Như Châu Tựa Ngọc

Chương 85:

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

13/12/2023

Cố Như Cửu nghĩ không sai, sau khi nàng mang thai, trong tâm tư của một vài cung nữ lại bắt đầu rục rịch. Liếc mắt đưa tình, giả vờ đáng thương, còn cố ý phô bày ra không giống người bình thường. Đứng trước lợi ích to lớn, bất luận kẻ nào cũng có thể phô bày ra tiềm lực to lớn. Cố Như Cửu chưa bao giờ dám xem thường bất cứ ai, tôn quý như Đại trưởng công chúa cũng tốt, đê tiện như thái giám không có gốc rễ cũng tốt, những người này chỉ cần có lập trường của mình, thứ mình muốn, thì không thể khinh thường bất kì một hành vi và cử động của người nào trong số bọn họ.

“Nương nương, ngài muốn gặp người cung nữ kia không?” Thu La thấy sắc mặt Cố Như Cửu khó coi, cho là nàng đang tức giận, vội hỏi: “Nếu ngài muốn gặp nàng ta, nô tỳ sẽ sai người đem nàng ta tới đây.”

“Không cần.” Nàng đưa tay sờ cái bụng hơi nhô ra của mình: “Chuyện này Hà Minh làm rất khá.” Hiện tại điều quan trọng nhất không phải truy cứu xem cung nữ này thật sự có dã tâm hay không mà thái độ của Tấn Ưởng có rõ ràng dứt khoát hay không mới là điều quan trọng nhất.

Tấn Ưởng quả thực không để cho Cố Như Cửu thất vọng, mỗi ngày ngoài những lúc bận rộn xử lí chuyện triều chính, thời gian còn lại đều ở trong Tử Thần điện chăm sóc Cố Như Cửu. Bởi vì đây là đứa bé đầu lòng của Cố Như Cửu, Tấn Ưởng cẩn thận từng li từng tí, chỉ kém không cất Cố Như Cửu ở trong túi, suốt ngày đem theo bên mình.

Mỗi khi cung nữ nào có ý định tới gần hắn, trên thực tế, hắn còn lo lắng căng thẳng hơn cả Cố Như Cửu, mọi người muốn hỏi vì sao ư? Lỡ như Cửu Cửu biết chuyện mà nổi giận dẫn đến động thai khí thì phải làm sao bây giờ? Ngay từ đầu Triệu ngự y đã nói rất rõ ràng rằng thai đầu rất quan trọng đối với phụ nữ, nếu lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc, sẽ gây ra thương tổn rất lớn cho cơ thể người mẹ. Thứ khác hắn không thèm để ý, thế nhưng hắn đặc biệt cẩn thận những thứ liên quan đến sức khỏe của Cửu Cửu. Cũng bởi vì sức khỏe của hắn luôn không tốt, hắn hiểu rõ nỗi khó chịu mỗi khi bệnh tật, càng không muốn để Cửu Cửu cảm nhận nỗi đau mà hắn thường phải chịu đựng.

“Bệ hạ, thần cho rằng chuyện này không thích hợp! Quý nhân phạm pháp về lý cũng bị xử như thứ dân.”

“Bệ hạ, nói tuy là nói như thế, có điều…”

Tấn Ưởng lấy lại tinh thần, nhìn hai nhóm người đứng phía dưới tranh cãi văng nước miếng tung tóe, nguyên nhân tạo nên cuộc đấu võ mồm này do công tử Chu gia ỷ thế hiếp người, đánh hai thư sinh trọng thương.

Chu gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, tuy rằng mấy năm nay mê muội vô năng, làm việc hồ đồ, thế nhưng dẫu sao cũng chưa bao giờ gây ra sự tình huyên náo như lần này.

Vũ khí sắc bén của người trí thức chính là miệng lưỡi, ngươi lại ra tay đánh đám người trí thức này, chẳng khác nào tát vào mặt của giới văn nhân trí thức. Thảo nào những quan văn trên triều đình đều mặt mày hầm hầm, đầu bốc khói vì tức, không biết còn tưởng là công tử Chu gia vừa vung tay tát vào mặt bọn họ.

Làm hoàng đế mấy năm, sao Tấn Ưởng lại không biết cá tính của đám quan văn này, cho nên mặc kệ bọn họ đấu võ mồm, cuối cùng tuyên công tử Chu gia đến tự biện giải cho chính mình.

Tuy rằng công tử Chu gia văn không thông võ không giỏi, thế nhưng được trời ban cho dung mạo tuấn tú, cộng thêm Thái hậu là cô của hắn, các quan viên trong triều đình cũng theo đó khẩn trương hơn, sau khi cung kính hành lễ với Tấn Ưởng, liền đem mọi diễn biến của sự việc thuật lại cặn kẽ.

“Vi thần chỉ không quen nhìn thấy bọn họ ngoài miệng luôn “chi, hồ, giả, dã”, cảm thấy chán ghét muốn tìm quán ăn khác, nào ngờ bọn họ lại chuyển sang đề tài chỉ trích đến Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương, bởi vậy vi thần mới tức giận, trong lúc không kìm nén được đã vung tay đánh bọn họ.” Chu công tử cũng chẳng phải hạng thường, hắn là thế tử Hầu phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều, cũng chẳng thèm để ý lời nói của mình sẽ đắc tội đến bao nhiêu người, cứ ăn nghĩ sao nói vậy, không thèm suy nghĩ.

Nghe thấy có liên quan đến Thái hậu cùng Hoàng hậu, Tấn Ưởng hơi cau mày, tầm mắt đảo qua mấy vị quan văn đang rút đầu như con gà cồ, trầm giọng nói: “Bọn họ nói cái gì?”

“Bọn họ nói, nói…” Chu công tử đảo mắt một vòng, ngẩng đầu thấy sắc mặt Tấn Ưởng hơi khó coi, lập tức sợ rụt cổ lại: “Bọn họ nói Thái hậu thiên vị Hoàng hậu, ngăn cản không cho Bệ hạ nạp phi. Hoàng hậu thân là người đứng đầu hậu cung, thế nhưng bản tính hay ghen tuông, độc chiếm Bệ hạ…”

Mắt thấy sắc mặt Hoàng thượng ngày càng đen thui, giọng nói của Chu công tử cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không dám nói thêm lời nào nữa.

“Tình yêu trẫm dành cho Hoàng hậu rất sâu đậm, Hoàng hậu một lòng quan tâm chăm sóc cho trẫm, mà trẫm đã nói rất rõ ràng, chính bản thân trẫm không muốn nạp phi.” Tấn Ưởng trầm giọng nói: “Hai vị thư sinh này không cố gắng trau dồi kiến thức, lại còn rảnh rỗi bàn tán chuyện gia sự chốn hậu cung của trầm, lẽ nào đây chính là hành vi của những người có học hay sao?”

Các vị quan viên có mặt ở đây đều nóng mặt, hai tên thư sinh kia dám nói những lời như vậy sao? Có người nào trong thiên hạ không biết lúc trước vị quan viên đứng ra ép Hoàng thượng nạp phi, chốn triều đình bùng lên ngọn lửa dữ dội, từ đó về sau, trong triều đình không còn ai dám đứng ra nhắc đến chuyện này trước mặt Hoàng thượng nữa.

Việc này muốn nói Hoàng hậu sai cũng không hẳn, chính bản thân Hoàng thượng không thích, liên quan gì đến Hoàng hậu chứ? Ngươi nói hai tên thư sinh kia quan tâm chuyện này làm gì, còn để người nhà mẹ đẻ Thái hậu nghe được, thực sự đáng bị ăn đòn.

“Bệ hạ, đây chỉ là lời nói phiến diện một phía Chu thế tử, vi thần cho rằng cần phải cho triệu hai thư sinh vào triều đối chất mới có thể phân biệt được đâu thật đâu giả.” Một quan văn đứng dậy, chỉ kém không nói rõ những lời Chu công tử mới nói đều là ba xạo.

Chu công tử hừ một tiếng, dùng biểu tình sinh động như vậy để biểu đạt sự bất mãn của chính mình.

Vị quan văn này nghe thấy tiếng hừ của Chu công tử, chỉ là nhích một bước nhỏ dời sang bên cạnh, tỏ vẻ bản thân khinh thường làm bạn cùng Chu công tử, trên mặt cũng chẳng chút biểu tình gì.

