Chương 8
Quỳnh Sương
04/03/2015
Hạ Vy đưa mắt nhìn quanh khuôn viên trường học, tay giữ chặt chiếc túi xanh. Cô đã đợi ở đây cả giờ ra chơi mà bóng dáng ai đó vẫn chưa xuất hiện. Chán nản ngồi xuống chiếc ghế đá thân yêu, cô gái nhỏ vung chân lướt nhẹ trên mặt đất, đôi tay trắng xinh mân mê mấy ngọn cỏ vươn cao gần sát chỗ ngồi. Giá mà có Ngọc Châu ở đây thì tôt, Hạ Vy đã ko phải phí thời gian ngồi ko như thế này. Ban nãy cô có rủ Ngọc Châu cùng đi, nhưng cô bạn còn bận bịu việc gì đó...
-Tớ còn phải làm bài tập về nhà, cậu tự đi một mình nhé.
Hạ Vy lay tay cô bạn cố nài nỉ:
-Đi đi mà! Là người hôm bữa khiến cậu mê mẩn đấy! Một mình tớ đi ngại lắm.
-Vậy để tớ đi thay nhé!
-Ko được! Tớ là người mượn, còn thiếu một lời cảm ơn!
Ngọc Châu tiếp tục làm bài tập, khẽ xua tay về phía cô gái nhỏ.
-Vậy cậu đi đi! Tớ ko muốn đi.
Hạ Vy bực dọc bước ra khỏi lớp, đôi mắt híp đã kịp bám theo hướng cô gái nhỏ.
Gió mỗi lúc một lạnh. Hạ Vy xoa hai tay rồi áp vào đôi má ửng hồng. Cô ko muốn đợi thêm nữa. Giờ nghỉ giải lao cũng sắp hết mà cậu ấy còn chưa đến. Phải chăng hôm đó chỉ là ngẫu nhiên cậu ấy đến đây, hoàn toàn ko phải là thói quen như cô nghĩ. Vả lại khuôn viên này là nơi thân quen với cô nhất, đến đây thường xuyên mà cũng chỉ gặp cậu có một lần.
Cái lạnh làm cô mất hết kiên nhẫn thúc đôi chân phải tìm đường về lớp.
Hạ Vy đứng dậy chán nản, tự hỏi liệu mình còn cơ hội gặp lại Minh Dương đó ko? Thực sự thì ko thể phủ nhận rằng, cô đã rung động trước nam sinh lạnh lùng đó. Cô có cảm giác người đó dường như quan tâm đặc biệt tới mình. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là cảm giác của riêng cô, Minh Dương như ánh mặt trời chiếu sáng lên mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy mà ko chạm tới được. Cô gái nhỏ cười mơ màng, lắc đầu mạnh để xua đi cái ý nghĩ ngu ngốc trong đầu mình.
Cúi đầu nhìn mũi dày, cô gái nhỏ đi về lớp. PHỰT! Chân cô gái trượt mạnh trên nền gạch sáng loáng, người nhào về phía trước. Lại bàn tay ấy ôm chặt lấy cô, Hạ Vy đang nằm gọn trong lòng người mà cô chờ đợi nãy giờ. Hơi ấm từ vòm ngực săn chắc truyền vào đôi tay nhỏ xinh còn lạnh buốt. Chiếc túi xanh trên tay rơi xuống đất.
-Lần thứ hai!
Minh Dương khẽ hắng giọng. Hạ Vy nhận ra tình thế đen đủi của mình, ngượng ngùng đẩy mình ra khỏi sức hấp dẫn lan tỏa từ con người kia. Miệng cô lí nhí :
-Cảm ơn!
Nụ cười hiếm hoi lại xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của nam sinh. Chỉ khi gặp cô, nụ cười ấy mới thực sự sống lại.
-Đồ hậu đậu!
Hạ Vy khi nãy còn bạo dạn nghĩ đến cảnh mình sẽ trả lại chiếc áo này như thế nào, giờ lại ko giám nói gì. Chợt nhớ ra người kia vừa chọc ghẹo mình, đôi mắt bồ câu mở to nhìn trực diện.
-Cái....!
Định nói gì đó rồi lại thôi. Hạ Vy cúi đầu xuống, đưa cái túi ra trước mặt.
-Trả cậu này! Cảm ơn!
Minh Dương nín cười, tay bỏ vào túi quần, quay mặt về phía khác.
-Cậu có lấy ko thế?
Hạ Vy sốt ruột giục. Minh Dương đưa tay nhận lấy. Chỉ chờ có vậy, Hạ Vy lao nhanh về lớp, trong đầu chỉ mảy may hình ảnh người con trai ấy..
Minh Dương nhìn bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau hàng cây, lòng có chút vui. Cậu lấy ciếc áo ra, hương thơm nhẹ dịu của nữ sinh lại quanh quẩn đâu đây. Hẳn cô đã rất kì công giặt giũ và giữ gìn nó cho đến khi trả lại cậu. Minh Dương khẽ cười lắc đầu, nhìn chiếc áo trên tay :
-Đồ ngốc!
Lần đầu tiên cậu mắng người khác là đồ ngốc, bởi trái tim cậu đang cảm nhận được những cảm xúc khó tả, nhẹ nhàng và bình yên, chưa một ai mang lại cho cậu trước đó. Có lẽ khối băng săc lạnh trong cậu đã bị tan ra một phần bởi người con gái ấy, người con gái cậu vẫn chưa biết tên.
-Tớ còn phải làm bài tập về nhà, cậu tự đi một mình nhé.
Hạ Vy lay tay cô bạn cố nài nỉ:
-Đi đi mà! Là người hôm bữa khiến cậu mê mẩn đấy! Một mình tớ đi ngại lắm.
-Vậy để tớ đi thay nhé!
-Ko được! Tớ là người mượn, còn thiếu một lời cảm ơn!
Ngọc Châu tiếp tục làm bài tập, khẽ xua tay về phía cô gái nhỏ.
-Vậy cậu đi đi! Tớ ko muốn đi.
Hạ Vy bực dọc bước ra khỏi lớp, đôi mắt híp đã kịp bám theo hướng cô gái nhỏ.
Gió mỗi lúc một lạnh. Hạ Vy xoa hai tay rồi áp vào đôi má ửng hồng. Cô ko muốn đợi thêm nữa. Giờ nghỉ giải lao cũng sắp hết mà cậu ấy còn chưa đến. Phải chăng hôm đó chỉ là ngẫu nhiên cậu ấy đến đây, hoàn toàn ko phải là thói quen như cô nghĩ. Vả lại khuôn viên này là nơi thân quen với cô nhất, đến đây thường xuyên mà cũng chỉ gặp cậu có một lần.
Cái lạnh làm cô mất hết kiên nhẫn thúc đôi chân phải tìm đường về lớp.
Hạ Vy đứng dậy chán nản, tự hỏi liệu mình còn cơ hội gặp lại Minh Dương đó ko? Thực sự thì ko thể phủ nhận rằng, cô đã rung động trước nam sinh lạnh lùng đó. Cô có cảm giác người đó dường như quan tâm đặc biệt tới mình. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là cảm giác của riêng cô, Minh Dương như ánh mặt trời chiếu sáng lên mọi thứ, chỉ có thể nhìn thấy mà ko chạm tới được. Cô gái nhỏ cười mơ màng, lắc đầu mạnh để xua đi cái ý nghĩ ngu ngốc trong đầu mình.
Cúi đầu nhìn mũi dày, cô gái nhỏ đi về lớp. PHỰT! Chân cô gái trượt mạnh trên nền gạch sáng loáng, người nhào về phía trước. Lại bàn tay ấy ôm chặt lấy cô, Hạ Vy đang nằm gọn trong lòng người mà cô chờ đợi nãy giờ. Hơi ấm từ vòm ngực săn chắc truyền vào đôi tay nhỏ xinh còn lạnh buốt. Chiếc túi xanh trên tay rơi xuống đất.
-Lần thứ hai!
Minh Dương khẽ hắng giọng. Hạ Vy nhận ra tình thế đen đủi của mình, ngượng ngùng đẩy mình ra khỏi sức hấp dẫn lan tỏa từ con người kia. Miệng cô lí nhí :
-Cảm ơn!
Nụ cười hiếm hoi lại xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của nam sinh. Chỉ khi gặp cô, nụ cười ấy mới thực sự sống lại.
-Đồ hậu đậu!
Hạ Vy khi nãy còn bạo dạn nghĩ đến cảnh mình sẽ trả lại chiếc áo này như thế nào, giờ lại ko giám nói gì. Chợt nhớ ra người kia vừa chọc ghẹo mình, đôi mắt bồ câu mở to nhìn trực diện.
-Cái....!
Định nói gì đó rồi lại thôi. Hạ Vy cúi đầu xuống, đưa cái túi ra trước mặt.
-Trả cậu này! Cảm ơn!
Minh Dương nín cười, tay bỏ vào túi quần, quay mặt về phía khác.
-Cậu có lấy ko thế?
Hạ Vy sốt ruột giục. Minh Dương đưa tay nhận lấy. Chỉ chờ có vậy, Hạ Vy lao nhanh về lớp, trong đầu chỉ mảy may hình ảnh người con trai ấy..
Minh Dương nhìn bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau hàng cây, lòng có chút vui. Cậu lấy ciếc áo ra, hương thơm nhẹ dịu của nữ sinh lại quanh quẩn đâu đây. Hẳn cô đã rất kì công giặt giũ và giữ gìn nó cho đến khi trả lại cậu. Minh Dương khẽ cười lắc đầu, nhìn chiếc áo trên tay :
-Đồ ngốc!
Lần đầu tiên cậu mắng người khác là đồ ngốc, bởi trái tim cậu đang cảm nhận được những cảm xúc khó tả, nhẹ nhàng và bình yên, chưa một ai mang lại cho cậu trước đó. Có lẽ khối băng săc lạnh trong cậu đã bị tan ra một phần bởi người con gái ấy, người con gái cậu vẫn chưa biết tên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.