Như Châu Tựa Ngọc

Chương 80:

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

13/12/2023

Khi nghe thấy tin tức này, Cố Như Cửu hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Tấn Ưởng, quả nhiên thấy ánh mắt của hắn khá phức tạp, tựa hồ nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện này.

Nàng nhéo tay hắn: “Bệ hạ?”

Tấn Ưởng lấy lại tinh thần, trầm ngâm một lát sau mới lên tiếng: “Tư Mã đại nhân chính là nguyên lão tam triều, là người có công với Đại Phong ta, đặc biệt lấy nghi lễ quốc công nhị đẳng chôn cất.”

Hà Minh đang lẳng lặng đứng, chờ Bệ hạ nói tiếp.

Nào biết Bệ hạ chỉ nói như vậy, liền dẫn Hoàng hậu trở về Tử Thần điện, không phân phó thêm bất cứ điều gì nữa. Hắn hơi ngẩn người, liếc mắt nhìn Bạch Hiền: “Bạch công công, ngài nói Bệ hạ thế này là có ý tứ gì?”

“Còn ý tứ gì nữa, Bệ hạ nói như thế nào thì cứ làm như thế đó thôi.” Đối với chuyện trong nhà Tư Mã, Bạch Hiền chẳng muốn dính dáng gì đến nữa, thấy thái độ cung kính của Hà Minh khi quay sang hỏi hắn, hắn cũng không vui vẻ nổi, mà chỉ nói: “Hà công công là một người có năng lực, chút việc này sao có thể làm khó ngài...”

Hà Minh thiếu chút nữa trợn trắng mắt vì tức khi nghe những lời này của Bạch Hiền, đáng tiếc hắn biết bây giờ không phải lúc tức giận với Bạch Hiền, buộc lòng phải quay lưng truyền khẩu dụ của Bệ hạ báo lại cho lễ bộ và điện trung tỉnh biết.

Nếu là lễ hạ táng của Quốc Công, việc cần chuẩn bị cũng rất nhiều.

“Thần quân, làm người ai cũng có ngày này.” Cố Như Cửu cảm thấy sắc mặt của Tấn Ưởng có gì đó không đúng, vội khuyên lơn: “Chàng đừng tự làm khổ mình.”

“Ta chỉ thấy hơi tiếc nuối, Tư Mã Hồng là một nhân tài hiếm có.” Hắn tiếc nuối là kể từ sau khi bản thân trở thành đế vương, Tư Mã Hồng đã già rồi, đã không còn phong thái năm xưa.

Có Bá Nhạc thì thiên lý mã đã già, tạo hóa quả trêu người.

Tiên đế là một vị đế vương ngu ngốc như vậy lại có thể gặp được lương thần, mà người để cho hắn yên tâm trọng dụng lại chẳng có bao nhiêu.

Cố Như Cửu thật không ngờ Tấn Ưởng đúng là nghĩ như vậy, nàng cầm thật chặt tay của Tấn Ưởng.

Tấn Ưởng quay sang cười với nàng: “Nàng chớ lo lắng, ta không sao.”

Hai người đang nói, Cố Như Cửu nhìn thấy Tấn Hưởng dẫn theo Long cấm vệ đi tuần tra, nhịn không được mở miệng nói: “Thần quân, Tư Mã đại nhân là ngoại tổ phụ của Tấn phó thống lĩnh, hôm nay để cho phó thống lĩnh quay về sớm nhé.”

Tấn Ưởng chưa nghĩ đến chuyện này, nghe thấy Cố Như Cửu nói như vậy, liền gật đầu.

Tư Mã Hồng đối với Tư Mã gia mà nói, chính là chiếc xương sống của Tư Mã gia, hiện tại sống lưng này gãy, Tư Mã gia đã hoàn toàn mất đi thực lực tranh phong cùng Lý gia, trừ phi con cháu hậu bối Tư Mã gia lại lần nữa xuất hiện một người có tài cán kiệt suất như Tư Mã Hồng, nếu không chẳng có cách nào sánh vai ngồi ngang hàng với Lý gia chỉ trong khoảng thời gian ngắn.

Bình vương Thế tử phi nghe thấy tin phụ thân chết bệnh, sẩy tay làm rơi chén trà trong tay, nét mặt nàng trắng bệch nhìn nha hoàn đến thông báo, sửng sốt một lát mới lau nước mắt, hoảng hốt nói: “Chuẩn bị ngựa xe.”

“Mẫu thân, ngài đừng có gấp, ta cùng đi với ngài sang ngoại tổ gia.” Sau khi Tấn Hưởng nghe thấy tin tức này, cũng vội vã từ trong cung chạy về, thấy mẫu thân hoảng loạn, chạy đôn chạy đáo, vội vàng đỡ bà ngồi xuống: “Trước tiên, ngài hãy ngồi đây một lát, nhi tử đi thay quần áo khác.”

“Ngươi không thể đi.” Bình vương thế tử phi bắt tay hắn lại, viền mắt đỏ lên nhìn Tấn Hưởng: “Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi vốn là Phó thống lĩnh Long cấm vệ của Bệ hạ, là ngoại tôn của Tư Mã gia.” Thân là nữ nhi, phụ thân chết bệnh nàng khổ sở, thế nhưng nàng không muốn con trai bị liên lụy chuyện này.

Khó khăn lắm con trai mới có chút tiền đồ, đồng thời được Bệ hạ để mắt đến, nếu liên lụy đến Tư Mã gia, để cho Bệ hạ chán ghét con trai mình, đó mới là cái được không bù đắp đủ cái mất.

“Ngài đừng lo lắng.” Tấn Hưởng biết bà đang lo lắng chuyện gì, lại khuyên nhủ: “Lúc nhi tử đi tuần tra, gặp phải Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương, là Hoàng hậu nương nương để cho nhi tử sớm quay trở về.”

Nghe thấy Tấn Hưởng nói như vậy, Bình vương thế tử phi mới thở dài một hơi, sau đó nghĩ đến cha của mình, lại đỏ mặt khóc lên.

Thấy mẫu thân khóc đến mức sắp thở không nổi, Tấn Hưởng mơ hồ thấy cảm kích Hoàng hậu nương nương để cho hắn được về sớm, bằng không một mình mẫu thân, hắn sao có thể yên tâm.

Rất nhanh Bình vương thế tử cũng chạy về, sau đó một nhà ba người lại chạy tới Tư Mã phủ.

Trịnh Thị chào hỏi người của các gia đình đến phúng viếng, chân hầu như không ngừng lại bao giờ, quay đầu thấy em gái của chồng tới, bà vội lau nước mắt bước nhanh sang nghênh đón.

Bình vương thế tử phi chưa kịp nói gì thì nước mắt lại rơi xuống như mưa, một hồi lâu sau mới thốt thành lời: “Phụ thân... đi được bao lâu rồi?”

“Sáng nay lúc thức dậy còn thật tốt.” Mắt Trịnh Thị cũng ửng đỏ nói: “Sau đó lúc sắp đến buổi trưa, ông đột nhiên cho gọi cả nhà đến, nói là mơ thấy bà bà tới gặp. Ta cảm thấy có điềm không may, lại sai người đi mời đại phu, đại phu còn chưa tới, công công lại...”

Bình vương thế tử phi khóc một hồi, thấy vẻ mặt chị dâu tiều tụy, từ trước đến nay bà luôn chú ý đến thể diện, bên búi tóc hơi rối nhưng vẫn không để ý đến, lại giúp đỡ chị dâu cùng lo liệu mọi chuyện trong phủ, mọi chuyện cũng dần được xử lý ổn thỏa.

Tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, tuy rằng số phận Tư Mã gia gần đây không tốt lắm, thế nhưng các nhà đều nể mặt mũi của nhau, lần lượt dắt lễ đến phúng viếng, ngay cả Lý gia cũng phái Lý Hoài Cốc qua đây.

Cố Chi Vũ đảm nhiệm vai trò gia chủ Cố gia, cho nên hắn đại biểu Cố gia đến đây phúng viếng.

Cắm nén nhang trước linh tiền của Tư Mã Hồng, sau đó hắn khom người hành lễ với người của Tư Mã gia, rồi đi ra khỏi linh đường.

Trong sân đã sắp xếp bàn ghế dành cho khách đến phúng viếng ngồi uống trà, những người này nhìn thấy Cố Chi Vũ, đều lần lượt đứng dậy chào hắn, đôi bên mặc dù không đàm tiếu chuyện gì, nhưng lại khó nén được vẻ nhiệt tình của họ dành cho Cố Chi Vũ.

Cố Chi Vũ thấy phần lớn người đang ngồi ở đây đều là vãn bối trẻ tuổi, lòng đã rõ như gương, thế nhưng nét mặt vẫn khách khí nói chuyện với những người này.

“Tỷ phu.” Một nam tử có dáng dấp khô gầy tiến lên trước mặt Cố Chi Vũ, cười lấy lòng nói: “Tỷ phu gần đây khỏe không?”

“Cữu huynh.” Cố Chi Vũ thấy người tới là đệ đệ Trần Khổng của thê tử đã mất, trong mắt cũng toát ra vài phần thân thiết, trò chuyện dăm câu với cữu huynh.

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Trần Khổng xoa xoa tay nói: “Tỷ phu, ta nghe nói hộ bộ vẫn còn thiếu vài người?”

Cố Chi Vũ liếc mắt nhìn Trần Khổng, sau đó cụp mắt xuống nói: “Quả thật còn vài ghế trống, hiện tại đang ở tiến hành khảo hạch các quan viên cấp dưới...”

“Huynh xem ta có được không?” Trần Khổng không đợi Cố Chi Vũ nói xong đã vội vã lên tiếng: “Nơi ta đang làm hiện giờ, chẳng chút thú vị gì.”

Cố Chi Vũ nhíu mày: “Huynh mới vào làm trong lễ bộ chưa được mấy tháng, hiện tại muốn thuyên chuyển công tác đến hộ bộ...”

“Tỷ phu, cũng không thể nói như vậy.” Trần Khổng thấy Cố Chi Vũ tựa hồ không muốn giúp mình, vội hỏi: “Lễ bộ nào có thể so sánh được với hộ bộ?” Nói xong, hắn vỗ vỗ hà bao, vẻ mặt “huynh cũng hiểu mà”, hỏi: “Được không?”

“Nếu như đệ muốn chuyển đến làm việc ở hộ bộ, thì đến tham gia khảo hạch của hộ bộ,” Sắc mặt Cố Chi Vũ tuy rằng vẫn ôn hòa như cũ, thế nhưng ánh mắt ấy đã hơi lạnh lùng: “Trước kỳ thi, nếu có gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.”

Trần Khổng thấy hắn không muốn giúp đỡ, sự nhiệt tình cũng dần nhạt đi, đứng lên kỳ quái nói: “Cố đại nhân đã không muốn giúp đỡ thì thôi bỏ đi, cáo từ.”

Cố Chi Vũ vẫn nghiêm chỉnh ngồi ở đó, trên mặt chẳng có chút biểu tình gì.

Vài người ngồi gần Cố Chi Vũ nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau, cứ ngẩn tò te trơ mắt nhìn, bọn họ tự nhận mình là công tử quần là áo lụa, thế nhưng nào có ai không biết xấu hổ như vậy.



Ngươi nói ngươi muốn tìm người nói chuyện đút lót, cũng phải tìm chỗ không có người chứ, đã không có đầu óc như vậy còn chưa tỉnh, thái độ cầu xin người ta giúp đỡ mà cứ như người ta thiếu nợ ngươi vậy sao?

“Nếu ta có một tỷ phu nguyện ý giúp đỡ cho ta thì tốt biết mấy, đừng nói là lễ bộ, ngay cả công bộ cũng được.” Ngô Trùng lắc đầu nói: “Nghe nói chức vụ của Trần Khổng ở lễ bộ cũng là do Cố Chi Vũ tìm cho hắn, mới làm được có mấy tháng, đã nhìn chằm chằm vào hộ bộ. Mấy ghế trống bên hộ bộ đều là quan ngũ phẩm với tứ phẩm trở lên, với phẩm hạnh của Trần Khổng, không đạp nát ra mới là lạ đấy.”

Một công tử quyền quý nghe vậy nhân tiện nói: “Đó cũng là người ta tốt số, tỷ tỷ gả cho một người phúc hậu, chứ nếu ta gặp phải cậu em vợ như vậy, còn lâu ta mới thèm dòm đến hắn.”

Ngô Trùng không nói gì, hắn nghe nói nửa năm lại đây, Trần gia thường lôi kéo quan hệ với Cố gia, cũng vòi được không ít chỗ tốt. Khuê nữ nhà bọn họ cũng đã chết hơn hai năm, còn mượn danh nghĩa của khuê nữ bắt Cố gia giúp đỡ, thật không biết người nhà này nghĩ như thế nào.

Cái thứ như tình cảm, từ trước đến nay vẫn luôn càng dùng càng ít. Bọn họ sử dụng nhiều lần như vậy, cho dù Cố gia có rộng lượng đi chăng nữa, cũng dần xa lánh họ.

Trần Khổng chẳng có ý che giấu hành vi này của mình, cho nên vài ngày sau tin này bị loan truyền ra ngoài, đồng thời càng truyền đi càng khó nghe, truyền tới truyền lui lại thêm biến tướng.

Đến lúc truyền tới tai Cố Như Cửu, lời đồn đãi đã biến thành Trần gia lợi dụng con gái đã chết, mưu lợi chỗ tốt cho con trai nhà mình.

Kẻ nhiều chuyện chẳng bao giờ chê chuyện càng xé ra càng to, Cố gia lại là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, cho nên có người nói Cố gia không phúc hậu,

vợ đã chết còn không nguyện giúp nhà mẹ đẻ của vợ đã khuất, thế nhưng số đông lại chỉa về phía Trần gia.

Bởi vì chức vụ hiện tại của Trần Khổng là chức quan nhàn tản do Cố Chi Vũ an bài, hiện tại mặc dù Cố Chi Vũ không đồng ý nhưng cũng nói có thể Trần Khổng vẫn nhận được nhiều sự giúp đỡ của hắn trong công việc, xét về công lẫn về tư đều thỏa đáng cả rồi.

Ở hộ bộ vẫn còn vài chức vị chưa có người bổ nhiệm thế nhưng lại là chức quan trọng, nếu để một người ngu ngốc như Trần Khổng tiến vào làm thì có thể làm được gì?

Cố Như Cửu nghe xong hết mấy phiên bản đồn nhảm này, mặc kệ phiên bản này thế nào thì có một thực tế không thay đổi, đó chính là Trần Khổng là một người ngu ngốc.

Số lần nàng gặp Trần Khổng không nhiều lắm, nhớ mang máng là một tay chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng, đại tẩu luôn dùng lời lẽ này mỗi khi nhắc đến người đệ đệ của mình, nhiều nhất vẫn là thở dài. Nàng thật không ngờ một chuyện nhỏ như thế, vậy mà náo loạn đến mức quá nhiều người đều biết, cho nên có chút bận tâm đại ca. Chỉ là làm nữ quyến trong hậu cung, nàng chẳng có chuyện quan trọng để triệu một đại nam nhân như đại ca vào cung.

Bởi vì lo lắng đại ca, nàng cả đêm lật qua lật lại cũng ngủ không được ngon giấc, hôm sau khi rời giường, bỗng thấy hơi choáng váng đầu.

“Hoàng hậu nương nương.” Bạch Hiền đi tới trước mặt Cố Như Cửu, hành lễ xong mới nói: “Bệ hạ mời ngài đến ngự thư phòng.”

“Ừ.” Cố Như Cửu gật đầu, lại đứng lên.

Thu La lo lắng đỡ lấy nàng: “Nương nương, sắc mặt ngài không tốt lắm, không bằng đừng đi qua đó nhé.”

“Không có việc gì, ta cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Cố Như Cửu cười cười, đi ra Tử Thần điện, khi ánh mặt trời chiếu vào người, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Đi tới ngự thư phòng, nàng phát hiện ngoại trừ Tấn Ưởng ra, đại ca cũng có mặt ở đây. Nàng lập tức hiểu rõ vì sao Tấn Ưởng gọi nàng qua đây, quay

sang cảm kích cười với Tấn Ưởng, nàng quay đầu nhìn Cố Chi Vũ: “Đại ca.”

Tấn Ưởng đứng lên nói: “Ta đi bên ngoài phơi nắng một chút.” Sau đó cười cười với Cố Như Cửu, rồi bước ra ngự thư phòng.

“Đại ca.” Bên trong ngự thư phòng, ngoài nàng và Cố Chi Vũ ra chỉ có nô tỳ trung thành Thu La, cho nên Cố Như Cửu cũng không bận tâm nhiều nữa, đi tới trước mặt Cố Chi Vũ, thấy hắn tựa hồ gầy hơn so với ngày xưa, nhân tiện nói: “Dạo này huynh có khỏe không?”

“Huynh khỏe.” Cố Chi Vũ thấy muội muội như vậy, muốn đưa tay vuốt mái tóc của nàng, thế nhưng hiện tại nàng đang búi kiểu Bảo Loa kế rất phức tạp, cho dù hắn vuốt xuống thì có lẽ muội muội cũng sẽ không có cảm giác gì, vì vậy đổi thành chỉnh lại trâm cài bên tóc của nàng: “Huynh lại thấy muội mập mạp hơn trước.”

Không chỉ có muội muội, ngay cả Bệ hạ gần đây tựa hồ cũng mập hơn.

Thấy tựa hồ đại ca cũng không bị ảnh hưởng nhiều từ vụ việc này, Cố Như Cửu thầm thở phào một hơi, sau đó mới nói: “Bệ hạ rất tốt với muội.” Nói xong, nàng kéo Cố Chi Vũ ngồi xuống, sau đó nàng cũng ngồi cuống ngay bên cạnh Cố Chi Vũ, trò chuyện một ít chuyện vụn vặt với Cố Chi Vũ, bất quá lại tuyệt đối không đề cập tới Trần gia.

Cố Chi Vũ làm sao không biết muội muội đang suy nghĩ gì, sau khi hàn huyên linh tinh chuyện, Cố Chi Vũ mới mĩm cười nói: “Muội đã nghe mấy lời đồn đãi bên ngoài rồi sao?”

“À...” Cố Như Cửu có chút ngượng ngùng, dời mắt sang chỗ khác, sau đó nhỏ giọng nói: “Chỉ không cẩn thận nghe được dăm ba câu.”

“Muội vẫn luôn như vậy.” Cố Chi Vũ suy nghĩ một chút, có thể thấy được Bệ hạ thực sự tốt với Cửu Cửu, nếu không muội muội đã không còn giữ được bản tính này: “Hễ muội lo lắng chuyện gì đó, ánh mắt luôn dao động khi nói chuyện.”

Cố Như Cửu xoa cằm nói: “Có sao?”

Cố Chi Vũ cũng không tiếp tục chọc nàng nữa, chỉ nói: “Trần gia hai năm gần đây không tốt lắm, huynh cũng biết rõ tính cách Trần Khổng, cho nên cũng không có quá để ý đến chuyện .”

Nghe nói như thế, Cố Như Cửu bất chợt chẳng biết nên nói gì cho phải, làm muội muội, nàng không tiện nói quá nhiều chuyện về Trần gia, không thể làm gì khác hơn nói: “Chỉ cần ca ca vui là được rồi.”

“Huynh biết.” Cố Chi Vũ trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Huynh luôn giữ vững lập trường của mình, tuyệt đối sẽ không đáp ứng những chuyện sẽ gây ra bất lợi đối với muội, đối với triều đình và cả Cố gia chúng ta.”

Bộ phận quan trọng như bộ hộ này, hắn làm sao có thể đứng sau lưng an bài Trần Khổng làm việc trong đó, Việc này liên quan đến bách tính trong thiên hạ, ngân khố của triều đình, với tính cách và năng lực của Trần Khổng, đều không thích hợp cái chỗ này.

Thấy đại ca bình tĩnh như vậy khi nhắc đến Trần gia, Cố Như Cửu không nhịn được hơi trách móc Trần gia, lợi dụng tình cảm giữa đại tẩu và đại ca để làm cái chuyện thế này, trong lòng bọn họ có thể an ổn sao? Đại tẩu ở dưới cửu tuyền, có thể vui vẻ sao?

Lòng người đúng là thứ phức tạp và khó hiểu, nàng nhớ kỹ mấy năm trước, Trần gia vẫn rất tốt, ngay cả Trần Khổng mặc dù quần áo lụa là, nhưng cũng không đến mức chẳng biết trời cao đất rộng thế này, hiện tại cớ sao lại trở thành như vậy.

“Chỉ cần tình cảm giữa muội và Bệ hạ tốt chính là điều tốt hơn bất cứ thứ gì, những thứ khác cũng đừng quan tâm nhiều, hao tâm tổn sức.” Cố Chi Vũ cười nói: “Huynh cũng nên lui xuống rồi, chúng ta lén hàn huyên lâu như vậy, sẽ không ổn lắm đâu.”

Cố Như Cửu cắn môi dưới, gật đầu, vừa định đứng lên tiễn Cố Chi Vũ, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.

Tấn Ưởng thấy cửa ngự thư phòng mở ra, đang chuẩn bị đi về, nào biết bên trong lại vang lên tiếng hét kinh hoàng của Thu La. Sắc mặc hắn lập tức đại biến, bước nhanh chạy vào ngự thư phòng, đập vào mắt đầu tiên chính là Cửu Cửu đang hôn mê được Cố Chi Vũ ôm ngang người chạy ra.

Rầm rầm rầm.

Hắn há miệng, chỉ nghe thấy muôn vàn mảnh vỡ đang rơi xuống đầu, chẳng còn nghĩ được điều gì.

“Bệ hạ.” Bạch Hiền chạy theo nhìn thấy Bệ hạ hơi lảo đảo người, vội chạy lên phía trước đỡ lấy Bệ hạ, sau đó xoay người vội la lên: “Mau tuyên ngự y!”

Tấn Ưởng đẩy Bạch Hiền ra, đi tới trước mặt Cố Chi Vũ, ôm Cố Như Cửu vào trong lòng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mặt không chút thay đổi nói: “Cắt chức Trần Khổng khỏi chức vị hiện giờ, xóa đi tất cả chức vụ của hắn, sau này không được tiếp tục vào trong quan trường.”

Một Trần Khổng thì tính là gì, nếu Cửu Cửu có chuyện gì, thì cả Trần gia cũng đừng muốn sống yên ổn.

Mọi người tại đây đều biết Bệ hạ đang giận chó đánh mèo, thế nhưng chẳng ai dám đứng ra nói giúp cho Trần Khổng dù chỉ một câu, hơn nữa Cố Chi Vũ cũng đang rầu rĩ nhìn Cố Như Cửu, nào có còn nhớ rõ chuyện nói hộ cho Trần Khổng.



Trong khoảnh khắc nhìn thấy muội muội ngã xuống, hắn chỉ hối hận, hắn không nên dung túng Trần gia, dung túng để cho lời đồn đãi nổi lên tứ phía, làm cho muội muội cũng lo lắng theo.

Người sai nhất trong chuyện này chẳng phải Trần gia, mà là hắn.

Hai năm qua hắn vẫn chưa quên được nỗi đau mất vợ, mới có thể để cho người nhà lo lắng như vậy, ngay cả muội muội đã gả vào trong cung cũng thường quan tâm chuyện của hắn.

Hắn nhìn sắc mặt của Bệ hạ đau đớn lo lắng, kinh ngạc lui về phía sau một bước, chỉ ân cần nhìn muội muội chứ không tiến lên chạm vào nàng.

“Vương gia, Thành vương phi đưa thiếp mời đến.” gã đầy tớ dâng một bái thiếp đưa tới trước mặt Thụy vương.

Thụy vương liếc nhìn tờ bái thiếp, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Thành vương phi chính là chị dâu của bản vương, bản vương thân là đàn ông, sao có thể đứng ra tiếp đãi tẩu tử được, từ chối đi.”

“Rõ.” Gã đầy tớ theo lời lui ra.

“Phụ vương.” Thụy vương thế tử trên mặt mang giễu cợt nói: “Thành vương phi muốn làm gì?”

“Bà ta làm gì cũng được,chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Thụy vương lạnh mặt nói: “Một con đàn bà ngu xuẩn, sao làm được chuyện gì thông minh.”

Người có đầu óc, sao lại cư xử khắc khe với con dòng chính, ngay cả bộ mặt giả tạo cũng không biết làm, lại để cho bao nhiêu người biết bà ta để cho hai đứa con của mình ức hiếp đứa con dòng chính?

Bà ngu xuẩn, nuôi dạy nên hai đứa con cũng ngu xuẩn. Thành vương đã chết lâu như vậy, vậy mà con trai bà vẫn chưa lấy lại được phong hào, ai biết có phải đương kim Hoàng thượng cố ý chậm trễ?

