Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 33: Bóp méo sự thật
Thanh Dii
17/06/2023
Đứa trẻ được phép ở trong tù giam cùng Phương Hoa đến khi đủ 18 tháng tuổi, khi đủ tháng họ sẽ được viện phúc lợi đưa đi. Sau này khi cô mãn hạn tù ra ngoài đến nhận lại, việc này khiến Phương Hoa buồn bã vô cùng.
Đứa trẻ trong trại giam ngày một lớn, đồng nghĩa với thời gian của hai mẹ còn ngày càng ngắn lại. Các chị và dì hai cưng mà ẵm bồng cả ngày, lúc mới sinh làn da con bé ngăm ngăm, đến ba tháng thì trổ sữa trắng bông như cục bột nên được các dì yêu lắm.
Tay chân nhỏ tí ú na ú nần, đôi mắt to ơi là to, tròn ơi là tròn, lấp la lấp lánh thuần khiến vô cùng. Đôi mi con bé đen dày rậm rạp, chị tư từng bảo con bé có đôi mắt y hệt Phương Hoa nha, rất là thâm tình luôn.
Cái mũi nhỏ nhỏ khi khóc là nước mũi tèm lem, cái miệng đỏ hồng thơm sữa mếu mếu đáng yêu vô cùng. Sau này khi Hiểu Minh lớn lên một tí, biết gọi mama, biết đi chập chững, cả phòng giam 16 suốt một ngày toàn là tiếng cười nói của trẻ con.
Lớn hơn một tí, tóc đen mọc dài, gương mặt bầu bĩnh hơn nữa, khiến người khác nhìn chỉ muốn cắn một miếng má thịt của con bé. Thời gian của hai mẹ con cũng ngắn ngủi, 18 tháng thoáng một chút đã trôi qua, cuối cùng cũng phải chia xa.
"Hiểu Minh ngoan nhé, đi theo dì ngoan nha" Phương Hoa ôm con bé lần cuối, thơm lên cái má tròn tròn. Con bé dường như hiểu được lời mẹ nó, và tình cảnh của nó, lập tức mếu máo oà oà, hai tay ôm cứng ngắt Phương Hoa.
Phải mất một lúc vỗ về, chị gái bên viện phúc lợi làm quen với Hiểu Minh, con bé mới ngừng khóc chịu đi theo dì.
"Em yên tâm nhé" Chị gái bảo, hoàn toàn nhìn thấy lo lắng trên gương mặt Phương Hoa "Trừ khi em từ bỏ quyền làm mẹ, con bé mới được đưa đi nhận nuôi, cho nên cứ yên tâm ở đây cải tạo."
"Dạ" Phương Hoa gật gật đầu, đứa tiễn họ lên xe, chiếc xe bốn bánh nhanh lăn bánh rời đi. Đó là ngày chia ly của hai mẹ con, đứng nhìn trời xanh rộng lớn, mới đó mà đã gần ba năm rồi, chỉ còn hai năm nữa thôi.
Chỉ cần cố gắng hai năm nữa thôi cô sẽ được ra ngoài, sẽ được gặp Hiểu Minh thôi.
Bên ngoài tù giam, thành phố S rộng lớn xô bồ, Trần Nghĩa đang ở Trịnh gia, ngồi ở sofa phòng khách cùng Lâm Khả My. Cậu đến đây để thăm Khả My, cả hai ngồi xem tin tức trên tivi, bỗng một tin tức cũ của Phương gia lại hiện lên, một tin tức tổng kết những thiệt hại, những nợ nần của Phương gia và Phương thị hiện tại.
Tin tức này khiến Trần Nghĩa bỗng dưng nhớ lại người bạn cũ, chỉ có thể thở dài một hơi "Đã gần 3 năm rồi."
"Cậu nhớ cô ta à?" Lâm Khả My nhíu mi, Trần Nghĩa mím môi, không ngại ngần thừa nhận "Dù gì cũng là bạn hai năm.",
"Xùy" Lâm Khả My bĩu môi, bộ dạng hờn dỗi, Trần Nghĩa trầm tư "Năm 10 và 11, Phương Hoa không có như vậy, nói là Phương tiểu thư nhưng rụt rè lắm."
Nhất là khi nói chuyện cùng cậu nha, cứ lúng ta lúng túng, rụt rè lắm, sau này thì dần dần mới thoải mái hơn. Nói chuyện với cậu tự do hơn nhưng cũng kì lạ hơn, rất hay cười nha, nụ cười của Phương Hoa lúc này bỗng thoáng qua trong đầu Trần Nghĩa, nhớ lúc đó cô hồn nhiên biết bao.
"Bây giờ cậu lại nhung nhớ cô gái khác trước mặt mình nhỉ?" Lâm Khả My càng lúc càng nhăn nhó, Trần Nghĩa chỉ có thể cười trừ "Bạn bè mà."
"Bạn bè?" Lâm Khả My nhăn mày "Cô ta như vậy mà cậu còn xem là bạn?"
"Vào tù cậu ấy sẽ cải tạo thôi" Trần Nghĩa nâng môi cười, Lâm Khả My càng thấy càng không nuốt nổi "Hừ...."
Lúc này, Trịnh Thành Dương từ trên lầu đi xuống, nghe được cuộc trò chuyện kia, ánh nhìn lạnh nhạt quan sát Trần Nghĩa. Giống như hắn cảm giác được điều gì đó, bước chân đi đến phòng khách.
"Ah, anh Trịnh đi làm à?" Lâm Khả My vui vẻ hớn hở, Trịnh Thành Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt sói đen liếc nhìn Trần Nghĩa mới nâng bước chân rời khỏi.
Trần Nghĩa đơn nhiên là nhận thấy ánh mắt không vừa lòng kia, cả Lâm Khả My cũng nhìn ra, nhưng Trần Nghĩa không nghĩ bản thân làm gì sai liền thắc mắc "Anh Trịnh có vẻ không thích mình nhỉ?"
Lâm Khả My chỉ có thể cười trừ, không nghĩ sâu xa "Anh Trịnh mà, lúc nào chẳng như vậy."
"Cậu từng nói Phương Hoa và anh Trịnh có quan hệ đúng không?" Trần Nghĩa tò mò hỏi "Lần đó Phương Hoa bỗng nhiên xuất hiện ở đây."
"Mình nói rồi" Lâm Khả My đáp nhanh "Nhìn thấy Phương gia gặp nạn, anh Trịnh giúp đỡ mới giữ được Phương thị hiện tại nha, lúc đó vì tránh truyền thông nên anh Trịnh mới giữ Phương Hoa ở lại đây. Cô ta còn không biết ơn còn tặng mình một con dao chứ!"
Một màn lừa dối rất thuần phục, Trần Nghĩa cũng chẳng mải mai nghi ngờ mà tin tưởng.
Sự thật bị bóp méo một cách trắng trợn, Trần Nghĩa chỉ có thể cười ngượng "Cậu ấy ở trong đó sẽ biết lỗi của mình thôi, Khả My cậu đừng nghĩ đến nữa."
Lâm Khả My buồn bã, mi mắt hạ xuống chịu đựng, Trần Nghĩa nhẹ nhàng an ủi "Đừng nghĩ nữa, tâm trạng sẽ không tốt."
Trần Nghĩa vỗ về, lúc này Lâm Khả My mới gật gật đầu, nhìn cậu tươi cười một cách đáng yêu "Biết rồi, không nghĩ nữa."
Trần Nghĩa sẽ không biết được sự thật sau nụ cười kia, cũng không biết được sự thật sau vẻ tàn độc của Phương Hoa.
Phương thị hiện tại vẫn vận hành, nên Trần Nghĩa hoàn toàn tin tưởng việc Trịnh thiếu đang cố gắng giúp đỡ Phương gia. Tuy nhiên việc Phương thị vẫn hành dưới tên Trịnh Thành Dương là chuyện còn ẩn giấu, Phương thị đang sát nhập vào Trịnh thị là chuyện sớm muộn sau này.
Đứa trẻ trong trại giam ngày một lớn, đồng nghĩa với thời gian của hai mẹ còn ngày càng ngắn lại. Các chị và dì hai cưng mà ẵm bồng cả ngày, lúc mới sinh làn da con bé ngăm ngăm, đến ba tháng thì trổ sữa trắng bông như cục bột nên được các dì yêu lắm.
Tay chân nhỏ tí ú na ú nần, đôi mắt to ơi là to, tròn ơi là tròn, lấp la lấp lánh thuần khiến vô cùng. Đôi mi con bé đen dày rậm rạp, chị tư từng bảo con bé có đôi mắt y hệt Phương Hoa nha, rất là thâm tình luôn.
Cái mũi nhỏ nhỏ khi khóc là nước mũi tèm lem, cái miệng đỏ hồng thơm sữa mếu mếu đáng yêu vô cùng. Sau này khi Hiểu Minh lớn lên một tí, biết gọi mama, biết đi chập chững, cả phòng giam 16 suốt một ngày toàn là tiếng cười nói của trẻ con.
Lớn hơn một tí, tóc đen mọc dài, gương mặt bầu bĩnh hơn nữa, khiến người khác nhìn chỉ muốn cắn một miếng má thịt của con bé. Thời gian của hai mẹ con cũng ngắn ngủi, 18 tháng thoáng một chút đã trôi qua, cuối cùng cũng phải chia xa.
"Hiểu Minh ngoan nhé, đi theo dì ngoan nha" Phương Hoa ôm con bé lần cuối, thơm lên cái má tròn tròn. Con bé dường như hiểu được lời mẹ nó, và tình cảnh của nó, lập tức mếu máo oà oà, hai tay ôm cứng ngắt Phương Hoa.
Phải mất một lúc vỗ về, chị gái bên viện phúc lợi làm quen với Hiểu Minh, con bé mới ngừng khóc chịu đi theo dì.
"Em yên tâm nhé" Chị gái bảo, hoàn toàn nhìn thấy lo lắng trên gương mặt Phương Hoa "Trừ khi em từ bỏ quyền làm mẹ, con bé mới được đưa đi nhận nuôi, cho nên cứ yên tâm ở đây cải tạo."
"Dạ" Phương Hoa gật gật đầu, đứa tiễn họ lên xe, chiếc xe bốn bánh nhanh lăn bánh rời đi. Đó là ngày chia ly của hai mẹ con, đứng nhìn trời xanh rộng lớn, mới đó mà đã gần ba năm rồi, chỉ còn hai năm nữa thôi.
Chỉ cần cố gắng hai năm nữa thôi cô sẽ được ra ngoài, sẽ được gặp Hiểu Minh thôi.
Bên ngoài tù giam, thành phố S rộng lớn xô bồ, Trần Nghĩa đang ở Trịnh gia, ngồi ở sofa phòng khách cùng Lâm Khả My. Cậu đến đây để thăm Khả My, cả hai ngồi xem tin tức trên tivi, bỗng một tin tức cũ của Phương gia lại hiện lên, một tin tức tổng kết những thiệt hại, những nợ nần của Phương gia và Phương thị hiện tại.
Tin tức này khiến Trần Nghĩa bỗng dưng nhớ lại người bạn cũ, chỉ có thể thở dài một hơi "Đã gần 3 năm rồi."
"Cậu nhớ cô ta à?" Lâm Khả My nhíu mi, Trần Nghĩa mím môi, không ngại ngần thừa nhận "Dù gì cũng là bạn hai năm.",
"Xùy" Lâm Khả My bĩu môi, bộ dạng hờn dỗi, Trần Nghĩa trầm tư "Năm 10 và 11, Phương Hoa không có như vậy, nói là Phương tiểu thư nhưng rụt rè lắm."
Nhất là khi nói chuyện cùng cậu nha, cứ lúng ta lúng túng, rụt rè lắm, sau này thì dần dần mới thoải mái hơn. Nói chuyện với cậu tự do hơn nhưng cũng kì lạ hơn, rất hay cười nha, nụ cười của Phương Hoa lúc này bỗng thoáng qua trong đầu Trần Nghĩa, nhớ lúc đó cô hồn nhiên biết bao.
"Bây giờ cậu lại nhung nhớ cô gái khác trước mặt mình nhỉ?" Lâm Khả My càng lúc càng nhăn nhó, Trần Nghĩa chỉ có thể cười trừ "Bạn bè mà."
"Bạn bè?" Lâm Khả My nhăn mày "Cô ta như vậy mà cậu còn xem là bạn?"
"Vào tù cậu ấy sẽ cải tạo thôi" Trần Nghĩa nâng môi cười, Lâm Khả My càng thấy càng không nuốt nổi "Hừ...."
Lúc này, Trịnh Thành Dương từ trên lầu đi xuống, nghe được cuộc trò chuyện kia, ánh nhìn lạnh nhạt quan sát Trần Nghĩa. Giống như hắn cảm giác được điều gì đó, bước chân đi đến phòng khách.
"Ah, anh Trịnh đi làm à?" Lâm Khả My vui vẻ hớn hở, Trịnh Thành Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt sói đen liếc nhìn Trần Nghĩa mới nâng bước chân rời khỏi.
Trần Nghĩa đơn nhiên là nhận thấy ánh mắt không vừa lòng kia, cả Lâm Khả My cũng nhìn ra, nhưng Trần Nghĩa không nghĩ bản thân làm gì sai liền thắc mắc "Anh Trịnh có vẻ không thích mình nhỉ?"
Lâm Khả My chỉ có thể cười trừ, không nghĩ sâu xa "Anh Trịnh mà, lúc nào chẳng như vậy."
"Cậu từng nói Phương Hoa và anh Trịnh có quan hệ đúng không?" Trần Nghĩa tò mò hỏi "Lần đó Phương Hoa bỗng nhiên xuất hiện ở đây."
"Mình nói rồi" Lâm Khả My đáp nhanh "Nhìn thấy Phương gia gặp nạn, anh Trịnh giúp đỡ mới giữ được Phương thị hiện tại nha, lúc đó vì tránh truyền thông nên anh Trịnh mới giữ Phương Hoa ở lại đây. Cô ta còn không biết ơn còn tặng mình một con dao chứ!"
Một màn lừa dối rất thuần phục, Trần Nghĩa cũng chẳng mải mai nghi ngờ mà tin tưởng.
Sự thật bị bóp méo một cách trắng trợn, Trần Nghĩa chỉ có thể cười ngượng "Cậu ấy ở trong đó sẽ biết lỗi của mình thôi, Khả My cậu đừng nghĩ đến nữa."
Lâm Khả My buồn bã, mi mắt hạ xuống chịu đựng, Trần Nghĩa nhẹ nhàng an ủi "Đừng nghĩ nữa, tâm trạng sẽ không tốt."
Trần Nghĩa vỗ về, lúc này Lâm Khả My mới gật gật đầu, nhìn cậu tươi cười một cách đáng yêu "Biết rồi, không nghĩ nữa."
Trần Nghĩa sẽ không biết được sự thật sau nụ cười kia, cũng không biết được sự thật sau vẻ tàn độc của Phương Hoa.
Phương thị hiện tại vẫn vận hành, nên Trần Nghĩa hoàn toàn tin tưởng việc Trịnh thiếu đang cố gắng giúp đỡ Phương gia. Tuy nhiên việc Phương thị vẫn hành dưới tên Trịnh Thành Dương là chuyện còn ẩn giấu, Phương thị đang sát nhập vào Trịnh thị là chuyện sớm muộn sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.