Chương 56:
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
13/12/2023
“Đại trưởng công chúa, mời đi hướng bên này.” Thái giám áo lam khom người đi phía trước dẫn đường, Đức Nghi đại trưởng công chúa bước xuống xe ngựa, vươn tay để cho cháu dâu đỡ, chậm rãi đi về phía trước.
Đi được một đoạn, cước bộ của bà hơi chậm lại, có chút nghi ngờ nói: “Con đường này dường như không đi đến cung Loan Hòa.”
“Hồi bẩm đại trưởng công chúa, hiện tại Hoàng hậu nương nương ở tại Tử Thần điện.” Thái giám áo lam xoay người, chắp tay nói với Đức Nghi đại trưởng công chúa: “Cho nên mới đi con đường bên này.”
“Tử Thần điện?” Đức Nghi đại trưởng công chúa khẽ nhíu mày, không vui nói: “Tổ chế Tấn gia đã quy định rõ, Hoàng hậu sống ở cung Loan Hòa, cớ sao Hoàng hậu lại không hiểu quy củ như vậy?”
Trước đây bà cố tình đưa tôn nữ của mình vào cung làm Hoàng hậu, dù bà đã ám chỉ rõ điều này thế nhưng Chu thị vẫn thờ ơ chẳng thèm đoái hoài gì đến, rơi vào bước đường cùng, buộc lòng bà phải để cho tôn nữ đính hôn cùng công tử Lý gia, dù vậy, trong bụng vẫn bực bội không vui, hiện tại thấy đế hậu thành hôn gần ba tháng, Hoàng hậu vẫn còn sống trong Tử Thần điện, càng nảy sinh lòng bất mãn với Hoàng hậu nhiều hơn.
Thái giám áo lam dẫn đường nghe bà nói như thế, vùi đầu càng thấp xuống, quay đầu trầm mặc tiếp tục bước về phía trước dẫn đường, chỉ là vẻ tiếu ý trên mặt phai nhạt không ít.
Tư Mã Linh nghiêng đầu nhìn vị tổ mẫu này của mình, thấy dung nhan bà đã lộ vẻ già nua, nhưng vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng, kim sức xa hoa cài lên búi tóc muối tiêu lại toát ra hơi lạnh của mùa đông tuyết phủ, xung quanh như có hàn khí tỏa ra.
Vào Càn Khôn cung, thái giám áo lam trực tiếp dẫn họ bước vào trong Tử Thần điện, Tư Mã Linh nhận thấy đoạn đường đi đến đây có rất nhiều Long cấm vệ đứng trang nghiêm dọc theo đường đi, tận đến gần đại môn Tử Thần điện thì số lượng Long cấm vệ này mới được thay thế bằng những thái giám khỏe mạnh.
Trang phục những thái giám này không giống với thái giám áo lam kia, màu áo thái giám được đổi thành màu lam đậm, không chỉ trên áo có thêu chim bay, mà bên hông còn đeo loan đao. Nếu không phải bọn họ mặt mày nhẵn nhụi, lại đội mũ chuyên dụng dành cho thái giám, có lẽ Tư Mã Linh sẽ cho rằng bọn họ chính là thị vệ trong cung.
“Công công.” Thái giám áo lam đi tới của, hành lễ với Hà Minh đang đứng gác bên ngoài cửa: “Đức Nghi đại trưởng công chúa đến rồi.” Nói xong, hắn lại khom người làm một lễ nhỏ với Hà Minh.
Hà Minh gật đầu, sau đó chắp tay quay sang Đức Nghi đại trưởng công chúa đang đứng dưới bậc thang: “Nô tài gặp qua đại trưởng công chúa, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương đang ở tiền thính chờ ngài, mời.”
Đức Nghi đại trưởng công chúa thấy thái giám này mặc áo đỏ, trên y phục còn được thêu hoa văn, biết đây là thái giám bậc cao làm việc bên cạnh Hoàng đế, bà khẽ gật đầu một cái, bước lên bậc thang.
Tư Mã Linh quay sang cười cười với Hà Minh, vội vàng đỡ tay của Đức Nghi đại trưởng công chúa theo.
Hà Minh rất cung kính cùng bước đi theo sau lưng họ, mặt không thay đổi đi vào đại môn.
Chờ bọn họ đi qua hết, thái giám áo lam đi ở bên ngoài mới nhẹ giọng mắng: “Cái thứ gì đâu.”
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cùng sống ở Tử Thần điện, Thái hậu không có ý kiến, triều thần không có ý kiến, ngay cả những người trong hoàng thất cũng không nói ra nói vào điều gì, ngược lại cái vị đại trưởng công chúa mới từ quận Tang Kiền trở về lại lắm chuyện.
Cũng không nhìn xem thiên hạ hiện giờ là do ai làm chủ, cái hậu cung này là do ai làm chủ.
Đức Nghi đại trưởng công chúa vẫn chưa bước vào trong tiền thính đã nghe bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, bà dừng bước lại nhìn Hà Minh: “Bên trong còn có người khác?”
Hà Minh làm như không nhìn ra vẻ bất mãn trong đáy mắt của Đức Nghi đại trưởng công chúa, thở dài nói: “Hồi bẩm về đại trưởng công chúa, là
Bình Quận Vương phủ Thế tử phi đang ở trong trò chuyện cùng Hoàng hậu nương nương.”
Nghe thấy người ngồi trong là người hoàng gia, sắc mặt Đức Nghi đại trưởng công chúa mới dịu đi đôi chút, bước về phía cửa tiền thính. Hà Minh thấy thế, bước chân cũng đi nhanh hơn, khi bà bước vào trong tiền thính, lại đi tới trước mặt Cố Như Cửu, chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương, Đức Nghi đại trưởng công chúa đến.”
Nghe vậy, Cố Như Cửu dừng câu chuyện phiếm đang nói dở với Bình Quận Vương phủ thế tử phi, sau đó cười khanh khách nhìn sang cửa. Nhìn thấy một lão phụ nhân gầy gò nhưng tinh thần sáng láng đang đi đến, một tay bà cầm đầu phượng của quải trượng, tay kia vịnh tay của một nữ tử xinh đẹp có phong thái nổi bật, bước từng bước vô cùng vững vàng.
Nữ tử xinh đẹp kia, Cố Như Cửu chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, nàng đã mấy tháng chưa gặp mặt Tư Mã Linh, hiện tại đối phương đã toát ra vài phần ý vị hơn thời khuê các, thiếu vài phần ngây thơ thời thiếu nữ, thoạt nhìn càng thêm mê người.
Tư Mã Linh đi vào tiền thính, thấy bên trong phòng ngoại trừ Cố Như Cửu cùng bà cô được gả đến Bình Quận Vương phủ ra còn có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ mặc hoa phục, nam tử trẻ tuổi này ngồi sóng vai với Cố Như Cửu, tỏ ra vô cùng thân thiết. Nàng ngẩn người, rồi nhanh chóng định thần lại.
“Thần phụ gặp qua Hoàng thượng, gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Tuy rằng Cố Như Cửu khi còn ở khuê các, không nổi danh bằng nàng, thế nhưng nàng lại không có phúc khí bằng đối phương, trở thành Hoàng hậu nương nương tôn quý. Cho nên Tư Mã Linh vẫn phải tuân theo quy củ hành lễ với nàng, hoàn toàn không tỏ ra bất mãn không vui.
Đức Nghi đại trưởng công chúa đưa quải trượng phượng cho cung nữ bên cạnh, sau đó chậm rãi quỳ gối, tựa hồ định hành lễ với Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu.
“Cô tổ mẫu không cần đa lễ.” Tấn Ưởng nhìn Đức Nghi đại trưởng công chúa rồi giơ tay lên, Bạch Hiền nhanh nhẹn bước lại đỡ Đức Nghi đại trưởng công chúa ngồi xuống ghế.
Sau khi Đức Nghi đại trưởng công chúa ngồi xuống, lại cười nói: “Nghe nói Bệ hạ cùng nương nương đại hôn, trong lòng mừng rỡ không thôi, chỉ tiếc lúc đó đang trên đường, không thể đích thân đến chúc phúc. Lại bỏ lỡ đại hôn của Bệ hạ, ta tiếc nuối vạn phần.” Nói xong, tiếp nhận chiếc hộp từ trong tay tỳ nữ phía sau: “Đây là vòng tay huyết ngọc được phụ hoàng ban thưởng cho ta vào ngày ta xuất giá khi xưa. Hôm nay mượn hoa hiến phật, đem vật này hiến tặng cho Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương không nên ghét bỏ.”
