Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 171: Giai Mẫn và Hoa Ly
Thanh Dii
17/06/2023
"Thiết nghĩ, anh nên gặp mặt và nói rõ cho chị ấy về lí do anh kết thúc, ít ra chị ấy sẽ hiểu được lí do vì sao chấm dứt" Phương Hoa khuyên nhủ, nhớ lại thái độ ban đầu hai người họ gặp nhau, thái độ lạnh nhạt bác bỏ quan hệ của chị, chắc hẳn chị ấy đã tổn thương rất nhiều.
Đột ngột mất liên lạc với người yêu, sau bao năm người yêu lại trở về với cương vị bạn trai của người khác.
"Anh không nghĩ thế, dù sao cũng đã kết thúc rồi" Vũ Minh Tân đáp.
Phương Hoa gật gù, cô không thể xen vào quá nhiều, đột nhiên nhớ đến buổi tối vừa rồi, khi nhìn thấy chị chủ ăn mặc rất quyến rũ xinh đẹp kèm theo lời nói của Vũ Minh Tân. Phương Hoa trầm ồ, không nghĩ đến chị chủ có một mặt khác chơi bời như vậy, khác hẳn với hình tượng cô gái chỉ biết lao đầu vào công việc cửa tiệm.
Trịnh Thành Dương trở về nhà, bước chân đi đến phòng con gái nhỏ, con bé đã ngủ rất say, gương mặt bầu bĩnh phúng ra sữa. Bởi vì hôm nay được sang chỗ mẹ, con bé đã rất vui, đến lúc ngủ gương mặt vẫn ánh lên nụ cười.
Bàn tay anh xoa lên mái tóc bé con, con bé giật mình run nhẹ, có lẽ bởi vì chơi đùa nhiều quá cho nên không an giấc, trẻ con thường như thế. Bé con mơ màng mở mắt, nhìn thấy papa liền nhe răng cười dù hai mắt đang khép chặt lại. Dụi dụi đầu vào bàn tay to của papa, như một chú mèo con nhỏ dụi tìm vị trí dễ chịu nhất.
Đôi mắt to tròn khép lại, bé con chìm vào giấc ngủ sâu, Trịnh Thành Dương nâng lên nụ cười khẽ, đúng là con bé ngoan.
Ngày hôm sau...
Huỳnh Giai Mẫn tỉnh dậy, đầu óc vì men say mà đau đau, choáng váng nhìn xung quanh căn phòng hơi thân quen. Nhìn đến bức ảnh treo tường của Tiểu Tuyết, Huỳnh Giai Mẫn ngán ngẫm lắc lắc đầu, tay xoa lên thái dương đau nhức.
Có lẽ là hôm qua hơi quá chén, say đến mức bây giờ một mảng kí ức cũng không có, có vẻ như là Tiểu Tuyết đã đưa cô về nhà của Tiểu Tuyết.
Huỳnh Giai Mẫn bò xuống giường, lật đật đi vào bên trong nhà tắm rửa mặt, đứng trước gương, hai tay đặt hai bên thai dương xoa xoa những vòng tròn. Massage cho đầu não, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận từng cơn tê buốt đang giảm đi, thả ra bàn tay đặt xuống cạnh bồn rửa mặt chống đỡ, Huỳnh Giai Mẫn thở ra một hơi khó chịu, nâng lên mí mắt nhìn vào gương.
Vẫn không nhận ra điều lạ, Huỳnh Giai Mẫn xả vòi nước, cúi người rửa mặt, lay hoay một hồi thao tác buổi sáng. Dùng khăn giấy lau khô mặt xong liền xoay người, dự định hướng vào bồn vệ sinh.
Chỉ là xoay người nhưng không có bước đi, đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì lạ lẫm lắm. Huỳnh Giai Mẫn như một con robot cả người đứng yên, đầu từ từ xoay lại nhìn vào tấm gương.
"Ơ..." Cô ngây ra, chân nặng trĩu xoay người lại, chính mình nhìn trực diện vào gương "Gì vậy?"
Thốt lên một câu không hiểu chuyện, những vết hôn chi chít khắp phía trước hai hai, từng vết đỏ hồng xanh tím in trên làn dàn. Bàn tay Huỳnh Giai Mẫn nâng lên chạm vào mấy vết màu đỏ trên làn da cổ, cả người nghiên về phía trước áp gần hơn tấm gương để nhìn nó thật kĩ.
Chuyện gì xảy ra ah, vết này từ đâu mà có thế? Hay là dị ứng rượu? Cơ mà cô không có bị dị ứng với rượu... Hay là đã dị ứng với cái gì chăng? Hừ, hôm qua say quá, không nhớ nổi.
Huỳnh Giai Mẫn phát ngốc, những dấu chấm hỏi to đùng in trên đầu cô.
Sau một hồi mò mẫn mấy vết đỏ hồng kì lạ kia, Huỳnh Giai Mẫn bỏ cuộc, không suy ra là chuyện gì, quay người tiến vào bồn vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
Khi trở ra, Tiểu Tuyết đã bày đồ ăn trên bàn, gọi cô đến "Đến ăn đi."
"Sao lại ăn sáng ở phòng ngủ?" Không ăn ở nhà ăn sao?
"Cậu..." Tiểu Tuyết biểu tình hờ hững "Nhìn xem mấy giờ rồi, giờ này ở nhà bếp còn ai ăn? Người ta đều đã nghỉ trưa hết rồi."
Huỳnh Giai Mẫn nhìn lên đồng hồ treo tường, ặc, đã biểu thị một giờ chiều.
Không dám phản kháng bạn thân uy lực, Huỳnh Giai Mẫn ngồi xuống bàn trà, ngoan ngoãn dùng bữa sáng. Tiểu Tuyết ngồi đối diện ăn bánh ngọt, nhìn thấy mất vết hôn đỏ hồng trên người cô, Tiểu Tuyết nuốt không trôi bỏ xuống đĩa bánh phát ra âm thanh lộp cộp, vẻ mặt cùng hành động đang nói lên sự không vừa lòng.
Huỳnh Giai Mẫn ngơ ngác khi Tiểu Tuyết quăng đĩa "Làm sao vậy? Cậu bực bội chuyện gì?"
"Cậu lại còn hỏi?" Tiểu Tuyết tức giận, chân đạp xuống mặt đất, tay vỗ lên bàn bụp bụp "Cậu qua lại với hắn ta khi nào?"
Hắn ta? Hắn ta nào? Ai có thể nói cho cô biết đại từ hắn này là đang ngụ ý chỉ về ai không?
"Cậu nói hắn nào? Có chuyện gì lại đột nhiên nổi giận với tớ?" Huỳnh Giai Mẫn hoàn toàn ngây ngốc.
Tiểu Tuyết tức đến trừng lớn mắt, hét to "Còn ai ngoài tên Vũ Minh Tân chết tiệt kia nữa, hắn về lúc nào? Cậu lại dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy à?"
Nghe đến tên anh, Huỳnh Giai Mẫn lại lần nữa ngơ ra, đầu não đang tải dữ liệu, cười cho qua chuyện "Cậu có ý gì? Tớ có liên hệ gì với anh ta đâu?"
"Phi! Con ngốc này, vẫn chưa tỉnh táo à?" Tiểu Tuyết như thét ra lửa, oan oát la hét, ngón tay chỉ vào người Huỳnh Giai Mẫn "Cậu nghĩ mấy cái vết hôn đó từ đâu mà ra? Hắn ta bỏ rơi cậu ba năm qua, cậu lại dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy? Thật không thể hiểu nổi!"
"Vết hôn?" Huỳnh Giai Mẫn cúi đầu nhìn lại mấy vết tích trên người, bàn tay cầm chiếc thùa ngưng lại, mi tâm chau lại, theo lời nói của Tiểu Tuyết đơ ra như một khúc gỗ.
Lụp cụp.
Chiếc thìa trên tay Huỳnh Giai Mẫn rơi xuống, bàn tay chậm chạm nâng lên nắm lấy đầu, cố gắng truyền tải dữ liệu đêm qua trở về.
"Dù sao đêm nay em cũng tiếp anh."
"Được rồi, em tiếp tôi" Giọng nói thân thuộc băng lãnh phát lên, Huỳnh Giai Mẫn cả kinh mở to mắt.
"Nhớ ra sao? Cậu hay lắm, hắn ta bỏ rơi cậu như một con chó, hắn quay về cậu liền dễ dàng bỏ qua tiếp ứng hắn?" Biết là Giai Mẫn rất yêu Vũ Minh Tân, nhưng có đến mức như thế không? Dễ dàng bỏ qua cho kẻ vô tâm hững hờ kia? Tiểu Tuyết la mắng.
Huỳnh Giai Mẫn túm lấy đầu, mắt trừng to vào hư không cố gắng lục tìm lại kí ức. Một hình ảnh nam nhân kia ngụ trị trên người cô, hôn lên môi, hôn lên gò má, hôn lên từng tất da tất thịt trước ngực.
Đủ! Huỳnh Giai Mẫn lắc vội đầu, không muốn nhớ thêm, bật ra một câu hỏi lạ lùng "Sao tớ lại đi cùng anh ta?"
"Là do cậu say mèm đi, nói nhăn nói cuội muốn tìm tình một đêm, đi cùng một tên lạ mặt ra ngoài" Nghĩ đến vẫn thực tức giận ah "Khi tớ đuổi theo ra ngoài bar thì lại thấy Vũ Minh Tân đưa cậu vào xe của anh ta, hai người đến khách sạn."
Huỳnh Giai Mẫn cứng ngắt như một tảng đá, lý trí còn sót của đêm qua, tưởng rằng hình ảnh Vũ Minh Tân kia chỉ là giấc mộng, nào ngờ đó lại hoàn toàn là sự thật. Huỳnh Giai Mẫn không kịp định thần, nuốt xuống một ngụm, gương mặt lo lắng đến trắng bệch.
"Hừ... May mắn hắn ta chưa có làm gì quá đáng đấy, bị hôn một chút mà cái mặt như xác chết rồi" Tiểu Tuyết mắng, trừng mắt hung hăng. Huỳnh Giai Mẫn cắn cánh môi, tạm thời không nuốt trôi đồ ăn nữa, nhanh chóng muốn rời đi.
"Tớ về đây" Huỳnh Giai Mẫn cầm lấy túi xách của mình, Tiểu Tuyết nghiêm mặt "Cậu dự định làm sao? Tối nay có đi xem mắt không?"
"Phải đi chứ" Đã hứa với ba mẹ rồi, Huỳnh Giai Mẫn không thể không đi được, cô hướng Tiểu Tuyết cười vội "Tớ về nha, chuyện hôm qua... Sự cố thôi."
"Hức" Tiểu Tuyết hất mặt, đe doạ đến nghiến răng "Cậu đừng có mà dễ dãi như vậy, bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như thế thì đừng có nói chuyện với tớ nữa."
Huỳnh Giai Mẫn vẽ ra nụ cười gượng gạo, nhanh chóng chạy về nhà, cô phải mượn đỡ của Tiểu Tuyết một chiếc áo khác để che đi những vết hôn kia.
Lạy chúa, ai lại nghĩ đến chuyện như thế chứ, sao anh lại...
Ngồi trên xe trở về nhà, mở ra điện thoại trả lời tin nhắn của nhân viên Tiểu Linh.
"Uầy..." Tiểu Linh ngồi ở bàn thủy tinh lướt điện thoại vu vơ, nhận được tin nhắn, hướng về phía Phương Hoa báo cáo "Hôm nay chị Mẫn không đến đâu."
"Chị ấy sao vậy?" Phương Hoa ngồi ở bàn thu ngân, tay lần mò con chuột lướt web trên máy tính.
"Hôm qua quá chén nên hôm nay không khoẻ" Tiểu Linh haha cười, suy đoán "Chắc là bay lắc cả đêm đây mà, không ngờ chị chủ của chúng ta chịu chơi ghê."
"Hờ hờ" Phương Hoa cười khổ, thật sự cô cũng không ngờ là chị chủ như thế.
Tiểu Linh lướt lướt điện thoại tìm hiểu về ý nghĩa của các loại hoa, đọc được một thuyết đến trầm trồ ồ lên "Quao, thật này."
"Chuyện gì á?" Phương Hoa ở bàn máy tính thu ngân hưởng ứng.
"Thuyết Lilia" Tiểu Linh đăm chiêu vào điện thoại, cảm thán hô lên "Hôm bữa em có hỏi chị Mẫn sao lại đặt tên cửa hàng đơn sơ như thế, chỉ vì thích hoa ly, chị ấy bảo hoa ly có một truyền thuyết rất đẹp, nói em nên tìm hiểu thử, quả thật là có này."
"..." Phương Hoa mắt vẫn nhìn vào trang báo trên máy tính, nhưng lỗ tai luôn chú ý vào từng câu nói của Tiểu Linh. Tay nhanh hướng vào bàn phím gõ tìm kiếm về truyền thuyết hoa ly, thuyết Lilia.
Phương Hoa ấn vào trang hiển thị đầu tiên trên tìm kiếm, một truyền thuyết về hoa Ly. Đọc thuyết tình yêu giữa người con gái với trái tim yêu cháy bỏng Lilia chờ đợi chàng dũng sĩ Jack trở về, chờ đợi cả cuộc đời...
Nàng moi tim đắp lên nấm mộ chàng, mọc lên loài hoa màu trắng, loài hoa mà đời nay gọi là hoa Lyly, tượng trưng cho sự trinh trắng, lòng thủy chung và cao thượng.
Phương Hoa cũng từng thắc mắc, vì sao tên cửa hàng lại đơn giản đến thế.
"Tiệm hoa Ly."
Chị chỉ trả lời đơn giản "Chỉ vì chị thích thôi."
Không, không phải chỉ vì thích dáng vẻ xinh đẹp của bông hoa. Mà đó là vì ý nghĩa của loài hoa đấy, loài hoa có câu chuyện tình yêu lâm li, câu chuyện người con gái chờ đợi chàng dũng sĩ.
Người con gái chờ đợi tình yêu quay trở về.
Đột ngột mất liên lạc với người yêu, sau bao năm người yêu lại trở về với cương vị bạn trai của người khác.
"Anh không nghĩ thế, dù sao cũng đã kết thúc rồi" Vũ Minh Tân đáp.
Phương Hoa gật gù, cô không thể xen vào quá nhiều, đột nhiên nhớ đến buổi tối vừa rồi, khi nhìn thấy chị chủ ăn mặc rất quyến rũ xinh đẹp kèm theo lời nói của Vũ Minh Tân. Phương Hoa trầm ồ, không nghĩ đến chị chủ có một mặt khác chơi bời như vậy, khác hẳn với hình tượng cô gái chỉ biết lao đầu vào công việc cửa tiệm.
Trịnh Thành Dương trở về nhà, bước chân đi đến phòng con gái nhỏ, con bé đã ngủ rất say, gương mặt bầu bĩnh phúng ra sữa. Bởi vì hôm nay được sang chỗ mẹ, con bé đã rất vui, đến lúc ngủ gương mặt vẫn ánh lên nụ cười.
Bàn tay anh xoa lên mái tóc bé con, con bé giật mình run nhẹ, có lẽ bởi vì chơi đùa nhiều quá cho nên không an giấc, trẻ con thường như thế. Bé con mơ màng mở mắt, nhìn thấy papa liền nhe răng cười dù hai mắt đang khép chặt lại. Dụi dụi đầu vào bàn tay to của papa, như một chú mèo con nhỏ dụi tìm vị trí dễ chịu nhất.
Đôi mắt to tròn khép lại, bé con chìm vào giấc ngủ sâu, Trịnh Thành Dương nâng lên nụ cười khẽ, đúng là con bé ngoan.
Ngày hôm sau...
Huỳnh Giai Mẫn tỉnh dậy, đầu óc vì men say mà đau đau, choáng váng nhìn xung quanh căn phòng hơi thân quen. Nhìn đến bức ảnh treo tường của Tiểu Tuyết, Huỳnh Giai Mẫn ngán ngẫm lắc lắc đầu, tay xoa lên thái dương đau nhức.
Có lẽ là hôm qua hơi quá chén, say đến mức bây giờ một mảng kí ức cũng không có, có vẻ như là Tiểu Tuyết đã đưa cô về nhà của Tiểu Tuyết.
Huỳnh Giai Mẫn bò xuống giường, lật đật đi vào bên trong nhà tắm rửa mặt, đứng trước gương, hai tay đặt hai bên thai dương xoa xoa những vòng tròn. Massage cho đầu não, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận từng cơn tê buốt đang giảm đi, thả ra bàn tay đặt xuống cạnh bồn rửa mặt chống đỡ, Huỳnh Giai Mẫn thở ra một hơi khó chịu, nâng lên mí mắt nhìn vào gương.
Vẫn không nhận ra điều lạ, Huỳnh Giai Mẫn xả vòi nước, cúi người rửa mặt, lay hoay một hồi thao tác buổi sáng. Dùng khăn giấy lau khô mặt xong liền xoay người, dự định hướng vào bồn vệ sinh.
Chỉ là xoay người nhưng không có bước đi, đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì lạ lẫm lắm. Huỳnh Giai Mẫn như một con robot cả người đứng yên, đầu từ từ xoay lại nhìn vào tấm gương.
"Ơ..." Cô ngây ra, chân nặng trĩu xoay người lại, chính mình nhìn trực diện vào gương "Gì vậy?"
Thốt lên một câu không hiểu chuyện, những vết hôn chi chít khắp phía trước hai hai, từng vết đỏ hồng xanh tím in trên làn dàn. Bàn tay Huỳnh Giai Mẫn nâng lên chạm vào mấy vết màu đỏ trên làn da cổ, cả người nghiên về phía trước áp gần hơn tấm gương để nhìn nó thật kĩ.
Chuyện gì xảy ra ah, vết này từ đâu mà có thế? Hay là dị ứng rượu? Cơ mà cô không có bị dị ứng với rượu... Hay là đã dị ứng với cái gì chăng? Hừ, hôm qua say quá, không nhớ nổi.
Huỳnh Giai Mẫn phát ngốc, những dấu chấm hỏi to đùng in trên đầu cô.
Sau một hồi mò mẫn mấy vết đỏ hồng kì lạ kia, Huỳnh Giai Mẫn bỏ cuộc, không suy ra là chuyện gì, quay người tiến vào bồn vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
Khi trở ra, Tiểu Tuyết đã bày đồ ăn trên bàn, gọi cô đến "Đến ăn đi."
"Sao lại ăn sáng ở phòng ngủ?" Không ăn ở nhà ăn sao?
"Cậu..." Tiểu Tuyết biểu tình hờ hững "Nhìn xem mấy giờ rồi, giờ này ở nhà bếp còn ai ăn? Người ta đều đã nghỉ trưa hết rồi."
Huỳnh Giai Mẫn nhìn lên đồng hồ treo tường, ặc, đã biểu thị một giờ chiều.
Không dám phản kháng bạn thân uy lực, Huỳnh Giai Mẫn ngồi xuống bàn trà, ngoan ngoãn dùng bữa sáng. Tiểu Tuyết ngồi đối diện ăn bánh ngọt, nhìn thấy mất vết hôn đỏ hồng trên người cô, Tiểu Tuyết nuốt không trôi bỏ xuống đĩa bánh phát ra âm thanh lộp cộp, vẻ mặt cùng hành động đang nói lên sự không vừa lòng.
Huỳnh Giai Mẫn ngơ ngác khi Tiểu Tuyết quăng đĩa "Làm sao vậy? Cậu bực bội chuyện gì?"
"Cậu lại còn hỏi?" Tiểu Tuyết tức giận, chân đạp xuống mặt đất, tay vỗ lên bàn bụp bụp "Cậu qua lại với hắn ta khi nào?"
Hắn ta? Hắn ta nào? Ai có thể nói cho cô biết đại từ hắn này là đang ngụ ý chỉ về ai không?
"Cậu nói hắn nào? Có chuyện gì lại đột nhiên nổi giận với tớ?" Huỳnh Giai Mẫn hoàn toàn ngây ngốc.
Tiểu Tuyết tức đến trừng lớn mắt, hét to "Còn ai ngoài tên Vũ Minh Tân chết tiệt kia nữa, hắn về lúc nào? Cậu lại dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy à?"
Nghe đến tên anh, Huỳnh Giai Mẫn lại lần nữa ngơ ra, đầu não đang tải dữ liệu, cười cho qua chuyện "Cậu có ý gì? Tớ có liên hệ gì với anh ta đâu?"
"Phi! Con ngốc này, vẫn chưa tỉnh táo à?" Tiểu Tuyết như thét ra lửa, oan oát la hét, ngón tay chỉ vào người Huỳnh Giai Mẫn "Cậu nghĩ mấy cái vết hôn đó từ đâu mà ra? Hắn ta bỏ rơi cậu ba năm qua, cậu lại dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như vậy? Thật không thể hiểu nổi!"
"Vết hôn?" Huỳnh Giai Mẫn cúi đầu nhìn lại mấy vết tích trên người, bàn tay cầm chiếc thùa ngưng lại, mi tâm chau lại, theo lời nói của Tiểu Tuyết đơ ra như một khúc gỗ.
Lụp cụp.
Chiếc thìa trên tay Huỳnh Giai Mẫn rơi xuống, bàn tay chậm chạm nâng lên nắm lấy đầu, cố gắng truyền tải dữ liệu đêm qua trở về.
"Dù sao đêm nay em cũng tiếp anh."
"Được rồi, em tiếp tôi" Giọng nói thân thuộc băng lãnh phát lên, Huỳnh Giai Mẫn cả kinh mở to mắt.
"Nhớ ra sao? Cậu hay lắm, hắn ta bỏ rơi cậu như một con chó, hắn quay về cậu liền dễ dàng bỏ qua tiếp ứng hắn?" Biết là Giai Mẫn rất yêu Vũ Minh Tân, nhưng có đến mức như thế không? Dễ dàng bỏ qua cho kẻ vô tâm hững hờ kia? Tiểu Tuyết la mắng.
Huỳnh Giai Mẫn túm lấy đầu, mắt trừng to vào hư không cố gắng lục tìm lại kí ức. Một hình ảnh nam nhân kia ngụ trị trên người cô, hôn lên môi, hôn lên gò má, hôn lên từng tất da tất thịt trước ngực.
Đủ! Huỳnh Giai Mẫn lắc vội đầu, không muốn nhớ thêm, bật ra một câu hỏi lạ lùng "Sao tớ lại đi cùng anh ta?"
"Là do cậu say mèm đi, nói nhăn nói cuội muốn tìm tình một đêm, đi cùng một tên lạ mặt ra ngoài" Nghĩ đến vẫn thực tức giận ah "Khi tớ đuổi theo ra ngoài bar thì lại thấy Vũ Minh Tân đưa cậu vào xe của anh ta, hai người đến khách sạn."
Huỳnh Giai Mẫn cứng ngắt như một tảng đá, lý trí còn sót của đêm qua, tưởng rằng hình ảnh Vũ Minh Tân kia chỉ là giấc mộng, nào ngờ đó lại hoàn toàn là sự thật. Huỳnh Giai Mẫn không kịp định thần, nuốt xuống một ngụm, gương mặt lo lắng đến trắng bệch.
"Hừ... May mắn hắn ta chưa có làm gì quá đáng đấy, bị hôn một chút mà cái mặt như xác chết rồi" Tiểu Tuyết mắng, trừng mắt hung hăng. Huỳnh Giai Mẫn cắn cánh môi, tạm thời không nuốt trôi đồ ăn nữa, nhanh chóng muốn rời đi.
"Tớ về đây" Huỳnh Giai Mẫn cầm lấy túi xách của mình, Tiểu Tuyết nghiêm mặt "Cậu dự định làm sao? Tối nay có đi xem mắt không?"
"Phải đi chứ" Đã hứa với ba mẹ rồi, Huỳnh Giai Mẫn không thể không đi được, cô hướng Tiểu Tuyết cười vội "Tớ về nha, chuyện hôm qua... Sự cố thôi."
"Hức" Tiểu Tuyết hất mặt, đe doạ đến nghiến răng "Cậu đừng có mà dễ dãi như vậy, bỏ qua cho hắn ta dễ dàng như thế thì đừng có nói chuyện với tớ nữa."
Huỳnh Giai Mẫn vẽ ra nụ cười gượng gạo, nhanh chóng chạy về nhà, cô phải mượn đỡ của Tiểu Tuyết một chiếc áo khác để che đi những vết hôn kia.
Lạy chúa, ai lại nghĩ đến chuyện như thế chứ, sao anh lại...
Ngồi trên xe trở về nhà, mở ra điện thoại trả lời tin nhắn của nhân viên Tiểu Linh.
"Uầy..." Tiểu Linh ngồi ở bàn thủy tinh lướt điện thoại vu vơ, nhận được tin nhắn, hướng về phía Phương Hoa báo cáo "Hôm nay chị Mẫn không đến đâu."
"Chị ấy sao vậy?" Phương Hoa ngồi ở bàn thu ngân, tay lần mò con chuột lướt web trên máy tính.
"Hôm qua quá chén nên hôm nay không khoẻ" Tiểu Linh haha cười, suy đoán "Chắc là bay lắc cả đêm đây mà, không ngờ chị chủ của chúng ta chịu chơi ghê."
"Hờ hờ" Phương Hoa cười khổ, thật sự cô cũng không ngờ là chị chủ như thế.
Tiểu Linh lướt lướt điện thoại tìm hiểu về ý nghĩa của các loại hoa, đọc được một thuyết đến trầm trồ ồ lên "Quao, thật này."
"Chuyện gì á?" Phương Hoa ở bàn máy tính thu ngân hưởng ứng.
"Thuyết Lilia" Tiểu Linh đăm chiêu vào điện thoại, cảm thán hô lên "Hôm bữa em có hỏi chị Mẫn sao lại đặt tên cửa hàng đơn sơ như thế, chỉ vì thích hoa ly, chị ấy bảo hoa ly có một truyền thuyết rất đẹp, nói em nên tìm hiểu thử, quả thật là có này."
"..." Phương Hoa mắt vẫn nhìn vào trang báo trên máy tính, nhưng lỗ tai luôn chú ý vào từng câu nói của Tiểu Linh. Tay nhanh hướng vào bàn phím gõ tìm kiếm về truyền thuyết hoa ly, thuyết Lilia.
Phương Hoa ấn vào trang hiển thị đầu tiên trên tìm kiếm, một truyền thuyết về hoa Ly. Đọc thuyết tình yêu giữa người con gái với trái tim yêu cháy bỏng Lilia chờ đợi chàng dũng sĩ Jack trở về, chờ đợi cả cuộc đời...
Nàng moi tim đắp lên nấm mộ chàng, mọc lên loài hoa màu trắng, loài hoa mà đời nay gọi là hoa Lyly, tượng trưng cho sự trinh trắng, lòng thủy chung và cao thượng.
Phương Hoa cũng từng thắc mắc, vì sao tên cửa hàng lại đơn giản đến thế.
"Tiệm hoa Ly."
Chị chỉ trả lời đơn giản "Chỉ vì chị thích thôi."
Không, không phải chỉ vì thích dáng vẻ xinh đẹp của bông hoa. Mà đó là vì ý nghĩa của loài hoa đấy, loài hoa có câu chuyện tình yêu lâm li, câu chuyện người con gái chờ đợi chàng dũng sĩ.
Người con gái chờ đợi tình yêu quay trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.