Chương 37
Quỳnh Sương
04/03/2015
Ông Long ngẩng lên nhìn cô gái đầy khó hiểu. Quả là rắc rối khi công việc đắp đống trước mặt lại còn cả cô bé kia nữa. Nhưng lạ là ông lại ko thấy phiền hà. Nếu những người khác có thể dễ khiến ông nổi nóng thì cô lại càng dễ thương.
Ông Long cười hiền hỏi :
-Sao vậy?
-Cháu... cháu...
-Nói nhanh đi! Ta ko rỗi đâu cô bé!
Hạ Vy cúi đầu, tay bấu chặt vạt áo.
-Ngài...! Đợi một tí! Cháu cần lấy lại bình tĩnh đã!
Ông Long cười thành tiếng, lại cúi đầu làm việc :
-Ngớ ngẩn thật! Được rồi! Cháu cứ ngồi xuống đó và nghĩ đi! Nghĩ ra thì gọi ta.
Cô gái nhỏ ngồi xuống ghế. Ko gian yên tĩnh lại bao trùm lên căn phòng, lan vào từng ngóc ngách. Nhưng ko có vẻ ngột ngạt từ sau tiếng cười trên khuôn mặt của người đàn ông nghiêm nghị. Hạ Vy đã thoải mái hơn nhiều. Cứ nghĩ chủ tịch là bố mình, mọi chuyện sẽ ổn. Dù sao ông ấy cũng đâu đáng sợ như mọi người nghĩ. Có lẽ sự chân thật có khả năng thuần phục bản chất hung dữ của con người. Và cô tự tin vì mình dư thừa khoản này. -Chủ tịch! -Hạ Vy đưa ánh mắt trong veo khẽ lên tiếng. -Được rồi sao? Cô cúi đầu cười cười, nhìn đôi chân nhỏ đang đung đưa gần sát sàn nhà. -Ngài...ngài có vẻ yêu công việc hơn gia đình nhỉ. Cây bút đang thoăn thoắt làm việc chợt khựng lại cùng ánh nhìn đầy dò xét về phía cô gái : -Cháu nghĩ vậy sao? Thật là ngoài sức tưởng tượng. Cô còn nghĩ rằng ông sẽ nổi giận hoặc ném hết số giấy tờ kia vào người cô. Tất cả tinh thần đã được chuẩn bị sẵn sàng để lãnh hậu quả. -Cháu...cháu...thấy ngài ít khi về nhà. -Vậy gia đình cháu thì sao? -Ông cười cười hỏi lại. -Gia đình cháu sao? -Hạ Vy hớn hở quên hết đám suy nghĩ lo sợ khi vừa nhắc về gia đình mình. - Bố cháu rất tuyệt vời! Bố rất yêu cháu! Cả mẹ nữa! Mặc dù chưa gặp mẹ lần nào nhưng cháu biết mẹ rất yêu cháu! Vậy nên ngài phải biết yêu quý và trân trọng gia đình mình. Nhắc đến cái gia đình bé nhỏ của cô, cô rất tự hào. Cô muốn cả thế giới này biết rằng hạnh phúc cô đang có là tuyệt vời nhất, mặc dù cô còn chưa được gặp người mẹ đáng kính. Ông Long vẻ tò mò : - Cháu chưa gặp mẹ? -Vâng! Cháu..... Câu nói bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa thô bạo. Chàng trai bước vào mặt bừng bừng sát khí : -Cậu là giúp việc hay là khách? Hạ Vy tái mặt, ấp úng : -Tôi... Ông Long nhếch môi, tiếp tục cặm cụi xuống sổ sách. Cô gái nhỏ cúi đầu đi ra. Nếu có một cái lỗ nào đó dưới sàn nhà, cô sẽ chui xuống ngay lập tức. Cậu ta thật biết khiến người ta mất mặt mà. -Giỏi lắm con trai! -Ông Long vỗ tay cười khẩy. Minh Dương nhếch môi, thả người rơi tự do xuống ghế, tay cầm li nước đung đưa trước mặt : -Con của bố mà! Ko phải là di truyền từ bố sao?
-Cháu... cháu...
-Nói nhanh đi! Ta ko rỗi đâu cô bé!
Hạ Vy cúi đầu, tay bấu chặt vạt áo.
-Ngài...! Đợi một tí! Cháu cần lấy lại bình tĩnh đã!
Ông Long cười thành tiếng, lại cúi đầu làm việc :
-Ngớ ngẩn thật! Được rồi! Cháu cứ ngồi xuống đó và nghĩ đi! Nghĩ ra thì gọi ta.
Cô gái nhỏ ngồi xuống ghế. Ko gian yên tĩnh lại bao trùm lên căn phòng, lan vào từng ngóc ngách. Nhưng ko có vẻ ngột ngạt từ sau tiếng cười trên khuôn mặt của người đàn ông nghiêm nghị. Hạ Vy đã thoải mái hơn nhiều. Cứ nghĩ chủ tịch là bố mình, mọi chuyện sẽ ổn. Dù sao ông ấy cũng đâu đáng sợ như mọi người nghĩ. Có lẽ sự chân thật có khả năng thuần phục bản chất hung dữ của con người. Và cô tự tin vì mình dư thừa khoản này. -Chủ tịch! -Hạ Vy đưa ánh mắt trong veo khẽ lên tiếng. -Được rồi sao? Cô cúi đầu cười cười, nhìn đôi chân nhỏ đang đung đưa gần sát sàn nhà. -Ngài...ngài có vẻ yêu công việc hơn gia đình nhỉ. Cây bút đang thoăn thoắt làm việc chợt khựng lại cùng ánh nhìn đầy dò xét về phía cô gái : -Cháu nghĩ vậy sao? Thật là ngoài sức tưởng tượng. Cô còn nghĩ rằng ông sẽ nổi giận hoặc ném hết số giấy tờ kia vào người cô. Tất cả tinh thần đã được chuẩn bị sẵn sàng để lãnh hậu quả. -Cháu...cháu...thấy ngài ít khi về nhà. -Vậy gia đình cháu thì sao? -Ông cười cười hỏi lại. -Gia đình cháu sao? -Hạ Vy hớn hở quên hết đám suy nghĩ lo sợ khi vừa nhắc về gia đình mình. - Bố cháu rất tuyệt vời! Bố rất yêu cháu! Cả mẹ nữa! Mặc dù chưa gặp mẹ lần nào nhưng cháu biết mẹ rất yêu cháu! Vậy nên ngài phải biết yêu quý và trân trọng gia đình mình. Nhắc đến cái gia đình bé nhỏ của cô, cô rất tự hào. Cô muốn cả thế giới này biết rằng hạnh phúc cô đang có là tuyệt vời nhất, mặc dù cô còn chưa được gặp người mẹ đáng kính. Ông Long vẻ tò mò : - Cháu chưa gặp mẹ? -Vâng! Cháu..... Câu nói bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa thô bạo. Chàng trai bước vào mặt bừng bừng sát khí : -Cậu là giúp việc hay là khách? Hạ Vy tái mặt, ấp úng : -Tôi... Ông Long nhếch môi, tiếp tục cặm cụi xuống sổ sách. Cô gái nhỏ cúi đầu đi ra. Nếu có một cái lỗ nào đó dưới sàn nhà, cô sẽ chui xuống ngay lập tức. Cậu ta thật biết khiến người ta mất mặt mà. -Giỏi lắm con trai! -Ông Long vỗ tay cười khẩy. Minh Dương nhếch môi, thả người rơi tự do xuống ghế, tay cầm li nước đung đưa trước mặt : -Con của bố mà! Ko phải là di truyền từ bố sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.