“Đã là vật trân quý do cụ cố tặng cho cô tổ mẫu, sao ta có thể cầm?” Cố Như Cửu từ chối nói: “Tâm ý tốt đẹp của cô tổ mẫu, ta xin nhận, chỉ là…”
“Nương nương chớ từ chối, tục ngữ nói hoa tươi tăng giai nhân, vòng tay huyết ngọc này cũng phải phối cùng mỹ nhân mới xứng.” Đức Nghi đại trưởng công chúa đứng lên, cầm hộp đi tới trước mặt Cố Như Cửu: “Chỉ cần nương nương không ngại là tốt rồi.”
“Ta đây không thể làm gì khác hơn là cảm ơn cô tổ mẫu tặng cho trân phẩm như vậy.” Cố Như Cửu đứng dậy tiếp nhận hộp, sau đó quỳ gối thi lễ với Đức Nghi đại trưởng công chúa.
Đức Nghi đại trưởng công chúa đứng yên, nhận lễ này của nàng.
Tấn Ưởng ngồi bên cạnh, nét mặt sa sầm, sự vui vẻ phai nhạt đi không ít, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Bạch Hiền tiến lên đỡ Đức Nghi đại trưởng công chúa quay trở lại ghế ngồi, Cố Như Cửu không mở hộp ra xem, xoay người đưa hộp cho cung nữ thiếp thân Bảo Lục, sau đó quay lại ngồi xuống bên người Tấn Ưởng.
Tấn Ưởng ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, sau đó quay sang nói với Đức Nghi đại trưởng công chúa: “Cô tổ mẫu đã hồi kinh, sau này không cần quay về quận Tang Kiền. Trẫm nghe nói biểu huynh hiện đang làm việc ở Hồng Lư Tự, làm rất khá.”
“Được hồng phúc của Hoàng thượng, miễn cưỡng không tính là mất mặt mà thôi.” Đức Nghi đại trưởng công chúa cười cười, sau đó nói với Tấn Ưởng,” Nhiều năm không vào kinh, kinh thành tựa hồ phồn hoa hơn rất nhiều so với năm ta xuất giá.”
Tấn Ưởng cười nói: “Là hoàng tổ phụ cùng phụ hoàng quản lý đâu ra đấy.”
Tiên đế đức hạnh thế nào, trong lòng mọi người đang ngồi ở đây đều biết rõ, thế nhưng Tấn Ưởng nói như vậy, ai cũng không thể phản bác. Đức Nghi đại trưởng công chúa cũng không nghị luận chuyện tiên đế, chỉ nói: “Suốt chặng đường đi đến đây, ta thường nghe người qua đường bàn luận chuyện BỆ HẠ, NÓI Bệ hạ là một hoàng đế tốt, thậm chí những đứa bé còn hát vè thế này… Đại Phong có Đức Long, ngũ cốc được mùa, làm ăn thịnh vượng, tuy là lời nói của trẻ nhỏ, nhưng qua đó có thể thấy được bách tính hết sức kính yêu ngài.”
Sau khi Tấn Ưởng đăng cơ đã lấy niên hiệu là Đức Long, cho nên dân gian lại gọi hắn là hoàng đế Đức Long.
Cố Như Cửu yên lặng nhìn vị đại trưởng công chúa này buông lời hoa mỹ khen ngợi Tấn Ưởng, hoàn toàn không có ý cắt ngang.
Bất quá Tấn Ưởng tựa hồ chẳng mấy hứng thú với kiểu tung hứng này, sau khi khiêm nhường vài câu, liền đem câu chuyện chuyển sang phía Bình Quận vương phủ thế tử phi, lại hỏi vài ba câu về sức khỏe Bình Quận vương và những chuyện linh tinh khác.
“Đa tạ Bệ hạ quan tâm, gần đây sức khỏe công công vẫn khỏe mạnh cường tráng, chỉ tiếc rằng thân thể già nua, không thể phân ưu cùng Bệ hạ.” Bình Quận vương thế tử phi kính cẩn hồi đáp: “Mỗi khi lão nhận gia nhắc đến Bệ hạ, lại khen không dứt miệng, còn thường xuyên đôn thốc hậu bối trong nhà cố gắng chăm chỉ, phân ưu cùng Bệ hạ.”
“Thúc tổ phụ lớn tuổi, lão nhân gia vẫn giữ được sức khỏe, sống vui vẻ đã là phân ưu giúp trẫm rồi.” Tấn Ưởng đột nhiên thở dài nói: “Gần đây đường huynh có khỏe chăng? Đã nhậm chức ở trong triều chưa?”
Bình Quận Vương thế tử phi nghe nói như thế, trong lòng vui vẻ, nét mặt càng thêm cung kính: “Khuyển tử gần đây cũng tốt, so với ngày xưa tiến bộ rất nhiều, chỉ là phụ thân cảm thấy năng lực hắn chưa đủ, cho nên cũng không để cho nó vào triều nhậm chức.”
“Thúc phụ điểm nào cũng tốt, chẳng qua quá nghiêm túc rồi, trẫm còn nhớ võ thuật của đường huynh rất khá, không chỉ có tài bắn cung bách phát bách trúng, đao pháp cũng thập phần xuất chúng.” Tấn Ưởng vuốt ve miệng chén trà, sau đó nói: “Trước đó vài ngày trẫm thăng chức cửu huynh làm Long thống lĩnh cấm vệ, chiếc ghế phó thống lĩnh vẫn còn trống, trẫm muốn
để cho đường huynh giúp trẫm bổ túc chiếc ghế này, chẳng biết ý thím như thế nào?”
Long cấm vệ phó thống lĩnh? Đây chính là quan thực sai tam phẩm, hơn nữa còn là chức ngự tiền viên quan nhỏ. Bình Quận Vương thế tử phi đương nhiên rất vui vẻ, liền nói: “Khuyển tử có thể dốc sức vì Hoàng thượng là phúc khí, thần phụ thay mặt khuyển tử tạ ơn Hoàng thượng ân chuẩn.”
Điều này không chỉ là ân huệ mà còn là một ân huệ lớn. Nhà bọn họ mặc dù là hoàng tộc, thế nhưng vẫn không có quyền có thế, trong nhà lúc này cũng rất sa sút, hiện tại Hoàng thượng nguyện ý để cho con trai của bà giữ chức vị phó thống lĩnh Long cấm vệ tam phẩm, làm sao nàng không cao hứng cho được.
Đức Nghi đại trưởng công chúa liếc nhìn vẻ mặt vui mừng của Bình Quận Vương thế tử phi, sắc mặt hơi trầm xuống. Ở trong nội tâm bà, vẫn không mấy ưa thích gì Bình Quận vương cùng Khang Quận vương. Năm đó lúc tranh đoạt đế vị, hai người kia chỉ biết ngã theo chiều gió chẳng có chút chủ kiến. Bất quá, cũng may nhờ vậy lại bớ được hai người nhu nhược vô năng, sau khi tân đế đăng cơ, bọn họ mới được huynh trưởng tha thứ, phân cho tước vị quận vương, sống cuộc sống nhàn tản qua ngày.
Về sau cháu của nàng đăng cơ, đứa cháu này lại là một người dễ xiêu lòng, cuộc sống của hai người này trong kinh thành càng thoải mái hơn trước. Hiện tại cháu chết bệnh, vị hoàng đế được nhận làm con thừa tự này tuổi còn trẻ tựa hồ không dễ dàng chung sống giống như tiên đế, hai vị lão nhân này lại lần nữa co chân rụt đầu, chẳng có chút dáng vẻ của một trưởng bối.
Kể từ khi bà được gả đến quận Tang Kiền, vẫn bình lặng sống, không dám can dự đến chuyện tranh đấu hoàng vị giữa các huynh đệ tỷ muội. Sự thật chứng minh, quyết định ban đầu của bà như vậy là đúng, những năm qua có biết bao huynh đệ tỷ muội đã chết, hiện tại sống sót cũng chỉ có bà cùng hai ca ca nhu nhược vô năng này.
