Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 162: Chỉ là rất khó mở lòng
Thanh Dii
17/06/2023
Mặc dù Huỳnh Giai Mẫn nói rằng bọn họ không có quan hệ, thực tế nhìn thấy được hoàn toàn không như vậy.
Buổi tối, gần đến giờ tan làm, Huỳnh Giai Mẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, giao lại việc đóng cửa hàng cho Phương Hoa và Tiểu Linh. Mọi khi ngoại trừ chị có việc buộc phải rời đi thì chị luôn tận tay đóng cửa hàng, Tiểu Linh nhanh chóng thắc mắc "Hôm nay chị có việc bận hả?"
"Ừ" Huỳnh Giai Mẫn đáp nhanh, tay cầm lên túi xách "Chị có hẹn với bạn, hai đứa khoá cửa cẩn thận nha."
"Em biết rồi" Tiểu Linh vui vẻ lắc tay, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì. Phương Hoa nhìn theo bóng dáng chị rời đi, môi dần mím chặt lại, có phải chị đang tránh né không?
Chị bảo cô cứ tự nhiên trong khi chị lại biểu hiện như vậy, Phương Hoa không tài nào tự nhiên yêu đương với Vũ Minh Tân được. Nếu như hỏi chị không trả lời, Phương Hoa đành phải hỏi Vũ Minh Tân.
Khi anh đến đón, Vũ Minh Tân chỉ nhìn thấy hai người Phương Hoa và Tiểu Linh khoá cửa tiệm, không có vóc dáng nhỏ nhỏ của người kia nữa. Chẳng hiểu vì sao lại cảm giác một chút hụt hẫng, lẽ nào anh đang chờ đợi mong muốn được nhìn thấy cô gái kia sao?
Phương Hoa rất yên vị ngồi ở ghế lái phụ, nhìn còn đường thành phố S sáng đèn về đêm đang chạy lùi trước mặt. Anh cũng không có nói gì, tập trung lái xe, không khí trong xe lạnh lạnh, giữa hai người gần nhau từng vô cùng thích hợp bây giờ lại chẳng tìm thấy sự hoà hợp nữa.
Một bức tường nào đó hiện hữu giữa hai người.
Cô muốn hỏi quan hệ giữa hai người họ nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, quan hệ giữa Phương Hoa và Vũ Minh Tân chưa đến mức cô có quyền hỏi về những mối quan hệ của anh. Hai bàn tay đan xen vào nhau tự xoa xoa nắn nắn lòng bàn tay mình, Phương Hoa thật sự muốn được biết mối quan hệ giữa anh và chị chủ.
Người lái xe bên cạnh, toản bộ chú ý của anh đều đặt lên người Phương Hoa, bộ dạng mím môi, rũ mắt, tay đang tay của cô, đến cả hơi thở cũng chậm chạp. Mắt anh nhìn thằng, tay giữ vững bánh lái, giọng nói nhẹ nhàng đánh vỡ không khí yên tĩnh.
"Trước đây anh và Giai Mẫn có một chút quan hệ" Anh biết cô đang thắc mắc về chuyện của anh, nhanh chóng bộc bạch, anh muốn lí giải mọi thắc mắc của Phương Hoa.
Để cô không còn bất kì nghi ngờ nào, biện minh trong sạch để Phương Hoa có thể an tâm về mối quan hệ của hai người.
"Tuy là có tình cảm nhưng đều đã chấm dứt ba năm trước rồi, cho nên em không cần lo lắng."
Nghe vậy, Phương Hoa nâng đầu xoay về anh, ngạc nhiên pha lẫn tò mò, biết là thắc mắc của bản thân sẽ đi sâu vào chuyện của anh nhưng lại không ngăn được hiếu kì, khẽ giọng "Tại sao hai người lại kết thúc vậy?"
Vũ Minh Tân chậm chạp bậm lại bạc môi, giống như không biết nên nói như nào, nói thẳng ra rằng Huỳnh Giai Mẫn cắm sừng anh?
"Hm... Chỉ là không hợp nhau nữa" Anh không muốn bôi mất hình tượng đẹp đẽ của Huỳnh Giai Mẫn với nhân viên, đành phải đưa ra một lý do rất đỗi thường tình của các cặp đôi tan vỡ.
"Ra vậy" Cô đáp.
"Đó đều đã là chuyện cũ" Vũ Minh Tân nhấc lên bạc môi, uy nghiêm vững chắc nói "Bây giờ anh và cô ta không có quan hệ, hiện tại anh chỉ theo đuổi em thôi."
"Sáng nay chị ấy cũng nói như vậy, bảo với em cứ tự nhiên, bởi vì hai người không có quan hệ."
"Ừm..." Vũ Minh Tân đương lái xe rất đỗi bình thường, đột nhiên nghe thấy câu nói kia mi tâm lại chau vào nhau hằn ra nếp nhăn trên trán. Một trận xôn xao thổn thức quen quen lạ lạ ùa đến, đã rất lâu rồi anh mới tồn tại loại cảm giác này.
Loại cảm giác mỗi khi anh nhớ đến Huỳnh Giai Mẫn, nhớ đến cảnh tượng đêm hôm ở bar đó cùng người khác hôn môi, vừa khó chịu vừa bức rức, cảm giác này đã đeo bám anh suốt cả một năm trời cắt đứt với Giai Mẫn. Mãi đến một năm sau đó mới nguôi ngoai, năm thứ ba anh mới chính thức vứt đi khó chịu kia, nhưng lại chẳng thể chấp nhận một cô gái nào.
Ba năm day dứt vì một người, đến nay may mắn anh mới mở lòng với Phương Hoa. Cô đột nhiên xuất hiện, một câu nói gián tiếp rằng không quan hệ của Giai Mẫn lại khiến anh đau điếng. Khó chịu day dẳng sau một năm trôn vùi lại nảy mầm.
Sao anh lại có cảm giác này? Rõ ràng đã buông bỏ được, bây giờ không phải lúc để nghĩ về Huỳnh Giai Mẫn, người anh theo đuổi lúc này chỉ có Phương Hoa.
"Em có đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đó đi" Đổi chủ đề, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
"Không cần đâu, em không đói" Nhẹ nhàng từ chối, nhìn thấy trong mắt anh là sự chờ đợi, Phương Hoa đáp gọn liền xoay đầu đi.
Vũ Minh Tân gật đầu, cô không muốn anh cũng không nên ép.
Đưa Phương Hoa trở về, cứ vậy kết thúc một ngày của cả hai.
Huỳnh Giai Mẫn bịa ra câu chuyện để trở về sớm hơn, chỉ vì không muốn phải chạm mặt Vũ Minh Tân. Quan hệ từng tốt đẹp lại chẳng có một lý do nào, chẳng có một lời nói nào mà im lặng kết thúc.
Mối tình nửa chừng, đứt gánh giữa đường không một lý do, sau đó trở về với tư cách bạn trai của người khác. Anh đã phản bội cô, như thế thì Huỳnh Giai Mẫn còn chờ đợi để làm gì.
Trở về nhà, mẹ Huỳnh nhanh chóng vui vẻ nói với cô "Ngày mốt, bảy giờ ở nhà hàng Long Hạ, con hãy đến xem mắt nha."
"Con biết rồi" Huỳnh Giai Mẫn gật gật đầu.
"Đối phương là con nhà họ Nhan, làm bác sỹ, mẹ có cả ảnh đây con có muốn xem qua không?" Mẹ Huỳnh vui vẻ thao thao bất tuyệt, dáng vẻ của bà nói rằng bà cực kì vừa ý cậu trai này, tay cầm điện thoại đưa đến phía Huỳnh Giai Mẫn.
Cô cười gượng gạo, bàn tay năm ngón giơ lên lắc lắc, biểu thị vẻ mặt mệt mỏi "Đến ngày mốt lận mà, mai con sẽ xem, hôm nay con hơi mệt một chút."
"À, vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi" Mẹ không phiền cô nữa, chỉ cần cô đồng ý đi xem mắt đã đủ lắm rồi.
Dù sao thì con gái cũng đã lớn, bà cũng nôn nóng lắm nga.
Đi về căn phòng của mình, Huỳnh Giai Mẫn ngã lên chiếc giường, đôi mắt vô vọng nhìn lên trần nhà, nghĩ đến thời gian qua ôm hi vọng chờ đợi một người. Dù không liên lạc được, cô vẫn cố chấp chờ ngày anh về cưới cô, không thể ngờ đến rằng anh đã sớm thay lòng đổi dạ.
Huỳnh Giai Mẫn buông lỏng tứ chi, nằm dài như một đường băng, tay mò xuống túi quần lôi ra chiếc điện thoại. Ấn vào một dãy số gọi đi, bàn tay cầm điện thoại giơ cao trước mặt, đôi mắt nhìn vào màn hình đang quay số.
"Alo, nghe nè tiểu bé bỏng" Âm thanh trong trẻo vô tư của một cô gái cất lên, khoé môi Huỳnh Giai Mẫn nâng lên nhẹ, ánh mắt nhìn sâu vào điện thoại trên tay.
"Tiểu khả ái có muốn đi bar không?"
"Cậu lại có chuyện gì buồn à? Sao lại muốn đi bar?" Tiểu khả ái đó chính là Tiểu Tuyết, bạn thân của Huỳnh Giai Mẫn.
"Có một chút chuyện..." Giọng Giai Mẫn hạ thấp, Tiểu Tuyết lập tức nhận ra vấn đề, không chủ được âm thanh hét to.
"Lại nhớ tên khốn đó rồi phải không? Tớ đã bảo cậu nên quên quách hắn đi kia mà."
Đột nhiên cắt đứt không nói một lời, đột ngột bỏ rơi bạn thân của Tiểu Tuyết, nhắc tới liền khiến Tiểu Tuyết nổi giận nga. Nhớ lại thời gian ba năm trước khi bị Vũ Minh Tân bỏ rơi, Huỳnh Giai Mẫn đã khổ sở đến mức nào nga, nghĩ lại Tiểu Tuyết chỉ muốn mắng chửi một trận.
"Không có..." Huỳnh Giai Mẫn than lên một tiếng, mắt tròn nhìn đăm đăm vào màn hình, khoé mi nhanh chóng nóng lên "Nay tớ không muốn nhớ anh ấy nữa."
"Đúng vậy, quên quách đi" Tiểu Tuyết hậm hực, bật ra giọng uy nghiêm "Được rồi, ngày mai đi giải toả."
"Ừm, tiểu khả ái thật tốt" Giai Mẫn khẽ nhỏ, giọng nói mang theo âm run run, bạn thân lâu năm nghe thấy liền bực dộc hét lên "Này, không có khóc gì hết, loại người đó không đáng để cậu rơi nước mắt nữa."
"Ba năm trước cậu khóc như chết đi kia hắn có quay về không? Không đáng, không được khóc."
"Đã biết..." Huỳnh Giai Mẫn cắn chặt cánh môi, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe ứa ra giọt nước mắt, giọt nước nóng hổi chảy theo khoé mắt thấm xuống giường nệm.
Kiềm chế đau lòng, không nên để đối phương biết cô đang khóc "Được rồi, ngày mai sau khi tan làm tớ sẽ đến."
"Ừ, biết rồi" Tiểu Tuyết tiếp ứng, không quên nhắc nhở "Nhớ là không được khóc đấy, nước mắt chứ có phải nước mưa đâu."
Quý lắm đấy!
...
Phương Hoa bước ra từ phòng tắm, cả cơ thể bốc ra hơi nước cùng làn da ấm nước, lau lau mái tóc bằng khăng lông, vừa lau vừa tiến đến bàn trang điểm ngồi xuống. Đang công tác lau mái tóc ướt, điện thoại reo chuông, hiển thị trên màn hình là hai chữ Trần Nghĩa.
"Alo" Phương Hoa nghe máy, cậu Trần hôm nay tìm cô vì lí do gì nga, được biết cậu đang trong quá trình dỗ dành chị gái nhà cô.
"Cậu vẫn khoẻ chứ? Cậu và anh Vũ sao rồi?" Trần Nghĩa biết chuyện Phương Hoa và Vũ Minh Tân quen biết nhau ah, cậu cũng vui vẻ, bởi vì anh em của cậu là người tốt, sẽ bảo bọc cho Phương Hoa.
"Vẫn khoẻ..." Phương Hoa không biết nên đáp câu sau như nào, nghĩ lại Trần Nghĩa có quen biết với Vũ Minh Tân liền dò hỏi "Cậu có biết quan hệ giữa anh ấy và Huỳnh Giai Mẫn không?"
Cái tên xa lạ lọt vào tai Trần Nghĩa, vừa lạ lại vừa quen, đã lâu rồi cậu mới nghe đến cái tên đó, Trần Nghĩa ngạc nhiên đến tròn mắt "Làm sao cậu biết đến chị Huỳnh?"
"Chị ấy là chủ nơi tôi làm việc" Phương Hoa thuật lại "Hôm qua anh ấy đến đón tôi thì gặp chị chủ, biểu hiện trên mặt họ rất lạ. Anh ấy có nói hồi trước bọn họ từng có quan hệ..."
"Anh Vũ đã nói với cậu rồi thì cậu còn lo lắng gì mà hỏi tôi chứ" Trần Nghĩa bật cười "Cậu yên tâm đi, hình như bọn họ kết thúc lâu lắm rồi, cho nên cậu không cần lo lắng gì cả."
"Anh Vũ là người tốt, anh ấy sẽ chăm lo cho cậu" Trần Nghĩa đáp, Phương Hoa chỉ biết cười khổ "Quan hệ của tôi và anh ấy không tiến xa đến như thế đâu."
"Chỉ cần cậu mở lòng, mọi việc để anh luật sư của chúng ta lo" Cậu cười vui, hoàn toàn không nhận ra rằng Phương Hoa không vui vẻ.
Cô chỉ có thể cười khổ "Ừm."
Đúng là Phương Hoa chỉ cần mở lòng không cần làm gì cả, mọi việc còn lại đều có Vũ Minh Tân lo lắng.
Chỉ là Phương Hoa... Rất khó mở lòng.
Buổi tối, gần đến giờ tan làm, Huỳnh Giai Mẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, giao lại việc đóng cửa hàng cho Phương Hoa và Tiểu Linh. Mọi khi ngoại trừ chị có việc buộc phải rời đi thì chị luôn tận tay đóng cửa hàng, Tiểu Linh nhanh chóng thắc mắc "Hôm nay chị có việc bận hả?"
"Ừ" Huỳnh Giai Mẫn đáp nhanh, tay cầm lên túi xách "Chị có hẹn với bạn, hai đứa khoá cửa cẩn thận nha."
"Em biết rồi" Tiểu Linh vui vẻ lắc tay, hoàn toàn không nghĩ ngợi gì. Phương Hoa nhìn theo bóng dáng chị rời đi, môi dần mím chặt lại, có phải chị đang tránh né không?
Chị bảo cô cứ tự nhiên trong khi chị lại biểu hiện như vậy, Phương Hoa không tài nào tự nhiên yêu đương với Vũ Minh Tân được. Nếu như hỏi chị không trả lời, Phương Hoa đành phải hỏi Vũ Minh Tân.
Khi anh đến đón, Vũ Minh Tân chỉ nhìn thấy hai người Phương Hoa và Tiểu Linh khoá cửa tiệm, không có vóc dáng nhỏ nhỏ của người kia nữa. Chẳng hiểu vì sao lại cảm giác một chút hụt hẫng, lẽ nào anh đang chờ đợi mong muốn được nhìn thấy cô gái kia sao?
Phương Hoa rất yên vị ngồi ở ghế lái phụ, nhìn còn đường thành phố S sáng đèn về đêm đang chạy lùi trước mặt. Anh cũng không có nói gì, tập trung lái xe, không khí trong xe lạnh lạnh, giữa hai người gần nhau từng vô cùng thích hợp bây giờ lại chẳng tìm thấy sự hoà hợp nữa.
Một bức tường nào đó hiện hữu giữa hai người.
Cô muốn hỏi quan hệ giữa hai người họ nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, quan hệ giữa Phương Hoa và Vũ Minh Tân chưa đến mức cô có quyền hỏi về những mối quan hệ của anh. Hai bàn tay đan xen vào nhau tự xoa xoa nắn nắn lòng bàn tay mình, Phương Hoa thật sự muốn được biết mối quan hệ giữa anh và chị chủ.
Người lái xe bên cạnh, toản bộ chú ý của anh đều đặt lên người Phương Hoa, bộ dạng mím môi, rũ mắt, tay đang tay của cô, đến cả hơi thở cũng chậm chạp. Mắt anh nhìn thằng, tay giữ vững bánh lái, giọng nói nhẹ nhàng đánh vỡ không khí yên tĩnh.
"Trước đây anh và Giai Mẫn có một chút quan hệ" Anh biết cô đang thắc mắc về chuyện của anh, nhanh chóng bộc bạch, anh muốn lí giải mọi thắc mắc của Phương Hoa.
Để cô không còn bất kì nghi ngờ nào, biện minh trong sạch để Phương Hoa có thể an tâm về mối quan hệ của hai người.
"Tuy là có tình cảm nhưng đều đã chấm dứt ba năm trước rồi, cho nên em không cần lo lắng."
Nghe vậy, Phương Hoa nâng đầu xoay về anh, ngạc nhiên pha lẫn tò mò, biết là thắc mắc của bản thân sẽ đi sâu vào chuyện của anh nhưng lại không ngăn được hiếu kì, khẽ giọng "Tại sao hai người lại kết thúc vậy?"
Vũ Minh Tân chậm chạp bậm lại bạc môi, giống như không biết nên nói như nào, nói thẳng ra rằng Huỳnh Giai Mẫn cắm sừng anh?
"Hm... Chỉ là không hợp nhau nữa" Anh không muốn bôi mất hình tượng đẹp đẽ của Huỳnh Giai Mẫn với nhân viên, đành phải đưa ra một lý do rất đỗi thường tình của các cặp đôi tan vỡ.
"Ra vậy" Cô đáp.
"Đó đều đã là chuyện cũ" Vũ Minh Tân nhấc lên bạc môi, uy nghiêm vững chắc nói "Bây giờ anh và cô ta không có quan hệ, hiện tại anh chỉ theo đuổi em thôi."
"Sáng nay chị ấy cũng nói như vậy, bảo với em cứ tự nhiên, bởi vì hai người không có quan hệ."
"Ừm..." Vũ Minh Tân đương lái xe rất đỗi bình thường, đột nhiên nghe thấy câu nói kia mi tâm lại chau vào nhau hằn ra nếp nhăn trên trán. Một trận xôn xao thổn thức quen quen lạ lạ ùa đến, đã rất lâu rồi anh mới tồn tại loại cảm giác này.
Loại cảm giác mỗi khi anh nhớ đến Huỳnh Giai Mẫn, nhớ đến cảnh tượng đêm hôm ở bar đó cùng người khác hôn môi, vừa khó chịu vừa bức rức, cảm giác này đã đeo bám anh suốt cả một năm trời cắt đứt với Giai Mẫn. Mãi đến một năm sau đó mới nguôi ngoai, năm thứ ba anh mới chính thức vứt đi khó chịu kia, nhưng lại chẳng thể chấp nhận một cô gái nào.
Ba năm day dứt vì một người, đến nay may mắn anh mới mở lòng với Phương Hoa. Cô đột nhiên xuất hiện, một câu nói gián tiếp rằng không quan hệ của Giai Mẫn lại khiến anh đau điếng. Khó chịu day dẳng sau một năm trôn vùi lại nảy mầm.
Sao anh lại có cảm giác này? Rõ ràng đã buông bỏ được, bây giờ không phải lúc để nghĩ về Huỳnh Giai Mẫn, người anh theo đuổi lúc này chỉ có Phương Hoa.
"Em có đói không? Chúng ta đi ăn chút gì đó đi" Đổi chủ đề, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
"Không cần đâu, em không đói" Nhẹ nhàng từ chối, nhìn thấy trong mắt anh là sự chờ đợi, Phương Hoa đáp gọn liền xoay đầu đi.
Vũ Minh Tân gật đầu, cô không muốn anh cũng không nên ép.
Đưa Phương Hoa trở về, cứ vậy kết thúc một ngày của cả hai.
Huỳnh Giai Mẫn bịa ra câu chuyện để trở về sớm hơn, chỉ vì không muốn phải chạm mặt Vũ Minh Tân. Quan hệ từng tốt đẹp lại chẳng có một lý do nào, chẳng có một lời nói nào mà im lặng kết thúc.
Mối tình nửa chừng, đứt gánh giữa đường không một lý do, sau đó trở về với tư cách bạn trai của người khác. Anh đã phản bội cô, như thế thì Huỳnh Giai Mẫn còn chờ đợi để làm gì.
Trở về nhà, mẹ Huỳnh nhanh chóng vui vẻ nói với cô "Ngày mốt, bảy giờ ở nhà hàng Long Hạ, con hãy đến xem mắt nha."
"Con biết rồi" Huỳnh Giai Mẫn gật gật đầu.
"Đối phương là con nhà họ Nhan, làm bác sỹ, mẹ có cả ảnh đây con có muốn xem qua không?" Mẹ Huỳnh vui vẻ thao thao bất tuyệt, dáng vẻ của bà nói rằng bà cực kì vừa ý cậu trai này, tay cầm điện thoại đưa đến phía Huỳnh Giai Mẫn.
Cô cười gượng gạo, bàn tay năm ngón giơ lên lắc lắc, biểu thị vẻ mặt mệt mỏi "Đến ngày mốt lận mà, mai con sẽ xem, hôm nay con hơi mệt một chút."
"À, vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi" Mẹ không phiền cô nữa, chỉ cần cô đồng ý đi xem mắt đã đủ lắm rồi.
Dù sao thì con gái cũng đã lớn, bà cũng nôn nóng lắm nga.
Đi về căn phòng của mình, Huỳnh Giai Mẫn ngã lên chiếc giường, đôi mắt vô vọng nhìn lên trần nhà, nghĩ đến thời gian qua ôm hi vọng chờ đợi một người. Dù không liên lạc được, cô vẫn cố chấp chờ ngày anh về cưới cô, không thể ngờ đến rằng anh đã sớm thay lòng đổi dạ.
Huỳnh Giai Mẫn buông lỏng tứ chi, nằm dài như một đường băng, tay mò xuống túi quần lôi ra chiếc điện thoại. Ấn vào một dãy số gọi đi, bàn tay cầm điện thoại giơ cao trước mặt, đôi mắt nhìn vào màn hình đang quay số.
"Alo, nghe nè tiểu bé bỏng" Âm thanh trong trẻo vô tư của một cô gái cất lên, khoé môi Huỳnh Giai Mẫn nâng lên nhẹ, ánh mắt nhìn sâu vào điện thoại trên tay.
"Tiểu khả ái có muốn đi bar không?"
"Cậu lại có chuyện gì buồn à? Sao lại muốn đi bar?" Tiểu khả ái đó chính là Tiểu Tuyết, bạn thân của Huỳnh Giai Mẫn.
"Có một chút chuyện..." Giọng Giai Mẫn hạ thấp, Tiểu Tuyết lập tức nhận ra vấn đề, không chủ được âm thanh hét to.
"Lại nhớ tên khốn đó rồi phải không? Tớ đã bảo cậu nên quên quách hắn đi kia mà."
Đột nhiên cắt đứt không nói một lời, đột ngột bỏ rơi bạn thân của Tiểu Tuyết, nhắc tới liền khiến Tiểu Tuyết nổi giận nga. Nhớ lại thời gian ba năm trước khi bị Vũ Minh Tân bỏ rơi, Huỳnh Giai Mẫn đã khổ sở đến mức nào nga, nghĩ lại Tiểu Tuyết chỉ muốn mắng chửi một trận.
"Không có..." Huỳnh Giai Mẫn than lên một tiếng, mắt tròn nhìn đăm đăm vào màn hình, khoé mi nhanh chóng nóng lên "Nay tớ không muốn nhớ anh ấy nữa."
"Đúng vậy, quên quách đi" Tiểu Tuyết hậm hực, bật ra giọng uy nghiêm "Được rồi, ngày mai đi giải toả."
"Ừm, tiểu khả ái thật tốt" Giai Mẫn khẽ nhỏ, giọng nói mang theo âm run run, bạn thân lâu năm nghe thấy liền bực dộc hét lên "Này, không có khóc gì hết, loại người đó không đáng để cậu rơi nước mắt nữa."
"Ba năm trước cậu khóc như chết đi kia hắn có quay về không? Không đáng, không được khóc."
"Đã biết..." Huỳnh Giai Mẫn cắn chặt cánh môi, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe ứa ra giọt nước mắt, giọt nước nóng hổi chảy theo khoé mắt thấm xuống giường nệm.
Kiềm chế đau lòng, không nên để đối phương biết cô đang khóc "Được rồi, ngày mai sau khi tan làm tớ sẽ đến."
"Ừ, biết rồi" Tiểu Tuyết tiếp ứng, không quên nhắc nhở "Nhớ là không được khóc đấy, nước mắt chứ có phải nước mưa đâu."
Quý lắm đấy!
...
Phương Hoa bước ra từ phòng tắm, cả cơ thể bốc ra hơi nước cùng làn da ấm nước, lau lau mái tóc bằng khăng lông, vừa lau vừa tiến đến bàn trang điểm ngồi xuống. Đang công tác lau mái tóc ướt, điện thoại reo chuông, hiển thị trên màn hình là hai chữ Trần Nghĩa.
"Alo" Phương Hoa nghe máy, cậu Trần hôm nay tìm cô vì lí do gì nga, được biết cậu đang trong quá trình dỗ dành chị gái nhà cô.
"Cậu vẫn khoẻ chứ? Cậu và anh Vũ sao rồi?" Trần Nghĩa biết chuyện Phương Hoa và Vũ Minh Tân quen biết nhau ah, cậu cũng vui vẻ, bởi vì anh em của cậu là người tốt, sẽ bảo bọc cho Phương Hoa.
"Vẫn khoẻ..." Phương Hoa không biết nên đáp câu sau như nào, nghĩ lại Trần Nghĩa có quen biết với Vũ Minh Tân liền dò hỏi "Cậu có biết quan hệ giữa anh ấy và Huỳnh Giai Mẫn không?"
Cái tên xa lạ lọt vào tai Trần Nghĩa, vừa lạ lại vừa quen, đã lâu rồi cậu mới nghe đến cái tên đó, Trần Nghĩa ngạc nhiên đến tròn mắt "Làm sao cậu biết đến chị Huỳnh?"
"Chị ấy là chủ nơi tôi làm việc" Phương Hoa thuật lại "Hôm qua anh ấy đến đón tôi thì gặp chị chủ, biểu hiện trên mặt họ rất lạ. Anh ấy có nói hồi trước bọn họ từng có quan hệ..."
"Anh Vũ đã nói với cậu rồi thì cậu còn lo lắng gì mà hỏi tôi chứ" Trần Nghĩa bật cười "Cậu yên tâm đi, hình như bọn họ kết thúc lâu lắm rồi, cho nên cậu không cần lo lắng gì cả."
"Anh Vũ là người tốt, anh ấy sẽ chăm lo cho cậu" Trần Nghĩa đáp, Phương Hoa chỉ biết cười khổ "Quan hệ của tôi và anh ấy không tiến xa đến như thế đâu."
"Chỉ cần cậu mở lòng, mọi việc để anh luật sư của chúng ta lo" Cậu cười vui, hoàn toàn không nhận ra rằng Phương Hoa không vui vẻ.
Cô chỉ có thể cười khổ "Ừm."
Đúng là Phương Hoa chỉ cần mở lòng không cần làm gì cả, mọi việc còn lại đều có Vũ Minh Tân lo lắng.
Chỉ là Phương Hoa... Rất khó mở lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.