Chương 17
Quỳnh Sương
04/03/2015
Bước vào thư viện, Hạ Vy đưa mắt đến khắp các kệ sách lớn xung quanh, tìm cuốn sách mà quản gia nói, thay vì việc ngồi ko dưới kia, cô sẽ được về sớm.
-Gan cậu cũng to gớm nhỉ? -Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang đến.
Hạ Vy quay lại, tay ngừng tì lên những bìa sách.
-Minh Dương? Cậu mà cũng đến đây?
Minh Dương ngồi dưới sàn nhà, đầu tựa vào kệ sách, mắt khẽ nhắm hờ, tay phải để buông trên đầu gối. Cậu khẽ nhếch miệng cười :
-Tôi cũng là học sinh!
Hạ Vy bước lại gần, bước chân nhẹ tựa cánh bướm mùa xuân.
Bất chợt, Minh Dương nắm chặt lấy đôi tay bé nhỏ, kéo cô gái về phía mình. Hạ Vy định hét lớn nhưng bàn tay lạnh lùng bịt miệng cô lại.
-Ko nên làm kinh động đến mọi người.
Hạ Vy biết ý, nói nhỏ :
-Cậu sao vậy? Thả tôi ra đi!
-Ngồi im!
-Ko được! Lỡ có ai đó thấy thì sao?
-Ai dám thấy?
-Cậu mau...
-Ngoan ngoãn chút nào! Cậu mất trật tự quá!
Hạ Vy cố gắng dãy giụa để thoát khỏi vòng tay rắn rỏi kia. Nhưng cũng ko thể phủ nhận, cậu ta rất ấm, những lúc trời lạnh thế này, được ở cạnh cậu ta thì...
-Thôi chết!
Hạ Vy bất giác giật mình, vùng mạnh khỏi Minh Dương, chạy về phía cửa.
Minh Dương mở mắt, khẽ nhếch miệng. Nét cười ấy, chẳng ai đoán được ẩn ý sau nó.
Hạ Vy tay lay mạnh cánh cửa, miệng rối rít gọi :
-Minh Dương! Minh Dương! Giúp tôi! Cửa khóa rồi!
Minh Dương chẳng đoái hoài gì đến cô gái heeth như chú mèo con đang vùng vẫy khỏi vũng nước, vẫn là cái bộ dạng vờ ngủ để quan sát mọi thứ.
-Tôi muốn ngủ!
-Cửa khóa rồi! Gọi ai đó đi! Cậu có thể đúng k?
-Cửa khóa sẽ ko bị ai quấy rầy!
Hạ Vy gần như lặng người. Cô tiếp tục dùng chút sức lực cỏn con cố gắng đẩy cánh cửa cứng nhắc kia ra.
-Ai đó cứu tôi với! Mở cửa ra! Còn có người trong này.
Một giờ! Hai giờ! .....Sáu giờ! Trời đã sang xế chiều. Cô gái nhỏ mệt mỏi tựa người vào cánh cửa, hai tay yếu ớt vẫn cố gắng đập cửa :
-Thả tôi ra đi!
Đôi mắt bồ câu ướt nhèm nhìn vào đồng hồ. Mặc cho cô van xin thế nào, con người sắt đá kia vẫn cứ thờ ơ, ko rời khỏi chỗ ngồi. Hạ Vy nức nở mệt mỏi lên đôi chân lại gần Minh Dương, hi vọng cậu chuyển ý.
-Minh Dương! Xin cậu thả tôi ra. Hôm nay là ngày quan trọng của tôi . Tôi k thể ở trong này được.
Đáp lại vẫn là điệu bộ lạnh lùng.
-Tôi cũng bị nhốt.
-Nhưng cậu......
-Tôi ko có điện thoại ở đây.
Từng giọt trong veo cứ đua nhau choán lấy khuôn mặt xinh xắn. Hạ Vy khóc nấc, mỗi lúc một to khiến người kế bên ko thể ko để ý.
Minh Dương quay sang phía cô gái. Cậu đúng là rất thông minh, có thể nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay, kể cả việc cô gái nhỏ sẽ khóc nhè hệt đứa trẻ, nhưng chính cậu lại đang bối rối bởi ko biết làm thế nào để an ủi cô. Cậu khẽ cất giọng ái ngại :
-Cậu khóc sao?
Hạ Vy ko trả lời, tiếng nấc lúc một lớn dần.
Minh Dương huy động hết số IQ trong đầu mình...xem nào, khi mẹ cậu khóc, cậu vẫn thường ngồi im lặng ở bên, ko nói gì hết, nói đúng hơn là ko biết phải nói gì. Còn Hạ Vy, cô là người thứ hai cậu thấy khi khóc. Cảm giác khẽ nhói nơi trái tim thúc giục đôi tay đưa ra, ôm lấy cô gái vào lòng.
-Nín đi! Đừng khóc nữa!
Hạ Vy vẫn chẳng có phản ứng gì. Cô để mặc đôi tay kia ôm chặt lấy mình, từng giọt nóng ran rơi xuống bên vai rắn chắc.
Minh Dương gằn giọng, ý như sức chịu đựng của tôi đây có giới hạn
-Đã bảo là nín đi mà! Muốn khóc lắm sao?
Cô gái nhỏ lại nức lên khiến người trước mặt cảm thấy tội của mình là ko thể tha thứ, theo luật lệ xưa thì đáng bị tru di tam tộc ( nhân hậu nên cho ba đời thôi) .
-Cậu vẫn khóc ak? Tôi...tôi...tôi cho cậu mượn vai để khóc đấy.
Hạ Vy bấy giờ mới chịu lên tiếng, giọng nói nghẹn ứng như nén chặt bao đau đớn vào lòng :
-Tôi thật bất hiếu! Tôi ko đáng sống phải ko? Ông trời muốn đùa giỡn với tôi phải ko?
Bàn tay rắn rỏi khẽ vuốt lấy mái tóc đen láy còn vương hương hoa dịu nhẹ.
-Đừng nói nữa! Khóc tiếp đi!
-Tôi thật đáng chết!
Đầu óc Hạ Vy quay cuồng. Cô mường tượng đến cảnh người mẹ yêu quý vẫn đứng đợi cô, khuôn mặt mẹ đầy hạnh phúc giống cô khi sáng và sẽ một mực tin rằng cô sẽ đến, trong khi cô lại ở đây, được một nam sinh ôm ấp. Cô cảm thấy ghê tởm bản thân. Hạ Vy đẩy mạnh Minh Dương ra, chạy nhanh về phía góc cuối, cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
Minh Dương chạy đến, định nắm lấy đôi tay bé nhỏ còn đang run rẩy thì cô hét lớn :
-Tránh xa tôi ra!
-Gan cậu cũng to gớm nhỉ? -Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang đến.
Hạ Vy quay lại, tay ngừng tì lên những bìa sách.
-Minh Dương? Cậu mà cũng đến đây?
Minh Dương ngồi dưới sàn nhà, đầu tựa vào kệ sách, mắt khẽ nhắm hờ, tay phải để buông trên đầu gối. Cậu khẽ nhếch miệng cười :
-Tôi cũng là học sinh!
Hạ Vy bước lại gần, bước chân nhẹ tựa cánh bướm mùa xuân.
Bất chợt, Minh Dương nắm chặt lấy đôi tay bé nhỏ, kéo cô gái về phía mình. Hạ Vy định hét lớn nhưng bàn tay lạnh lùng bịt miệng cô lại.
-Ko nên làm kinh động đến mọi người.
Hạ Vy biết ý, nói nhỏ :
-Cậu sao vậy? Thả tôi ra đi!
-Ngồi im!
-Ko được! Lỡ có ai đó thấy thì sao?
-Ai dám thấy?
-Cậu mau...
-Ngoan ngoãn chút nào! Cậu mất trật tự quá!
Hạ Vy cố gắng dãy giụa để thoát khỏi vòng tay rắn rỏi kia. Nhưng cũng ko thể phủ nhận, cậu ta rất ấm, những lúc trời lạnh thế này, được ở cạnh cậu ta thì...
-Thôi chết!
Hạ Vy bất giác giật mình, vùng mạnh khỏi Minh Dương, chạy về phía cửa.
Minh Dương mở mắt, khẽ nhếch miệng. Nét cười ấy, chẳng ai đoán được ẩn ý sau nó.
Hạ Vy tay lay mạnh cánh cửa, miệng rối rít gọi :
-Minh Dương! Minh Dương! Giúp tôi! Cửa khóa rồi!
Minh Dương chẳng đoái hoài gì đến cô gái heeth như chú mèo con đang vùng vẫy khỏi vũng nước, vẫn là cái bộ dạng vờ ngủ để quan sát mọi thứ.
-Tôi muốn ngủ!
-Cửa khóa rồi! Gọi ai đó đi! Cậu có thể đúng k?
-Cửa khóa sẽ ko bị ai quấy rầy!
Hạ Vy gần như lặng người. Cô tiếp tục dùng chút sức lực cỏn con cố gắng đẩy cánh cửa cứng nhắc kia ra.
-Ai đó cứu tôi với! Mở cửa ra! Còn có người trong này.
Một giờ! Hai giờ! .....Sáu giờ! Trời đã sang xế chiều. Cô gái nhỏ mệt mỏi tựa người vào cánh cửa, hai tay yếu ớt vẫn cố gắng đập cửa :
-Thả tôi ra đi!
Đôi mắt bồ câu ướt nhèm nhìn vào đồng hồ. Mặc cho cô van xin thế nào, con người sắt đá kia vẫn cứ thờ ơ, ko rời khỏi chỗ ngồi. Hạ Vy nức nở mệt mỏi lên đôi chân lại gần Minh Dương, hi vọng cậu chuyển ý.
-Minh Dương! Xin cậu thả tôi ra. Hôm nay là ngày quan trọng của tôi . Tôi k thể ở trong này được.
Đáp lại vẫn là điệu bộ lạnh lùng.
-Tôi cũng bị nhốt.
-Nhưng cậu......
-Tôi ko có điện thoại ở đây.
Từng giọt trong veo cứ đua nhau choán lấy khuôn mặt xinh xắn. Hạ Vy khóc nấc, mỗi lúc một to khiến người kế bên ko thể ko để ý.
Minh Dương quay sang phía cô gái. Cậu đúng là rất thông minh, có thể nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay, kể cả việc cô gái nhỏ sẽ khóc nhè hệt đứa trẻ, nhưng chính cậu lại đang bối rối bởi ko biết làm thế nào để an ủi cô. Cậu khẽ cất giọng ái ngại :
-Cậu khóc sao?
Hạ Vy ko trả lời, tiếng nấc lúc một lớn dần.
Minh Dương huy động hết số IQ trong đầu mình...xem nào, khi mẹ cậu khóc, cậu vẫn thường ngồi im lặng ở bên, ko nói gì hết, nói đúng hơn là ko biết phải nói gì. Còn Hạ Vy, cô là người thứ hai cậu thấy khi khóc. Cảm giác khẽ nhói nơi trái tim thúc giục đôi tay đưa ra, ôm lấy cô gái vào lòng.
-Nín đi! Đừng khóc nữa!
Hạ Vy vẫn chẳng có phản ứng gì. Cô để mặc đôi tay kia ôm chặt lấy mình, từng giọt nóng ran rơi xuống bên vai rắn chắc.
Minh Dương gằn giọng, ý như sức chịu đựng của tôi đây có giới hạn
-Đã bảo là nín đi mà! Muốn khóc lắm sao?
Cô gái nhỏ lại nức lên khiến người trước mặt cảm thấy tội của mình là ko thể tha thứ, theo luật lệ xưa thì đáng bị tru di tam tộc ( nhân hậu nên cho ba đời thôi) .
-Cậu vẫn khóc ak? Tôi...tôi...tôi cho cậu mượn vai để khóc đấy.
Hạ Vy bấy giờ mới chịu lên tiếng, giọng nói nghẹn ứng như nén chặt bao đau đớn vào lòng :
-Tôi thật bất hiếu! Tôi ko đáng sống phải ko? Ông trời muốn đùa giỡn với tôi phải ko?
Bàn tay rắn rỏi khẽ vuốt lấy mái tóc đen láy còn vương hương hoa dịu nhẹ.
-Đừng nói nữa! Khóc tiếp đi!
-Tôi thật đáng chết!
Đầu óc Hạ Vy quay cuồng. Cô mường tượng đến cảnh người mẹ yêu quý vẫn đứng đợi cô, khuôn mặt mẹ đầy hạnh phúc giống cô khi sáng và sẽ một mực tin rằng cô sẽ đến, trong khi cô lại ở đây, được một nam sinh ôm ấp. Cô cảm thấy ghê tởm bản thân. Hạ Vy đẩy mạnh Minh Dương ra, chạy nhanh về phía góc cuối, cô ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu gối.
Minh Dương chạy đến, định nắm lấy đôi tay bé nhỏ còn đang run rẩy thì cô hét lớn :
-Tránh xa tôi ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.