Những quan viên khác đồng tình nhìn hắn một cái, biết ngài có cốt khí, thế nhưng cũng không cần biểu hiện quá rõ ràng ra như thế, cho dù Chu gia không có chí phấn đấu, thì đó cũng là nhà mẹ đẻ Thái hậu, trên danh nghĩa vẫn là ngoại tổ gia của Bệ hạ, ngươi làm trò trước mặt Bệ hạ, ghét bỏ người Chu gia như vậy, là coi thường ai?

Dựa theo quy củ, người không có công danh thì không có tư cách được bước chân vào triều đình, thế nhưng vụ án này đã đến tai ngự tiền, có dính dáng đến hai vị nữ nhân tôn quý nhất triều Đại Phong chính là Thái hậu cùng Hoàng hậu, cho nên mấy quy củ chết này, lúc không nên tuân thủ cũng chỉ có thể mở con mắt nhắm con mắt mà thôi.

Lương Dư thật không ngờ bản thân không chút công danh nào như hiện nay lại được bước chân vào trong điện Kim Loan, hắn vừa hồi hộp lại sợ hãi, khi đặt chân lên ngọc thềm bên ngoài điện Kim Loan, không dám ngẩng đầu, cũng không dám liếc nhìn xung quanh. Người bạn đi bên cạnh hắn cũng không khá hơn là bao nhiêu, hai người sợ hãi rụt rè bước đi theo cấm vệ quân, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Ngay khi Lương Dư bước chân đi lên trên điện Kim Loan, nhìn thấy bóng người chứng giám soi trên nền gạch lát nền, cảm thấy đầu óc choáng váng mắt như hoa lên, đi chưa được mấy bước, liền quỳ xuống làm đại lễ với người ngồi trên cao.

Cả điện đều chìm trong tĩnh lặng, không ít người cho rằng có thể nhìn thấy một thư sinh mặt mày sáng sủa thông minh, nào ngờ bước vào lại là hai thư sinh nghèo kiết xác còn không hề toát ra vẻ quân tử tuấn mỹ, vị quan văn đứng ra nói giúp cho hai người này cũng nhịn không được nhíu chặt mày.

Người như vậy, thoạt nhìn không phải chính nhân quân tử không sợ cường quyền.

“Học sinh Lương Dư gặp qua Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế.” Lương Dư thở dài một hơi, sau đó khi hắn cúi mặt xuống nhìn thấy khuôn mặt mình hồi hộp đến mức méo xẹo in trên nền gạch.

Tuy rằng chưa nói tới chuyện hễ Tấn Ưởng đã gặp qua là không quên được, thế nhưng đối với người đang đứng phía dưới, còn có ấn tượng khá sâu sắc. Mấy tháng trước, hắn dẫn Cửu Cửu ra cung chơi thì gặp phải một

thư sinh luôn miệng bốc phét trong Tiên Ngư lâu, chẳng phải chính là người này sao?

Lúc đó, người này chẳng chút khách khí nào khi buông lời miệt thị Cố gia, nếu không phải lúc đó đang ở bên ngoài hắn lại không muốn để cho Cửu Cửu buồn phiền, người này đã bị hắn xử lý từ lâu rồi.

Tấn Ưởng nhìn hai thư sinh này, không lên tiếng cho họ đứng lên, các quan viên ở đây biết tâm tình Hoàng thượng không thoải mái cũng chẳng ai dám đưa đầu ra hứng xui xẻo, nên Lương Dư và người bạn của hắn ta chỉ có thể khom người quỳ ở nơi đó.

“Trẫm đã gặp qua ngươi.”

Lời này vừa thốt ra, không thể nghi ngờ là một trận sấm sét đang nổ ì đùng trên đầu bọn họ, bọn họ đều nhìn sang hai thư sinh này, không biết hai người này có điểm đặc biệt nào, mà lại để ấn tượng sâu sắc cho Bệ hạ như thế.

Dung mạo bình thường, phong độ không có bao nhiêu, khí độ chẳng đáng để nói đến, thế nhưng cái bộ dáng sợ hãi rụt rè lại rất đặc biệt, chẳng lẽ bởi vì dáng vẻ hèn mọn rất đặc biệt của hai người họ, cho nên Hoàng thượng mới nhớ kỹ?

Không chỉ có triều thần kinh ngạc, Lương Dư cũng thập phần khiếp sợ trong bụng, hắn không hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy người đang ngồi trên long tọa thì chân mềm nhũn, ngây ngốc nửa quỳ nửa ngồi xuống đất.



Thế nào lại là hắn?!

Chuyện xảy ra mấy tháng trước ở Tiên Ngư lâu đối với Lương Dư mà nói, ấn tượng thật sự quá sâu sắc. Sau lần kia, một số bạn đồng học có giao hảo tốt với hắn cũng dần dần xa lánh, ngay cả hai người bạn tốt của hắn cũng thường thường tìm đủ loại lý do không chạm mặt hắn.

Tuy rằng hắn thầm hận những người bạn đồng môn gió chiều nào theo chiều nấy, sợ hãi trước cường quyền này, thế nhưng ở sâu trong nội tâm hắn cũng đang rất sợ, sợ mấy người quý nhân gặp phải ở Tiên Ngư lâu sẽ tính sổ với hắn.

Thấp thỏm bất an chờ đợi mấy tháng không thấy động tĩnh gì, Lương Dư thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng, mới khôi phục sinh hoạt ngày xưa.

Mỗi ngày đọc sách, luyện chữ, không có việc gì còn cùng mấy người bạn chí cốt mới ra bên ngoài nói chuyện trời đất, thật là tự tại.

Hai ngày trước, hắn đang hăng hái hàn huyên, đột nhiên có một tay công tử ăn chơi trác táng xông đến bên cạnh, không nói hai lời liền mang theo gia đình đánh cho hắn một trận tơi bời, khắp người đầy thương tích, thế nhưng trên mặt lại hoàn toàn chẳng có một vết thương nào.

Người trí thức bị đám công tử ăn chơi trác táng đánh trong kinh thành, đối với người đọc sách mà nói, quả thực chính là vô cùng nhục nhã nên chuyện này xào qua xào lại, càng lúc càng lan rộng ra. Trên thực tế trong nội tâm hắn cũng không muốn truy cứu việc này, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ ràng, nếu những lời hắn nói bị truyền đến tai Hoàng thượng, kiếp này hắn sẽ không có cơ hội tiến nhập quan trường.

Sự thực nói cho hắn biết một đạo lý, trên thế giới không có điều tồi tệ nhất, chỉ có tồi tệ hơn mà thôi. Hắn làm sao có thể ngờ được rằng, Bệ hạ hiện nay chính là quý nhân mà mấy ngày trước gặp phải ở Tiên Ngư lâu.

Vị này chính là Bệ hạ, như vậy chỉ sợ cô gái trẻ tuổi ngày ấy lên tiếng hỏi hắn là…

Nhớ tới những lời bản thân đã nói ngày ấy, Lương Dư càng nghĩ càng sợ, cả người đều không tự chủ được run lên, muốn nói cầu xin tha thứ, nhưng bởi vì sợ quá mức, ngay cả miệng cũng không há ra được.

Các quan văn thấy bộ dáng này của hắn, nét mặt lộ ra vẻ hèn mọn, nhát như chuột mà cũng dám hồ ngôn loạn ngữ nói Thái hậu cùng Hoàng hậu, quả nhiên là không có đầu óc.

Mà phản ứng lúc này của Lương Dư, mọi người cũng chẳng cần thẩm vấn gì nữa, cũng hiểu rõ ai đúng ai sai. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Chu thế tử không gây ra nhiều lỗi lầm, thân là cháu trai của Thái hậu, biểu huynh của Hoàng hậu, lẽ nào không thể đứng ra giữ gìn danh tiếng cho người nhà mình sao?

Tuy rằng thủ đoạn này có chút thô bạo, ra tay đánh người cũng không đúng, thế nhưng chí ít người ta nhận xét đúng. Đương nhiên, nếu như gặp phải việc này đi báo quan mà không phải đích thân ra tay thì tốt hơn nhiều.

“Mấy tháng trước, từng câu từng chữ của ngươi đều toát ra vẻ bất mãn đối với thế gia quý tộc, hơn nữa cũng chứa nhiều điều bắt bẻ đối với nhạc

gia của trẫm, trẫm thấy ngươi mới tới kinh thành, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa biết cặn kẽ, cho nên vẫn chưa truy cứu.” Tấn Ưởng trầm giọng nói: “Thế nhưng hôm nay mấy tháng trôi qua, ngươi vẫn như cũ không thay đổi, thậm chí còn trầm trọng thêm, chửi bới danh dự Thái hậu cùng Hoàng hậu, trẫm cảm thấy rất đau lòng trước hành vi này của ngươi.”

Lỗ tai của các thế gia có mặt ở đây dựng đứng lên, cái gì? Tiểu tử này đã từng chửi bới thế gia bọn họ, ăn có thể nhịn, nhưng không nhịn được nhục, xắn tay áo lên đi!

Vì vậy các quan văn lúc đầu còn đứng ra nói chuyện giúp Lương Dư và bạn của hắn giờ đã chuyển hướng, liếc mắt quan sát Lương Dư một lượt từ đầu đến chân, dụng ý chính là, trong đội ngũ người trí thức chúng ta tuyệt đối không thể có con sâu làm rầu nồi canh như vậy, bọn họ hổ thẹn làm bạn cùng người này.

Cuối cùng gã thư sinh tên Lương Sinh chuyên bàn luận viển vông bị lột công danh, đồng thời thiếu đức thiếu tâm, ba đời con cháu cũng không thể vào triều làm quan.

Nhìn thấy sắc mặt của Lương Dư xám xịt, các quan văn thế gia hài lòng bỏ ống tay áo xuống, lại khôi phục dáng vẻ nhã nhặn.

Ngươi đã coi thường thế gia, như vậy đệ tử những thế gia như bọn họ chỉ có thể để cho ngươi mở rộng kiến thức, thấy rõ sự lợi hại của thế gia.

Ngay cả quan viên xuất thân hàn môn, sau khi nghe thấy lời nói của Bệ hạ, cũng không có đứng ra nói giúp Lương Dư một câu nào. Theo bọn họ, tuy rằng quan viên thân cô thế cô xuất thân hàn môn như bọn họ, cũng không cần một người như vậy thêm vào trong đội ngũ của mình.

Cuộc nháo kịch này kết thúc trong cảnh Lương Dư cùng đồng bạn của hắn bị tước bỏ công danh, đồng thời con cháu ba đời đều không thể vào triều làm quan, Chu thế tử bị giam tại gia ba tháng để nghiền ngẫm lỗi lầm. Việc này truyền ra bên ngoài, không ít người đọc sách đều tỏ thái độ phê phán hành vi của Lương Dư, còn có người cảm thất người này rắp tâm chửi bới Thái hậu cùng Hoàng hậu, nhất định có ý xấu, hoặc cấu kết với ngoại tộc.

Còn có người cảm thấy Chu thế tử có tình có nghĩa, tuy rằng quần là áo lụa, nhưng cũng biết giữ gìn danh dự cho người nhà mình, cho nên vẫn

chưa đến mức thối nát.

Không ai đồng tình Lương Dư, càng không ai muốn đứng ra cầu tình giúp hắn, mọi người tựa hồ cũng quên mấy ngày trước, bọn họ còn căm giận bất bình trước tình cảnh đám công tử ăn chơi trác tang bắt nạt người đọc sách.

Ai sẽ đứng ra nói giúp cho một người đọc sách đã từng bị Bệ hạ chán ghét chứ?

Trong cung Khang Tuyền, Chu Thái hậu nhìn chị dâu nhà mẹ đẻ, thái độ không mặn không nhạt, thấy bà ta khoa chân múa tay một hồi, cuối cùng cũng chuyển đề tài câu chuyện về phía cô cháu gái của mình, bà chỉ cau mày.

“Đứa cháu Đình Đình này lớn lên xinh đẹp thế nào ngài cũng thấy rồi, tính tình nó thế nào ngài cũng rõ, nếu tiến cung hầu hạ Bệ hạ nhất định có thể hầu hạ Bệ hạ chu toàn…”

“Ta trước đây cũng đã nói, những lời này chớ nhắc lại.” Chu Thái hậu trầm mặt nói: “Không nói đến Hoàng hậu hiện tại đang mang thai, ta không có khả năng để cho nữ nhân khác tiến cung gây kích động đến nàng, cho dù không có đứa bé trong bụng, ta cũng sẽ không đáp ứng chuyện này.”

Chu thái thái hơi mất hứng, Thái hậu nói như vậy là có ý gì, thà rằng che chở cô nương người khác, cũng không muốn để cho cô nương nhà mẹ đẻ mình tiến cung, đây quả thực quá hoang đường.

“Thái hậu nương nương, thần phụ làm sao nỡ lòng để cho nữ nhi tiến cung, chỉ là nhà của chúng ta hiện nay không được cao, Đình Đình muốn tìm một lang quân như ý cũng không được như ý nguyện, nếu tiến cung, coi như cũng là một lối ra.”

“Ngươi cho rằng chỉ cần tiến cung sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý?” Chu Thái hậu tức giận cười: “Năm đó ai gia tiến cung, chịu bao nhiêu khổ, hứng bao nhiêu tội, nếu không hầu tước trong nhà các ngươi từ đâu mà đến?!”

“Tiên đế quả thực…” Chu thái thái vẫn chưa từ bỏ ý định, liều mạng chường cái mặt bất cần ra nói tiếp: “Thế nhưng đương kim Hoàng thượng lại không giống với tiên đế, nếu Đình Đình gả vào trong cung, tất nhiên sẽ không chịu tội như ngày xưa.”

“Đường đường chính chính làm vợ thế gia lại không chịu, cớ sao cứ muốn tiến cung làm thiếp.” Sắc mặt Thái hậu lạnh lẽo băng hàn: “Việc này ai gia không đồng ý, nếu các ngươi muốn thì cứ đi tìm Bệ hạ, chớ nói những lời này trước mặt bổn cung.”

Nghe nói lời ấy, Chu thái thái biết Thái hậu hạ quyết định sẽ không để cho con gái bà tiến cung, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lấy khăn tay xoa khóe mắt nói: “Thần phụ cũng không nguyện đem chuyện thế này ra làm cho ngài phiền lòng, thế nhưng thần phụ còn cách nào khác đâu?”

Trượng phu vô dụng, nhi tử chỉ biết ăn chơi lêu lổng, cả Hầu phủ chỉ biết ăn chẳng biết làm, người khác coi thường Hầu phủ, bà lại không muốn để cho con gái gả cho người xuất thân hàn môn, nỗi khó xử này mấy ai hiểu thấu?

“Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương tới.” Lưu cô cô tiến đến nói.

“Mau mời.” Trên mặt Thái hậu lập tức nở nụ cười, bộ dáng này rơi vào trong mắt Chu thái thái lại toát ra mùi vị chua chát. Bản thân bà ta là đại tẩu, thế nhưng ở trước mặt Thái hậu lại có bao nhiêu mặt mũi? Cô cháu gái Đình Đình có bao nhiêu trọng lượng trong lòng của Thái hậu?



Nhưng thật ra Hoàng hậu lại rất được lòng Thái hậu, năm đó khi nàng vẫn chưa tiến cung đã thường xuyên được Thái hậu triệu kiến, hiện tại Thái hậu đối đãi với nàng chẳng khác nào con gái ruột của mình. Điều này càng làm cho Chu thái thái bất bình trong bụng, rốt cuộc ở trong lòng Thái hậu, ai mới là cháu gái ruột của bà?

Cố Như Cửu rất ít khi nhìn thấy người của Chu gia ở trong cung Khang Tuyền, một là Thái hậu chẳng thường cho triệu bọn họ vào cung, hai là có thể chẳng trùng hợp được gặp mặt.

Vào nội điện, còn chưa hành lễ, Cố Như Cửu đã được Lưu cô cô đỡ lấy, Thái hậu nói: “Ở trước mặt ta, cần gì phải chú ý những tục lễ này, mau ngồi xuống đi.”

“Mẫu hậu thương cảm như vậy, con dâu cung kính không bằng tòng mệnh.” Nói xong, lại đưa ra một cái hộp lớn chừng bàn tay: “Nghe nói gần đây mẫu hậu ngủ không được ngon giấc, lại không thích dùng hương. Con dâu có làm ít trà an thần, ngài uống thử xem.”

