Chương 35
Nghê Đa Hỉ
06/04/2021
Quà sinh nhật năm ngoái, đúng là Hứa Bảo Như chưa mở ra.
Quả thật lúc ấy cô rất buồn và khó chịu, cảm thấy Thẩm Độ chưa từng đặt cô vào mắt, anh vốn dĩ luôn xem thường mình.
Quà sinh nhật anh tặng cô, cùng lắm chỉ là đáp lễ theo phép lịch sự. Thậm chí có lẽ là dì Thẩm bắt anh chuẩn bị, nói không chừng trong lòng anh còn rất chán ghét.
Nên cô không muốn xem quà anh tặng, cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến anh, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng cô đâu biết được, khi đó Thẩm Độ buồn rầu như vậy, rõ ràng là thích cô, nhưng không chịu nói cái gì cả.
Bây giờ nghe Thẩm Độ nhắc đến món quà đó, cô bĩu môi, không vui lầm bầm, "Ai bảo khi đó anh làm em tổn thương sâu sắc như vậy làm gì, nên em mới không muốn xem quà sinh nhật anh tặng thôi."
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức giận hay nên làm thế nào.
Nếu lúc đầu Hứa Bảo Như mở quà sinh nhật, vậy thì một năm lớp mười hai đó, có lẽ họ sẽ không đến mức không ai để ý đến ai.
Bây giờ Thẩm Độ nghĩ đến năm lớp mười hai kia, vẫn còn rất không vui.
Khi đó rõ ràng anh đã nhắc nhở bản thân, muốn quên đi Hứa Bảo Như, cô đối xử với anh không chút chân thành nào, nói thích thì thích, nói không thích thì lập tức không thích nữa, anh không muốn nhớ đến cô.
Rõ ràng anh đã tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng anh đã sớm chìm đắm vào, căn bản là anh không làm được. Hứa Bảo Như chân trong chân ngoài thế đó, nhưng anh vẫn nhớ cô. Mỗi khi rảnh rỗi, cô sẽ xuất hiện trong đầu anh, làm lòng anh trở nên ngổn ngang. Mỗi lần nhìn thấy cô và nam sinh khác ở gần nhau, anh vẫn sẽ không kiềm được sự ghen tuông tức giận.
Hứa Bảo Như lầm bầm xong, lại muốn biết rốt cuộc lúc đó Thẩm Độ đã tặng quà gì cho cô, cô đứng dậy cười tít mắt, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Độ, quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng trong veo, hào hứng hỏi anh, "Vậy rốt cuộc lúc đó anh đã tặng quà gì cho em?"
Sao Thẩm Độ có thể nói cho cô về chuyện anh tặng chiếc nhẫn được. Anh không muốn để ý đến cô, mất tự nhiên quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Không biết, tự em xem đi."
Hứa Bảo Như vốn không mang theo quà Thẩm Độ tặng đến, cô kéo tay Thẩm Độ nũng nịu: "Anh nói cho em biết chút đi mà, em để ở nhà rồi, bây giờ không xem được."
Thẩm Độ vẫn không quan tâm đến cô, nói: "Không xem được thì khỏi xem."
Hứa Bảo Như lầm bầm, cô buông tay Thẩm Độ ra, nói: "Hẹp hòi."
__
Thẩm Độ không chịu nói cho cô biết lúc đó anh đã tặng gì, Hứa Bảo Như cũng dứt khoát không hỏi nữa, dù sao đồ để ở nhà, chờ được nghỉ cô trở về xem cũng như nhau cả.
Hai người ăn cơm tối xong, từ quán ăn đi ra đã hơn chín giờ.
Hứa Bảo Như chuẩn bị trở về ký túc xá, xoay người chắp hai tay sau lưng, cười tít mắt nói với Thẩm Độ: "Vậy em về nha."
Thẩm Độ nhìn cô, có hơi không vui, hỏi: "Em gấp như vậy à?"
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, hồi lâu, nghiêng đầu cười một tiếng.
Cô tiến đến bên cạnh Thẩm Độ, nhịn cười, biết rõ còn cố hỏi, "Sao thế? Anh không nỡ xa em à?"
Thẩm Độ quan trọng nhất mặt mũi, làm sao chịu thừa nhận. Anh nhìn Hứa Bảo Như, hỏi ngược lại cô: "Em cũng có không nỡ xa anh đâu?"
Hứa Bảo Như cười cười, cố ý nói: "Em vẫn ổn mà."
Thẩm Độ lập tức mất hứng.
Cuối cùng Hứa Bảo Như không nhịn cười được nữa, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ, nhìn một lúc lâu, hỏi: "Thẩm Độ, sao anh có thể kiềm chế được vậy, rõ ràng thích em, nhưng đến bây giờ vẫn không chịu nói. Sao anh kiêu ngạo thế."
Thẩm Độ nhìn cô, "Sao em biết anh chưa từng nói?"
Hứa Bảo Như nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cô nghi ngờ, "Hả? Anh nói lúc nào?"
Thẩm Độ không muốn nói đến chuyện chiếc nhẫn nữa, càng không muốn nói bên trong chiếc nhẫn có lời tỏ tình.
Anh đưa tay cầm tay Hứa Bảo Như, thay đổi chủ đề hỏi cô, "Vậy cuối tuần này em thật sự muốn tham gia hoạt động giao lưu đó à?"
Hứa Bảo Như gật đầu, "Phải đi mà, em cũng đồng ý rồi."
Cô nhìn Thẩm Độ, cười tít mắt nói: "Mặc dù ban đầu là em đi với bạn cùng phòng, nhưng nếu anh không đến tìm em, thì thật ra em cũng định tìm kiếm thử. Nghe nói hoạt động giao lưu hàng năm, cũng có rất nhiều anh đẹp trai đó, không chỉ trong trường học của bọn em, còn có người ngoài trường nữa."
Thẩm Độ không vui lắm nhìn cô, "À."
Hứa Bảo Như nhìn ra được Thẩm Độ đang không vui, nhịn cười, cố ý hỏi anh, "Anh không muốn tìm bạn gái ở đại học à? Ngày đó em thấy trong trường anh có nhiều nữ sinh xinh đẹp lắm, ai cũng đều là sinh viên hàng đầu, rất xứng đôi với anh đó."