Thời gian ngồi trò chuyện thoáng chốc đã trôi qua mấy nén hương, Đức Nghi thấy tình cảm phu thê giữa đế hậu có điều gì đó mờ ám, thì lòng bất mãn đối với Hoàng hậu càng thêm sâu.
Thân làm Hoàng hậu, từ trước đến nay đều phải chú ý đoan trang khoan thai, ở trước mặt trưởng bối như bà, lại liếc mắt đưa tình cùng Hoàng đế, cũng quá mức lẳng lơ ngả ngớn.
Ở trong mắt Đức Nghi đại trưởng công chúa, Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười hoặc là hành động xoay chén trà cũng không toát ra vẻ trang nghiêm. Nếu phi tần tỳ thiếp làm như vậy, bà có thể làm bộ không phát hiện, nhưng những cử chỉ như vậy sao một Hoàng hậu có thể làm ra?
“Tình cảm giữa Bệ hạ và Hoàng hậu tựa hồ rất tốt?” Khi nhìn thấy Tấn Ưởng làm như lỡ tay cầm tách trà của Cố Như Cửu lên, Đức Nghi đại trưởng công chúa không thể nhịn thêm được nữa, bà liếc mắt nhìn sang Cố Như Cửu: “Cho nên ngay cả tách trà cũng không phân biệt của ta của ngươi.”
Bình Quận Vương thế tử phi nghe nói như thế, sợ Hoàng hậu nương nương bẽ mặt, vội vàng cười nói: “Đế hậu tình thâm, đây là phúc khí của Đại Phong chúng ta.”
“Hoàng hậu chính là thê tử của trẫm, nếu đã là thê tử thì đâu còn phân biệt ta ngươi nữa.” Tấn Ưởng nâng tách trà đưa lên mép, thong thả ung dung uống một ngụm, cười nhìn Cố Như Cửu, nói với Đức Nghi: “Trái lại đã để cô tổ mẫu chê cười.”
Thấy Tấn Ưởng chẳng tỏ ra cố kỵ lời nói vừa rồi của mình, lại nâng tách trà lên uống ngay trước mặt mình, sắc mặt Đức Nghi trầm xuống, nhưng lại là không thể lên tiếng trách mắng Tấn Ưởng, buộc lòng phải quay đầu nói với Cố Như Cửu: “Là Hoàng hậu đã chăm sóc Bệ hạ rất tốt.”
Lời này có ý gì?
Bình Quận Vương thế tử phi quay đầu nhìn Đức Nghi, vị bà cô này cần gì phải gây khó khăn với Hoàng hậu chứ, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho Hoàng hậu và Thái hậu bất mãn sao?
Hơn nữa Hoàng thượng…
Nàng xem ánh mắt đạm mạc của hoàng đế, liền vội vã dời tầm mắt của mình, chỉ sợ ngay cả trong lòng Hoàng thượng cũng không mấy vui.
“Thân là thê tử của Bệ hạ, chiếu cố tốt Bệ hạ cũng là lẽ thường tình.” Cố Như Cửu cười nhìn nhìn Đức Nghi đại trưởng công chúa, khẽ hất cằm lên nói: “Ngay cả mẫu hậu cũng khoe bổn cung chăm sóc Bệ hạ rất tốt, ngay cả y phục cũng lo chu toàn.”
Bình Quận Vương thế tử phi cười thầm trong bụng, lời của Hoàng hậu là mắng Đức Nghi đại trưởng công chúa xen vào việc của người khác, ngay cả Thái hậu cũng không lên tiếng, bà ta lấy gì chỉ trỏ?
“Thần phụ thấy dạo gần đây thân thể Bệ hạ béo tròn hơn so với xưa.” Bình Quận Vương thế tử phi có ý định lấy lòng đế hậu, cho nên tiếp lời của Cố Như Cửu: “Xem ra là nhờ Hoàng hậu nương nương chăm nom cho người.”
“Không chỉ có vậy.” Tấn Ưởng lắc đầu cười nói: “Từ khi có Hoàng hậu, mỗi ngày trẫm đều ăn nhiều hơn hai chén cơm, có thể không mập lên được sao?”
“Mập lên thì tốt, có thể ăn nhiều đó là phúc khí.” Bình Quận Vương thế tử phi che miệng cười nói: “Bằng không cớ sao Xuất Vân chân nhân lại nói Hoàng hậu nương nương là người có phúc khí dày chứ?”
Có Bình Quận Vương thế tử phi cố ý hùa theo, bầu không khí ngược lại hòa hoãn hơn nhiều. Đức Nghi đại trưởng công chúa thấy thế, mặc dù trong lòng không được vui, nhưng cũng biết mình không nên nhiều lời.
Qua hơn nửa canh giờ, Đức Nghi đại trưởng công chúa không thể nghe lọt tai những lời thổi phồng Hoàng hậu của Bình Quận Vương thế tử phi, bèn lại đứng dậy cáo từ.
Tấn Ưởng cũng không giữ lại, chỉ để cho Bạch Hiền tiễn bà đi ra ngoài.
Trở lại phủ công chúa, Đức Nghi đại trưởng công chúa giận tái mặt nói với Tư Mã Linh: “Bình Quận Vương thế tử phi là cô của ngươi?”
“Đúng vậy.” Tư Mã Linh gật đầu.
“Đều nói lời nói và việc làm của người Tư Mã gia có phong độ chuẩn mực, phong thái hơn người.” Đức Nghi đại trưởng công chúa gỡ vòng tay và các vật phẩm trang sức xuống, lạnh lùng nói: “Có thể thấy được hữu danh vô thực.”
Tư Mã Linh nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm, từ trên ghế đứng lên quay sang quỳ gối nói với Đức Nghi đại trưởng công chúa: “Tổ mẫu, phu quân cháu sắp trở lại phủ, cháu cần phải trở về, cháu dâu cáo từ.” Nói xong, cũng không chờ Đức Nghi đại trưởng công chúa nói gì, xoay người đi ra khỏi viện của Đức Nghi đại trưởng công chúa.
Là cô nương Tư Mã gia, nàng biết thế nào là đạo hiếu, nhưng sẽ không vì nguyên do đó mà thuận theo. Làm nhục người nhà, nếu nàng vẫn yên lặng lắng nghe, vậy có còn là người Tư Mã gia?
“Nàng ta như vậy có ý gì?!” Thấy Tư Mã Linh cứ như vậy rời khỏi, sắc mặt Đức Nghi đại trưởng công chúa càng thêm thâm trầm: “Đây là gia giáo của Tư Mã gia?”
Bọn nha hoàn phục vụ xung quanh thấy thế, thấp thỏm trong lòng không dám lên tiếng.
Tư Mã Linh trở lại tiểu viện thì thấy Trầm Thanh Hà vừa về đến, Trầm Thanh Hà thấy sắc mặt nàng không được tốt, ân cần hỏi: “Nàng làm sao vậy, vào cung chịu ủy khuất gì sao?”
“Chẳng phải.” Tư Mã Linh chậm rãi lắc đầu, sau đó nhìn Trầm Thanh hà, khẽ rũ đầu xuống nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi.”
“Vậy, nàng đi nghỉ ngơi đi.” Trầm Thanh Hà vội vàng gọi nha hoàn tới hầu hạ Tư Mã Linh cởi trâm cài: “Trước tiên, nàng hãy ngủ một giấc, để ta cho người chuẩn bị cơm canh.”
“Được.” Tư Mã Linh miễn cưỡng cười cười, sau đó đi vào bên trong phòng.
Chờ nàng đi khỏi, Trầm Thanh Hà mới giận tái mặt, gọi tỳ nữ cùng Tư Mã Linh tiến cung ngày hôm nay lại tra hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, hắn vừa áy náy lại yêu thương, để cho nha hoàn lui xuống.
“Cửu Cửu.” Tấn Ưởng cầm một ly trà đưa đến trước mặt Cố Như Cửu, thấy nàng cúi đầu, lại thận trọng nghiêng đầu nàng ngã vào trong lòng mình: “Nàng giận sao?”
“Thiếp tức giận chuyện gì?” Cố Như Cửu cầm lấy chén trà, sau đó nói: “Mới vừa uống một bụng nước, giờ chàng lại để cho thiếp uống nữa.”
