Chương 46
Quỳnh Sương
04/03/2015
Giờ ra chơi ồn ào, ko gian bị choán lấy bởi tiếng hò hét chói tai và Hạ Vy thì gần như cách biệt khỏi tất cả. Cô ngồi một mình ở ghế đá, miệng mỏi mệt nhai bỏng ngô để nuốt trôi buồn bực. Càng buồn lại càng ăn, nhưng càng ăn thì đầu óc lại càng tỉnh táo để nhận diện nỗi buồn.
Mới sáng sớm nay thôi, cô còn cảm thấy oan ức kinh khủng. Rõ ràng là tên Minh Dương độc đoán kia muốn gây khó dễ cho cô mà, đúng hơn là muốn thuần phục sự ngang ngạnh để buộc cô phải nhận lời làm bạn gái cậu ta. Hạ Vy mang bữa sáng vào phòng cậu chủ, và ngay sau đó... một chút sữa, một chút nước đổ khắp sàn nhà .
-Lấy cái khác! Tôi ko thích sữa này. -Tên kiêu ngạo quát lớn.
Hạ Vy nhăn trán khó chịu , nhưng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Bình thường cậu ta rất hay uống loại sữa này, sao hôm nay lại còn bày đặt ko thích cơ chứ. Nhưng dù sao một chút cỏn con ấy ko làm khó được Hạ Vy đâu.
Một li sữa nóng khác được mang lên và cậu chủ ... tiếp tục lắc đầu.
-Đổi loại khác!
Muốn phi ngay cái đĩa trên tay vào cái bản mặt khó ưa kia, nhưng cô gái nhỏ vẫn phải cố gắng cười để hắn ta ko đạt được kế hoạch chọc tức cô. Minh Dương vẫn ngồi đọc báo, chân duỗi dài lên bàn, đúng cái vẻ của một...tiểu Hoàng Đại Long.
Cánh cửa lại mở ra, cô gái mang li sữa vào. Minh Dương ko nhìn cần nhìn cũng biết là loại sữa mình ko thích...
-Đổi!
Cô gái nhỏ cười thật tươi để che lấp cái giận giữ đang nung nấu trong trí óc.
-Cậu chưa thử, sao biết?
Cậu chủ vẫn ngồi trịch thượng rung chân.
-Khi người ta biết, có vô vàn lí do để biết. Nhưng lí do đơn giản nhất là...biết rồi.
Lại là cái kiểu mỉa mai người khác mà Hạ Vy chúa ghét, nhưng vẫn phải cố tiếp lại, ko được để bất kì một chữ nào cậu ta nói rơi xuống đất hết.
-Tôi cá với cậu lần này là loại sữa cậu thích. Nếu sau khi uống sữa này, cậu còn gọi tôi đổi sữa nữa, tôi sẽ ko phải Lâm Hạ Vy, ko phải con gái của bố mẹ tôi.
Chà! Cái vẻ quả quyết kia thật kích thích trí tò mò của người ta. Công ty sữa nào thật may mắn khi thuê được cô làm người quảng cáo. Nhất định là bán rất chạy.
Minh Dương vẫn ko rời khỏi tờ báo, vô vị nhấc li sữa lên. Một chút ngọt, còn lại phần lớn là đắng, cay, chua và cả mặn nữathi nhau cắn nát lưỡi. của cậu. Cậu giật bắn mình ném li sữa xuốn đất :
-Này! Cậu bỏ gì vào đây vậy? Định giết tôi hả?
Minh Dương há miệng thật to, mấy ngón tay nhanh ý móc vào cuống họng như muốn lôi cả cái dạ dày đang biểu tình vì chủ ăn đồ...ko rõ nguồn gốc. Cô gái nhỏ ôm bụng cười hả hê.
-Ko có gì! Chỉ là một chút sữa, một chút bia, rượu với cả muối, chanh, nước ngọt. Thiếu gì nữa nhỉ...ak! Còn cả ớt bột và giấm thanh nữa.
Chàng trai mặt đỏ ửng nuốt ko trôi cơn tức vẫn cố gắng móc hết ngụm sữa vô ý chui tọt vào bụng. Chẳng biết thế nào mà nó lại vượt qua được biên giới ở miệng nữa.
-Yên tâm đi! Ko chết đâu! Phát minh mới của công ty sữa Hạ Vy dành cho những kẻ thích hành hạ người khác đấy. -Cô gái nhỏ khoanh tay trước ngực trưng bộ mặt như muốn châm chọc.... "cho đáng đời ".
Cậu chủ sau một hồi vật vờ cũng nhanh chóng láy lại phong độ :
-Cậu tưởng món sữa thập cẩm này có thể hạ gục tôi sao?
Cô gái nhỏ có chút sợ hãi nhưng cũng cố gắng mạnh dạn đối đầu với người trước mặt. "Tất cả vì tương lai con em chúng ta! Hạ Vy cố lên "
-Này Minh Dương ak! Tôi chỉ là một người làm tầm thường! Tôi chỉ muốn sống yên thôi! Cậu đừng cứ lạm dụng quyền thế mà gây khó dễ cho tôi nữa. Nếu buồn, cậu có thể tìm các cô gái khác, xinh đẹp và rảnh rỗi ,được ko?
Minh Dương cười khẩy :
-Tiếc rằng tôi lại ko muốn!
Cô gái nhỏ thở dài, gật đầu lia lịa :
-Ko muốn? Vậy được thôi! Cứ làm những gì nếu cậu muốn! Tôi sẽ đáp trả tận tình! Đúng là đồ chẳng ra gì!
Nói hết câu, cô vùng vằng bỏ đi. Minh Dương cười nhạt, miệng lẩm bẩm lại bốn từ "đồ chẳng ra gì ". Chẳng lẽ Hạ Vy thật sự ko có tình cảm gì với cậu sao? Cô ko mắng cậu là biến thái, thần kinh hay ác ôn... lại đi nói cậu là đồ chẳng ra gì. Hóa ra trong đôi mắt ấy, cậu chẳng là gì hết. Chẳng yêu, chẳng ghét, chỉ đơn giản như bao kẻ khác.
Nghĩ lại Hạ Vy cũng thấy mình hơi ác. Vậy mà ban nãy lại còn tự nhận là oan ức. Quả là cô ko đúng khi làm như vậy với cậu chủ trong khi cô chỉ là một người giúp việc, nhưng có áp bức thì phải có đấu tranh, cô ko còn lựa chọn nào khác.
Một tiếng thở dài giễu cợt đầy nam tính của nam sinh khôi ngô tuấn tú khiến cô gái giật mình quay lại...
-Cậu đang dùng cái bộ mặt tức giận kia để ngắm bầu trời đẹp sao? Thật là phí quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.