn phong thưởng người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, hoàng gia đơn giản ban cho Hoàng hậu đầy đủ thể diện.
Đây là quang vinh sủng ái cỡ nào?
Văn võ bá quan lắng nghe từng đạo thánh chỉ ban ra, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, chỉ tiếc ai bảo nhà họ không sinh ra được đứa con gái tốt được hoàng gia để mắt tới chứ, thì sao được phong tước cả nhà.
Nghĩ đến Trung Ninh Công bây giờ nhận chức thượng thư lệnh, trong lòng các quan viên bất giác nảy lên ý nghĩ đây là Cố gia điềm báo trước Cố gia sẽ nắm quyền trong triều đình này.
Mọi người ở đây cho rằng lần này danh tiếng Cố gia vương xa đến tận cùng, nào biết ngay trong buổi trầu chiều, Cố Trường Linh lại trình tấu chương xin cáo lão lên Hoàng thượng.
Bản tấu chương này vừa được dâng lên, trời còn chưa đến tối, đã truyền tới tai hầu hết các thế gia có tin tức linh thông.
“Cố Trường Linh quả nhiên là lão hồ ly.” Sau khi Lý Quang Cát biết được chuyện này, không nhịn được sinh lòng cảm khái, nếu người gặp được tình huống này là hắn; chưa chắc hắn có thể kiên quyết hạ quyết định này như Cố Trường Linh.
Tráng sĩ cắt tay áo, chẳng phải ai cũng làm được.
Thế nhưng lão thấy rất rõ, cách làm này của Cố Trường Linh cũng rất thông minh. Hiện tại Cố gia đã có một hoàng hậu, lại được phong tước toàn gia, quả thực đúng với danh xưng tiếng tăm rạng rỡ, lên như diều gặp gió.
Thế nhưng thân là triều thần, điều kiêng kỵ nhất chính là khiến đế vương này lên niềm nghi kỵ. Hiện tại Bệ hạ tin tưởng Cố gia, kính trọng hoàng hậu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngày sau Bệ hạ sẽ không nghi ngờ, sẽ không chán ghét mà vứt bỏ hoàng hậu. Đến lúc đó, hào quang của Cố gia sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Bệ hạ, cho dù Cố gia làm đúng cũng thành sai, làm sai vẫn là sai, đừng nói là danh tiếng, mà ngay cả vinh quang của ngày xưa cũng không che chở được.
Nhưng bây giờ Cố Trường Linh quả quyết xin từ quan, mặc kệ Bệ hạ có đồng ý hay không, chí ít hành động này sẽ lưu lại một ấn tượng trong lòng Bệ hạ rằng Cố gia rất thức thời.
Hoàng đế nào không thích thần tử vừa biết nghe lời lại thức thời?
Bây giờ Bệ hạ còn trẻ, chờ người bước sang tuổi trung niên, khi đó tâm tư đa nghi hơn, điều này sẽ trở thành chiêu bài cảm tình tốt nhất của Cố gia.
“Trước dây không cầu cưới con gái của Cố thị cho con chính là điều đáng tiếc nhất.” Lý Quang Cát nói với con trai: “Có một nhạc gia thức thời lại thông minh như vậy, cũng trợ giúp cho con rất nhiều.”
“Phụ thân, ngài nói đùa.” Lý Hoài Cốc cúi đầu nói: “Bất quá đã là chuyện cũ năm xưa rồi, không đáng nhắc tới.” Hôm nay hắn đã đính hôn cùng cô nương Trầm gia, chuyện đã qua nên để nó qua luôn.
Hắn hôm nay, chỉ cần nghĩ đến chuyện năm đó, sẽ nhớ đến bộ dáng muội muội ngã ngựa chết, chút tâm tư rung động thuở thiếu thời cũng đã bị khoảng thời gian đó đánh tan mất rồi.
Lý Quang Cát nhìn vẻ mặt không hề dao động của con trai, thở dài nói: “Nếu như thế, bây giờ vi phụ lại cho người chuẩn bị cho con đính hôn cùng cô nương Trầm gia.”
Cô nương dòng chính Tư Mã gia gả cho Trầm gia công tử, con trai của ông lại muốn cưới cô nương Trầm gia, mà Trầm gia lại chuẩn bị chuyển vào kinh thành, nếu như không có tâm tư gì chuyển đến đây thì còn tốt, nếu như có nảy sinh ý định nào khác, Lý gia bọn họ khó tránh khỏi cũng sẽ chịu liên lụy.
Triều Đại Phong cũng từng xảy ra vài vị công chúa rơi vào cuộc đấu tranh ngôi vị Hoàng đế, hiện tại khắp cả triều chỉ còn mỗi Đức Nghi đại trưởng công chúa này còn sống sót duy nhất, vị đại trưởng công chúa này mấy năm nay trông vẫn an ổn bình thản không chút tâm tư nào, thế nhưng ai biết được bà ta đúng là không có tâm tư gì hay không?
“Xin phụ thân yên tâm, nhi tử sẽ không để cho chuyện đó phát sinh.” Lý Hoài Cốc trầm mặc một lát sau nói: “Gả đến Lý gia chúng ta, chính là người của Lý gia chúng ta, chuyện xảy ra bên Trầm gia sẽ không liên quan gì đến nàng.”
Lý Hoài Cốc gật đầu: “Con nghĩ được như vậy cũng tốt.”
Ngoài thư phòng, Lý Ngô thị lắng nghe hai cha con họ nói chuyện với nhau, mặt không thay đổi xoay người đi về phía tiểu viện của mình.
Ở trong mắt của những nam nhân Lý gia này, nữ nhân chớ hề được phép nêu ra suy nghĩ của mình, nữ nhân, chẳng qua chỉ là công cụ sinh con nối dõi cho bọn họ mà thôi, ngay cả chính bọn họ chẳng qua chỉ vì duy trì hình tượng phồn vinh của gia tộc.
Bà đứng ở trong phủ sang trọng này, nhưng cảm thấy xung quanh tĩnh mịch, chẳng khác nào mộ phần.
Trong Tử thần điện, Cố Như Cửu gỡ trâm cài và trang sức xuống, sau khi tắm rửa xong bước ra, thấy Tấn Ưởng từ ngự thư phòng trở về, có điều sắc mặt hình như không được tốt cho lắm, liền hỏi: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy?”
Tấn Ưởng thấy nàng bước sang, tóc còn ướt, lại lôi kéo nàng ngồi xuống bên người, sau đó lấy khăn tay lau tóc cho nàng: “Nhạc phụ đại nhân dâng một loạt tấu chương lên cho trẫm.”
“Hửm.” Cố Như Cửu gật đầu, thờ ơ cầm lấy một quyển truyện ở bên cạnh, mở ra đọc, tiếp đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Cha thiếp làm cho Bệ hạ mất hứng sao?”
“Không.” Tấn Ưởng lắc đầu: “Nhạc phụ đại nhân xin từ quan.”
“Cái gì?” Cố Như Cửu cất cao giọng, ném quyển truyện trong tay qua một bên: “Cha thực sự làm như vậy?”
Tấn Ưởng trầm mặc gật đầu.
Cố Như Cửu sửng sốt chỉ chốc lát, sau đó cười nói: “Bệ hạ, việc này muốn trách thì phải trách Bệ hạ rồi.”
“Trách ta?” Tấn Ưởng không hiểu nhìn Cố Như Cửu: “Là ta đã làm cho nhạc phụ đại nhân không hài lòng sao?”
“Không, là Bệ hạ đối với phụ thân quá tốt.” Cố Như Cửu giải thích: “Ta nhớ kỹ khi còn bé từng nghe mẫu thân có nói qua, phụ thân có sở thích là viết chữ vé tranh, không có hứng thú đối với quan trường. Nhưng người Cố gia là chúng ta lại đơn bạc, nếu phụ thân không làm quan, như vậy gia tộc làm sao có thể tiếp tục duy trì phồn vinh.”
Nói đến đây, Cố Như Cửu nhịn không được cười khổ: “Bộ tộc Cố thị chúng ta dầu gì cũng là thế gia mấy trăm năm, tổ tiên từ trăm năm trước đã nhận được vinh quang cho gia tộc, cũng không thể để gia tộc xuống dốc từ trong tay của phụ thân, cho nên phụ thân không thể làm gì khác hơn là cố chống chọi đến giờ. Hôm nay Bệ hạ lại hạ chỉ phong tước cho nhà mẹ đẻ của thiếp, để cho cả nhà Cố thị được vinh quang, phụ thân không có chuyện gì phải ưu lo, nào còn nghĩ đến chuyện làm quan.”
Tấn Ưởng nhớ tới vô số các bức tranh chữ của Cố Trường Linh đã khiến bao người kinh diễm, có chút không nỡ: “Thế nhưng nhạc phụ đại nhân tài hoa vô cùng, để ngài giữ chức quan vị đó, trẫm thực sự không cam lòng.”
“Vậy Bệ hạ thử lưu cha lại xem.” Cố Như Cửu cũng chẳng mặn mà với vấn đề này, tiếp tục cầm quyển truyện lên đọc tiếp, lật một trang sách ra nói: “Có điều, thiếp thấy khả năng Bệ hạ lưu lại cha không lớn.”
Tấn Ưởng thấy Hoàng hậu nhà mình như vậy, không khỏi nhục chí, đã làm hoàng hậu còn không nghĩ cách kiếm chút phúc lợi cho nhà mẹ đẻ thì thôi đi, còn đem nguyên nhân nhạc phụ đại nhân vào triều làm quan nói cho hắn nghe, hắn thật không biết có phải có Cửu Cửu tín nhiệm hắn hay là chẳng có lòng phòng bị.
Nhưng bất kể để cái gì, đối mặt thái độ thẳng thắn này của Cố Như Cửu, càng làm cho trái tim Tấn Ưởng thêm ấm áp, giống như vừa uống xong một bình trà nóng.
Mấy ngày tiếp theo, Tấn Ưởng một mực cố gắng giữ Cố Trường Linh lại, đáng tiếc nhiệt huyết làm quan của Cố Trường Linh đã không còn, lên triều khóc lóc nói mình muốn báo đáp triều đình thế nào, chỉ đáng tiếc thân thể không chiều theo lòng người, chân đau tay đau đầu đau, toàn thân trên dưới chẳng chỗ nào khỏe mạnh, cho nên không thể tiếp tục cống hiến sức lực cho triều đình, buộc lòng phải nhẫn cơn đau cáo lão.
Thấy ông nói sức khỏe mình chỗ nào cũng bệnh tật đau nhức như vậy, rốt cục cũng bị quyết tâm của ông dọa sợ, đành phải cắn răng đóng ấn ký chấp thuận lên tấu chương xin cáo lão lần thứ mười hai của Cố Trường Linh.
Hạ triều, Tấn Ưởng có chút rầu rĩ trong bụng quay về tử thần điện, nào biết khi nước vào lại không nhìn thấy thân ảnh của Hoàng hậu, hắn liền quay đầu sang hỏi Bạch Hiền: “Hoàng hậu nương nương đâu?”
“Bệ hạ, đã qua ba ngày, Hoàng hậu nương nương cần phải dọn đến cung Loan Hòa, cho nên hiện giờ Hoàng hậu nương nương đang ở cung Loan Hòa.”
“Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không có ai báo lên cho trẫm biết?” Tấn Ưởng giận tái mặt, cứ tưởng người trong cung tự ý làm chủ, để cho Cố Như Cửu chịu khuất.
“Bệ hạ, đây không phải là... ngài đã thỏa thuận cùng lễ bộ trước hôm đại hôn rồi sao?” Hà Minh đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng nô tài tưởng rằng ngài đã biết, cho nên mới không báo cáo lên với ngài.”
