Chương 2: Tai nạn
Cẩn Tranh
24/07/2023
Xe tải dừng tại một ngôi nhà tại nơi bỏ hoang nằm ngoài vùng ngoại ô.
Hai tên to nhỏ mang người xuống, cậu bé kia thì đã được trói từ trước còn cô bé mới bắt bị trói vào cột nhà.
“Đói thế, mày có gì ăn không?” Một tên bỗng than vãn.
Tên kia lắc đầu, rồi nuốt nước bọt nói: “Tao muốn ăn gà rán, hay đi ăn một lúc đi. Bọn này chắc còn lâu mới tỉnh”
“Ờ! Cả khoá cửa vào là không chạy được đâu!”
Hai tên kia đóng cửa cẩn thận mới lái xe đi.
Chiếc xe vừa rời đi, cậu bé kia mới nhổm người ngồi dậy, mấy tên đó chỉ trói tay không trói chân nên cậu dễ dàng đi lại.
“Này cậu!”, cậu bé cất tiếng gọi mấy lần rồi mà chỉ nhận lại sự im lặng.
Cô mới bị chuốc thuốc, không giống cậu bị một tiếng trước nên giờ tỉnh rồi!
Cậu bé bất đắc dĩ dùng chân đá nhẹ vào người Mộ Di Quân với tiếng gọi liên tục: “Dậy đi! Tỉnh lại!”
Cậu bé ngồi xuống, dùng miệng lần theo nút thắt cởi trói cho cô. Cậu bị trói sau lưng nên mới phải dùng cách này.
“Dậy! Cởi trói cho tôi!”, lần này cậu đá mạnh hơn một chút, có lẽ vì thế mà Mộ Di Quân mới tỉnh lại.
Thuốc ngủ bọn chúng chuốc hai người đều là loại nhẹ, tránh ảnh hưởng nhiều đến trẻ con.
Cô và cậu bị bắt cóc cũng thuộc hai lý do, Mộ Di Quân là bán cho bọn buôn người vì ba mẹ cô không trả nợ được thế nên tên chủ nợ mới thuê người bắt cóc cô để bán cho bọn buôn người coi như là trả nợ. Còn cậu chỉ là gặp qua nơi vắng vẻ, một tên nổi lòng tham bắt để tống tiền!
“Cậu tên gì?”
Dù hơi vội nhưng cậu bé vẫn lịch sự hỏi tên cô trước.
Cô im lặng, ngơ ngác nhìn quanh, đôi mắt vô hồn dừng lại nhìn cậu bé đứng trước mặt.
“Không muốn nói cũng được! Tôi cởi cho cậu rồi, cậu cũng phải cởi cho tôi!”, cậu bé quay lưng lại, hơi đưa tay cho cô.
Mộ Di Quân chống tay đứng dậy, mò tìm chỗ cởi của sợi dây thừng.
Trong vài phút, dây mới được cởi xong, cậu bé khua tay phe phẩy nói: “Cảm ơn!”
Mộ Di Quân không nói gì, ngồi phịch xuống dưới đất.
Cậu nhóc chạy ra cửa day mấy cái, cửa bị khóa. Nhưng khe cửa bị hở một chút, vẫn luồn tay ra ngoài được.
“Cậu có kẹp tóc không?”, cậu bé thực tế hỏi.
“…”, Mộ Di Quân quay đầu nhìn cậu một cái lại quay đi chỗ khác.
“Cậu không nói được à? Thế cậu gật hoặc lắc được không?”
Một giây sau nhận được cái gật đầu của Mộ Di Quân, cậu bé thở dài, may mà cô không ngốc đến mức ấy…
“Cho tôi cái kẹp tóc của cậu được không?”
Cậu nhóc này từng xem trong phim, người ta vặn kẹp tăm thành một cây kim rồi ngoáy một chút là mở được ổ khóa mà chỉ dành cho mấy ổ khoá đểu. Nhưng cứ phải thử mới biết được!
Mộ Di Quân gật đầu, với tay thao chiếc cặp tăm màu đen xuống đặt lên lòng bàn tay cậu bé.
Lạnh cạch một lúc ổ khoá mở tung, cậu bé nhanh chóng kéo dây xích ra, thành công mở cửa.
“Đi thôi! Mau lên!”
Mộ Di Quân loay hoay đứng dậy, lon ton chạy theo cậu bé.
Trời đã tạnh mưa, mùi ẩm mốc thoang thoảng bốc lên nơi khu nhà hoang, ở đây tối om, đường hơi bẩn, toàn gạch đá bao quanh lối đi.
Hai đứa trẻ, người đi trước người đi theo tìm lối thoát. Nơi đây lạ hoắc còn nhiều nhà nữa, khó mà ra!
“Ba mẹ tôi suốt ngày chỉ thấy bận. Con trai họ bị bắt cóc cũng phải tự cứu lấy mình!”
Cậu bé bực tức nói một câu cũng bởi vì nhớ lại cuộc điện thoại không nghe máy của ba mẹ, bọn chúng nhắn tin cũng chưa trả lời làm hai tên bóc cóc tức đến mức ngồi chửi thề với nhau vì chưa tống được tiền.
Đêm thì tối, nhà bỏ hoang lại không có đèn, cơn mưa đi qua để lại cái vụn vỡ nơi hoang tàn.
Không biết đã đi bao lâu nhưng trời đã rạng sáng, hai đứa trẻ vẫn chưa tìm được đường thoát.
“Cậu chưa mệt à? Hay chúng ta nghỉ một chút đi”, cậu bé ngồi bệt xuống.
Cậu lớn lên đều được xe riêng đưa đi đón về, đi bộ lâu như vậy đúng là không quen, mỏi rời cả chân.
Mộ Di Quân cách một đoạn khá xa, không nói một lời vừa đi vừa chỉ chỉ lên cao.
Cậu nhóc không hiểu, ngẩng đầu nhìn lên, là một khúc gỗ treo lơ lửng, sợi dây thừng đang rạn ra.
Rắc, đùng!
Khúc gỗ to hơn cả một đứa trẻ. Tai nạn không một giây thông báo trong tích tắc rơi xuống.
Cậu bé đau đớn đẩy khúc gỗ lăn tròn, bị đè ở cổ chân, bầm tím, càng không thể đi được, hình như bị gãy xương rồi…
Mộ Di Quân chạy lại, đôi mắt trong veo nhìn cậu bé như muốn hỏi có sao không?
Chấm sáng ngay sau lưng Mộ Di Quân lúc này gây sự cảnh giác của cậu bé, hai tên bắt cóc tìm đến đây rồi!
“Mau chạy đi! Bọn chúng đến rồi!”, cậu hất tay Mộ Di Quân ra khỏi chân mình.
Cô bé lắc đầu, có ý bảo không.
Cậu bé buồn bực, giọng nói cũng lớn hơn: “Đừng có cứng nhắc như thế! Cơ hội chỉ có một thôi! Cậu mặc kệ tôi, mau đi tìm người! Tìm người đến giúp, được không?”
Mộ Di Quân hoang mang nhìn vết thương của cậu rồi gật đầu.
Cô đứng dậy, vừa đi vừa lo, liên tục ngoái lại nhìn.
Cậu đến bất lực hét lên:”Chạy đi đồ robot!”
Bọn chúng vừa đến vừa hay cô đã chạy ra khỏi đây. Mỗi lần hai gã hỏi cô đâu cậu lại kêu la om sòm vì đau chân thành ra bọn chúng chẳng thể moi móc được gì.
Bọn họ sinh tồn trong giang hồ nên mấy cái trị thương cơ bản đều biết vì có những lúc phải tự cứu lấy mình mà. Hai tên, một người trông chừng cậu bé còn người kia đi mua đồ y tế. Cậu là con tin còn chưa lấy được tiền không thể để chết được!
Mộ Di Quân chạy đến đường quốc lộ, cô bé hoảng loạn đứng giữa đường khua tay.
Chiếc xe đi ngược chiều may mắn phanh gấp trong gang tấc, không là đụng trúng cô rồi.