Thái hậu cũng không khách khí với nàng, trực tiếp để cho Lưu cô cô cầm lấy cái hộp trên tay nàng, mở nắp ra ngửi, sau đó cười nói: “Quả thực là đồ tốt.”

Mấy thứ này tất nhiên là Cố gia đưa vào cung, cho nên Thái hậu cũng không hỏi lai lịch, chỉ khen tốt, cực kì giống mẫu thân thu được món quà của con gái, mặc kệ tốt hay không, cứ khen trước rồi nói sau.

Chu thái thái an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn Thái hậu cùng Hoàng hậu nói chuyện qua lại, chờ một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được cơ hội chen miệng vào: “Hoàng hậu nương nương thật hiếu thuận.”

Ấn tượng của Cố Như Cửu đối với Chu thái thái cũng không mấy tốt, cho nên là khách khí cười cười, không nói nhiều với bà.

Nào biết Chu thái thái vẫn chưa bỏ qua, tiếp tục tận dụng mọi cơ hội nói chuyện với Cố Như Cửu, thái độ ân cần này quả thật để cho người ta nghi ngờ.

Chẳng phải lòng dạ Cố Như Cửu hẹp hòi, mà là vị Chu thái thái này thấy thế nào cũng không giống như đang vui mừng khích lệ người khác cho nên nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe, chờ Chu thái thái nói ra dụng ý chân thật.

“Hôm nay nương nương có mang long tự, bên người Hoàng thượng sợ rằng thiếu người phục vụ người, ngài thế nào yên tâm cho được?” Chu thái thái cười nhìn sang Cố Như Cửu.

Sắc mặt của Thái hậu lập tức trầm xuống, trực tiếp mở miệng nói: “Thái giám cung nữ bên cạnh Hoàng thượng nhiều như vậy, chẳng lẽ còn hầu hạ không tốt sao?”

“Lời tuy nói như vậy, thế nhưng cung thị cuối cùng vẫn là cung thị, làm sao có thể so sánh với người tri kỉ.” Chu thái thái cười nói: “Tuổi tác của cô nương nhà chúng ta cũng xấp xỉ với nương nương, tính cách ôn hòa…”

“Chu thái thái!” Thái hậu nghiêm nghị nói: “Ngươi lỡ lời.” Bà biết vị đại tẩu này đầu óc ngu xuẩn, tính cách nóng nảy bộp chộp, hễ nhìn thấy cái lợi liền không còn biết bản thân mình là ai, đại ca của bà cũng là người có tầm nhìn hạn hẹp. Thế nhưng bà thật không ngờ đại tẩu sẽ ngu xuẩn đến mức độ này.

Ở trước mặt Hoàng hậu đề cử con gái của mình, đây là hành vi ngu xuẩn đến mức độ nào?

Nếu Hoàng hậu không được cưng chiều, lại không có mang thai, cũng có quan hệ thân thiết cùng Chu gia, đại khái sẽ suy xét đến vấn đề này. Thế nhưng từ khi mẫu thân nàng qua đời, Cố gia cũng chẳng mấy khi lui tới Chu gia, sao có việc nói chuyện thân mật với Chu gia. Hơn nữa cảm tình đế hậu hòa thuận, Hoàng thượng yêu Hoàng hậu cuồng dại, trong tình huống thế này, trừ phi đầu óc Hoàng hậu bị chuột gặm, mới gật đầu đồng ý yêu cầu này.

Cố Như Cửu thấy phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau của Thái hậu cùng Chu thái thái, biết việc này Thái hậu không đồng ý, chỉ là Chu thái thái tự mình si tâm vọng tưởng.

Nàng đặt chén trà xuống, khẽ mỉm cười nói với Chu thái thái: “Yêu cầu này của Hầu phu nhân, sợ rằng bổn cung không thể đáp ứng.”

Chu thái thái đang hoảng sợ rụt đầu trước lời trách cứ của Thái hậu, thế nhưng ánh mắt vẫn không cam lòng như cũ nhìn chằm chằm Cố Như Cửu.

Chú ý tới ánh mắt này của bà ta, Cố Như Cửu vẫn nở nụ cười như cũ nói: “Hoàng thượng mỗi ngày ngoại trừ chỉnh lý triều chính, còn phải chăm sóc bổn cung cùng với cục cưng trong bụng bổn cung, sợ rằng không có sức lo lắng thêm nữ nhân khác.”

