Chương 62:
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
13/12/2023
Bởi vì thừa tuớng nước Cao La mất tích, dẫn đến nội bộ đấu tranh đấu tranh, có một số ít người cho rằng Đại Phong đứng sau lưng chuyện này, thế nhưng những lời không có căn cứ như vậy nhanh chóng bị gạt bỏ.
Nếu những lời này bị truyền ra ngoài sẽ gây ra bất hòa giữa các quốc gia, ngươi có thể tùy tiện nói sao? Bọn họ không có bằng chứng, thừa tướng lại mất tích trong đất Cao La, từ những chứng cứ lưu lại hiện trường cho thấy, việc này cũng chỉ ra đảng phái có mâu thuẫn với thừa tướng, đương nhiên Đại Phong cũng không chấp nhận bị vu oan.
Quan viên Đại Phong rất chú trọng đến chuyện này, ngay cả các tướng sĩ biên cương cũng được đặt trong tình trạng báo động cao, chỉ cần Cao La có rục rịch muốn mạo phạm, bọn họ lập tức xông ra ứng chiến.
Thế cục biên cương căng thẳng, nội bộ triều đình cũng không sóng yên gió lạnh, duyên cớ gây ra chuyện này là do Thanh Bắc Tiết Độ sứ Ngụy Đình cáo trạng chiếu tướng phòng thủ Thanh Bắc thông đồng với địch bán nước.Ngụy Đình xuất thân tân quý, lại là người có tài cán, rất được Tư Mã Hồng tán thưởng, cho nên lúc trước đã đề cử hắn với tiên đế, sau đó Ngụy phi lại được tiên đế vô cùng sủng ái, cũng kéo theo Ngụy Đình càng được tiên đế tin dùng, một phát thăng lên làm Thanh Bắc tiết độ sứ.
Không lâu sau khi hắn được thăng nhiệm thì tiên đế lâm trọng bệnh qua đời, có Tư Mã gia ủng hộ, suốt năm năm qua hắn vẫn bình an yên ổn ngồi giữ chức Thanh Bắc tiết độ sứ, nếu không phải hiện tại nhảy ra cáo trạng Triệu Tiến, Tấn Ưởng vẫn chưa có ý định động đến hắn.
Triệu Tiến lại khác với Ngụy Đình, Triệu Tiến xuất thân hàn môn chân chính, bất quá hắn lại là một tướng tài hiếm có. Dựa vào công trận vương lên làm chiếu tướng tam phẩm An Bắc, trấn thủ Thanh Bắc châu.
Hai người nhận được lệnh triệu hồi của đế vương cũng không dám chậm trễ, liền ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, lúc này kinh thành mới vào đầu mùa hạ.
“Triệu Tấn tướng quân, mời.” Khi tiến vào cửa cung, Ngụy Đình xoay người cười làm một tư thế mời với Triệu Tiến.
Vẻ mặt Triệu Tiến vừa giận vừa tức, thế nhưng dưới chân thiên tử, hắn không thể thốt ra lời thô bỉ chấp nhất, đành phải gỡ bội kiếm xuống đưa cho hộ vệ trông giữ cổng chu tước, sau đó chẳng thèm liếc nhìn Ngụy Đình, sải bước qua cánh cửa đi vào trong cung.
“Xì.” Ngụy Đình thấy bộ dáng này của hắn, xì cười một tiếng, đi theo.
Hai người một trước một sau đi tới, thái giám dẫn đường phía trước vẫn cúi đầu, chưa từng hé miệng nói với hai người dù chỉ nửa chữ, điều này làm cho Triệu Tiến không thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng là gì.
Hắn chỉ là một chiếu tướng tam phẩm Am Bắc, từ khi đóng ở Thanh Bắc châu đến nay rất ít khi về kinh, càng chưa từng có cơ hội được gặp mặt riêng Hoàng thượng, hắn cũng không có giao thiệp với ai ở kinh thành cho nên hoàn toàn không hiểu tính tình của Hoàng thượng.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Ngụy Đình có Tư Mã gia nâng đỡ phía sau lưng, lần này hắn hồi kinh chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Thế nhưng dù vậy, hắn cũng muốn nói rõ chuyện này trước mặt Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng tin hay không, chí ít hắn cũng không thẹn với lương tâm, cũng không muốn bởi vì chuyện này mà liên lụy đến người nhà.
Bên ngoài đều ca tụng Hoàng thượng là vị quân vương nhân từ yêu dân, lúc này hắn cũng hi vọng Hoàng thượng đúng như những lời đồn đại bên ngoài, có thể để cho người nhà của hắn được bảo trụ mạng sống.
“An Bắc chiếu tướng, tiết độ sứ đại nhân, sắp tới cung Càn Khôn rồi.” Thái giám dẫn đường dừng bước lại, rốt cuộc mở miệng nói với hai người: “Trước tiên, xin đắc tội nhị vị đại nhân.”
“Không dám.” Ngụy Đình hiểu rõ bọn họ chẳng phải cận thần bên cạnh thiên tử, muốn gặp mặt Bệ hạ, nhất định phải thông qua chuyện soát người, để tránh trên người bọn họ có mang theo hung khí.
Bởi vì hai người đều là quan viên tam phẩm chức vụ quan trọng, cho nên người lục soát hai người họ chính là Long cấm vệ, sau khi lục soát xong, Long cấm vệ ôm quyền tạ lỗi với hai người, sau đó lui sang một bên.
Triệu Tiến thấy thế bất chợt nghĩ, cận vệ thiên tử nghiêm cẩn thủ như vậy, ngẫm lại Bệ hạ chắc là một quân vương nhân nghĩa.
Hai người đã được soát thân xong, thái giám lại dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới phân nửa, thái giám đột nhiên dừng bước lại, vội la lên cảnh báo: “Mau tránh ra, phượng giá tới rồi.”
Triệu Tiến hốt hoảng, thấy phía trước có một nhóm người đi tới, đi tuốt ở đằng trước là một mỹ nhân mặc cung trang màu vàng hơi đỏ, hắn không thấy rõ dung mạo của đối phương, chỉ cúi đầu vội vàng lui về sau mấy bước.
Tiếng bước chân từ từ lại gần, hắn nghe thấy một thanh âm rất êm tai vang lên, mềm mại du dương dường như những âm thanh phát ra từ tơ mềm.
“Vi thần gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
“Mạt tướng gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Hắn không dám ngẩng đầu, rất cung kính làm một đại lễ.
Sau đó hắn thấy một đôi giầy thêu đính trân châu dừng ở trước mặt của hắn, chỉ nghe Hoàng hậu nương nương hỏi: “Ngươi chính là chiếu tướng An Bắc sao?”
“Hồi bẩm nương nương, chính là mạt tướng.” Hắn không ngờ Hoàng hậu nương nương vậy mà đã từng nghe nói đến hắn, trong giọng nói còn toát ra vẻ kích động.
“Bổn cung nghe đại ca nhắc qua ngươi, nói ngươi am hiểu binh pháp, tài bắn cung thiện xạ!” Cố Như Cửu nhìn người đàn ông trước mắt đã bước sang tuổi trung niên, tuy rằng mới ba mươi tuổi, nhưng do quanh năm sống kham khổ nơi biên quan, thoạt nhìn lại già nua giống như hơn bốn mươi tuổi.
Triệu Tiến nhớ tới đại ca của Hoàng hậu nương nương chính là thiếu khanh hồng lư tự Cố Chi Vũ, trước khi hắn được điều động đến Thanh Bắc châu đã từng gặp qua Cố Chi Vũ vài lần, thật không ngờ đối phương lại đánh giá mình cao như thế, hắn ôm quyền nói: “Là quốc cữu khen trật rồi.”
“Chiếu tướng không cần khiêm tốn.” Cố Như Cửu thấy khuôn mặt người đàn ông đầy phong sương trong mắt toát ra lòng cảm kích, nhịn không được thầm nghĩ, suy nghĩ của chiếu tướng này thật đơn giản. Nàng liếc mắt nhìn Ngụy Đình cách đó không xa, giọng nói ngược lại lạnh lùng hơn nhiều:
“Hai vị đại nhân mệt nhọc đường xá xa xôi về đây, nhị vị đều thân mang trọng trách, bổn cung không dám quấy rầy.”