“Quy củ là chết, người là sống, Hoàng hậu phải đi, sao các ngươi lại không bước ra ngăn cản?” Tấn Ưởng chắp hai tay ở sau lưng: “Huống chi dựa theo quy củ, sau khi tân gả nương xuất giá, nội trong năm ngày không được di chuyển nơi ở, như vậy mới không gây ra vết nứt trong tình cảm phu thê.”
Hà Minh cùng Bạch Hiền thầm cười ha hả trong bụng, trước đây người nói tân nương tân lang phải chung sống cùng một gian phòng là Bệ hạ, hiện tại người nói tân nương tân lang nội trong một trăm ngày không được di chuyển chỗ ở cũng là ngài, sao ngài không nói thẳng ra rằng mình luyến tiếc Hoàng hậu nương nương không thể rời xa đi?”
Mặc dù trong lòng soi mói đến mức điên cuồng, thế nhưng trên mặt cả hai người họ vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: “Bệ hạ nói có lý, là người của lễ bộ không nghĩ chu đáo.”
“Đã như vậy, trẫm vẫn phải đi đón Hoàng hậu nương nương trở về.” Tấn Ưởng xoay người bước ra ngoài điện: “Cung Loan Hòa mới vừa tu sửa, mùi nước sơn bên trong vẫn còn rất nồng.”
A, Bệ hạ, hai chữ ‘mới vừa’ của ngài hình như tiêu chuẩn vẫn chưa vượt qua một năm sao?
Bạch công công cùng Hà công công vốn là thái giám ngự tiền cận than của Bệ hạ, đương nhiên cũng bất tri bất giác đem luyện ký năng oán thầm lên đến cấp độ cao nhất rồi,
Lại lần nữa bước vào cung Loan Hòa, Cố Như Cửu phát hiện ra chỗ này còn tinh xảo hơn cả lần trước nàng tiến đến, đồng thời vật dụng trang trí bên trong cũng nhiều hơn, tất cả các vật trang trí đều được khảm hoa văn mang y cát tường, đồng thời còn có đôi có cặp.
Nàng bước vào trong viện, lúc này trong viện đã đứng đầy thái giám cung nữ người hầu của cung Loan Hòa, đứng ở vị trí cao nhất chính là đôi nam nữ ăn mặc hoa lệ hơn hẳn những người phía sau, xem ra có lẽ là quản sự cung Loan Hòa.
Làm tân chủ nhân cung Loan Hòa, dựa theo quy củ, nàng nên tiến hành một kế hoạch đọc bài ‘phát biểu cấp lãnh đạo’, chỉ tiếc Tấn Ưởng đến, để cho cái kế hoạch này sanh non.
Thấy Tấn Ưởng bước chân vội vã, Cố Như Cửu đành phải nuốt lời đang định nói vào bụng, bước lại trước mặt Tấn Ưởng trong tiếng vấn an của thái giám cung nữ, khẽ hành lễ với hắn: “Bệ hạ.”
“Cửu Cửu tới xem xét cung điện sao?” Tấn Ưởng cầm cổ tay của Cố Như Cửu, không cho nàng hành lễ.
Cố Như Cửu nhếch mày một cái, chẳng phải hôm nay nàng sẽ chính thức đến sống trong cung Loan Hòa sao?
“Pháo hoa đã đốt được một canh giờ rồi.” Nàng trào phúng cười nhạt: “Chẳng phải nói Bệ hạ cần cù tiết kiệm hay sao? Pháo bông này chẳng phải tiền tài của dân chúng sao?”
Hai tay nàng bấu chặt trên ô cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những đóa hoa lửa đỏ rực tỏa sáng trong đêm tối: “Những pháo hoa này lẽ nào không được tính là hao tài tốn của sao?”
Bảo Mai cúi đầu không dám nói lời nào, nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, nào dám xằng bậy lên tiếng bình luận chuyện của hoàng gia, nàng cũng biết cô nương nhà mình khổ sở trong lòng, cho nên chỉ có thể yên lặng lắng nghe.
Tư Mã Hương vẫn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn những đóa hoa nở rộ, rồi nhanh chóng tắt lịm chìm vào trong đêm tối, tận đến giờ tý, những tiếng nổ bôm bốp ồn ào kia cuối cùng cũng hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Nàng di chuyển đôi chân lạnh lẽo đi tới bên mép giường, nghe thấy phía bên chính viện tựa hồ có tiếng mắng chửi vọng đến, nàng ngơ ngác đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, đột nhiên đứng lên, vung tay quét sạch bộ bình trà trên bàn xuống đất, bình trà sứ vỡ nát, tiếng vỡ vụn vang lên loảng xoảng.
“Tiểu thư.” Bảo Mai lo lắng muốn bước lại, thế nhưng lại bị nàng quát đứng im.
“Đi ra ngoài!” Tư Mã Hương lạnh lùng nói: “Chớ quấy rầy ta.”
“Nô tỳ...” Bảo Mai nhìn mớ hỗn độn dưới đất, lòng thấp thỏm lo âu, nhưng thấy sắc mặt cô nương lúc này trắng xanh trông rất khó coi, đành phải từ từ thối lui ra khỏi phòng, cẩn thận canh giữ ở gian ngoài.
Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy bất ngờ chính là đến tận nửa đêm, trong phòng cũng không hề phát ra âm thanh nào nữa, nàng dần dần buồn ngủ đến mức không thể cưỡng lại được nữa, từ từ nhắm mắt lại ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Bảo Mai bị tiếng thét rất to từ bên chủ viện vọng đến đánh thức, ngay cả giày cũng chưa kịp mang, vội vã chạy vào nội thất, thấy tiểu thư vẫn còn ngủ ở trên giường, Bảo Mai chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đang chuẩn bị lặng lẽ lui ra ngoài, bên phía chủ lại vang lên tiếng khóc nức nở.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Nhận thấy được có điều không ổn, vội vàng tiến lên đánh thức Tư Mã Hương đang ngủ say: “Tiểu thư, bên phía viện hình như đã xảy ra chuyện.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Mã Hương chống tay nâng người ngồi dậy, thế nhưng, có lẽ do đêm qua nàng đứng bên cửa sổ quá lâu, cánh tay nàng hư nhược, không đỡ được sức nặng của người nàng.
