Chương 2: Đề nghị ly hôn
Hoa Thanh Thần
31/07/2014
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu cũng đến ngày xuất viện.
Ba ngày Tăng Tử Kiều nằm viện, ngoài những lúc ở công ty, cứ khi nào rảnh, Tăng Tử Ngạo lại đến chăm sóc cho Tử Kiều. Tử Kiều đại khái đã nắm rõ mối quan hệ giữa cô với Tăng Tử Ngạo, họ đã làm anh em hơn hai mươi năm, sau đó bỗng một ngày, vì lời dặn của mẹ, đột nhiên họ trở thành đôi vợ chồng bất đắc dĩ.
Tăng Tử Ngạo làm xong thủ tục xuất viện, liền lái xe đưa Tăng Tử Kiều quay về chỗ ở tại thành Tây. Anh chẳng thể nhớ được đã bao lâu rồi mình chưa quay về đây. Căn phòng này được anh mua sau khi về nước, bài trí đâu vào đó, liền ở đây cho tới ngày bố gặp chuyện mới chuyển về nhà. Sau đó mẹ cũng bệnh nặng, trước yêu cầu sau cùng của mẹ, anh tu sửa lại ngôi nhà, coi như là nhà tân hôn. Thế nhưng từ sau khi mẹ qua đời, anh bắt đầu tìm đủ mọi lí do để tá túc bên ngoài mà rất ít khi quay về, đôi lúc anh ở lại văn phòng, đôi lúc lại trở về căn nhà cũ.
Đứng ngoài cửa, phải rất lâu Tăng Tử Ngạo mới tìm được chiếc chìa khóa tưởng chừng như xa lạ đó. Vừa bước vào nhà, căn phòng đầy rác rưởi khiến anh dừng bước.Bình hoa vốn dĩ được đặt trên bàn trà lúc này đã vỡ tan, từng mảnh văng đi khắp phòng. Hoa bách hợp héo khô, lá hoa đã úa tàn không còn màu sắc tươi tắn như trước nữa. Bàn ghế đều xộc xệch, ngả nghiêng không còn nằm đúng chỗ mọi khi. Tóm lại, tất cả đồ đạc trong căn phòng này đều lung tung, nhộn nhạo hết cả.
Tăng Tử Kiều đứng phía sau Tăng Tử Ngạo cũng đi theo vào phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt mình, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, tiếp đó liền lên tiếng đầy chế giễu: “Ha ha, xem ra, tôi đã nói đúng, tình cảm giữa chúng ta thực sự không tốt chút nào, đúng không?”
Tăng Tử Kiều cúi người nhặt tờ giấy bị vò nát dưới chân, thận trọng mở ra xem, khi mấy chữ “Đơn xin ly hôn” hiện lên trước mắt, cô lại càng hân hoan hơn trước.
Tăng Tử Ngạo cau chặt đôi mày, mím môi, nhìn nét mặt đầy chế giễu của Tử Kiều mà trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn phiền. Anh bước vào trong, nhìn kĩ từng căn phòng một, sau đó gọi điện thoại, nhờ người quét dọn đến sắp xếp lại mọi thứ trong nhà.
Tăng Tử Kiều nhân cơ hội này đi thăm quan hết một lượt tất cả các phòng ở tầng trên và tầng dưới. Khi thấy chiếc dương cầm trong phòng nhạc, Tử Kiều bất giác đưa tay lướt nhẹ phím đàn, tiếng đàn réo rắt vang lên, cô cảm thấy rất thú vị liền lướt thêm vài phím nữa. Chơi một hồi, Tử Kiều đóng nắp đàn lại, đi vào phòng ngủ chính ở bên cạnh, rồi mở cửa phòng thay đồ bên trong. Tất cả y phục được treo trong này khiến Tử Kiều kinh ngạc, những bộ trang phục xinh đẹp đó cứ như thể là những thứ bảo bối mà cô yêu thích nhất, chỉ sợ chạm tay mạnh quá sẽ làm giảm đi vẻ đẹp của chúng vậy.
Đối diện với những bộ quần áo đó là những bộ vest sang trọng của đàn ông, được là lượt treo lên gọn gàng. Trong đó còn có cả một hộp lớn đựng rất nhiều các loại cà vạt đủ màu, đủ kiểu. Xem lại những thứ này, trái tim Tử Kiều bỗng đau nhói lạ thường, ngay cả đầu cũng âm ỉ, nhức nhối. Đưa tay day hai huyệt thái dương, ánh mắt Tăng Tử Kiều dừng lại trước tấm gương lớn trong phòng thay đồ, cô thấy dải băng dày cộp cuốn trên đầu mình, vội vén mấy sợi tóc loà xòa trước mặt ra sau gáy. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô thận trọng cởi lớp băng cuốn, để lộ ra vết sẹo xấu xí, rõ nét cuối đuôi mày.
Tăng Tử Kiều lặng người nhìn vào vết sẹo đó, nhớ lại khi xuất viện, lúc bôi thuốc lên vết thương, bác sỹ nói: “Tăng tiểu thư, có chuyện tôi muốn nói với cô, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lí đấy, vết thương của cô sau khi liền lại, có khả năng sẽ để lại sẹo.”
Nói trắng ra thì Tăng Tử Kiều đã bị hủy dung nhan. Bác sỹ nói xong, cô thấy nụ cười trên khuôn mặt mình như cứng đờ lại. Lúc này, Tăng Tử Ngạo nắm chặt bàn tay cô, dõng dạc khuyên nhủ: “Tiểu Kiều, em hãy nghe anh nói đây, cho dù em trở thành thế nào, anh mãi mãi không bao giờ rời bỏ em cả.”
Bác sỹ có lẽ cũng sợ Tử Kiều nghĩ quẩn, nên khuyên nhủ thêm: “Cô cũng đừng lo lắng quá, một thời gian nữa, cô lên khoa chỉnh hình ở tầng mười bảy của bệnh viện chúng tôi, nhất định không có vấn đề gì đâu.”
Bác sỹ lại nói chuyện với Tăng Tử Ngạo thêm một lúc nữa, Tử Kiều cũng không hề để tâm, lúc định thần lại, hai người đã định đưa cô lên khoa tâm lí.
Tăng Tử Kiều mỉm cười: “Cũng thường thôi, tôi cảm thấy vết sẹo này không xấu lắm, mọi người không thấy nó giống một con phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh sao?”
Tử Ngạo và vị bác sĩ kia bỗng quay sang nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Tăng Tử Ngạo run run lên tiếng: “Tiểu Kiều, em vẫn ổn chứ?”
Nhìn khuôn mặt trong gương, trắng nhợt, tiều tụy, cuối đuôi lông mày lại có một vết sẹo xấu xí đỏ hồng, vết chỉ khâu chưa liền hẳn trông đáng sợ khiến Tử Kiều chỉ còn cách cuốn băng che đi mà thôi. Thế là cô liền băng phần trán lại, lòng vô cùng buồn bực. Phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh? Chẳng qua chỉ là cách nói tự lừa mình lừa người mà thôi.
Sự việc đã như thế rồi, dù có làm gì cũng chẳng thể quay lại được như trước, nếu không nói như vậy, lẽ nào lại đến sông Hộ Thành tự tử lần nữa, cầu xin thần sông đại nhân trả lại dung nhan khi xưa cho cô sao?
Sau khi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp, trừ lúc ra ngoài dùng bữa trưa, Tăng Tử Kiều vào phòng ngủ, mãi chẳng thấy bước ra. Cho tới khi cả căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn mỗi căn phòng ngủ là chưa, Tăng Tử Ngạo bắt buộc phải gõ cửa. Anh vừa chạm tay vào cửa, bỗng dưng cửa mở. Tăng Tử Kiều thấy anh đứng bên ngoài thì mỉm cười hân hoan nói cùng anh: “Tôi cũng đang có chuyện muốn tìm anh.”
Đôi mắt Tăng Tử Kiều phát ra tia sáng lấp lánh lạ thường, khuôn mặt hân hoan, vui vẻ, mang theo chút tinh nghịch, kỳ quái. Đối diện với một Tăng Tử Kiều xa lạ như vậy, Tăng Tử Ngạo bỗng thấy hoảng hốt.
“Chuyện đó, Tăng tiên sinh, trên đơn xin ly hôn này có viết, căn nhà, ô tô, tài khoản, trang sức được mua sau khi kết hôn đều thuộc về Tăng Tử Kiều… đó cũng chính là tôi. Ừm, còn nữa, mỗi tháng Tăng tiên sinh sẽ chuyển cho tôi một khoản sinh hoạt phí đúng thời hạn. Có phải là chỉ cần tôi kí tên thì tờ đơn ly hôn này sẽ bắt đầu có hiệu lực, và anh cũng phải chấp hành theo, đúng không?” Tử Kiều giơ tờ giấy bị vò nát lên, là đơn ly hôn cô nhặt được khi mới bước vào nhà.
Tăng tiên sinh? Tuy rằng từ nhỏ Tử Kiều đã rất ghét gọi anh là anh trai, thế nhưng cô thường thích gọi cả họ và tên anh, vậy mà hôm nay chuyển sang gọi anh một tiếng “Tăng tiên sinh” xa lạ đến rợn người. Tăng Tử Ngạo cho hai tay vào túi quần, nhíu mày nhìn Tử Kiều, không hiểu cô đang định làm gì nhưng vẫn đưa lời giải thích: “Vào hai tháng trước đây thì chính là như vậy.”
Tuy nhiên, Tử Kiều vừa gặp chuyện không may, hiệp định này cũng nên thu hồi lại. Anh vừa đưa tay định rút lại tờ đơn ly hôn đó thì bất ngờ thấy Tử Kiều nói: “Được, tôi sẽ kí ngay tức thì, anh đợi chút nhé!” Ngữ điệu của cô rất nhanh, như thể vô cùng mong chờ.
Quay về phòng tìm cây bút, Tăng Tử Kiều vội kí tên lên lá đơn, sau đó đưa cho anh đang đứng ngoài cửa. Tăng Tử Ngạo ngây lặng người nhận tờ đơn, nhìn ba chữ “Tăng Tử Kiều” nắn nót trên đó, đầu anh đột nhiên trống rỗng.
Nhớ lại một đêm vào khoảng hai, ba tháng trước, lúc anh cầm tờ hiệp định ly hôn đã chuẩn bị sẵn trước lúc kết hôn, Tử Kiều nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao trời mà tràn đầy u uất nói: “Em gả cho anh không phải vì muốn ly hôn, anh cũng biết mà.”
Đêm hôm đó, anh mang theo biết bao phiền muộn, đi đến quầy bar, uống một trận thông đêm. Sau đó, anh cố ý tránh mặt Tiểu Kiều, tránh nhắc đến việc này, hi vọng dùng thời gian khiến mọi chuyện lắng xuống. Có lẽ đến một lúc nào đó, Tiểu Kiều sẽ hiểu ra rằng, chuyện giữa anh và cô là không thể nào. Anh có thể cho phép bản thân yêu quý, trân trọng cô như một người phụ nữ, thế nhưng chẳng thể nào bước qua cái danh nghĩa anh trai, em gái, trở thành một tên cầm thú lấy ngay người em gái của mình. Bây giờ, sau một tai nạn ngoài ý muốn, cô mất trí nhớ, kí tên mà không hề do dự, điều này khiến anh cảm thấy thật tội lỗi.
Mấy hôm trước, luật sư Dương có đề cập đến việc ly hôn sẽ giải quyết như thế nào, cũng vì không biết làm gì nên anh liền đẩy hết trách nhiệm sang cho luật sư Dương. Chỉ là anh quên mất rằng, Tiểu Kiều trước nay là người có lòng tự tôn rất cao, làm sao có thể chấp nhận sự sắp xếp như vậy chứ? Anh càng chẳng thể ngờ được, cô lại nghĩ quẩn dẫn đến việc tự sát như vậy.
Trước khi qua đời, mẹ đã dặn anh phải chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt, nếu cô có chuyện gì bất trắc, anh cảm thấy có lỗi với cha mẹ nơi hoàng tuyền. Tuy rằng hiện nay Tiểu Kiều đã không sao, nhưng cô lại bị mất trí nhớ. Buổi sáng, khi biết được mình bị hủy dung nhan, nét mặt đó của cô, đến tận bây giờ vẫn hiển hiện trong đầu anh. Điều khiến anh cảm thấy khó chịu nhất chính là cô chẳng hề hò hét, kêu than, khóc lóc gì mà chỉ mỉm cười bình thản nói với anh rằng, đó là một con phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh.
Tờ đơn ly hôn lúc này chẳng khác nào ngọn lửa nóng rực, anh vò nát nó trong tay, lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, gần như chẳng thể hít thở nổi. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn ly hôn theo kiểu này.
Tăng Tử Kiều thấy sắc mặt anh sầm lại, đứng lặng một chỗ, đột nhiên cảm thấy lo lắng, đưa tay lắc người anh rồi nói: “Tăng tiên sinh, hay là anh hối hận rồi? Không đồng ý với những điều khoản trong đơn ly hôn này hay sao?”
Định thần lại, Tăng Tử Ngạo nhìn Tử Kiều, sau lưng cô là ánh đèn sáng chói, vào khoảnh khắc đó, anh thực sự không nhìn rõ nét mặt của cô. Lặng đi một hồi, anh nghiêm nghị lên tiếng: “Tại sao em lại đồng ý kí tên vào đây?” Có lẽ hỏi một người mất trí nhớ câu này thật ngu ngốc, thế nhưng anh muốn biết suy nghĩ của cô.
Lúc đầu, Tăng Tử Kiều xuôi mắt buồn bã, đôi lông mi đen dài khẽ lay động, sau đó lại nhoẻn miệng cười. Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn anh, nghiêm mặt bình tĩnh đáp: “Tăng tiên sinh, vậy thì tôi có sao nói vậy nhé! Nếu anh đã từng yêu cô Tăng Tử Kiều trước kia, vậy chắc sẽ không có đơn ly hôn này. Ánh mắt anh nhìn tôi, giọng điệu nói chuyện, đều không có chút biểu hiện nào của một người từng yêu thương tôi sâu sắc. Thời gian anh tìm chìa khóa vào nhà, lâu đến mức tôi cho rằng anh đã tìm nhầm chỗ. Tuy rằng tôi đã bị thương ở đầu, mất trí nhớ, nhưng cũng chưa phải con ngốc. Mặc dù anh không thừa nhận rằng, mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, thế nhưng tôi có thể thấy được, cảm nhận được, một cuộc hôn nhân như vậy bất cứ ai cũng chẳng thể tin rằng nó tốt đẹp, mỹ mãn. Có lẽ một ngày nào đó, khi hồi phục trí nhớ tôi sẽ cảm thấy hối hận, cũng có thể không hối hận. Thế nhưng tôi của hiện nay, không muốn cưỡng cầu, chỉ muốn một cuộc sống hoàn toàn mới, không muốn sống trong cái bóng sầu thảm, đen tối của quá khứ nữa. Ôm một cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chi bằng ly hôn rồi lấy khối tài sản kếch sù cùng lời hứa chăm sóc suốt đời kia còn hơn. Tôi nghĩ… là kẻ ngốc thì cũng biết chọn cách nào có lợi cho mình.”
Tăng Tử Ngạo bất giác đưa mắt nhìn kĩ nét mặt Tiểu Kiều, sau khi mất trí nhớ, cô không còn xa cách, lạnh nhạt như trước kia nữa, có điều với riêng anh, cô luôn giữ khoảng cách nhất định. Tuy rằng trong lòng anh cảm thấy khá buồn, thế nhưng mất trí nhớ đối với cô chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất thì bây giờ cô sống lạc quan và hay cười hơn trước nhiều. Trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, anh thở dài một tiếng, nhìn đồng hồ treo tường mỉm cười nói: “Đến giờ dùng bữa rồi, em muốn ăn gì nào?”
“Cơm chia tay?” Tăng Tử Kiều bật cười: “Vậy thì nhất định phải bắt anh chi thật nhiều rồi!”
Tăng Tử Ngạo nheo đôi mắt đen lại, ban đầu anh còn nghĩ cô sẽ không đồng ý ra ngoài dùng bữa vì trên đầu còn cuốn băng trắng. Tiểu Kiều trước kia rất chú trọng hình tượng, nhan sắc, nhất định sẽ không ra ngoài với bộ dạng thế này. Bất ngờ một điều, cô lại hân hoan chấp nhận, thế nhưng ba chữ “cơm chia tay” thực sự khiến anh nghe mà não nề, bực bội. Anh mím môi lại, im lặng vài giây sau đó đáp lời: “Vậy em muốn ăn ở đâu?”
Tăng Tử Kiều giơ tay lên chỉ vào đầu mình rồi cười nói: “Đối với một người mất trí nhớ, anh còn kì vọng điều gì chứ?”
Tăng Tử Kiều sau khi mất trí nhớ, đã thay đổi quá nhiều khiến Tăng Tử Ngạo nhất thời chưa thể thích ứng kịp. Sau khi nghe câu nói đùa này, anh nghiêm mặt lại, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, chan chứa tình cảm: “Em nhất định sẽ phục hồi trí nhớ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tăng Tử Kiều khẽ lay động, trong sáng không chút tạp niệm, đôi môi vẫn nhoẻn nở nụ cười dịu nhẹ.
Ba ngày Tăng Tử Kiều nằm viện, ngoài những lúc ở công ty, cứ khi nào rảnh, Tăng Tử Ngạo lại đến chăm sóc cho Tử Kiều. Tử Kiều đại khái đã nắm rõ mối quan hệ giữa cô với Tăng Tử Ngạo, họ đã làm anh em hơn hai mươi năm, sau đó bỗng một ngày, vì lời dặn của mẹ, đột nhiên họ trở thành đôi vợ chồng bất đắc dĩ.
Tăng Tử Ngạo làm xong thủ tục xuất viện, liền lái xe đưa Tăng Tử Kiều quay về chỗ ở tại thành Tây. Anh chẳng thể nhớ được đã bao lâu rồi mình chưa quay về đây. Căn phòng này được anh mua sau khi về nước, bài trí đâu vào đó, liền ở đây cho tới ngày bố gặp chuyện mới chuyển về nhà. Sau đó mẹ cũng bệnh nặng, trước yêu cầu sau cùng của mẹ, anh tu sửa lại ngôi nhà, coi như là nhà tân hôn. Thế nhưng từ sau khi mẹ qua đời, anh bắt đầu tìm đủ mọi lí do để tá túc bên ngoài mà rất ít khi quay về, đôi lúc anh ở lại văn phòng, đôi lúc lại trở về căn nhà cũ.
Đứng ngoài cửa, phải rất lâu Tăng Tử Ngạo mới tìm được chiếc chìa khóa tưởng chừng như xa lạ đó. Vừa bước vào nhà, căn phòng đầy rác rưởi khiến anh dừng bước.Bình hoa vốn dĩ được đặt trên bàn trà lúc này đã vỡ tan, từng mảnh văng đi khắp phòng. Hoa bách hợp héo khô, lá hoa đã úa tàn không còn màu sắc tươi tắn như trước nữa. Bàn ghế đều xộc xệch, ngả nghiêng không còn nằm đúng chỗ mọi khi. Tóm lại, tất cả đồ đạc trong căn phòng này đều lung tung, nhộn nhạo hết cả.
Tăng Tử Kiều đứng phía sau Tăng Tử Ngạo cũng đi theo vào phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt mình, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, tiếp đó liền lên tiếng đầy chế giễu: “Ha ha, xem ra, tôi đã nói đúng, tình cảm giữa chúng ta thực sự không tốt chút nào, đúng không?”
Tăng Tử Kiều cúi người nhặt tờ giấy bị vò nát dưới chân, thận trọng mở ra xem, khi mấy chữ “Đơn xin ly hôn” hiện lên trước mắt, cô lại càng hân hoan hơn trước.
Tăng Tử Ngạo cau chặt đôi mày, mím môi, nhìn nét mặt đầy chế giễu của Tử Kiều mà trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn phiền. Anh bước vào trong, nhìn kĩ từng căn phòng một, sau đó gọi điện thoại, nhờ người quét dọn đến sắp xếp lại mọi thứ trong nhà.
Tăng Tử Kiều nhân cơ hội này đi thăm quan hết một lượt tất cả các phòng ở tầng trên và tầng dưới. Khi thấy chiếc dương cầm trong phòng nhạc, Tử Kiều bất giác đưa tay lướt nhẹ phím đàn, tiếng đàn réo rắt vang lên, cô cảm thấy rất thú vị liền lướt thêm vài phím nữa. Chơi một hồi, Tử Kiều đóng nắp đàn lại, đi vào phòng ngủ chính ở bên cạnh, rồi mở cửa phòng thay đồ bên trong. Tất cả y phục được treo trong này khiến Tử Kiều kinh ngạc, những bộ trang phục xinh đẹp đó cứ như thể là những thứ bảo bối mà cô yêu thích nhất, chỉ sợ chạm tay mạnh quá sẽ làm giảm đi vẻ đẹp của chúng vậy.
Đối diện với những bộ quần áo đó là những bộ vest sang trọng của đàn ông, được là lượt treo lên gọn gàng. Trong đó còn có cả một hộp lớn đựng rất nhiều các loại cà vạt đủ màu, đủ kiểu. Xem lại những thứ này, trái tim Tử Kiều bỗng đau nhói lạ thường, ngay cả đầu cũng âm ỉ, nhức nhối. Đưa tay day hai huyệt thái dương, ánh mắt Tăng Tử Kiều dừng lại trước tấm gương lớn trong phòng thay đồ, cô thấy dải băng dày cộp cuốn trên đầu mình, vội vén mấy sợi tóc loà xòa trước mặt ra sau gáy. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô thận trọng cởi lớp băng cuốn, để lộ ra vết sẹo xấu xí, rõ nét cuối đuôi mày.
Tăng Tử Kiều lặng người nhìn vào vết sẹo đó, nhớ lại khi xuất viện, lúc bôi thuốc lên vết thương, bác sỹ nói: “Tăng tiểu thư, có chuyện tôi muốn nói với cô, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lí đấy, vết thương của cô sau khi liền lại, có khả năng sẽ để lại sẹo.”
Nói trắng ra thì Tăng Tử Kiều đã bị hủy dung nhan. Bác sỹ nói xong, cô thấy nụ cười trên khuôn mặt mình như cứng đờ lại. Lúc này, Tăng Tử Ngạo nắm chặt bàn tay cô, dõng dạc khuyên nhủ: “Tiểu Kiều, em hãy nghe anh nói đây, cho dù em trở thành thế nào, anh mãi mãi không bao giờ rời bỏ em cả.”
Bác sỹ có lẽ cũng sợ Tử Kiều nghĩ quẩn, nên khuyên nhủ thêm: “Cô cũng đừng lo lắng quá, một thời gian nữa, cô lên khoa chỉnh hình ở tầng mười bảy của bệnh viện chúng tôi, nhất định không có vấn đề gì đâu.”
Bác sỹ lại nói chuyện với Tăng Tử Ngạo thêm một lúc nữa, Tử Kiều cũng không hề để tâm, lúc định thần lại, hai người đã định đưa cô lên khoa tâm lí.
Tăng Tử Kiều mỉm cười: “Cũng thường thôi, tôi cảm thấy vết sẹo này không xấu lắm, mọi người không thấy nó giống một con phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh sao?”
Tử Ngạo và vị bác sĩ kia bỗng quay sang nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Tăng Tử Ngạo run run lên tiếng: “Tiểu Kiều, em vẫn ổn chứ?”
Nhìn khuôn mặt trong gương, trắng nhợt, tiều tụy, cuối đuôi lông mày lại có một vết sẹo xấu xí đỏ hồng, vết chỉ khâu chưa liền hẳn trông đáng sợ khiến Tử Kiều chỉ còn cách cuốn băng che đi mà thôi. Thế là cô liền băng phần trán lại, lòng vô cùng buồn bực. Phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh? Chẳng qua chỉ là cách nói tự lừa mình lừa người mà thôi.
Sự việc đã như thế rồi, dù có làm gì cũng chẳng thể quay lại được như trước, nếu không nói như vậy, lẽ nào lại đến sông Hộ Thành tự tử lần nữa, cầu xin thần sông đại nhân trả lại dung nhan khi xưa cho cô sao?
Sau khi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp, trừ lúc ra ngoài dùng bữa trưa, Tăng Tử Kiều vào phòng ngủ, mãi chẳng thấy bước ra. Cho tới khi cả căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn mỗi căn phòng ngủ là chưa, Tăng Tử Ngạo bắt buộc phải gõ cửa. Anh vừa chạm tay vào cửa, bỗng dưng cửa mở. Tăng Tử Kiều thấy anh đứng bên ngoài thì mỉm cười hân hoan nói cùng anh: “Tôi cũng đang có chuyện muốn tìm anh.”
Đôi mắt Tăng Tử Kiều phát ra tia sáng lấp lánh lạ thường, khuôn mặt hân hoan, vui vẻ, mang theo chút tinh nghịch, kỳ quái. Đối diện với một Tăng Tử Kiều xa lạ như vậy, Tăng Tử Ngạo bỗng thấy hoảng hốt.
“Chuyện đó, Tăng tiên sinh, trên đơn xin ly hôn này có viết, căn nhà, ô tô, tài khoản, trang sức được mua sau khi kết hôn đều thuộc về Tăng Tử Kiều… đó cũng chính là tôi. Ừm, còn nữa, mỗi tháng Tăng tiên sinh sẽ chuyển cho tôi một khoản sinh hoạt phí đúng thời hạn. Có phải là chỉ cần tôi kí tên thì tờ đơn ly hôn này sẽ bắt đầu có hiệu lực, và anh cũng phải chấp hành theo, đúng không?” Tử Kiều giơ tờ giấy bị vò nát lên, là đơn ly hôn cô nhặt được khi mới bước vào nhà.
Tăng tiên sinh? Tuy rằng từ nhỏ Tử Kiều đã rất ghét gọi anh là anh trai, thế nhưng cô thường thích gọi cả họ và tên anh, vậy mà hôm nay chuyển sang gọi anh một tiếng “Tăng tiên sinh” xa lạ đến rợn người. Tăng Tử Ngạo cho hai tay vào túi quần, nhíu mày nhìn Tử Kiều, không hiểu cô đang định làm gì nhưng vẫn đưa lời giải thích: “Vào hai tháng trước đây thì chính là như vậy.”
Tuy nhiên, Tử Kiều vừa gặp chuyện không may, hiệp định này cũng nên thu hồi lại. Anh vừa đưa tay định rút lại tờ đơn ly hôn đó thì bất ngờ thấy Tử Kiều nói: “Được, tôi sẽ kí ngay tức thì, anh đợi chút nhé!” Ngữ điệu của cô rất nhanh, như thể vô cùng mong chờ.
Quay về phòng tìm cây bút, Tăng Tử Kiều vội kí tên lên lá đơn, sau đó đưa cho anh đang đứng ngoài cửa. Tăng Tử Ngạo ngây lặng người nhận tờ đơn, nhìn ba chữ “Tăng Tử Kiều” nắn nót trên đó, đầu anh đột nhiên trống rỗng.
Nhớ lại một đêm vào khoảng hai, ba tháng trước, lúc anh cầm tờ hiệp định ly hôn đã chuẩn bị sẵn trước lúc kết hôn, Tử Kiều nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao trời mà tràn đầy u uất nói: “Em gả cho anh không phải vì muốn ly hôn, anh cũng biết mà.”
Đêm hôm đó, anh mang theo biết bao phiền muộn, đi đến quầy bar, uống một trận thông đêm. Sau đó, anh cố ý tránh mặt Tiểu Kiều, tránh nhắc đến việc này, hi vọng dùng thời gian khiến mọi chuyện lắng xuống. Có lẽ đến một lúc nào đó, Tiểu Kiều sẽ hiểu ra rằng, chuyện giữa anh và cô là không thể nào. Anh có thể cho phép bản thân yêu quý, trân trọng cô như một người phụ nữ, thế nhưng chẳng thể nào bước qua cái danh nghĩa anh trai, em gái, trở thành một tên cầm thú lấy ngay người em gái của mình. Bây giờ, sau một tai nạn ngoài ý muốn, cô mất trí nhớ, kí tên mà không hề do dự, điều này khiến anh cảm thấy thật tội lỗi.
Mấy hôm trước, luật sư Dương có đề cập đến việc ly hôn sẽ giải quyết như thế nào, cũng vì không biết làm gì nên anh liền đẩy hết trách nhiệm sang cho luật sư Dương. Chỉ là anh quên mất rằng, Tiểu Kiều trước nay là người có lòng tự tôn rất cao, làm sao có thể chấp nhận sự sắp xếp như vậy chứ? Anh càng chẳng thể ngờ được, cô lại nghĩ quẩn dẫn đến việc tự sát như vậy.
Trước khi qua đời, mẹ đã dặn anh phải chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt, nếu cô có chuyện gì bất trắc, anh cảm thấy có lỗi với cha mẹ nơi hoàng tuyền. Tuy rằng hiện nay Tiểu Kiều đã không sao, nhưng cô lại bị mất trí nhớ. Buổi sáng, khi biết được mình bị hủy dung nhan, nét mặt đó của cô, đến tận bây giờ vẫn hiển hiện trong đầu anh. Điều khiến anh cảm thấy khó chịu nhất chính là cô chẳng hề hò hét, kêu than, khóc lóc gì mà chỉ mỉm cười bình thản nói với anh rằng, đó là một con phượng hoàng vượt biển lửa trùng sinh.
Tờ đơn ly hôn lúc này chẳng khác nào ngọn lửa nóng rực, anh vò nát nó trong tay, lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, gần như chẳng thể hít thở nổi. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn ly hôn theo kiểu này.
Tăng Tử Kiều thấy sắc mặt anh sầm lại, đứng lặng một chỗ, đột nhiên cảm thấy lo lắng, đưa tay lắc người anh rồi nói: “Tăng tiên sinh, hay là anh hối hận rồi? Không đồng ý với những điều khoản trong đơn ly hôn này hay sao?”
Định thần lại, Tăng Tử Ngạo nhìn Tử Kiều, sau lưng cô là ánh đèn sáng chói, vào khoảnh khắc đó, anh thực sự không nhìn rõ nét mặt của cô. Lặng đi một hồi, anh nghiêm nghị lên tiếng: “Tại sao em lại đồng ý kí tên vào đây?” Có lẽ hỏi một người mất trí nhớ câu này thật ngu ngốc, thế nhưng anh muốn biết suy nghĩ của cô.
Lúc đầu, Tăng Tử Kiều xuôi mắt buồn bã, đôi lông mi đen dài khẽ lay động, sau đó lại nhoẻn miệng cười. Hồi lâu sau, cô ngước mắt nhìn anh, nghiêm mặt bình tĩnh đáp: “Tăng tiên sinh, vậy thì tôi có sao nói vậy nhé! Nếu anh đã từng yêu cô Tăng Tử Kiều trước kia, vậy chắc sẽ không có đơn ly hôn này. Ánh mắt anh nhìn tôi, giọng điệu nói chuyện, đều không có chút biểu hiện nào của một người từng yêu thương tôi sâu sắc. Thời gian anh tìm chìa khóa vào nhà, lâu đến mức tôi cho rằng anh đã tìm nhầm chỗ. Tuy rằng tôi đã bị thương ở đầu, mất trí nhớ, nhưng cũng chưa phải con ngốc. Mặc dù anh không thừa nhận rằng, mối quan hệ giữa chúng ta không tốt, thế nhưng tôi có thể thấy được, cảm nhận được, một cuộc hôn nhân như vậy bất cứ ai cũng chẳng thể tin rằng nó tốt đẹp, mỹ mãn. Có lẽ một ngày nào đó, khi hồi phục trí nhớ tôi sẽ cảm thấy hối hận, cũng có thể không hối hận. Thế nhưng tôi của hiện nay, không muốn cưỡng cầu, chỉ muốn một cuộc sống hoàn toàn mới, không muốn sống trong cái bóng sầu thảm, đen tối của quá khứ nữa. Ôm một cuộc hôn nhân chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chi bằng ly hôn rồi lấy khối tài sản kếch sù cùng lời hứa chăm sóc suốt đời kia còn hơn. Tôi nghĩ… là kẻ ngốc thì cũng biết chọn cách nào có lợi cho mình.”
Tăng Tử Ngạo bất giác đưa mắt nhìn kĩ nét mặt Tiểu Kiều, sau khi mất trí nhớ, cô không còn xa cách, lạnh nhạt như trước kia nữa, có điều với riêng anh, cô luôn giữ khoảng cách nhất định. Tuy rằng trong lòng anh cảm thấy khá buồn, thế nhưng mất trí nhớ đối với cô chưa chắc đã là chuyện xấu, ít nhất thì bây giờ cô sống lạc quan và hay cười hơn trước nhiều. Trong lòng bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, anh thở dài một tiếng, nhìn đồng hồ treo tường mỉm cười nói: “Đến giờ dùng bữa rồi, em muốn ăn gì nào?”
“Cơm chia tay?” Tăng Tử Kiều bật cười: “Vậy thì nhất định phải bắt anh chi thật nhiều rồi!”
Tăng Tử Ngạo nheo đôi mắt đen lại, ban đầu anh còn nghĩ cô sẽ không đồng ý ra ngoài dùng bữa vì trên đầu còn cuốn băng trắng. Tiểu Kiều trước kia rất chú trọng hình tượng, nhan sắc, nhất định sẽ không ra ngoài với bộ dạng thế này. Bất ngờ một điều, cô lại hân hoan chấp nhận, thế nhưng ba chữ “cơm chia tay” thực sự khiến anh nghe mà não nề, bực bội. Anh mím môi lại, im lặng vài giây sau đó đáp lời: “Vậy em muốn ăn ở đâu?”
Tăng Tử Kiều giơ tay lên chỉ vào đầu mình rồi cười nói: “Đối với một người mất trí nhớ, anh còn kì vọng điều gì chứ?”
Tăng Tử Kiều sau khi mất trí nhớ, đã thay đổi quá nhiều khiến Tăng Tử Ngạo nhất thời chưa thể thích ứng kịp. Sau khi nghe câu nói đùa này, anh nghiêm mặt lại, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, chan chứa tình cảm: “Em nhất định sẽ phục hồi trí nhớ.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tăng Tử Kiều khẽ lay động, trong sáng không chút tạp niệm, đôi môi vẫn nhoẻn nở nụ cười dịu nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.