Chương 34: Anh ruốt cuộc có mấy em gái?
Hoa Thanh Thần
01/09/2014
Tuy rằng đã kí đơn ly hôn, thế nhưn Tăng Tử Kiều và Tăng Tử Ngạo vẫn chưa đi làm giấy chứng nhận ly hôn, Tử Ngạo không nhắc đến việc này, Tử Kiều cũng bỏ đấy. Có hay không có tờ giấy chứng nhận này, đối với Tăng Tử Kiều mà nói, hoàn toàn không quan trọng.
Tăng Tử Kiều làm việc, xưa nay đều có nguyên tắc của mình, đó chính là có đầu có cuối, cho nên, dù cho mối quan hệ với Tăng Tử Ngạo đang ở thời kì băng giá, cô vẫn kiên quyết đến bàn giao công việc của mình, rồi mới rời khỏi MK.
Tất cả mọi người trong MK đều biết, gần đây tâm trạng ông chủ rất bất ổn, gương mặt anh tuấn đó lúc nào cũng sầm đen lại, nghiêm nghị, khiến người xung quanh chẳng biết lúc nào anh sẽ bùng phát. Còn tên tội đồ khiến tâm trạng ông chủ không vui, đương nhiên không còn ai khác ngoài công chúa điện hạ yêu kiều xinh đẹp đã rời khỏi công ty. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì chẳng ai biết.
Sau khi bắt đầu cuộc sống mới, Tăng Tử Kiều ít nhiều cũng cảm thấy chưa quen. Buổi sáng không có tiếng chuông báo thức làm phiền, buổi tối cũng không phải làm phần cơm cho hai người nữa, khi xem ti vi cũng không còn ai tranh luận cùng cô xem rốt cuộc chú cừu vui vẻ hay anh sói xám mới là người tốt. Đương nhiên, cô cũng không phải lo lắng đi làm muộn sẽ bị trừ lương chuyên cần, lại càng không lo sau khi tắm xong, người đàn ông bá đạo nào đó có thể sẽ xông thẳng vào phòng mình nữa.
Từ bây giờ trở đi, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Tử Kiều sẽ trở lại yên tĩnh như trước kia. Chỉ là, có đoi lúc, cô cảm thấy cuộc sống của mình dường như thiếu đi điều gì đó.
Không còn công việc ở MK, Vệ Tần cũng nhận thêm nhiều hợp đồng làm người mẫu trang bìa cho Tăng Tử Kiều. Sau một thời gian bận rộn, Tử Kiều cũng thường xuyên lui tới quán bar, uống rượu bia, ca hát, chơi bời mấy đêm liền không ngừng nghỉ.
Lạc Thiên sau cùng không nhẫn nhìn được nói với Tử Kiều: "Em dự định dùng hết tiền sinh hoạt vào quán bar của anh sao?"
Lạc Thiên biết chuyện của Tử Kiều, chỉ có điều trước nay anh không bao giờ hỏi nhiều.
Tử Kiều mỉm cười nói: "Nếu tiêu hết ở đây, phải chăng sau này anh sẽ lo hết nửa đời còn lại cho em?"
Lạc Thiên châm một điếu thuốc, rồi nhún vai nói: "Anh cũng không phải thiện nam tín nữ gì hết. Có điều, K.O của anh đang thiếu một nghệ sỹ trình diễn dương cầm, em có hứng thú không? Mức lương hậu hĩnh, có bảo hiểm, có thưởng, bao ăn uống, bao chỗ ở cũng được, thời gian đi làm tùy thích, một tuần nghỉ hai ngày."
Tử Kiều mỉm cười: "Điều kiện tốt như vậy, em còn dám từ chối sao?"
Lạc Thiên chạm ly rượu của mình vào chiếc ly đặt trước mặt Tử Kiều rồi nói: "Vậy chúc em làm việc tại K.O vui vẻ."
Cuộc sống bắt đầu trở nên vui vẻ hơn, khiến trái tim Tử Kiều cũng dần bình tĩnh lại. K.O không giống với những quán bar khác, môi trường ở đây thoải mái, dễ chịu, không quá ồn ào, náo nhiệt, khách hàng tới đâu hầu như chỉ im lặng uống rượu mà thôi. Cô lặng lẽ đánh vài khúc nhạc, khiến cho con người ta càng thêm trầm lắng.
Kể từ khi biết Tăng Tử Kiều đánh dương cầm tại K.O, cứ cách vài ba ngày Vệ Tần lại đến ủng hộ cô. Thi thoảng cô cũng bớt chút thời gian xuống uống với anh vài ly. Tối nay Vệ Tần cũng tới đây.
Tử Kiều uống một ngụm rượu vang, rồi nói: "Tiền rượu hôm nay, tôi sẽ thanh toán, nếu lần nào cũng để anh tốn tiền thì thật là ngại quá."
Vệ Tần nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý, anh lấy bao thuốc từ trong túi ra, điêu luyện châm một điếu rồi hít một hơi thật sâu.
Tử Kiều cũng châm một điếu. Đột nhiên Vệ Tần nói: "Hay là em hát một bài cho tôi nghe được không, tôi vẫn chưa nghe em hát bao giờ."
Tử Kiều quay đầu lại nhìn cô gái đang đánh dương cầm trên bục cao: "Uống chút tượi vang có thể sẽ khiến giộng mất hay đôi chút, anh đừng có chê đấy!"
"Cho dù em hát không ra sao anh cũng sẽ không cười em, đó là nghệ thuật mà." Vệ Tần đưa lời chọc ghẹo.
Tử Kiều trợn trừng mắt lườm Vệ Tần nhưng vẫn mỉm cười. Sau khi nói rõ ý định của mình với nhân viên phục vụ, anh này nhanh chóng đi sắp xếp chương trình cho cô.
Tăng Tử Kiều từ từ ngồi xuống trước chiếc dương cầm, nhìn vào những phím đàn đen trắng, đột nhiên cô cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng cô đã đánh đàn ở đây khá lâu rồi, thế nhưng chưa từng hát lần nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tử Kiều thực sự không biết nên hát bài nào. Nhìn ra phía trước, cách đó không xa Vệ Tần đang nâng ly rượu về phía cô. Cô nhoẻn miệng cười, ghé sát chiếc mic rồi dịu dàng nói: "Cho phép tôi gửi tặng một bài hát đến người bạn đã luôn chăm sóc, quan tâm tôi bao năm nay."
Hội trường huyên náo bỗng nhiên thật im ắng, tiếp đó là tiếng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt của những người phía dưới. Sau tràng vỗ tay đó, Tử Kiều bắt đầu nhẹ nhàng lướt phím đàn, những âm điệu tuyệt vời vang lên theo những ngón tay thon dài của cô, tiếp đó, cô cất tiếng hát nhẹ nhàng:
"Phải chăng mỗi một người con gái ở bên anh,
Sau cùng đều trở thành em gái của anh?
Trái tim cô ấy đã tan vỡ, trái tim tôi cũng vậy.
Phải chăng đều là những nỗi đau mà anh gây ra?"
Ca khúc kinh điển mang theo chút bi thương, buồn đau này lập tức làm những người trong hội trường cảm động, tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, có nhiều vị khách nam còn huýt sáo ủng hộ Tăng Tử Kiều, thậm chí có người còn đứng dậy hát cùng cô.
Tử Kiều ngước mắt nhìn những người bên dưới, đáp lại một nụ cười dịu dàng, tiếng đàn vẫn du dương, giọng hát như càng thêm tự tin và lớn hơn trước đó:
"Có phải mỗi một hồng nhan đã từng vui vẻ,
Sau cùng đều trở thành người em gái đau khổ của anh?
Trái tim cô ấy vỡ tan, trái tim tôi cũng vậy.
Phải chăng đều do anh đã thiếu nợi cô ấy niềm đắm say?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao người em gái nào của anh cũng đều tiều tụy như vậy?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao ai cũng lấy chồng với khuôn mặt đẫm lệ?
Anh trai tôi ơi, rốt cuộc từ tận đáy lòng anh yêu ai?
Tôi không thể nào đoán được!
Tôi cũng chỉ là một trong những người em gái của anh mà thôi!"
Bạn thời đại học Đinh Luật sắp kết hôn, Tăng Tử Ngạo không thể không tham gia tiệc đêm giã từ cuộc đời độc thân. Vốn dĩ anh đã quá mệt mỏi với những buổi tiếp khách liên miên gần đây, định quay về nhà nghỉ ngơi một đêm, thế nhưng không thể nào từ chối được, sau cùng anh vẫn bị kéo đến uống rượu. Ban đầu, Tang Du cũng định đến cùng anh, nhưng vì có việc đột xuất nên chẳng thể đến được nữa.
May mà quán bar này không ồn ào như anh vẫn nghĩ, chỉ nghe tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng mà thôi. Không khí trong quán bar này náo nhiệt hẳn lên khi đến giờ quyết đấu. Tuy rằng điều này khá mới mẻ và cuốn hút, thế nhưng đêm nay anh chỉ muốn lặng lẽ đợi bạn học ăn chơi rồi sớm quay về nghỉ ngơi. Anh ngồi gọn vào một góc, cùng mấy người bạn khác đang ra sức đọ tửu lượng.
Cho dù bạn bè quậy đến mức nào, Tăng Tử Ngạo cũng chỉ gọi một ly nước cam. Sở dĩ anh kiên quyết uống nước cam là vì mỗi lần uống rượu say, anh đều gây ra mấy chuyện ngốc nghếch.
Dưới ánh đèn mở ảo, nhìn vào ly nước cam trước mặt, Tử Ngạo bất giác lại nhớ đến Tử Kiều. Đã hơn nửa tháng nay không gặp, thông qua Chi Chi, anh biết dạo này cô sống rất ổn, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ. Lúc biết cuộc sống của cô như vậy, anh như được an ủi phần nào nhưng cũng cảm thấy rất buồn bực, khó chịu.
Không biết là ai đã vỗ lên vai anh rồi nói: "Tăng Tử Ngạo, cậu mau nhìn người phụ nữ vừa đánh đàn vừa hát trên bục kia xem, trông rất giống em gái cậu, Tăng Tử Kiều."
"Mình cũng cảm thấy như vậy." Một người khác lại nói thêm vào.
Tăng Tử Ngạo bất giác cau chặt đôi mày, không hề do dự ngước mắt lên nhìn về phía bục cao. Cô gái đó mặc chiếc váy liền, mái tóc dài xõa trước ngực, để lộ ra nửa bên mặt. Cho dù ánh đèn mờ ảo khiến người khác không nhìn rõ dung mạo của người xung quanh, nhưng chỉ cần nửa bên mặt kia với tư thế ngồi đánh đàn, anh có thể dám chắc một trăm phần trăm cô gái đó là Tử Kiều.
Cơn lửa tức giận đột nhiên trào sôi trong lòng anh. Tối khuya như vậy rồi mà cô không ở nhà, lại còn tới nơi này chơi bời. Nếu chỉ chơi bời thôi đã đành, đằng này lại đàn hát mua vui cho người khác. Hiện nay, có biết bao nhiêu người đàn ông đang nhìn về phía cô với ánh mắt dê xồm, đen tối. Điều đáng ghét nhất là việc cô mỉm cười đáp lại họ. Cô có biết, đối với một người đàn ông đi bar vào buổi tối mà nói, như vậy có nghĩa là mê hoặc hay không?
Tăng Tử Ngạo lập tức đứng bật dậy, định xông lên phía trước kéo Tử Kiều xuống khỏi chiếc đàn, thế nhưng tiếng hát vang bên tai khiến anh khựng người lại.
"Trái tim cô ấy vỡ tan, trái tim tôi cũng vậy.
Phải chăng đều do anh đã thiếu nợi cô ấy niềm đắm say?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao người em gái nào của anh cũng đều tiều tụy như vậy?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao ai cũng lấy chồng với khuôn mặt đẫm lệ?
Anh trai tôi ơi, rốt cuộc từ tận đáy lòng anh yêu ai?
Tôi không thể nào đoán được!
Tôi cũng chỉ là một trong những người em gái của anh mà thôi!"
Tăng Tử Ngạo từ từ ngồi xuống sô pha, nắm chặt tay vào ly nước cam, sau đó uống một hơi, đột nhiên cảm thấy nước cam này còn kích thích hơn cả rượu mạnh.
Tử Ngạo gọi một ly Whisky, khi thứ rượu mạnh đó ngấm vào cổ họng, anh cảm thấy như có ngọn lửa đang rực cháy trong người mình. Thế nhưng cho dù cảm giác đó mãnh liệt đến mức nào thì cũng chẳng sánh nổi cơn tức giận hừng hực trong tim anh lúc này.
Bên tai anh không ngừng vang vọng tiếng hát của Tử Kiều: "Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?"
Bài hát này dường như hát cho mình anh nghe. Em gái? Em gái... Tại sao khi nghe hai chữ này, anh lại cảm thấy bất lực, đau khổ như vậy?
Không biết từ lúc nào, tiếng hát bi thương đó đã ngừng lại, tiếp đó là tiếng vỗ tay ủng hộ của những người trong hội trường. Thậm chí có nhiều vị khác còn không ngừng yêu cầu Tăng Tử Kiều hát thêm bài nữa, thế nhưng cô chỉ mỉm cười dịu dàng, sau đó bước ra khỏi chỗ đánh đàn.
Tăng Tử Ngạo nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện với Tăng Tử Kiều lúc này, là Vệ Tần, thế là huyết dịch toàn thân anh trong chốc lát xộc hết lên đỉnh đầu. Mặc cho anh can ngăn, cô vẫn qua lại cùng Vệ Tần. Anh nắm chặt ly rượu trong tay, chỉ hận không thể bóp vỡ nó ngay tức khắc.
Từ lúc Tăng Tử Kiều về chỗ ngồi, Vệ Tần vẫn luôn nhìn cô chăm chú với ánh mắt đen láy.
Tử Kiều thấy vậy mím môi hỏi: "Sao thế? Lẽ nào bài hát này thực sự cảm động đến vậy ư?"
Vệ Tần không trả lời cô trực tiếp mà nhìn cô thêm đúng một phút nữa mới lên tiếng: "Em thực sự đã quên hắn ta triệt để rồi sao?"
Câu nói của Vệ Tần thực sự khiến trái tim Tử Kiều quặn thắt lại, cô nắm chặt bàn tay, mạnh đến mức móng tay in hằn lên phần da thịt. Rất nhanh thôi, cô lại buông ra, cố tỏ vẻ thoải mái: "Đừng nói vì bài hát này mà anh đã nghĩ như vậy nhé? Hôm nay trên đường đi làm, đột nhiên tôi nghe thấy bài hát này, nhớ lại thời thơ ấu nên mới nổi hứng hát mà thôi."
"Có thật là do tôi đã nghĩ quá nhiều không?" Vệ Tần lại hỏi.
Tử Kiều bình tĩnh đáp lại: "Ừm, là anh đã nghĩ quá nhiều. Tôi với anh ấy đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Cho dù, thi thoảng có nhớ tới, thì cũng chẳng sao hết, một Tăng Tử Kiều trước kia chết đi sống lại vì tình yêu đã không còn trên thế gian này nữa rồi!"
"Thật không?" Vệ Tần tỏ ra nghi ngờ.
"Đúng như vậy, có sao thì tôi nói vậy, chuyện này cũng chẳng có gì để che giấu cả." Tử Kiều cầm ly rượu trong tay, rượu vang bên trong đó ánh lên hình ảnh của cô, rõ ràng kí ức như quay lại trong đầu cô lúc này. Tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hỗn loạn. Cô biết được ẩn ý sâu xa trong câu nói của Vệ Tần.
"Anh rốt cuộc có mấy người em gái tốt?" Có biết bao ca khúc, tại sao cô lại chọn đúng bài hát này, lẽ nào thực sự chỉ vì trên đường bất chợt nghe được nên nổi hứng?
Bản thân Tử Kiều cũng không rõ, lúc ấy dường như là ma sai quỷ khiến nên cô mới hát bài đó. Tử Kiều lại nhấp một ngụm rượu vang.
Vệ Tần im lặng một hồi sau đó đột nhiên lại hỏi: "Chuyện lần trước tôi hỏi em, em đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Chuyện gì hả?"
"Chính là đợi đến khi nào em nghĩ ra đáp án thì trả lời đó." Khuôn mặt Vệ Tần đột nhiên sầm hẳn lại, nâng ly rượu trức mặt mình lên rồi ngửa cổ cạn sạch.
Tử Kiều cúi đầu đáp: "Ừm, được thôi! Em ra ngoài rửa tay một lát."
"Ừm, tôi cũng không hề có ý ép buộc em, cho nên em không cần phải trốn tránh." Vệ Tần bực bội lên tiếng.
"Em thực sự muốn vào phòng rửa tay một lúc."
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tử Kiều không quay về chỗ ngồi luôn mà châm một điếu thuốc, tựa vào bờ tường bên ngoài phòng vệ sinh, từ từ hút thuốc.
Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình, đầu óc hỗn loạn, cũng chẳng biết đang nghĩ những gì.
"Nửa tháng rồi không gặp, xem ra em đã học thêm được nhiều thứ đấy nhỉ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Tử Kiều giật nảy mình, cô ngước mắt nhìn liền bắt gặpđôi mắt đen tràn đầy phẫn nộ của Tăng Tử Ngạo. Cô lặng người đi, còn chưa kịp phản ứng gì thì điếu thuốc trong tay đã bị đoạt mất.
Tăng Tử Ngạo liền dập điếu thuốc của Tử Kiều, vứt vào thùng rác gần đó rồi nhìn cô chằm chằm. Cô nhún vai tỏ vẻ không bận tâm.
"Em đã học hút thuốc từ khi nào hả?" Anh thấy cô hút thuốc khá thuần thục, bàn tay thon thả kia mở nắp bật lửa cũng rất điêu luyện, châm lửa, hút vào nhả ra, tất cả đều không giống một người vừa tập hút thuốc chút nào.
"Anh không biết là em biết hút thuốc, uống rượu, cũng giống như anh không biết em giỏi nấu ăn vậy." Cô mỉm cười, nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm một câu: "Thời trẻ mỗi người đều có thời kì quậy phá."
Sắc mặt Tăng Tử Ngạo càng lúc càng khó coi. Đúng thế, anh đã từng tự phụ nói với Tang Du rằng, anh hiểu hết về Tử Kiều, thế nhưng lúc này anh mới nhận ra, thực chất anh chẳng biết gì về cô cả. Thậm chí anh còn không biết được vẻ bề ngoài ôn nhu, dịu dàng hay dáng vẻ cương liệt, nganh ngạnh mới chính là cô thực sự.
"Xin lỗi anh, tôi phải đi trước." Tử Kiều quay người định đi.
Tăng Tử Ngạo liền nắm chặt cổ tay cô rồi nói: "Anh muốn nói chuyện với em."
"Nói về cái gì?" Nét mặt cô cho thấy giữa hai người chẳng có gì để nói cả. "Giữa hai người chúng ta chẳng phải đã nói rõ ràng hết với nhau rồi sao?"
Nói cái gì? Tử Ngạo cũng không biết phải nói cái gì nữa. Nếu vẫn giống trước kia, chất vấn cô tại sao muộn như vậy rồi vẫn còn ở quán bar, vậy thì kết quả sẽ chỉ là tranh cãi kịch liệt mà thôi. Anh không muốn như vậy, làm thế thực sự khiến người ta rất mệt mỏi.
Tử Ngạo vẫn nắm chặt cổ tay Tử Kiều, im lặng không nói gì, chỉ cau chặt đôi mày rồi nhìn cô chăm chú.
Tử Kiều thấy anh không nói gì, đành phải lên tiếng: "Vậy thì để em tự hỏi tự đáp vậy. Câu hỏi: "Tại sao canh ba nửa đêm em còn không ở nhà mà lại tới đây chơi bời?" Trả lời: "Bởi vì em làm tại nơi này, em là nghệ sỹ biểu diễn dương cầm được mời đến với mức lương cao." Câu hỏi: "Có bao nhiêu công việc không làm, tại sao em nhất định phải làm việc ở đây?" Trả lời: "Bởi vì em thích thế" Câu hỏi: "Tại sao em lại ở cùng Vệ Tần?" Trả lời: "Vì anh ấy là bạn trai của em." Câu hỏi: "Tại sao em nhất định phải ở cùng Vệ Tần?" Trả lời: "Bởi vì em thích thế" "
Tăng Tử Kiều thấy đôi mày của Tử Ngạo càng lúc càng nhíu chặt lại. Anh thực sự nổi giận rồi, nhưng đang cố kìm nén không bùng phát.
"Anh còn có câu hỏi nào khác không? Nếu không nghĩ ra được thì đợi khi nào nhớ ra thì nói với em sau nhé! Em còn có việc, xin phép đo trước." Cô dứt tay ra khỏi bàn tay anh rồi quay người rởi khỏi.
Tăng Tử Ngạo nhìn bóng dáng Tử Kiều, hai chân như bị chôn chặt xuống đất, muốn đi theo mà chẳng thể nào bước nổi.
Ánh đèn sáng rực chiếu rọi lên người anh, để lại một bóng dài dưới mặt đất.
Quay về chỗ ngồi, Tăng Tử Kiều nói với Vệ Tần: "Tôi muốn về nhà."
Vệ Tần nghi hoặc lên tiếng: "Em tan làm rồi sao? K.O vẫn chưa đóng cửa mà."
"Tôi còn chưa nói với anh chuyện này sao? Thời gian đi làm và tan làm là do tôi quyết định."
"Ông chủ của em đúng là một vị thần thánh" Vệ Tần nhoẻn miệng cười rồi đứng dậy.
"Đi thôi!"
Tăng Tử Kiều đưa lời chào hỏi Lạc Thiên, sau đó rời khỏi quán bar.
Vệ Tần khẽ hưm một tiếng rồi nói: "Phụ nữ đúng là một loài động vật tràn đầy mâu thuẫn."
"Dù gì thì cũng tốt hơn đàn ông các anh, loài động vật thân dưới." Tăng Tử Kiều phản bác.
"Em có thâm thù đại hận gì với đàn ông bon tôi vậy?"
Tử Kiều chỉ mỉm cười không nói thêm gì.
Những cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, vào lúc này, chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo khuất sau các thân cây lớn mà thôi. Hai người dạo bước bên lề đường, vừa đi vừa bàn chuyện thiên nam địa bắc, dưới ánh đèn, hai người để lại những vệt bóng dài thượt.
Tăng Tử Kiều đột nhiên dừng bước: "Vệ Tần, câu anh hỏi lúc nãy, bây giờ tôi sẽ chính thức trả lời anh. Tôi đồng ý làm bạn gái của anh."
Vệ Tần cũng dừng bước, quay người nhìn Tăng Tử Kiều đang vô cùng nghiêm túc, một lúc lâu sau anh mới nói: "Có phải hôm nay lại xảy ra chuyện gì rồi không? Hình như tôi đã nhìn thấy Tăng Tử Ngạo?"
Khuôn mặt Tăng Tử Kiều đột nhiên sầm, rất nhanh sau đó cô hồi phục lại bình thường rồi đáp: "Ừm!"
"Bởi vì gặp lại hắn, cho nên em mới trả lời tôi như vậy sao?"
Tăng Tử Kiều mỉm cười dịu dàng: "Lẽ nào anh cảm thấy lúc nào tôi cũng sống trong quá khứ?"
Vệ Tần lắc đầu nói: "Không phải em rất ghét những người đàn ông vừa lăng nhăng lại vừa đa tình sao? Bên cạnh tôi cũng có rất nhiều phụ nữ vây quanh đó."
Tăng Tử Kiều cười: "Không phải anh đã từng nói, anh không phải người đàn ông tốt, thế nhưng nhất định không là người đàn ông khiến tôi phải khóc sao?"
"Em thực sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ, chắc chắn muốn làm bạn gái của tôi chứ?"
Tăng Tử Kiều hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu nói: "Ừm, chắc chắn! Không phải người ta thường nói, bắt đầu một đoạn tình cảm mới sẽ khiến cho con người ta quên đi quá khứ sao? Tôi thực sự muốn bước ra khỏi quá khứ."
Vệ Tần mím chặt môi không nói thêm gì.
Tăng Tử Kiều tiếp tục nói: "Vệ Tần, hãy giúp tôi quên tất cả mọi thứ về người đàn ông đó nhé!"
Vệ Tần nhìn cô chăm chú mấy phút liền. Tăng Tử Kiều tưởng rằng anh đang bị làm sao, liền đưa ta lắc lắc trước mặt anh: "Này, anh có sao không?"
Đột nhiên, Vệ Tần nắm chặt cổ tay Tử Kiều, kéo cô về phía mình: "Muốn quên sạch kí ức về một người đàn ông khác, tôi biết có một cách làm nhanh hơn thế nữa. Em có muốn thử không?" Giọng nói của Vệ Tần không giống với bình thường, tràn đầy quyến rũ và mê hoặc.
"Là... là cách gì chứ?" Tử Kiều lắp bắp.
Vệ Tần không nói gì nữa, kéo cô đi thẳng sang con đường đối diện. Chính vào lúc trong đầu cô bắt đầu nghi hoặc rốt cuộc đó là cách thức gì thì Vệ Tần đã kéo cô vào một khách sạn.
Cô lễ tân khách sạn này liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt ra chiều thấu hiểu, sau đó trực tiếp nói với Vệ Tần rằng chỉ còn căn phòng lớn mà thôi. Vệ Tần không nói lời nào, lấy ví ra đặt luôn tiền.
Cầm thẻ từ vào phòng, Vệ Tần liền kéo Tăng Tử Kiều vào thang máy, sau đó đi thẳng lên phòng.
Mãi cho tới khi ngồi trên chiếc giường lớn giữa phòng, Tăng Tử Kiều mới định thần lại, trái tim cô đập thình thịch.
Đang ngồi trong một khách sạn, nếu cô còn không hiểu cách thức nhanh nhất để quên đi một người đàn ông mà anh nói là gì thì đúng là ngu ngốc quá độ. Chỉ là nhất thời, cô không ngờ Vệ Tần lại dùng đến cách này, đây đích thực là một phương án vô cùng đáng sợ. Cô đứng dậy, định bỏ chạy theo bản năng.
Vệ Tần vừa nhìn qua là hiểu thấu ý định của Tử Kiều, anh châm điếu thuốc rồi nói: "Khi điếu thuốc này tàn hết, anh cũng sẽ tắm xong, trước đó, em hối hận thì vẫn còn kịp đấy."
Nói xong, Vệ Tần đưa điếu thuốc cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy, Tử Kiều cảm thấy lòng rối như tơ vò. Cô cầm điếu thuốc lên, hít mấy hơi liền. Bây giờ cô phải làm thế nào? Cảm thấy vô cùng hoang mang, cô nhắm mắt lại đầy phiền não. Từ trước đến nay, cô không ngờ mọi chuyện lại phát triển thần tốc như vậy. Đem thân thể trao cho một người đàn ông mới có thể quên đi một người đàn ông khác, đây là lí luận do ai phát minh ra chứ? Thế nhưng nếu không thử, làm sao cô biết được cách có thể quên Tăng Tử Ngạo trong thời gian ngắn nhất? Chỉ có điều, tại sao khi đem trinh trắng của mình trao cho người khác, cô lại cảm thấy đau khổ như vậy?
Tăng Tử Kiều đưa hai tay úp vào mặt, cô khó lòng tưởng tượng được cảnh quấn quít với một người đàn ông trên giường là như thế nào.
Trời đất ơi, tại sao cô phải đưa ra lựa chọn tàn khốc như vậy? Người ta thường nói đàn ông thường say đắm với lần đầu tiên, phụ nữ chắc cũng như vậy. Cũng có những người phụ nữ yêu thương người đàn ông mà họ trao thân lần đầu tiên trong cuộc đời đến mức chết đi sống lại.
Tăng Tử Kiều làm việc, xưa nay đều có nguyên tắc của mình, đó chính là có đầu có cuối, cho nên, dù cho mối quan hệ với Tăng Tử Ngạo đang ở thời kì băng giá, cô vẫn kiên quyết đến bàn giao công việc của mình, rồi mới rời khỏi MK.
Tất cả mọi người trong MK đều biết, gần đây tâm trạng ông chủ rất bất ổn, gương mặt anh tuấn đó lúc nào cũng sầm đen lại, nghiêm nghị, khiến người xung quanh chẳng biết lúc nào anh sẽ bùng phát. Còn tên tội đồ khiến tâm trạng ông chủ không vui, đương nhiên không còn ai khác ngoài công chúa điện hạ yêu kiều xinh đẹp đã rời khỏi công ty. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì chẳng ai biết.
Sau khi bắt đầu cuộc sống mới, Tăng Tử Kiều ít nhiều cũng cảm thấy chưa quen. Buổi sáng không có tiếng chuông báo thức làm phiền, buổi tối cũng không phải làm phần cơm cho hai người nữa, khi xem ti vi cũng không còn ai tranh luận cùng cô xem rốt cuộc chú cừu vui vẻ hay anh sói xám mới là người tốt. Đương nhiên, cô cũng không phải lo lắng đi làm muộn sẽ bị trừ lương chuyên cần, lại càng không lo sau khi tắm xong, người đàn ông bá đạo nào đó có thể sẽ xông thẳng vào phòng mình nữa.
Từ bây giờ trở đi, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Tử Kiều sẽ trở lại yên tĩnh như trước kia. Chỉ là, có đoi lúc, cô cảm thấy cuộc sống của mình dường như thiếu đi điều gì đó.
Không còn công việc ở MK, Vệ Tần cũng nhận thêm nhiều hợp đồng làm người mẫu trang bìa cho Tăng Tử Kiều. Sau một thời gian bận rộn, Tử Kiều cũng thường xuyên lui tới quán bar, uống rượu bia, ca hát, chơi bời mấy đêm liền không ngừng nghỉ.
Lạc Thiên sau cùng không nhẫn nhìn được nói với Tử Kiều: "Em dự định dùng hết tiền sinh hoạt vào quán bar của anh sao?"
Lạc Thiên biết chuyện của Tử Kiều, chỉ có điều trước nay anh không bao giờ hỏi nhiều.
Tử Kiều mỉm cười nói: "Nếu tiêu hết ở đây, phải chăng sau này anh sẽ lo hết nửa đời còn lại cho em?"
Lạc Thiên châm một điếu thuốc, rồi nhún vai nói: "Anh cũng không phải thiện nam tín nữ gì hết. Có điều, K.O của anh đang thiếu một nghệ sỹ trình diễn dương cầm, em có hứng thú không? Mức lương hậu hĩnh, có bảo hiểm, có thưởng, bao ăn uống, bao chỗ ở cũng được, thời gian đi làm tùy thích, một tuần nghỉ hai ngày."
Tử Kiều mỉm cười: "Điều kiện tốt như vậy, em còn dám từ chối sao?"
Lạc Thiên chạm ly rượu của mình vào chiếc ly đặt trước mặt Tử Kiều rồi nói: "Vậy chúc em làm việc tại K.O vui vẻ."
Cuộc sống bắt đầu trở nên vui vẻ hơn, khiến trái tim Tử Kiều cũng dần bình tĩnh lại. K.O không giống với những quán bar khác, môi trường ở đây thoải mái, dễ chịu, không quá ồn ào, náo nhiệt, khách hàng tới đâu hầu như chỉ im lặng uống rượu mà thôi. Cô lặng lẽ đánh vài khúc nhạc, khiến cho con người ta càng thêm trầm lắng.
Kể từ khi biết Tăng Tử Kiều đánh dương cầm tại K.O, cứ cách vài ba ngày Vệ Tần lại đến ủng hộ cô. Thi thoảng cô cũng bớt chút thời gian xuống uống với anh vài ly. Tối nay Vệ Tần cũng tới đây.
Tử Kiều uống một ngụm rượu vang, rồi nói: "Tiền rượu hôm nay, tôi sẽ thanh toán, nếu lần nào cũng để anh tốn tiền thì thật là ngại quá."
Vệ Tần nhoẻn miệng cười, gật đầu đồng ý, anh lấy bao thuốc từ trong túi ra, điêu luyện châm một điếu rồi hít một hơi thật sâu.
Tử Kiều cũng châm một điếu. Đột nhiên Vệ Tần nói: "Hay là em hát một bài cho tôi nghe được không, tôi vẫn chưa nghe em hát bao giờ."
Tử Kiều quay đầu lại nhìn cô gái đang đánh dương cầm trên bục cao: "Uống chút tượi vang có thể sẽ khiến giộng mất hay đôi chút, anh đừng có chê đấy!"
"Cho dù em hát không ra sao anh cũng sẽ không cười em, đó là nghệ thuật mà." Vệ Tần đưa lời chọc ghẹo.
Tử Kiều trợn trừng mắt lườm Vệ Tần nhưng vẫn mỉm cười. Sau khi nói rõ ý định của mình với nhân viên phục vụ, anh này nhanh chóng đi sắp xếp chương trình cho cô.
Tăng Tử Kiều từ từ ngồi xuống trước chiếc dương cầm, nhìn vào những phím đàn đen trắng, đột nhiên cô cảm thấy hoảng hốt. Tuy rằng cô đã đánh đàn ở đây khá lâu rồi, thế nhưng chưa từng hát lần nào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tử Kiều thực sự không biết nên hát bài nào. Nhìn ra phía trước, cách đó không xa Vệ Tần đang nâng ly rượu về phía cô. Cô nhoẻn miệng cười, ghé sát chiếc mic rồi dịu dàng nói: "Cho phép tôi gửi tặng một bài hát đến người bạn đã luôn chăm sóc, quan tâm tôi bao năm nay."
Hội trường huyên náo bỗng nhiên thật im ắng, tiếp đó là tiếng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt của những người phía dưới. Sau tràng vỗ tay đó, Tử Kiều bắt đầu nhẹ nhàng lướt phím đàn, những âm điệu tuyệt vời vang lên theo những ngón tay thon dài của cô, tiếp đó, cô cất tiếng hát nhẹ nhàng:
"Phải chăng mỗi một người con gái ở bên anh,
Sau cùng đều trở thành em gái của anh?
Trái tim cô ấy đã tan vỡ, trái tim tôi cũng vậy.
Phải chăng đều là những nỗi đau mà anh gây ra?"
Ca khúc kinh điển mang theo chút bi thương, buồn đau này lập tức làm những người trong hội trường cảm động, tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, có nhiều vị khách nam còn huýt sáo ủng hộ Tăng Tử Kiều, thậm chí có người còn đứng dậy hát cùng cô.
Tử Kiều ngước mắt nhìn những người bên dưới, đáp lại một nụ cười dịu dàng, tiếng đàn vẫn du dương, giọng hát như càng thêm tự tin và lớn hơn trước đó:
"Có phải mỗi một hồng nhan đã từng vui vẻ,
Sau cùng đều trở thành người em gái đau khổ của anh?
Trái tim cô ấy vỡ tan, trái tim tôi cũng vậy.
Phải chăng đều do anh đã thiếu nợi cô ấy niềm đắm say?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao người em gái nào của anh cũng đều tiều tụy như vậy?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao ai cũng lấy chồng với khuôn mặt đẫm lệ?
Anh trai tôi ơi, rốt cuộc từ tận đáy lòng anh yêu ai?
Tôi không thể nào đoán được!
Tôi cũng chỉ là một trong những người em gái của anh mà thôi!"
Bạn thời đại học Đinh Luật sắp kết hôn, Tăng Tử Ngạo không thể không tham gia tiệc đêm giã từ cuộc đời độc thân. Vốn dĩ anh đã quá mệt mỏi với những buổi tiếp khách liên miên gần đây, định quay về nhà nghỉ ngơi một đêm, thế nhưng không thể nào từ chối được, sau cùng anh vẫn bị kéo đến uống rượu. Ban đầu, Tang Du cũng định đến cùng anh, nhưng vì có việc đột xuất nên chẳng thể đến được nữa.
May mà quán bar này không ồn ào như anh vẫn nghĩ, chỉ nghe tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng mà thôi. Không khí trong quán bar này náo nhiệt hẳn lên khi đến giờ quyết đấu. Tuy rằng điều này khá mới mẻ và cuốn hút, thế nhưng đêm nay anh chỉ muốn lặng lẽ đợi bạn học ăn chơi rồi sớm quay về nghỉ ngơi. Anh ngồi gọn vào một góc, cùng mấy người bạn khác đang ra sức đọ tửu lượng.
Cho dù bạn bè quậy đến mức nào, Tăng Tử Ngạo cũng chỉ gọi một ly nước cam. Sở dĩ anh kiên quyết uống nước cam là vì mỗi lần uống rượu say, anh đều gây ra mấy chuyện ngốc nghếch.
Dưới ánh đèn mở ảo, nhìn vào ly nước cam trước mặt, Tử Ngạo bất giác lại nhớ đến Tử Kiều. Đã hơn nửa tháng nay không gặp, thông qua Chi Chi, anh biết dạo này cô sống rất ổn, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ. Lúc biết cuộc sống của cô như vậy, anh như được an ủi phần nào nhưng cũng cảm thấy rất buồn bực, khó chịu.
Không biết là ai đã vỗ lên vai anh rồi nói: "Tăng Tử Ngạo, cậu mau nhìn người phụ nữ vừa đánh đàn vừa hát trên bục kia xem, trông rất giống em gái cậu, Tăng Tử Kiều."
"Mình cũng cảm thấy như vậy." Một người khác lại nói thêm vào.
Tăng Tử Ngạo bất giác cau chặt đôi mày, không hề do dự ngước mắt lên nhìn về phía bục cao. Cô gái đó mặc chiếc váy liền, mái tóc dài xõa trước ngực, để lộ ra nửa bên mặt. Cho dù ánh đèn mờ ảo khiến người khác không nhìn rõ dung mạo của người xung quanh, nhưng chỉ cần nửa bên mặt kia với tư thế ngồi đánh đàn, anh có thể dám chắc một trăm phần trăm cô gái đó là Tử Kiều.
Cơn lửa tức giận đột nhiên trào sôi trong lòng anh. Tối khuya như vậy rồi mà cô không ở nhà, lại còn tới nơi này chơi bời. Nếu chỉ chơi bời thôi đã đành, đằng này lại đàn hát mua vui cho người khác. Hiện nay, có biết bao nhiêu người đàn ông đang nhìn về phía cô với ánh mắt dê xồm, đen tối. Điều đáng ghét nhất là việc cô mỉm cười đáp lại họ. Cô có biết, đối với một người đàn ông đi bar vào buổi tối mà nói, như vậy có nghĩa là mê hoặc hay không?
Tăng Tử Ngạo lập tức đứng bật dậy, định xông lên phía trước kéo Tử Kiều xuống khỏi chiếc đàn, thế nhưng tiếng hát vang bên tai khiến anh khựng người lại.
"Trái tim cô ấy vỡ tan, trái tim tôi cũng vậy.
Phải chăng đều do anh đã thiếu nợi cô ấy niềm đắm say?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao người em gái nào của anh cũng đều tiều tụy như vậy?
Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?
Tại sao ai cũng lấy chồng với khuôn mặt đẫm lệ?
Anh trai tôi ơi, rốt cuộc từ tận đáy lòng anh yêu ai?
Tôi không thể nào đoán được!
Tôi cũng chỉ là một trong những người em gái của anh mà thôi!"
Tăng Tử Ngạo từ từ ngồi xuống sô pha, nắm chặt tay vào ly nước cam, sau đó uống một hơi, đột nhiên cảm thấy nước cam này còn kích thích hơn cả rượu mạnh.
Tử Ngạo gọi một ly Whisky, khi thứ rượu mạnh đó ngấm vào cổ họng, anh cảm thấy như có ngọn lửa đang rực cháy trong người mình. Thế nhưng cho dù cảm giác đó mãnh liệt đến mức nào thì cũng chẳng sánh nổi cơn tức giận hừng hực trong tim anh lúc này.
Bên tai anh không ngừng vang vọng tiếng hát của Tử Kiều: "Rốt cuộc anh có mấy người em gái tốt?"
Bài hát này dường như hát cho mình anh nghe. Em gái? Em gái... Tại sao khi nghe hai chữ này, anh lại cảm thấy bất lực, đau khổ như vậy?
Không biết từ lúc nào, tiếng hát bi thương đó đã ngừng lại, tiếp đó là tiếng vỗ tay ủng hộ của những người trong hội trường. Thậm chí có nhiều vị khác còn không ngừng yêu cầu Tăng Tử Kiều hát thêm bài nữa, thế nhưng cô chỉ mỉm cười dịu dàng, sau đó bước ra khỏi chỗ đánh đàn.
Tăng Tử Ngạo nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện với Tăng Tử Kiều lúc này, là Vệ Tần, thế là huyết dịch toàn thân anh trong chốc lát xộc hết lên đỉnh đầu. Mặc cho anh can ngăn, cô vẫn qua lại cùng Vệ Tần. Anh nắm chặt ly rượu trong tay, chỉ hận không thể bóp vỡ nó ngay tức khắc.
Từ lúc Tăng Tử Kiều về chỗ ngồi, Vệ Tần vẫn luôn nhìn cô chăm chú với ánh mắt đen láy.
Tử Kiều thấy vậy mím môi hỏi: "Sao thế? Lẽ nào bài hát này thực sự cảm động đến vậy ư?"
Vệ Tần không trả lời cô trực tiếp mà nhìn cô thêm đúng một phút nữa mới lên tiếng: "Em thực sự đã quên hắn ta triệt để rồi sao?"
Câu nói của Vệ Tần thực sự khiến trái tim Tử Kiều quặn thắt lại, cô nắm chặt bàn tay, mạnh đến mức móng tay in hằn lên phần da thịt. Rất nhanh thôi, cô lại buông ra, cố tỏ vẻ thoải mái: "Đừng nói vì bài hát này mà anh đã nghĩ như vậy nhé? Hôm nay trên đường đi làm, đột nhiên tôi nghe thấy bài hát này, nhớ lại thời thơ ấu nên mới nổi hứng hát mà thôi."
"Có thật là do tôi đã nghĩ quá nhiều không?" Vệ Tần lại hỏi.
Tử Kiều bình tĩnh đáp lại: "Ừm, là anh đã nghĩ quá nhiều. Tôi với anh ấy đã chẳng còn quan hệ gì nữa. Cho dù, thi thoảng có nhớ tới, thì cũng chẳng sao hết, một Tăng Tử Kiều trước kia chết đi sống lại vì tình yêu đã không còn trên thế gian này nữa rồi!"
"Thật không?" Vệ Tần tỏ ra nghi ngờ.
"Đúng như vậy, có sao thì tôi nói vậy, chuyện này cũng chẳng có gì để che giấu cả." Tử Kiều cầm ly rượu trong tay, rượu vang bên trong đó ánh lên hình ảnh của cô, rõ ràng kí ức như quay lại trong đầu cô lúc này. Tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hỗn loạn. Cô biết được ẩn ý sâu xa trong câu nói của Vệ Tần.
"Anh rốt cuộc có mấy người em gái tốt?" Có biết bao ca khúc, tại sao cô lại chọn đúng bài hát này, lẽ nào thực sự chỉ vì trên đường bất chợt nghe được nên nổi hứng?
Bản thân Tử Kiều cũng không rõ, lúc ấy dường như là ma sai quỷ khiến nên cô mới hát bài đó. Tử Kiều lại nhấp một ngụm rượu vang.
Vệ Tần im lặng một hồi sau đó đột nhiên lại hỏi: "Chuyện lần trước tôi hỏi em, em đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Chuyện gì hả?"
"Chính là đợi đến khi nào em nghĩ ra đáp án thì trả lời đó." Khuôn mặt Vệ Tần đột nhiên sầm hẳn lại, nâng ly rượu trức mặt mình lên rồi ngửa cổ cạn sạch.
Tử Kiều cúi đầu đáp: "Ừm, được thôi! Em ra ngoài rửa tay một lát."
"Ừm, tôi cũng không hề có ý ép buộc em, cho nên em không cần phải trốn tránh." Vệ Tần bực bội lên tiếng.
"Em thực sự muốn vào phòng rửa tay một lúc."
Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Tử Kiều không quay về chỗ ngồi luôn mà châm một điếu thuốc, tựa vào bờ tường bên ngoài phòng vệ sinh, từ từ hút thuốc.
Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình, đầu óc hỗn loạn, cũng chẳng biết đang nghĩ những gì.
"Nửa tháng rồi không gặp, xem ra em đã học thêm được nhiều thứ đấy nhỉ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến Tử Kiều giật nảy mình, cô ngước mắt nhìn liền bắt gặpđôi mắt đen tràn đầy phẫn nộ của Tăng Tử Ngạo. Cô lặng người đi, còn chưa kịp phản ứng gì thì điếu thuốc trong tay đã bị đoạt mất.
Tăng Tử Ngạo liền dập điếu thuốc của Tử Kiều, vứt vào thùng rác gần đó rồi nhìn cô chằm chằm. Cô nhún vai tỏ vẻ không bận tâm.
"Em đã học hút thuốc từ khi nào hả?" Anh thấy cô hút thuốc khá thuần thục, bàn tay thon thả kia mở nắp bật lửa cũng rất điêu luyện, châm lửa, hút vào nhả ra, tất cả đều không giống một người vừa tập hút thuốc chút nào.
"Anh không biết là em biết hút thuốc, uống rượu, cũng giống như anh không biết em giỏi nấu ăn vậy." Cô mỉm cười, nghĩ một hồi rồi bổ sung thêm một câu: "Thời trẻ mỗi người đều có thời kì quậy phá."
Sắc mặt Tăng Tử Ngạo càng lúc càng khó coi. Đúng thế, anh đã từng tự phụ nói với Tang Du rằng, anh hiểu hết về Tử Kiều, thế nhưng lúc này anh mới nhận ra, thực chất anh chẳng biết gì về cô cả. Thậm chí anh còn không biết được vẻ bề ngoài ôn nhu, dịu dàng hay dáng vẻ cương liệt, nganh ngạnh mới chính là cô thực sự.
"Xin lỗi anh, tôi phải đi trước." Tử Kiều quay người định đi.
Tăng Tử Ngạo liền nắm chặt cổ tay cô rồi nói: "Anh muốn nói chuyện với em."
"Nói về cái gì?" Nét mặt cô cho thấy giữa hai người chẳng có gì để nói cả. "Giữa hai người chúng ta chẳng phải đã nói rõ ràng hết với nhau rồi sao?"
Nói cái gì? Tử Ngạo cũng không biết phải nói cái gì nữa. Nếu vẫn giống trước kia, chất vấn cô tại sao muộn như vậy rồi vẫn còn ở quán bar, vậy thì kết quả sẽ chỉ là tranh cãi kịch liệt mà thôi. Anh không muốn như vậy, làm thế thực sự khiến người ta rất mệt mỏi.
Tử Ngạo vẫn nắm chặt cổ tay Tử Kiều, im lặng không nói gì, chỉ cau chặt đôi mày rồi nhìn cô chăm chú.
Tử Kiều thấy anh không nói gì, đành phải lên tiếng: "Vậy thì để em tự hỏi tự đáp vậy. Câu hỏi: "Tại sao canh ba nửa đêm em còn không ở nhà mà lại tới đây chơi bời?" Trả lời: "Bởi vì em làm tại nơi này, em là nghệ sỹ biểu diễn dương cầm được mời đến với mức lương cao." Câu hỏi: "Có bao nhiêu công việc không làm, tại sao em nhất định phải làm việc ở đây?" Trả lời: "Bởi vì em thích thế" Câu hỏi: "Tại sao em lại ở cùng Vệ Tần?" Trả lời: "Vì anh ấy là bạn trai của em." Câu hỏi: "Tại sao em nhất định phải ở cùng Vệ Tần?" Trả lời: "Bởi vì em thích thế" "
Tăng Tử Kiều thấy đôi mày của Tử Ngạo càng lúc càng nhíu chặt lại. Anh thực sự nổi giận rồi, nhưng đang cố kìm nén không bùng phát.
"Anh còn có câu hỏi nào khác không? Nếu không nghĩ ra được thì đợi khi nào nhớ ra thì nói với em sau nhé! Em còn có việc, xin phép đo trước." Cô dứt tay ra khỏi bàn tay anh rồi quay người rởi khỏi.
Tăng Tử Ngạo nhìn bóng dáng Tử Kiều, hai chân như bị chôn chặt xuống đất, muốn đi theo mà chẳng thể nào bước nổi.
Ánh đèn sáng rực chiếu rọi lên người anh, để lại một bóng dài dưới mặt đất.
Quay về chỗ ngồi, Tăng Tử Kiều nói với Vệ Tần: "Tôi muốn về nhà."
Vệ Tần nghi hoặc lên tiếng: "Em tan làm rồi sao? K.O vẫn chưa đóng cửa mà."
"Tôi còn chưa nói với anh chuyện này sao? Thời gian đi làm và tan làm là do tôi quyết định."
"Ông chủ của em đúng là một vị thần thánh" Vệ Tần nhoẻn miệng cười rồi đứng dậy.
"Đi thôi!"
Tăng Tử Kiều đưa lời chào hỏi Lạc Thiên, sau đó rời khỏi quán bar.
Vệ Tần khẽ hưm một tiếng rồi nói: "Phụ nữ đúng là một loài động vật tràn đầy mâu thuẫn."
"Dù gì thì cũng tốt hơn đàn ông các anh, loài động vật thân dưới." Tăng Tử Kiều phản bác.
"Em có thâm thù đại hận gì với đàn ông bon tôi vậy?"
Tử Kiều chỉ mỉm cười không nói thêm gì.
Những cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, vào lúc này, chỉ còn lại ánh đèn đường mờ ảo khuất sau các thân cây lớn mà thôi. Hai người dạo bước bên lề đường, vừa đi vừa bàn chuyện thiên nam địa bắc, dưới ánh đèn, hai người để lại những vệt bóng dài thượt.
Tăng Tử Kiều đột nhiên dừng bước: "Vệ Tần, câu anh hỏi lúc nãy, bây giờ tôi sẽ chính thức trả lời anh. Tôi đồng ý làm bạn gái của anh."
Vệ Tần cũng dừng bước, quay người nhìn Tăng Tử Kiều đang vô cùng nghiêm túc, một lúc lâu sau anh mới nói: "Có phải hôm nay lại xảy ra chuyện gì rồi không? Hình như tôi đã nhìn thấy Tăng Tử Ngạo?"
Khuôn mặt Tăng Tử Kiều đột nhiên sầm, rất nhanh sau đó cô hồi phục lại bình thường rồi đáp: "Ừm!"
"Bởi vì gặp lại hắn, cho nên em mới trả lời tôi như vậy sao?"
Tăng Tử Kiều mỉm cười dịu dàng: "Lẽ nào anh cảm thấy lúc nào tôi cũng sống trong quá khứ?"
Vệ Tần lắc đầu nói: "Không phải em rất ghét những người đàn ông vừa lăng nhăng lại vừa đa tình sao? Bên cạnh tôi cũng có rất nhiều phụ nữ vây quanh đó."
Tăng Tử Kiều cười: "Không phải anh đã từng nói, anh không phải người đàn ông tốt, thế nhưng nhất định không là người đàn ông khiến tôi phải khóc sao?"
"Em thực sự đã suy nghĩ kĩ rồi chứ, chắc chắn muốn làm bạn gái của tôi chứ?"
Tăng Tử Kiều hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu nói: "Ừm, chắc chắn! Không phải người ta thường nói, bắt đầu một đoạn tình cảm mới sẽ khiến cho con người ta quên đi quá khứ sao? Tôi thực sự muốn bước ra khỏi quá khứ."
Vệ Tần mím chặt môi không nói thêm gì.
Tăng Tử Kiều tiếp tục nói: "Vệ Tần, hãy giúp tôi quên tất cả mọi thứ về người đàn ông đó nhé!"
Vệ Tần nhìn cô chăm chú mấy phút liền. Tăng Tử Kiều tưởng rằng anh đang bị làm sao, liền đưa ta lắc lắc trước mặt anh: "Này, anh có sao không?"
Đột nhiên, Vệ Tần nắm chặt cổ tay Tử Kiều, kéo cô về phía mình: "Muốn quên sạch kí ức về một người đàn ông khác, tôi biết có một cách làm nhanh hơn thế nữa. Em có muốn thử không?" Giọng nói của Vệ Tần không giống với bình thường, tràn đầy quyến rũ và mê hoặc.
"Là... là cách gì chứ?" Tử Kiều lắp bắp.
Vệ Tần không nói gì nữa, kéo cô đi thẳng sang con đường đối diện. Chính vào lúc trong đầu cô bắt đầu nghi hoặc rốt cuộc đó là cách thức gì thì Vệ Tần đã kéo cô vào một khách sạn.
Cô lễ tân khách sạn này liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt ra chiều thấu hiểu, sau đó trực tiếp nói với Vệ Tần rằng chỉ còn căn phòng lớn mà thôi. Vệ Tần không nói lời nào, lấy ví ra đặt luôn tiền.
Cầm thẻ từ vào phòng, Vệ Tần liền kéo Tăng Tử Kiều vào thang máy, sau đó đi thẳng lên phòng.
Mãi cho tới khi ngồi trên chiếc giường lớn giữa phòng, Tăng Tử Kiều mới định thần lại, trái tim cô đập thình thịch.
Đang ngồi trong một khách sạn, nếu cô còn không hiểu cách thức nhanh nhất để quên đi một người đàn ông mà anh nói là gì thì đúng là ngu ngốc quá độ. Chỉ là nhất thời, cô không ngờ Vệ Tần lại dùng đến cách này, đây đích thực là một phương án vô cùng đáng sợ. Cô đứng dậy, định bỏ chạy theo bản năng.
Vệ Tần vừa nhìn qua là hiểu thấu ý định của Tử Kiều, anh châm điếu thuốc rồi nói: "Khi điếu thuốc này tàn hết, anh cũng sẽ tắm xong, trước đó, em hối hận thì vẫn còn kịp đấy."
Nói xong, Vệ Tần đưa điếu thuốc cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy, Tử Kiều cảm thấy lòng rối như tơ vò. Cô cầm điếu thuốc lên, hít mấy hơi liền. Bây giờ cô phải làm thế nào? Cảm thấy vô cùng hoang mang, cô nhắm mắt lại đầy phiền não. Từ trước đến nay, cô không ngờ mọi chuyện lại phát triển thần tốc như vậy. Đem thân thể trao cho một người đàn ông mới có thể quên đi một người đàn ông khác, đây là lí luận do ai phát minh ra chứ? Thế nhưng nếu không thử, làm sao cô biết được cách có thể quên Tăng Tử Ngạo trong thời gian ngắn nhất? Chỉ có điều, tại sao khi đem trinh trắng của mình trao cho người khác, cô lại cảm thấy đau khổ như vậy?
Tăng Tử Kiều đưa hai tay úp vào mặt, cô khó lòng tưởng tượng được cảnh quấn quít với một người đàn ông trên giường là như thế nào.
Trời đất ơi, tại sao cô phải đưa ra lựa chọn tàn khốc như vậy? Người ta thường nói đàn ông thường say đắm với lần đầu tiên, phụ nữ chắc cũng như vậy. Cũng có những người phụ nữ yêu thương người đàn ông mà họ trao thân lần đầu tiên trong cuộc đời đến mức chết đi sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.