Bảo Mai bước lên phía trước đưa tay ra đỡ, sau đó gọi nha hoàn thô sử chờ ở bên ngoài mang nước vào cho tiểu thư rửa mặt.
Tư Mã Hương vẫn chưa kịp thay y phục, thì đã có một vị ma ma vội vã chạy xông vào, vẫn chưa kịp nói gì, liền quỳ xuống nức nở: “Tiểu thư, thái thái đã mất.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Mã Hương rốt cục đứng không vững nữa, ngã ngồi xuống đất, kinh ngạc nhìn ma ma chạy đến truyền lời: “Tối hôm qua còn thật tốt, làm sao sẽ...”
“Thái thái... thái thái cắt mạch tự sát.” Ma ma truyền lời có thân hình hơi béo tròn, hiện đang quỳ run rẩy, có thể thấy bà hoảng sợ thế nào trước khung cảnh vừa rồi.
Bảo Mai quay đầu nhìn cô nương sắc mặt trắng bệch, cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Đỡ ta di xem.” Tư Mã Hương chống mạnh tay xuống đất cố đứng thẳng người lên, đẩy Bảo Mai đang định tiến lên đỡ mình ra, thất tha thất thểu ra ngoài
“Tiểu thư, giày của Tiểu thư...” Bảo Mai thấy tiểu thư vẫn còn mang đôi giày đế mềm chuyên đi trong phòng, vội vã quay trở lại nội thất, mở tủ giày,
lấy ra một đôi giày vải, vội vã đuổi theo.
“Bảo Mai tỷ tỷ.” Nha hoàn phụ trách trông coi giày dép của Tư Mà Hương nhìn thấy nàng vội vội vàng vàng, cúi đầu thu dọn lại ngăn tủ bị Bảo Mai lục loạn cả lên, sau khi sắp xếp lại xong xuôi, nàng nghi ngờ nhíu nhíu mày.
Bảo Mai tỷ tỷ mới vừa rồi cầm đôi giày nào? Đôi giày tiểu thư thường ngày vẫn mang mặc dù tốt, thế nhưng màu sắc khá bắt mắt, nếu lúc này tiểu thư mang đôi giày đó ra ngoài sẽ không thích hợp.
Sau chuyện con trai thái thái chi thứ ba Tư Mã gia bị chém đầu, đầu óc của bà luôn lúc tỉnh ngây, thế nhưng có ai quan tâm chuyện của một gia tộc không thực quyền cũng không nổi danh, hiện nội tình bên trong đang rối bời thế nào.
Chỉ có đám người ăn không rỗi nghề mới tỏ ra thương cảm chạy đến xem náo nhiệt còn chỏ mõm vào than thở một hơi, tiểu thư nhà bọn họ lớn lên xinh đẹp, nhưng lại bị mẫu thân và anh cả của nàng làm trễ nải...
Hiện tại tam thái thái Tư Mã gia tự sát thân vong, thế nhưng bà chết vào ngày không tốt, lại còn vào ngày thứ hai trong lễ đại hôn của đế hậu, cho nên Tư Mã Dược chẳng thể báo tang với những người khác.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, tam thái thái tự sát, tình huống như vậy có nên chôn cất trong phần mộ tổ tiên Tư Mã gia hay không, còn phải cùng thương nghị với dòng chính và chi thứ hai.
Tư Mã gia giấu nhẹm chuyện này, chẳng để lọt ra dù chỉ một lời. Huống hồ, hiện giờ tất cả mọi người trong kinh thành đang tập trung để ý đến chuyện đại hôn của đế hậu, có mấy ai thực sự đi để ý nhà bọn họ là có người đã chết hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Đại hôn ngày thứ hai, là ngày văn võ bá quan chính thức làm lễ hoàng hậu. Sáng sớm hôm nay mặc dù Cố Như Cửu vẫn ngủ chưa đủ giấc, vẫn còn cảm thấy chân tay uể oải, thắt lưng đau nhức, nhưng vẫn phải chật vật lê mình ra khỏi giường.
“Quá mệt mỏi.” Nàng nhận lấy khăn mặt còn bốc hơi nóng từ cung nữ đưa qua, phủ lên trên mặt mình, để cho mình tỉnh táo lại đôi chút.
Thấy nàng như vậy, Tấn Ưởng hơi hối hận chuyện bản thân khá một chút chơi đùa hơi trễ, liền đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, nhẹ nhàng di huyệt thái dương cho nàng: “Có đỡ hơn không?”
Mặt mình ra, sau đó đưa khăn sang lau lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, bên cạnh còn những người khác đấy.”
“Những người này đều là người thường hầu hạ bên cạnh ta, đừng lo lắng.” Tấn Ưởng bị khăn mặt che hết mặt mũi, cũng không tức giận, trái lại vui vẻ nhìn gương mặt trắng noãn của Cố Như Cửu, sau đó nhận lấy một cái khăn lông khác, giúp Cố Như Cửu lau tay: “Hai ta đã là phu thê của nhau rồi, chớ bận tâm người khác.”
Cố Như Cửu cảm thấy, tư tưởng của mình quả nhiên không được phóng khoáng.
Đế hậu thay triều phục chính thức, sau đó khi Cố Như Cửu trang điểm, Tấn Ưởng lại sáp đến gần.
“Bệ hạ, Bệ hạ đã từng nghe qua câu này chưa?” Cố Như Cửu phủ lên lớp phấn mắt màu vàng ở phía đuôi, liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tấn Ưởng.
“Cái gì?” Tấn Ưởng không hề chớp mắt hỏi lại.
“Đó chính là khi nữ nhân trang điểm, nam nhân không nên tùy ý vây xem.” Cố Như Cửu để bút xuống, sau đó lấy một cây chì kẻ mày từ trong hộp ra, tiếp đó nàng chỉ chú ý tới hai mắt Tấn Ưởng suýt phát sáng.
Nàng từ từ tô lên chân mày của mình, sau đó lại nhăn mày nói: “Bệ hạ?”
“Ta đang nhìn xem nàng vẽ chân mày như thế nào?” Tấn Ưởng không được tự nhiên khẽ ho một cái: “Những lời này chẳng phải thường được các bản truyện tình cảm nhắc đến trong những tình tiết tình cảm vợ chồng thắm thiết đó sao? Trượng phu vẽ mày cho vợ mình cả đời?”
Cố Như Cửu đang đưa tay tô son bỗng khựng lại.
“Chân mày của nàng xinh đẹp như vậy, ta lại không biết vẽ tranh, ta lo sẽ làm hỏng bức tranh vốn đang đẹp.” Chuyện mình vẽ mày cũng không biết bị vạch trần trước mặt nàng, Tấn Ưởng tỏ ra hơi xấu hổ: “Cho nên ta muốn xem trước một chút, xem nàng vẽ như thế nào.”
Cố Như Cửu nhìn thấy hình mình pháp chiếu trong gương đang mỉm cười.
“Không sao, không biết thì từ từ luyện.” Cố Như Cửu quay đầu nhìn Tấn Ưởng đứng bên cạnh: “Bắt đầu từ ngày mai, Bệ hạ có thể vẽ thử cho thiếp xem, thế nào?”
“Lỡ như làm hỏng thì sao?” Tấn Ưởng rất do dự, chăm chủ nhìn vào chân mày lá liễu xinh đẹp của Cửu Cửu nhà mình, trong lòng lại có chút chờ mong, thế nhưng hắn lo mình vẽ không đẹp thì làm sao bây giờ?
“Không có việc gì, thiếp cũng sẽ không ghét bỏ Bệ hạ.” Cố Như Cửu cười nói: “Bởi vì thiếp hiểu rõ đó là tâm ý của Bệ hạ.”
Tấn Ưởng cảm động trước tài giỏi đoán ý người của Cửu Cửu, quyết định ngày hôm nay trước tiên phải dành chút thời gian luyện tập trên giấy đã, tranh thủ ngày mai không quá xấu mặt.
Nhìn khung cảnh ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ, cung nhân phục vụ xung quanh đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Cuối cùng Cố Như Cửu còn cầm lấy tay của Tấn Ưởng, để cho hắn tự tay sơn lên móng tay của mình.
Tuy rằng, hắn sơn chẳng ra làm sao, thế nhưng nhìn ngón tay trắng nõn của Cửu Cửu được phủ lên lớp sơn móng tay hồng hồng, Tấn Ưởng vẫn có cảm giác thành tựu.
Hai người Hà Minh cùng Bạch Hiền đứng ở bên cạnh, vẻ mặt thật thà nhìn Bệ hạ giống như tìm được món đồ chơi mà mình thích, hai người liếc mắt nhìn nhau, khó tránh được nhìn thấu vài phần từ trong mắt từ đối phương.
Trên điện Chu tước, tất cả các quan viên đã đứng ngay ngắn theo đúng tước vị cao thấp của mình, mệnh phụ cũng giống như vậy, nam tả nữ hữu, đều dựa theo phẩm cấp cao thấp, không dám có chút lười nhác nào.
Cũng không trách mọi người long trọng như vậy, ngày hôm nay dù thế nào đi nữa cũng chính là lần đầu tiên Hoàng hậu chính thức lộ diện tiếp nhận triều bái, có ý nghĩa rất quan trọng, ai nguyện ý làm ra sai sót để người khác lấy cớ bắt bẻ chứ.
“Hôm nay sắc mặt của Tư Mã đại nhân sao lại khó coi hơn hôm qua thế này.” Lý Quang Cát đang đứng song song với Tư Mã Hồng, đối với vị lão nhân lớn hơn hắn nửa đời này, Lý Quang Cát luôn tỏ ra phong cách kính già yêu trẻ rất tốt đẹp, chủ động tiến lên ân cần thăm hỏi: “Chẳng lẽ tối hôm qua ngủ không được ngon giấc?”
“Bệ hạ cuối cùng cũng lập hậu, trong lòng cựu thần quá vui mừng, dĩ nhiên cũng có kích động, khó tránh khỏi ngủ không được ngon giấc.” Tư Mã Hồng quay đầu liếc Lý Quang Cát một cái: “Làm phiền Lý tướng lo lắng, ta không sao.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi” Lý Quang Cát cười ha hả nói: “Một lương thần tận trung vì nước như Tư Mã đại nhân vậy nhưng dù sao cũng không nên xuất hiện đường rẽ gì mới đúng, bằng không Bệ hạ sẽ lo lắng.”.
Tư Mã Hồng nghe ông ta nói như thế, trong lòng khẽ run lên, mặt không thay đổi liếc nhìn Lý Quang Cát, không rõ những lời này của ông ta là có ý gì.
Lẽ nào chuyện xảy ra ở chi thứ ba, Lý Quang Cát đã biết?
Mặc dù trong bụng Tư Mã Hồng không nắm được chủ ý, nhưng thấy dáng vẻ nhàn nhã tự tại của Lý Quang Cát, trên mặt cũng nở một nụ cười, chắp tay nói: “Đâu có, đâu có.”.
Trương Trọng Hãn đứng ở bên cạnh hai người họ vẫn cúi đầu, trầm mặc nhìn mũi giày của mình, giống như chưa từng nghe thấy cái gì.
“Đùng, đùng, đùng...”
Tiếng trống liên tục vang lên chín tiếng, chúng thần đồng loạt xoay người, mặt hướng về giữa đại điện, sau đó lui về phía sau một bước, khom người đón chào.
“Cung nghênh Hoàng thượng, cung nghênh Hoàng hậu.”
Lúc này không ai ngẩng đầu, các đại thần đứng ở chính giữa điện chỉ có thể nhìn thấy một làn váy cung trang màu đỏ như son thêu chỉ vàng uốn lượn lướt qua, trên làn váy, còn có phượng hoàng được thêu chỉ vàng đang ngao du trong làn mây.
“Các khanh miễn lễ.” Tấn Ưởng và Cố Như Cửu nắm tay nhau bước lên đứng trên đài cao, đợi chúng thần đứng thẳng người, mới cùng nhau ngồi xuống.
Bên cạnh Long ỷ được đặt thêm phượng tọa, cho dù vẫn cao cao tại thượng như cũ, thế nhưng lại nảy sinh thêm ra vài phần nhân khí hơn ngày xưa.
Trước hết tiến lên hành lễ cho Cố Như Cửu chính là thành viên hoàng thất, khi bọn họ khom mình hành lễ thì Cố Như Cửu đứng lên, khẽ gật đầu với họ.
Hết thành viên hoàng thất thì sẽ đến tam công Cửu khanh, quốc phu nhân, quận phu nhân, Cố Như Cửu đều đứng lên gật đầu thi lễ, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không tìm ra nửa điểm không ổn.
Mặc dù những người có thể đích thân đến điện Chu Tước triều bái đã được hạn chế, thế nhưng từng nhóm người một đi tới hành lễ, Cố Như Cửu cảm giác đầu mình gật muốn gãy ra rồi, đợi tất cả mọi người hành lễ xong, nàng mới đỡ tay của nữ quan, chậm rãi quay trở về phượng tọa ngồi xuống.
Tấn Ưởng quay đầu sang nhìn nàng cười, sau đó một quan viên cầm một thánh chỉ trục ngọc thạch đứng dậy, tuyên đọc phong Cố Trường Linh làm Trung Ninh Công.
Sau đó lại liên tiếp ban ra thêm ba đạo thánh chỉ khác, tất cả đều là sắc phong người nhà Hoàng hậu nương nương.
Trung Ninh Công phu nhân phong làm Ninh Quốc phu nhân, hai người con trai của Trung Ninh Công được phong làm Hương hầu, con gái lớn đã xuất giá của Trung Ninh Công được phong làm Hương quân.
Ngay lúc tất cả quan lại chính thức triều bái, thuận tiện có mặt văn võ bá quan ở đây, trắng trợn phong thưởng người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, hoàng gia đơn giản ban cho Hoàng hậu đầy đủ thể diện.
Đây là quang vinh sủng ái cỡ nào?
Văn võ bá quan lắng nghe từng đạo thánh chỉ ban ra, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, chỉ tiếc ai bảo nhà họ không sinh ra được đứa con gái tốt được hoàng gia để mắt tới chứ, thì sao được phong tước cả nhà.
Nghĩ đến Trung Ninh Công bây giờ nhận chức thượng thư lệnh, trong lòng các quan viên bất giác nảy lên ý nghĩ đây là Cố gia điềm báo trước Cố gia sẽ nắm quyền trong triều đình này.
Mọi người ở đây cho rằng lần này danh tiếng Cố gia vương xa đến tận cùng, nào biết ngay trong buổi trầu chiều, Cố Trường Linh lại trình tấu chương xin cáo lão lên Hoàng thượng.
Bản tấu chương này vừa được dâng lên, trời còn chưa đến tối, đã truyền tới tai hầu hết các thế gia có tin tức linh thông.
“Cố Trường Linh quả nhiên là lão hồ ly.” Sau khi Lý Quang Cát biết được chuyện này, không nhịn được sinh lòng cảm khái, nếu người gặp được tình huống này là hắn; chưa chắc hắn có thể kiên quyết hạ quyết định này như Cố Trường Linh.
Tráng sĩ cắt tay áo, chẳng phải ai cũng làm được.
Thế nhưng lão thấy rất rõ, cách làm này của Cố Trường Linh cũng rất thông minh. Hiện tại Cố gia đã có một hoàng hậu, lại được phong tước toàn gia, quả thực đúng với danh xưng tiếng tăm rạng rỡ, lên như diều gặp gió.
Thế nhưng thân là triều thần, điều kiêng kỵ nhất chính là khiến đế vương này lên niềm nghi kỵ. Hiện tại Bệ hạ tin tưởng Cố gia, kính trọng hoàng hậu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngày sau Bệ hạ sẽ không nghi ngờ, sẽ không chán ghét mà vứt bỏ hoàng hậu. Đến lúc đó, hào quang của Cố gia sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Bệ hạ, cho dù Cố gia làm đúng cũng thành sai, làm sai vẫn là sai, đừng nói là danh tiếng, mà ngay cả vinh quang của ngày xưa cũng không che chở được.
Nhưng bây giờ Cố Trường Linh quả quyết xin từ quan, mặc kệ Bệ hạ có đồng ý hay không, chí ít hành động này sẽ lưu lại một ấn tượng trong lòng Bệ hạ rằng Cố gia rất thức thời.
Hoàng đế nào không thích thần tử vừa biết nghe lời lại thức thời?
Bây giờ Bệ hạ còn trẻ, chờ người bước sang tuổi trung niên, khi đó tâm tư đa nghi hơn, điều này sẽ trở thành chiêu bài cảm tình tốt nhất của Cố gia.
“Trước dây không cầu cưới con gái của Cố thị cho con chính là điều đáng tiếc nhất.” Lý Quang Cát nói với con trai: “Có một nhạc gia thức thời lại thông minh như vậy, cũng trợ giúp cho con rất nhiều.”
“Phụ thân, ngài nói đùa.” Lý Hoài Cốc cúi đầu nói: “Bất quá đã là chuyện cũ năm xưa rồi, không đáng nhắc tới.” Hôm nay hắn đã đính hôn cùng cô nương Trầm gia, chuyện đã qua nên để nó qua luôn.
Hắn hôm nay, chỉ cần nghĩ đến chuyện năm đó, sẽ nhớ đến bộ dáng muội muội ngã ngựa chết, chút tâm tư rung động thuở thiếu thời cũng đã bị khoảng thời gian đó đánh tan mất rồi.
Lý Quang Cát nhìn vẻ mặt không hề dao động của con trai, thở dài nói: “Nếu như thế, bây giờ vi phụ lại cho người chuẩn bị cho con đính hôn cùng cô nương Trầm gia.”
Cô nương dòng chính Tư Mã gia gả cho Trầm gia công tử, con trai của ông lại muốn cưới cô nương Trầm gia, mà Trầm gia lại chuẩn bị chuyển vào kinh thành, nếu như không có tâm tư gì chuyển đến đây thì còn tốt, nếu như có nảy sinh ý định nào khác, Lý gia bọn họ khó tránh khỏi cũng sẽ chịu liên lụy.
Triều Đại Phong cũng từng xảy ra vài vị công chúa rơi vào cuộc đấu tranh ngôi vị Hoàng đế, hiện tại khắp cả triều chỉ còn mỗi Đức Nghi đại trưởng công chúa này còn sống sót duy nhất, vị đại trưởng công chúa này mấy năm nay trông vẫn an ổn bình thản không chút tâm tư nào, thế nhưng ai biết được bà ta đúng là không có tâm tư gì hay không?
“Xin phụ thân yên tâm, nhi tử sẽ không để cho chuyện đó phát sinh.” Lý Hoài Cốc trầm mặc một lát sau nói: “Gả đến Lý gia chúng ta, chính là người của Lý gia chúng ta, chuyện xảy ra bên Trầm gia sẽ không liên quan gì đến nàng.”
Lý Hoài Cốc gật đầu: “Con nghĩ được như vậy cũng tốt.”
Ngoài thư phòng, Lý Ngô thị lắng nghe hai cha con họ nói chuyện với nhau, mặt không thay đổi xoay người đi về phía tiểu viện của mình.
Ở trong mắt của những nam nhân Lý gia này, nữ nhân chớ hề được phép nêu ra suy nghĩ của mình, nữ nhân, chẳng qua chỉ là công cụ sinh con nối dõi cho bọn họ mà thôi, ngay cả chính bọn họ chẳng qua chỉ vì duy trì hình tượng phồn vinh của gia tộc.
Bà đứng ở trong phủ sang trọng này, nhưng cảm thấy xung quanh tĩnh mịch, chẳng khác nào mộ phần.
Trong Tử thần điện, Cố Như Cửu gỡ trâm cài và trang sức xuống, sau khi tắm rửa xong bước ra, thấy Tấn Ưởng từ ngự thư phòng trở về, có điều sắc mặt hình như không được tốt cho lắm, liền hỏi: “Bệ hạ, ngài làm sao vậy?”
Tấn Ưởng thấy nàng bước sang, tóc còn ướt, lại lôi kéo nàng ngồi xuống bên người, sau đó lấy khăn tay lau tóc cho nàng: “Nhạc phụ đại nhân dâng một loạt tấu chương lên cho trẫm.”
“Hửm.” Cố Như Cửu gật đầu, thờ ơ cầm lấy một quyển truyện ở bên cạnh, mở ra đọc, tiếp đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Cha thiếp làm cho Bệ hạ mất hứng sao?”
“Không.” Tấn Ưởng lắc đầu: “Nhạc phụ đại nhân xin từ quan.”
“Cái gì?” Cố Như Cửu cất cao giọng, ném quyển truyện trong tay qua một bên: “Cha thực sự làm như vậy?”
Tấn Ưởng trầm mặc gật đầu.
Cố Như Cửu sửng sốt chỉ chốc lát, sau đó cười nói: “Bệ hạ, việc này muốn trách thì phải trách Bệ hạ rồi.”
“Trách ta?” Tấn Ưởng không hiểu nhìn Cố Như Cửu: “Là ta đã làm cho nhạc phụ đại nhân không hài lòng sao?”
“Không, là Bệ hạ đối với phụ thân quá tốt.” Cố Như Cửu giải thích: “Ta nhớ kỹ khi còn bé từng nghe mẫu thân có nói qua, phụ thân có sở thích là viết chữ vé tranh, không có hứng thú đối với quan trường. Nhưng người Cố gia là chúng ta lại đơn bạc, nếu phụ thân không làm quan, như vậy gia tộc làm sao có thể tiếp tục duy trì phồn vinh.”
Nói đến đây, Cố Như Cửu nhịn không được cười khổ: “Bộ tộc Cố thị chúng ta dầu gì cũng là thế gia mấy trăm năm, tổ tiên từ trăm năm trước đã nhận được vinh quang cho gia tộc, cũng không thể để gia tộc xuống dốc từ trong tay của phụ thân, cho nên phụ thân không thể làm gì khác hơn là cố chống chọi đến giờ. Hôm nay Bệ hạ lại hạ chỉ phong tước cho nhà mẹ đẻ của thiếp, để cho cả nhà Cố thị được vinh quang, phụ thân không có chuyện gì phải ưu lo, nào còn nghĩ đến chuyện làm quan.”
Tấn Ưởng nhớ tới vô số các bức tranh chữ của Cố Trường Linh đã khiến bao người kinh diễm, có chút không nỡ: “Thế nhưng nhạc phụ đại nhân tài hoa vô cùng, để ngài giữ chức quan vị đó, trẫm thực sự không cam lòng.”
“Vậy Bệ hạ thử lưu cha lại xem.” Cố Như Cửu cũng chẳng mặn mà với vấn đề này, tiếp tục cầm quyển truyện lên đọc tiếp, lật một trang sách ra nói: “Có điều, thiếp thấy khả năng Bệ hạ lưu lại cha không lớn.”
