Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 165: Đêm nay em tiếp anh

Thanh Dii

17/06/2023

Phương Hoa ngồi vào xe của Vũ Minh Tân, anh hướng cô quan tâm "Em có mệt không?"

"Không mệt lắm" Cô cười khẽ, thắc lại dây an toàn ánh nhìn hướng thẳng "Đi về thôi."

Vũ Minh Tân khởi động xe, đưa cô chở về căn hộ, trên đường về Phương Hoa không nói chuyện. Vũ Minh Tân hôm nay cũng không có nói chuyện, ánh mắt màu đen nhìn thẳng vào con đường phía trước.

Cảm thấy kì lạ, thường thì anh sẽ tìm chuyện để nói cùng Phương Hoa trên đường về, hôm nay anh lại im lặng hẳn. Cô lén nâng ánh mắt nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn thẳng phía trước, đôi mắt toét ra tia lửa như muốn xé toạc màn đêm.

Góc nghiêng xương hàm cương nghị lộ ra, xương mũi cương nghị cao thẳng như tranh vẽ. Đôi mắt sâu cùng con ngươi màu đen đăm đăm nhìn về phía trước, Phương Hoa xoay đầu, có vẻ như anh không có chuyện để nói.

Xe dừng lại trước chung cư, Phương Hoa nhìn anh, nhẹ nhàng một cái gật đầu "Vậy em lên nhà đây, anh ngủ ngon."

"Ừ" Vũ Minh Tân cũng gật gật đầu, âm thanh cửa xe mở ra lách cách, Phương Hoa rời đi.

Đôi mắt màu đen vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, trong tâm trí anh vẫn hiện lên bóng dáng xinh đẹp mỹ miều kia. Bàn tay siết chặt vô lăng, anh nhanh chóng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu muốn nhanh chóng xoá bỏ đi bóng dáng kia.

Chỉ tiếc rằng, khoảnh khắc anh nhắm mắt trấn an chính mình, bóng dáng kia lại càng hiện rõ mồn một. Một hình ảnh đã trôn giấu rất lâu đột nhiên hiện lên trong tâm trí, hình ảnh đêm cuối cùng của hai người.

Đêm cô gái dâng hiến sự trong trắng vào tay anh, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng dưới thân anh thở dốc, diễm lệ như một đoá hoa nỡ rộ. Xúc giác đến từng đốt sống lưng đều dựng đứng, cảm giác khi đôi tay ấy cào cấu vào anh, khi đôi chân kia câu lấy thân dưới.

Cảm giác mềm mượt làn da thiếu nữ đêm đó, đột ngột ập tới đánh tỉnh Vũ Minh Tân. Mở ra đôi mắt đen, anh rít lên một hơi, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Yết hầu lên xuống, tựa người vào ghế lái, cảm giác phía dưới đũng quần căng cứng nhô lên.

Chết tiệt!

Huỳnh Giai Mẫn, có phải rằng cô đã bỏ bùa anh không? Đã qua năm năm nhưng cảm giác sung sướng, khoái hoạt của đêm đầu tiên anh vẫn nhớ như ngày ban đầu. Chỉ cần nghĩ đến thôi lại có thể hứng tình ngay lập tức, thậm chí rất nhiều lần trong ba năm qua, mỗi lần anh giải quyết nhu cầu của chính mình.



Tự mình giải quyết, trong một khoảnh khắc nào đó sẽ nhớ đến cảm giác bên cạnh cô.

Phụ nữ là một thứ gì đó rất đỗi khiếp sợ, chỉ chạm vào một lần lại khiến anh nhung nhớ suốt năm năm qua.

Dù căm ghét cô đến chết đi, căm ghét cô đã giết chết tình yêu nồng cháy của hai người, anh cũng không thể ngăn lại ham muốn với Huỳnh Giai Mẫn. Chính vì vậy suốt ba năm qua anh không thể mở lòng với bất kì một cô gái nào, ngu ngốc lưu luyến người phụ nữ ấy.

Mắt đen ánh lên tơ máu, trong đôi mắt dàn chuyển sang một màu đục. Bàn tay xoay bánh lái, khởi động xe như một tên lửa rời đi.

Bar club về đêm nhộn nhịp với tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chớp nhoáng xanh đỏ, cô gái với thân hình nóng bỏng được vây quanh bởi những gả thanh niên. Cô gái giống như quên đi mọi sự đời bung xoã theo âm nhạc, Tiểu Tuyết không thể khuyên nhủ được Giai Mẫn, chỉ có thể theo sát Giai Mẫn, nếu có tình huống xấu còn nhảy vào kéo Giai Mẫn ra.

Huỳnh Giai Mẫn sau khi uống cạn một chai rượu lớn, gần như mất đi lí trí buông thả cơ thể theo âm nhạc, chẳng bận tâm những gả thanh niên dùng đôi mắt thèm thuồng gắt gao nhìn cô. Mấy gã thanh niên vây vòng nhúng nhảy bên cạnh cô, giống như cố gắng tiếp cận nữ thần, theo từng điệu nhạc uốn lượng cơ thể vây sát nữ thần xinh đẹp.

Cảm giác đầu hơi choáng váng, Huỳnh Giai Mẫn lui ra khỏi sàn nhảy, đi đến bàn rượu của mình cầm lấy chai rượu tiếp tục uống. Một thanh niên đã ngắm trúng xinh đẹp mỹ lệ, đi theo cô về bàn rượu mời gọi "Em gái xinh đẹp, đêm nay có muốn ở cùng anh không?"

"Hử?" Huỳnh Giai Mẫn uống ực rượu trong miệng nghe thấy, Tiểu Tuyết theo sau đã nhanh chóng từ chối "Xin lỗi anh, bạn tôi không tiếp."

"Không tiếp?" Huỳnh Giai Mẫn nâng môi cười, bàn tay vuốt lên mái tóc, những sợi tóc được vuốt sướt lên lại rũ xuống ôm lấy gương mặt đỏ ửng mê người "Ai bảo không tiếp? Đi ah."

"Cậu bị điên à?" Tiểu Tuyết hướng chàng trai phẩy tay từ chối, đứng chắn ngang chàng trai và cô bạn say sỉn "Thật ngại quá, bạn tôi say rồi."

"Không say không say" Giai Mẫn đẩy ra Tiểu Tuyết, trực tiếp nắm lấy tay ạnh trai hảo soái "Đi, em tiếp anh."

"Này..." Tiểu Tuyết nắm tay Huỳnh Giai Mẫn kéo lại, Huỳnh Giai Mẫn hoàn toàn không còn một lí trí nào, hất ra tay Tiểu Tuyết, dùng ánh mắt khó chịu hướng về bạn thân "Không cần lo cho tớ ah, cậu đừng phiền tớ..."



Quay lại với anh trai, Huỳnh Giai Mẫn liền vén ra nụ cười xinh đẹp, chàng trai hốt được bảo vật vui vẻ ôm lấy vòng eo nhỏ, dắt cô đi ra khỏi quán bar.

Đi ra phía trước, chàng trai ôm lấy cô gái, dịu cô gái bước chân loạn choạng ngồi vào một chiếc taxi. Vừa hay Vũ Minh Tân lái xe đến, nhìn thấy Huỳnh Giai Mẫn được một gã đưa vào xe, con ngươi đen phung trào một tia lửa lập tức xuống xe.

Bước chân xảy dài nhanh chóng đến chiếc taxi kia, chàng trai kia chỉ vừa mới ngồi vào, cánh cửa xe đang đóng liền bị ai đó chặn. Cánh cửa bị kéo ngược ra, Vũ Minh Tân lôi chàng trai kia trở ra.

"Này, mày là ai?" Chàng trai bị kéo ngược ra khỏi xe, lực kéo lớn lại còn bị ném đi, chàng trai ngã xuống đất. Vũ Minh Tân chui vào bên trong taxi, lôi ra Huỳnh Giai Mẫn đang mơ mơ màng màng.

Lôi kéo cô gái say rượu ra khỏi chiếc xe, Huỳnh Giai Mẫn hiện tại không có ý thức, mơ màng bị kéo đi. Chàng trai kia chưa kịp phản kháng, vừa mới dụ dỗ được một bảo vật lại bị cướp đi, bảo vệ đứng gác trước bar đỡ cậu dậy, người kia đã lôi kéo nữ thần đi xa.

Huỳnh Giai Mẫn bị lôi kéo, thần trí mơ hồ chẳng phân biệt được thứ gì, cứ nghĩ rằng bản thân đang đi cùng anh trai mới quen. Cổ tay bị nắm chặt có chút tê tê, Huỳnh Giai Mẫn ngây ngô, ngọt ngào giọng nói cất lên "Anh đừng vội, đau nha."

Âm thanh khiến cho Vũ Minh Tân dừng lại bước chân, bạc môi dần dần mím chặt lại, Huỳnh Giai Mẫn ngu ngốc bật cười, cô áp chặt vào lòng ngực anh, nâng lên gương mặt, nhìn vào đôi mắt anh đáp khẽ.

"Dù sao... Đêm nay em cũng tiếp anh."

Men rượu nồng từ hơi thở Huỳnh Giai Mẫn, diễm lệ đỏ ửng gương mặt mê người. Cô không còn lý trí, cũng không còn bất kì một sự tỉnh táo nào.

Đối mặt với cô là Vũ Minh Tân, trong ý thức cô lại cho rằng đó là anh trai soái ca mới gặp.

Bạc môi nghiêm lại, mắt đen nghiêm lại.

Cô hệt như một con điếm mời gọi người khác, muốn được người mua vui, người phụ nữ này thời gian qua đã được bao nhiêu người chạm qua? Bàn tay bắt lấy cổ tay nhỏ siết lại, Vũ Minh Tên hệt như một bóng ma đen với đôi mắt đỏ ngầu.

"Được thôi, em tiếp tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook