Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 190: Cưới hỏi
Thanh Dii
17/06/2023
Huỳnh gia như mọi ngày yên tĩnh, Huỳnh phu nhân vừa nấu xong món canh xương hầm bổ dưỡng, mang cho chồng một bát, một bát để riêng chừa phần con gái. Hai vợ chồng ngồi ở sofa vừa xem tivi vừa thưởng thức canh hầm, vẫn nghĩ như lời bạn thân của con gái nói, rằng con bé đêm qua ở chỗ Tiểu Tuyết.
Chắc hẳn hiện giờ đang ở tiệm hoa buôn bán, ông bà xem các chương trình hài, lâu lâu lại cười. Chăm chú vào chương trình trên màn ảnh lớn, nghe thấy một âm thanh mở cửa, người có thể mở cửa chính là con gái.
Ông bà Huỳnh xoay mặt về phía cửa với nụ cười trên môi, vì tư vị của chương trình hài hước nên gương mặt hai người càng vui vẻ hơn. Nhìn thấy không chỉ có một mình còn gái, đi theo sao con gái về nhà là một người đàn ông, và một đôi vợ chồng trông trạc tuổi ông bà Huỳnh.
Nụ cười vô tư thu lại một ít, Huỳnh phu nhân có phần ngạc nhiên "Con có khách hả?"
Thường khi Giai Mẫn dắt bạn về, nhất định sẽ báo trước một tiếng, để bà còn chuẩn bị ít đồ ăn bánh nước để đón tiếp, hôm nay đột ngột như thế cho nên bà không khỏi ngạc nhiên. Cũng không phải, nhìn những người kia không giống như khách bình thường.
Ông bà nhanh chóng đứng dậy, bà vội tắt đi tivi ồn ào, ông Huỳnh thì hướng hai người trung niên kia kinh ngạc "Đây là...?"
Người đàn ông trung niên nâng môi cười hiền hậu, đưa ra bàn tay lịch thiệp kèm một cái gật đầu "Chào ông, tôi là Vũ Gia Lạp, gia đình tôi đến để xin hỏi cưới con gái xinh đẹp của ông cho con trai chúng tôi."
Huỳnh lão nhanh chóng đưa ra bàn tay bắt lấy tay Vũ lão, dù chính ông đang rất ngạc nhiên, chưa hiểu rõ chuyện gì, ông đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô con gái đứng bên cạnh người con trai. Cô cúi đầu, hầu như mái tóc đều che đi đôi mắt, hai bàn tay đan chặt vào nhau bối rối, nhìn đến người con trai bên cạnh.
Chỉ kịp phán xét qua vẻ bề ngoài tuấn tú khôi ngô, nhìn liền nhận ra là người có học thức, Vũ Minh Tân nhận thấy ánh mắt của Huỳnh lão, anh liền hướng ông một cái cúi đầu chào hỏi. Cũng không thể để khách đứng mãi trước cửa, Huỳnh lão ngừng đánh giá, cười khẽ "Vậy sao? Mời vào nhà."
Huỳnh phu nhân cũng rất đỗi ngạc nhiên, bà không có thời gian để thắc mắc, nhanh chóng cầm lấy hai bát canh hầm đang uống dỡ trên bàn thủy tinh mang vào bên trong và pha trà.
Mọi người ngồi vào sofa, Huỳnh lão và ba người Vũ gia, Huỳnh Giai Mẫn vẫn đứng, cô không có ngồi xuống, hướng cha và hai người lớn nhà họ Vũ "Con vào bên trong giúp mẹ..."
"Con ngồi xuống" Huỳnh lão gia nghiêm mặt, cản trở ý muốn rời đi của Giai Mẫn "Chuyện này con là nhân vật chính, làm sao có thể vắng mặt?"
"..." Đối với uy lực của cha, thêm hai ánh nhìn của ông bà Vũ, ánh nhìn về cô và gật đầu như bảo cô hãy mau ngồi xuống. Huỳnh Giai Mẫn nâng lên bước chân nâng nề đi đến vị trí sofa bên cạnh cha, ngay ngắn ngồi xuống. Vị trí của cô đối diện Vũ Minh Tân, anh ta nhìn đăm đăm và Giai Mẫn, cô thật sự không ngốc đầu nổi, chỉ ngay ngắn ngồi bên cạnh cha.
"Chuyện hỏi cưới này là...? Hai đứa nhà đã ưng ý nhau rồi sao?" Huỳnh lão gia hỏi, đôi mắt già dặn phóng đến Vũ Minh Tân, anh cười ôn nhu, dịu dàng đến nâng niu trong đôi mắt "Vâng, chúng con đã thuận ý rồi."
"Phải không?" Huỳnh lão nghi vấn, ông nhìn sang con gái bên cạnh, cô không có đáp lời, im lặng ngồi cúi đầu. Ánh mắt anh ta đè trên đỉnh đầu Huỳnh Giai Mẫn, hệt như hàng nghìn tấn đất đá đổ lên đầu, Giai Mẫn chậm rãi như một con rùa nhỏ, chậm chạp gật đầu.
Huỳnh lão thu được câu trả lời, vui vẻ hướng về phía gia đình ba người kia "Nếu hai con đã ưng thì tôi cũng không thể phản kháng rồi."
Đơn nhiên ông rất tán thành, ông đã rất mong chờ Huỳnh Giai Mẫn có bạn trai và kết hôn, gia đình chỉ có một đứa con gái, mong muốn bồng cháu của ông và bà Huỳnh đã rất cháy bỏng rồi.
"Thế nhưng Giai Mẫn này, con có bạn trai khi nào sao không nói cho cha mẹ biết?" Huỳnh lão thắc mắc hỏi, vừa hay Huỳnh phu nhân đã man khây trà nóng hổi thơm lừng ra, đặt lên bàn thủy tinh bà cũng lên tiếng.
"Phải rồi, làm mẹ tưởng con không có đối tượng."
Câu hỏi đánh vào đầu Huỳnh Giai Mẫn, mẹ ngồi xuống bên cạnh cô, có bà bên cạnh cô mới nhẹ nhõm đi một chút nâng lên gương mặt trả lời.
"Mới đây..."
"Sáu năm rồi" Đột nhiên Vũ Minh Tân cũng lên tiếng, hai giọng nói một nhẹ nhàng một cương nghị phát lên cùng lúc. Giọng nói của Vũ Minh Tân hoàn toàn che lấp đi âm thanh của Huỳnh Giai Mẫn, đều là cùng một câu hỏi nhưng hai người lại có hai câu trả lời. Không khỏi làm cho bốn vị người lớn ngây ra ngơ ngác, bà Huỳnh cảm thấy kỳ hoặc chau mày nhìn con gái lại nhìn cậu con trai kia "Vậy là... Mới đây hay là lâu rồi?"
"Lâu rồi, bọn con quen nhau hồi sáu năm trước, chính xác thì gần bảy năm" Vũ Minh Tân đáp lời, giọng nói cưa uy uy vang vang trong lỗ tai Huỳnh Giai Mẫn, anh hoàn toàn vui tươi bộ mặt hoà thiện, bỗng khiễn cho Giai Mẫn cảm thấy anh của hiện tại và anh khi ở riêng với cô giống như hai người khác biệt.
"Hai đứa con quen nhau hai năm sau đó con đi du học năm năm, vừa mới trở về cách đây không lâu" Vũ Minh Tân đáp khẽ "Cho nên hôm nay quyết định đến đây xin cưới."
"Hai đứa quen nhau lâu như vậy thì quá tốt đi" Huỳnh phu nhân không khỏi trầm trồ, không khỏi thắc mắc lần nữa đưa ánh mắt ngờ vực nhìn con gái "Sao con không nói gì với mẹ hết vậy?"
"Ơ này..." Vũ phu nhân ngồi phía đối diện, biểu cảm y hệt Huỳnh phu nhân ngơ ngác "Sao mẹ cũng không nghe gì về chuyện này hết?"
Chuyện con trai có bạn gái đột ngột đã ngạc nhiên, đây còn là bạn gái đã quen gần bảy năm trời, lại không nói đến một lời?
"Đơn nhiên là mọi người không biết rồi, vì chưa ổn định nên lúc đó hai đứa không công khai với cha mẹ, thật ra con cũng có gợi ý sớm cho mẹ rồi đó thôi" Vũ Minh Tân nâng môi cười, gợi lại ký ức cho mẹ Vũ "Con từng đưa ảnh cô ấy cho mẹ xem rồi, cũng lâu rồi."
Từng xem ảnh rồi? Vũ phu nhân ngây ra, bà đang lục mò trong trí nhớ, một mảnh nhỏ hồi ức lướt qua, bà kinh hô "Àaa, đúng rồi, là con bé này đây rồi."
Nghe thấy Vũ phu nhân kinh hô, Huỳnh Giai Mẫn hướng nhìn bà, đôi mắt tròn tò mò muốn biết bà đã biết gì về cô, anh đã từng đề cập về cô cho mẹ sao? Đột nhiên, Giai Mẫn cảm thấy vui trong lòng một chút.
Vũ phu nhân tin tưởng là thế nhưng với ba vị còn lại, đều khó tin tưởng chuyện hai đứa con đã quen nhau lâu như thế mà chẳng có lấy một đề cập. Gương mặt đều biểu lộ sự ngờ vực, khó tin, nhất là ở vị trí của Huỳnh phu nhân và Huỳnh lão.
Vũ Minh Tân đơn nhiên nhìn ra, anh không hề do dự đưa ra án bài, anh lấy ra điện thoại, ngón tay thon dài cầm điên thoại lướt lướt, giống như đang mở gì đó "Đúng là hơi khó tin, có cái này đáng tin để mọi người xem nga."
Huỳnh Giai Mẫn chợt xoay đầu nhìn thẳng Vũ Minh Tân, mắt cô trừng lên, con ngươi trừng trợn ám hiệu anh ngừng lại. Hai bàn tay đan vào nhau liền bấu lấy nhau, móng tay cắm vào da thịt cảnh tỉnh, nuốt xuống ngụm lo sợ nhìn anh.
Anh muốn mở cái gì? Giữa cô và anh có cái gì ngoài đoạn video vừa rồi kia? Anh dám?!
Khoé môi anh ta cong lên, giống như cực kì thích thú, điều đó càng làm Huỳnh Giai Mẫn căng thẳng, lo lắng đến không dám thở nhìn chằm chăm anh. Đơn nhiên Vũ Minh Tân nhận thấy ánh mắt của cô, chính vì cảm giác được sự sợ hãi của Huỳnh Giai Mẫn nên anh mới đắc ý tự mãn cười như thế.
Mở ra loạt ảnh từ album cũ, nơi chứa toàn bộ ảnh cũ của hai người từ giai đoạn yêu nhau nồng thắm. Đưa điện thoại cho cha mẹ ngồi bên cạnh xem, ông bà không khỏi trợn mắt lên vì ngạc nhiên.
"Ồ..." Vũ phu nhân thốt lên, Huỳnh Giai Mẫn mím môi, cảm giác cánh môi khô khốc đi, nuốt xuống ngụm nước bọt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực phập phồng, đôi mắt cô nhìn theo chiếc điện thoại từ trên tay bà Vũ sang ông Vũ, khi điện thoại sang đến tay cha cô, Huỳnh Giai Mẫn liền nghiêng người muốn nhìn vào điện thoại trên tay cha.
Loạt hình ảnh từ thuở của bảy năm trước, khi gương mặt Giai Mẫn còn non nớt dại dột, chính vì được anh yêu thương và cưng chiều đến tận trời. Loạt ảnh đều là nụ cười rạng rỡ trẻ con của Huỳnh Giai Mẫn và Vũ Minh Tân, tâm thất lúc này mới bình ổn lại. Cha đưa điện thoại cho Giai Mẫn, cô liền đưa sang cho mẹ bên cạnh xem.
"Ôi trời... Thế mà con không nói một câu nào luôn đó" Huỳnh phu nhân phát dỗi, bà con lo lắng con gái không có hứng thú với đàn ông chứ. Hại bà lo lắng quá đi, được như thế thì quá là tốt rồi, bà bảo "Thế này thì tốt, hai đứa ưng nhau rồi thì còn gì bàn cãi. Mau mau lựa ngày lành tháng tốt, tiệc tùng như nào thiệp mời như nào."
"Đúng đúng" Vũ phu nhân nghe đến chuyện bàn bạc lập tức hứng thú, đôi mắt sáng lên "Cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, mau mau chọn ngày lựa sính, hai ông bà già này cũng mong cháu lắm rồi."
"..." Huỳnh Giai Mẫn hít thở thật chậm rãi, cảm giác không khí nặng nề quá, không khí ở nơi này hoàn toàn không giành cho Giai Mẫn. Người bên kia thì vui vẻ quá, khoé môi nâng cao đắc chí tựa như kẻ chiến thắng, Giai Mẫn cố gắng kéo cao khoé môi một nụ cười tạm bợ.
"Con hơi mệt, chuyện bàn bạc này mọi người cứ bàn đi rồi nói lại với con sau cũng được, con xin phép lên phòng."
"Ừ ừ" Mẹ cười tươi, tay vỗ vỗ lưng cô "Mệt rồi thì lên phòng nghỉ đi, chuyện này mẹ tính cho con."
Giai Mẫn nhìn sang cha, ông gật đầu thuận ý, cô mới đứng dậy, hướng ba người đối diện một cái cúi đầu nhẹ. Sau đó đi lên phòng ngủ của mình, cánh cửa phòng ngủ được đóng lại, cuối cùng cũng có thể hít thở một cách thoải mái, không khí thế giới riêng bé nhỏ này dễ chịu hơn nhiều. Huỳnh Giai Mẫn tựa vào cánh cửa màu gỗ đồng, vần trán tựa vào cánh cửa như một tấm thân không hồn bắt đầu trượt xuống nền nhà.
Mẹ ưng cha mến, hai bên rất hoà hợp, mọi người tin rằng bọn họ quan hệ tốt. Lại không biết rằng, giữa hai người bọn họ, không có một sự tốt đẹp nào cả.
Anh thật sự muốn ép hôn như thế này sao? Trong khi... Anh thì thích Phương Hoa, đến cả màn hình điện thoại cũng là Phương Hoa, vị trí mà trước đây là của một mình Giai Mẫn. Anh bây giờ đối với cô có tình cảm sao?
Không có...
Bây giờ anh chỉ là muốn bức ép cô để thoả mãn thú vui của anh thôi, anh chỉ muốn thấy cô khổ sở, không có cái gọi là tình cảm, anh chỉ đang mua vui thôi.
Vì sao lại đến như thế này? Sao lại đi đến bước đường này?
Rõ là dự định của cả hai ban đầu rất tốt, anh đi cô thì đợi, đến khi anh về sẽ đến và khoác cho cô bộ váy cưới xinh đẹp, lộng lẫy. Chứ không phải là biệt tích suốt ba năm, trở về thì yêu người khác, yêu người khác lại muốn đem cô ra làm trò để thoả mãn anh.
Nếu anh đã lựa chọn người khác, ít nhất cô và anh kết thúc trong tốt đẹp, mối tình này coi như hữu duyên vô phận, giữ cho nhau sự tôn trọng đẹp đẽ, cô đã nói kết thúc êm đềm vì sao anh lại không muốn? Để như thế này thì anh mới ưng ý sao?
Sao anh lại... Đối với cô từ yêu thương cưng chiều biến thành chán ghét khinh thường như thế?
Điện thoại vang lên, Huỳnh Giai Mẫn nhìn qua màn hình, ngón tay lạnh lẽo chạm vào màn hình, kê chiếc điện thoại lên bên cạnh tai. Bên trong là giọng nói rất đỗi thanh thót đang tức giận, la hét với cô.
"Tại sao bây giờ cậu mới nghe điên thoại? Đêm qua cậu ở chỗ tên khốn đó phải không? Ba mẹ cậu lo lắng nên tớ đã phải nói hộ là cậu ở chỗ tớ, rốt cuộc là có chuyện gì cậu giải thích cho tớ ngay!"
Mắng xong, Tiểu Tuyết thở ra một hơi dài thược, tức giận đến chỉ muốn dậm chân đạp đất la hét. Không nhận được âm thanh trả lời, đầu dây hoàn toàn im bặt, cũng đã phung ra lửa giận nên một phần đã thoải mái. Bên kia vẫn không đáp hồi, Tiểu Tuyết hạ giọng nhẹ nhàng gọi "Giai Mẫn? Cậu vẫn đang nghe chứ?"
Không có đáp hồi, hoàn toàn không hồi âm, Tiểu Tuyết lập tức lo lắng "Cậu có sao không đấy? Này, trả lời đi chứ?"
Tiểu Tuyết thật sự muốn xuyên đi hỏi thăm, cố gắng lắng tai nghe ngóng tình hình bên kia điện thoại. Sâu thẳm bên kia, không hẳn là sự im lặng, mà là từng hơi thở phát run rẩy đang cố gắng cầm cự lại cơn nức nở.
"Giai Mẫn, có chuyện gì rồi?" Tiểu Tuyết không dám tức giận nữa, bởi lẽ... Huỳnh Giai Mẫn, bạn thân của cô không phải người dễ khóc, từng ấy năm bị người yêu bỏ rơi, Huỳnh Giai Mẫn chỉ khóc lóc với cô vào thời điểm ban đầu, về sau hầu như không nhìn thấy Giai Mẫn khóc trước mặt cô nữa. Mặc dù biết chắc Giai Mẫn có buồn, có nhớ người cũ nhưng chẳng bao giờ biểu hiện trước người khác.
Đã từ rất lâu rồi, Huỳnh Giai Mẫn mới nức nở như thế này, âm thanh nức nở đến vỡ oà.
Tiểu Tuyết bị doạ "Cậu làm sao vậy?"
Chắc hẳn hiện giờ đang ở tiệm hoa buôn bán, ông bà xem các chương trình hài, lâu lâu lại cười. Chăm chú vào chương trình trên màn ảnh lớn, nghe thấy một âm thanh mở cửa, người có thể mở cửa chính là con gái.
Ông bà Huỳnh xoay mặt về phía cửa với nụ cười trên môi, vì tư vị của chương trình hài hước nên gương mặt hai người càng vui vẻ hơn. Nhìn thấy không chỉ có một mình còn gái, đi theo sao con gái về nhà là một người đàn ông, và một đôi vợ chồng trông trạc tuổi ông bà Huỳnh.
Nụ cười vô tư thu lại một ít, Huỳnh phu nhân có phần ngạc nhiên "Con có khách hả?"
Thường khi Giai Mẫn dắt bạn về, nhất định sẽ báo trước một tiếng, để bà còn chuẩn bị ít đồ ăn bánh nước để đón tiếp, hôm nay đột ngột như thế cho nên bà không khỏi ngạc nhiên. Cũng không phải, nhìn những người kia không giống như khách bình thường.
Ông bà nhanh chóng đứng dậy, bà vội tắt đi tivi ồn ào, ông Huỳnh thì hướng hai người trung niên kia kinh ngạc "Đây là...?"
Người đàn ông trung niên nâng môi cười hiền hậu, đưa ra bàn tay lịch thiệp kèm một cái gật đầu "Chào ông, tôi là Vũ Gia Lạp, gia đình tôi đến để xin hỏi cưới con gái xinh đẹp của ông cho con trai chúng tôi."
Huỳnh lão nhanh chóng đưa ra bàn tay bắt lấy tay Vũ lão, dù chính ông đang rất ngạc nhiên, chưa hiểu rõ chuyện gì, ông đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn cô con gái đứng bên cạnh người con trai. Cô cúi đầu, hầu như mái tóc đều che đi đôi mắt, hai bàn tay đan chặt vào nhau bối rối, nhìn đến người con trai bên cạnh.
Chỉ kịp phán xét qua vẻ bề ngoài tuấn tú khôi ngô, nhìn liền nhận ra là người có học thức, Vũ Minh Tân nhận thấy ánh mắt của Huỳnh lão, anh liền hướng ông một cái cúi đầu chào hỏi. Cũng không thể để khách đứng mãi trước cửa, Huỳnh lão ngừng đánh giá, cười khẽ "Vậy sao? Mời vào nhà."
Huỳnh phu nhân cũng rất đỗi ngạc nhiên, bà không có thời gian để thắc mắc, nhanh chóng cầm lấy hai bát canh hầm đang uống dỡ trên bàn thủy tinh mang vào bên trong và pha trà.
Mọi người ngồi vào sofa, Huỳnh lão và ba người Vũ gia, Huỳnh Giai Mẫn vẫn đứng, cô không có ngồi xuống, hướng cha và hai người lớn nhà họ Vũ "Con vào bên trong giúp mẹ..."
"Con ngồi xuống" Huỳnh lão gia nghiêm mặt, cản trở ý muốn rời đi của Giai Mẫn "Chuyện này con là nhân vật chính, làm sao có thể vắng mặt?"
"..." Đối với uy lực của cha, thêm hai ánh nhìn của ông bà Vũ, ánh nhìn về cô và gật đầu như bảo cô hãy mau ngồi xuống. Huỳnh Giai Mẫn nâng lên bước chân nâng nề đi đến vị trí sofa bên cạnh cha, ngay ngắn ngồi xuống. Vị trí của cô đối diện Vũ Minh Tân, anh ta nhìn đăm đăm và Giai Mẫn, cô thật sự không ngốc đầu nổi, chỉ ngay ngắn ngồi bên cạnh cha.
"Chuyện hỏi cưới này là...? Hai đứa nhà đã ưng ý nhau rồi sao?" Huỳnh lão gia hỏi, đôi mắt già dặn phóng đến Vũ Minh Tân, anh cười ôn nhu, dịu dàng đến nâng niu trong đôi mắt "Vâng, chúng con đã thuận ý rồi."
"Phải không?" Huỳnh lão nghi vấn, ông nhìn sang con gái bên cạnh, cô không có đáp lời, im lặng ngồi cúi đầu. Ánh mắt anh ta đè trên đỉnh đầu Huỳnh Giai Mẫn, hệt như hàng nghìn tấn đất đá đổ lên đầu, Giai Mẫn chậm rãi như một con rùa nhỏ, chậm chạp gật đầu.
Huỳnh lão thu được câu trả lời, vui vẻ hướng về phía gia đình ba người kia "Nếu hai con đã ưng thì tôi cũng không thể phản kháng rồi."
Đơn nhiên ông rất tán thành, ông đã rất mong chờ Huỳnh Giai Mẫn có bạn trai và kết hôn, gia đình chỉ có một đứa con gái, mong muốn bồng cháu của ông và bà Huỳnh đã rất cháy bỏng rồi.
"Thế nhưng Giai Mẫn này, con có bạn trai khi nào sao không nói cho cha mẹ biết?" Huỳnh lão thắc mắc hỏi, vừa hay Huỳnh phu nhân đã man khây trà nóng hổi thơm lừng ra, đặt lên bàn thủy tinh bà cũng lên tiếng.
"Phải rồi, làm mẹ tưởng con không có đối tượng."
Câu hỏi đánh vào đầu Huỳnh Giai Mẫn, mẹ ngồi xuống bên cạnh cô, có bà bên cạnh cô mới nhẹ nhõm đi một chút nâng lên gương mặt trả lời.
"Mới đây..."
"Sáu năm rồi" Đột nhiên Vũ Minh Tân cũng lên tiếng, hai giọng nói một nhẹ nhàng một cương nghị phát lên cùng lúc. Giọng nói của Vũ Minh Tân hoàn toàn che lấp đi âm thanh của Huỳnh Giai Mẫn, đều là cùng một câu hỏi nhưng hai người lại có hai câu trả lời. Không khỏi làm cho bốn vị người lớn ngây ra ngơ ngác, bà Huỳnh cảm thấy kỳ hoặc chau mày nhìn con gái lại nhìn cậu con trai kia "Vậy là... Mới đây hay là lâu rồi?"
"Lâu rồi, bọn con quen nhau hồi sáu năm trước, chính xác thì gần bảy năm" Vũ Minh Tân đáp lời, giọng nói cưa uy uy vang vang trong lỗ tai Huỳnh Giai Mẫn, anh hoàn toàn vui tươi bộ mặt hoà thiện, bỗng khiễn cho Giai Mẫn cảm thấy anh của hiện tại và anh khi ở riêng với cô giống như hai người khác biệt.
"Hai đứa con quen nhau hai năm sau đó con đi du học năm năm, vừa mới trở về cách đây không lâu" Vũ Minh Tân đáp khẽ "Cho nên hôm nay quyết định đến đây xin cưới."
"Hai đứa quen nhau lâu như vậy thì quá tốt đi" Huỳnh phu nhân không khỏi trầm trồ, không khỏi thắc mắc lần nữa đưa ánh mắt ngờ vực nhìn con gái "Sao con không nói gì với mẹ hết vậy?"
"Ơ này..." Vũ phu nhân ngồi phía đối diện, biểu cảm y hệt Huỳnh phu nhân ngơ ngác "Sao mẹ cũng không nghe gì về chuyện này hết?"
Chuyện con trai có bạn gái đột ngột đã ngạc nhiên, đây còn là bạn gái đã quen gần bảy năm trời, lại không nói đến một lời?
"Đơn nhiên là mọi người không biết rồi, vì chưa ổn định nên lúc đó hai đứa không công khai với cha mẹ, thật ra con cũng có gợi ý sớm cho mẹ rồi đó thôi" Vũ Minh Tân nâng môi cười, gợi lại ký ức cho mẹ Vũ "Con từng đưa ảnh cô ấy cho mẹ xem rồi, cũng lâu rồi."
Từng xem ảnh rồi? Vũ phu nhân ngây ra, bà đang lục mò trong trí nhớ, một mảnh nhỏ hồi ức lướt qua, bà kinh hô "Àaa, đúng rồi, là con bé này đây rồi."
Nghe thấy Vũ phu nhân kinh hô, Huỳnh Giai Mẫn hướng nhìn bà, đôi mắt tròn tò mò muốn biết bà đã biết gì về cô, anh đã từng đề cập về cô cho mẹ sao? Đột nhiên, Giai Mẫn cảm thấy vui trong lòng một chút.
Vũ phu nhân tin tưởng là thế nhưng với ba vị còn lại, đều khó tin tưởng chuyện hai đứa con đã quen nhau lâu như thế mà chẳng có lấy một đề cập. Gương mặt đều biểu lộ sự ngờ vực, khó tin, nhất là ở vị trí của Huỳnh phu nhân và Huỳnh lão.
Vũ Minh Tân đơn nhiên nhìn ra, anh không hề do dự đưa ra án bài, anh lấy ra điện thoại, ngón tay thon dài cầm điên thoại lướt lướt, giống như đang mở gì đó "Đúng là hơi khó tin, có cái này đáng tin để mọi người xem nga."
Huỳnh Giai Mẫn chợt xoay đầu nhìn thẳng Vũ Minh Tân, mắt cô trừng lên, con ngươi trừng trợn ám hiệu anh ngừng lại. Hai bàn tay đan vào nhau liền bấu lấy nhau, móng tay cắm vào da thịt cảnh tỉnh, nuốt xuống ngụm lo sợ nhìn anh.
Anh muốn mở cái gì? Giữa cô và anh có cái gì ngoài đoạn video vừa rồi kia? Anh dám?!
Khoé môi anh ta cong lên, giống như cực kì thích thú, điều đó càng làm Huỳnh Giai Mẫn căng thẳng, lo lắng đến không dám thở nhìn chằm chăm anh. Đơn nhiên Vũ Minh Tân nhận thấy ánh mắt của cô, chính vì cảm giác được sự sợ hãi của Huỳnh Giai Mẫn nên anh mới đắc ý tự mãn cười như thế.
Mở ra loạt ảnh từ album cũ, nơi chứa toàn bộ ảnh cũ của hai người từ giai đoạn yêu nhau nồng thắm. Đưa điện thoại cho cha mẹ ngồi bên cạnh xem, ông bà không khỏi trợn mắt lên vì ngạc nhiên.
"Ồ..." Vũ phu nhân thốt lên, Huỳnh Giai Mẫn mím môi, cảm giác cánh môi khô khốc đi, nuốt xuống ngụm nước bọt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực phập phồng, đôi mắt cô nhìn theo chiếc điện thoại từ trên tay bà Vũ sang ông Vũ, khi điện thoại sang đến tay cha cô, Huỳnh Giai Mẫn liền nghiêng người muốn nhìn vào điện thoại trên tay cha.
Loạt hình ảnh từ thuở của bảy năm trước, khi gương mặt Giai Mẫn còn non nớt dại dột, chính vì được anh yêu thương và cưng chiều đến tận trời. Loạt ảnh đều là nụ cười rạng rỡ trẻ con của Huỳnh Giai Mẫn và Vũ Minh Tân, tâm thất lúc này mới bình ổn lại. Cha đưa điện thoại cho Giai Mẫn, cô liền đưa sang cho mẹ bên cạnh xem.
"Ôi trời... Thế mà con không nói một câu nào luôn đó" Huỳnh phu nhân phát dỗi, bà con lo lắng con gái không có hứng thú với đàn ông chứ. Hại bà lo lắng quá đi, được như thế thì quá là tốt rồi, bà bảo "Thế này thì tốt, hai đứa ưng nhau rồi thì còn gì bàn cãi. Mau mau lựa ngày lành tháng tốt, tiệc tùng như nào thiệp mời như nào."
"Đúng đúng" Vũ phu nhân nghe đến chuyện bàn bạc lập tức hứng thú, đôi mắt sáng lên "Cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, mau mau chọn ngày lựa sính, hai ông bà già này cũng mong cháu lắm rồi."
"..." Huỳnh Giai Mẫn hít thở thật chậm rãi, cảm giác không khí nặng nề quá, không khí ở nơi này hoàn toàn không giành cho Giai Mẫn. Người bên kia thì vui vẻ quá, khoé môi nâng cao đắc chí tựa như kẻ chiến thắng, Giai Mẫn cố gắng kéo cao khoé môi một nụ cười tạm bợ.
"Con hơi mệt, chuyện bàn bạc này mọi người cứ bàn đi rồi nói lại với con sau cũng được, con xin phép lên phòng."
"Ừ ừ" Mẹ cười tươi, tay vỗ vỗ lưng cô "Mệt rồi thì lên phòng nghỉ đi, chuyện này mẹ tính cho con."
Giai Mẫn nhìn sang cha, ông gật đầu thuận ý, cô mới đứng dậy, hướng ba người đối diện một cái cúi đầu nhẹ. Sau đó đi lên phòng ngủ của mình, cánh cửa phòng ngủ được đóng lại, cuối cùng cũng có thể hít thở một cách thoải mái, không khí thế giới riêng bé nhỏ này dễ chịu hơn nhiều. Huỳnh Giai Mẫn tựa vào cánh cửa màu gỗ đồng, vần trán tựa vào cánh cửa như một tấm thân không hồn bắt đầu trượt xuống nền nhà.
Mẹ ưng cha mến, hai bên rất hoà hợp, mọi người tin rằng bọn họ quan hệ tốt. Lại không biết rằng, giữa hai người bọn họ, không có một sự tốt đẹp nào cả.
Anh thật sự muốn ép hôn như thế này sao? Trong khi... Anh thì thích Phương Hoa, đến cả màn hình điện thoại cũng là Phương Hoa, vị trí mà trước đây là của một mình Giai Mẫn. Anh bây giờ đối với cô có tình cảm sao?
Không có...
Bây giờ anh chỉ là muốn bức ép cô để thoả mãn thú vui của anh thôi, anh chỉ muốn thấy cô khổ sở, không có cái gọi là tình cảm, anh chỉ đang mua vui thôi.
Vì sao lại đến như thế này? Sao lại đi đến bước đường này?
Rõ là dự định của cả hai ban đầu rất tốt, anh đi cô thì đợi, đến khi anh về sẽ đến và khoác cho cô bộ váy cưới xinh đẹp, lộng lẫy. Chứ không phải là biệt tích suốt ba năm, trở về thì yêu người khác, yêu người khác lại muốn đem cô ra làm trò để thoả mãn anh.
Nếu anh đã lựa chọn người khác, ít nhất cô và anh kết thúc trong tốt đẹp, mối tình này coi như hữu duyên vô phận, giữ cho nhau sự tôn trọng đẹp đẽ, cô đã nói kết thúc êm đềm vì sao anh lại không muốn? Để như thế này thì anh mới ưng ý sao?
Sao anh lại... Đối với cô từ yêu thương cưng chiều biến thành chán ghét khinh thường như thế?
Điện thoại vang lên, Huỳnh Giai Mẫn nhìn qua màn hình, ngón tay lạnh lẽo chạm vào màn hình, kê chiếc điện thoại lên bên cạnh tai. Bên trong là giọng nói rất đỗi thanh thót đang tức giận, la hét với cô.
"Tại sao bây giờ cậu mới nghe điên thoại? Đêm qua cậu ở chỗ tên khốn đó phải không? Ba mẹ cậu lo lắng nên tớ đã phải nói hộ là cậu ở chỗ tớ, rốt cuộc là có chuyện gì cậu giải thích cho tớ ngay!"
Mắng xong, Tiểu Tuyết thở ra một hơi dài thược, tức giận đến chỉ muốn dậm chân đạp đất la hét. Không nhận được âm thanh trả lời, đầu dây hoàn toàn im bặt, cũng đã phung ra lửa giận nên một phần đã thoải mái. Bên kia vẫn không đáp hồi, Tiểu Tuyết hạ giọng nhẹ nhàng gọi "Giai Mẫn? Cậu vẫn đang nghe chứ?"
Không có đáp hồi, hoàn toàn không hồi âm, Tiểu Tuyết lập tức lo lắng "Cậu có sao không đấy? Này, trả lời đi chứ?"
Tiểu Tuyết thật sự muốn xuyên đi hỏi thăm, cố gắng lắng tai nghe ngóng tình hình bên kia điện thoại. Sâu thẳm bên kia, không hẳn là sự im lặng, mà là từng hơi thở phát run rẩy đang cố gắng cầm cự lại cơn nức nở.
"Giai Mẫn, có chuyện gì rồi?" Tiểu Tuyết không dám tức giận nữa, bởi lẽ... Huỳnh Giai Mẫn, bạn thân của cô không phải người dễ khóc, từng ấy năm bị người yêu bỏ rơi, Huỳnh Giai Mẫn chỉ khóc lóc với cô vào thời điểm ban đầu, về sau hầu như không nhìn thấy Giai Mẫn khóc trước mặt cô nữa. Mặc dù biết chắc Giai Mẫn có buồn, có nhớ người cũ nhưng chẳng bao giờ biểu hiện trước người khác.
Đã từ rất lâu rồi, Huỳnh Giai Mẫn mới nức nở như thế này, âm thanh nức nở đến vỡ oà.
Tiểu Tuyết bị doạ "Cậu làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.