Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 176: Chúng ta... Kết thúc rồi
Thanh Dii
17/06/2023
Trên màn hình hiển thị dòng tin nhắn đến, Vũ Minh Tân hỏi "Giai Mẫn có đó không?"
Phương Hoa nhìn màn hình điện thoại, ngẩn đầu xoay về bàn thu ngân phía trước nhìn bóng dáng chị chủ đang ngồi lướt máy tính, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Chắc là anh Vũ muốn nói chuyện với chị, khoé môi cong cong lên, Phương Hoa ấn vào bàn phím trả lời tin nhắn.
Một lúc sau, những ngày đầu hạ sang với cái nặng ẩm ươn khiến cho con người ta cảm giác mệt mỏi. Chị chủ ngồi ở bàn thu ngân tay ôm điều khiển điều hoà vừa mới hạ xuống thêm hai độ, bởi vì lười đi trả nó về chỗ cũ nên chị cầm luôn trên tay nga. Trời thì nóng nực, những dấu hôn kia buộc chị phải trải nghiệm cái loại cảm giác ngày đầu hè mặc áo len cổ lọ.
Chuyển đổi đủ loại tư thế trên chiếc ghế, từ ngồi ngay ngắn dần dần khum lưng, dựa lưng vào ghế co hai chân lên ôm vào lòng, cơn buồn ngủ buổi trưa ập đến chị mơ mơ màng màng gục lên gục xuống như gà mổ thóc.
Cánh cửa hàng được kéo mở, chuông gió treo trên cửa leng keng báo hiệu có khách vào. Huỳnh Giai Mẫn được đánh tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nhanh chóng thả hai chân xuống ghế lấy lại dáng vẻ ngồi nghiêm túc.
"Chào quý..." Tiểu Linh chỉ mở miệng hai tiếng liền ngừng lại, giọng nói nghiêm túc chuyển sang hồn nhiên giành cho những người quen biết "Anh đến tìm chị Phương hả?"
Nghe thế, Huỳnh Giai Mẫn nâng đầu, mắt hướng về phía cửa, người đàn ông thanh lịch với bộ tây trang màu xám, trên gương mặt lạnh như một tản băng không biểu cảm, nhìn thấy người quen cũ Vũ Minh Tân. Chị nhanh chóng thu lại ánh mắt, vờ như không để ý, đôi mắt to chỉ chăm chú nhìn vào trang màn hình máy tính.
"Uầy, theo chị" Phương Hoa nắm lấy tay Tiểu Linh, nhanh chóng kéo Tiểu Linh đang ngơ ngác đi vào phía bên trong cửa hàng, nhường lại không gian cho hai người họ.
"Ủa? Sao vậy?" Bị kéo vào bên trong, Tiểu Linh ngơ ngác tròn mắt "Bạn trai chị đến tìm chị mà."
"Không phải đâu" Phương Hoa phẩy bàn tay, đáp nhanh "Chị sẽ giải thích với em sau, tạm thời chúng ta để họ riêng tư một chút."
"Ơ..." Tại sao bạn trai của chị Phương Hoa lại ở riêng tư với chị chủ? Chuyện gì ah, Tiểu Linh không hiểu.
Nhìn thấy màn lôi kéo đi vào bên trong nhà, chỉ chừa lại Giai Mẫn và Vũ Minh Tân. Huỳnh Giai Mẫn lập tức căng thẳng, gương mặt xinh đẹp khô cứng lại, cố gắng bày xích vẻ mặt bình tĩnh nhất, đứng dậy nhìn vị khách đi vào "Tiên sinh muốn mua hoa hay là tìm Phương Hoa?"
Hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi của chính mình thật ngu ngốc, bởi vì vừa rồi Phương Hoa rõ ràng cố ý tránh đi để hai người nói chuyện.
Anh muốn tìm cô sao?
Vũ Minh Tân đi đến bàn thu ngân, hai người ngăn cách nhau một vách ngăn.
Mắt đen nhìn đăm đăm vào Huỳnh Giai Mẫn, bộ dạng xa lạ của cô kia như đã phủi sạch đi quá khứ của hai người, thậm chí hôm trước cả hai còn dính líu vào nhau. Cô bây giờ lại cất lên hai tiếng "Tiên sinh" Một cách vô cùng xa lạ, ánh mắt anh giống như bắn ra tia lửa điện, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ lọ che kín toàn bộ, đến một ít da thịt cũng không lộ ra.
Mỹ nhân ăn mặc tầm thường kín cổng cao tường và mỹ nhân quyến rũ đường mật hôm đó nhìn không ra là cùng một người, anh cứ nhìn vào cô, khiến cho cô có một chút khó chịu.
Không nghe thấy câu trả lời, khoé môi vẽ ra nụ cười gượng ngùng, nhanh chóng muốn thoái lui "Tiên sinh, phiền anh ở đây đợi, tôi vào gọi Phương Hoa."
Huỳnh Giai Mẫn vừa xoay người, Vũ Minh Tân liền cất lên tiếng nói.
"Nghe nói hôm qua em đi xem mắt, kết quả còn rất tốt" Anh nói khẽ, tâm thất bỗng nhiên đau đớn tê dại lên. Cơn đau nhói quen thuộc mang tên Huỳnh Giai Mẫn ấy, nhiều năm qua vẫn cứ thế bào mòn Vũ Minh Tân.
Huỳnh Giai Mẫn dừng bước, hít vào một hơi thả lỏng ra hai hàng mi đang chau vào nhau, giản ra cơ mặt xoay người nhìn anh "Đúng vậy, tiên sinh có vấn đề gì với việc tôi xem mắt à?"
Tiên sinh tiên sinh, nghe thật chói tai, Vũ Minh Tân mím chặt bạc môi, đau đớn co thắt trong lòng nhưng anh không cho phép bản thân đi quá giới hạn. Tuyệt đối không được bày tỏ bất kì đau khổ nào trên gương mặt, lẳng lặng nhìn cô một cách bất lực "Em muốn lập gia đình?"
Trái tim cô nhanh chóng rỉ ra giọt máu nóng, đến mức cơ mặt dù đã giản ra, dù cố gắng bình thẳn như thế nào thì hai đầu lông mày cũng chau lại, tâm thất đau đớn run lên, tứ chi đau nhói, bật ra một nụ cười, theo nụ cười mi tâm cũng giản ra, chua xót cảm thán.
"Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, đơn nhiên tôi phải nghĩ đến chuyện lập gia đình."
"Sao em không đợi anh?" Một câu hỏi xuất phát từ tận sâu trong trái tim anh.
Rõ ràng cô nói cô đợi được, thậm chí còn dâng hiến trong trắng vào tay anh để minh chứng cho tình yêu giữa họ, thế vì sao cô lại ngã vào vòng tay người khác, cắm vào tim anh những vết dao vô tình.
Anh đã không dự định sẽ đến đây để hỏi, để cô nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này, anh dự định sẽ đóng tiếp vở kịch bạn trai Phương Hoa, anh còn nghĩ rằng, có khi cô sẽ ghen khi mà thấy anh cùng Phương Hoa bên nhau, điều đó sẽ chứng tỏ cô còn để tâm đến anh.
Không ngờ rằng, đến một chút chú ý cô cũng không có, thờ ơ, lạnh lùng nhanh chóng đi xem mắt, rất đỗi lạnh nhạt muốn trở thành cô dâu của người khác. Đến một chút buồn hay đau lòng cũng không, một chút để tâm cũng không có.
Khi nghe thấy cô xem mắt, kết quả cũng rất tốt, tim anh đau như chết đi, hệt như đau đớn ngày hôm đó thấy cô cùng người khác. Nghĩ đến viễn cảnh Huỳnh Giai Mẫn khoác lên người bộ váy cưới đi cùng một gã đàn ông khác trên lễ đường, không khác nào một chiếc máy cưa đang cưa dần cưa mòn cơ thể anh.
Đau đớn, lẩn quẩn, không tài nào tập trung vào công việc và cuối cùng anh chạy đến nơi này tìm cô, anh muốn hỏi cô, rốt cuộc thì năm đó, nói là đợi được thế vì sao lại không đợi?
Sao không chờ anh? Một câu hỏi thật là hay, hơi thở Giai Mẫn trở nên vội, một lớp nước mắt ngấn ra trên mi mắt nóng hổi, Giai Mẫn hít thở thật sâu thật nhẹ, ngăn cản yếu đuối mong manh kia, hướng anh, đôi mày lại lần nữa chau chặt lại.
"Anh muốn tôi đợi anh thêm bao lâu nữa?"
Đầu ngón tay tê dần, nhanh chóng nắm thành một quả đấm, giọng cô run lên, giống như muốn khóc.
"Năm năm... Chưa đủ sao?"
Hai năm là chờ đợi trong hi vọng, ba năm chờ đợi trong tuyệt vọng, phập phồng lo sợ người ấy nơi đất khách, xứ lạ quê người sẽ bị người khác cướp đi, biền biệt ba năm trời. Nghĩ rằng ngày anh về sẽ đến cưới cô như hẹn trước, nhưng không, anh về tay đan tay cùng người khác.
Bây giờ anh lại hỏi, vì sao không đợi? Thật buồn cười.
Vũ Minh Tân nghe thấy lời cô, cũng trở nên buồn cười, khổ sở che dấu đều bày trí lên đôi mắt, con ngươi đau khổ trợn to, trong đôi mắt hằn lên những sợi tơ máu nhanh chóng nhuộm ra một lớp nước long lanh "Em không hề đợi anh, em đừng tỏ ra là đã đợi anh năm năm qua, không hề."
Huỳnh Giai Mẫn ngẩn ngơ, trái tim rỉ máu bị dội một ráo toàn là chất độc, làm cho con tim ngay lập tức ngừng đập, vụng vỡ ra thành từng mãnh. Bước chân vô thức thục lùi đi một bước, mi mắt đã quá tải, hai hàng nước trong veo như hạt ngọc chảy xuống.
"Ừ..." Phát ra một âm thanh đau đớn, bên lỗ tai chỉ nghe thấy những âm vụng vỡ của trái tim, chân cô lại lần nữa thục lùi, đối mặt với dáng vẻ đau thương của anh, Giai Mẫn chỉ có đau khổ hơn gấp bội "Không chờ anh..."
Anh giống như một loại xương rồng tẩm đầy chất độc, ấy vậy mà cô vẫn ôm chầm lấy, bám víu nó năm năm qua.
"Vì cái gì mà tôi phải một mình suốt năm năm?" Huỳnh Giai Mẫn thét lên, sau cùng lại run rẩy như một người ướt mưa "Đột nhiên anh biến mất, khi anh quay về thì chính anh là kẻ có người khác... Anh trách tôi không chờ anh?"
Cô mếu máo, tay nhanh chóng cuộn thành quả đấm, nhưng dù thế nào cũng không ngăn cản lại được từng cơn đau dại trong lòng để rồi trước mặt người đàn ông này, cô nấc lên từng tiếng thê lương.
Đến chính mình cũng không hiểu nổi, rõ ràng, với kẻ bội tình đã uổng phí thanh xuân, cô phải tát anh ta, phải mắng anh ta một trận mới đúng. Ấy vậy mà cô lại khóc lóc như một kẻ bại trận, cô không hiểu mình đã làm sai cái gì mà anh bỏ rơi cô. Cô yêu anh bằng tất cả những gì cô có đổi lại là sự chờ đợi vô vọng, sự cô độc lẻ loi.
"Ừ thì... Tôi... Tôi không có chờ anh. Cho nên... Cho nên bây giờ... Tôi có thể lấy người khác rồi, phải không?"
Anh muốn nghĩ sao thì cứ việc, cô mệt mỏi lắm rồi nhưng vì sao phải xin phép anh chứ? Không đúng một chút nào.
Huỳnh Giai Mẫn nuốt xuống một ngụm nước mắt, cản lại cơn nấc nghẹn thê thảm của bản thân, vẽ ra một nụ cười chua chát.
"Tôi không hiểu vì sao hôm trước anh hành xử như vậy đối với tôi, dù sao hôm đó cũng là tôi say cho nên tôi không truy cứu nữa, chuyện chúng ta đến đây là chấm dứt được rồi."
"Một chút ý nghĩ níu kéo lại em cũng không muốn?" Vũ Minh Tân cắn răng, gương mặt đẫm nước mắt kia nghẹn ngào trong đau đớn, mỗi lần cô nói lấp vì nấc nghẹn anh chỉ muốn xông đến ôm lấy cô vào lòng. Chỉ trách hình ảnh cô cùng người khác ngăn lại bước chân anh, đau khổ ba năm qua vươn vấn vì cô ngăn lại hành động ngu xuẩn của anh.
Anh chỉ ước lúc này, cô mở miệng bảo rằng anh hãy ở lại, giữ lại mối quan hệ này, anh sẽ lập tức đồng thuận nhào đến ôm lấy cô, anh sẽ không truy cứu chuyện cũ, bỏ qua hết và cả hai sẽ bắt đầu lại. Nhưng không, điều cô nói là "Chúng ta chấm dứt", không có một tia níu kéo, không một chút luyến lưu.
"Là chính anh đã chấm dứt từ ba năm trước" Huỳnh Giai Mẫn cắn môi, cất ra lời thê lương đau lòng, dù sao cả hai vẫn chưa đối mặt, hôm nay sẽ là ngày giải quyết thật rõ ràng, nâng lên đầu, nhìn vào anh, đôi mắt anh hiện lên tia hi vọng yếu đuối khiến cho Giai Mẫn chạnh lòng.
Anh đang hi vọng điều gì vậy? Là anh vứt bỏ cô từ ba năm trước, vì sao ánh mắt anh bây giờ lại đau khổ níu kéo như vậy?
Nhìn vào mắt anh, dần dần cô chết lặng đi, miệng khô lưỡi đắng cất lên.
"Chúng ta... Kết thúc rồi."
Giai Mẫn cúi đầu, chùi vội nước mắt trên gương mặt, biến về trạng thái bình thường vội vàng nói "Tiên sinh không đến để mua hoa, tôi vào gọi bạn gái anh ra."
Huỳnh Giai Mẫn nhanh chóng xoay đầu, bước chân nhỏ xảy ra bước dài đi vội vào bên trong cửa hàng.
Phương Hoa nhìn màn hình điện thoại, ngẩn đầu xoay về bàn thu ngân phía trước nhìn bóng dáng chị chủ đang ngồi lướt máy tính, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Chắc là anh Vũ muốn nói chuyện với chị, khoé môi cong cong lên, Phương Hoa ấn vào bàn phím trả lời tin nhắn.
Một lúc sau, những ngày đầu hạ sang với cái nặng ẩm ươn khiến cho con người ta cảm giác mệt mỏi. Chị chủ ngồi ở bàn thu ngân tay ôm điều khiển điều hoà vừa mới hạ xuống thêm hai độ, bởi vì lười đi trả nó về chỗ cũ nên chị cầm luôn trên tay nga. Trời thì nóng nực, những dấu hôn kia buộc chị phải trải nghiệm cái loại cảm giác ngày đầu hè mặc áo len cổ lọ.
Chuyển đổi đủ loại tư thế trên chiếc ghế, từ ngồi ngay ngắn dần dần khum lưng, dựa lưng vào ghế co hai chân lên ôm vào lòng, cơn buồn ngủ buổi trưa ập đến chị mơ mơ màng màng gục lên gục xuống như gà mổ thóc.
Cánh cửa hàng được kéo mở, chuông gió treo trên cửa leng keng báo hiệu có khách vào. Huỳnh Giai Mẫn được đánh tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nhanh chóng thả hai chân xuống ghế lấy lại dáng vẻ ngồi nghiêm túc.
"Chào quý..." Tiểu Linh chỉ mở miệng hai tiếng liền ngừng lại, giọng nói nghiêm túc chuyển sang hồn nhiên giành cho những người quen biết "Anh đến tìm chị Phương hả?"
Nghe thế, Huỳnh Giai Mẫn nâng đầu, mắt hướng về phía cửa, người đàn ông thanh lịch với bộ tây trang màu xám, trên gương mặt lạnh như một tản băng không biểu cảm, nhìn thấy người quen cũ Vũ Minh Tân. Chị nhanh chóng thu lại ánh mắt, vờ như không để ý, đôi mắt to chỉ chăm chú nhìn vào trang màn hình máy tính.
"Uầy, theo chị" Phương Hoa nắm lấy tay Tiểu Linh, nhanh chóng kéo Tiểu Linh đang ngơ ngác đi vào phía bên trong cửa hàng, nhường lại không gian cho hai người họ.
"Ủa? Sao vậy?" Bị kéo vào bên trong, Tiểu Linh ngơ ngác tròn mắt "Bạn trai chị đến tìm chị mà."
"Không phải đâu" Phương Hoa phẩy bàn tay, đáp nhanh "Chị sẽ giải thích với em sau, tạm thời chúng ta để họ riêng tư một chút."
"Ơ..." Tại sao bạn trai của chị Phương Hoa lại ở riêng tư với chị chủ? Chuyện gì ah, Tiểu Linh không hiểu.
Nhìn thấy màn lôi kéo đi vào bên trong nhà, chỉ chừa lại Giai Mẫn và Vũ Minh Tân. Huỳnh Giai Mẫn lập tức căng thẳng, gương mặt xinh đẹp khô cứng lại, cố gắng bày xích vẻ mặt bình tĩnh nhất, đứng dậy nhìn vị khách đi vào "Tiên sinh muốn mua hoa hay là tìm Phương Hoa?"
Hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi của chính mình thật ngu ngốc, bởi vì vừa rồi Phương Hoa rõ ràng cố ý tránh đi để hai người nói chuyện.
Anh muốn tìm cô sao?
Vũ Minh Tân đi đến bàn thu ngân, hai người ngăn cách nhau một vách ngăn.
Mắt đen nhìn đăm đăm vào Huỳnh Giai Mẫn, bộ dạng xa lạ của cô kia như đã phủi sạch đi quá khứ của hai người, thậm chí hôm trước cả hai còn dính líu vào nhau. Cô bây giờ lại cất lên hai tiếng "Tiên sinh" Một cách vô cùng xa lạ, ánh mắt anh giống như bắn ra tia lửa điện, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ lọ che kín toàn bộ, đến một ít da thịt cũng không lộ ra.
Mỹ nhân ăn mặc tầm thường kín cổng cao tường và mỹ nhân quyến rũ đường mật hôm đó nhìn không ra là cùng một người, anh cứ nhìn vào cô, khiến cho cô có một chút khó chịu.
Không nghe thấy câu trả lời, khoé môi vẽ ra nụ cười gượng ngùng, nhanh chóng muốn thoái lui "Tiên sinh, phiền anh ở đây đợi, tôi vào gọi Phương Hoa."
Huỳnh Giai Mẫn vừa xoay người, Vũ Minh Tân liền cất lên tiếng nói.
"Nghe nói hôm qua em đi xem mắt, kết quả còn rất tốt" Anh nói khẽ, tâm thất bỗng nhiên đau đớn tê dại lên. Cơn đau nhói quen thuộc mang tên Huỳnh Giai Mẫn ấy, nhiều năm qua vẫn cứ thế bào mòn Vũ Minh Tân.
Huỳnh Giai Mẫn dừng bước, hít vào một hơi thả lỏng ra hai hàng mi đang chau vào nhau, giản ra cơ mặt xoay người nhìn anh "Đúng vậy, tiên sinh có vấn đề gì với việc tôi xem mắt à?"
Tiên sinh tiên sinh, nghe thật chói tai, Vũ Minh Tân mím chặt bạc môi, đau đớn co thắt trong lòng nhưng anh không cho phép bản thân đi quá giới hạn. Tuyệt đối không được bày tỏ bất kì đau khổ nào trên gương mặt, lẳng lặng nhìn cô một cách bất lực "Em muốn lập gia đình?"
Trái tim cô nhanh chóng rỉ ra giọt máu nóng, đến mức cơ mặt dù đã giản ra, dù cố gắng bình thẳn như thế nào thì hai đầu lông mày cũng chau lại, tâm thất đau đớn run lên, tứ chi đau nhói, bật ra một nụ cười, theo nụ cười mi tâm cũng giản ra, chua xót cảm thán.
"Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, đơn nhiên tôi phải nghĩ đến chuyện lập gia đình."
"Sao em không đợi anh?" Một câu hỏi xuất phát từ tận sâu trong trái tim anh.
Rõ ràng cô nói cô đợi được, thậm chí còn dâng hiến trong trắng vào tay anh để minh chứng cho tình yêu giữa họ, thế vì sao cô lại ngã vào vòng tay người khác, cắm vào tim anh những vết dao vô tình.
Anh đã không dự định sẽ đến đây để hỏi, để cô nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này, anh dự định sẽ đóng tiếp vở kịch bạn trai Phương Hoa, anh còn nghĩ rằng, có khi cô sẽ ghen khi mà thấy anh cùng Phương Hoa bên nhau, điều đó sẽ chứng tỏ cô còn để tâm đến anh.
Không ngờ rằng, đến một chút chú ý cô cũng không có, thờ ơ, lạnh lùng nhanh chóng đi xem mắt, rất đỗi lạnh nhạt muốn trở thành cô dâu của người khác. Đến một chút buồn hay đau lòng cũng không, một chút để tâm cũng không có.
Khi nghe thấy cô xem mắt, kết quả cũng rất tốt, tim anh đau như chết đi, hệt như đau đớn ngày hôm đó thấy cô cùng người khác. Nghĩ đến viễn cảnh Huỳnh Giai Mẫn khoác lên người bộ váy cưới đi cùng một gã đàn ông khác trên lễ đường, không khác nào một chiếc máy cưa đang cưa dần cưa mòn cơ thể anh.
Đau đớn, lẩn quẩn, không tài nào tập trung vào công việc và cuối cùng anh chạy đến nơi này tìm cô, anh muốn hỏi cô, rốt cuộc thì năm đó, nói là đợi được thế vì sao lại không đợi?
Sao không chờ anh? Một câu hỏi thật là hay, hơi thở Giai Mẫn trở nên vội, một lớp nước mắt ngấn ra trên mi mắt nóng hổi, Giai Mẫn hít thở thật sâu thật nhẹ, ngăn cản yếu đuối mong manh kia, hướng anh, đôi mày lại lần nữa chau chặt lại.
"Anh muốn tôi đợi anh thêm bao lâu nữa?"
Đầu ngón tay tê dần, nhanh chóng nắm thành một quả đấm, giọng cô run lên, giống như muốn khóc.
"Năm năm... Chưa đủ sao?"
Hai năm là chờ đợi trong hi vọng, ba năm chờ đợi trong tuyệt vọng, phập phồng lo sợ người ấy nơi đất khách, xứ lạ quê người sẽ bị người khác cướp đi, biền biệt ba năm trời. Nghĩ rằng ngày anh về sẽ đến cưới cô như hẹn trước, nhưng không, anh về tay đan tay cùng người khác.
Bây giờ anh lại hỏi, vì sao không đợi? Thật buồn cười.
Vũ Minh Tân nghe thấy lời cô, cũng trở nên buồn cười, khổ sở che dấu đều bày trí lên đôi mắt, con ngươi đau khổ trợn to, trong đôi mắt hằn lên những sợi tơ máu nhanh chóng nhuộm ra một lớp nước long lanh "Em không hề đợi anh, em đừng tỏ ra là đã đợi anh năm năm qua, không hề."
Huỳnh Giai Mẫn ngẩn ngơ, trái tim rỉ máu bị dội một ráo toàn là chất độc, làm cho con tim ngay lập tức ngừng đập, vụng vỡ ra thành từng mãnh. Bước chân vô thức thục lùi đi một bước, mi mắt đã quá tải, hai hàng nước trong veo như hạt ngọc chảy xuống.
"Ừ..." Phát ra một âm thanh đau đớn, bên lỗ tai chỉ nghe thấy những âm vụng vỡ của trái tim, chân cô lại lần nữa thục lùi, đối mặt với dáng vẻ đau thương của anh, Giai Mẫn chỉ có đau khổ hơn gấp bội "Không chờ anh..."
Anh giống như một loại xương rồng tẩm đầy chất độc, ấy vậy mà cô vẫn ôm chầm lấy, bám víu nó năm năm qua.
"Vì cái gì mà tôi phải một mình suốt năm năm?" Huỳnh Giai Mẫn thét lên, sau cùng lại run rẩy như một người ướt mưa "Đột nhiên anh biến mất, khi anh quay về thì chính anh là kẻ có người khác... Anh trách tôi không chờ anh?"
Cô mếu máo, tay nhanh chóng cuộn thành quả đấm, nhưng dù thế nào cũng không ngăn cản lại được từng cơn đau dại trong lòng để rồi trước mặt người đàn ông này, cô nấc lên từng tiếng thê lương.
Đến chính mình cũng không hiểu nổi, rõ ràng, với kẻ bội tình đã uổng phí thanh xuân, cô phải tát anh ta, phải mắng anh ta một trận mới đúng. Ấy vậy mà cô lại khóc lóc như một kẻ bại trận, cô không hiểu mình đã làm sai cái gì mà anh bỏ rơi cô. Cô yêu anh bằng tất cả những gì cô có đổi lại là sự chờ đợi vô vọng, sự cô độc lẻ loi.
"Ừ thì... Tôi... Tôi không có chờ anh. Cho nên... Cho nên bây giờ... Tôi có thể lấy người khác rồi, phải không?"
Anh muốn nghĩ sao thì cứ việc, cô mệt mỏi lắm rồi nhưng vì sao phải xin phép anh chứ? Không đúng một chút nào.
Huỳnh Giai Mẫn nuốt xuống một ngụm nước mắt, cản lại cơn nấc nghẹn thê thảm của bản thân, vẽ ra một nụ cười chua chát.
"Tôi không hiểu vì sao hôm trước anh hành xử như vậy đối với tôi, dù sao hôm đó cũng là tôi say cho nên tôi không truy cứu nữa, chuyện chúng ta đến đây là chấm dứt được rồi."
"Một chút ý nghĩ níu kéo lại em cũng không muốn?" Vũ Minh Tân cắn răng, gương mặt đẫm nước mắt kia nghẹn ngào trong đau đớn, mỗi lần cô nói lấp vì nấc nghẹn anh chỉ muốn xông đến ôm lấy cô vào lòng. Chỉ trách hình ảnh cô cùng người khác ngăn lại bước chân anh, đau khổ ba năm qua vươn vấn vì cô ngăn lại hành động ngu xuẩn của anh.
Anh chỉ ước lúc này, cô mở miệng bảo rằng anh hãy ở lại, giữ lại mối quan hệ này, anh sẽ lập tức đồng thuận nhào đến ôm lấy cô, anh sẽ không truy cứu chuyện cũ, bỏ qua hết và cả hai sẽ bắt đầu lại. Nhưng không, điều cô nói là "Chúng ta chấm dứt", không có một tia níu kéo, không một chút luyến lưu.
"Là chính anh đã chấm dứt từ ba năm trước" Huỳnh Giai Mẫn cắn môi, cất ra lời thê lương đau lòng, dù sao cả hai vẫn chưa đối mặt, hôm nay sẽ là ngày giải quyết thật rõ ràng, nâng lên đầu, nhìn vào anh, đôi mắt anh hiện lên tia hi vọng yếu đuối khiến cho Giai Mẫn chạnh lòng.
Anh đang hi vọng điều gì vậy? Là anh vứt bỏ cô từ ba năm trước, vì sao ánh mắt anh bây giờ lại đau khổ níu kéo như vậy?
Nhìn vào mắt anh, dần dần cô chết lặng đi, miệng khô lưỡi đắng cất lên.
"Chúng ta... Kết thúc rồi."
Giai Mẫn cúi đầu, chùi vội nước mắt trên gương mặt, biến về trạng thái bình thường vội vàng nói "Tiên sinh không đến để mua hoa, tôi vào gọi bạn gái anh ra."
Huỳnh Giai Mẫn nhanh chóng xoay đầu, bước chân nhỏ xảy ra bước dài đi vội vào bên trong cửa hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.