Chương 4
Tùng Thử Tuý Ngư
18/09/2023
Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Thái Bạch lâu.
Nhạn Thư cúi đầu, chỉ dám liếc trộm qua khóe mắt một cái.
Không phải xe ngựa của phủ Võ An Hầu, lòng nàng ấy lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm, vòng tới vòng lui một vòng, cuối cùng cô nương nhà mình vẫn phải ngồi lên xe ngựa.
Chẳng thà lúc ra ngoài cứ ngồi xe ngựa trong phủ cho rồi, đỡ phải phát sinh nhiều chuyện trên đường.
Trần Nhu đứng trước xe ngựa, nàng nhìn quét qua một vòng, bốn phía không có xa phu, tất nhiên là càng không có ai mang một cái ghế lót chân cho nàng.
Thích Nhung như một tên đại sát tinh đứng bên cạnh nàng, Nhạn Thư không dám tiến lên đỡ.
Nàng ngửa đầu mắt to nhìn mắt nhỏ cùng với Thích Nhung một lát, nghĩ thầm, vẫn phải tự lực cánh sinh rồi.
May mà bây giờ nàng đang mặc nam trang, không cần để ý đến phong thái hay dáng điệu của tiểu thư thế gia.
Cho dù động tác lên xe ngựa trông hơi bất nhã một chút, thì cũng là do Thích Nhung chàng bắt ép mà ra đó thôi.
Trần Nhu đang do dự nên bắt chước theo mấy người đàn ông bình thường như thế nào, rất nhanh sau đó, nàng bắt đầu vén vạt áo uy phong lẫm liệt mà lên xe, chỉ tiếc là, nàng vừa nhấc chân lên thì đã có một bàn tay vắt ngang qua người nàng hòng cản nàng lại.
“Chẳng ra cái gì cả.”
Trần Nhu buông chân, một đôi mắt hạnh long lanh dữ dằn trợn lên với chàng.
Bấy giờ, Nhạn Thư sau lưng nàng như mới bừng tỉnh khỏi mộng: “A, cô nương, để em đỡ người.”
Nàng ấy còn chưa kịp tiến lên, mà Thích Nhung đã rút ra một chiếc khăn lụa ra – chẳng biết chàng lấy nó từ nơi nảo nơi nao, chàng cầm chiếc khăn tay màu lục nguyệt đã được mở ra, để nó trong tay mình.
Chàng đưa tay mình tới trước người nàng.
Trần Nhu mím môi dưới, cách một lớp khăn lụa, nàng đặt tay mình vào trong tay chàng.
Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn, nằm trong chiếc khăn nhạt màu trông càng trắng trong như ngọc, năm ngón tay nhẹ nhàng chụm lại, mu bàn tay trắng nõn và mềm mại hơi lộ ra động mạch màu xanh lá.
Nàng chỉ cảm thấy, dưới lòng bàn tay mình như có một luồng sức mạnh nào đó không cho phép nàng chối từ dắt nàng lên, cả cơ thể nhẹ nhàng đứng trên xe ngựa.
Trần Nhu ngồi vào thùng xe, Nhạn Thư ở đằng sau thì càng không cần phải thúc giục gì, nàng ấy nào dám để tiểu Hầu gia tới đỡ mình, thế là phải tự vịn vào vách xe ngựa rồi nhảy vào thùng xe như một con thỏ, xong hết thì ngồi xuống bên cạnh cô nương nhà mình.
Nhạn Thư đè lên ngực mình, mặt đối mặt mà nhìn Trần Nhu một cái.
Chủ tớ hai người họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thích Nhung là ngoại nam, chắc chắn sẽ không ngồi chung xe ngựa với hai người.
Cuối cùng cũng không cần phải ở chung một phòng nữa, có thể lén lút nói vài câu riêng tư.
“Người ngồi vững chưa ạ?”
Trần Nhu khẽ đáp.
Cách màn xe, nàng nhìn thấy bóng dáng mờ mờ cao cao của Thích Nhung, đang chờ người này xuống xe, ai ngờ, cái bóng màu đỏ thắm này lại ngồi thẳng lên xe ngựa luôn, chàng nắm lấy dây cương, giơ tay lên, không cần ai phải nói gì nhiều, con ngựa nghe lệnh mà cất bước lộc cộc đi về phía trước.
Xe ngựa được lái thẳng về phía trước.
Nhạn Thư nuốt nước miếng, nhịn không được bèn kéo ống tay áo của Trần Nhu, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Thất cô nương, tiểu Hầu gia đích thân đánh ngựa ạ?”
“Suỵt.” Trần Nhu làm động tác cấm nói, viết trong lòng bàn tay Nhạn Thư: “Huynh ấy nghe được đó.”
Nhạn Thư không hiểu gì hết, nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Trần Nhu một cái, cho dù tiểu Hầu gia nghe thấy được thì đã sao chứ?
Không sao hết, nhưng nàng cứ nhất quyết không muốn cho chàng nghe thấy đấy.
Trần Nhu cũng không biết rốt cuộc là mình đang bị sao nữa, giống như mơ một giấc mơ vậy, nàng nhận ra tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi mất rồi.
Thích Nhung trong mơ là Thích tiểu Hầu gia nàng quen thật ư?
Chàng có ý đó với nàng thật ư?
Gương mặt nàng bất giác nóng bừng lên, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa xe thổi vào, gió lạnh thổi vào mặt, khiến Trần Nhu nhận ra mặt mình đang dần nóng lên hầm hập.
Không chừng là nó còn đỏ lên nữa ấy chứ.
Trần Nhu không dám để Nhạn Thư phát hiện, nàng nghiêng đầu qua, ánh mắt né tránh mà nhìn về phía cửa sổ lưu ly của cái rương phía sau xe.
Xe ngựa này tuy nhỏ, không chứa được bao người, nhưng cách bày trí bên trong lại cực kỳ xa hoa, màn lụa tầng tầng lớp lớp, sau đó là cửa sổ lưu ly có ánh sáng xuyên qua, bốn góc thùng xe chạm trổ phức tạp, còn được khảm không ít dạ minh châu và đá quý.
Cuộc sống giàu sang cũng chỉ đến thế là cùng.
Thích tiểu Hầu gia thích những món đồ lấp lánh à?
Chàng không chỉ thích những thứ đồ lấp lánh, mà bỗng nhiên Trần Nhu còn phát hiện ra rằng, tên này khá là dễ dỗ dành, tuy hay thích nói móc nàng, nhưng chỉ cần nàng không đối đầu với chàng, chịu lấy lui làm tiến, dịu dàng nói hai ba câu hay ho, thì chàng sẽ không còn cách gì với nàng cả.
Nhìn thì dữ dằn, nhưng trên thực tế là không có gì phải sợ, không chừng chàng chỉ là con hổ giấy trước mặt nàng mà thôi.
Lần sau nàng sẽ lấy cách này để đối phó với chàng.
Đương lúc Trần Nhu âm thầm tính kế thì xe ngựa cũng đã dừng lại, thì ra bọn họ đã tới đài Phi Trì.
“Thất cô nương, chúng ta tới rồi.”
Trần Nhu vén rèm, nàng đứng trên càng xe, hiếm khi có được góc độ từ trên cao nhìn xuống vị tiểu bá vương thành Trường An nọ.
Chàng mặc một thân y phục đỏ thẫm, đúng là hừng hực như lửa, kiêu ngạo đến cùng cực.
Chưa đợi chàng ra tay trước, Trần Nhu đã rút một chiếc khăn tay màu đinh hương từ trong cổ tay áo của mình ra, nắm chặt trong lòng bàn tay phải, sau đó cho Thích Nhung một ánh mắt.
… Đỡ ta đi.
Thích Nhung thấy thế, ghét bỏ bật thốt lên: “Tiểu thư nhõng nhẽo.”
Trần Nhu khẽ “hừ” một tiếng.
Lần này nàng rất tự giác mà đặt tay mình lên tay Thích Nhung, nương theo lực tay của chàng mà xuống xe ngựa, khi hai chân đã đạp lên đất bằng, Trần Như như cá chậu chim lồng lẩn mất, chạy biến như bay.
Nhạn Thư học theo, nàng ấy đi sát ngay sau.
Cũng không thể xem hành vi của hai người họ là đột ngột, nơi này gần sân mã cầu, vừa xuống xe ngựa là đã có thể nghe thấy vô vàn thanh âm la hét ủng hộ cách đó không xa, do hôm nay người ta nghe nói có hoàng tử, Vương gia tới đánh mã cầu, vậy nên có khá nhiều dân chúng thích mã cầu cũng ào ào đến xem.
Trong đó có không ít cô nương, tiểu thư mặc y phục người Hồ hoặc nam sam.
Thích Nhung nhìn bóng dáng đã đi xa của nàng, vừa thấy thú vị vừa thấy buồn cười.
Khi trước còn cố tình học cách bước của nam nhân trước mặt chàng, mà bây giờ nàng lại bước đi chậm rãi, như đã “nhặt” về ngọc bước uyển chuyển nhẹ nhàng của mình.
Hiện nguyên hình rồi kia kìa.
Khóe miệng Thích Nhung cong lên mà nhìn về phía trước, đương lúc muốn đi lên, lại nhận ra tay mình vẫn còn đang nắm giữ một thứ.
Chàng cúi đầu nhìn thì trông thấy cái thứ có màu đinh hương vô cùng thùy mị kia.
Trên khăn thêu hoa đinh hương có một chữ “Nhu” nho nhỏ được chủ nhân dùng kỹ xảo tinh vi lén giấu giữa những đóa hoa.
Khuê danh của tiểu thư thế gia không được nói cho người ngoài biết, mặc dù bây giờ dân phong cởi mở, nhưng một chiếc khăn tay thêu tên vẫn là một chuyện hết sức riêng tư.
Lòng bàn tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve thể tự nho nhỏ, giữa cánh mũi như thoảng qua mùi hoa mai thanh lạnh, bấy giờ, cả người chàng cũng ngẩn ra.
Nhưng chỉ kéo dài trong giây lát, Thích Nhung lấy lại tinh thần thì sắc mặt tối sầm, chỉ cảm thấy tức giận không thôi.
Tiểu cô nương này đúng thật là, thứ gì cũng dám để quên hết nhỉ.
Hôm nay để quên trong tay chàng, không biết ngày mai sẽ ném cho ai nữa đây.
Xung quanh sân mã cầu rộng lớn có cả đống người vây quanh, chỉ cần nhìn cảnh tượng thanh âm người người huyên náo như thế này thôi, là đã có thể thấy được sự yêu thích của người dân thành Trường An với mã cầu lớn đến nhường nào.
Bên ngoài đài Phi Trì có không ít xe ngựa đỗ lại, cũng không biết là phe nào đã vào bóng, đám người đột ngột phát ra mấy tiếng tung hô ủng hộ.
Những con ngựa không thể lên sân trong chuồng đang lười biếng ở kia mà ăn cỏ, nghe thấy tiếng động đó, chúng cũng chỉ vung vẩy cái đuôi rồi lại thôi.
Trần Nhu dẫn Nhạn Thư trà trộn vào đám người xem bóng, bởi vì vừa nãy chạy chậm vào đây nên bây giờ, cả nàng và Nhạn Thư đều đỏ bừng mặt lên, thở hổn hà hổn hển.
Nàng giơ tay lên, dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp lên khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Đám người trái phải ngay cạnh Trần Nhu đều đang chú ý hết mức vào tình hình trong sân mã cầu, vẻ mặt kích động, không có ánh nhìn khác thường nào đặt trên người nàng cả.
Nhạn Thư thì đang vừa hưng phấn vừa cẩn thận nhìn tình hình trong sân, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Trần Nhu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhớ tới chuyện cái khăn hồi nãy, nàng cảm thấy xấu hổ khôn cùng.
Sao nàng lại dám làm ra cái chuyện to gan lớn mật như thế vậy chứ?
May mà Nhạn Thư không nhận ra điều gì.
Thích Nhung… Chàng sẽ có phản ứng gì nhỉ?
“Cô nương, người mau nhìn kìa, Đại công tử ở đó đó!” Phát hiện ra bóng dáng của Trần Trưng, Nhạn Thư hưng phấn kêu lên.
Trần Nhu nương theo hướng chỉ của nàng ấy mà nhìn qua, huynh trưởng Trần Trưng của nàng đang cưỡi trên tuấn mã, huynh ấy mặc y phục đánh bóng màu chàm, trên đầu quấn khăn trùm cùng màu, chạy băng băng liên tục đánh trúng bóng, khiến cả sân reo hò không ngớt.
Lúc quay đầu ngước mắt nhìn, dung nhan anh tuấn đó vẫn hệt như năm nào.
Nàng chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, có một nỗi bi thương to lớn hoà cùng với sự vui sướng không nguôi mà tràn ngập trong cơ thể nàng.
Loại cảm xúc buồn vui lẫn lộn này khiến nàng mất hồn trong một thoáng.
Rõ là hôm qua mới vừa gặp nhau.
Mà sao bỗng dưng nàng lại nhớ rõ ràng rằng ca ca đã chết cơ chứ?
Chết vào lúc nàng hai mươi ba.
Huynh ấy là thống lĩnh cấm quân, chết trong lần chính biến [*], huynh ấy chết rồi, sau đó Thích Nhung cũng gấp rút trở về, nhưng tất cả mọi thứ đều đã muộn màng mất rồi.
[*] Nôm na biến động trong chiều chính, đảo chính.
Không lâu sau khi ca ca nàng tạ thế, phụ thân đau lòng hết sức, sau đó cũng rời xa nhân thế này.
Trong thành Trường An, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi trơ trọi.
“Cô nương, người mau nhìn xem, Ngũ hoàng tử đang ở đó kìa!” Nhạn Thư quay đầu, lại trông thấy đôi mắt đỏ bừng của Trần Nhu.
“Cô nương, người bị sao vậy ạ?”
Trần Nhu lắc đầu, nàng kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, dùng giọng điệu bình thản mà nói: “Vừa nãy chạy tới bị gió thổi nên mắt không mở ra được, ta mới giơ tay lên dụi nhẹ hai cái thôi mà đã thành ra như thế này.”
“Chúng ta xem bóng tiếp đi.” Trần Nhu quay đầu truy tìm bóng hình của Trần Trưng, mắt không thèm chớp lấy một cái mà chỉ nhìn huynh ấy.
“Cô nương, nếu người không thoải mái thì em đi gọi đại phu tới nhé.”
“Không sao đâu.”
Ngũ hoàng tử Lý Hãn, mặc đồ giống với Trần Trưng, bọn họ cùng thuộc một đội, kỹ thuật chơi bóng của hai người họ cao siêu, đội còn lại gần như đã bị đè xuống mà tẩm quất.
Nhìn thấy Lý Hãn, lòng Trần Nhu không hề nổi lên chút gợn sóng nào, không yêu cũng không hận, là một người đã chết rất nhiều năm.
Hình như trong mơ nàng đã gả cho y, nhưng từ lâu nàng đã thấy rõ được sự thực dụng đến đáng ghét, thực dụng đến không biết xấu hổ của y.
Bây giờ y lấy lòng nàng, một lòng si mê theo đuổi nàng, chỉ đơn giản vì nàng là đích nữ Trần gia.
Mẫu hậu…
Lại nhớ đến hài tử kia, Trần Nhu chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng vô tận, vì vậy cũng ghét lây sang cho Lý Hãn trước mắt mình.
Y lấy nàng, chỉ vì sau lưng nàng là gia tộc Trần thị và Thôi gia.
Cũng bởi vì thế, vì là nữ nhi Trần gia, nên nàng không thể sinh hạ hoàng tử.
Nàng sẽ không nuôi hài tử của kẻ khác nữa.
Nàng phải có một hài nhi do chính nàng hạ sinh.
“Tạ Cần ngã ngựa bị thương, cuối cùng cũng phải đổi người rồi.”
“Chẳng phải ngươi nói là đã tìm một cao thủ đánh bóng từ Tây Vực tới à, kết quả thì sao, sao lại bị đánh tới nỗi đó luôn rồi?”
“Hôm nay Trần Trưng và Ngũ hoàng tử đánh dữ quá.”
“Bởi vậy nên chúng ta mới bị đánh cho tan tác tơi tả.”
Phe đỏ có một người rời sân, mấy người khác đang tụ lại với nhau để bàn bạc chuyện đổi người.
Trận mã cầu hôm nay là trận mà nhi tử nhà Chu thị lang Chu Giác cùng Trần Trưng định ra, hai người còn cược tiền thưởng vào đó…
Cha ruột của Chu Giác sưu tầm Nhạc Hoa Thất Tuấn Đồ [*] bản gốc.
[*] Thất Tuấn Đồ là bức vẽ 7 con ngựa, giống tranh mã đáo thành công.
Trần Trưng mới kiếm được một cái bình lưu ly bảy màu.
Chu Giác cược vật phẩm quý mà cha già nhà mình cất giấu, chỉ vì muốn hạ uy phong của Trần Trưng một lần cho bõ, ai ngờ, cái kẻ được gọi là “cao thủ Tây Vực” kia lại là thứ hàng giả mạo, hại hắn lật thuyền trong mương [*].
[*] Chỉ những việc xảy ra thất bại ở nơi người đó chắc chắn nhất.
Chu Giác gấp gáp đến nỗi sứt đầu mẻ trán, thua là tiêu tùng ngay, cha hắn sẽ đuổi hắn ra ngoài đường mất.
“Sắp thua rồi à? Nhớ là có tiền thưởng đấy.” Trần Trưng cười cười đi lướt qua Chu Giác.
Chu Giác vội vã nói: “Hay là chúng ta đổi tiền cược đi, ngươi biết đấy, nếu ta dám để thua mất đồ quý của lão cha ta, thì ngay cả nhà ta mà ta cũng sẽ không về được luôn đấy.”
“Ngươi vẫn còn cơ hội thắng mà.” Trần Trưng khẽ cười, ngón tay phải chỉ về chàng thiếu niên áo đỏ cách đó không xa.
“Nếu ngươi có thể gọi người đó vào trận, ngươi sẽ thắng.”
“Thích…” Nhìn thấy người đó, Chu Giác giật bắn mình, tuy đang chứa một bụng đầy câu hỏi, nhưng giờ đây hắn cũng chỉ đành nhào qua như nhìn thấy đại cứu tinh.
“Tiểu Hầu gia, gấp lắm rồi, cứu trận này đi mà!”
“Chỉ cần ngươi giúp ta thắng thôi, bình lưu ly bảy màu, bảng chữ mẫu quách hào, hay là gốc vân mai kia của ta sẽ là của ngươi hết luôn.”
Chu Giác hoảng đến nỗi không thể chọn lọc câu từ, bây giờ hắn thua gì cũng được, nhưng không thể để thua bức Thất Tuấn Đồ của cha già nhà hắn.
Nhìn thấy sắc mặt Thích Nhung không tốt cho lắm, Chu Giác cứ sợ chàng không đồng ý, nên cố gắng đưa ra nhiều thứ hơn.
Lại không ngờ là Thích Nhung chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi chàng đáp.
“Được.”
Chu Giác: “????”
Ban đầu hắn cứ tưởng Trần Trưng và Thích Nhung kết thành hội để đánh lừa hắn, chờ việc đến thì lại tiếp tục mặc cả, ra sức khiến hắn chảy nhiều nhiều máu một lần…
Nhưng không ngờ là Thích Nhung lại đồng ý, còn đồng ý một cách vô cùng đơn giản như vậy nữa.
Chẳng lẽ trong này có trá?
[*] Trá: lừa dối, cạm bẫy.
“Tiểu Hầu gia, ngươi mau dốc sức đè bọn họ ra mà đánh đi, giúp ta hòa một ván đi nhé!”
“Con tuấn mã Tây Vực mấy hôm trước ta có được cũng sẽ tặng cho ngươi nốt!”
Thích Nhung không đáp lại, xoay người đi thay y phục.
Phe đỏ đổi người ra trận, sau khi nhận ra người mới ra trận, đám người vây xem lại vang lên vô vàn thanh âm hò reo náo nhiệt.
“Thích tiểu Hầu gia á? Vậy thì có trò hay để xem rồi.”
Trần Nhu sửng sốt một chút.
Chẳng phải Thích Nhung đã đánh cược với nàng, nói là tháng này sẽ không đánh mã cầu hay sao?
… Chẳng lẽ là vì lời nàng từng nói?
“Cô nương, người mau nhìn đi, là Thích tiểu Hầu gia kìa!”
Trần Nhu rơi vào trầm tư, Thích Nhung có vẻ ngoài cao lớn khôi ngô, tính cách kiêu ngạo khó thuần, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người, cho dù chàng mặc cùng kiểu trang phục với người bên cạnh thì cũng là “hạc trong bầy gà” [*], phong thái nổi bật vô song.
[*] Hạc trong bầy gà dùng để chỉ những kẻ nổi bật hơn hẳn so với đám đông.
Vào lúc chàng còn chưa ra trận, nàng đã nhận ra tấm lưng kia là chàng, không những thế, nàng còn nhận ra con ngựa kia.
Con ngựa ô mà chàng cưỡi, cũng chính là con ngựa lúc nãy mới kéo xe cho mình xong.
Trần Nhu: “…”
Bá tánh vây xem có không ít người nắm bắt thông tin nhanh nhạy, họ mau chóng nói về “lai lịch” của con ngựa ô này.
“Đây là một con ngựa dữ!”
“Chủ nhân đời trước đã bị nó quăng một phát đến nỗi suýt chút nữa ngã gãy chân, bây giờ lại rơi vào tay tiểu Hầu gia rồi, tiểu Hầu gia chính là một cao thủ thuần hóa ngựa đó.”
“Con ngựa này ngang bướng dữ lắm.”
…
Con ngựa bọn họ nói là con ngựa này ấy hả?
Trần Nhu chỉ cảm thấy mơ hồ mà thôi.
Hồi nãy “con ngựa dữ” này còn thành thành thật thật kéo xe cơ mà.
Mà bây giờ nó lại uy phong lẫm liệt xuất hiện trong sân đấu mã cầu.
Ngựa ô đã không còn mang dáng vẻ ngoan hiền khi kéo xe vừa nãy nữa, bây giờ nó cực kỳ kiêu ngạo, cố tình khiêu khích mấy con ngựa khác, dáng vẻ ngỗ ngược khó thuần.
“Thích tiểu Hầu gia chọn con ngựa như vậy á, không biết kết cục sẽ như thế nào nữa đây.”
“Cho dù là tiểu Hầu gia đã ra sân thì kết cục của hôm nay cũng khó lòng mà lật ngược lại được.”
Trần Nhu ít khi được xem một trận đánh mã cầu, chỉ hiểu sơ sơ quy tắc, thật lòng mà nói, trong lòng nàng đang cảm thấy, mấy người cưỡi ngựa chạy đuổi theo một trái bóng chẳng có gì vui hết.
Vừa rồi nhìn cả một lúc lâu vậy mà nàng cũng không nhìn ra được gì, chỉ biết đội đỏ đang thua rất đậm.
Quả thật, kiểu thi đấu áp đảo thế này không có gì đáng để xem cả.
Bây giờ đổi sang cho Thích Nhung lên sân, bao lâu nay Trần Nhu đã nghe người ta nói về kỹ thuật chơi mã cầu có một không hai của chàng ở thành Trường An, nhưng nàng cũng không nghĩ Thích Nhung sẽ thắng nổi.
Dù sao thì, có phải là chỉ có mỗi mình chàng thi đấu đâu, còn có những người khác nữa mà.
Lại không ngờ rằng, Thích Nhung vừa ra sân không lâu mà tình hình thi đấu của trận mã cầu này đã xảy ra biến chuyển cực lớn, bấy giờ Chu Giác đã lấy lại được sự tự tin, vì hôm nay hắn vẫn có thể về nhà rồi.
Thích Nhung bình tĩnh chỉ huy hai câu, tay chàng nắm lấy dây cương, dưới chân mang giày ủng, tuấn mã hí dài một hơi, động tác trong tay nhanh như tia chớp, liên tục đập tan khung thành đối thủ.
Trần Trưng hít vào một hơi: “Tiểu Hầu gia, hôm nay ngươi xuống tay hơi tàn nhẫn đó nhé.”
“Chúng ta là huynh đệ tốt, phải chăm sóc đặc biệt một chút chứ.”
Thích Nhung không đáp lời, nhưng lại dành sự chăm sóc đặc biệt cho đôi huynh đệ “Trần Trưng” “Lý Hãn” cùng chung cảnh ngộ này.
Khiến bọn họ thua trận thỏa thích, thua khó coi một chút.
“Lại vào!”
Nhạn Thư bụm mặt lại, sao Đại công tử và Ngũ hoàng tử lại phạm sai lầm liền liền như thế vậy chứ, nàng ấy nhìn chằm chằm vào quả bóng kia, trong lòng lại sốt ruột hơn bất cứ ai.
Hôm nay nàng ấy ra ngoài cùng Thất cô nương để tới đây xem Đại công tử và Ngũ hoàng tử đại sát tứ phương trên sân bóng.
Kết quả là lại bị tiểu Hầu gia kia chiếm hết mọi sự nổi bật.
Tức chết người Trần gia bọn họ rồi!
“Cô nương, người đừng lo, chắc chắn Đại công tử nhà ta có thể thắng!” Nhạn Thư sợ Trần Nhu bất ngờ, vội lên tiếng an ủi nàng.
Bây giờ Trần Nhu đang trầm mê trong cuộc chiến, ngược lại là nàng không hề nghe thấy lời nói này của Nhạn Thư, hai đội nhân mã ngươi tới ta đi, tuấn mã chạy băng băng như gió, những khoảnh khắc càng mạo hiểm, càng thay đổi nhanh đến chóng mặt, thì lại càng khiến người ta thót tim, càng khiến cho người ta thấy bất ổn theo.
Coi như là nàng đã hiểu vì sao lại có nhiều người trong thành Trường An thích đánh mã cầu rồi.
Thật ra Trần Nhu không để ý đến thắng thua của hai phe cho lắm.
Một phe là Thích Nhung, một phe là huynh trưởng nhà mình, dù ai thắng thì nàng cũng đều thấy vui.
Nhưng vì có lòng riêng, nàng mong đợi Thích Nhung có thể thắng nhiều hơn.
Cũng không vì điều gì khác, nàng chỉ thích nhìn tiểu bá vương này đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mà bao vây chặn đường người khác.
Trần Nhu thầm phỉ nhổ bản thân.
Ngươi làm thế có khác gì phản bội huynh trưởng của ngươi đâu.
Đáng lý ra nên mong huynh trưởng đánh chàng đến tan tác thảm bại mới đúng.
Kết cục không phải do trời định, mà là do người định.
Đội đỏ thắng.
Đội Chu Giác chuyển bại thành thắng.
“Bảo vệ được rồi! Hôm nay ta bảo vệ được mông của ta rồi!”
Cả sân bóng đều có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.
“Mất mặt, mất mặt quá, chúng ta cách hắn xa một chút đi giời ạ!” Những người thuộc phe đỏ nhao nhao lùi về sau.
“Bảo vệ được mông, còn mặt thì không đâu nhé.”
“Hôm nay cũng nhờ hết vào Thích tiểu Hầu gia đó!”
Chu Giác rất vui, còn không quên cảm ơn Thích Nhung: “Mấy món đồ mà hôm nay ta đã đồng ý, lát nữa sẽ đưa tới phủ cho ngươi.”
Trong lòng hắn cảm kích Trần Trưng không thôi, lúc đầu là do hắn cố ý khiêu khích nên mới có trận cá cược hôm nay, cũng là Trần Trưng không muốn làm hắn khó xử trước mặt mọi người, cố ý cho hắn một bậc thang, cho hắn một con đường tươi sáng khác.
Tuy trận cá cược này hắn thắng, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện nhận thua, lòng cũng nảy sinh sự bái phục Trần Trưng.
“Trần Trưng, nếu sau này có chuyện gì thì ngươi cứ việc sai bảo, ta thiếu ngươi một ân tình.”
Trần Trưng hơi mỉm cười, nói mấy câu với hắn, xong xuôi rồi cũng không thèm thay y phục mà đi tìm muội muội mình trong đám người.
Huynh ấy đã phát hiện ra Trần Nhu và Nhạn Thư đang đứng xem từ nãy tới giờ rồi.
“Tiểu Thất.”
“Ca ca.” Trần Nhu vui mừng đi lên.
Trần Trưng nhìn muội muội ruột thịt nhà mình, thấy nàng mặc một bộ y phục nam tử, mang vẻ ngoài thiếu niên lang tuấn nhã thì không nhịn được mà gật đầu liên tục, dịu dàng nở nụ cười.
“Ca ca, muội vừa nghe người ta nói huynh đánh cược thua người ta hả, mà cũng không sao đâu, chắc chắn lần sau huynh sẽ thắng.”
“Ai nói huynh đánh cược thua?”
“Ơ?” Trần Nhu ngẩn người, mấy người kia còn đang bàn tán về tiền cược mà Trần gia Tứ lang thua cược công tử nhà Chu thị lang mà.
Trần Trưng mỉm cười: “Thua một cái, thắng một cái, không lỗ.”
“Vừa rồi muội thấy kết quả của tiểu Hầu gia không?”
Trần Nhu cũng nhớ tới một chuyện ngay: “Chẳng lẽ là ca ca đã đánh cược với tiểu Hầu gia rồi ạ?”
“Đúng vậy.” Trần Trưng chắp tay sau lưng, ngửa đầu cười lớn: “Vẫn là muội tử của huynh thông minh.”
“Huynh cược một ván với Thích Nhung, cược với hắn là trong một tháng này, hắn sẽ không đánh mã cầu, giờ hắn thua rồi.”
“Không biết cái tên Chu Giác này đắp vào bao nhiêu thứ mới khiến Thích Nhung cam tâm tình nguyện bại dưới tay huynh.”
Trần Nhu: “…”
Thì ra trận cá cược này là do Thích Nhung và ca ca nàng lập ra.
Trần Nhu nhớ lại những lời mình nói ở Thái Bạch lâu.
… Không biết Thích Nhung có cảm thấy hôm nay anh em bọn họ chung tay lừa chàng hay không.
——————
Chú thích bằng hình ảnh:
[*] Màu lục nguyệt
Nhạn Thư cúi đầu, chỉ dám liếc trộm qua khóe mắt một cái.
Không phải xe ngựa của phủ Võ An Hầu, lòng nàng ấy lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nghĩ thầm, vòng tới vòng lui một vòng, cuối cùng cô nương nhà mình vẫn phải ngồi lên xe ngựa.
Chẳng thà lúc ra ngoài cứ ngồi xe ngựa trong phủ cho rồi, đỡ phải phát sinh nhiều chuyện trên đường.
Trần Nhu đứng trước xe ngựa, nàng nhìn quét qua một vòng, bốn phía không có xa phu, tất nhiên là càng không có ai mang một cái ghế lót chân cho nàng.
Thích Nhung như một tên đại sát tinh đứng bên cạnh nàng, Nhạn Thư không dám tiến lên đỡ.
Nàng ngửa đầu mắt to nhìn mắt nhỏ cùng với Thích Nhung một lát, nghĩ thầm, vẫn phải tự lực cánh sinh rồi.
May mà bây giờ nàng đang mặc nam trang, không cần để ý đến phong thái hay dáng điệu của tiểu thư thế gia.
Cho dù động tác lên xe ngựa trông hơi bất nhã một chút, thì cũng là do Thích Nhung chàng bắt ép mà ra đó thôi.
Trần Nhu đang do dự nên bắt chước theo mấy người đàn ông bình thường như thế nào, rất nhanh sau đó, nàng bắt đầu vén vạt áo uy phong lẫm liệt mà lên xe, chỉ tiếc là, nàng vừa nhấc chân lên thì đã có một bàn tay vắt ngang qua người nàng hòng cản nàng lại.
“Chẳng ra cái gì cả.”
Trần Nhu buông chân, một đôi mắt hạnh long lanh dữ dằn trợn lên với chàng.
Bấy giờ, Nhạn Thư sau lưng nàng như mới bừng tỉnh khỏi mộng: “A, cô nương, để em đỡ người.”
Nàng ấy còn chưa kịp tiến lên, mà Thích Nhung đã rút ra một chiếc khăn lụa ra – chẳng biết chàng lấy nó từ nơi nảo nơi nao, chàng cầm chiếc khăn tay màu lục nguyệt đã được mở ra, để nó trong tay mình.
Chàng đưa tay mình tới trước người nàng.
Trần Nhu mím môi dưới, cách một lớp khăn lụa, nàng đặt tay mình vào trong tay chàng.
Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn, nằm trong chiếc khăn nhạt màu trông càng trắng trong như ngọc, năm ngón tay nhẹ nhàng chụm lại, mu bàn tay trắng nõn và mềm mại hơi lộ ra động mạch màu xanh lá.
Nàng chỉ cảm thấy, dưới lòng bàn tay mình như có một luồng sức mạnh nào đó không cho phép nàng chối từ dắt nàng lên, cả cơ thể nhẹ nhàng đứng trên xe ngựa.
Trần Nhu ngồi vào thùng xe, Nhạn Thư ở đằng sau thì càng không cần phải thúc giục gì, nàng ấy nào dám để tiểu Hầu gia tới đỡ mình, thế là phải tự vịn vào vách xe ngựa rồi nhảy vào thùng xe như một con thỏ, xong hết thì ngồi xuống bên cạnh cô nương nhà mình.
Nhạn Thư đè lên ngực mình, mặt đối mặt mà nhìn Trần Nhu một cái.
Chủ tớ hai người họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thích Nhung là ngoại nam, chắc chắn sẽ không ngồi chung xe ngựa với hai người.
Cuối cùng cũng không cần phải ở chung một phòng nữa, có thể lén lút nói vài câu riêng tư.
“Người ngồi vững chưa ạ?”
Trần Nhu khẽ đáp.
Cách màn xe, nàng nhìn thấy bóng dáng mờ mờ cao cao của Thích Nhung, đang chờ người này xuống xe, ai ngờ, cái bóng màu đỏ thắm này lại ngồi thẳng lên xe ngựa luôn, chàng nắm lấy dây cương, giơ tay lên, không cần ai phải nói gì nhiều, con ngựa nghe lệnh mà cất bước lộc cộc đi về phía trước.
Xe ngựa được lái thẳng về phía trước.
Nhạn Thư nuốt nước miếng, nhịn không được bèn kéo ống tay áo của Trần Nhu, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Thất cô nương, tiểu Hầu gia đích thân đánh ngựa ạ?”
“Suỵt.” Trần Nhu làm động tác cấm nói, viết trong lòng bàn tay Nhạn Thư: “Huynh ấy nghe được đó.”
Nhạn Thư không hiểu gì hết, nghi hoặc mà liếc mắt nhìn Trần Nhu một cái, cho dù tiểu Hầu gia nghe thấy được thì đã sao chứ?
Không sao hết, nhưng nàng cứ nhất quyết không muốn cho chàng nghe thấy đấy.
Trần Nhu cũng không biết rốt cuộc là mình đang bị sao nữa, giống như mơ một giấc mơ vậy, nàng nhận ra tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi mất rồi.
Thích Nhung trong mơ là Thích tiểu Hầu gia nàng quen thật ư?
Chàng có ý đó với nàng thật ư?
Gương mặt nàng bất giác nóng bừng lên, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa xe thổi vào, gió lạnh thổi vào mặt, khiến Trần Nhu nhận ra mặt mình đang dần nóng lên hầm hập.
Không chừng là nó còn đỏ lên nữa ấy chứ.
Trần Nhu không dám để Nhạn Thư phát hiện, nàng nghiêng đầu qua, ánh mắt né tránh mà nhìn về phía cửa sổ lưu ly của cái rương phía sau xe.
Xe ngựa này tuy nhỏ, không chứa được bao người, nhưng cách bày trí bên trong lại cực kỳ xa hoa, màn lụa tầng tầng lớp lớp, sau đó là cửa sổ lưu ly có ánh sáng xuyên qua, bốn góc thùng xe chạm trổ phức tạp, còn được khảm không ít dạ minh châu và đá quý.
Cuộc sống giàu sang cũng chỉ đến thế là cùng.
Thích tiểu Hầu gia thích những món đồ lấp lánh à?
Chàng không chỉ thích những thứ đồ lấp lánh, mà bỗng nhiên Trần Nhu còn phát hiện ra rằng, tên này khá là dễ dỗ dành, tuy hay thích nói móc nàng, nhưng chỉ cần nàng không đối đầu với chàng, chịu lấy lui làm tiến, dịu dàng nói hai ba câu hay ho, thì chàng sẽ không còn cách gì với nàng cả.
Nhìn thì dữ dằn, nhưng trên thực tế là không có gì phải sợ, không chừng chàng chỉ là con hổ giấy trước mặt nàng mà thôi.
Lần sau nàng sẽ lấy cách này để đối phó với chàng.
Đương lúc Trần Nhu âm thầm tính kế thì xe ngựa cũng đã dừng lại, thì ra bọn họ đã tới đài Phi Trì.
“Thất cô nương, chúng ta tới rồi.”
Trần Nhu vén rèm, nàng đứng trên càng xe, hiếm khi có được góc độ từ trên cao nhìn xuống vị tiểu bá vương thành Trường An nọ.
Chàng mặc một thân y phục đỏ thẫm, đúng là hừng hực như lửa, kiêu ngạo đến cùng cực.
Chưa đợi chàng ra tay trước, Trần Nhu đã rút một chiếc khăn tay màu đinh hương từ trong cổ tay áo của mình ra, nắm chặt trong lòng bàn tay phải, sau đó cho Thích Nhung một ánh mắt.
… Đỡ ta đi.
Thích Nhung thấy thế, ghét bỏ bật thốt lên: “Tiểu thư nhõng nhẽo.”
Trần Nhu khẽ “hừ” một tiếng.
Lần này nàng rất tự giác mà đặt tay mình lên tay Thích Nhung, nương theo lực tay của chàng mà xuống xe ngựa, khi hai chân đã đạp lên đất bằng, Trần Như như cá chậu chim lồng lẩn mất, chạy biến như bay.
Nhạn Thư học theo, nàng ấy đi sát ngay sau.
Cũng không thể xem hành vi của hai người họ là đột ngột, nơi này gần sân mã cầu, vừa xuống xe ngựa là đã có thể nghe thấy vô vàn thanh âm la hét ủng hộ cách đó không xa, do hôm nay người ta nghe nói có hoàng tử, Vương gia tới đánh mã cầu, vậy nên có khá nhiều dân chúng thích mã cầu cũng ào ào đến xem.
Trong đó có không ít cô nương, tiểu thư mặc y phục người Hồ hoặc nam sam.
Thích Nhung nhìn bóng dáng đã đi xa của nàng, vừa thấy thú vị vừa thấy buồn cười.
Khi trước còn cố tình học cách bước của nam nhân trước mặt chàng, mà bây giờ nàng lại bước đi chậm rãi, như đã “nhặt” về ngọc bước uyển chuyển nhẹ nhàng của mình.
Hiện nguyên hình rồi kia kìa.
Khóe miệng Thích Nhung cong lên mà nhìn về phía trước, đương lúc muốn đi lên, lại nhận ra tay mình vẫn còn đang nắm giữ một thứ.
Chàng cúi đầu nhìn thì trông thấy cái thứ có màu đinh hương vô cùng thùy mị kia.
Trên khăn thêu hoa đinh hương có một chữ “Nhu” nho nhỏ được chủ nhân dùng kỹ xảo tinh vi lén giấu giữa những đóa hoa.
Khuê danh của tiểu thư thế gia không được nói cho người ngoài biết, mặc dù bây giờ dân phong cởi mở, nhưng một chiếc khăn tay thêu tên vẫn là một chuyện hết sức riêng tư.
Lòng bàn tay chàng nhẹ nhàng vuốt ve thể tự nho nhỏ, giữa cánh mũi như thoảng qua mùi hoa mai thanh lạnh, bấy giờ, cả người chàng cũng ngẩn ra.
Nhưng chỉ kéo dài trong giây lát, Thích Nhung lấy lại tinh thần thì sắc mặt tối sầm, chỉ cảm thấy tức giận không thôi.
Tiểu cô nương này đúng thật là, thứ gì cũng dám để quên hết nhỉ.
Hôm nay để quên trong tay chàng, không biết ngày mai sẽ ném cho ai nữa đây.
Xung quanh sân mã cầu rộng lớn có cả đống người vây quanh, chỉ cần nhìn cảnh tượng thanh âm người người huyên náo như thế này thôi, là đã có thể thấy được sự yêu thích của người dân thành Trường An với mã cầu lớn đến nhường nào.
Bên ngoài đài Phi Trì có không ít xe ngựa đỗ lại, cũng không biết là phe nào đã vào bóng, đám người đột ngột phát ra mấy tiếng tung hô ủng hộ.
Những con ngựa không thể lên sân trong chuồng đang lười biếng ở kia mà ăn cỏ, nghe thấy tiếng động đó, chúng cũng chỉ vung vẩy cái đuôi rồi lại thôi.
Trần Nhu dẫn Nhạn Thư trà trộn vào đám người xem bóng, bởi vì vừa nãy chạy chậm vào đây nên bây giờ, cả nàng và Nhạn Thư đều đỏ bừng mặt lên, thở hổn hà hổn hển.
Nàng giơ tay lên, dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp lên khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Đám người trái phải ngay cạnh Trần Nhu đều đang chú ý hết mức vào tình hình trong sân mã cầu, vẻ mặt kích động, không có ánh nhìn khác thường nào đặt trên người nàng cả.
Nhạn Thư thì đang vừa hưng phấn vừa cẩn thận nhìn tình hình trong sân, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Trần Nhu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhớ tới chuyện cái khăn hồi nãy, nàng cảm thấy xấu hổ khôn cùng.
Sao nàng lại dám làm ra cái chuyện to gan lớn mật như thế vậy chứ?
May mà Nhạn Thư không nhận ra điều gì.
Thích Nhung… Chàng sẽ có phản ứng gì nhỉ?
“Cô nương, người mau nhìn kìa, Đại công tử ở đó đó!” Phát hiện ra bóng dáng của Trần Trưng, Nhạn Thư hưng phấn kêu lên.
Trần Nhu nương theo hướng chỉ của nàng ấy mà nhìn qua, huynh trưởng Trần Trưng của nàng đang cưỡi trên tuấn mã, huynh ấy mặc y phục đánh bóng màu chàm, trên đầu quấn khăn trùm cùng màu, chạy băng băng liên tục đánh trúng bóng, khiến cả sân reo hò không ngớt.
Lúc quay đầu ngước mắt nhìn, dung nhan anh tuấn đó vẫn hệt như năm nào.
Nàng chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, có một nỗi bi thương to lớn hoà cùng với sự vui sướng không nguôi mà tràn ngập trong cơ thể nàng.
Loại cảm xúc buồn vui lẫn lộn này khiến nàng mất hồn trong một thoáng.
Rõ là hôm qua mới vừa gặp nhau.
Mà sao bỗng dưng nàng lại nhớ rõ ràng rằng ca ca đã chết cơ chứ?
Chết vào lúc nàng hai mươi ba.
Huynh ấy là thống lĩnh cấm quân, chết trong lần chính biến [*], huynh ấy chết rồi, sau đó Thích Nhung cũng gấp rút trở về, nhưng tất cả mọi thứ đều đã muộn màng mất rồi.
[*] Nôm na biến động trong chiều chính, đảo chính.
Không lâu sau khi ca ca nàng tạ thế, phụ thân đau lòng hết sức, sau đó cũng rời xa nhân thế này.
Trong thành Trường An, chỉ còn lại một mình nàng lẻ loi trơ trọi.
“Cô nương, người mau nhìn xem, Ngũ hoàng tử đang ở đó kìa!” Nhạn Thư quay đầu, lại trông thấy đôi mắt đỏ bừng của Trần Nhu.
“Cô nương, người bị sao vậy ạ?”
Trần Nhu lắc đầu, nàng kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, dùng giọng điệu bình thản mà nói: “Vừa nãy chạy tới bị gió thổi nên mắt không mở ra được, ta mới giơ tay lên dụi nhẹ hai cái thôi mà đã thành ra như thế này.”
“Chúng ta xem bóng tiếp đi.” Trần Nhu quay đầu truy tìm bóng hình của Trần Trưng, mắt không thèm chớp lấy một cái mà chỉ nhìn huynh ấy.
“Cô nương, nếu người không thoải mái thì em đi gọi đại phu tới nhé.”
“Không sao đâu.”
Ngũ hoàng tử Lý Hãn, mặc đồ giống với Trần Trưng, bọn họ cùng thuộc một đội, kỹ thuật chơi bóng của hai người họ cao siêu, đội còn lại gần như đã bị đè xuống mà tẩm quất.
Nhìn thấy Lý Hãn, lòng Trần Nhu không hề nổi lên chút gợn sóng nào, không yêu cũng không hận, là một người đã chết rất nhiều năm.
Hình như trong mơ nàng đã gả cho y, nhưng từ lâu nàng đã thấy rõ được sự thực dụng đến đáng ghét, thực dụng đến không biết xấu hổ của y.
Bây giờ y lấy lòng nàng, một lòng si mê theo đuổi nàng, chỉ đơn giản vì nàng là đích nữ Trần gia.
Mẫu hậu…
Lại nhớ đến hài tử kia, Trần Nhu chỉ cảm thấy chán ghét vô cùng vô tận, vì vậy cũng ghét lây sang cho Lý Hãn trước mắt mình.
Y lấy nàng, chỉ vì sau lưng nàng là gia tộc Trần thị và Thôi gia.
Cũng bởi vì thế, vì là nữ nhi Trần gia, nên nàng không thể sinh hạ hoàng tử.
Nàng sẽ không nuôi hài tử của kẻ khác nữa.
Nàng phải có một hài nhi do chính nàng hạ sinh.
“Tạ Cần ngã ngựa bị thương, cuối cùng cũng phải đổi người rồi.”
“Chẳng phải ngươi nói là đã tìm một cao thủ đánh bóng từ Tây Vực tới à, kết quả thì sao, sao lại bị đánh tới nỗi đó luôn rồi?”
“Hôm nay Trần Trưng và Ngũ hoàng tử đánh dữ quá.”
“Bởi vậy nên chúng ta mới bị đánh cho tan tác tơi tả.”
Phe đỏ có một người rời sân, mấy người khác đang tụ lại với nhau để bàn bạc chuyện đổi người.
Trận mã cầu hôm nay là trận mà nhi tử nhà Chu thị lang Chu Giác cùng Trần Trưng định ra, hai người còn cược tiền thưởng vào đó…
Cha ruột của Chu Giác sưu tầm Nhạc Hoa Thất Tuấn Đồ [*] bản gốc.
[*] Thất Tuấn Đồ là bức vẽ 7 con ngựa, giống tranh mã đáo thành công.
Trần Trưng mới kiếm được một cái bình lưu ly bảy màu.
Chu Giác cược vật phẩm quý mà cha già nhà mình cất giấu, chỉ vì muốn hạ uy phong của Trần Trưng một lần cho bõ, ai ngờ, cái kẻ được gọi là “cao thủ Tây Vực” kia lại là thứ hàng giả mạo, hại hắn lật thuyền trong mương [*].
[*] Chỉ những việc xảy ra thất bại ở nơi người đó chắc chắn nhất.
Chu Giác gấp gáp đến nỗi sứt đầu mẻ trán, thua là tiêu tùng ngay, cha hắn sẽ đuổi hắn ra ngoài đường mất.
“Sắp thua rồi à? Nhớ là có tiền thưởng đấy.” Trần Trưng cười cười đi lướt qua Chu Giác.
Chu Giác vội vã nói: “Hay là chúng ta đổi tiền cược đi, ngươi biết đấy, nếu ta dám để thua mất đồ quý của lão cha ta, thì ngay cả nhà ta mà ta cũng sẽ không về được luôn đấy.”
“Ngươi vẫn còn cơ hội thắng mà.” Trần Trưng khẽ cười, ngón tay phải chỉ về chàng thiếu niên áo đỏ cách đó không xa.
“Nếu ngươi có thể gọi người đó vào trận, ngươi sẽ thắng.”
“Thích…” Nhìn thấy người đó, Chu Giác giật bắn mình, tuy đang chứa một bụng đầy câu hỏi, nhưng giờ đây hắn cũng chỉ đành nhào qua như nhìn thấy đại cứu tinh.
“Tiểu Hầu gia, gấp lắm rồi, cứu trận này đi mà!”
“Chỉ cần ngươi giúp ta thắng thôi, bình lưu ly bảy màu, bảng chữ mẫu quách hào, hay là gốc vân mai kia của ta sẽ là của ngươi hết luôn.”
Chu Giác hoảng đến nỗi không thể chọn lọc câu từ, bây giờ hắn thua gì cũng được, nhưng không thể để thua bức Thất Tuấn Đồ của cha già nhà hắn.
Nhìn thấy sắc mặt Thích Nhung không tốt cho lắm, Chu Giác cứ sợ chàng không đồng ý, nên cố gắng đưa ra nhiều thứ hơn.
Lại không ngờ là Thích Nhung chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi chàng đáp.
“Được.”
Chu Giác: “????”
Ban đầu hắn cứ tưởng Trần Trưng và Thích Nhung kết thành hội để đánh lừa hắn, chờ việc đến thì lại tiếp tục mặc cả, ra sức khiến hắn chảy nhiều nhiều máu một lần…
Nhưng không ngờ là Thích Nhung lại đồng ý, còn đồng ý một cách vô cùng đơn giản như vậy nữa.
Chẳng lẽ trong này có trá?
[*] Trá: lừa dối, cạm bẫy.
“Tiểu Hầu gia, ngươi mau dốc sức đè bọn họ ra mà đánh đi, giúp ta hòa một ván đi nhé!”
“Con tuấn mã Tây Vực mấy hôm trước ta có được cũng sẽ tặng cho ngươi nốt!”
Thích Nhung không đáp lại, xoay người đi thay y phục.
Phe đỏ đổi người ra trận, sau khi nhận ra người mới ra trận, đám người vây xem lại vang lên vô vàn thanh âm hò reo náo nhiệt.
“Thích tiểu Hầu gia á? Vậy thì có trò hay để xem rồi.”
Trần Nhu sửng sốt một chút.
Chẳng phải Thích Nhung đã đánh cược với nàng, nói là tháng này sẽ không đánh mã cầu hay sao?
… Chẳng lẽ là vì lời nàng từng nói?
“Cô nương, người mau nhìn đi, là Thích tiểu Hầu gia kìa!”
Trần Nhu rơi vào trầm tư, Thích Nhung có vẻ ngoài cao lớn khôi ngô, tính cách kiêu ngạo khó thuần, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của mọi người, cho dù chàng mặc cùng kiểu trang phục với người bên cạnh thì cũng là “hạc trong bầy gà” [*], phong thái nổi bật vô song.
[*] Hạc trong bầy gà dùng để chỉ những kẻ nổi bật hơn hẳn so với đám đông.
Vào lúc chàng còn chưa ra trận, nàng đã nhận ra tấm lưng kia là chàng, không những thế, nàng còn nhận ra con ngựa kia.
Con ngựa ô mà chàng cưỡi, cũng chính là con ngựa lúc nãy mới kéo xe cho mình xong.
Trần Nhu: “…”
Bá tánh vây xem có không ít người nắm bắt thông tin nhanh nhạy, họ mau chóng nói về “lai lịch” của con ngựa ô này.
“Đây là một con ngựa dữ!”
“Chủ nhân đời trước đã bị nó quăng một phát đến nỗi suýt chút nữa ngã gãy chân, bây giờ lại rơi vào tay tiểu Hầu gia rồi, tiểu Hầu gia chính là một cao thủ thuần hóa ngựa đó.”
“Con ngựa này ngang bướng dữ lắm.”
…
Con ngựa bọn họ nói là con ngựa này ấy hả?
Trần Nhu chỉ cảm thấy mơ hồ mà thôi.
Hồi nãy “con ngựa dữ” này còn thành thành thật thật kéo xe cơ mà.
Mà bây giờ nó lại uy phong lẫm liệt xuất hiện trong sân đấu mã cầu.
Ngựa ô đã không còn mang dáng vẻ ngoan hiền khi kéo xe vừa nãy nữa, bây giờ nó cực kỳ kiêu ngạo, cố tình khiêu khích mấy con ngựa khác, dáng vẻ ngỗ ngược khó thuần.
“Thích tiểu Hầu gia chọn con ngựa như vậy á, không biết kết cục sẽ như thế nào nữa đây.”
“Cho dù là tiểu Hầu gia đã ra sân thì kết cục của hôm nay cũng khó lòng mà lật ngược lại được.”
Trần Nhu ít khi được xem một trận đánh mã cầu, chỉ hiểu sơ sơ quy tắc, thật lòng mà nói, trong lòng nàng đang cảm thấy, mấy người cưỡi ngựa chạy đuổi theo một trái bóng chẳng có gì vui hết.
Vừa rồi nhìn cả một lúc lâu vậy mà nàng cũng không nhìn ra được gì, chỉ biết đội đỏ đang thua rất đậm.
Quả thật, kiểu thi đấu áp đảo thế này không có gì đáng để xem cả.
Bây giờ đổi sang cho Thích Nhung lên sân, bao lâu nay Trần Nhu đã nghe người ta nói về kỹ thuật chơi mã cầu có một không hai của chàng ở thành Trường An, nhưng nàng cũng không nghĩ Thích Nhung sẽ thắng nổi.
Dù sao thì, có phải là chỉ có mỗi mình chàng thi đấu đâu, còn có những người khác nữa mà.
Lại không ngờ rằng, Thích Nhung vừa ra sân không lâu mà tình hình thi đấu của trận mã cầu này đã xảy ra biến chuyển cực lớn, bấy giờ Chu Giác đã lấy lại được sự tự tin, vì hôm nay hắn vẫn có thể về nhà rồi.
Thích Nhung bình tĩnh chỉ huy hai câu, tay chàng nắm lấy dây cương, dưới chân mang giày ủng, tuấn mã hí dài một hơi, động tác trong tay nhanh như tia chớp, liên tục đập tan khung thành đối thủ.
Trần Trưng hít vào một hơi: “Tiểu Hầu gia, hôm nay ngươi xuống tay hơi tàn nhẫn đó nhé.”
“Chúng ta là huynh đệ tốt, phải chăm sóc đặc biệt một chút chứ.”
Thích Nhung không đáp lời, nhưng lại dành sự chăm sóc đặc biệt cho đôi huynh đệ “Trần Trưng” “Lý Hãn” cùng chung cảnh ngộ này.
Khiến bọn họ thua trận thỏa thích, thua khó coi một chút.
“Lại vào!”
Nhạn Thư bụm mặt lại, sao Đại công tử và Ngũ hoàng tử lại phạm sai lầm liền liền như thế vậy chứ, nàng ấy nhìn chằm chằm vào quả bóng kia, trong lòng lại sốt ruột hơn bất cứ ai.
Hôm nay nàng ấy ra ngoài cùng Thất cô nương để tới đây xem Đại công tử và Ngũ hoàng tử đại sát tứ phương trên sân bóng.
Kết quả là lại bị tiểu Hầu gia kia chiếm hết mọi sự nổi bật.
Tức chết người Trần gia bọn họ rồi!
“Cô nương, người đừng lo, chắc chắn Đại công tử nhà ta có thể thắng!” Nhạn Thư sợ Trần Nhu bất ngờ, vội lên tiếng an ủi nàng.
Bây giờ Trần Nhu đang trầm mê trong cuộc chiến, ngược lại là nàng không hề nghe thấy lời nói này của Nhạn Thư, hai đội nhân mã ngươi tới ta đi, tuấn mã chạy băng băng như gió, những khoảnh khắc càng mạo hiểm, càng thay đổi nhanh đến chóng mặt, thì lại càng khiến người ta thót tim, càng khiến cho người ta thấy bất ổn theo.
Coi như là nàng đã hiểu vì sao lại có nhiều người trong thành Trường An thích đánh mã cầu rồi.
Thật ra Trần Nhu không để ý đến thắng thua của hai phe cho lắm.
Một phe là Thích Nhung, một phe là huynh trưởng nhà mình, dù ai thắng thì nàng cũng đều thấy vui.
Nhưng vì có lòng riêng, nàng mong đợi Thích Nhung có thể thắng nhiều hơn.
Cũng không vì điều gì khác, nàng chỉ thích nhìn tiểu bá vương này đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mà bao vây chặn đường người khác.
Trần Nhu thầm phỉ nhổ bản thân.
Ngươi làm thế có khác gì phản bội huynh trưởng của ngươi đâu.
Đáng lý ra nên mong huynh trưởng đánh chàng đến tan tác thảm bại mới đúng.
Kết cục không phải do trời định, mà là do người định.
Đội đỏ thắng.
Đội Chu Giác chuyển bại thành thắng.
“Bảo vệ được rồi! Hôm nay ta bảo vệ được mông của ta rồi!”
Cả sân bóng đều có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.
“Mất mặt, mất mặt quá, chúng ta cách hắn xa một chút đi giời ạ!” Những người thuộc phe đỏ nhao nhao lùi về sau.
“Bảo vệ được mông, còn mặt thì không đâu nhé.”
“Hôm nay cũng nhờ hết vào Thích tiểu Hầu gia đó!”
Chu Giác rất vui, còn không quên cảm ơn Thích Nhung: “Mấy món đồ mà hôm nay ta đã đồng ý, lát nữa sẽ đưa tới phủ cho ngươi.”
Trong lòng hắn cảm kích Trần Trưng không thôi, lúc đầu là do hắn cố ý khiêu khích nên mới có trận cá cược hôm nay, cũng là Trần Trưng không muốn làm hắn khó xử trước mặt mọi người, cố ý cho hắn một bậc thang, cho hắn một con đường tươi sáng khác.
Tuy trận cá cược này hắn thắng, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện nhận thua, lòng cũng nảy sinh sự bái phục Trần Trưng.
“Trần Trưng, nếu sau này có chuyện gì thì ngươi cứ việc sai bảo, ta thiếu ngươi một ân tình.”
Trần Trưng hơi mỉm cười, nói mấy câu với hắn, xong xuôi rồi cũng không thèm thay y phục mà đi tìm muội muội mình trong đám người.
Huynh ấy đã phát hiện ra Trần Nhu và Nhạn Thư đang đứng xem từ nãy tới giờ rồi.
“Tiểu Thất.”
“Ca ca.” Trần Nhu vui mừng đi lên.
Trần Trưng nhìn muội muội ruột thịt nhà mình, thấy nàng mặc một bộ y phục nam tử, mang vẻ ngoài thiếu niên lang tuấn nhã thì không nhịn được mà gật đầu liên tục, dịu dàng nở nụ cười.
“Ca ca, muội vừa nghe người ta nói huynh đánh cược thua người ta hả, mà cũng không sao đâu, chắc chắn lần sau huynh sẽ thắng.”
“Ai nói huynh đánh cược thua?”
“Ơ?” Trần Nhu ngẩn người, mấy người kia còn đang bàn tán về tiền cược mà Trần gia Tứ lang thua cược công tử nhà Chu thị lang mà.
Trần Trưng mỉm cười: “Thua một cái, thắng một cái, không lỗ.”
“Vừa rồi muội thấy kết quả của tiểu Hầu gia không?”
Trần Nhu cũng nhớ tới một chuyện ngay: “Chẳng lẽ là ca ca đã đánh cược với tiểu Hầu gia rồi ạ?”
“Đúng vậy.” Trần Trưng chắp tay sau lưng, ngửa đầu cười lớn: “Vẫn là muội tử của huynh thông minh.”
“Huynh cược một ván với Thích Nhung, cược với hắn là trong một tháng này, hắn sẽ không đánh mã cầu, giờ hắn thua rồi.”
“Không biết cái tên Chu Giác này đắp vào bao nhiêu thứ mới khiến Thích Nhung cam tâm tình nguyện bại dưới tay huynh.”
Trần Nhu: “…”
Thì ra trận cá cược này là do Thích Nhung và ca ca nàng lập ra.
Trần Nhu nhớ lại những lời mình nói ở Thái Bạch lâu.
… Không biết Thích Nhung có cảm thấy hôm nay anh em bọn họ chung tay lừa chàng hay không.
——————
Chú thích bằng hình ảnh:
[*] Màu lục nguyệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.