“Cung tiễn Hoàng hậu.” Ngụy Đình thầm cảm thấy nỗi bất an đang cháy âm ỉ trong lòng, thái độ của Hoàng hậu nương nương đối đãi với Triệu Tiến quá mức ôn hòa, ôn hòa đến mức không giống như đối đãi với một người bán nước cầu vinh, lẽ nào…
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, theo phía sau thái giám, bước vào cửa chính ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng rất rộng rãi sáng sủa, sàn nhà sạch sẽ còn soi bóng người đi trên đó, lúc này Triệu Tiến và Ngụy Đình cùng bước lên hành lễ với đế vương.
“Đứng lên đi.” Tấn Ưởng ném một loạt tấu chương tới trên ngự án: “Ngụy đại nhân dâng cáo trạng tố cáo Triệu tướng quân thông đồng với địch bán nước, có chứng cứ gì.”
Ngụy Đình vội vàng rút xấp thư từ mình đã chuẩn bị cẩn thận trước đó đặt vào trong khay hà Minh đưa tới, sau đó nói: “Bệ hạ, đây là thư từ mà thần bắt được, xin Hoàng thượng minh xét.”
Liếc nhìn thư từ chất trên khay, Tấn Ưởng cũng không vươn tay lấy, mà chỉ nói: “Thư tín có thể giả tạo, Ngụy đại nhân nhưng còn có chứng cứ khác?”
“Chuyện này…” Ngụy Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng thượng, thấy nét mặt hắn lạnh nhạt, tựa hồ chẳng mấy để ý đến chuyện của Triệu Tiến, cảm giác bất an trong lòng của hắn càng sâu, tựa hồ không giống như phản ứng của một vị đế vương nghe thấy quan viên dưới quyền của mình thông đồng với địch bán nước.
“Vi thần còn thu thập được bảo vật hoàng thất Cao La ở trong phủ Triệu tướng quân, mấy thứ này, đều không phải những vật phẩm các đại thần bình thường có thể có.” Ngụy Đình chắp tay nói: “Chỉ là mấy thứ này rất đa dạng, vi thần không thể mang theo bên người, vẫn còn để ở trên mã xa.”
“Nói vậy, ngươi đã cho lục soát nơi ở của Triệu tướng quân?” Tấn Ưởng hơi nhếch mày, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi và Triệu Tiến đều là quan viên tam phẩm, là ai cho ngươi quyền được phép lục soát nơi ở của tướng quân?”
“Bệ hạ, vi thần làm vậy cũng là lâm vào tình huống bất đắc dĩ, mới đưa ra hạ sách này.”
Ngụy Đình hoảng hốt trong bụng, không ngờ Bệ hạ lại lôi chuyện này ra chất vấn hắn, lúc này vừa vội vừa loạn, quỳ gối xuống ngự tiền.
Quan văn và võ quan xưa nay tuy phẩm cấp tương đồng, nhưng trên thực tế thì quan văn lại kiêu ngạo hơn quan vỡ, điều này đã trở thành chuyện cam chịu của mọi người trên quan trường Đại Phong, thế nhưng đứng trước ngự tọa, hắn sao có thể nói địa vị quan văn cao hơn quan võ.
“Hạ sách rất hay, trẫm còn tưởng rằng Thanh Châu đã là vùng đất Ngụy đại nhân ngươi có thể một tay che trời, những người khác mặc cho ngươi xâu xé.” Tấn Ưởng lạnh lùng hừ một tiếng: “Việc này ta đã giao cho Trương tướng đi điều tra rồi, trước khi sự việc được tra xét rõ ràng, hai người các ngươi tạm thời ở tại Biệt Quản, không có lệnh tuyệt đối không được tự ý xuất nhập.”
Triệu Tiến vừa mừng vừa sợ, vui chính là vì Bệ hạ không trọng văn khinh võ, hoảng sợ là vì Hoàng thượng đã không nghe theo lời nói một phía của Ngụy Đình, mà để cho Trương tướng đi tra rõ việc này. Tuy rằng tính tình Trương tướng ôn hòa, nhưng cũng giống như hắn, đều xuất thân hàn môn, chí ít từ điểm xuất phát này, nếu để cho Trương tướng điều tra thì kết quả sẽ công chính hơn rất nhiều.
“Rõ.” Sắc mặt Ngụy Đình trắng bệch, run lẩy bẩy thi lễ một cái. Đã đi tới bước đường này, bởi vì có quân đội hùng hậu trấn thủ, hắn không có cơ hội thu thập tin tức từ kinh thành truyền tới, cho nên không thấu hiểu tình huống hiện nay trong kinh thành.
Trước Tư Mã đại nhân nói, chỉ cần lật đổ Triệu Tiến, đổi quân trấn thủ Thanh Bắc châu thành người của bọn họ, là có thể để cho hắn thăng chức. Hắn vốn tưởng rằng đây là việc nhỏ, bởi vì khi tiên đế còn sống, không phải chưa từng có án “nghi ngờ” quân phòng thủ thông đồng với địch bán nước, bị tiên đế hoài nghi trao quyền cho cấp dưới, cho nên căn bản không có suy nghĩ nhiều.
Hiện tại xem ra, sự tình tựa hồ cũng không đơn giản, tình hình kinh thành cũng khác xa và phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn. Mà Bệ hạ tựa hồ đối với Tư Mã gia, cũng không phải đặc biệt tín nhiệm, nếu không
cũng sẽ không bày ra thái độ như vậy với hắn, hơn nữa việc này còn giao cho Trương Trọng hãn xử lý.
Trương Trọng Hãn chính là một cáo già khéo đưa đẩy, nhìn như nhu nhược dễ nói chuyện, trên thực tế một kẻ xuất thân hàn môn lại có thể leo đến chức thừa tướng thủ đoạn có thể ít sao?
Huống chi Triệu Tiến lại xuất thân hàn môn giống như Trương Trọng Hãn, Trương Trọng Hãn nếu như muốn bảo trụ quyền phát biểu của hàn môn cặn bã trong triều đình, sẽ tìm mọi cách đứng ra bảo vệ Triệu Tiến.
Càng nghĩ, Ngụy Đình càng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng Hoàng thượng tựa hồ cũng không muốn nói nhiều với hắn, ngoảnh lại đã bảo hắn lui ra ngoài.
Thế nhưng hắn đi ra, Triệu Tiến còn ở lại trong ngự thư phòng, thái độ này của Hoàng thượng đủ để chứng minh lần này hắn đi một nước cờ sai.
Ra cung, hắn đã bị cấm vệ quân dẫn tới ở trong biệt quán bên ngoài có vệ binh đứng gác, hắn muốn truyền tin tức cũng không biết phải dung cách nào.
Hắn đi qua đi lại ở trong phòng, cứ thế đi hết mấy chục vòng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra cách giải quyết chuyện này.
“Hiện nay, chỉ có thể trông mong Tư Mã đại nhân có thể cứu ta.” Ngụy Đình thở dài, lúc này đã sang đầu hạ, thế nhưng lòng hắn vẫn phát lạnh như cũ.
Lại qua hai canh giờ sau, hắn mới nhìn thấy cấm vệ quân dẫn Triệu Tiến tới, hai người ở cùng trong một căn nhà, chỉ là một gian phía đông, một gian ở phía tây, nhưng tách biệt với nhau.
Mắt thấy thái độ cấm vệ quân khách khí với Triệu Tiến, Ngụy Đình lại nghĩ đến biểu tình lạnh như băng của cấm vệ quân đối với mình khi nãy, trong lòng càng lo lắng.
Lien tiếp mấy ngày sau, hắn ăn không ngon ngủ không yêu, gầy rộp đi một vòng. Nhưng dù vậy, hắn cũng không nhận được lời triệu hồi của Hoàng thượng, Tư Mã đại nhân cũng không truyền sang cho hắn chút tin tức gì.
Hắn biết, hắn tiêu rồi.
Kể từ đêm Tôn Thái phi bị tà phong xâm nhập vào cách đây mấy hôm, Tĩnh An cung càng đìu hiu mông quạnh, khi Cố Như Cửu lần nữa đặt chân bước vào nơi này, thấy đám cung nữ thái giám mặt ủ mày chau, không hề có sức sống.
Cố Như Cửu nhíu nhíu mày, không nhìn một đám cung thị đang cúi người hành lễ với nàng, bước vào trong nội điện.
Tôn Thái phi vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, thấy nàng tiến đến, thở hổn hển muốn đứng dậy hành lễ, bị Cố Như Cửu ngăn lại: “Thái phi nương nương mau nằm xuống, thân thể đã khỏe chút nào chưa?”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đặc biệt tới thăm, ta đã khá nhiều.” Tôn Thái phi đưa khăn tay lên che miệng ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Nương nương mau đi ra ngoài nhé, chớ để ta lây bệnh sang ngài.”
“Thái phi nương nương không cần lo lắng, bổn cung đã hỏi thái y, bệnh của nương nương sẽ không truyền nhiễm,” Cố Như Cửu cười nhạt nói: “Tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
Tôn Thái phi cũng không ho khan, bỏ khăn trên môi xuống nói: “Nương nương nói đúng.” Nàng tiếp nhận cung nữ đưa tới trà nhuận hầu uống một ngụm, chậm rãi mở miệng nói: “Nương nương hôm nay đến, sợ rằng không đơn thuần là xem ta đã khỏe hay chưa?”
Cố Như Cửu cười cười ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ lay động quạt tròn vẽ hoa phú quý trên tay: “Không hổ là Thái phi nương nương, luôn luôn có thể nhìn thấu nhân tâm.”
“Hoàng hậu nương nương nói quá lời, ở cái chỗ này đã lâu, cho dù người ngu xuẩn cũng phải học được cách thông minh thôi.” Tôn Thái phi liếc mắt nhìn Cố Như Cửu, giọng nói quái dị: “Chờ Hoàng hậu nương nương ở trong này một thời gian nữa, cũng sẽ có năng lực này thôi.”
Bảo Lục cùng đi tới với Cố Như Cửu nghe vậy lập tức nhíu mày, bất mãn liếc nhìn Tôn Thái phi.
Cố Như Cửu cười cười, không muốn nói tiếp những lời này với Tôn Thái phi, mà chỉ nói: “Bổn cung lần này tới, là muốn hỏi đếm hôm đó Triệu Tôn Thái phi nhìn thấy gì.”
Tôn Thái phi cúi đầu, nhìn hai tay trắng noãn của mình: “Chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, mơ gặp lại cố nhân mà thôi.”
“Hả?” Cố Như Cửu cảm thấy hứng thú nói: “Người đó là Lâm phi?”
Nghe thấy hai chữ ‘Lâm phi’, Tôn Thái phi ngẩng đầu, nói với Cố Như Cửu: “Hoàng hậu nương nương, chuyện cũ xin đừng nhắc lại nữa thì hơn.”
Cố Như Cửu nhìn nét mặt trịnh trọng của Tôn Thái phi, cười nói: “Thái phi nói đúng, chuyện cũ quả thực không cần nhắc lại.” Nàng đứng lên: “Thái phi nương nương đã bình phục, bổn cung cũng yên lòng.”
Nàng để cho cung nữ mang lễ vật mình chuẩn bị từ trước đưa cho Tôn Thái phi: “Vậy bổn cung không quấy rầy, Thái phi nghỉ ngơi thật tốt.”
“Hoàng hậu nương nương đi thong thả.” Tôn Thái phi ngồi ở trên giường, khom người một cái với Cố Như Cửu.
Sau khi Cố Như Cửu rời đi, Tôn Thái phi mở hộp lễ vật ra, bên trong là một cây nhân sâm trăm năm.
“Nhân sâm trăm năm, thật là đồ tốt.” Tôn Thái phi khép lại hộp quà, cười nói: “Vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta không hổ là người có phúc khí được phụ mẫu sủng ái, Hoàng thượng ngưỡng mộ, vung tay rộng lượng như vậy.”
“Thái phi nương nương, ngài nói Hoàng hậu nương nương thật sự sẽ cho điều tra chuyện năm đó chăng?” Ma ma hầu bên cạnh bà đưa hộp quà đang cầm trong tay qua, hơi lo lắng hỏi: “Nếu nàng không tra, những thứ ngài an bài chẳng phải vô ích rồi sao?”
“Tuổi còn trẻ lại được Hoàng đế sủng ái, sao có thể không tò mò?” Tôn Thái phi giễu cợt cười nói: “Năm đó, bổn cung cũng cỡ tuổi nàng ra, chẳng phải lòng hiếu kỳ cũng rất lớn sao?”
Chuyện đã qua rồi, chỉ cần tra ra được, chính là bắt một con hốt luôn cả ổ, đến lúc đó cũng lôi Thái hậu dính vào, khiến cho hoàng thất gièm pha, chẳng phải càng thêm thú vị?
Lúc Cố Như Cửu quay về Tử Thần điện, Tấn Ưởng đã từ ngự thư phòng trở về, thấy nàng tiến đến, Tấn Ưởng nói: “Nghe nói nàng lại đi đến Tĩnh An cung?”
“Tôn Thái phi ngã bệnh, hậu cung tiền triều đều biết, nếu thiếp không đi một chuyến, chẳng phải là muốn người khác xỏ xiên sao?”
Cố Như Cửu đi tới bên cạnh hắn, rút quyển tiểu thuyết trong tay hắn ra: “Sao chàng lại bắt chước thiếp đọc mấy quyển sách tình cảm này rồi?”
“Chẳng phải ta đang bồi dưỡng tạo thói quen sở thích giống nàng đó sao.” Tấn Ưởng cười cười, nắm tay nàng, vén tay áo lên nói: “Lão phụ kia phát điên rồi, làm hại cổ tay của nàng bị bần tím thế này, đến giờ vẫn chưa tan bớt.”
“Bệ hạ của ta, sao chàng có thể nói lời như vậy.” Cố Như Cửu vươn một tay che miệng của hắn, thấp giọng nói: “Cái gì lão phụ, đó là Thái phi. Nếu để cho người khác nghe được đường đường là Bệ hạ chí tôn lại nói ra những lời thô bỉ như vậy, đến lúc đó người mất mặt lại chính là Bệ hạ đấy.”
“Ta sợ gì mất mặt.” Tấn Ưởng sai Hà Minh mang thuốc mỡ tới, sau đó lấy ngón tay quệt một ít thuốc mỡ lên, nhẹ nhàng xoa nắn làm tan máu bầm giúp Cố Như Cửu: “Mất mặt vì giai nhân này cũng tốt chứ sao.”
“Xong xong, ta đây thật sự phải gánh tục danh họa quốc yêu hậu rồi?” Cố Như Cửu cười khách khách, sau đó nói: “Chuyện này đều do chàng hại mà ra.”
“Đàn ông không có năng lực, không gánh vác được giang sơn của mình, mới để nữ nhân của mình trở thành kẻ gây tai họa.”
Tấn Ưởng cười lắc đầu, sau đó nói: “Nàng đừng động nữa, để ta xoa nắn cho nàng, hay là muốn đau thêm mấy ngày nữa.”
“Kỳ thực đã hết đau từ lâu rồi, chỉ là nhìn dọa người mà thôi.” Cố Như Cửu cũng nghe lời ngồi im, mặc cho Tấn Ưởng ngồi bên cạnh xoa bóp vết bầm giúp mình, vừa sò mó hắn. “Mới vừa rồi, lúc ta đi ra khỏi ngự thư phòng, đụng phải Ngụy Đình cùng Triệu Tiến.”
“Nàng cảm thấy hai người này làm sao?” Tấn Ưởng cúi đầu nhẹ nhàng thổi trên cổ tay Cố Như Cửu, lấy khăn tay lau đi thuốc mỡ dính ở những chỗ khác trên tay nàng, sau khi lau khô, mới xoa tay của mình, ném khăn tay sang một bên.
“Nếu nhìn bề ngoài, Ngụy Đình phong quang tễ nguyệt, rất có phong thái quân tử, tướng mạo Triệu Tiến bình thường, nét mặt phong sương, ngôn
hành cử chỉ cũng không có khí khái bằng Ngụy Đình.” Cố Như Cửu lấy khăn tay của mình lên, cúi đầu xoa ngón tay cho Tấn Ưởng: “Thế nhưng theo ta được biết khí hậu Thanh Bắc châu rất ác liệt, mùa hạ có bão cát, mùa đông có băng tuyết, có rất nhiều người như Triệu Tiến vậy, còn như Ngụy Đình thì rất ít.”
Hắn phải tốn bao nhiêu tinh lực, mới có thể dưỡng mình trắng trẻo mập mạp đến như vậy?
Nếu Ngụy Đình thật lòng vì dân, không có việc gì cũng đi ra ngoài tản bộ vài vòng, thị sát một chút dân tình, ngày ngày hứng chịu gió cát, làm sao có thể duy trì da trắng trẻo người béo tròn như vậy? Cho dù người có khí chất bẩm sinh, thì đến cái loại địa phương như Thanh Bắc châu đó cũng phải biến thành tò he khô đét.
Nghe Cố Như Cửu phân tích, Tấn Ưởng cười nói: “Xem ra nàng rất tán thưởng Triệu Tiến?”
“Chẳng lẽ thần quân không biết ta có oán thù với Tư Mã gia sao?” Cố Như Cửu bỏ tay hắn ra, chán ghét liếc hắn một cái nói: “Ngụy Đình là người của phái Tư Mã, ta tán thưởng hắn được sao?”
Tấn Ưởng lập tức cười to, đưa tay ôn lấy Cố Như Cửu, bám dính lấy người nàng chẳng khác nào như đường: “Cửu Cửu luôn ân oán rõ ràng như vậy.”
“Đúng rồi, hắc bạch phân minh thì thiếp làm không được, ân oán rõ ràng thì không vấn đề.” Cố Như Cửu đặt cằm lên đầu vai của Tấn Ưởng, cười híp mắt nói: “Tướng sĩ biên cương vì quốc gì phải chịu dãi nắng dầm mưa, mà văn thần chỉ nói nấy câu lại tùy tiện chụp mũ cho bọn hắn, chẳng phải để cho họ máu chảy lệ rơi?”
“Nàng nói đúng.” Tấn Ưởng trầm giọng nói: “Chúng ta không thể để cho những tướng sĩ nhục chí anh hùng được.’
Tấn Ưởng nhẹ vỗ về sau lưng Cố Như Cửu, tâm tình có chút kích động, Cửu Cửu luôn có cùng suy nghĩ với hắn như bậy, có thể như vậy, bậc trượng phu như hắn còn cầu điều chi nữa.
Hai vợ chồng trên quan điểm đều đạt được nhất trí, vì vậy ở trên giường vận động thì, cũng đạt tới hài hòa mỹ mãn. Cho nên buổi triều sớm hôm
sau, mặc dù quan văn và quan võ nghị luận ầm ầm, Tấn Ưởng vẫn nhàn hạ thoải mái nghe tiếp.
“Bệ hạ, Ngụy Đình không nên nhốt lại!” Quan viên A lên tiếng nói, mặc kệ Triệu Tiến có thông đồng với địch hay không, thế nhưng Ngụy Đình là thật tâm với nước, cũng một lòng suy nghĩ vì Đại Phong, cho nên chỉ cần nhốt Triệu Tiến tại biệt quán là được, Ngụy Đình thì nên thả ra.
“Ăn xằng nói bậy, nếu tùy ý vu hãm mệnh quan triều đình là vì muốn tốt cho Đại Phong, chẳng nhẽ ta đây cũng có thể hoài nghi ngươi thông đồng với địch bán nước hay sao?” Các võ tướng biểu thị bọn họ rất bất mãn, rất buồn bực, Triệu Tiến khổ cực trấn thủ biên quan bảo vệ quốc gia, kết quả lại bị quan văn lấy tội danh vu hãm, trong lòng bọn họ ấm ức, trong lòng bọn họ khổ.
Hai bên cứ thế tranh cãi với nhau, còn có quan văn muốn vung tay múa chân sắp đánh nhau, bất quá phạm vi động thủ chỉ giới hạn trong quan văn, tựa hồ không có quan văn nào chủ động xông tới đám quan võ.
Thấy những người này đánh mất bình tĩnh, Tấn Ưởng mới nói: “Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh đi, đừng phá hỏng trật tự triều đình.”
Nghe nói như thế, những kẻ vừa động thủ hay đang chuẩn bị động thủ liền lặng lẽ thu hồi, sau đó đứng nghiên chỉnh tại chỗ, chờ Hoàng thượng răn dạy.
Nào biết hôm nay tâm tình Hoàng thượng tựa hồ rất tốt, không có vì vậy mà nổi giận, cũng không có trách phạt bọn họ.
“Trẫm biết chư vị đại nhân đều một lòng vì dân, thế nhưng quốc có quốc pháp. Nếu Triệu Tiến thông đồng với địch bán nước, dựa theo luật mà trị. Nhưng nếu Triệu Tiến không có thông đồng với địch bán nước, như vậy Ngụy Đình phạm phải tội danh vu hãm mệnh quan triều đình, cũng theo luật xử trí, chư vị không cần vì việc này mà tranh luận ầm ĩ.” Tấn Ưởng nhẹ nhàng vuốt tay vịn long ỷ: “Hôm nay Ngụy Đình ở kinh thành, mà Thanh Bắc châu là điểm trọng yếu của Đại Phong ta, việc cấp bách là chọn một người có thể tạm đảm nhiệm chức vụ Thanh Châu tiết độ sứ.”
Người phái Tư Mã lắng nghe lời này thấy có điểm không đúng, Ngụy Đình mới vừa vào kinh chưa được mấy ngày, Hoàng thượng lại tìm người
tạm giữ chức Tiết Độ sứ của hắn, đây không phải muốn nói cho mọi người biết, hắn không tín nhiệm Ngụy Đình?
Bằng không đã không vội tìm người giữ chức tiết độ sứ thay Ngụy Đình không nói chuyện chiếu tướng thủ biên?
Người thông minh đã nhận thấy được gió thổi sai chiều, mà người đầu óc tương đối đơn giản cho rằng Hoàng thượng càng thêm tín nhiệm Triệu Tiến, hai hạng người này lại không có ý kiến đối với quyết sách này của Hoàng thượng.
Về phần người của phái Tư Mã, tuy rằng có thành kiến, thế nhưng Tấn Ưởng không chịu thỏa hiệp, các quan trong triều đã chọn một quan viên tạm giữ chức Thanh Bắc châu Tiết Độ sứ.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, cái danh tạm thời này sẽ nhanh chóng được đổi thành tiết độ sứ chính thức, bất quá Hoàng thượng đã quyết hạ quyết tâm, bọn họ cũng không thể tiếp tục phản đối.
Hành động này của Tấn Ưởng lại thu được nhiều cảm kích từ phía võ tướng, lúc hạ triều, động tác hành lễ của quan võ vô cùng mạnh mẽ hung hồn hơn nhiều.
Trương Trọng Hãn nhìn những võ tướng đang kích động này, thầm thở dài trong bụng. Chuyện Ngụy Đình và Triệu Tiến lần này không chỉ là mâu thuẫn giữa hai người, mà là giao chiến giữa Hoàng thượng và phe Tư Mã.
Tư Mã gia lần này lâm nguy.
“Trương tướng.” Tư Mã Hồng gọi Trương Trọng Hãn lại: “Xin dừng bước.”
“Tư Mã đại nhân.” Trương Trọng Hãn cười chắp tay với Tư Mã Hồng, hắn biết rõ nguyên nhân vì sao Tư Mã Hồng gọi hắn lại, thế nhưng hắn sẽ không nhận lời lão ta.
Tư Mã gia đã là châu chấu cuối mùa thu, sao hắn có thể đứng cùng chiến tuyến với loại châu chấu này được?
Nào biết Tư Mã Hồng lại không nói đến chuyện này mà chỉ nhắc đến một chuyện năm xưa.
“Trương tướng còn nhớ rõ bản án Lâm phi hạ độc hoàng tử năm đó không?”
Nếu những lời này bị truyền ra ngoài sẽ gây ra bất hòa giữa các quốc gia, ngươi có thể tùy tiện nói sao? Bọn họ không có bằng chứng, thừa tướng lại mất tích trong đất Cao La, từ những chứng cứ lưu lại hiện trường cho thấy, việc này cũng chỉ ra đảng phái có mâu thuẫn với thừa tướng, đương nhiên Đại Phong cũng không chấp nhận bị vu oan.
Quan viên Đại Phong rất chú trọng đến chuyện này, ngay cả các tướng sĩ biên cương cũng được đặt trong tình trạng báo động cao, chỉ cần Cao La có rục rịch muốn mạo phạm, bọn họ lập tức xông ra ứng chiến.
Thế cục biên cương căng thẳng, nội bộ triều đình cũng không sóng yên gió lạnh, duyên cớ gây ra chuyện này là do Thanh Bắc Tiết Độ sứ Ngụy Đình cáo trạng chiếu tướng phòng thủ Thanh Bắc thông đồng với địch bán nước.Ngụy Đình xuất thân tân quý, lại là người có tài cán, rất được Tư Mã Hồng tán thưởng, cho nên lúc trước đã đề cử hắn với tiên đế, sau đó Ngụy phi lại được tiên đế vô cùng sủng ái, cũng kéo theo Ngụy Đình càng được tiên đế tin dùng, một phát thăng lên làm Thanh Bắc tiết độ sứ.
Không lâu sau khi hắn được thăng nhiệm thì tiên đế lâm trọng bệnh qua đời, có Tư Mã gia ủng hộ, suốt năm năm qua hắn vẫn bình an yên ổn ngồi giữ chức Thanh Bắc tiết độ sứ, nếu không phải hiện tại nhảy ra cáo trạng Triệu Tiến, Tấn Ưởng vẫn chưa có ý định động đến hắn.
Triệu Tiến lại khác với Ngụy Đình, Triệu Tiến xuất thân hàn môn chân chính, bất quá hắn lại là một tướng tài hiếm có. Dựa vào công trận vương lên làm chiếu tướng tam phẩm An Bắc, trấn thủ Thanh Bắc châu.
Hai người nhận được lệnh triệu hồi của đế vương cũng không dám chậm trễ, liền ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, lúc này kinh thành mới vào đầu mùa hạ.
“Triệu Tấn tướng quân, mời.” Khi tiến vào cửa cung, Ngụy Đình xoay người cười làm một tư thế mời với Triệu Tiến.
Vẻ mặt Triệu Tiến vừa giận vừa tức, thế nhưng dưới chân thiên tử, hắn không thể thốt ra lời thô bỉ chấp nhất, đành phải gỡ bội kiếm xuống đưa cho hộ vệ trông giữ cổng chu tước, sau đó chẳng thèm liếc nhìn Ngụy Đình, sải bước qua cánh cửa đi vào trong cung.
“Xì.” Ngụy Đình thấy bộ dáng này của hắn, xì cười một tiếng, đi theo.
Hai người một trước một sau đi tới, thái giám dẫn đường phía trước vẫn cúi đầu, chưa từng hé miệng nói với hai người dù chỉ nửa chữ, điều này làm cho Triệu Tiến không thể đoán được tâm tư của Hoàng thượng là gì.
Hắn chỉ là một chiếu tướng tam phẩm Am Bắc, từ khi đóng ở Thanh Bắc châu đến nay rất ít khi về kinh, càng chưa từng có cơ hội được gặp mặt riêng Hoàng thượng, hắn cũng không có giao thiệp với ai ở kinh thành cho nên hoàn toàn không hiểu tính tình của Hoàng thượng.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Ngụy Đình có Tư Mã gia nâng đỡ phía sau lưng, lần này hắn hồi kinh chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Thế nhưng dù vậy, hắn cũng muốn nói rõ chuyện này trước mặt Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng tin hay không, chí ít hắn cũng không thẹn với lương tâm, cũng không muốn bởi vì chuyện này mà liên lụy đến người nhà.
Bên ngoài đều ca tụng Hoàng thượng là vị quân vương nhân từ yêu dân, lúc này hắn cũng hi vọng Hoàng thượng đúng như những lời đồn đại bên ngoài, có thể để cho người nhà của hắn được bảo trụ mạng sống.
“An Bắc chiếu tướng, tiết độ sứ đại nhân, sắp tới cung Càn Khôn rồi.” Thái giám dẫn đường dừng bước lại, rốt cuộc mở miệng nói với hai người: “Trước tiên, xin đắc tội nhị vị đại nhân.”
“Không dám.” Ngụy Đình hiểu rõ bọn họ chẳng phải cận thần bên cạnh thiên tử, muốn gặp mặt Bệ hạ, nhất định phải thông qua chuyện soát người, để tránh trên người bọn họ có mang theo hung khí.
Bởi vì hai người đều là quan viên tam phẩm chức vụ quan trọng, cho nên người lục soát hai người họ chính là Long cấm vệ, sau khi lục soát xong, Long cấm vệ ôm quyền tạ lỗi với hai người, sau đó lui sang một bên.
Triệu Tiến thấy thế bất chợt nghĩ, cận vệ thiên tử nghiêm cẩn thủ như vậy, ngẫm lại Bệ hạ chắc là một quân vương nhân nghĩa.
Hai người đã được soát thân xong, thái giám lại dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước, đi tới phân nửa, thái giám đột nhiên dừng bước lại, vội la lên cảnh báo: “Mau tránh ra, phượng giá tới rồi.”
Triệu Tiến hốt hoảng, thấy phía trước có một nhóm người đi tới, đi tuốt ở đằng trước là một mỹ nhân mặc cung trang màu vàng hơi đỏ, hắn không thấy rõ dung mạo của đối phương, chỉ cúi đầu vội vàng lui về sau mấy bước.
Tiếng bước chân từ từ lại gần, hắn nghe thấy một thanh âm rất êm tai vang lên, mềm mại du dương dường như những âm thanh phát ra từ tơ mềm.
“Vi thần gặp qua Hoàng hậu nương nương.”
“Mạt tướng gặp qua Hoàng hậu nương nương.” Hắn không dám ngẩng đầu, rất cung kính làm một đại lễ.
Sau đó hắn thấy một đôi giầy thêu đính trân châu dừng ở trước mặt của hắn, chỉ nghe Hoàng hậu nương nương hỏi: “Ngươi chính là chiếu tướng An Bắc sao?”
“Hồi bẩm nương nương, chính là mạt tướng.” Hắn không ngờ Hoàng hậu nương nương vậy mà đã từng nghe nói đến hắn, trong giọng nói còn toát ra vẻ kích động.
“Bổn cung nghe đại ca nhắc qua ngươi, nói ngươi am hiểu binh pháp, tài bắn cung thiện xạ!” Cố Như Cửu nhìn người đàn ông trước mắt đã bước sang tuổi trung niên, tuy rằng mới ba mươi tuổi, nhưng do quanh năm sống kham khổ nơi biên quan, thoạt nhìn lại già nua giống như hơn bốn mươi tuổi.
Triệu Tiến nhớ tới đại ca của Hoàng hậu nương nương chính là thiếu khanh hồng lư tự Cố Chi Vũ, trước khi hắn được điều động đến Thanh Bắc châu đã từng gặp qua Cố Chi Vũ vài lần, thật không ngờ đối phương lại đánh giá mình cao như thế, hắn ôm quyền nói: “Là quốc cữu khen trật rồi.”
“Chiếu tướng không cần khiêm tốn.” Cố Như Cửu thấy khuôn mặt người đàn ông đầy phong sương trong mắt toát ra lòng cảm kích, nhịn không được thầm nghĩ, suy nghĩ của chiếu tướng này thật đơn giản. Nàng liếc mắt nhìn Ngụy Đình cách đó không xa, giọng nói ngược lại lạnh lùng hơn nhiều:
“Hai vị đại nhân mệt nhọc đường xá xa xôi về đây, nhị vị đều thân mang trọng trách, bổn cung không dám quấy rầy.”
“Cung tiễn Hoàng hậu.” Ngụy Đình thầm cảm thấy nỗi bất an đang cháy âm ỉ trong lòng, thái độ của Hoàng hậu nương nương đối đãi với Triệu Tiến quá mức ôn hòa, ôn hòa đến mức không giống như đối đãi với một người bán nước cầu vinh, lẽ nào…
Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, theo phía sau thái giám, bước vào cửa chính ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng rất rộng rãi sáng sủa, sàn nhà sạch sẽ còn soi bóng người đi trên đó, lúc này Triệu Tiến và Ngụy Đình cùng bước lên hành lễ với đế vương.
“Đứng lên đi.” Tấn Ưởng ném một loạt tấu chương tới trên ngự án: “Ngụy đại nhân dâng cáo trạng tố cáo Triệu tướng quân thông đồng với địch bán nước, có chứng cứ gì.”
Ngụy Đình vội vàng rút xấp thư từ mình đã chuẩn bị cẩn thận trước đó đặt vào trong khay hà Minh đưa tới, sau đó nói: “Bệ hạ, đây là thư từ mà thần bắt được, xin Hoàng thượng minh xét.”
Liếc nhìn thư từ chất trên khay, Tấn Ưởng cũng không vươn tay lấy, mà chỉ nói: “Thư tín có thể giả tạo, Ngụy đại nhân nhưng còn có chứng cứ khác?”
“Chuyện này…” Ngụy Đình ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng thượng, thấy nét mặt hắn lạnh nhạt, tựa hồ chẳng mấy để ý đến chuyện của Triệu Tiến, cảm giác bất an trong lòng của hắn càng sâu, tựa hồ không giống như phản ứng của một vị đế vương nghe thấy quan viên dưới quyền của mình thông đồng với địch bán nước.
“Vi thần còn thu thập được bảo vật hoàng thất Cao La ở trong phủ Triệu tướng quân, mấy thứ này, đều không phải những vật phẩm các đại thần bình thường có thể có.” Ngụy Đình chắp tay nói: “Chỉ là mấy thứ này rất đa dạng, vi thần không thể mang theo bên người, vẫn còn để ở trên mã xa.”
“Nói vậy, ngươi đã cho lục soát nơi ở của Triệu tướng quân?” Tấn Ưởng hơi nhếch mày, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi và Triệu Tiến đều là quan viên tam phẩm, là ai cho ngươi quyền được phép lục soát nơi ở của tướng quân?”
“Bệ hạ, vi thần làm vậy cũng là lâm vào tình huống bất đắc dĩ, mới đưa ra hạ sách này.”
Ngụy Đình hoảng hốt trong bụng, không ngờ Bệ hạ lại lôi chuyện này ra chất vấn hắn, lúc này vừa vội vừa loạn, quỳ gối xuống ngự tiền.
Quan văn và võ quan xưa nay tuy phẩm cấp tương đồng, nhưng trên thực tế thì quan văn lại kiêu ngạo hơn quan vỡ, điều này đã trở thành chuyện cam chịu của mọi người trên quan trường Đại Phong, thế nhưng đứng trước ngự tọa, hắn sao có thể nói địa vị quan văn cao hơn quan võ.
“Hạ sách rất hay, trẫm còn tưởng rằng Thanh Châu đã là vùng đất Ngụy đại nhân ngươi có thể một tay che trời, những người khác mặc cho ngươi xâu xé.” Tấn Ưởng lạnh lùng hừ một tiếng: “Việc này ta đã giao cho Trương tướng đi điều tra rồi, trước khi sự việc được tra xét rõ ràng, hai người các ngươi tạm thời ở tại Biệt Quản, không có lệnh tuyệt đối không được tự ý xuất nhập.”
Triệu Tiến vừa mừng vừa sợ, vui chính là vì Bệ hạ không trọng văn khinh võ, hoảng sợ là vì Hoàng thượng đã không nghe theo lời nói một phía của Ngụy Đình, mà để cho Trương tướng đi tra rõ việc này. Tuy rằng tính tình Trương tướng ôn hòa, nhưng cũng giống như hắn, đều xuất thân hàn môn, chí ít từ điểm xuất phát này, nếu để cho Trương tướng điều tra thì kết quả sẽ công chính hơn rất nhiều.
“Rõ.” Sắc mặt Ngụy Đình trắng bệch, run lẩy bẩy thi lễ một cái. Đã đi tới bước đường này, bởi vì có quân đội hùng hậu trấn thủ, hắn không có cơ hội thu thập tin tức từ kinh thành truyền tới, cho nên không thấu hiểu tình huống hiện nay trong kinh thành.
Trước Tư Mã đại nhân nói, chỉ cần lật đổ Triệu Tiến, đổi quân trấn thủ Thanh Bắc châu thành người của bọn họ, là có thể để cho hắn thăng chức. Hắn vốn tưởng rằng đây là việc nhỏ, bởi vì khi tiên đế còn sống, không phải chưa từng có án “nghi ngờ” quân phòng thủ thông đồng với địch bán nước, bị tiên đế hoài nghi trao quyền cho cấp dưới, cho nên căn bản không có suy nghĩ nhiều.
Hiện tại xem ra, sự tình tựa hồ cũng không đơn giản, tình hình kinh thành cũng khác xa và phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn. Mà Bệ hạ tựa hồ đối với Tư Mã gia, cũng không phải đặc biệt tín nhiệm, nếu không
cũng sẽ không bày ra thái độ như vậy với hắn, hơn nữa việc này còn giao cho Trương Trọng hãn xử lý.
Trương Trọng Hãn chính là một cáo già khéo đưa đẩy, nhìn như nhu nhược dễ nói chuyện, trên thực tế một kẻ xuất thân hàn môn lại có thể leo đến chức thừa tướng thủ đoạn có thể ít sao?
Huống chi Triệu Tiến lại xuất thân hàn môn giống như Trương Trọng Hãn, Trương Trọng Hãn nếu như muốn bảo trụ quyền phát biểu của hàn môn cặn bã trong triều đình, sẽ tìm mọi cách đứng ra bảo vệ Triệu Tiến.
Càng nghĩ, Ngụy Đình càng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng Hoàng thượng tựa hồ cũng không muốn nói nhiều với hắn, ngoảnh lại đã bảo hắn lui ra ngoài.
Thế nhưng hắn đi ra, Triệu Tiến còn ở lại trong ngự thư phòng, thái độ này của Hoàng thượng đủ để chứng minh lần này hắn đi một nước cờ sai.
Ra cung, hắn đã bị cấm vệ quân dẫn tới ở trong biệt quán bên ngoài có vệ binh đứng gác, hắn muốn truyền tin tức cũng không biết phải dung cách nào.
Hắn đi qua đi lại ở trong phòng, cứ thế đi hết mấy chục vòng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra cách giải quyết chuyện này.
“Hiện nay, chỉ có thể trông mong Tư Mã đại nhân có thể cứu ta.” Ngụy Đình thở dài, lúc này đã sang đầu hạ, thế nhưng lòng hắn vẫn phát lạnh như cũ.
Lại qua hai canh giờ sau, hắn mới nhìn thấy cấm vệ quân dẫn Triệu Tiến tới, hai người ở cùng trong một căn nhà, chỉ là một gian phía đông, một gian ở phía tây, nhưng tách biệt với nhau.
Mắt thấy thái độ cấm vệ quân khách khí với Triệu Tiến, Ngụy Đình lại nghĩ đến biểu tình lạnh như băng của cấm vệ quân đối với mình khi nãy, trong lòng càng lo lắng.
Lien tiếp mấy ngày sau, hắn ăn không ngon ngủ không yêu, gầy rộp đi một vòng. Nhưng dù vậy, hắn cũng không nhận được lời triệu hồi của Hoàng thượng, Tư Mã đại nhân cũng không truyền sang cho hắn chút tin tức gì.
Hắn biết, hắn tiêu rồi.
Kể từ đêm Tôn Thái phi bị tà phong xâm nhập vào cách đây mấy hôm, Tĩnh An cung càng đìu hiu mông quạnh, khi Cố Như Cửu lần nữa đặt chân bước vào nơi này, thấy đám cung nữ thái giám mặt ủ mày chau, không hề có sức sống.
Cố Như Cửu nhíu nhíu mày, không nhìn một đám cung thị đang cúi người hành lễ với nàng, bước vào trong nội điện.
Tôn Thái phi vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, thấy nàng tiến đến, thở hổn hển muốn đứng dậy hành lễ, bị Cố Như Cửu ngăn lại: “Thái phi nương nương mau nằm xuống, thân thể đã khỏe chút nào chưa?”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương đặc biệt tới thăm, ta đã khá nhiều.” Tôn Thái phi đưa khăn tay lên che miệng ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: “Nương nương mau đi ra ngoài nhé, chớ để ta lây bệnh sang ngài.”
“Thái phi nương nương không cần lo lắng, bổn cung đã hỏi thái y, bệnh của nương nương sẽ không truyền nhiễm,” Cố Như Cửu cười nhạt nói: “Tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
Tôn Thái phi cũng không ho khan, bỏ khăn trên môi xuống nói: “Nương nương nói đúng.” Nàng tiếp nhận cung nữ đưa tới trà nhuận hầu uống một ngụm, chậm rãi mở miệng nói: “Nương nương hôm nay đến, sợ rằng không đơn thuần là xem ta đã khỏe hay chưa?”
Cố Như Cửu cười cười ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ lay động quạt tròn vẽ hoa phú quý trên tay: “Không hổ là Thái phi nương nương, luôn luôn có thể nhìn thấu nhân tâm.”
“Hoàng hậu nương nương nói quá lời, ở cái chỗ này đã lâu, cho dù người ngu xuẩn cũng phải học được cách thông minh thôi.” Tôn Thái phi liếc mắt nhìn Cố Như Cửu, giọng nói quái dị: “Chờ Hoàng hậu nương nương ở trong này một thời gian nữa, cũng sẽ có năng lực này thôi.”
Bảo Lục cùng đi tới với Cố Như Cửu nghe vậy lập tức nhíu mày, bất mãn liếc nhìn Tôn Thái phi.
Cố Như Cửu cười cười, không muốn nói tiếp những lời này với Tôn Thái phi, mà chỉ nói: “Bổn cung lần này tới, là muốn hỏi đếm hôm đó Triệu Tôn Thái phi nhìn thấy gì.”
Tôn Thái phi cúi đầu, nhìn hai tay trắng noãn của mình: “Chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, mơ gặp lại cố nhân mà thôi.”
“Hả?” Cố Như Cửu cảm thấy hứng thú nói: “Người đó là Lâm phi?”
Nghe thấy hai chữ ‘Lâm phi’, Tôn Thái phi ngẩng đầu, nói với Cố Như Cửu: “Hoàng hậu nương nương, chuyện cũ xin đừng nhắc lại nữa thì hơn.”
Cố Như Cửu nhìn nét mặt trịnh trọng của Tôn Thái phi, cười nói: “Thái phi nói đúng, chuyện cũ quả thực không cần nhắc lại.” Nàng đứng lên: “Thái phi nương nương đã bình phục, bổn cung cũng yên lòng.”
Nàng để cho cung nữ mang lễ vật mình chuẩn bị từ trước đưa cho Tôn Thái phi: “Vậy bổn cung không quấy rầy, Thái phi nghỉ ngơi thật tốt.”
“Hoàng hậu nương nương đi thong thả.” Tôn Thái phi ngồi ở trên giường, khom người một cái với Cố Như Cửu.
Sau khi Cố Như Cửu rời đi, Tôn Thái phi mở hộp lễ vật ra, bên trong là một cây nhân sâm trăm năm.
“Nhân sâm trăm năm, thật là đồ tốt.” Tôn Thái phi khép lại hộp quà, cười nói: “Vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta không hổ là người có phúc khí được phụ mẫu sủng ái, Hoàng thượng ngưỡng mộ, vung tay rộng lượng như vậy.”
“Thái phi nương nương, ngài nói Hoàng hậu nương nương thật sự sẽ cho điều tra chuyện năm đó chăng?” Ma ma hầu bên cạnh bà đưa hộp quà đang cầm trong tay qua, hơi lo lắng hỏi: “Nếu nàng không tra, những thứ ngài an bài chẳng phải vô ích rồi sao?”
“Tuổi còn trẻ lại được Hoàng đế sủng ái, sao có thể không tò mò?” Tôn Thái phi giễu cợt cười nói: “Năm đó, bổn cung cũng cỡ tuổi nàng ra, chẳng phải lòng hiếu kỳ cũng rất lớn sao?”
Chuyện đã qua rồi, chỉ cần tra ra được, chính là bắt một con hốt luôn cả ổ, đến lúc đó cũng lôi Thái hậu dính vào, khiến cho hoàng thất gièm pha, chẳng phải càng thêm thú vị?
Lúc Cố Như Cửu quay về Tử Thần điện, Tấn Ưởng đã từ ngự thư phòng trở về, thấy nàng tiến đến, Tấn Ưởng nói: “Nghe nói nàng lại đi đến Tĩnh An cung?”
“Tôn Thái phi ngã bệnh, hậu cung tiền triều đều biết, nếu thiếp không đi một chuyến, chẳng phải là muốn người khác xỏ xiên sao?”
Cố Như Cửu đi tới bên cạnh hắn, rút quyển tiểu thuyết trong tay hắn ra: “Sao chàng lại bắt chước thiếp đọc mấy quyển sách tình cảm này rồi?”
“Chẳng phải ta đang bồi dưỡng tạo thói quen sở thích giống nàng đó sao.” Tấn Ưởng cười cười, nắm tay nàng, vén tay áo lên nói: “Lão phụ kia phát điên rồi, làm hại cổ tay của nàng bị bần tím thế này, đến giờ vẫn chưa tan bớt.”
“Bệ hạ của ta, sao chàng có thể nói lời như vậy.” Cố Như Cửu vươn một tay che miệng của hắn, thấp giọng nói: “Cái gì lão phụ, đó là Thái phi. Nếu để cho người khác nghe được đường đường là Bệ hạ chí tôn lại nói ra những lời thô bỉ như vậy, đến lúc đó người mất mặt lại chính là Bệ hạ đấy.”
“Ta sợ gì mất mặt.” Tấn Ưởng sai Hà Minh mang thuốc mỡ tới, sau đó lấy ngón tay quệt một ít thuốc mỡ lên, nhẹ nhàng xoa nắn làm tan máu bầm giúp Cố Như Cửu: “Mất mặt vì giai nhân này cũng tốt chứ sao.”
“Xong xong, ta đây thật sự phải gánh tục danh họa quốc yêu hậu rồi?” Cố Như Cửu cười khách khách, sau đó nói: “Chuyện này đều do chàng hại mà ra.”
“Đàn ông không có năng lực, không gánh vác được giang sơn của mình, mới để nữ nhân của mình trở thành kẻ gây tai họa.”
Tấn Ưởng cười lắc đầu, sau đó nói: “Nàng đừng động nữa, để ta xoa nắn cho nàng, hay là muốn đau thêm mấy ngày nữa.”
“Kỳ thực đã hết đau từ lâu rồi, chỉ là nhìn dọa người mà thôi.” Cố Như Cửu cũng nghe lời ngồi im, mặc cho Tấn Ưởng ngồi bên cạnh xoa bóp vết bầm giúp mình, vừa sò mó hắn. “Mới vừa rồi, lúc ta đi ra khỏi ngự thư phòng, đụng phải Ngụy Đình cùng Triệu Tiến.”
“Nàng cảm thấy hai người này làm sao?” Tấn Ưởng cúi đầu nhẹ nhàng thổi trên cổ tay Cố Như Cửu, lấy khăn tay lau đi thuốc mỡ dính ở những chỗ khác trên tay nàng, sau khi lau khô, mới xoa tay của mình, ném khăn tay sang một bên.
“Nếu nhìn bề ngoài, Ngụy Đình phong quang tễ nguyệt, rất có phong thái quân tử, tướng mạo Triệu Tiến bình thường, nét mặt phong sương, ngôn
hành cử chỉ cũng không có khí khái bằng Ngụy Đình.” Cố Như Cửu lấy khăn tay của mình lên, cúi đầu xoa ngón tay cho Tấn Ưởng: “Thế nhưng theo ta được biết khí hậu Thanh Bắc châu rất ác liệt, mùa hạ có bão cát, mùa đông có băng tuyết, có rất nhiều người như Triệu Tiến vậy, còn như Ngụy Đình thì rất ít.”
Hắn phải tốn bao nhiêu tinh lực, mới có thể dưỡng mình trắng trẻo mập mạp đến như vậy?
Nếu Ngụy Đình thật lòng vì dân, không có việc gì cũng đi ra ngoài tản bộ vài vòng, thị sát một chút dân tình, ngày ngày hứng chịu gió cát, làm sao có thể duy trì da trắng trẻo người béo tròn như vậy? Cho dù người có khí chất bẩm sinh, thì đến cái loại địa phương như Thanh Bắc châu đó cũng phải biến thành tò he khô đét.
Nghe Cố Như Cửu phân tích, Tấn Ưởng cười nói: “Xem ra nàng rất tán thưởng Triệu Tiến?”
“Chẳng lẽ thần quân không biết ta có oán thù với Tư Mã gia sao?” Cố Như Cửu bỏ tay hắn ra, chán ghét liếc hắn một cái nói: “Ngụy Đình là người của phái Tư Mã, ta tán thưởng hắn được sao?”
Tấn Ưởng lập tức cười to, đưa tay ôn lấy Cố Như Cửu, bám dính lấy người nàng chẳng khác nào như đường: “Cửu Cửu luôn ân oán rõ ràng như vậy.”
“Đúng rồi, hắc bạch phân minh thì thiếp làm không được, ân oán rõ ràng thì không vấn đề.” Cố Như Cửu đặt cằm lên đầu vai của Tấn Ưởng, cười híp mắt nói: “Tướng sĩ biên cương vì quốc gì phải chịu dãi nắng dầm mưa, mà văn thần chỉ nói nấy câu lại tùy tiện chụp mũ cho bọn hắn, chẳng phải để cho họ máu chảy lệ rơi?”
“Nàng nói đúng.” Tấn Ưởng trầm giọng nói: “Chúng ta không thể để cho những tướng sĩ nhục chí anh hùng được.’
Tấn Ưởng nhẹ vỗ về sau lưng Cố Như Cửu, tâm tình có chút kích động, Cửu Cửu luôn có cùng suy nghĩ với hắn như bậy, có thể như vậy, bậc trượng phu như hắn còn cầu điều chi nữa.
Hai vợ chồng trên quan điểm đều đạt được nhất trí, vì vậy ở trên giường vận động thì, cũng đạt tới hài hòa mỹ mãn. Cho nên buổi triều sớm hôm
sau, mặc dù quan văn và quan võ nghị luận ầm ầm, Tấn Ưởng vẫn nhàn hạ thoải mái nghe tiếp.
“Bệ hạ, Ngụy Đình không nên nhốt lại!” Quan viên A lên tiếng nói, mặc kệ Triệu Tiến có thông đồng với địch hay không, thế nhưng Ngụy Đình là thật tâm với nước, cũng một lòng suy nghĩ vì Đại Phong, cho nên chỉ cần nhốt Triệu Tiến tại biệt quán là được, Ngụy Đình thì nên thả ra.
“Ăn xằng nói bậy, nếu tùy ý vu hãm mệnh quan triều đình là vì muốn tốt cho Đại Phong, chẳng nhẽ ta đây cũng có thể hoài nghi ngươi thông đồng với địch bán nước hay sao?” Các võ tướng biểu thị bọn họ rất bất mãn, rất buồn bực, Triệu Tiến khổ cực trấn thủ biên quan bảo vệ quốc gia, kết quả lại bị quan văn lấy tội danh vu hãm, trong lòng bọn họ ấm ức, trong lòng bọn họ khổ.
Hai bên cứ thế tranh cãi với nhau, còn có quan văn muốn vung tay múa chân sắp đánh nhau, bất quá phạm vi động thủ chỉ giới hạn trong quan văn, tựa hồ không có quan văn nào chủ động xông tới đám quan võ.
Thấy những người này đánh mất bình tĩnh, Tấn Ưởng mới nói: “Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh đi, đừng phá hỏng trật tự triều đình.”
Nghe nói như thế, những kẻ vừa động thủ hay đang chuẩn bị động thủ liền lặng lẽ thu hồi, sau đó đứng nghiên chỉnh tại chỗ, chờ Hoàng thượng răn dạy.
Nào biết hôm nay tâm tình Hoàng thượng tựa hồ rất tốt, không có vì vậy mà nổi giận, cũng không có trách phạt bọn họ.
“Trẫm biết chư vị đại nhân đều một lòng vì dân, thế nhưng quốc có quốc pháp. Nếu Triệu Tiến thông đồng với địch bán nước, dựa theo luật mà trị. Nhưng nếu Triệu Tiến không có thông đồng với địch bán nước, như vậy Ngụy Đình phạm phải tội danh vu hãm mệnh quan triều đình, cũng theo luật xử trí, chư vị không cần vì việc này mà tranh luận ầm ĩ.” Tấn Ưởng nhẹ nhàng vuốt tay vịn long ỷ: “Hôm nay Ngụy Đình ở kinh thành, mà Thanh Bắc châu là điểm trọng yếu của Đại Phong ta, việc cấp bách là chọn một người có thể tạm đảm nhiệm chức vụ Thanh Châu tiết độ sứ.”
Người phái Tư Mã lắng nghe lời này thấy có điểm không đúng, Ngụy Đình mới vừa vào kinh chưa được mấy ngày, Hoàng thượng lại tìm người
tạm giữ chức Tiết Độ sứ của hắn, đây không phải muốn nói cho mọi người biết, hắn không tín nhiệm Ngụy Đình?
Bằng không đã không vội tìm người giữ chức tiết độ sứ thay Ngụy Đình không nói chuyện chiếu tướng thủ biên?
Người thông minh đã nhận thấy được gió thổi sai chiều, mà người đầu óc tương đối đơn giản cho rằng Hoàng thượng càng thêm tín nhiệm Triệu Tiến, hai hạng người này lại không có ý kiến đối với quyết sách này của Hoàng thượng.
Về phần người của phái Tư Mã, tuy rằng có thành kiến, thế nhưng Tấn Ưởng không chịu thỏa hiệp, các quan trong triều đã chọn một quan viên tạm giữ chức Thanh Bắc châu Tiết Độ sứ.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, cái danh tạm thời này sẽ nhanh chóng được đổi thành tiết độ sứ chính thức, bất quá Hoàng thượng đã quyết hạ quyết tâm, bọn họ cũng không thể tiếp tục phản đối.
Hành động này của Tấn Ưởng lại thu được nhiều cảm kích từ phía võ tướng, lúc hạ triều, động tác hành lễ của quan võ vô cùng mạnh mẽ hung hồn hơn nhiều.
Trương Trọng Hãn nhìn những võ tướng đang kích động này, thầm thở dài trong bụng. Chuyện Ngụy Đình và Triệu Tiến lần này không chỉ là mâu thuẫn giữa hai người, mà là giao chiến giữa Hoàng thượng và phe Tư Mã.
Tư Mã gia lần này lâm nguy.
“Trương tướng.” Tư Mã Hồng gọi Trương Trọng Hãn lại: “Xin dừng bước.”
“Tư Mã đại nhân.” Trương Trọng Hãn cười chắp tay với Tư Mã Hồng, hắn biết rõ nguyên nhân vì sao Tư Mã Hồng gọi hắn lại, thế nhưng hắn sẽ không nhận lời lão ta.
Tư Mã gia đã là châu chấu cuối mùa thu, sao hắn có thể đứng cùng chiến tuyến với loại châu chấu này được?
Nào biết Tư Mã Hồng lại không nói đến chuyện này mà chỉ nhắc đến một chuyện năm xưa.
“Trương tướng còn nhớ rõ bản án Lâm phi hạ độc hoàng tử năm đó không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.