Thẩm Độ thật sự buồn phiền, "Hứa Bảo Như, em có lương tâm không, em lấy trái tim anh đi rồi, còn bảo anh thích người khác à?"
Hứa Bảo Như nghe lời tỏ tình không trôi chảy này của Thẩm Độ, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ hồi lâu, cười hỏi: "Thẩm Độ, có phải anh rất thích em không?"
Thẩm Độ nhìn cô, "Đúng vậy, Hứa Bảo Như, em rất tài giỏi."
Lúc đầu anh vốn không muốn thích Hứa Bảo Như, nhưng anh đâu ngờ được, có một ngày trái tim mình lại bị cô lấy đi.
Anh nhìn Hứa Bảo Như, rất nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Còn em? Em còn thích anh không?"
Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, không trả lời.
Dĩ nhiên cô thích rồi.
Từ khi Thẩm Độ tỏ tình với cô, từ lúc cô biết những chuyện giữa mình và Thẩm Độ chỉ là hiểu lầm, cô lại thích anh không thể kiểm soát được.
Từ trước tới nay, cô chưa từng ngừng thích anh.
Lúc trước đau lòng như vậy, cũng là vì quá thích.
Nên thời điểm biết Thẩm Độ vứt bỏ những món quà cô tặng, mới đau khổ đến thế.
Cô nhìn Thẩm Độ một hồi, nhón chân nói nhỏ bên tai anh mấy chữ.
Thẩm Độ nghe xong, trong mắt dần dần xuất hiện ý cười, anh ngước mắt nhìn cô, hồi lâu, đáp lại cô một câu, "Ừ, anh là của em."
__
Hứa Bảo Như trở lại ký túc xá, trong lòng ngọt ngào, muốn lên giường lăn mấy vòng.
Cô vừa vào cửa, Phùng Trăn đã kích động hỏi cô, "Bảo Như mau đến đây xem giúp tớ chút đi, váy này trông có được không."
Phùng Trăn đứng trước gương mặc thử váy mới, Hứa Bảo Như đi đến, kéo tay Phùng Trăn, cẩn thận quan sát qua, nhận xét: "Đẹp đó, rất thích hợp để đi giao lưu."
Phùng Trăn cười nói: "Sao cậu biết tớ chuẩn bị mặc vào ngày giao lưu vậy?"
Hứa Bảo Như cười, "Dĩ nhiên tớ biết rồi."
Trong lòng cô rất vui vẻ, không nhịn được đứng bên mép giường xoay một vòng.
Lâm Thư nhìn ra được, cười hỏi: "Bảo Như, cậu làm sao vậy? Vui vẻ thế?"
Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Không có gì, chỉ là vui mà thôi."
__
Hoạt động giao lưu tổ chức vào cuối tuần, lần này là mấy trường đại học và cao đẳng kết hợp tiến hành, người phụ trách sẽ dùng chi phí mọi người nộp để thuê một căn biệt thự nghỉ dưỡng, trang trí lại nhà và sân vườn, trong sân treo đèn đủ mọi màu sắc, buổi tối mở lên, hệt như một buổi party cỡ vừa.
Ngày thứ sáu hôm đó, Thẩm Độ đang thực hành thí nghiệm ở phòng thí nghiệm, bạn cùng phòng bỗng nhiên đến gần, nhỏ giọng hỏi anh, "Cuối tuần này là giao lưu trường đại học, cậu có đi không?"
Thẩm Độ không có chút hứng thú nào với những chuyện này, không thèm suy nghĩ, "Không đi."
"Này, nghe nói lần này là giao lưu giữa mấy trường đại học, có rất nhiều người đẹp, cậu thật sự không đến xem thử chút à?"
"Không có hứng thú."
Bên cạnh lại có một nam sinh khác đến gần, nhỏ giọng nói: "Lần này có nhiều cô gái xinh đẹp lắm, khoảng thời gian trước tớ xem trên diễn đàn trường, nghe nói có một sinh viên mới năm nhất đại học khoa tin tức năm nay của đại học truyền thông có vẻ ngoại xinh đẹp lắm, tớ đoán lần này sẽ có rất nhiều người chú ý đến cô ấy."
Thẩm Độ ngừng động tác làm thí nghiệm lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn bạn cùng phòng bên cạnh, "Tên gì?"
"Hình như là họ Hứa, tên gì thì —–"
Nam sinh bên cạnh nói: "Hứa Bảo Như."
Thẩm Độ không phản ứng gì, tiếp tục làm thí nghiệm, chỉ hỏi một câu, "Ngày mai mấy giờ? Địa điểm ở đâu?"
Bạn cùng phòng hơi sững sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Cậu cũng cảm thấy hứng thú à?"
"Ừ."
Bạn cùng phòng càng ngạc nhiên hơn.
Khai giảng lâu như vậy, nữ sinh trong trường theo đuổi Thẩm Độ đếm không hết, chưa từng thấy anh xem xét người nào. Các bạn cùng phòng còn tưởng rằng Thẩm Độ không có hứng thú với nữ sinh, không ngờ anh cũng giống những nam sinh bình thường khác, cũng sẽ có hứng thú với những cô gái đẹp.
Hoạt động giao lưu diễn ra vào tám giờ tối ngày thứ bảu.
Tất cả các nữ sinh đều trang điểm tỉ mỉ, không phải mặc lễ phục thì cũng là váy, Hứa Bảo Như cũng mặc một chiếc váy, màu hồng nhạt, rất khiêm tốn.
Thật ra cô không phải đến hội giao lưu để tìm bạn trai, nên cố gắng khiêm tốn chút. Bây giờ cô đã là hoa có chủ, Thẩm Độ mà ghen, cô còn phải dỗ dành.
Đúng tám giờ hội giao lưu bắt đầu, Hứa Bảo Như đi với các bạn cùng phòng, thời điểm đến biệt thự, đèn trong sân đã bật sáng lên, các bạn học đều đến, ai cũng đang cầm ly rượu vang, xung quanh đều nói chuyện phiếm.
Trong âm hưởng đó còn có tiếng nhạc êm dịu, Hứa Bảo Như nhìn bốn phía, như đang quan sát mọi thứ vậy.
Ánh mắt Phùng Trăn sáng rực quét quanh sân một vòng, kéo chặt tay Hứa Bảo Như, đè thấp giọng nói đang có hơi kích động: "Bảo Như, có nhiều trai đẹp quá."
Hứa Bảo Như cũng tùy ý nhìn lướt qua, cô không cảm thấy vậy.
Thẩm mỹ của cô bị Thẩm Độ nuôi đến kén chọn rồi, những nam sinh khác so với Thẩm Độ, không đủ để ngắm.
Đàn anh phụ trách tiệc giao lưu lần này thấy nhóm Hứa Bảo Như đến, vội vàng hào hứng chạy đến, cười nói: "Bảo Như, các em đến rồi!"
Hứa Bảo Như khẽ mỉm cười, "Đúng vậy đàn anh."
Phùng Trăn cười trêu ghẹo, nói: "Đàn anh, có chuyện gì với anh vậy, rõ ràng mấy đứa em đều ở đây, sao anh chỉ nhìn thấy Bảo Như thôi vậy?"
Đàn anh có hơi ngượng ngùng, cười khan giải thích, "Sao có thể chứ, mọi người đều là người đẹp, được các người đẹp nể mặt đến tham gia hoạt động, anh cảm ơn còn không kịp đây." Dứt lời, lại nói: "Được rồi, các em chơi trước đi, anh qua bên kia có chút việc, chờ hết bận sẽ đến tìm các em."
Phùng Trăn cười nói: "Được, anh đi làm việc đi."
Sau khi đàn anh đó đi, Hứa Bảo Như đi đến phía trước lấy thức ăn giúp các bạn cùng phòng.
Phùng Trăn nhỏ giọng nói với Lâm Thư: "Cậu nói có phải đàn anh Trương Sâm có tình cảm với Bảo Như không? Ân cần như vậy mà."
Lâm Thư nói: "Khẳng định luôn. Biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng ánh mắt Bảo Như rất cao, không thích những nam sinh như vậy đâu."
"Đúng đó. Bạn trai cũ của cậu ấy vô cùng đẹp trai." Phùng Trăn lại nghĩ đến nam sinh đã gặp mặt ở sinh nhật lần trước của Bảo Như.
Lâm Thư nói: "Bảo Như nói rồi, không phải bạn trai cũ."
Phùng Trăn nói: "Không phải bạn trai cũ, chắc chắn cũng là quan hệ mập mờ. Dù sao tớ cảm thấy không đơn giản."
Hứa Bảo Như đi đến phía trước lấy bánh ngọt và nước uống, đang chuẩn bị trở lại, bỗng nhiên nghe hai nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, "Cậu ấy lạnh lùng quá, vừa rồi Trương Mộng Tuyết muốn đến bắt chuyện, kết quả người ta còn không thèm quan tâm."
"Đúng vậy, tớ cũng nhìn thấy. Hơn nữa có rất nhiều nữ sinh cũng muốn đến bắt chuyện, người ta căn bản là không thèm nhìn, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho."
"Đúng đó. Nhưng cậu ấy đẹp trai thật đó, vả lại còn nghe nói là siêu cấp ưu tú, đạt điểm tuyệt đối môn toán trong kì thi đại học, trạng nguyên ban tự nhiên của thành phố S đấy."
"Đây là con cưng của trời rồi, thảo nào lại lạnh nhạt như vậy."
"Các nữ sinh khác cũng chẳng thể lấy được."
Hứa Bảo Như nghe vậy quả thật không nhịn được, tiến đến hỏi: "À.... Nam sinh mà các cậu vừa nói ở đâu vậy?"
Cô cảm thấy các cô ấy đang nói đến Thẩm Độ, nhưng cô lại không nhìn thấy Thẩm Độ.
Hai người nữ sinh quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: "Hình như là ở bên trong đó. Chắc là cậu ấy ngại phiền, đúng là vừa rồi có rất nhiều nữ sinh đến bắt chuyện với cậu ấy, nên có lẽ cậu ấy đã đi vào bên trong rồi."
Hứa Bảo Như nói cảm ơn với hai nữ sinh đó, sau đó đi vào trong tìm Thẩm Độ.
Hai nữ sinh kia nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như, không kiềm được nói: "Tớ đoán Trương Mộng Tuyết sẽ không vui."
Thời điểm Hứa Bảo Như đi vào bên trong, thấy Thẩm Độ và một nam sinh khác đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Độ ngồi một mình ở ghế sofa đơn, lúc cô đi vào, đúng lúc anh cũng ngước mắt nhìn về phía cô.
Hứa Bảo Như nhìn anh chớp mắt mấy cái, đang định đi đến, Trương Sâm bỗng nhiên kêu cô, "Bảo Như, em tới rất đúng lúc, mang mấy quả bong bóng này ra bên ngoài giúp anh nhé."
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, quay đầu lại, thấy Trương Sâm đang bơm bóng bay, trên sàn có rất nhiều bong bóng đã được bơm xong.
Trương Sâm nói, một hồi họ tổ chức trò chơi, phải dùng đến những bong bóng này.
Hứa Bảo Như thật lòng cảm thấy Trương Sâm đúng là rất hao tâm tổn lực lên kế hoạch cho hoạt động này, cô ồ một tiếng, đi đến nhặt bong bóng trên sàn lên, hỏi: "Mang cái này đi đâu ạ?"
Trương Sâm nói: "Để vào rổ bóng bên ngoài đi."
Hứa Bảo Như lại ồ lên một tiếng, nhặt bong bóng mang ra rổ bóng ở bên ngoài.
Cô ra ngoài sân gửi tin nhắn cho Thẩm Độ: [Sao anh cũng đến đây?]
Tin nhắn gửi đi, chỉ trong chốc lát, Thẩm Độ đã trả lời cô ngay: [Nhớ em.]
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, trong lòng cô rất ngọt ngào, trả lời anh: [Mới là lạ đó. Em không tin anh đâu.]
Trương Sâm đem bóng bay ra bên ngoài bơm tiếp, cô chạy đến hỗ trợ.
Vì tiệc giao lưu có rất nhiều người, nên mọi người chia nhóm tổ chức trò chơi.
Có nhóm người đang đánh đàn ca hát, có nhóm người lại chơi trò chơi, Thẩm Độ là thuộc kiểu người không có chút hứng thú nào với tất cả những thứ này, chỉ ngồi bên trong chơi bài với đám Tần Phong.
Thẩm Độ cũng không có hứng thú gì với việc chơi bài, không thiếu người thì anh chỉ ngồi trên ghế sofa, chống đầu nhìn ra bên ngoài.
Chỉ có Tần Phong biết, Thẩm Độ không có hứng thú với tất cả mọi người, trong mắt anh chỉ có Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như treo bong bóng lên xong, vốn muốn đi vào tìm Thẩm Độ, kết quả lại bị Phùng Trăn kéo đến chơi trò chơi với một đám người không quen biết.
Trò chơi này cũng rất tầm thương, lại là nói thật hay đại mạo hiểm nhàm chán.
Mọi người chơi mấy vòng, ai bị quay trúng cũng chọn nói thật.
"Thế này làm gì còn ý nghĩa nữa, lần nào cũng chọn nói thật, tớ đề nghị những người bị quay trúng tiếp theo chỉ được chọn đại mạo hiểm thôi." Trương Mộng Tuyết không muốn chơi nói thật lòng, đã chơi thì phải chơi kích thích chứ.
Vì thật ra mọi người cũng không quen biết, những người khác đều im lặng, trái lại chỉ có Trương Mộng Tuyết và mấy người bạn tán thành.
Hứa Bảo Như không có vấn đề gì, dù sao nói thật hay đại mạo hiểm đều chỉ có mấy cách chơi như vậy.
Phùng Trăn lặng lẽ nói với cô: "Các cô ấy sẽ không chơi lớn đó chứ?"
Hứa Bảo Như nói: "Sợ cái gì, cùng lắm thì không chơi thôi."
Cô không ngốc, không thể để người khác kêu cô làm gì thì cô làm đó được.
Phùng Trăn gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.
Trương Mộng Tuyết nói ra đề nghị đại mạo hiểm, kết quả vòng kế tiếp lại quay trúng cô ta.
Mọi người ầm ĩ lên, "Đại mạo hiểm, đại mạo hiểm!"
Trương Mộng Tuyết nói rất hào khí: "Đại mạo hiểm thì đạo mạo hiểm! Làm gì đây?"
Mọi người còn đang suy nghĩ, bạn của Trương Mộng Tuyết đã hưng phấn nói: "Có dám đến hỏi xin một vật riêng tư của Thẩm Độ không?"
Hứa Bảo Như: "..."
Trương Mộng Tuyết hỏi: "Muốn cái gì?"
Bạn cô ta nói: "Cái gì cũng được, mấy thứ như nút áo sơ mi, dây nịt da."
Trương Mộng Tuyết nói: "Có gì mà không dám chứ."
Cô ta dứt lời liền đứng dậy đi vào bên trong.
Mọi người đều biết Thẩm Độ rất lạnh lùng, tất cả đều chạy vào tham gia náo nhiệt.
Hứa Bảo Như tò mò, cũng đi theo qua đó.
Thẩm Độ đang ở bên trong chơi bài với đám Tần Phong, nghe động tĩnh, ngước mắt lên thì thấy một đám người vây quanh cửa. Anh liếc mắt đã thấy Hứa Bảo Như ngó đầu vào cửa, dáng vẻ đang xem náo nhiệt."
Trương Mộng Tuyết đi thẳng về hướng Thẩm Độ, cô ta rất lớn gan, nói: "Thẩm Độ, bọn tớ đang chơi nói thật hay đại mạo hiểm, tớ thua, họ muốn tớ lấy một vật riêng tư của cậu. Nếu thuận tiện —-"
Thẩm Độ không ngẩng đầu, tiếp tục ra bài, miễn cưỡng nói: "Liên quan gì đến tôi."
Trương Mộng Tuyết hơi sững sốt, không nghĩ đến ngay trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Độ hoàn toàn không cho cô mặt mũi.
Cô ta còn nói: "Xem như là giúp tớ đi mà, mọi người đều là bạn học cả —–"
"Mấy người chơi loại trò chơi nhàm chán này, tại sao tôi phải giúp."
Trương Mộng Tuyết biết Thẩm Độ rất khó tiếp cận, vừa rồi cô ta đến tìm anh bắt chuyện, anh cũng hoàn toàn không để ý đến. Cô ta cho rằng bây giờ có nhiều người ở đây, cô là nữ sinh, ít nhiều anh cũng giữ thể diện cho mình, không nghĩ đến anh căn bản không để ý đến cô.
Cô nhất thời có hơi khó rút lui, trên mặt lộ ra sự lúng túng.
Người tham gia trò chơi còn đang vây bên ngoài xem trò vui, Hứa Bảo Như cũng đóng góp đứng ở đó nhìn.
Thẩm Độ ngước mắt lên, chỉ thấy Hứa Bảo Như cười tít mắt, vẫn góp mặt đứng ở đó. Anh nhìn về phía cô, lên tiếng nói, "Hứa Bảo Như, xem đủ chưa? Còn không qua đây với anh."
Thẩm Độ đột nhiên lên tiếng, mọi người cũng nhìn về hướng mắt anh theo bản năng.
Hứa Bảo Như không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài, đi về phía Thẩm Độ, cô lên tay vịn ghế sofa Thẩm Độ đang ngồi, một tay để lên cổ anh, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn về phía Trương Mộng Tuyết, "Xin lỗi, vật riêng tư của bạn trai tôi chỉ có thể cho tôi được thôi."
Sắc mặt Trương Mộng Tuyết cứng đờ trong nháy mắt, cô ta nhìn Hứa Bảo Như chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Đám người vây bên ngoài xem đều ngẩn ra, rối rít nhìn về phía Hứa Bảo Như và Thẩm Độ.
Trương Mộng Tuyết đơ một lúc lâu, mới hỏi: "Đây là bạn trai cậu à?"
Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, nên đừng nhớ thương anh ấy."
Sắc mặt Trương Mộng Tuyết tái đi ngay lập tức, cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Bảo Như và Thẩm Độ thật lâu. Một người cười khanh khách nhìn cô đầy khiêu khích, một người khác thì để bạn gái mình tùy ý, thái độ hoàn toàn dung túng.
Khuôn mặt cô ta lúc trắng, lúc đỏ, mà từ đầu đến cuối Thẩm Độ đều không nhìn cô ta lấy một cái.
Cô ta cắn răng, xoay người rời đi.
Quả thật lúc ấy cô rất buồn và khó chịu, cảm thấy Thẩm Độ chưa từng đặt cô vào mắt, anh vốn dĩ luôn xem thường mình.
Quà sinh nhật anh tặng cô, cùng lắm chỉ là đáp lễ theo phép lịch sự. Thậm chí có lẽ là dì Thẩm bắt anh chuẩn bị, nói không chừng trong lòng anh còn rất chán ghét.
Nên cô không muốn xem quà anh tặng, cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến anh, không muốn để ý đến anh nữa.
Nhưng cô đâu biết được, khi đó Thẩm Độ buồn rầu như vậy, rõ ràng là thích cô, nhưng không chịu nói cái gì cả.
Bây giờ nghe Thẩm Độ nhắc đến món quà đó, cô bĩu môi, không vui lầm bầm, "Ai bảo khi đó anh làm em tổn thương sâu sắc như vậy làm gì, nên em mới không muốn xem quà sinh nhật anh tặng thôi."
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tức giận hay nên làm thế nào.
Nếu lúc đầu Hứa Bảo Như mở quà sinh nhật, vậy thì một năm lớp mười hai đó, có lẽ họ sẽ không đến mức không ai để ý đến ai.
Bây giờ Thẩm Độ nghĩ đến năm lớp mười hai kia, vẫn còn rất không vui.
Khi đó rõ ràng anh đã nhắc nhở bản thân, muốn quên đi Hứa Bảo Như, cô đối xử với anh không chút chân thành nào, nói thích thì thích, nói không thích thì lập tức không thích nữa, anh không muốn nhớ đến cô.
Rõ ràng anh đã tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng anh đã sớm chìm đắm vào, căn bản là anh không làm được. Hứa Bảo Như chân trong chân ngoài thế đó, nhưng anh vẫn nhớ cô. Mỗi khi rảnh rỗi, cô sẽ xuất hiện trong đầu anh, làm lòng anh trở nên ngổn ngang. Mỗi lần nhìn thấy cô và nam sinh khác ở gần nhau, anh vẫn sẽ không kiềm được sự ghen tuông tức giận.
Hứa Bảo Như lầm bầm xong, lại muốn biết rốt cuộc lúc đó Thẩm Độ đã tặng quà gì cho cô, cô đứng dậy cười tít mắt, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Độ, quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng trong veo, hào hứng hỏi anh, "Vậy rốt cuộc lúc đó anh đã tặng quà gì cho em?"
Sao Thẩm Độ có thể nói cho cô về chuyện anh tặng chiếc nhẫn được. Anh không muốn để ý đến cô, mất tự nhiên quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Không biết, tự em xem đi."
Hứa Bảo Như vốn không mang theo quà Thẩm Độ tặng đến, cô kéo tay Thẩm Độ nũng nịu: "Anh nói cho em biết chút đi mà, em để ở nhà rồi, bây giờ không xem được."
Thẩm Độ vẫn không quan tâm đến cô, nói: "Không xem được thì khỏi xem."
Hứa Bảo Như lầm bầm, cô buông tay Thẩm Độ ra, nói: "Hẹp hòi."
__
Thẩm Độ không chịu nói cho cô biết lúc đó anh đã tặng gì, Hứa Bảo Như cũng dứt khoát không hỏi nữa, dù sao đồ để ở nhà, chờ được nghỉ cô trở về xem cũng như nhau cả.
Hai người ăn cơm tối xong, từ quán ăn đi ra đã hơn chín giờ.
Hứa Bảo Như chuẩn bị trở về ký túc xá, xoay người chắp hai tay sau lưng, cười tít mắt nói với Thẩm Độ: "Vậy em về nha."
Thẩm Độ nhìn cô, có hơi không vui, hỏi: "Em gấp như vậy à?"
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ, hồi lâu, nghiêng đầu cười một tiếng.
Cô tiến đến bên cạnh Thẩm Độ, nhịn cười, biết rõ còn cố hỏi, "Sao thế? Anh không nỡ xa em à?"
Thẩm Độ quan trọng nhất mặt mũi, làm sao chịu thừa nhận. Anh nhìn Hứa Bảo Như, hỏi ngược lại cô: "Em cũng có không nỡ xa anh đâu?"
Hứa Bảo Như cười cười, cố ý nói: "Em vẫn ổn mà."
Thẩm Độ lập tức mất hứng.
Cuối cùng Hứa Bảo Như không nhịn cười được nữa, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ, nhìn một lúc lâu, hỏi: "Thẩm Độ, sao anh có thể kiềm chế được vậy, rõ ràng thích em, nhưng đến bây giờ vẫn không chịu nói. Sao anh kiêu ngạo thế."
Thẩm Độ nhìn cô, "Sao em biết anh chưa từng nói?"
Hứa Bảo Như nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cô nghi ngờ, "Hả? Anh nói lúc nào?"
Thẩm Độ không muốn nói đến chuyện chiếc nhẫn nữa, càng không muốn nói bên trong chiếc nhẫn có lời tỏ tình.
Anh đưa tay cầm tay Hứa Bảo Như, thay đổi chủ đề hỏi cô, "Vậy cuối tuần này em thật sự muốn tham gia hoạt động giao lưu đó à?"
Hứa Bảo Như gật đầu, "Phải đi mà, em cũng đồng ý rồi."
Cô nhìn Thẩm Độ, cười tít mắt nói: "Mặc dù ban đầu là em đi với bạn cùng phòng, nhưng nếu anh không đến tìm em, thì thật ra em cũng định tìm kiếm thử. Nghe nói hoạt động giao lưu hàng năm, cũng có rất nhiều anh đẹp trai đó, không chỉ trong trường học của bọn em, còn có người ngoài trường nữa."
Thẩm Độ không vui lắm nhìn cô, "À."
Hứa Bảo Như nhìn ra được Thẩm Độ đang không vui, nhịn cười, cố ý hỏi anh, "Anh không muốn tìm bạn gái ở đại học à? Ngày đó em thấy trong trường anh có nhiều nữ sinh xinh đẹp lắm, ai cũng đều là sinh viên hàng đầu, rất xứng đôi với anh đó."
Thẩm Độ thật sự buồn phiền, "Hứa Bảo Như, em có lương tâm không, em lấy trái tim anh đi rồi, còn bảo anh thích người khác à?"
Hứa Bảo Như nghe lời tỏ tình không trôi chảy này của Thẩm Độ, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô quay đầu nhìn Thẩm Độ hồi lâu, cười hỏi: "Thẩm Độ, có phải anh rất thích em không?"
Thẩm Độ nhìn cô, "Đúng vậy, Hứa Bảo Như, em rất tài giỏi."
Lúc đầu anh vốn không muốn thích Hứa Bảo Như, nhưng anh đâu ngờ được, có một ngày trái tim mình lại bị cô lấy đi.
Anh nhìn Hứa Bảo Như, rất nghiêm túc, thấp giọng hỏi: "Còn em? Em còn thích anh không?"
Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, không trả lời.
Dĩ nhiên cô thích rồi.
Từ khi Thẩm Độ tỏ tình với cô, từ lúc cô biết những chuyện giữa mình và Thẩm Độ chỉ là hiểu lầm, cô lại thích anh không thể kiểm soát được.
Từ trước tới nay, cô chưa từng ngừng thích anh.
Lúc trước đau lòng như vậy, cũng là vì quá thích.
Nên thời điểm biết Thẩm Độ vứt bỏ những món quà cô tặng, mới đau khổ đến thế.
Cô nhìn Thẩm Độ một hồi, nhón chân nói nhỏ bên tai anh mấy chữ.
Thẩm Độ nghe xong, trong mắt dần dần xuất hiện ý cười, anh ngước mắt nhìn cô, hồi lâu, đáp lại cô một câu, "Ừ, anh là của em."
__
Hứa Bảo Như trở lại ký túc xá, trong lòng ngọt ngào, muốn lên giường lăn mấy vòng.
Cô vừa vào cửa, Phùng Trăn đã kích động hỏi cô, "Bảo Như mau đến đây xem giúp tớ chút đi, váy này trông có được không."
Phùng Trăn đứng trước gương mặc thử váy mới, Hứa Bảo Như đi đến, kéo tay Phùng Trăn, cẩn thận quan sát qua, nhận xét: "Đẹp đó, rất thích hợp để đi giao lưu."
Phùng Trăn cười nói: "Sao cậu biết tớ chuẩn bị mặc vào ngày giao lưu vậy?"
Hứa Bảo Như cười, "Dĩ nhiên tớ biết rồi."
Trong lòng cô rất vui vẻ, không nhịn được đứng bên mép giường xoay một vòng.
Lâm Thư nhìn ra được, cười hỏi: "Bảo Như, cậu làm sao vậy? Vui vẻ thế?"
Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Không có gì, chỉ là vui mà thôi."
__
Hoạt động giao lưu tổ chức vào cuối tuần, lần này là mấy trường đại học và cao đẳng kết hợp tiến hành, người phụ trách sẽ dùng chi phí mọi người nộp để thuê một căn biệt thự nghỉ dưỡng, trang trí lại nhà và sân vườn, trong sân treo đèn đủ mọi màu sắc, buổi tối mở lên, hệt như một buổi party cỡ vừa.
Ngày thứ sáu hôm đó, Thẩm Độ đang thực hành thí nghiệm ở phòng thí nghiệm, bạn cùng phòng bỗng nhiên đến gần, nhỏ giọng hỏi anh, "Cuối tuần này là giao lưu trường đại học, cậu có đi không?"
Thẩm Độ không có chút hứng thú nào với những chuyện này, không thèm suy nghĩ, "Không đi."
"Này, nghe nói lần này là giao lưu giữa mấy trường đại học, có rất nhiều người đẹp, cậu thật sự không đến xem thử chút à?"
"Không có hứng thú."
Bên cạnh lại có một nam sinh khác đến gần, nhỏ giọng nói: "Lần này có nhiều cô gái xinh đẹp lắm, khoảng thời gian trước tớ xem trên diễn đàn trường, nghe nói có một sinh viên mới năm nhất đại học khoa tin tức năm nay của đại học truyền thông có vẻ ngoại xinh đẹp lắm, tớ đoán lần này sẽ có rất nhiều người chú ý đến cô ấy."
Thẩm Độ ngừng động tác làm thí nghiệm lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn bạn cùng phòng bên cạnh, "Tên gì?"
"Hình như là họ Hứa, tên gì thì —–"
Nam sinh bên cạnh nói: "Hứa Bảo Như."
Thẩm Độ không phản ứng gì, tiếp tục làm thí nghiệm, chỉ hỏi một câu, "Ngày mai mấy giờ? Địa điểm ở đâu?"
Bạn cùng phòng hơi sững sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Cậu cũng cảm thấy hứng thú à?"
"Ừ."
Bạn cùng phòng càng ngạc nhiên hơn.
Khai giảng lâu như vậy, nữ sinh trong trường theo đuổi Thẩm Độ đếm không hết, chưa từng thấy anh xem xét người nào. Các bạn cùng phòng còn tưởng rằng Thẩm Độ không có hứng thú với nữ sinh, không ngờ anh cũng giống những nam sinh bình thường khác, cũng sẽ có hứng thú với những cô gái đẹp.
Hoạt động giao lưu diễn ra vào tám giờ tối ngày thứ bảu.
Tất cả các nữ sinh đều trang điểm tỉ mỉ, không phải mặc lễ phục thì cũng là váy, Hứa Bảo Như cũng mặc một chiếc váy, màu hồng nhạt, rất khiêm tốn.
Thật ra cô không phải đến hội giao lưu để tìm bạn trai, nên cố gắng khiêm tốn chút. Bây giờ cô đã là hoa có chủ, Thẩm Độ mà ghen, cô còn phải dỗ dành.
Đúng tám giờ hội giao lưu bắt đầu, Hứa Bảo Như đi với các bạn cùng phòng, thời điểm đến biệt thự, đèn trong sân đã bật sáng lên, các bạn học đều đến, ai cũng đang cầm ly rượu vang, xung quanh đều nói chuyện phiếm.
Trong âm hưởng đó còn có tiếng nhạc êm dịu, Hứa Bảo Như nhìn bốn phía, như đang quan sát mọi thứ vậy.
Ánh mắt Phùng Trăn sáng rực quét quanh sân một vòng, kéo chặt tay Hứa Bảo Như, đè thấp giọng nói đang có hơi kích động: "Bảo Như, có nhiều trai đẹp quá."
Hứa Bảo Như cũng tùy ý nhìn lướt qua, cô không cảm thấy vậy.
Thẩm mỹ của cô bị Thẩm Độ nuôi đến kén chọn rồi, những nam sinh khác so với Thẩm Độ, không đủ để ngắm.
Đàn anh phụ trách tiệc giao lưu lần này thấy nhóm Hứa Bảo Như đến, vội vàng hào hứng chạy đến, cười nói: "Bảo Như, các em đến rồi!"
Hứa Bảo Như khẽ mỉm cười, "Đúng vậy đàn anh."
Phùng Trăn cười trêu ghẹo, nói: "Đàn anh, có chuyện gì với anh vậy, rõ ràng mấy đứa em đều ở đây, sao anh chỉ nhìn thấy Bảo Như thôi vậy?"
Đàn anh có hơi ngượng ngùng, cười khan giải thích, "Sao có thể chứ, mọi người đều là người đẹp, được các người đẹp nể mặt đến tham gia hoạt động, anh cảm ơn còn không kịp đây." Dứt lời, lại nói: "Được rồi, các em chơi trước đi, anh qua bên kia có chút việc, chờ hết bận sẽ đến tìm các em."
Phùng Trăn cười nói: "Được, anh đi làm việc đi."
Sau khi đàn anh đó đi, Hứa Bảo Như đi đến phía trước lấy thức ăn giúp các bạn cùng phòng.
Phùng Trăn nhỏ giọng nói với Lâm Thư: "Cậu nói có phải đàn anh Trương Sâm có tình cảm với Bảo Như không? Ân cần như vậy mà."
Lâm Thư nói: "Khẳng định luôn. Biểu hiện rõ ràng như vậy. Nhưng ánh mắt Bảo Như rất cao, không thích những nam sinh như vậy đâu."
"Đúng đó. Bạn trai cũ của cậu ấy vô cùng đẹp trai." Phùng Trăn lại nghĩ đến nam sinh đã gặp mặt ở sinh nhật lần trước của Bảo Như.
Lâm Thư nói: "Bảo Như nói rồi, không phải bạn trai cũ."
Phùng Trăn nói: "Không phải bạn trai cũ, chắc chắn cũng là quan hệ mập mờ. Dù sao tớ cảm thấy không đơn giản."
Hứa Bảo Như đi đến phía trước lấy bánh ngọt và nước uống, đang chuẩn bị trở lại, bỗng nhiên nghe hai nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện, "Cậu ấy lạnh lùng quá, vừa rồi Trương Mộng Tuyết muốn đến bắt chuyện, kết quả người ta còn không thèm quan tâm."
"Đúng vậy, tớ cũng nhìn thấy. Hơn nữa có rất nhiều nữ sinh cũng muốn đến bắt chuyện, người ta căn bản là không thèm nhìn, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho."
"Đúng đó. Nhưng cậu ấy đẹp trai thật đó, vả lại còn nghe nói là siêu cấp ưu tú, đạt điểm tuyệt đối môn toán trong kì thi đại học, trạng nguyên ban tự nhiên của thành phố S đấy."
"Đây là con cưng của trời rồi, thảo nào lại lạnh nhạt như vậy."
"Các nữ sinh khác cũng chẳng thể lấy được."
Hứa Bảo Như nghe vậy quả thật không nhịn được, tiến đến hỏi: "À.... Nam sinh mà các cậu vừa nói ở đâu vậy?"
Cô cảm thấy các cô ấy đang nói đến Thẩm Độ, nhưng cô lại không nhìn thấy Thẩm Độ.
Hai người nữ sinh quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó mới nói: "Hình như là ở bên trong đó. Chắc là cậu ấy ngại phiền, đúng là vừa rồi có rất nhiều nữ sinh đến bắt chuyện với cậu ấy, nên có lẽ cậu ấy đã đi vào bên trong rồi."
Hứa Bảo Như nói cảm ơn với hai nữ sinh đó, sau đó đi vào trong tìm Thẩm Độ.
Hai nữ sinh kia nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như, không kiềm được nói: "Tớ đoán Trương Mộng Tuyết sẽ không vui."
Thời điểm Hứa Bảo Như đi vào bên trong, thấy Thẩm Độ và một nam sinh khác đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Độ ngồi một mình ở ghế sofa đơn, lúc cô đi vào, đúng lúc anh cũng ngước mắt nhìn về phía cô.
Hứa Bảo Như nhìn anh chớp mắt mấy cái, đang định đi đến, Trương Sâm bỗng nhiên kêu cô, "Bảo Như, em tới rất đúng lúc, mang mấy quả bong bóng này ra bên ngoài giúp anh nhé."
Hứa Bảo Như hơi sững sốt, quay đầu lại, thấy Trương Sâm đang bơm bóng bay, trên sàn có rất nhiều bong bóng đã được bơm xong.
Trương Sâm nói, một hồi họ tổ chức trò chơi, phải dùng đến những bong bóng này.
Hứa Bảo Như thật lòng cảm thấy Trương Sâm đúng là rất hao tâm tổn lực lên kế hoạch cho hoạt động này, cô ồ một tiếng, đi đến nhặt bong bóng trên sàn lên, hỏi: "Mang cái này đi đâu ạ?"
Trương Sâm nói: "Để vào rổ bóng bên ngoài đi."
Hứa Bảo Như lại ồ lên một tiếng, nhặt bong bóng mang ra rổ bóng ở bên ngoài.
Cô ra ngoài sân gửi tin nhắn cho Thẩm Độ: [Sao anh cũng đến đây?]
Tin nhắn gửi đi, chỉ trong chốc lát, Thẩm Độ đã trả lời cô ngay: [Nhớ em.]
Hứa Bảo Như không nhịn được cười, trong lòng cô rất ngọt ngào, trả lời anh: [Mới là lạ đó. Em không tin anh đâu.]
Trương Sâm đem bóng bay ra bên ngoài bơm tiếp, cô chạy đến hỗ trợ.
Vì tiệc giao lưu có rất nhiều người, nên mọi người chia nhóm tổ chức trò chơi.
Có nhóm người đang đánh đàn ca hát, có nhóm người lại chơi trò chơi, Thẩm Độ là thuộc kiểu người không có chút hứng thú nào với tất cả những thứ này, chỉ ngồi bên trong chơi bài với đám Tần Phong.
Thẩm Độ cũng không có hứng thú gì với việc chơi bài, không thiếu người thì anh chỉ ngồi trên ghế sofa, chống đầu nhìn ra bên ngoài.
Chỉ có Tần Phong biết, Thẩm Độ không có hứng thú với tất cả mọi người, trong mắt anh chỉ có Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như treo bong bóng lên xong, vốn muốn đi vào tìm Thẩm Độ, kết quả lại bị Phùng Trăn kéo đến chơi trò chơi với một đám người không quen biết.
Trò chơi này cũng rất tầm thương, lại là nói thật hay đại mạo hiểm nhàm chán.
Mọi người chơi mấy vòng, ai bị quay trúng cũng chọn nói thật.
"Thế này làm gì còn ý nghĩa nữa, lần nào cũng chọn nói thật, tớ đề nghị những người bị quay trúng tiếp theo chỉ được chọn đại mạo hiểm thôi." Trương Mộng Tuyết không muốn chơi nói thật lòng, đã chơi thì phải chơi kích thích chứ.
Vì thật ra mọi người cũng không quen biết, những người khác đều im lặng, trái lại chỉ có Trương Mộng Tuyết và mấy người bạn tán thành.
Hứa Bảo Như không có vấn đề gì, dù sao nói thật hay đại mạo hiểm đều chỉ có mấy cách chơi như vậy.
Phùng Trăn lặng lẽ nói với cô: "Các cô ấy sẽ không chơi lớn đó chứ?"
Hứa Bảo Như nói: "Sợ cái gì, cùng lắm thì không chơi thôi."
Cô không ngốc, không thể để người khác kêu cô làm gì thì cô làm đó được.
Phùng Trăn gật đầu, bày tỏ sự đồng ý.
Trương Mộng Tuyết nói ra đề nghị đại mạo hiểm, kết quả vòng kế tiếp lại quay trúng cô ta.
Mọi người ầm ĩ lên, "Đại mạo hiểm, đại mạo hiểm!"
Trương Mộng Tuyết nói rất hào khí: "Đại mạo hiểm thì đạo mạo hiểm! Làm gì đây?"
Mọi người còn đang suy nghĩ, bạn của Trương Mộng Tuyết đã hưng phấn nói: "Có dám đến hỏi xin một vật riêng tư của Thẩm Độ không?"
Hứa Bảo Như: "..."
Trương Mộng Tuyết hỏi: "Muốn cái gì?"
Bạn cô ta nói: "Cái gì cũng được, mấy thứ như nút áo sơ mi, dây nịt da."
Trương Mộng Tuyết nói: "Có gì mà không dám chứ."
Cô ta dứt lời liền đứng dậy đi vào bên trong.
Mọi người đều biết Thẩm Độ rất lạnh lùng, tất cả đều chạy vào tham gia náo nhiệt.
Hứa Bảo Như tò mò, cũng đi theo qua đó.
Thẩm Độ đang ở bên trong chơi bài với đám Tần Phong, nghe động tĩnh, ngước mắt lên thì thấy một đám người vây quanh cửa. Anh liếc mắt đã thấy Hứa Bảo Như ngó đầu vào cửa, dáng vẻ đang xem náo nhiệt."
Trương Mộng Tuyết đi thẳng về hướng Thẩm Độ, cô ta rất lớn gan, nói: "Thẩm Độ, bọn tớ đang chơi nói thật hay đại mạo hiểm, tớ thua, họ muốn tớ lấy một vật riêng tư của cậu. Nếu thuận tiện —-"
Thẩm Độ không ngẩng đầu, tiếp tục ra bài, miễn cưỡng nói: "Liên quan gì đến tôi."
Trương Mộng Tuyết hơi sững sốt, không nghĩ đến ngay trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Độ hoàn toàn không cho cô mặt mũi.
Cô ta còn nói: "Xem như là giúp tớ đi mà, mọi người đều là bạn học cả —–"
"Mấy người chơi loại trò chơi nhàm chán này, tại sao tôi phải giúp."
Trương Mộng Tuyết biết Thẩm Độ rất khó tiếp cận, vừa rồi cô ta đến tìm anh bắt chuyện, anh cũng hoàn toàn không để ý đến. Cô ta cho rằng bây giờ có nhiều người ở đây, cô là nữ sinh, ít nhiều anh cũng giữ thể diện cho mình, không nghĩ đến anh căn bản không để ý đến cô.
Cô nhất thời có hơi khó rút lui, trên mặt lộ ra sự lúng túng.
Người tham gia trò chơi còn đang vây bên ngoài xem trò vui, Hứa Bảo Như cũng đóng góp đứng ở đó nhìn.
Thẩm Độ ngước mắt lên, chỉ thấy Hứa Bảo Như cười tít mắt, vẫn góp mặt đứng ở đó. Anh nhìn về phía cô, lên tiếng nói, "Hứa Bảo Như, xem đủ chưa? Còn không qua đây với anh."
Thẩm Độ đột nhiên lên tiếng, mọi người cũng nhìn về hướng mắt anh theo bản năng.
Hứa Bảo Như không thèm để ý đến ánh mắt người ngoài, đi về phía Thẩm Độ, cô lên tay vịn ghế sofa Thẩm Độ đang ngồi, một tay để lên cổ anh, ngẩng đầu cười khanh khách nhìn về phía Trương Mộng Tuyết, "Xin lỗi, vật riêng tư của bạn trai tôi chỉ có thể cho tôi được thôi."
Sắc mặt Trương Mộng Tuyết cứng đờ trong nháy mắt, cô ta nhìn Hứa Bảo Như chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Đám người vây bên ngoài xem đều ngẩn ra, rối rít nhìn về phía Hứa Bảo Như và Thẩm Độ.
Trương Mộng Tuyết đơ một lúc lâu, mới hỏi: "Đây là bạn trai cậu à?"
Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, nên đừng nhớ thương anh ấy."
Sắc mặt Trương Mộng Tuyết tái đi ngay lập tức, cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Bảo Như và Thẩm Độ thật lâu. Một người cười khanh khách nhìn cô đầy khiêu khích, một người khác thì để bạn gái mình tùy ý, thái độ hoàn toàn dung túng.
Khuôn mặt cô ta lúc trắng, lúc đỏ, mà từ đầu đến cuối Thẩm Độ đều không nhìn cô ta lấy một cái.
Cô ta cắn răng, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.