Chương 24: Tra nam có tính gia trưởng
Cẩn Tranh
24/07/2023
“Tư Dịch! Anh làm ơn đừng làm mấy hành động như vậy nữa!” Mộ Di Quân khổ sở, tựa như không còn sức van xin: “Tôi biết ngày đó vì bị chuốc thuốc tôi mới mất lý trí như vậy, là tôi sai, tôi không cảnh giác Nhưng mà…bây giờ tôi tỉnh táo, anh đừng làm vậy được không? Chúng ta có thể làm bạn tốt kia mà, như ngày trước…”
“Bạn? Sau những chuyện tôi làm? Em giả ngốc đúng không?”, Tư Dịch kích động đẩy cô xuống sàn nhà, hắn như một cái máy mất kiểm soát đi đi lại lại.
“Tôi không thể ly hôn, tôi đã có lỗi với Phó Thừa Trạch…anh ấy làm vậy vì trả thù tôi, tôi ở lại vì tôi xứng đáng bị trừng phạt. Xin anh đừng làm nhục tôi nữa được không? Tôi không biết đã làm gì sai với anh? Anh nói đi tôi sẽ sửa! Nhưng đừng khiến tôi thấy có lỗi với anh ấy được không?”
“Thì ra đây là lý do ư? Chứ không phải em có tình cảm với tên đó? Đúng chứ?”, Tư Dịch bình tĩnh một chút, lời nói có chút mong đợi.
Mộ Di Quân cô muốn đáp lại tình cảm của Phó Thừa Trạch như một sự đền đáp với Phó gia. Cô nghĩ sau khi kết hôn sẽ cố gắng vun đắp, liệu có ngày cô sẽ yêu anh? Nhưng bây giờ có lẽ sẽ không thể và cái dự định ấy sẽ chẳng bao giờ được thực thi!
“Đúng vậy! Tôi không xứng đáng có thứ gọi là tình yêu kia…”
“Mộ Di Quân, tôi nói em hay. Em vì tên đó…”, Tư Dịch nổi nóng đập tay xuống mặt bàn, hắn phẫn nộ nhưng lại đau lòng cho cô, tên Phó Thừa Trạch đã làm gì mà cô phải đau khổ chịu đựng thế này?
“Con mẹ nó! Không đáng! Đừng khiến bản thân mình bế tắc như thế!” Tư Dịch khẽ thở dài, đỡ cô lên ghế sofa ngồi, hắn ngồi khuỵ gối xuống, vén tóc cho cô ra sau tai, chậm rãi kể: “Em đoán ra ai là người chuốc thuốc rồi chứ?”
Mộ Di Quân gật đầu miệng nhỏ nói tên Du Kiều, sau khi uống ly rượu cô ta đưa, cô đã cảm thấy bất ổn rồi, chính cô ta ghen ăn tức ở, muốn hãm hại cô!
“Nếu dừng lại ở đó, em tin à?”
Mộ Di Quân không dám chắc, cô rơi vào im lặng. Câu hỏi này của hắn chứa đầy ẩn ý, cô không đoán được!
“Tên Phó Thừa Trạch kia kết thúc cuộc gọi với em lúc mấy giờ?”
Mộ Di Quân khó hiểu, mở lịch sử gọi nhỡ tối hôm đó là vào hơn 9 giờ tối. Cuộc điện thoại rồi tin nhắn liên tiếp khoảng chừng năm phút…
“Phải không? Năm phút? Năm phút ngắn ngủi không thấy em là anh ta về ngay?”, Tư Dịch phân tích.
Trước câu hỏi này cô lại rơi vào im lặng, đúng là Phó Thừa Trạch đã mất kiên nhẫn, nhưng anh đâu phải như thế. Có một lần cô ngủ quên khi đi xem phim, cả rạp về hết rồi, anh vẫn đợi cô cả tiếng đồng hồ. Còn có cả lúc cô nhầm hẹn, anh vẫn đợi cả mấy tiếng đồng hồ dưới nhà, đợi cô đi chơi cùng. Lần này thì rõ ràng rất lạ…
“Anh ấy có thể hết pin nên…”
Tư Dịch là không chịu được mà cướp lời cô nói: “ Rốt cuộc em dành bao nhiêu sự tin tưởng cho tên đó? Dành hết rồi sao?”
“Anh ấy xảy ra chuyện gì vào tối hôm đó sao?”
“Ừ, em muốn biết không?”, Tư Dịch cười lạnh.