Hình ảnh đứa trẻ luộm thuộm, nhem nhuốc như vừa gặp chuyện chẳng lành.
Trong xe, vị tài xế thông báo, người ngồi sau gật đầu rồi bước xuống.
Người này trông rất phong độ, xấp xỉ khoảng 30 tuổi, cọng kính vàng loé sáng, đôi mắt quét nhìn cô bé một lượt, cô mặc đồ bệnh viện, nhìn mắc logo lại không đúng với nơi này. Tại sao người mặc đồ bệnh viện trong thành phố lại ở một nơi hoang vu thế này?
Mộ Di Quân túm lấy vạt áo người kia, chỉ chỉ hướng nhà hoang.
“Cháu đến từ đó hả cô bé?”
Mộ Di Quân cau mày phẫn nộ, liên tục lắc đầu, lần này còn kéo người này đi nhưng ông chú vẫn đứng yên, ôn tồn nói: “Lên xe đi, chú trở về bệnh viện”
Trong mắt người này cô là bệnh nhân, nhìn logo áo là biết bệnh nhân điều trị tâm lý, chắc hẳn không bình thường!
Mộ Di Quân lắc đầu, miệng ư a không thể nói gì.
Cô muốn nói! Nói rằng còn có người cơ mà!
Người kia mất kiên nhẫn doạ nạt một câu: “Cháu còn thế này, ta để mặc cháu ở đây!”, ông chú quay lại, đi về phía xe.
Mộ Di Quân hoảng loạn, tay chân cuống quýt cả lên, khuôn mặt tái nhợt vì lo sợ. Nếu người này đi thì sẽ chẳng còn ai nữa, nơi này hoang vắng chẳng còn người nào qua cả!
Cậu đã cứu cô, cô không thể để cậu một mình như thế! Nếu như bọn chúng tự nhiên phát tiết, tức giận đánh đập hay giết cậu thì phải làm sao? Cậu từng nói ba mẹ mình chưa biết chuyện này nữa mà. Nhỡ đâu bọn chúng chờ đợi lâu quá nên ra tay thật để quỵt đầu mối thì làm sao đây?
“Có người!”
Hai tên to nhỏ mang người xuống, cậu bé kia thì đã được trói từ trước còn cô bé mới bắt bị trói vào cột nhà.
“Đói thế, mày có gì ăn không?” Một tên bỗng than vãn.
Tên kia lắc đầu, rồi nuốt nước bọt nói: “Tao muốn ăn gà rán, hay đi ăn một lúc đi. Bọn này chắc còn lâu mới tỉnh”
“Ờ! Cả khoá cửa vào là không chạy được đâu!”
Hai tên kia đóng cửa cẩn thận mới lái xe đi.
Chiếc xe vừa rời đi, cậu bé kia mới nhổm người ngồi dậy, mấy tên đó chỉ trói tay không trói chân nên cậu dễ dàng đi lại.
“Này cậu!”, cậu bé cất tiếng gọi mấy lần rồi mà chỉ nhận lại sự im lặng.
Cô mới bị chuốc thuốc, không giống cậu bị một tiếng trước nên giờ tỉnh rồi!
Cậu bé bất đắc dĩ dùng chân đá nhẹ vào người Mộ Di Quân với tiếng gọi liên tục: “Dậy đi! Tỉnh lại!”
Cậu bé ngồi xuống, dùng miệng lần theo nút thắt cởi trói cho cô. Cậu bị trói sau lưng nên mới phải dùng cách này.
“Dậy! Cởi trói cho tôi!”, lần này cậu đá mạnh hơn một chút, có lẽ vì thế mà Mộ Di Quân mới tỉnh lại.
Thuốc ngủ bọn chúng chuốc hai người đều là loại nhẹ, tránh ảnh hưởng nhiều đến trẻ con.
Cô và cậu bị bắt cóc cũng thuộc hai lý do, Mộ Di Quân là bán cho bọn buôn người vì ba mẹ cô không trả nợ được thế nên tên chủ nợ mới thuê người bắt cóc cô để bán cho bọn buôn người coi như là trả nợ. Còn cậu chỉ là gặp qua nơi vắng vẻ, một tên nổi lòng tham bắt để tống tiền!
“Cậu tên gì?”
Dù hơi vội nhưng cậu bé vẫn lịch sự hỏi tên cô trước.
Cô im lặng, ngơ ngác nhìn quanh, đôi mắt vô hồn dừng lại nhìn cậu bé đứng trước mặt.
“Không muốn nói cũng được! Tôi cởi cho cậu rồi, cậu cũng phải cởi cho tôi!”, cậu bé quay lưng lại, hơi đưa tay cho cô.
Mộ Di Quân chống tay đứng dậy, mò tìm chỗ cởi của sợi dây thừng.
Trong vài phút, dây mới được cởi xong, cậu bé khua tay phe phẩy nói: “Cảm ơn!”
Mộ Di Quân không nói gì, ngồi phịch xuống dưới đất.
Cậu nhóc chạy ra cửa day mấy cái, cửa bị khóa. Nhưng khe cửa bị hở một chút, vẫn luồn tay ra ngoài được.
“Cậu có kẹp tóc không?”, cậu bé thực tế hỏi.
“…”, Mộ Di Quân quay đầu nhìn cậu một cái lại quay đi chỗ khác.
“Cậu không nói được à? Thế cậu gật hoặc lắc được không?”
Một giây sau nhận được cái gật đầu của Mộ Di Quân, cậu bé thở dài, may mà cô không ngốc đến mức ấy…
“Cho tôi cái kẹp tóc của cậu được không?”
Cậu nhóc này từng xem trong phim, người ta vặn kẹp tăm thành một cây kim rồi ngoáy một chút là mở được ổ khóa mà chỉ dành cho mấy ổ khoá đểu. Nhưng cứ phải thử mới biết được!
Mộ Di Quân gật đầu, với tay thao chiếc cặp tăm màu đen xuống đặt lên lòng bàn tay cậu bé.
Lạnh cạch một lúc ổ khoá mở tung, cậu bé nhanh chóng kéo dây xích ra, thành công mở cửa.
“Đi thôi! Mau lên!”
Mộ Di Quân loay hoay đứng dậy, lon ton chạy theo cậu bé.
Trời đã tạnh mưa, mùi ẩm mốc thoang thoảng bốc lên nơi khu nhà hoang, ở đây tối om, đường hơi bẩn, toàn gạch đá bao quanh lối đi.
Hai đứa trẻ, người đi trước người đi theo tìm lối thoát. Nơi đây lạ hoắc còn nhiều nhà nữa, khó mà ra!
“Ba mẹ tôi suốt ngày chỉ thấy bận. Con trai họ bị bắt cóc cũng phải tự cứu lấy mình!”
Cậu bé bực tức nói một câu cũng bởi vì nhớ lại cuộc điện thoại không nghe máy của ba mẹ, bọn chúng nhắn tin cũng chưa trả lời làm hai tên bóc cóc tức đến mức ngồi chửi thề với nhau vì chưa tống được tiền.
Đêm thì tối, nhà bỏ hoang lại không có đèn, cơn mưa đi qua để lại cái vụn vỡ nơi hoang tàn.
Không biết đã đi bao lâu nhưng trời đã rạng sáng, hai đứa trẻ vẫn chưa tìm được đường thoát.
“Cậu chưa mệt à? Hay chúng ta nghỉ một chút đi”, cậu bé ngồi bệt xuống.
Cậu lớn lên đều được xe riêng đưa đi đón về, đi bộ lâu như vậy đúng là không quen, mỏi rời cả chân.
Mộ Di Quân cách một đoạn khá xa, không nói một lời vừa đi vừa chỉ chỉ lên cao.
Cậu nhóc không hiểu, ngẩng đầu nhìn lên, là một khúc gỗ treo lơ lửng, sợi dây thừng đang rạn ra.
Rắc, đùng!
Khúc gỗ to hơn cả một đứa trẻ. Tai nạn không một giây thông báo trong tích tắc rơi xuống.
Cậu bé đau đớn đẩy khúc gỗ lăn tròn, bị đè ở cổ chân, bầm tím, càng không thể đi được, hình như bị gãy xương rồi…
Mộ Di Quân chạy lại, đôi mắt trong veo nhìn cậu bé như muốn hỏi có sao không?
Chấm sáng ngay sau lưng Mộ Di Quân lúc này gây sự cảnh giác của cậu bé, hai tên bắt cóc tìm đến đây rồi!
“Mau chạy đi! Bọn chúng đến rồi!”, cậu hất tay Mộ Di Quân ra khỏi chân mình.
Cô bé lắc đầu, có ý bảo không.
Cậu bé buồn bực, giọng nói cũng lớn hơn: “Đừng có cứng nhắc như thế! Cơ hội chỉ có một thôi! Cậu mặc kệ tôi, mau đi tìm người! Tìm người đến giúp, được không?”
Mộ Di Quân hoang mang nhìn vết thương của cậu rồi gật đầu.
Cô đứng dậy, vừa đi vừa lo, liên tục ngoái lại nhìn.
Cậu đến bất lực hét lên:”Chạy đi đồ robot!”
Bọn chúng vừa đến vừa hay cô đã chạy ra khỏi đây. Mỗi lần hai gã hỏi cô đâu cậu lại kêu la om sòm vì đau chân thành ra bọn chúng chẳng thể moi móc được gì.
Bọn họ sinh tồn trong giang hồ nên mấy cái trị thương cơ bản đều biết vì có những lúc phải tự cứu lấy mình mà. Hai tên, một người trông chừng cậu bé còn người kia đi mua đồ y tế. Cậu là con tin còn chưa lấy được tiền không thể để chết được!
Mộ Di Quân chạy đến đường quốc lộ, cô bé hoảng loạn đứng giữa đường khua tay.
Chiếc xe đi ngược chiều may mắn phanh gấp trong gang tấc, không là đụng trúng cô rồi.
Hình ảnh đứa trẻ luộm thuộm, nhem nhuốc như vừa gặp chuyện chẳng lành.
Trong xe, vị tài xế thông báo, người ngồi sau gật đầu rồi bước xuống.
Người này trông rất phong độ, xấp xỉ khoảng 30 tuổi, cọng kính vàng loé sáng, đôi mắt quét nhìn cô bé một lượt, cô mặc đồ bệnh viện, nhìn mắc logo lại không đúng với nơi này. Tại sao người mặc đồ bệnh viện trong thành phố lại ở một nơi hoang vu thế này?
Mộ Di Quân túm lấy vạt áo người kia, chỉ chỉ hướng nhà hoang.
“Cháu đến từ đó hả cô bé?”
Mộ Di Quân cau mày phẫn nộ, liên tục lắc đầu, lần này còn kéo người này đi nhưng ông chú vẫn đứng yên, ôn tồn nói: “Lên xe đi, chú trở về bệnh viện”
Trong mắt người này cô là bệnh nhân, nhìn logo áo là biết bệnh nhân điều trị tâm lý, chắc hẳn không bình thường!
Mộ Di Quân lắc đầu, miệng ư a không thể nói gì.
Cô muốn nói! Nói rằng còn có người cơ mà!
Người kia mất kiên nhẫn doạ nạt một câu: “Cháu còn thế này, ta để mặc cháu ở đây!”, ông chú quay lại, đi về phía xe.
Mộ Di Quân hoảng loạn, tay chân cuống quýt cả lên, khuôn mặt tái nhợt vì lo sợ. Nếu người này đi thì sẽ chẳng còn ai nữa, nơi này hoang vắng chẳng còn người nào qua cả!
Cậu đã cứu cô, cô không thể để cậu một mình như thế! Nếu như bọn chúng tự nhiên phát tiết, tức giận đánh đập hay giết cậu thì phải làm sao? Cậu từng nói ba mẹ mình chưa biết chuyện này nữa mà. Nhỡ đâu bọn chúng chờ đợi lâu quá nên ra tay thật để quỵt đầu mối thì làm sao đây?
“Có người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.