Tấn Ưởng thấy Hoàng hậu nhà mình như vậy, không khỏi nhục chí, đã làm hoàng hậu còn không nghĩ cách kiếm chút phúc lợi cho nhà mẹ đẻ thì thôi đi, còn đem nguyên nhân nhạc phụ đại nhân vào triều làm quan nói cho hắn nghe, hắn thật không biết có phải có Cửu Cửu tín nhiệm hắn hay là chẳng có lòng phòng bị.
Nhưng bất kể để cái gì, đối mặt thái độ thẳng thắn này của Cố Như Cửu, càng làm cho trái tim Tấn Ưởng thêm ấm áp, giống như vừa uống xong một bình trà nóng.
Mấy ngày tiếp theo, Tấn Ưởng một mực cố gắng giữ Cố Trường Linh lại, đáng tiếc nhiệt huyết làm quan của Cố Trường Linh đã không còn, lên triều khóc lóc nói mình muốn báo đáp triều đình thế nào, chỉ đáng tiếc thân thể không chiều theo lòng người, chân đau tay đau đầu đau, toàn thân trên dưới chẳng chỗ nào khỏe mạnh, cho nên không thể tiếp tục cống hiến sức lực cho triều đình, buộc lòng phải nhẫn cơn đau cáo lão.
Thấy ông nói sức khỏe mình chỗ nào cũng bệnh tật đau nhức như vậy, rốt cục cũng bị quyết tâm của ông dọa sợ, đành phải cắn răng đóng ấn ký chấp thuận lên tấu chương xin cáo lão lần thứ mười hai của Cố Trường Linh.
Hạ triều, Tấn Ưởng có chút rầu rĩ trong bụng quay về tử thần điện, nào biết khi nước vào lại không nhìn thấy thân ảnh của Hoàng hậu, hắn liền quay đầu sang hỏi Bạch Hiền: “Hoàng hậu nương nương đâu?”
“Bệ hạ, đã qua ba ngày, Hoàng hậu nương nương cần phải dọn đến cung Loan Hòa, cho nên hiện giờ Hoàng hậu nương nương đang ở cung Loan Hòa.”
“Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không có ai báo lên cho trẫm biết?” Tấn Ưởng giận tái mặt, cứ tưởng người trong cung tự ý làm chủ, để cho Cố Như Cửu chịu khuất.
“Bệ hạ, đây không phải là... ngài đã thỏa thuận cùng lễ bộ trước hôm đại hôn rồi sao?” Hà Minh đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng nô tài tưởng rằng ngài đã biết, cho nên mới không báo cáo lên với ngài.”
“Quy củ là chết, người là sống, Hoàng hậu phải đi, sao các ngươi lại không bước ra ngăn cản?” Tấn Ưởng chắp hai tay ở sau lưng: “Huống chi dựa theo quy củ, sau khi tân gả nương xuất giá, nội trong năm ngày không được di chuyển nơi ở, như vậy mới không gây ra vết nứt trong tình cảm phu thê.”
Hà Minh cùng Bạch Hiền thầm cười ha hả trong bụng, trước đây người nói tân nương tân lang phải chung sống cùng một gian phòng là Bệ hạ, hiện tại người nói tân nương tân lang nội trong một trăm ngày không được di chuyển chỗ ở cũng là ngài, sao ngài không nói thẳng ra rằng mình luyến tiếc Hoàng hậu nương nương không thể rời xa đi?”
Mặc dù trong lòng soi mói đến mức điên cuồng, thế nhưng trên mặt cả hai người họ vẫn tỏ ra nghiêm túc nói: “Bệ hạ nói có lý, là người của lễ bộ không nghĩ chu đáo.”
“Đã như vậy, trẫm vẫn phải đi đón Hoàng hậu nương nương trở về.” Tấn Ưởng xoay người bước ra ngoài điện: “Cung Loan Hòa mới vừa tu sửa, mùi nước sơn bên trong vẫn còn rất nồng.”
A, Bệ hạ, hai chữ ‘mới vừa’ của ngài hình như tiêu chuẩn vẫn chưa vượt qua một năm sao?
Bạch công công cùng Hà công công vốn là thái giám ngự tiền cận than của Bệ hạ, đương nhiên cũng bất tri bất giác đem luyện ký năng oán thầm lên đến cấp độ cao nhất rồi,
Lại lần nữa bước vào cung Loan Hòa, Cố Như Cửu phát hiện ra chỗ này còn tinh xảo hơn cả lần trước nàng tiến đến, đồng thời vật dụng trang trí bên trong cũng nhiều hơn, tất cả các vật trang trí đều được khảm hoa văn mang y cát tường, đồng thời còn có đôi có cặp.
Nàng bước vào trong viện, lúc này trong viện đã đứng đầy thái giám cung nữ người hầu của cung Loan Hòa, đứng ở vị trí cao nhất chính là đôi nam nữ ăn mặc hoa lệ hơn hẳn những người phía sau, xem ra có lẽ là quản sự cung Loan Hòa.
Làm tân chủ nhân cung Loan Hòa, dựa theo quy củ, nàng nên tiến hành một kế hoạch đọc bài ‘phát biểu cấp lãnh đạo’, chỉ tiếc Tấn Ưởng đến, để cho cái kế hoạch này sanh non.
Thấy Tấn Ưởng bước chân vội vã, Cố Như Cửu đành phải nuốt lời đang định nói vào bụng, bước lại trước mặt Tấn Ưởng trong tiếng vấn an của thái giám cung nữ, khẽ hành lễ với hắn: “Bệ hạ.”
“Cửu Cửu tới xem xét cung điện sao?” Tấn Ưởng cầm cổ tay của Cố Như Cửu, không cho nàng hành lễ.
Cố Như Cửu nhếch mày một cái, chẳng phải hôm nay nàng sẽ chính thức đến sống trong cung Loan Hòa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.