Mộ Di Quân khẽ gật đầu, cô muốn biết!
“Tên đó phản bội em…Du Kiều sắp đặt rồi, cô ta không về cùng mọi người. Đến câu dẫn, ai ngờ tên kia lại không chịu được cám dỗ?”
Mộ Di Quân như chưa tin được, lặp lại một câu: “ Tôi hỏi anh có bằng chứng không mà?”
“Muốn xem cảnh bọn họ?”, Tư Dịch kích vào đoạn clip được cắt từ camera nơi hành lang rồi giải thích cụ thể: “Lúc này sát với thời điểm kết thúc cuộc gọi”
Đúng là Phó Thừa Trạch và Du Kiều, bọn họ nói cái gì đấy, rồi ả ta nén cởi nút áo trên rãnh ngực, cố tình để lộ bầu ngực đầy đặn. Lúc này anh vẫn tập trung gọi điện. Ả lảo đảo sờ trán rồi ngã vào người anh. Hai người cọ sát, ả nói một câu gì đấy rồi chủ động hôn, Phó Thừa Trạch không nhịn được mà đáp trả, hai người bọn họ vội vàng sờ mò chuẩn bị tìm cởi áo quần của nhau, tiếng lộc cộc của giày guốc mỗi lúc một nhanh tiến thẳng vào một căn phòng rồi rầm một tiếng khoá cửa. Dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán được ra căn phòng ấy ngập tràn sự hoan ái đáng ghê tởm.
Phó Thừa Trạch muốn kết hôn với cô chỉ có lý do: trốn tránh trách nhiệm hoặc thao túng bằng cách đổ hết mọi tội lỗi lên cô! Và thứ anh ta cần đáp ứng là cái ham muốn kia! Vì cô chưa từng để anh đụng vào mình nhưng nhờ vậy mà cô nhận ra bản chất của anh ta. Không những tra nam nam còn có tính gia trưởng, anh ta đồi bại còn ích kỷ giữ cô lại, sỉ nhục cô đủ điều trong khi bản thân mình lại chẳng tốt đẹp gì cả.
“Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”, Mộ Di Quân nghi ngờ hỏi.
“Em có giây phút nào ngồi nghe tôi nói? Tin này tôi mới biết sau đêm tân hôn”
Brừm brừm, tiếng điện thoại trên bàn trà cắt đứt không gian căng thẳng được buông lỏng nơi bên kia điện thoại.
“Chị ơi, em đến rồi, em đoán chị bận nên đến nhà chị luôn. Em đứng trước cổng rồi ạ”
Không biết do loa điện thoại to hay gần nên Tư Dịch nghe thấy, hắn như bị đánh một vố đau.
“Tôi nghĩ tối nay em mời tôi một bữa chỉ có chúng ta, em mời cả người khác?”
“Chúng ta là gì chứ? Hẹn ăn riêng? Chắc anh hiểu lầm rồi! Tôi mời anh theo phép tối thiểu và tôi có quyền mời người khác đi cùng!”
“…”
Đúng là hắn hiểu lầm! Hắn nghĩ sao cô lại bỏ thời gian cho hắn? Hắn cũng chỉ là ‘tiện đây trả luôn’ mà thôi.
Mộ Di Quân đứng bên góc nhà xỏ đôi guốc, thắc mắc hỏi một câu: “Anh còn chưa đi? Xe anh đâu”
“Tôi đến đi nhờ em”
“…”
Cô hiểu rồi! Hắn đồng ý không tới đón cô không có nghĩa là cô sẽ đưa đón hắn!
Xe đi ra cổng, Phùng Chi ngồi ghế sau, tươi cười chào hỏi: “Em chào anh chị”
“Ừm, em đợi lâu không?”, Mộ Di Quân khởi động xe.
“Không ạ!”, Phùng Chi liếc nhìn người đàn ông bên ghế lái phụ, thuận miệng hỏi: “Anh đây là chồng chị phải không ạ?”
Tư Dịch thoáng chốc đã thấy thoải mái một chút, miệng hơi cong lên, có thêm người đi cũng không tệ!
Theo phản xạ Mộ Di Quân nhìn hắn một cái, cô tự hỏi hắn giống Phó Thừa Trạch lắm hay sao?
“Không!”, cô trịnh trọng tuyên bố.
“…”
“…”
Phùng Chi không biết cũng phải, hôm cô giáo kết hôn cô không đến được nên không biết cũng phải, càng chưa bao giờ gặp Phó Thừa Trạch!
Xe bon bon trên đường nhỏ, đèn ô tô rọi sáng một góc, dừng lại nơi quán thịt nướng, mùi thơm bay đến như thôi thúc tất cả xuống xe.
“Mộ Di Quân? Tư Dịch?”
“Bạn? Sau những chuyện tôi làm? Em giả ngốc đúng không?”, Tư Dịch kích động đẩy cô xuống sàn nhà, hắn như một cái máy mất kiểm soát đi đi lại lại.
“Tôi không thể ly hôn, tôi đã có lỗi với Phó Thừa Trạch…anh ấy làm vậy vì trả thù tôi, tôi ở lại vì tôi xứng đáng bị trừng phạt. Xin anh đừng làm nhục tôi nữa được không? Tôi không biết đã làm gì sai với anh? Anh nói đi tôi sẽ sửa! Nhưng đừng khiến tôi thấy có lỗi với anh ấy được không?”
“Thì ra đây là lý do ư? Chứ không phải em có tình cảm với tên đó? Đúng chứ?”, Tư Dịch bình tĩnh một chút, lời nói có chút mong đợi.
Mộ Di Quân cô muốn đáp lại tình cảm của Phó Thừa Trạch như một sự đền đáp với Phó gia. Cô nghĩ sau khi kết hôn sẽ cố gắng vun đắp, liệu có ngày cô sẽ yêu anh? Nhưng bây giờ có lẽ sẽ không thể và cái dự định ấy sẽ chẳng bao giờ được thực thi!
“Đúng vậy! Tôi không xứng đáng có thứ gọi là tình yêu kia…”
“Mộ Di Quân, tôi nói em hay. Em vì tên đó…”, Tư Dịch nổi nóng đập tay xuống mặt bàn, hắn phẫn nộ nhưng lại đau lòng cho cô, tên Phó Thừa Trạch đã làm gì mà cô phải đau khổ chịu đựng thế này?
“Con mẹ nó! Không đáng! Đừng khiến bản thân mình bế tắc như thế!” Tư Dịch khẽ thở dài, đỡ cô lên ghế sofa ngồi, hắn ngồi khuỵ gối xuống, vén tóc cho cô ra sau tai, chậm rãi kể: “Em đoán ra ai là người chuốc thuốc rồi chứ?”
Mộ Di Quân gật đầu miệng nhỏ nói tên Du Kiều, sau khi uống ly rượu cô ta đưa, cô đã cảm thấy bất ổn rồi, chính cô ta ghen ăn tức ở, muốn hãm hại cô!
“Nếu dừng lại ở đó, em tin à?”
Mộ Di Quân không dám chắc, cô rơi vào im lặng. Câu hỏi này của hắn chứa đầy ẩn ý, cô không đoán được!
“Tên Phó Thừa Trạch kia kết thúc cuộc gọi với em lúc mấy giờ?”
Mộ Di Quân khó hiểu, mở lịch sử gọi nhỡ tối hôm đó là vào hơn 9 giờ tối. Cuộc điện thoại rồi tin nhắn liên tiếp khoảng chừng năm phút…
“Phải không? Năm phút? Năm phút ngắn ngủi không thấy em là anh ta về ngay?”, Tư Dịch phân tích.
Trước câu hỏi này cô lại rơi vào im lặng, đúng là Phó Thừa Trạch đã mất kiên nhẫn, nhưng anh đâu phải như thế. Có một lần cô ngủ quên khi đi xem phim, cả rạp về hết rồi, anh vẫn đợi cô cả tiếng đồng hồ. Còn có cả lúc cô nhầm hẹn, anh vẫn đợi cả mấy tiếng đồng hồ dưới nhà, đợi cô đi chơi cùng. Lần này thì rõ ràng rất lạ…
“Anh ấy có thể hết pin nên…”
Tư Dịch là không chịu được mà cướp lời cô nói: “ Rốt cuộc em dành bao nhiêu sự tin tưởng cho tên đó? Dành hết rồi sao?”
“Anh ấy xảy ra chuyện gì vào tối hôm đó sao?”
“Ừ, em muốn biết không?”, Tư Dịch cười lạnh.
Mộ Di Quân khẽ gật đầu, cô muốn biết!
“Tên đó phản bội em…Du Kiều sắp đặt rồi, cô ta không về cùng mọi người. Đến câu dẫn, ai ngờ tên kia lại không chịu được cám dỗ?”
Mộ Di Quân như chưa tin được, lặp lại một câu: “ Tôi hỏi anh có bằng chứng không mà?”
“Muốn xem cảnh bọn họ?”, Tư Dịch kích vào đoạn clip được cắt từ camera nơi hành lang rồi giải thích cụ thể: “Lúc này sát với thời điểm kết thúc cuộc gọi”
Đúng là Phó Thừa Trạch và Du Kiều, bọn họ nói cái gì đấy, rồi ả ta nén cởi nút áo trên rãnh ngực, cố tình để lộ bầu ngực đầy đặn. Lúc này anh vẫn tập trung gọi điện. Ả lảo đảo sờ trán rồi ngã vào người anh. Hai người cọ sát, ả nói một câu gì đấy rồi chủ động hôn, Phó Thừa Trạch không nhịn được mà đáp trả, hai người bọn họ vội vàng sờ mò chuẩn bị tìm cởi áo quần của nhau, tiếng lộc cộc của giày guốc mỗi lúc một nhanh tiến thẳng vào một căn phòng rồi rầm một tiếng khoá cửa. Dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể đoán được ra căn phòng ấy ngập tràn sự hoan ái đáng ghê tởm.
Phó Thừa Trạch muốn kết hôn với cô chỉ có lý do: trốn tránh trách nhiệm hoặc thao túng bằng cách đổ hết mọi tội lỗi lên cô! Và thứ anh ta cần đáp ứng là cái ham muốn kia! Vì cô chưa từng để anh đụng vào mình nhưng nhờ vậy mà cô nhận ra bản chất của anh ta. Không những tra nam nam còn có tính gia trưởng, anh ta đồi bại còn ích kỷ giữ cô lại, sỉ nhục cô đủ điều trong khi bản thân mình lại chẳng tốt đẹp gì cả.
“Tại sao đến bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”, Mộ Di Quân nghi ngờ hỏi.
“Em có giây phút nào ngồi nghe tôi nói? Tin này tôi mới biết sau đêm tân hôn”
Brừm brừm, tiếng điện thoại trên bàn trà cắt đứt không gian căng thẳng được buông lỏng nơi bên kia điện thoại.
“Chị ơi, em đến rồi, em đoán chị bận nên đến nhà chị luôn. Em đứng trước cổng rồi ạ”
Không biết do loa điện thoại to hay gần nên Tư Dịch nghe thấy, hắn như bị đánh một vố đau.
“Tôi nghĩ tối nay em mời tôi một bữa chỉ có chúng ta, em mời cả người khác?”
“Chúng ta là gì chứ? Hẹn ăn riêng? Chắc anh hiểu lầm rồi! Tôi mời anh theo phép tối thiểu và tôi có quyền mời người khác đi cùng!”
“…”
Đúng là hắn hiểu lầm! Hắn nghĩ sao cô lại bỏ thời gian cho hắn? Hắn cũng chỉ là ‘tiện đây trả luôn’ mà thôi.
Mộ Di Quân đứng bên góc nhà xỏ đôi guốc, thắc mắc hỏi một câu: “Anh còn chưa đi? Xe anh đâu”
“Tôi đến đi nhờ em”
“…”
Cô hiểu rồi! Hắn đồng ý không tới đón cô không có nghĩa là cô sẽ đưa đón hắn!
Xe đi ra cổng, Phùng Chi ngồi ghế sau, tươi cười chào hỏi: “Em chào anh chị”
“Ừm, em đợi lâu không?”, Mộ Di Quân khởi động xe.
“Không ạ!”, Phùng Chi liếc nhìn người đàn ông bên ghế lái phụ, thuận miệng hỏi: “Anh đây là chồng chị phải không ạ?”
Tư Dịch thoáng chốc đã thấy thoải mái một chút, miệng hơi cong lên, có thêm người đi cũng không tệ!
Theo phản xạ Mộ Di Quân nhìn hắn một cái, cô tự hỏi hắn giống Phó Thừa Trạch lắm hay sao?
“Không!”, cô trịnh trọng tuyên bố.
“…”
“…”
Phùng Chi không biết cũng phải, hôm cô giáo kết hôn cô không đến được nên không biết cũng phải, càng chưa bao giờ gặp Phó Thừa Trạch!
Xe bon bon trên đường nhỏ, đèn ô tô rọi sáng một góc, dừng lại nơi quán thịt nướng, mùi thơm bay đến như thôi thúc tất cả xuống xe.
“Mộ Di Quân? Tư Dịch?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.