Bất quá nếu như vậy thì làm được gì?

Thụy vương giễu cợt nhắm mắt lại, trên cái thế giới này nếu như không có kẻ ngu dốt, làm sao có kẻ thông minh đi phụ trợ người khác?

Gã đầy tớ lui xuống chưa bao lâu, lại có một gã đầy tớ khác vội vã chạy vào: “Vương gia, trong cung đã xảy ra chuyện.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thụy vương mở mắt ra, một đôi con mắt sắc bén như kiếm.

“Nghe nói Hoàng hậu té xỉu.” gã đầy tớ nói thẳng sự việc vừa xảy ra: “Hoàng thượng đang nổi giận đùng đùng.”

“Đứa cháu ngoan này của ta lại là mầm móng si tình hiếm có trong Tấn gia.” Thụy vương tự tiếu phi tiếu nói: “Ngược lại thành kẻ khác loài so với người nhà Tấn gia ta.”

Gã đầy tớ chẳng dám hó hé câu nào, lẳng lặng lắng nghe.

Thụy vương thế tử mơ hồ không hiểu nói: “Phụ vương, chẳng phải đều nói Bệ hạ không phải thật tâm với Hoàng hậu, chẳng qua là muốn cầm lấy binh quyền trong tay Thái hậu, mới giả bộ trông như rất thâm tình với Hoàng hậu sao?”

Toàn bộ mọi người dân Đại Phong, có ai mà không biết Thái hậu luôn yêu thương Hoàng hậu chẳng khác nào khuê nữ nhà mình, hồi lúc Hoàng hậu vẫn chưa tiến cung, Thái hậu có thứ tốt gì đều giữ lại cho nàng, ngay cả mấy cô nương Chu gia cũng chưa ai được như vậy.

“Có thể thấy được lời đồn đãi đều không thật.” Thụy vương ưu nhã phe phẩy cây quạt trong tay: “Có lẽ đám người đó đều cự tuyệt tin tưởng đế vương này có cảm tình.”

Điều này cũng do mấy hoàng đế các triều đại Đại Phong đều ham mê nữ sắc, triều thần đã quen với việc hoàng đế tam cung lục viện, đột nhiên có một hoàng đế toàn tâm toàn ý với Hoàng hậu, trong nội tâm bọn họ dĩ nhiên là cự tuyệt.

“Thái độ của Đương kim Hoàng thượng đối với Hoàng hậu không giống như là không có cảm tình.” Thụy vương xem ra, cho dù cảm tình của Tấn Ưởng đối với Cố Như Cửu chưa thâm sâu đến mức gắn bó sinh tử, nhưng xác thực hắn có cảm tình đối với Hoàng hậu.

Một nam nhân chắc chắn sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy đối với nữ nhân mình chẳng có chút tình cảm nào.

“Tiếp tục dò hỏi, xem rốt cuộc hoàng bị làm sao?” Thụy vương xắn tay áo để cho gã đầy tớ lui ra, sau đó quay sang nói với con trai: “Con đi dạo vài vòng xem thử, nghĩ cách sớm thả chúng ta quay về phong.”

Sau khi gặp Tấn Ưởng, trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán, lần này vào kinh, sợ rằng rất khó quay về.

Sự thực chứng minh, suy đoán của hắn là chính xác. Sau khi lễ Vạn thọ kết thúc, đương kim Hoàng thượng đưa ra nhiều lý do giữ lão ở lại, an bài lão ở trong biệt cung Thái Hòa.

Cả gia đình Trung vương nghĩ như thế nào thì lão không rõ ràng lắm,thế nhưng mấy ngày hôm trước Trung vương dẫn người đập đại môn của Lý gia, có thể thấy được trong bụng lão này chắc cũng có oán, nếu không đã không làm ra hành vi đạp đại môn của thừa tướng.

Với bản tính nóng nảy thế này, cũng không biết đi theo vị tổ tiên nào của Tấn gia.

“Phụ vương, vị Tôn Thái phi ở trong cung lúc trước có ý định hợp tác với chúng ta, Phụ vương thấy thế nào...” Thụy vương thế tử không hiểu hỏi: “Có nàng giúp một tay, chúng ta có thể nội ứng ngoại hợp.”

“Người nữ nhân này...” Vẻ mặt của Thụy vương hơi phức tạp: “Hoàng hậu là một nữ nhân thông minh, nàng sẽ không cho phép mấy Thái phi tiếp

tục lưu lại trong hậu cung, đại khái không bao lâu nữa, những nữ nhân đã bị tiên đế sủng hạnh qua này sẽ bị đưa đến biệt cung Lâm An.”

“Lâm An? Nơi đó...” Thụy vương thế tử bĩu môi: “Lòng dạ của Hoàng hậu cũng thật độc.”

Thụy vương liếc nhìn nhi tử, nhịn không được thở dài, suy nghĩ của đứa con này vẫn còn chưa đủ thành thục. Theo lão thấy, Hoàng hậu còn chưa đủ ác, nếu lão là nàng, tuyệt đối sẽ không để tôn Thái phi tiền Thái phi... mấy lão Thái phi này an phận hưởng phúc ở biệt cung Lâm An, mà trực tiếp tìm một lý do gì đó, đưa các nàng đến đạo miếu thanh tu.

Đàn bà chính là đàn bà, luôn mềm lòng dễ tha thứ, bởi vậy chẳng làmđược đại sự.

Bên trong Tử Thần điện, lúc này đang chìm trong tĩnh lặng, mấy ngự y nơm nớp lo sợ đi tới bên giường, nhìn Hoàng hậu đang hôn mê, đưa mắt nhìn nhau, đẩy một ngự y có lai lịch nhất tiến lên bắt mạch.

Bọn họ thường đến Tử Thần điện bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Hoàng hậu nương nương, nàng đều tinh thần sáng láng, đâu có như hôm nay, mắt nhắm nghiền, nằm im ở trên giường.

Trước bởi vì bận rộn chuẩn bị lễ vạn thọ của Bệ hạ, Hoàng hậu đã gần mười ngày chưa để cho ngự y bắt mạch cho nàng, bọn họ cũng thật không ngờ, chỉ qua mười ngày ngắn ngủi như vậy, thân thể Hoàng hậu lại xảy ra vấn đề.

Ngự y phủ một chiếc khăn lụa lên trên cổ tay Cố Như Cửu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu bắt mạch. Ba vị đồng liêu đứng phía sau hắn, ánh mắt sáng quắt theo dõi hắn, hận không thể nghe hắn nói một câu Hoàng hậu không có việc gì.

Tấn Ưởng đứng ở bên cạnh, cũng sốt ruột chẳng kém gì các ngự y, bất quá tính cách hắn từ trước đến nay luôn trầm ổn, cũng sợ quấy nhiễu đến Cố Như Cửu, cho nên không quát tháo gì những ngự y này, chỉ là sắc mặt rất khó coi đưa mắt nhìn Cố Như Cửu mặt mày tái nhợt.

“Ý?” Ngự y đang bắt mạch cảm thấy kỳ lạ, sau khi bắt mạch tay phải xong lại chuyển sang tay trái, mắt thấy sắc mặt của Tấn Ưởng càng ngày càng khó coi, hắn rốt cục thu tay về, mặt mày buông lỏng nói: “Bệ hạ,

Hoàng hậu nương nương cũng không có chuyện gì, chỉ mới vừa rồi suy nghĩ quá độ nên ngất, điều dưỡng mấy ngày là khỏe.”

“Thế nhưng vì sao vẫn chưa thấy tỉnh?” Tấn Ưởng đi tới ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng cầm tay của Cố Như Cửu, tay hắn lạnh lẽo, tay nàng ấm áp: “Sắc mặt cũng khó coi.”

Ngự y hơi trầm tư nghĩ, ta có thể nói là Hoàng hậu không được ngủ ngon không?

Đáng tiếc, hắn cũng không dám nói, cho nên sau khi tuông một lô một lốc từ ngữ ngoài lề. Lại do dự nói: “Bệ hạ, vi thần phát hiện mạch đập của Hoàng hậu tựa hồ có thêm hỉ mạch, chỉ là còn quá sớm, vi thần cũng không dám xác định, có thể qua mấy ngày, sẽ rõ ràng hơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Như Châu Tựa Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook