Chương 41
Tùng Thử Tuý Ngư
26/10/2023
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Thích Nhung – người đang ở trong phòng dành cho khách đã bị cha và huynh trưởng Trần gia xua đuổi ra khỏi phủ, Trần Nhu tỉnh lại, đang định đi gặp chàng thì lại phát hiện chàng đã không còn ở trong phủ nữa.
Có lẽ là do đã công khai, vậy nên, dù có bị xua đuổi ra khỏi Trần Phủ, thì sau đó Thích Nhung vẫn sai người khiêng mười mấy rương gỗ lớn đưa đến Trúc viên của Trần Nhu.
Vừa mở ra thì đã thấy khắp nơi nơi đều là mấy thứ vàng bạc ngọc ngà như san hô, mã não, lưu ly, cống phẩm tơ lụa thượng hạng của phương Nam, đồ vật quý hiếm tới từ Nam Dương, hương liệu từ kho Tây Vực…
Trước kia chàng vẫn dùng danh nghĩa huynh trưởng nàng để tặng đồ, còn bây giờ thì công khai đưa cho nàng luôn.
Sở dĩ tất cả chi phí ăn mặc trong Trần phủ của Trần Nhu nàng lúc nào cũng nhiều hơn các cô nương khác, nguyên nhân lớn nằm ở chỗ có người lén đưa tiền sau lưng.
Người này chỉ thích tặng đồ cho nàng.
Trần Nhu cười cười, sau khi mở hết tất cả rương ra xem qua thì sai người sửa sang lại rồi bỏ vào nhà kho, nàng nhìn mấy món đồ chơi này, nghĩ thầm, mình tội gì phải ra sức kiếm tiền, quanh năm suốt tháng cứ nhận đồ của chàng thế này, chắc không lâu sau nàng cũng sẽ trở thành nhà giàu số một thành Trường An thôi.
Đêm qua, sau khi hai người thổ lộ tình cảm xong thì Trần Nhu mới biết được phạm vi, thế lực kinh doanh của Thích Nhung trong Trường An rộng lớn bao nhiêu, hơn nữa, còn có thêm cả vô số thương đoàn lái buôn ở khắp mọi nơi, đâu chỉ là ngày nhập đấu vàng, phải là “lấy vàng bạc làm xà nhà lấy ngọc làm giường” mới đúng.
Trừ thương đoàn ra thì chàng còn chôn không ít thế lực ngầm trong đám quan viên văn võ, cuối cùng Trần Nhu cũng biết vì sao Ngũ hoàng tử Lý Hãn có thể kế vị làm Hoàng đế trong giấc mơ ấy, cũng biết vì sao nàng có thể lên làm Thái hậu một cách “trôi chảy” như thế rồi.
Cái tên Thích Nhung này, đúng là một tay loạn thần tặc tử giỏi giang.
Thôi được rồi, loạn thần tặc tử thì loạn thần tặc tử, chàng làm loạn thần tặc tử, vậy nàng cũng làm loạn thần tặc tử.
Lúc Hà đại phu chữa bệnh cho nàng, bà luôn nói Trần Nhu tâm tư quá nặng, nói nàng suy nghĩ quá nhiều, là kiểu không buông bỏ được, nói nàng lo lắng nhiều chuyện linh tinh quá, sống không thoải mái.
Sống không đủ tùy tiện.
“Rốt cuộc con đang sợ cái gì vậy? Con có cái gì đâu mà phải sợ? Sống ở đời, con còn phải sợ ánh mắt người đời nữa sao?…”
Trần Nhu cẩn thận ngẫm lại lời của Hà đại phu, cảm thấy bà nói rất đúng, trước kia nàng sống bó tay bó chân quá, thích để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, cũng không biết tự chủ động đi tranh giành, cứ muốn người khác ôm tất cả mọi thứ rồi đưa đến trước mặt mình, người khác không đưa thì nàng cũng không chủ động đòi hỏi gì.
Giống như nàng trong giấc mơ vậy, sống quá mệt mỏi.
Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng dành cho khách, lúc Trần Nhu về thì nàng đã mơ một giấc mơ khác. Nàng mơ thấy mình hai mươi ba tuổi lên làm Thái hậu, hai mươi lăm tuổi không màng đến sự ngăn cản của triều thần, cưỡng ép phong Thích Nhung làm Nhiếp Chính Vương, hai mươi bảy tuổi lấy thân phận Thái hậu sinh cho chàng một nhi tử, chờ đến khi ba mươi hai, nàng phế luôn tiểu Hoàng đế, đưa nhi tử ruột của mình lên làm Hoàng đế, trong bụng thì đang mang thai một nữ nhi nữa, người một nhà ngắm hoa trong Ngự Hoa viên…
Mặc kệ người ngoài mắng nàng dâm loạn cung đình như thế nào, dù gì thì những kẻ đó chưa bao giờ dám hó hé gì trước mặt nàng cả, cũng không dám nói bậy một câu nào về Nhiếp Chính Vương, một nhà ba người bọn họ… sắp biến thành bốn người đã sống vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần mình sống vui vẻ, mọi chuyện khác đều không phải là chuyện đáng để để trong lòng.
Trần Nhu tỉnh lại từ giấc mơ này hãy còn mang theo sự buồn bã, nàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, thực sự kỳ vọng sau này nàng và Thích Nhung có thể có một đôi trai gái đáng yêu.
Tốt nhất là một đứa giống chàng, một đứa giống nàng.
Trần Trưng trợn mắt với nàng: “Muội muốn làm tức chết huynh trưởng của muội sao?”
“Ngày mai Thích tướng quân sẽ đến Trường An.”
Thích tướng quân trong lời nói của Trần Trưng chính là phụ thân Thích Tùy của Thích Nhung, mấy năm nay đều trấn thủ biên quan, bây giờ vết thương cũ trên người lại tái phát, phải quay về Trường An dưỡng bệnh, trong lần trở về này, Thích tướng quân còn mang theo cả thê tử tục huyền [*] và nữ nhi đi cùng thê tử, đồng thời, trên đường đi, bọn họ đã gặp phải Quận chúa Vân An.
[*] Tục huyền nghĩa đen là nối dây đàn, tức là đi bước nữa.
Sau khi một nhà Thích tướng quân trở về, Thích Nhung đã sống trong Hầu phủ nhiều năm qua, nay đã trở về phủ tướng quân một chuyến.
Chàng chỉ tiện đường mà quay trở về phủ tướng quân một chuyến, đơn giản là vì, phủ tướng quân và Trần phủ gần nhau, chàng đến Trần phủ gặp Trần Nhu trước, tặng cho nàng thêm mấy món đồ chơi mới mẻ, rồi rời khỏi Trần phủ, rẽ vào phủ tướng quân.
Gặp Thích Tùy, phụ tử bọn họ không có lời gì để nói với nhau, Thích Tùy muốn dạy dỗ chàng hai câu thì lại bị kế mẫu ngăn cản, kế tỷ Thích Anh đứng một bên thì xem trò vui.
Kế tỷ này cũng không phải nữ nhi ruột của Thích Tùy, là theo kế mẫu tới, vốn dĩ có tên là Giả Anh, sau khi mẫu thân nàng ta tái giá thì nàng ta ta cũng sửa tên mình theo, là Thích Anh.
“Ngươi cũng lớn đầu rồi, nên đính hôn thành hôn đi.”
Thích Tùy muốn Thích Nhung và Quận chúa Vân An đính hôn: “Chỉ cần ngươi cưới Quận chúa Vân An, thuộc hạ cũ của Vân An đều sẽ thuộc quyền sở hữu của ngươi.”
Thích Nhung lắc đầu, chỉ nói: “Không thể.”
“Ta sẽ không vì lợi ích mà cưới một nữ nhân.”
“Nếu ta không yêu nàng, thà chết chứ ta không bao giờ cưới nàng.”
“Nếu ông quan tâm hôn sự của ta, chi bằng thay ta đến Trần phủ cầu hôn đi.”
“Mẫu thân ta nhắn nhủ, đời này, ta phải đối xử tốt với A Nhu cả đời.”
“Ta phải về Hầu phủ rồi.”
Từ sau khi Trưởng công chúa Hoa Dương qua đời, quan hệ phụ tử giữa hai người Thích gia đã rơi xuống điểm đóng băng rồi, Thích Nhung đơn phương quyết cả đời này không qua lại với ông ta, ở bên ngoài cũng chưa bao giờ gọi người phụ thân này.
Thích Tùy có vài ba phần phong phạm nghiêm phụ [*] với chàng, nhưng căn bản là ông không thể quản được nhi tử độc nhất này.
[*] Mình đoán cụm từ này có nghĩa là dáng vẻ của một người cha nghiêm minh.
Mông còn ngồi chưa nóng ghế, mà Thích Nhung đã rời khỏi phủ tướng quân, một nhà Thích tướng quân đành phải xin lỗi Quận chúa Vân An.
Một đường tới Trường An, Quận chúa Vân An và người nhà Thích tướng quân chung sống rất tốt, phu thê Thích tướng quân vốn đã coi nàng ta như con dâu mà đối đãi, lại không ngờ rằng, khi đã đến Trường An rồi, Thích Nhung lại không thèm đồng ý mối hôn sự này.
Chàng càng không thèm để người phụ thân Thích Tùy này vào trong mắt.
Quận chúa Vân An biết mình tính toán sai rồi.
Nàng ta không nên gửi gắm hy vọng lên người Thích gia.
Trần phủ sát bên phủ tướng quân, nàng ta đến Trần gia gặp Trần Thất cô nương.
Trần Nhu tiếp kiến Quận chúa Vân An.
Vị Quận chúa Vân An này đã thích Thích Nhung từ khi nàng ta còn nhỏ, nàng ta là hổ nữ nhà tướng, giỏi giang hiên ngang, từ nhỏ đã thích vung đao múa kiếm, thích mặc đồ đỏ, là một nữ tử xinh đẹp như nắng gắt.
Nàng ta đứng trước mặt Trần Nhu, chắp tay sau lưng, dùng dáng vẻ ngạo mạn vô song mà nói: “Ta từng nghe nói, trong kinh thành này, Thích tiểu Hầu gia ghét nhất là loại nữ tử nhu nhược.”
“Cái kiểu nữ nhân nhu mì như ngươi không xứng để đứng cạnh hắn.”
“Ta từng cho rằng hắn thích “đầu cành thà chịu ôm hương chết, đâu chịu rơi trong gió bắc qua”, lại không ngờ rằng, ấy thế mà hắn lại cam lòng cưới “tay ngọc bẻ hoa không có sức, nhánh hoa treo nghiêng tơ bạc dài” cơ đấy.”
Biểu cảm Trần Nhu vẫn cứ nhàn nhạt, nàng nhìn nàng ta rồi nói: “Trong miệng Quận chúa cứ Đông một câu ta từng nghe nói thế này, Tây một câu ta từng cho rằng là thế này, ta nghe là biết, chỉ e rằng, trước nay Quận chúa chưa nói được mấy câu với tiểu Hầu gia, chỉ biết chút tin vịt.”
“Chàng thích kiểu người gì, muốn cưới kiểu người gì, chỉ dựa vào ý kiến của chính bản thân tiểu Hầu gia mà thôi.”
Quận chúa Vân An liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi cho rằng hắn thật lòng thích ngươi ư? Cũng chỉ là nghe theo di mệnh của mẫu thân thôi.”
“Ngươi nên cảm ơn công lao của Trưởng công chúa Hoa Dương nhiều vào.”
Trần Nhu lắc đầu: “Quận chúa Vân An, xem ra đúng là ngươi chẳng hiểu rõ cách làm người của Thích Nhung chàng.”
“Không ai có thể ép chàng làm việc mà chàng không muốn làm, cũng không ai có thể ép chàng cưới một nữ nhân chàng không muốn cưới.”
Cuộc gặp mặt giữa Trần Nhu và Quận chúa Vân An tan rã trong không vui.
Tất nhiên, cũng nên là như thế, Trần Nhu chưa hào phóng đến vậy, chưa hào phóng đến mức có thể đi bắt tay giảng hòa với tình địch muốn cướp nam nhân của nàng.
Thích Nhung là của nàng, dù đối phương có nói gì đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không đẩy nam nhân thuộc về mình ra ngoài.
Thích tướng quân mới trở về Trường An có ba ngày mà biên quan đã nhanh chóng gửi tin cấp báo đến, man quân Bắc Địch xuôi Nam đánh bất ngờ, Tạ tướng quân và Chu tướng quân chết trận, hai cổng thất thủ, thành vỡ người chết, toàn bộ trên dưới triều dã [*] đều khiếp sợ vô cùng.
[*] Triều dã: triều đình và dân gian.
Vốn dĩ Thích tướng quân canh giữ biên vực mà nay lại về thành Trường An ngay lúc này, cho quân địch thừa cơ lợi dụng, quả thật không thể thoái thác được tội trạng của mình, Hoàng đế định giáng tội Thích gia, ấy thế mà nhi tử của Thích tướng quân là Thích Nhung lại chủ động thỉnh chỉ ngay đúng lúc này, xuất chinh thay cha, lập công chuộc tội.
Ba ngày sau, đại quân xuất phát.
Một ngày trước khi chàng xuất phát, Trần Nhủ đưa tiễn chàng từ phủ công chúa.
Thích Nhung đứng dưới tàng cây, hôm nay chàng đã thay một bộ quân trang, bên trong là quần áo đỏ, người mặc khôi giáp màu đen trong vắt, trên vai khoác áo choàng đỏ thắm, mái tóc dài của chàng được cột cao lên, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng chỉ toàn là khí thế túc sát [*], so với ngày xưa, trông chàng càng kiên quyết vững vàng hơn.
[*] Túc sát là từ chỉ cảnh thu lá khô héo, lạnh lẽo khắc nghiệt.
Sau giờ Ngọ, gió thổi khiến lá cây trên đỉnh đầu chàng rung lên xào xạc, mấy sợi tóc sau đầu chàng cũng tung bay theo.
Chàng xoa cổ tay, vừa quay đầu đã thấy một nữ tử với trang phục lộng lẫy đi ra khỏi mái hiên.
Trong lòng Trần Nhu ôm một cây tỳ bà, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn chàng, tóc đen bện thành kiểu vân hoàn, đầu nàng cài bộ diêu vàng, lụa mỏng che hờ bờ vai và cánh tay như ngọc như tuyết, vòng tay vàng rực rỡ bao lấy cánh tay nàng.
Nhìn chàng, vẫn chưa nói lời nào, mà lại ôm cây tỳ bà trong ngực, chầm chậm đàn hát.
Ngón tay ngọc uyển chuyển gảy dây đàn tỳ bà, tiếng đàn lảnh lót, như tiếng suối róc rách.
Nàng cất tiếng hát:
“Khi tóc thiếp mới vừa phủ trán, bẻ hoa chơi lảng vảng trước sân.”
“Ngựa tre chàng cưỡi đến gần, chạy quanh bờ giếng ghẹo cành mai xanh.”
Gảy tiếp đàn tỳ bà trong tay, đôi mắt hạnh mênh mông ngập nước của nàng chỉ phản chiếu một bóng hình duy nhất – bóng hình của một nam nhân duy nhất, nàng nhìn chàng đang đi tới phía mình, tiếp tục hát vang:
“Xứ Trường Can thiếp chàng cùng ở, hai bé con vẫn cứ thơ ngây.”
“Mười bốn làm vợ chàng ngay, thẹn thùng chưa biết mảy may chuyện tình.”
Chàng dừng ngay trước mặt nàng, Trần Nhu phải ngửa đầu rất nhiều mới có thể nhìn rõ khuôn mặt chàng, nàng rũ mắt lướt qua dây tỳ bà, nhíu mày ngước mắt nhìn vẻ rực rỡ chung quanh, nhìn mắt chàng rồi lại hát tiếp:
“Cứ quay đầu mặt nhìn vào vách, gọi ngàn lần… nhìn vách làm thinh.”
“Mười lăm mới đắm đuối tình, nguyện cùng lên thác xuống ghềnh có nhau!”
Nguyện cùng lên thác xuống ghềnh có nhau…
Trần Nhu ôm tỳ bà, nàng hát đến đây thì không tiếp tục hát nữa, nàng tin chàng đã hiểu ý mình.
Chàng sẽ thắng.
Ta chờ chàng trở về, rồi lại tiếp tục khúc tỳ bà này.
Trần Nhu nhìn nam nhân khoác trên mình quân trang đang nửa quỳ bên cạnh nàng, chàng cầm lấy bàn tay vừa mới gảy đàn tỳ bà của nàng, cúi đầu khẽ đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn tinh tế.
“Chờ ta trở về, ta sẽ xin cữu cữu ban hôn.”
Trần Nhu mỉm cười gật đầu.
Thích Nhung giơ tay rút bộ diêu châu thoa trên đầu nàng ra, mái tóc đen của nàng xoã xuống, Trần Nhu cúi đầu, đôi mắt đẹp cụp xuống, tóc dài đen nhánh rơi xuống trước ngực nàng, khi rũ mắt, lông mi cứ run run, sợi tóc khẽ đảo qua ngực như tuyết xốp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng.
“Còn chưa thành hôn, vì sao lại trang điểm như phụ nhân [*]?”
[*] Phụ nhân chỉ đàn bà đã có chồng.
Trần Nhu nhìn chàng với ánh mắt đong đầy ý nhị.
“… Chờ ta.”
“Nàng cài trâm, ta đội mũ.”
“Chờ sau khi chúng ta thành hôn, một lần nữa chải kiểu đầu phụ nhân vì ta.”
Có lẽ là do đã công khai, vậy nên, dù có bị xua đuổi ra khỏi Trần Phủ, thì sau đó Thích Nhung vẫn sai người khiêng mười mấy rương gỗ lớn đưa đến Trúc viên của Trần Nhu.
Vừa mở ra thì đã thấy khắp nơi nơi đều là mấy thứ vàng bạc ngọc ngà như san hô, mã não, lưu ly, cống phẩm tơ lụa thượng hạng của phương Nam, đồ vật quý hiếm tới từ Nam Dương, hương liệu từ kho Tây Vực…
Trước kia chàng vẫn dùng danh nghĩa huynh trưởng nàng để tặng đồ, còn bây giờ thì công khai đưa cho nàng luôn.
Sở dĩ tất cả chi phí ăn mặc trong Trần phủ của Trần Nhu nàng lúc nào cũng nhiều hơn các cô nương khác, nguyên nhân lớn nằm ở chỗ có người lén đưa tiền sau lưng.
Người này chỉ thích tặng đồ cho nàng.
Trần Nhu cười cười, sau khi mở hết tất cả rương ra xem qua thì sai người sửa sang lại rồi bỏ vào nhà kho, nàng nhìn mấy món đồ chơi này, nghĩ thầm, mình tội gì phải ra sức kiếm tiền, quanh năm suốt tháng cứ nhận đồ của chàng thế này, chắc không lâu sau nàng cũng sẽ trở thành nhà giàu số một thành Trường An thôi.
Đêm qua, sau khi hai người thổ lộ tình cảm xong thì Trần Nhu mới biết được phạm vi, thế lực kinh doanh của Thích Nhung trong Trường An rộng lớn bao nhiêu, hơn nữa, còn có thêm cả vô số thương đoàn lái buôn ở khắp mọi nơi, đâu chỉ là ngày nhập đấu vàng, phải là “lấy vàng bạc làm xà nhà lấy ngọc làm giường” mới đúng.
Trừ thương đoàn ra thì chàng còn chôn không ít thế lực ngầm trong đám quan viên văn võ, cuối cùng Trần Nhu cũng biết vì sao Ngũ hoàng tử Lý Hãn có thể kế vị làm Hoàng đế trong giấc mơ ấy, cũng biết vì sao nàng có thể lên làm Thái hậu một cách “trôi chảy” như thế rồi.
Cái tên Thích Nhung này, đúng là một tay loạn thần tặc tử giỏi giang.
Thôi được rồi, loạn thần tặc tử thì loạn thần tặc tử, chàng làm loạn thần tặc tử, vậy nàng cũng làm loạn thần tặc tử.
Lúc Hà đại phu chữa bệnh cho nàng, bà luôn nói Trần Nhu tâm tư quá nặng, nói nàng suy nghĩ quá nhiều, là kiểu không buông bỏ được, nói nàng lo lắng nhiều chuyện linh tinh quá, sống không thoải mái.
Sống không đủ tùy tiện.
“Rốt cuộc con đang sợ cái gì vậy? Con có cái gì đâu mà phải sợ? Sống ở đời, con còn phải sợ ánh mắt người đời nữa sao?…”
Trần Nhu cẩn thận ngẫm lại lời của Hà đại phu, cảm thấy bà nói rất đúng, trước kia nàng sống bó tay bó chân quá, thích để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, cũng không biết tự chủ động đi tranh giành, cứ muốn người khác ôm tất cả mọi thứ rồi đưa đến trước mặt mình, người khác không đưa thì nàng cũng không chủ động đòi hỏi gì.
Giống như nàng trong giấc mơ vậy, sống quá mệt mỏi.
Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng dành cho khách, lúc Trần Nhu về thì nàng đã mơ một giấc mơ khác. Nàng mơ thấy mình hai mươi ba tuổi lên làm Thái hậu, hai mươi lăm tuổi không màng đến sự ngăn cản của triều thần, cưỡng ép phong Thích Nhung làm Nhiếp Chính Vương, hai mươi bảy tuổi lấy thân phận Thái hậu sinh cho chàng một nhi tử, chờ đến khi ba mươi hai, nàng phế luôn tiểu Hoàng đế, đưa nhi tử ruột của mình lên làm Hoàng đế, trong bụng thì đang mang thai một nữ nhi nữa, người một nhà ngắm hoa trong Ngự Hoa viên…
Mặc kệ người ngoài mắng nàng dâm loạn cung đình như thế nào, dù gì thì những kẻ đó chưa bao giờ dám hó hé gì trước mặt nàng cả, cũng không dám nói bậy một câu nào về Nhiếp Chính Vương, một nhà ba người bọn họ… sắp biến thành bốn người đã sống vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần mình sống vui vẻ, mọi chuyện khác đều không phải là chuyện đáng để để trong lòng.
Trần Nhu tỉnh lại từ giấc mơ này hãy còn mang theo sự buồn bã, nàng vuốt ve bụng nhỏ của mình, thực sự kỳ vọng sau này nàng và Thích Nhung có thể có một đôi trai gái đáng yêu.
Tốt nhất là một đứa giống chàng, một đứa giống nàng.
Trần Trưng trợn mắt với nàng: “Muội muốn làm tức chết huynh trưởng của muội sao?”
“Ngày mai Thích tướng quân sẽ đến Trường An.”
Thích tướng quân trong lời nói của Trần Trưng chính là phụ thân Thích Tùy của Thích Nhung, mấy năm nay đều trấn thủ biên quan, bây giờ vết thương cũ trên người lại tái phát, phải quay về Trường An dưỡng bệnh, trong lần trở về này, Thích tướng quân còn mang theo cả thê tử tục huyền [*] và nữ nhi đi cùng thê tử, đồng thời, trên đường đi, bọn họ đã gặp phải Quận chúa Vân An.
[*] Tục huyền nghĩa đen là nối dây đàn, tức là đi bước nữa.
Sau khi một nhà Thích tướng quân trở về, Thích Nhung đã sống trong Hầu phủ nhiều năm qua, nay đã trở về phủ tướng quân một chuyến.
Chàng chỉ tiện đường mà quay trở về phủ tướng quân một chuyến, đơn giản là vì, phủ tướng quân và Trần phủ gần nhau, chàng đến Trần phủ gặp Trần Nhu trước, tặng cho nàng thêm mấy món đồ chơi mới mẻ, rồi rời khỏi Trần phủ, rẽ vào phủ tướng quân.
Gặp Thích Tùy, phụ tử bọn họ không có lời gì để nói với nhau, Thích Tùy muốn dạy dỗ chàng hai câu thì lại bị kế mẫu ngăn cản, kế tỷ Thích Anh đứng một bên thì xem trò vui.
Kế tỷ này cũng không phải nữ nhi ruột của Thích Tùy, là theo kế mẫu tới, vốn dĩ có tên là Giả Anh, sau khi mẫu thân nàng ta tái giá thì nàng ta ta cũng sửa tên mình theo, là Thích Anh.
“Ngươi cũng lớn đầu rồi, nên đính hôn thành hôn đi.”
Thích Tùy muốn Thích Nhung và Quận chúa Vân An đính hôn: “Chỉ cần ngươi cưới Quận chúa Vân An, thuộc hạ cũ của Vân An đều sẽ thuộc quyền sở hữu của ngươi.”
Thích Nhung lắc đầu, chỉ nói: “Không thể.”
“Ta sẽ không vì lợi ích mà cưới một nữ nhân.”
“Nếu ta không yêu nàng, thà chết chứ ta không bao giờ cưới nàng.”
“Nếu ông quan tâm hôn sự của ta, chi bằng thay ta đến Trần phủ cầu hôn đi.”
“Mẫu thân ta nhắn nhủ, đời này, ta phải đối xử tốt với A Nhu cả đời.”
“Ta phải về Hầu phủ rồi.”
Từ sau khi Trưởng công chúa Hoa Dương qua đời, quan hệ phụ tử giữa hai người Thích gia đã rơi xuống điểm đóng băng rồi, Thích Nhung đơn phương quyết cả đời này không qua lại với ông ta, ở bên ngoài cũng chưa bao giờ gọi người phụ thân này.
Thích Tùy có vài ba phần phong phạm nghiêm phụ [*] với chàng, nhưng căn bản là ông không thể quản được nhi tử độc nhất này.
[*] Mình đoán cụm từ này có nghĩa là dáng vẻ của một người cha nghiêm minh.
Mông còn ngồi chưa nóng ghế, mà Thích Nhung đã rời khỏi phủ tướng quân, một nhà Thích tướng quân đành phải xin lỗi Quận chúa Vân An.
Một đường tới Trường An, Quận chúa Vân An và người nhà Thích tướng quân chung sống rất tốt, phu thê Thích tướng quân vốn đã coi nàng ta như con dâu mà đối đãi, lại không ngờ rằng, khi đã đến Trường An rồi, Thích Nhung lại không thèm đồng ý mối hôn sự này.
Chàng càng không thèm để người phụ thân Thích Tùy này vào trong mắt.
Quận chúa Vân An biết mình tính toán sai rồi.
Nàng ta không nên gửi gắm hy vọng lên người Thích gia.
Trần phủ sát bên phủ tướng quân, nàng ta đến Trần gia gặp Trần Thất cô nương.
Trần Nhu tiếp kiến Quận chúa Vân An.
Vị Quận chúa Vân An này đã thích Thích Nhung từ khi nàng ta còn nhỏ, nàng ta là hổ nữ nhà tướng, giỏi giang hiên ngang, từ nhỏ đã thích vung đao múa kiếm, thích mặc đồ đỏ, là một nữ tử xinh đẹp như nắng gắt.
Nàng ta đứng trước mặt Trần Nhu, chắp tay sau lưng, dùng dáng vẻ ngạo mạn vô song mà nói: “Ta từng nghe nói, trong kinh thành này, Thích tiểu Hầu gia ghét nhất là loại nữ tử nhu nhược.”
“Cái kiểu nữ nhân nhu mì như ngươi không xứng để đứng cạnh hắn.”
“Ta từng cho rằng hắn thích “đầu cành thà chịu ôm hương chết, đâu chịu rơi trong gió bắc qua”, lại không ngờ rằng, ấy thế mà hắn lại cam lòng cưới “tay ngọc bẻ hoa không có sức, nhánh hoa treo nghiêng tơ bạc dài” cơ đấy.”
Biểu cảm Trần Nhu vẫn cứ nhàn nhạt, nàng nhìn nàng ta rồi nói: “Trong miệng Quận chúa cứ Đông một câu ta từng nghe nói thế này, Tây một câu ta từng cho rằng là thế này, ta nghe là biết, chỉ e rằng, trước nay Quận chúa chưa nói được mấy câu với tiểu Hầu gia, chỉ biết chút tin vịt.”
“Chàng thích kiểu người gì, muốn cưới kiểu người gì, chỉ dựa vào ý kiến của chính bản thân tiểu Hầu gia mà thôi.”
Quận chúa Vân An liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi cho rằng hắn thật lòng thích ngươi ư? Cũng chỉ là nghe theo di mệnh của mẫu thân thôi.”
“Ngươi nên cảm ơn công lao của Trưởng công chúa Hoa Dương nhiều vào.”
Trần Nhu lắc đầu: “Quận chúa Vân An, xem ra đúng là ngươi chẳng hiểu rõ cách làm người của Thích Nhung chàng.”
“Không ai có thể ép chàng làm việc mà chàng không muốn làm, cũng không ai có thể ép chàng cưới một nữ nhân chàng không muốn cưới.”
Cuộc gặp mặt giữa Trần Nhu và Quận chúa Vân An tan rã trong không vui.
Tất nhiên, cũng nên là như thế, Trần Nhu chưa hào phóng đến vậy, chưa hào phóng đến mức có thể đi bắt tay giảng hòa với tình địch muốn cướp nam nhân của nàng.
Thích Nhung là của nàng, dù đối phương có nói gì đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không đẩy nam nhân thuộc về mình ra ngoài.
Thích tướng quân mới trở về Trường An có ba ngày mà biên quan đã nhanh chóng gửi tin cấp báo đến, man quân Bắc Địch xuôi Nam đánh bất ngờ, Tạ tướng quân và Chu tướng quân chết trận, hai cổng thất thủ, thành vỡ người chết, toàn bộ trên dưới triều dã [*] đều khiếp sợ vô cùng.
[*] Triều dã: triều đình và dân gian.
Vốn dĩ Thích tướng quân canh giữ biên vực mà nay lại về thành Trường An ngay lúc này, cho quân địch thừa cơ lợi dụng, quả thật không thể thoái thác được tội trạng của mình, Hoàng đế định giáng tội Thích gia, ấy thế mà nhi tử của Thích tướng quân là Thích Nhung lại chủ động thỉnh chỉ ngay đúng lúc này, xuất chinh thay cha, lập công chuộc tội.
Ba ngày sau, đại quân xuất phát.
Một ngày trước khi chàng xuất phát, Trần Nhủ đưa tiễn chàng từ phủ công chúa.
Thích Nhung đứng dưới tàng cây, hôm nay chàng đã thay một bộ quân trang, bên trong là quần áo đỏ, người mặc khôi giáp màu đen trong vắt, trên vai khoác áo choàng đỏ thắm, mái tóc dài của chàng được cột cao lên, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng chỉ toàn là khí thế túc sát [*], so với ngày xưa, trông chàng càng kiên quyết vững vàng hơn.
[*] Túc sát là từ chỉ cảnh thu lá khô héo, lạnh lẽo khắc nghiệt.
Sau giờ Ngọ, gió thổi khiến lá cây trên đỉnh đầu chàng rung lên xào xạc, mấy sợi tóc sau đầu chàng cũng tung bay theo.
Chàng xoa cổ tay, vừa quay đầu đã thấy một nữ tử với trang phục lộng lẫy đi ra khỏi mái hiên.
Trong lòng Trần Nhu ôm một cây tỳ bà, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn chàng, tóc đen bện thành kiểu vân hoàn, đầu nàng cài bộ diêu vàng, lụa mỏng che hờ bờ vai và cánh tay như ngọc như tuyết, vòng tay vàng rực rỡ bao lấy cánh tay nàng.
Nhìn chàng, vẫn chưa nói lời nào, mà lại ôm cây tỳ bà trong ngực, chầm chậm đàn hát.
Ngón tay ngọc uyển chuyển gảy dây đàn tỳ bà, tiếng đàn lảnh lót, như tiếng suối róc rách.
Nàng cất tiếng hát:
“Khi tóc thiếp mới vừa phủ trán, bẻ hoa chơi lảng vảng trước sân.”
“Ngựa tre chàng cưỡi đến gần, chạy quanh bờ giếng ghẹo cành mai xanh.”
Gảy tiếp đàn tỳ bà trong tay, đôi mắt hạnh mênh mông ngập nước của nàng chỉ phản chiếu một bóng hình duy nhất – bóng hình của một nam nhân duy nhất, nàng nhìn chàng đang đi tới phía mình, tiếp tục hát vang:
“Xứ Trường Can thiếp chàng cùng ở, hai bé con vẫn cứ thơ ngây.”
“Mười bốn làm vợ chàng ngay, thẹn thùng chưa biết mảy may chuyện tình.”
Chàng dừng ngay trước mặt nàng, Trần Nhu phải ngửa đầu rất nhiều mới có thể nhìn rõ khuôn mặt chàng, nàng rũ mắt lướt qua dây tỳ bà, nhíu mày ngước mắt nhìn vẻ rực rỡ chung quanh, nhìn mắt chàng rồi lại hát tiếp:
“Cứ quay đầu mặt nhìn vào vách, gọi ngàn lần… nhìn vách làm thinh.”
“Mười lăm mới đắm đuối tình, nguyện cùng lên thác xuống ghềnh có nhau!”
Nguyện cùng lên thác xuống ghềnh có nhau…
Trần Nhu ôm tỳ bà, nàng hát đến đây thì không tiếp tục hát nữa, nàng tin chàng đã hiểu ý mình.
Chàng sẽ thắng.
Ta chờ chàng trở về, rồi lại tiếp tục khúc tỳ bà này.
Trần Nhu nhìn nam nhân khoác trên mình quân trang đang nửa quỳ bên cạnh nàng, chàng cầm lấy bàn tay vừa mới gảy đàn tỳ bà của nàng, cúi đầu khẽ đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn tinh tế.
“Chờ ta trở về, ta sẽ xin cữu cữu ban hôn.”
Trần Nhu mỉm cười gật đầu.
Thích Nhung giơ tay rút bộ diêu châu thoa trên đầu nàng ra, mái tóc đen của nàng xoã xuống, Trần Nhu cúi đầu, đôi mắt đẹp cụp xuống, tóc dài đen nhánh rơi xuống trước ngực nàng, khi rũ mắt, lông mi cứ run run, sợi tóc khẽ đảo qua ngực như tuyết xốp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve cằm nàng.
“Còn chưa thành hôn, vì sao lại trang điểm như phụ nhân [*]?”
[*] Phụ nhân chỉ đàn bà đã có chồng.
Trần Nhu nhìn chàng với ánh mắt đong đầy ý nhị.
“… Chờ ta.”
“Nàng cài trâm, ta đội mũ.”
“Chờ sau khi chúng ta thành hôn, một lần nữa chải kiểu đầu phụ nhân vì ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.