“Là ta đang bồi tội với nàng.” Tấn Ưởng ngồi xuống bên cạnh nàng: “Sợ nàng tức giận lại đả thương thân thể.”
“Chàng ngốc sao?” Cố Như Cửu đưa ngón tay ra cốc lên trán Tấn Ưởng một cái: “Bà ấy là ai, chàng là ai?”
Thấy bộ dáng lo lắng dè dặt của hắn, Cố Như Cửu cũng mềm lòng, vuốt gò má của hắn nói: “Bà ta chẳng qua chỉ là người ngoài, thiếp và chàng là một thể, sao thiếp lại vì một người ngoài mà nổi giận với chàng chứ? Hơn nữa, thấy chàng che chở thiếp như vậy, thiếp đã không còn giận gì nữa rồi.”
“Thế nhưng trong lòng ta vẫn không thấy thoải mái.” Tấn Ưởng kéo Cố Như Cửu vào trong lòng, ngửi mùi thơm trên người nàng: “Nàng là Hoàng hậu, vậy mà bà ấy dám nhận lễ của nàng, thật sự là thật đáng giận.”
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, ngoan.” Cố Như Cửu sờ sờ đầu của hắn, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái: “Thiếp chẳng tính toán chuyện ấy với một lão thái thái tám mươi tuổi đâu.”
Tấn Ưởng cúi đầu nhìn nàng, vòng tay ôm ngang nàng lên.
Buổi chiều, sau khi Cố Như Cửu dùng ngọ thiện thì lên giường ngủ trưa, Tấn Ưởng đứng ở đầu giường nhìn khuôn mặt yên chìm trong giấc ngủ của nàng, cúi đầu hôn trộm lên má nàng một cái rồi đi ra nội thất.
“Bệ hạ.” Thấy Tấn Ưởng đi ra, Bạch Hiền và Hà Minh đồng loạt hành lễ.
“Ừ.” Tấn Ưởng quay đầu lại liếc nhìn nội thất, mang theo hai người ra cửa, sau đó đi vào ngự thư phòng mới mở miệng nói: “Sự tình đã được tra rõ?”
Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ điều tra qua, việc này có chút liên quan đến hôn sự của ngài.” Hà Minh do dự một chút nói: “Đức Nghi đại trưởng công chú vốn có ý định để cho cháu gái của bà tiến cung làm Hoàng hậu, thế nhưng Thái hậu nương nương không đồng ý, cho nên việc này sau đó cũng bị gác sang một bên.”
“Tôn nữ của bà ta?” Tấn Ưởng mặt không thay đổi mở một quyển tấu chươngra, sau khi xem xong phê vài dòng ở phía bên dưới: “Tôn nữ của bà ta hiện tại đã định cho nhà nào?”
“Đã định với công tử Lý gia Lý Hoài Cốc, nghe nói cuối tháng này, hai người sẽ thành hôn.”
“Lý Hoài Cốc?” Tấn Ưởng ngẩng đầu, đáy mắt mang theo lãnh ý: “Trẫm nghe nói vị Lý công tử này từng có ý định muốn kết thân với Cố gia?”
“Dường như, tựa hồ từng có việc này, chỉ là Cố gia cũng không có đồng ý.” Hà Minh cúi đầu.
“Dĩ nhiên là không đồng ý, nếu đồng ý, trẫm phải đi đâu tìm Cửu Cửu đây?” Khóe miệng Tấn Ưởng hơi nhếch lên, lãnh ý trên mặt phai nhạt đi đôi chút.
Hà Minh cùng Bạch Hiền không dám nói tiếp.
“Người thức thời, cần phải tiếp tục thức thời mới tốt.” Tấn Ưởng lại mở tấu chương khác ra, tấu chương chính là đề cập đến chuyện Quận trưởng quận Tang Kiền vạch trần hạ nhân Đại trưởng công chúa cậy thế đả thương người.
“Nếu không hiểu được đạo lý này, cũng cần dạybà ta một bài học.” Tấn Ưởng dùng bút son viết vài chữ lên phía trên, sau đó nói: “Đem phần tấu chương này phát đến hình bộ.”
“Rõ.” Bạch Hiền không dám nhìn nội dung, vừa tiếp nhận tấu chương lập tức chạy đến hình bộ.
Quan viên hình bộ nhìn thấy phần tấu chương này, cảm giác như mình đang nằm mộng, nô tỳ trong phủ Đức Nghi đại trưởng công chúa cậy thế hành hung, Hoàng thượng để bọn họ theo luật bắt người, nhìn chuyện này giống như chỉ khiển trách hạ nhân, nhưng… cũng mơ hồ đánh thẳng vào mặt Đức Nghi đại trưởng công chúa, chẳng phải sao?
“Đức Nghi đại trưởng công chúa mới vừa vào kinh thành ba ngày, thế nào đã chọc cho Hoàng thượng tức giận?” Hình bộ Tả thị lang cầm lấy bản tấu chương lên xem, buồn phiền đến mức tóc muốn rớt khỏi đầu, bản tấu chương này chỉ có Thượng thư, hắn cùng Hữu thị lang, ngoài ra không còn ai khác đọc được.
“Tâm tư của thiên tử, mấy ai đoán được?” Hình bộ Hữu thị lang sửa sang lại y quan: “Hiện nay chẳng phải tính tình vui buồn thất thường, chỉ sợ vị
Đại trưởng công chúa này đã thật sự làm ra chuyện phi pháp, hiện nay muốn mượn chuyện này cảnh cáo bà ta đấy!”
Chuyện này tính ra cũng không có gì to tát, cần gì phải phái người của hình bộ đích thân ra tay?
Thân phận Đức Nghi đại trưởng công chúa mặc dù quý trọng, thế nhưng Bệ hạ lên tiếng, như vậy cái danh đại trưởng công chúa tôn quý này có còn tôn quý nữa hay không, bảo hình bộ bọn họ bắt người, thì nhất định phải bắt.
”Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ!”
Màn đêm vừa buông xuống, Đức Nghi đại trưởng công chúa mới dùng được phân nửa bữa cơm tối, chợt nghe bên ngoài viện vang lên từng trận ồn ào, bà cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?”
“Điện hạ.” Một ma ma vội vã chạy tới: “Là người của hình bộ đến đây, quản gia làm chuyện phi pháp, muốn bắt hắn đi thẩm vấn.”
“Làm càn, người của bổn cung, bọn họ muốn bắt là bắt sao?!” Đức Nghi đại trưởng công chúa giận tái mặt, đang chuẩn bị sai người cho gọi quan viên đảm nhiệm việc này đến, đã thấy một nam nhân tuổi trung niên mặc bộ quan phục tam phẩm niên đi đến.
“Vi thần gặp qua Đức Nghi đại trưởng công chúa.” Hữu thị lang hình bộ thi lễ với Đức Nghi, sau đó nói: “Vi thần phụng mệnh làm việc, xin công chúa điện hạ thứ tội.”
“Phụng mệnh, phụng mệnh của ai?” Đức Nghi đại trưởng công chúa nổi giận nói: “Phủ đệ của bổn cung là nơi các người muốn tiến đến thì tiến đến, người của bổn cung các người nói mang đi là mang đi, trong mắt các người có còn đại trưởng công chúa là bổn cung này hay không?”
Hữu thị lang của hình bộ cong môi cười làm lành nói: “Công chúa điện hạ bớt giận, nếu người làm trong phủ của ngài vẫn chưa bị phán quyết, hạ quan nhất định sẽ trả hắn về nguyên vẹn không bị sứt mẻ gì, còn nếu…” Hắn dừng lại một chút, sau đó nói: “Ngài biết đấy, kể từ lúc Bệ hạ đăng cơ, xưa nay luôn chán ghét hạng người ỷ thế hiếp người, mặc dù chỉ là hạ nhân của quý phủ công chúa điện hạ ngài mà thôi, Bệ hạ đã lệnh buộc phải tuân
thủ theo luật pháp Đại Phong ta, ngài nói xem có đúng với lý do này hay không?”
“Ngươi không cần nói những điều này với bổn cung.” Đức Nghi đại trưởng công chúa nói: “Người, chuẩn bị xe ngựa, bổn cung muốn dẫn vị hình bộ đại nhân đi vào gặp Hoàng thượng! Để cho Hoàng thượng nhìn xem, đám hạ nhân này đã khi dễ cô tổ mẫu của hắn như thế nào!”
Đi được một đoạn, cước bộ của bà hơi chậm lại, có chút nghi ngờ nói: “Con đường này dường như không đi đến cung Loan Hòa.”
“Hồi bẩm đại trưởng công chúa, hiện tại Hoàng hậu nương nương ở tại Tử Thần điện.” Thái giám áo lam xoay người, chắp tay nói với Đức Nghi đại trưởng công chúa: “Cho nên mới đi con đường bên này.”
“Tử Thần điện?” Đức Nghi đại trưởng công chúa khẽ nhíu mày, không vui nói: “Tổ chế Tấn gia đã quy định rõ, Hoàng hậu sống ở cung Loan Hòa, cớ sao Hoàng hậu lại không hiểu quy củ như vậy?”
Trước đây bà cố tình đưa tôn nữ của mình vào cung làm Hoàng hậu, dù bà đã ám chỉ rõ điều này thế nhưng Chu thị vẫn thờ ơ chẳng thèm đoái hoài gì đến, rơi vào bước đường cùng, buộc lòng bà phải để cho tôn nữ đính hôn cùng công tử Lý gia, dù vậy, trong bụng vẫn bực bội không vui, hiện tại thấy đế hậu thành hôn gần ba tháng, Hoàng hậu vẫn còn sống trong Tử Thần điện, càng nảy sinh lòng bất mãn với Hoàng hậu nhiều hơn.
Thái giám áo lam dẫn đường nghe bà nói như thế, vùi đầu càng thấp xuống, quay đầu trầm mặc tiếp tục bước về phía trước dẫn đường, chỉ là vẻ tiếu ý trên mặt phai nhạt không ít.
Tư Mã Linh nghiêng đầu nhìn vị tổ mẫu này của mình, thấy dung nhan bà đã lộ vẻ già nua, nhưng vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng, kim sức xa hoa cài lên búi tóc muối tiêu lại toát ra hơi lạnh của mùa đông tuyết phủ, xung quanh như có hàn khí tỏa ra.
Vào Càn Khôn cung, thái giám áo lam trực tiếp dẫn họ bước vào trong Tử Thần điện, Tư Mã Linh nhận thấy đoạn đường đi đến đây có rất nhiều Long cấm vệ đứng trang nghiêm dọc theo đường đi, tận đến gần đại môn Tử Thần điện thì số lượng Long cấm vệ này mới được thay thế bằng những thái giám khỏe mạnh.
Trang phục những thái giám này không giống với thái giám áo lam kia, màu áo thái giám được đổi thành màu lam đậm, không chỉ trên áo có thêu chim bay, mà bên hông còn đeo loan đao. Nếu không phải bọn họ mặt mày nhẵn nhụi, lại đội mũ chuyên dụng dành cho thái giám, có lẽ Tư Mã Linh sẽ cho rằng bọn họ chính là thị vệ trong cung.
“Công công.” Thái giám áo lam đi tới của, hành lễ với Hà Minh đang đứng gác bên ngoài cửa: “Đức Nghi đại trưởng công chúa đến rồi.” Nói xong, hắn lại khom người làm một lễ nhỏ với Hà Minh.
Hà Minh gật đầu, sau đó chắp tay quay sang Đức Nghi đại trưởng công chúa đang đứng dưới bậc thang: “Nô tài gặp qua đại trưởng công chúa, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương đang ở tiền thính chờ ngài, mời.”
Đức Nghi đại trưởng công chúa thấy thái giám này mặc áo đỏ, trên y phục còn được thêu hoa văn, biết đây là thái giám bậc cao làm việc bên cạnh Hoàng đế, bà khẽ gật đầu một cái, bước lên bậc thang.
Tư Mã Linh quay sang cười cười với Hà Minh, vội vàng đỡ tay của Đức Nghi đại trưởng công chúa theo.
Hà Minh rất cung kính cùng bước đi theo sau lưng họ, mặt không thay đổi đi vào đại môn.
Chờ bọn họ đi qua hết, thái giám áo lam đi ở bên ngoài mới nhẹ giọng mắng: “Cái thứ gì đâu.”
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu cùng sống ở Tử Thần điện, Thái hậu không có ý kiến, triều thần không có ý kiến, ngay cả những người trong hoàng thất cũng không nói ra nói vào điều gì, ngược lại cái vị đại trưởng công chúa mới từ quận Tang Kiền trở về lại lắm chuyện.
Cũng không nhìn xem thiên hạ hiện giờ là do ai làm chủ, cái hậu cung này là do ai làm chủ.
Đức Nghi đại trưởng công chúa vẫn chưa bước vào trong tiền thính đã nghe bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, bà dừng bước lại nhìn Hà Minh: “Bên trong còn có người khác?”
Hà Minh làm như không nhìn ra vẻ bất mãn trong đáy mắt của Đức Nghi đại trưởng công chúa, thở dài nói: “Hồi bẩm về đại trưởng công chúa, là
Bình Quận Vương phủ Thế tử phi đang ở trong trò chuyện cùng Hoàng hậu nương nương.”
Nghe thấy người ngồi trong là người hoàng gia, sắc mặt Đức Nghi đại trưởng công chúa mới dịu đi đôi chút, bước về phía cửa tiền thính. Hà Minh thấy thế, bước chân cũng đi nhanh hơn, khi bà bước vào trong tiền thính, lại đi tới trước mặt Cố Như Cửu, chắp tay nói: “Hoàng hậu nương nương, Đức Nghi đại trưởng công chúa đến.”
Nghe vậy, Cố Như Cửu dừng câu chuyện phiếm đang nói dở với Bình Quận Vương phủ thế tử phi, sau đó cười khanh khách nhìn sang cửa. Nhìn thấy một lão phụ nhân gầy gò nhưng tinh thần sáng láng đang đi đến, một tay bà cầm đầu phượng của quải trượng, tay kia vịnh tay của một nữ tử xinh đẹp có phong thái nổi bật, bước từng bước vô cùng vững vàng.
Nữ tử xinh đẹp kia, Cố Như Cửu chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay, nàng đã mấy tháng chưa gặp mặt Tư Mã Linh, hiện tại đối phương đã toát ra vài phần ý vị hơn thời khuê các, thiếu vài phần ngây thơ thời thiếu nữ, thoạt nhìn càng thêm mê người.
Tư Mã Linh đi vào tiền thính, thấy bên trong phòng ngoại trừ Cố Như Cửu cùng bà cô được gả đến Bình Quận Vương phủ ra còn có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ mặc hoa phục, nam tử trẻ tuổi này ngồi sóng vai với Cố Như Cửu, tỏ ra vô cùng thân thiết. Nàng ngẩn người, rồi nhanh chóng định thần lại.
“Thần phụ gặp qua Hoàng thượng, gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Tuy rằng Cố Như Cửu khi còn ở khuê các, không nổi danh bằng nàng, thế nhưng nàng lại không có phúc khí bằng đối phương, trở thành Hoàng hậu nương nương tôn quý. Cho nên Tư Mã Linh vẫn phải tuân theo quy củ hành lễ với nàng, hoàn toàn không tỏ ra bất mãn không vui.
Đức Nghi đại trưởng công chúa đưa quải trượng phượng cho cung nữ bên cạnh, sau đó chậm rãi quỳ gối, tựa hồ định hành lễ với Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu.
“Cô tổ mẫu không cần đa lễ.” Tấn Ưởng nhìn Đức Nghi đại trưởng công chúa rồi giơ tay lên, Bạch Hiền nhanh nhẹn bước lại đỡ Đức Nghi đại trưởng công chúa ngồi xuống ghế.
Sau khi Đức Nghi đại trưởng công chúa ngồi xuống, lại cười nói: “Nghe nói Bệ hạ cùng nương nương đại hôn, trong lòng mừng rỡ không thôi, chỉ tiếc lúc đó đang trên đường, không thể đích thân đến chúc phúc. Lại bỏ lỡ đại hôn của Bệ hạ, ta tiếc nuối vạn phần.” Nói xong, tiếp nhận chiếc hộp từ trong tay tỳ nữ phía sau: “Đây là vòng tay huyết ngọc được phụ hoàng ban thưởng cho ta vào ngày ta xuất giá khi xưa. Hôm nay mượn hoa hiến phật, đem vật này hiến tặng cho Hoàng hậu nương nương, xin Hoàng hậu nương nương không nên ghét bỏ.”
“Đã là vật trân quý do cụ cố tặng cho cô tổ mẫu, sao ta có thể cầm?” Cố Như Cửu từ chối nói: “Tâm ý tốt đẹp của cô tổ mẫu, ta xin nhận, chỉ là…”
“Nương nương chớ từ chối, tục ngữ nói hoa tươi tăng giai nhân, vòng tay huyết ngọc này cũng phải phối cùng mỹ nhân mới xứng.” Đức Nghi đại trưởng công chúa đứng lên, cầm hộp đi tới trước mặt Cố Như Cửu: “Chỉ cần nương nương không ngại là tốt rồi.”
“Ta đây không thể làm gì khác hơn là cảm ơn cô tổ mẫu tặng cho trân phẩm như vậy.” Cố Như Cửu đứng dậy tiếp nhận hộp, sau đó quỳ gối thi lễ với Đức Nghi đại trưởng công chúa.
Đức Nghi đại trưởng công chúa đứng yên, nhận lễ này của nàng.
Tấn Ưởng ngồi bên cạnh, nét mặt sa sầm, sự vui vẻ phai nhạt đi không ít, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Bạch Hiền tiến lên đỡ Đức Nghi đại trưởng công chúa quay trở lại ghế ngồi, Cố Như Cửu không mở hộp ra xem, xoay người đưa hộp cho cung nữ thiếp thân Bảo Lục, sau đó quay lại ngồi xuống bên người Tấn Ưởng.
Tấn Ưởng ngẩng đầu nở nụ cười với nàng, sau đó quay sang nói với Đức Nghi đại trưởng công chúa: “Cô tổ mẫu đã hồi kinh, sau này không cần quay về quận Tang Kiền. Trẫm nghe nói biểu huynh hiện đang làm việc ở Hồng Lư Tự, làm rất khá.”
“Được hồng phúc của Hoàng thượng, miễn cưỡng không tính là mất mặt mà thôi.” Đức Nghi đại trưởng công chúa cười cười, sau đó nói với Tấn Ưởng,” Nhiều năm không vào kinh, kinh thành tựa hồ phồn hoa hơn rất nhiều so với năm ta xuất giá.”
Tấn Ưởng cười nói: “Là hoàng tổ phụ cùng phụ hoàng quản lý đâu ra đấy.”
Tiên đế đức hạnh thế nào, trong lòng mọi người đang ngồi ở đây đều biết rõ, thế nhưng Tấn Ưởng nói như vậy, ai cũng không thể phản bác. Đức Nghi đại trưởng công chúa cũng không nghị luận chuyện tiên đế, chỉ nói: “Suốt chặng đường đi đến đây, ta thường nghe người qua đường bàn luận chuyện BỆ HẠ, NÓI Bệ hạ là một hoàng đế tốt, thậm chí những đứa bé còn hát vè thế này… Đại Phong có Đức Long, ngũ cốc được mùa, làm ăn thịnh vượng, tuy là lời nói của trẻ nhỏ, nhưng qua đó có thể thấy được bách tính hết sức kính yêu ngài.”
Sau khi Tấn Ưởng đăng cơ đã lấy niên hiệu là Đức Long, cho nên dân gian lại gọi hắn là hoàng đế Đức Long.
Cố Như Cửu yên lặng nhìn vị đại trưởng công chúa này buông lời hoa mỹ khen ngợi Tấn Ưởng, hoàn toàn không có ý cắt ngang.
Bất quá Tấn Ưởng tựa hồ chẳng mấy hứng thú với kiểu tung hứng này, sau khi khiêm nhường vài câu, liền đem câu chuyện chuyển sang phía Bình Quận vương phủ thế tử phi, lại hỏi vài ba câu về sức khỏe Bình Quận vương và những chuyện linh tinh khác.
“Đa tạ Bệ hạ quan tâm, gần đây sức khỏe công công vẫn khỏe mạnh cường tráng, chỉ tiếc rằng thân thể già nua, không thể phân ưu cùng Bệ hạ.” Bình Quận vương thế tử phi kính cẩn hồi đáp: “Mỗi khi lão nhận gia nhắc đến Bệ hạ, lại khen không dứt miệng, còn thường xuyên đôn thốc hậu bối trong nhà cố gắng chăm chỉ, phân ưu cùng Bệ hạ.”
“Thúc tổ phụ lớn tuổi, lão nhân gia vẫn giữ được sức khỏe, sống vui vẻ đã là phân ưu giúp trẫm rồi.” Tấn Ưởng đột nhiên thở dài nói: “Gần đây đường huynh có khỏe chăng? Đã nhậm chức ở trong triều chưa?”
Bình Quận Vương thế tử phi nghe nói như thế, trong lòng vui vẻ, nét mặt càng thêm cung kính: “Khuyển tử gần đây cũng tốt, so với ngày xưa tiến bộ rất nhiều, chỉ là phụ thân cảm thấy năng lực hắn chưa đủ, cho nên cũng không để cho nó vào triều nhậm chức.”
“Thúc phụ điểm nào cũng tốt, chẳng qua quá nghiêm túc rồi, trẫm còn nhớ võ thuật của đường huynh rất khá, không chỉ có tài bắn cung bách phát bách trúng, đao pháp cũng thập phần xuất chúng.” Tấn Ưởng vuốt ve miệng chén trà, sau đó nói: “Trước đó vài ngày trẫm thăng chức cửu huynh làm Long thống lĩnh cấm vệ, chiếc ghế phó thống lĩnh vẫn còn trống, trẫm muốn
để cho đường huynh giúp trẫm bổ túc chiếc ghế này, chẳng biết ý thím như thế nào?”
Long cấm vệ phó thống lĩnh? Đây chính là quan thực sai tam phẩm, hơn nữa còn là chức ngự tiền viên quan nhỏ. Bình Quận Vương thế tử phi đương nhiên rất vui vẻ, liền nói: “Khuyển tử có thể dốc sức vì Hoàng thượng là phúc khí, thần phụ thay mặt khuyển tử tạ ơn Hoàng thượng ân chuẩn.”
Điều này không chỉ là ân huệ mà còn là một ân huệ lớn. Nhà bọn họ mặc dù là hoàng tộc, thế nhưng vẫn không có quyền có thế, trong nhà lúc này cũng rất sa sút, hiện tại Hoàng thượng nguyện ý để cho con trai của bà giữ chức vị phó thống lĩnh Long cấm vệ tam phẩm, làm sao nàng không cao hứng cho được.
Đức Nghi đại trưởng công chúa liếc nhìn vẻ mặt vui mừng của Bình Quận Vương thế tử phi, sắc mặt hơi trầm xuống. Ở trong nội tâm bà, vẫn không mấy ưa thích gì Bình Quận vương cùng Khang Quận vương. Năm đó lúc tranh đoạt đế vị, hai người kia chỉ biết ngã theo chiều gió chẳng có chút chủ kiến. Bất quá, cũng may nhờ vậy lại bớ được hai người nhu nhược vô năng, sau khi tân đế đăng cơ, bọn họ mới được huynh trưởng tha thứ, phân cho tước vị quận vương, sống cuộc sống nhàn tản qua ngày.
Về sau cháu của nàng đăng cơ, đứa cháu này lại là một người dễ xiêu lòng, cuộc sống của hai người này trong kinh thành càng thoải mái hơn trước. Hiện tại cháu chết bệnh, vị hoàng đế được nhận làm con thừa tự này tuổi còn trẻ tựa hồ không dễ dàng chung sống giống như tiên đế, hai vị lão nhân này lại lần nữa co chân rụt đầu, chẳng có chút dáng vẻ của một trưởng bối.
Kể từ khi bà được gả đến quận Tang Kiền, vẫn bình lặng sống, không dám can dự đến chuyện tranh đấu hoàng vị giữa các huynh đệ tỷ muội. Sự thật chứng minh, quyết định ban đầu của bà như vậy là đúng, những năm qua có biết bao huynh đệ tỷ muội đã chết, hiện tại sống sót cũng chỉ có bà cùng hai ca ca nhu nhược vô năng này.
Thời gian ngồi trò chuyện thoáng chốc đã trôi qua mấy nén hương, Đức Nghi thấy tình cảm phu thê giữa đế hậu có điều gì đó mờ ám, thì lòng bất mãn đối với Hoàng hậu càng thêm sâu.
Thân làm Hoàng hậu, từ trước đến nay đều phải chú ý đoan trang khoan thai, ở trước mặt trưởng bối như bà, lại liếc mắt đưa tình cùng Hoàng đế, cũng quá mức lẳng lơ ngả ngớn.
Ở trong mắt Đức Nghi đại trưởng công chúa, Tấn Ưởng cùng Cố Như Cửu thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười hoặc là hành động xoay chén trà cũng không toát ra vẻ trang nghiêm. Nếu phi tần tỳ thiếp làm như vậy, bà có thể làm bộ không phát hiện, nhưng những cử chỉ như vậy sao một Hoàng hậu có thể làm ra?
“Tình cảm giữa Bệ hạ và Hoàng hậu tựa hồ rất tốt?” Khi nhìn thấy Tấn Ưởng làm như lỡ tay cầm tách trà của Cố Như Cửu lên, Đức Nghi đại trưởng công chúa không thể nhịn thêm được nữa, bà liếc mắt nhìn sang Cố Như Cửu: “Cho nên ngay cả tách trà cũng không phân biệt của ta của ngươi.”
Bình Quận Vương thế tử phi nghe nói như thế, sợ Hoàng hậu nương nương bẽ mặt, vội vàng cười nói: “Đế hậu tình thâm, đây là phúc khí của Đại Phong chúng ta.”
“Hoàng hậu chính là thê tử của trẫm, nếu đã là thê tử thì đâu còn phân biệt ta ngươi nữa.” Tấn Ưởng nâng tách trà đưa lên mép, thong thả ung dung uống một ngụm, cười nhìn Cố Như Cửu, nói với Đức Nghi: “Trái lại đã để cô tổ mẫu chê cười.”
Thấy Tấn Ưởng chẳng tỏ ra cố kỵ lời nói vừa rồi của mình, lại nâng tách trà lên uống ngay trước mặt mình, sắc mặt Đức Nghi trầm xuống, nhưng lại là không thể lên tiếng trách mắng Tấn Ưởng, buộc lòng phải quay đầu nói với Cố Như Cửu: “Là Hoàng hậu đã chăm sóc Bệ hạ rất tốt.”
Lời này có ý gì?
Bình Quận Vương thế tử phi quay đầu nhìn Đức Nghi, vị bà cô này cần gì phải gây khó khăn với Hoàng hậu chứ, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho Hoàng hậu và Thái hậu bất mãn sao?
Hơn nữa Hoàng thượng…
Nàng xem ánh mắt đạm mạc của hoàng đế, liền vội vã dời tầm mắt của mình, chỉ sợ ngay cả trong lòng Hoàng thượng cũng không mấy vui.
“Thân là thê tử của Bệ hạ, chiếu cố tốt Bệ hạ cũng là lẽ thường tình.” Cố Như Cửu cười nhìn nhìn Đức Nghi đại trưởng công chúa, khẽ hất cằm lên nói: “Ngay cả mẫu hậu cũng khoe bổn cung chăm sóc Bệ hạ rất tốt, ngay cả y phục cũng lo chu toàn.”
Bình Quận Vương thế tử phi cười thầm trong bụng, lời của Hoàng hậu là mắng Đức Nghi đại trưởng công chúa xen vào việc của người khác, ngay cả Thái hậu cũng không lên tiếng, bà ta lấy gì chỉ trỏ?
“Thần phụ thấy dạo gần đây thân thể Bệ hạ béo tròn hơn so với xưa.” Bình Quận Vương thế tử phi có ý định lấy lòng đế hậu, cho nên tiếp lời của Cố Như Cửu: “Xem ra là nhờ Hoàng hậu nương nương chăm nom cho người.”
“Không chỉ có vậy.” Tấn Ưởng lắc đầu cười nói: “Từ khi có Hoàng hậu, mỗi ngày trẫm đều ăn nhiều hơn hai chén cơm, có thể không mập lên được sao?”
“Mập lên thì tốt, có thể ăn nhiều đó là phúc khí.” Bình Quận Vương thế tử phi che miệng cười nói: “Bằng không cớ sao Xuất Vân chân nhân lại nói Hoàng hậu nương nương là người có phúc khí dày chứ?”
Có Bình Quận Vương thế tử phi cố ý hùa theo, bầu không khí ngược lại hòa hoãn hơn nhiều. Đức Nghi đại trưởng công chúa thấy thế, mặc dù trong lòng không được vui, nhưng cũng biết mình không nên nhiều lời.
Qua hơn nửa canh giờ, Đức Nghi đại trưởng công chúa không thể nghe lọt tai những lời thổi phồng Hoàng hậu của Bình Quận Vương thế tử phi, bèn lại đứng dậy cáo từ.
Tấn Ưởng cũng không giữ lại, chỉ để cho Bạch Hiền tiễn bà đi ra ngoài.
Trở lại phủ công chúa, Đức Nghi đại trưởng công chúa giận tái mặt nói với Tư Mã Linh: “Bình Quận Vương thế tử phi là cô của ngươi?”
“Đúng vậy.” Tư Mã Linh gật đầu.
“Đều nói lời nói và việc làm của người Tư Mã gia có phong độ chuẩn mực, phong thái hơn người.” Đức Nghi đại trưởng công chúa gỡ vòng tay và các vật phẩm trang sức xuống, lạnh lùng nói: “Có thể thấy được hữu danh vô thực.”
Tư Mã Linh nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm, từ trên ghế đứng lên quay sang quỳ gối nói với Đức Nghi đại trưởng công chúa: “Tổ mẫu, phu quân cháu sắp trở lại phủ, cháu cần phải trở về, cháu dâu cáo từ.” Nói xong, cũng không chờ Đức Nghi đại trưởng công chúa nói gì, xoay người đi ra khỏi viện của Đức Nghi đại trưởng công chúa.
Là cô nương Tư Mã gia, nàng biết thế nào là đạo hiếu, nhưng sẽ không vì nguyên do đó mà thuận theo. Làm nhục người nhà, nếu nàng vẫn yên lặng lắng nghe, vậy có còn là người Tư Mã gia?
“Nàng ta như vậy có ý gì?!” Thấy Tư Mã Linh cứ như vậy rời khỏi, sắc mặt Đức Nghi đại trưởng công chúa càng thêm thâm trầm: “Đây là gia giáo của Tư Mã gia?”
Bọn nha hoàn phục vụ xung quanh thấy thế, thấp thỏm trong lòng không dám lên tiếng.
Tư Mã Linh trở lại tiểu viện thì thấy Trầm Thanh Hà vừa về đến, Trầm Thanh Hà thấy sắc mặt nàng không được tốt, ân cần hỏi: “Nàng làm sao vậy, vào cung chịu ủy khuất gì sao?”
“Chẳng phải.” Tư Mã Linh chậm rãi lắc đầu, sau đó nhìn Trầm Thanh hà, khẽ rũ đầu xuống nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi.”
“Vậy, nàng đi nghỉ ngơi đi.” Trầm Thanh Hà vội vàng gọi nha hoàn tới hầu hạ Tư Mã Linh cởi trâm cài: “Trước tiên, nàng hãy ngủ một giấc, để ta cho người chuẩn bị cơm canh.”
“Được.” Tư Mã Linh miễn cưỡng cười cười, sau đó đi vào bên trong phòng.
Chờ nàng đi khỏi, Trầm Thanh Hà mới giận tái mặt, gọi tỳ nữ cùng Tư Mã Linh tiến cung ngày hôm nay lại tra hỏi xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi biết rõ ngọn nguồn, hắn vừa áy náy lại yêu thương, để cho nha hoàn lui xuống.
“Cửu Cửu.” Tấn Ưởng cầm một ly trà đưa đến trước mặt Cố Như Cửu, thấy nàng cúi đầu, lại thận trọng nghiêng đầu nàng ngã vào trong lòng mình: “Nàng giận sao?”
“Thiếp tức giận chuyện gì?” Cố Như Cửu cầm lấy chén trà, sau đó nói: “Mới vừa uống một bụng nước, giờ chàng lại để cho thiếp uống nữa.”
“Là ta đang bồi tội với nàng.” Tấn Ưởng ngồi xuống bên cạnh nàng: “Sợ nàng tức giận lại đả thương thân thể.”
“Chàng ngốc sao?” Cố Như Cửu đưa ngón tay ra cốc lên trán Tấn Ưởng một cái: “Bà ấy là ai, chàng là ai?”
Thấy bộ dáng lo lắng dè dặt của hắn, Cố Như Cửu cũng mềm lòng, vuốt gò má của hắn nói: “Bà ta chẳng qua chỉ là người ngoài, thiếp và chàng là một thể, sao thiếp lại vì một người ngoài mà nổi giận với chàng chứ? Hơn nữa, thấy chàng che chở thiếp như vậy, thiếp đã không còn giận gì nữa rồi.”
“Thế nhưng trong lòng ta vẫn không thấy thoải mái.” Tấn Ưởng kéo Cố Như Cửu vào trong lòng, ngửi mùi thơm trên người nàng: “Nàng là Hoàng hậu, vậy mà bà ấy dám nhận lễ của nàng, thật sự là thật đáng giận.”
“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, ngoan.” Cố Như Cửu sờ sờ đầu của hắn, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm hắn một cái: “Thiếp chẳng tính toán chuyện ấy với một lão thái thái tám mươi tuổi đâu.”
Tấn Ưởng cúi đầu nhìn nàng, vòng tay ôm ngang nàng lên.
Buổi chiều, sau khi Cố Như Cửu dùng ngọ thiện thì lên giường ngủ trưa, Tấn Ưởng đứng ở đầu giường nhìn khuôn mặt yên chìm trong giấc ngủ của nàng, cúi đầu hôn trộm lên má nàng một cái rồi đi ra nội thất.
“Bệ hạ.” Thấy Tấn Ưởng đi ra, Bạch Hiền và Hà Minh đồng loạt hành lễ.
“Ừ.” Tấn Ưởng quay đầu lại liếc nhìn nội thất, mang theo hai người ra cửa, sau đó đi vào ngự thư phòng mới mở miệng nói: “Sự tình đã được tra rõ?”
Hồi bẩm Bệ hạ, nô tỳ điều tra qua, việc này có chút liên quan đến hôn sự của ngài.” Hà Minh do dự một chút nói: “Đức Nghi đại trưởng công chú vốn có ý định để cho cháu gái của bà tiến cung làm Hoàng hậu, thế nhưng Thái hậu nương nương không đồng ý, cho nên việc này sau đó cũng bị gác sang một bên.”
“Tôn nữ của bà ta?” Tấn Ưởng mặt không thay đổi mở một quyển tấu chươngra, sau khi xem xong phê vài dòng ở phía bên dưới: “Tôn nữ của bà ta hiện tại đã định cho nhà nào?”
“Đã định với công tử Lý gia Lý Hoài Cốc, nghe nói cuối tháng này, hai người sẽ thành hôn.”
“Lý Hoài Cốc?” Tấn Ưởng ngẩng đầu, đáy mắt mang theo lãnh ý: “Trẫm nghe nói vị Lý công tử này từng có ý định muốn kết thân với Cố gia?”
“Dường như, tựa hồ từng có việc này, chỉ là Cố gia cũng không có đồng ý.” Hà Minh cúi đầu.
“Dĩ nhiên là không đồng ý, nếu đồng ý, trẫm phải đi đâu tìm Cửu Cửu đây?” Khóe miệng Tấn Ưởng hơi nhếch lên, lãnh ý trên mặt phai nhạt đi đôi chút.
Hà Minh cùng Bạch Hiền không dám nói tiếp.
“Người thức thời, cần phải tiếp tục thức thời mới tốt.” Tấn Ưởng lại mở tấu chương khác ra, tấu chương chính là đề cập đến chuyện Quận trưởng quận Tang Kiền vạch trần hạ nhân Đại trưởng công chúa cậy thế đả thương người.
“Nếu không hiểu được đạo lý này, cũng cần dạybà ta một bài học.” Tấn Ưởng dùng bút son viết vài chữ lên phía trên, sau đó nói: “Đem phần tấu chương này phát đến hình bộ.”
“Rõ.” Bạch Hiền không dám nhìn nội dung, vừa tiếp nhận tấu chương lập tức chạy đến hình bộ.
Quan viên hình bộ nhìn thấy phần tấu chương này, cảm giác như mình đang nằm mộng, nô tỳ trong phủ Đức Nghi đại trưởng công chúa cậy thế hành hung, Hoàng thượng để bọn họ theo luật bắt người, nhìn chuyện này giống như chỉ khiển trách hạ nhân, nhưng… cũng mơ hồ đánh thẳng vào mặt Đức Nghi đại trưởng công chúa, chẳng phải sao?
“Đức Nghi đại trưởng công chúa mới vừa vào kinh thành ba ngày, thế nào đã chọc cho Hoàng thượng tức giận?” Hình bộ Tả thị lang cầm lấy bản tấu chương lên xem, buồn phiền đến mức tóc muốn rớt khỏi đầu, bản tấu chương này chỉ có Thượng thư, hắn cùng Hữu thị lang, ngoài ra không còn ai khác đọc được.
“Tâm tư của thiên tử, mấy ai đoán được?” Hình bộ Hữu thị lang sửa sang lại y quan: “Hiện nay chẳng phải tính tình vui buồn thất thường, chỉ sợ vị
Đại trưởng công chúa này đã thật sự làm ra chuyện phi pháp, hiện nay muốn mượn chuyện này cảnh cáo bà ta đấy!”
Chuyện này tính ra cũng không có gì to tát, cần gì phải phái người của hình bộ đích thân ra tay?
Thân phận Đức Nghi đại trưởng công chúa mặc dù quý trọng, thế nhưng Bệ hạ lên tiếng, như vậy cái danh đại trưởng công chúa tôn quý này có còn tôn quý nữa hay không, bảo hình bộ bọn họ bắt người, thì nhất định phải bắt.
”Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ!”
Màn đêm vừa buông xuống, Đức Nghi đại trưởng công chúa mới dùng được phân nửa bữa cơm tối, chợt nghe bên ngoài viện vang lên từng trận ồn ào, bà cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy?”
“Điện hạ.” Một ma ma vội vã chạy tới: “Là người của hình bộ đến đây, quản gia làm chuyện phi pháp, muốn bắt hắn đi thẩm vấn.”
“Làm càn, người của bổn cung, bọn họ muốn bắt là bắt sao?!” Đức Nghi đại trưởng công chúa giận tái mặt, đang chuẩn bị sai người cho gọi quan viên đảm nhiệm việc này đến, đã thấy một nam nhân tuổi trung niên mặc bộ quan phục tam phẩm niên đi đến.
“Vi thần gặp qua Đức Nghi đại trưởng công chúa.” Hữu thị lang hình bộ thi lễ với Đức Nghi, sau đó nói: “Vi thần phụng mệnh làm việc, xin công chúa điện hạ thứ tội.”
“Phụng mệnh, phụng mệnh của ai?” Đức Nghi đại trưởng công chúa nổi giận nói: “Phủ đệ của bổn cung là nơi các người muốn tiến đến thì tiến đến, người của bổn cung các người nói mang đi là mang đi, trong mắt các người có còn đại trưởng công chúa là bổn cung này hay không?”
Hữu thị lang của hình bộ cong môi cười làm lành nói: “Công chúa điện hạ bớt giận, nếu người làm trong phủ của ngài vẫn chưa bị phán quyết, hạ quan nhất định sẽ trả hắn về nguyên vẹn không bị sứt mẻ gì, còn nếu…” Hắn dừng lại một chút, sau đó nói: “Ngài biết đấy, kể từ lúc Bệ hạ đăng cơ, xưa nay luôn chán ghét hạng người ỷ thế hiếp người, mặc dù chỉ là hạ nhân của quý phủ công chúa điện hạ ngài mà thôi, Bệ hạ đã lệnh buộc phải tuân
thủ theo luật pháp Đại Phong ta, ngài nói xem có đúng với lý do này hay không?”
“Ngươi không cần nói những điều này với bổn cung.” Đức Nghi đại trưởng công chúa nói: “Người, chuẩn bị xe ngựa, bổn cung muốn dẫn vị hình bộ đại nhân đi vào gặp Hoàng thượng! Để cho Hoàng thượng nhìn xem, đám hạ nhân này đã khi dễ cô tổ mẫu của hắn như thế nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.