Chương 22
Quỳnh Sương
04/03/2015
Hạ Vy chạy vội vào lớp, đưa mắt tìm quanh. Chả là cô đang tìm Gia Huy nhờ giảng bài. Nhưng từ hai hôm nay, cậu ta ko đến lớp. Cô đang thắc mắc đã xảy ra chuyện gì...
-Thảo Mai! Gia Huy chưa đến lớp sao?
Thảo Mai đang ngắm ngía mình trong gương, quay lại trả lời :
-Cậu ko biết gì sao, cô bé siêu nhân? Hoàng Minh Dương vừa thông báo trên loa, kể từ hôm nay Gia Huy sẽ ko học ở đây nữa. CẬU TA BỊ ĐUỔI! - Thảo Mai gằn mạnh ba từ cuối.
-Bị Đuổi?
-Đúng! Có lẽ lại đắc tội với Minh Dương! Đáng đời!
Thảo Mai chua ngoa trả lời, rồi quay lại tiếp tục công việc make up.
Hạ Vy cau mày tức giận, chạy nhanh về phía phòng giám hiệu. Miệng ko ngừng lẩm bẩm giận giữ :
- Minh Dương! Cậu đúng là đồ điên mà! Đánh cậu ấy thâm tím mặt mày rồi còn chưa đủ sao? Cậu đúng là đồ điên mà!
Cô gái nhỏ xô mạnh cửa bước vào phòng, căn phòng dành riêng cho người đứng đầu. Minh Dương còn mải ngắm ngía chậu xương rồng. Nghe tiếng cửa đập mạnh, cậu quay lại...
-Minh Dương! Cậu điên rồi!
Minh Dương điềm nhiên tiếp tục ngắm nghía chậu cây, ko để ý đến cô..
-Tự tiện quá đấy!
Cô gái nhỏ bực tức tiến lại gần...
-Tại sao lại đuổi học Gia Huy?
Minh Dương lạnh lùng hỏi lại :
-Cậu ko biết cách gõ cửa sao?
-Tôi hỏi cậu tại sao lại đuổi học Gia Huy?
Minh Dương khẽ nhếch môi, cười khẩy :
-Thích!
Cô gái nhỏ chau mày tức giận :
-Thích? Cậu nói thế mà nghe được ak?
-Ko nghe được thì bịt tai lại! Tôi đâu quản được thính giác của cậu!
Hạ Vy tức giận ko nói được lời nào. Cô ra khỏi phòng, đẩy cánh cửa một cách thô bạo thay cho lời cảnh báo đến người bên trong "tôi rất giận cậu ".
Minh Dương vẫn thản nhiên ngắm nghía chậu cây, khuôn mặt lạnh tanh ko chút cảm xúc.
Cô gái nhỏ chạy ra khuôn viên trường, nhớ lại hình ảnh cậu bạn đáng thương...
Mấy hôm trước, khi Hạ Vy đang ở thư viện đọc sách, cô nghe thấy tiếng nhốn nháo phía dưới sân trường. Vài cô cậu học sinh đang lựa sách cũng nhanh chóng chạy xuống.
-Nhanh lên! Là Minh Dương! -Một nam sinh hớt hải.
Vài nữ sinh tò mò hỏi :
-Là kẻ xấu số nào vậy?
-Thấy bảo là Gia Huy gì đấy!
-Lâu lắm rồi mới có kẻ giám làm hoàng tử tức giận. Chán sống rồi sao?
Tiếng bàn tán của đám nam nữ nhiều chuyện gây chú ý đến cô gái nhỏ. Linh tính có điều chẳng lành, đôi giày vải nhanh chóng chạy xuống nơi nhốn nháo kia. Khó khăn lắm cô mới chen qua khỏi đám đông.
Một cảnh tượng kinh hãi, Gia Huy, cậu bạn tốt bụng mặt mày thâm tím,bê bết máu gục dưới chân người đứng đầu. Cậu ta đau đớn, nói trong ko ra tiếng :
-Tôi...tôi...ko phục cậu. Tôi thích Hạ Vy...là sai...sao?
Minh Dương đứng trước mặt, hệt như cơn gió dữ giội cuốn trôi hết thảy...
-Cậu - chỉ vào mặt Gia Huy - ko có quyền! Ok?
-Tôi là người! Cậu cũng là người! Ko giám cạnh tranh công bằng vì sợ thua tôi sao?
Minh Dương dơ cao nắm đấm, ánh mắt tưởng có thể nuốt trửng mọi thứ.
Hạ Vy vội chạy vào ôm lấy cánh tay sắc bén như lưỡi kiếm khát máu.
-Dừng tay lại đi, Minh Dương!
Minh Dương trừng mắt nhìn cô ra lệnh :
-Tránh!
-Ko được. Cậu điên rồi! Tại sao lại đánh cậu ấy ra nông nỗi này .
-Tránh!
-Ko. Cậu mau dừng tay lại đi, nếu ko cậu ta sẽ chết mất.
Minh Dương hạ tay xuống, có lẽ bài học này là đủ để kẻ ngu xuẩn kia phải ghi nhớ. Có đánh thêm cũng chỉ gây bẩn tay. Hơn nữa cậu cũng chẳng muốn đôi co với cô nàng rắc rối làm gì. Minh Dương thờ ơ quay đi, buông từng lời đẫm mùi máu tanh :
-Kẻ nào chống lại tôi, kẻ đó đáng chết!
Cô gái nhỏ mắt đỏ hoe nhìn theo bóng dáng hung dữ. Cô đỡ Gia Huy đứng dậy. Cậu bạn đau lắm nhưng vẫn cố cười gượng :
-Tớ ko sao! Cậu đừng lo!
Hạ Vy lo lắng, lấy khăn tay lau lên vết máu đỏ thẫm.
- Xin lỗi! Là tại tớ! Đau lắm đúng ko?
Bốn xung quanh chỉ có tiếng thì thần bàn tán, chẳng ai giám ra mặt giúp vì họ chẳng ngu gì mà tự biến mình thành nạn nhân tiếp theo. Chỉ có mỗi cô gái nhỏ quan tâm đến Gia Huy. Kể từ hôm đó, Gia Huy bị bài trừ, ở đâu có cậu ta, ở đó có tiếng xì xào, có những ánh nhìn khinh bỉ. Đó là hình phạt dành cho kẻ chống đối lại người đứng đầu. Một khi Minh Dương đã ghét ai, cả Đại Long sẽ ghét kẻ đó. Và cũng từ hôm đó, Hạ Vy được mệnh danh là cô bé siêu nhân bởi chỉ mỗi mình cô giám chống lại Minh Dương.
Cô gái nhỏ sướt mướt, cảm thấy có lỗi với cậu bạn. Càng nghĩ càng thấy tức giận, ko ngừng tự hỏi:"Tại sao Minh Dương lại đáng sợ vậy chứ? Tại sao lại tàn nhẫn vậy chứ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.