Chu thái thái hoảng sợ trước lời nói kinh hãi thế tục của Cố Như Cửu, chỉ biết giương mắt mà nhìn, cái gì gọi là Hoàng thượng phải chăm sóc nàng?!

Đây chính là Hoàng thượng, người đứng đầu vạn người, làm sao có thể…

Cho dù bà có ngu xuẩn, cũng biết câu chuyện lúc này có điều gì đó không đúng, Hoàng hậu dám nói ra hoàn toàn không sợ Hoàng thượng nghe thấy, thế nhưng tình cảm giữa hai người họ có tốt đến mức độ nào mới có thể làm cho Hoàng hậu dám dõng dạc nói ra lời như vậy?

Thái hậu nhìn sắc mặt kinh hoàng của chị dâu, thở dài, cúi đầu không nói gì.

Việc hôm nay bà không nên nhúng tay vào quá nhiều, bằng không truyền tới trong tai Bệ hạ, sợ rằng sẽ xảy ra hiềm khích giữa bà và Bệ hạ.

“Cửu Cửu nói đúng, trẫm một lòng xử lý quốc sự, chăm sóc thê nhi, thực sự không rảnh quan tâm những nữ nhân khác, xin mợ không nên nhắc lại việc này.” Tấn Ưởng sải bước đi vào trong điện, trực tiếp đi tới bên cạnh Cố Như Cửu, nắm tay của Cố Như Cửu nói: “Trẫm vô tâm cưới vợ bé, nếu mợ còn nhắc đến chuyện này, chọc cho Cửu Cửu buồn bực trong lòng, chỉ sợ trẫm cũng thấy không vui.”

Sắc mặt thái thái trắng nhợt, quay đầu thấy Thái hậu chẳng nói câu nào, đành phải run lẩy bẩy đứng lên, phúc thân với Tấn Ưởng: “Thần phụ không dám.”

Lời này chỉ không có nói rõ, nếu bà chọc Hoàng hậu không vui, như vậy Bệ hạ sẽ nổi giận.

Rốt cuộc thì Hoàng hậu có bản lĩnh gì lại nắm chặt trái tim của một người đứng đầu quốc gia như vậy?

Trong lòng Chu thái thái không rõ, theo bà, Cố Như Cửu chẳng phải người đẹp nhất trong kinh thành, cũng chẳng phải người có khí chất nhất, càng không có thân phận cao nhất cùng tài hoa trác tuyệt, bà thực sự không rõ, vì sao Hoàng thượng lại khăng khăng một mực đối với nàng như vậy?

Bất quá mặc dù trong lòng không nghĩ ra, bà cũng không dám nghĩ tiếp, càng lại không dám nhắc lại chuyện đem nữ nhi vào trong cung. Trực giác của bà nói cho bà biết, nếu bà lại chọc cho Hoàng hậu khó chịu, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không nhớ đến mặt mũi của Thái hậu, để cho trên dưới Chu gia không còn ngày lành.

“Mẫu hậu, ngẫm chắc có lời muốn nói cùng mợ, nhi tử lại không quấy rầy.” Tấn Ưởng nghiêm chỉnh hành lễ với Thái hậu, sau đó mang theo Cố Như Cửu ra khỏi nội điện cung Khang Tuyền.

Nhìn bóng lưng rời đi của Cố Như Cửu cùng Tấn Ưởng, Thái hậu thở dài, vẻ mặt thất vọng nhìn Chu thái thái: “Sớm biết hôm nay tẩu hồ đồ như vậy, ai gia không nên gặp.”

“Thái hậu…” Chu thái thái hoàn toàn luống cuống.

“Trở về đi”, Thái hậu mệt mỏi khoát tay: “Dạo này ngồi im trong phủ, chớ ra ngoài gây chuyện, bằng không ai gia cũng không che chở được các người.”

Không có ai hiểu rõ hơn bà, trong lòng Hoàng đế Cửu Cửu quan trọng đến mức độ nào.

Long có nghịch lân, Cửu Cửu đối với Hoàng đế mà nói, chính là nghịch lân mà người khác không được phép chạm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Như Châu Tựa Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook