Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 24: Khả My không chết
Thanh Dii
17/06/2023
Kể từ hôm Phương Hoa đâm Khả My một nhát, Trịnh Thành Dương không có đến phòng, Phương Hoa còn cảm thấy thoái mái hơn. Nhưng thoải mái không được bao lâu, cơn thèm thuốc lại đến nhưng Trịnh Thành Dương không có xuất hiện, đã hai ngày trôi qua trong sự thèm thuốc.
Phương Hoa trở nên tinh thần bất loạn, đồ đạt trong phòng sớm bị cô đập nát. Bất kể thứ gì có thể đập đổ, Phương Hoa sẽ đập nát, hai chị hầu đã dọn dẹp đổ nát không biết bao nhiêu lần, chỉ cần dọn dẹp xong, Phương Hoa lại sẽ tìm những thứ khác để đập phá. Căn phòng sớm chẳng còn lại thứ gì, chỉ là một căn phòng trống rỗng với chiếc giường xám.
Giống như lúc này, Phương Hoa đau khổ nhìn những thứ đổ nát ở trong phòng, không còn thứ gì để cô đập nữa, nhìn hai chị hầu thầm lặng dọn dẹp những thứ cô làm hỏng, Phương Hoa nắm lấy tay chị Kim Ngân cầu xin "Chị ơi, cho em thuốc... Huhu..."
Kim Ngân chỉ có thể ôm cô an ủi, Mỹ Anh dọn dẹp những thứ đổ nát trong phòng, Phương Hoa đau đớn nức nở, nước mắt cũng không còn nữa, gương mặt tái miết.
Đôi mắt trắng dã vì không ngủ được, quần thâm đen hao hao của con nghiện, môi khô đến nức nẻ, đầu cô đau quá, đau đến dây thần kinh phản ứng kịch liệt, cô muốn thuốc, cô thèm khác thứ thuốc đó.
"Thuốc... Cho em thuốc... Huhu..."
Không nhận được câu trả lời, cô ngồi thẩn thờ trên giường, hai tay ôm đầu đau đớn, dần dần cô tựa xuống giường trong thống khổ.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi con đau quá" Phương Hoa quằn quại trên giường lớn, giọng nói sớm đã bị khàn đi "Cho em thuốc... Làm ơn..."
Kim Ngân và Mỹ Anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn, Phương Hoa ôm đầu đau đớn, lúc này mới khổ sợ gọi "Trịnh Thành Dương... Cho em thuốc..."
Vì sao hắn chưa chịu xuất hiện? Nếu hắn xuất hiện Phương Hoa sẽ có thuốc, vì sao đã cả một tuần rồi hắn không xuất hiện cơ chứ?
Nếu bây giờ hắn xuất hiện, cho dù khinh miệt Phương Hoa thế nào, Phương Hoa cũng đồng ý cả, chỉ cần cho cô thuốc thôi, cô đau quá.
Hai chị hầu nhìn Phương Hoa, vô cùng đau lòng thương xót, thấy cô đau khổ quá, không còn cách nào khác nhanh chóng chạy đến phòng của cậu chủ, để lại Phương Hoa khổ sở lăn trên giường, đến khi ngã lăn xuống đất.
Bị ngã đập đầu vào sàn nhà, cô lại chẳng cảm thấy một đau đớn nào, đổi lại có phần cảm thấy thỏa mãn, Phương Hoa bắt đầu đập đầu vào sàn nhà, cô đau đầu quá, dù đập vào sàn nhà cũng không có cảm giác gì là đau đớn thể xác. Cơn đau nhức như muốn xé toạt từng sợi dây thần kinh bên trong cô, như muốn nổ tung, Phương Hoa liên tục đập đầu xuống đất. Máu đổ đỏ trên vầng trán, đau khổ đập thật mạnh đầu xuống nền nhà.
Bộp một âm thanh lạnh tanh, Phương Hoa cuối cùng ngất đi. Giống như cô được giải thoát, ngất đi thì không còn cảm thấy thèm thuốc nữa, trán đã đổ máu đỏ, máu chảy xuống sàn, sàn nhà gạch vàng ngọc ươm màu đỏ tươi.
Hai chị hầu đến được phòng của cậu chủ lấy hết dũng khí xông vào, nhìn thấy cậu đang nghe điện thoại lập tức đứng im lại, thu lại vẻ hốt hoảng. Nhìn thấy hầu gái tự ý xông vào, Trịnh Thành Dương nghiêm mặt, nhanh chóng tắt điện thoại "Tôi sẽ gọi lại sau."
Hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía hai chị hầu "Chuyện gì?"
"Cậu chủ, làm ơn cho Phương tiểu thư thuốc với ạ" Mỹ Anh thành khẩn, Kim Ngân ngấn lệ nhìn cậu chủ "Cô ấy không chịu nổi nữa, đã hai ngày rồi cậu ơi."
Trịnh Thành Dương không để tâm đáp "Mặc kệ cô ta đi."
Đây chính là hình phạt của cô khi làm hại Lâm Khả My, một con nghiện thiếu thuốc trong hai ngày, hắn thật không hình dung được dáng vẻ của cô lúc này sẽ thảm hại như thế nào. Nếu lúc này hắn bắt cô quỳ gối cúi đầu liếm chân hắn, cô cũng sẽ không khác gì một con rối mà làm theo. Những lúc cô như vậy vừa khiến hắn thỏa mãn cũng vừa khiến hắn chạnh lòng, bởi vì đây cũng chính là hình ảnh của em gái hắn năm đó.
"Không được đâu cậu ơi, cô ấy biết lỗi rồi, cậu làm ơn cho cô ấy thuốc đi cậu" Mỹ Anh nhanh chóng quỳ xuống van xin, cả chị hầu Kim Ngân cũng nhanh chóng quỳ xuống hi vọng cậu chủ nương lòng thương hại, hai chị thật sự không thể nhìn Phương Hoa như thế nữa.
Trịnh Thành Dương im lặng một lúc, cũng đã qua hai ngày thèm thuốc, suy nghĩ đắn đo một lúc hắn mới mở tủ đồ lấy ra một ông tiêm, mở lọ thuốc lấy thuốc truyền vào ông tiêm màu trắng, sau đó tiến đến phòng của Phương Hoa.
Hai chị hầu cũng nhanh đi theo sau cậu chủ, đi đến căn phòng của Phương Hoa. Mọi khi mở cửa ra sẽ nghe âm thanh la hét khổ sở đòi thuốc của Phương Hoa, nhưng lần này bỗng nhiên im lặng đến lạ thường.
Ba người tiến vào bên trong phòng, xuất hiện bên trong là Phương Hoa nằm trên sàn nhà, máu đổ từ trán của cô, hai chị hầu hốt hoảng chạy đến đỡ Phương Hoa lên giường. Trịnh Thành Dương cũng nhanh chóng gọi bác sĩ riêng của Trịnh gia đến, bác sĩ băng bó lại vết thương cho Phương Hoa.
Sau khi cô đã không sao nữa, hai chị hầu mới thở phào, Trịnh Thành Dương đặt ống thuốc ở trên bàn "Khi tỉnh lại thì để cô ấy dùng."
"Vâng" Hai chị hầu gật đầu, nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt của Phương Hoa, hắn không nói gì quay người rời đi.
Hai chị hầu ngồi hai bên giường quan sát từng hơi thở chậm chạp của Phương Hoa, nhìn cô gái đáng thương cứ như vậy khổ sở sống từng ngày. Hai chị cũng không đành lòng, nhưng hai chị không có cách nào để giúp được Phương Hoa. Hai chị chỉ là hai người hầu không có quyền lực gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.
Khi Phương Hoa tỉnh lại, đều đầu tiên đó chính là cô chợp lấy ống tiêm, tự tiêm vào cánh tay của chính mình. Tiêm xong, cảm nhận thuốc chảy trong mạch máu, chất cấm tràn vào xoa dịu từng sợi dây thần kinh, mới cảm thấy nhẹ nhõm. Giây trước cô thở phào, thì giây sau cô liền cảm thấy mệt mỏi cùng cực.
Một con người nghiện ngập, không có thuốc sẽ phát điên lên cầu xin như một con chó bị bỏ đói. Phương Hoa, cô cũng có ngày tồi tàn như thế này.
Chuyện đau đầu này còn chưa vơi thì Trần Nghĩa xuất hiện trong phòng cô, với gương mặt phẩn nộ, cậu cũng không để tâm rằng Phương Hoa cũng có vết thương băng bó trên đầu, đôi mắt tức giận quát lớn về phía Phương Hoa "Phương Hoa cậu phải trả giá cho hành động của mình."
Nghe Trần Nghĩa nói, Phương Hoa thất thần liền tươi tỉnh, môi còn vẽ ra nụ cười hạnh phúc "Chết rồi phải không?"
"Cậu..." Trần Nghĩa không dám tin vào mắt "Loại người như cậu thật đáng sợ."
"Vậy à" Phương Hoa không nhịn được cười "Vậy là chết rồi."
Thật sự vừa lòng Phương Hoa, cô tươi cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhưng không ai biết sâu trong đôi mắt đang tươi cười của cô ánh lên đau khổ, nói vậy nghĩa là bàn tay cô lúc này trở thành một kẻ giết người, nghe cô ta chết bỗng dưng cô cũng không cảm thấy vui nữa, có phải là Phương Hoa đã quá lương thiện rồi không.
Trần Nghĩa lập tức phản bác không để cô vui vẻ "Khả My không chết."
Phương Hoa ngưng động, mọi người đều không nhìn ra Phương Hoa đã thở phào ở trong lòng như thế nào, chỉ nhìn thấy cô bất động sau khi Trần Nghĩa nói Lâm Khả My vẫn còn sống.
"Nhưng người chết sẽ là cậu" Trần Nghĩa nhếch môi "Với tội danh cố ý giết người, cậu sẽ phải ngồi tù 12 đến 20 năm, cậu có biết không?"
Phương Hoa trở nên tinh thần bất loạn, đồ đạt trong phòng sớm bị cô đập nát. Bất kể thứ gì có thể đập đổ, Phương Hoa sẽ đập nát, hai chị hầu đã dọn dẹp đổ nát không biết bao nhiêu lần, chỉ cần dọn dẹp xong, Phương Hoa lại sẽ tìm những thứ khác để đập phá. Căn phòng sớm chẳng còn lại thứ gì, chỉ là một căn phòng trống rỗng với chiếc giường xám.
Giống như lúc này, Phương Hoa đau khổ nhìn những thứ đổ nát ở trong phòng, không còn thứ gì để cô đập nữa, nhìn hai chị hầu thầm lặng dọn dẹp những thứ cô làm hỏng, Phương Hoa nắm lấy tay chị Kim Ngân cầu xin "Chị ơi, cho em thuốc... Huhu..."
Kim Ngân chỉ có thể ôm cô an ủi, Mỹ Anh dọn dẹp những thứ đổ nát trong phòng, Phương Hoa đau đớn nức nở, nước mắt cũng không còn nữa, gương mặt tái miết.
Đôi mắt trắng dã vì không ngủ được, quần thâm đen hao hao của con nghiện, môi khô đến nức nẻ, đầu cô đau quá, đau đến dây thần kinh phản ứng kịch liệt, cô muốn thuốc, cô thèm khác thứ thuốc đó.
"Thuốc... Cho em thuốc... Huhu..."
Không nhận được câu trả lời, cô ngồi thẩn thờ trên giường, hai tay ôm đầu đau đớn, dần dần cô tựa xuống giường trong thống khổ.
"Mẹ ơi... Mẹ ơi con đau quá" Phương Hoa quằn quại trên giường lớn, giọng nói sớm đã bị khàn đi "Cho em thuốc... Làm ơn..."
Kim Ngân và Mỹ Anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn, Phương Hoa ôm đầu đau đớn, lúc này mới khổ sợ gọi "Trịnh Thành Dương... Cho em thuốc..."
Vì sao hắn chưa chịu xuất hiện? Nếu hắn xuất hiện Phương Hoa sẽ có thuốc, vì sao đã cả một tuần rồi hắn không xuất hiện cơ chứ?
Nếu bây giờ hắn xuất hiện, cho dù khinh miệt Phương Hoa thế nào, Phương Hoa cũng đồng ý cả, chỉ cần cho cô thuốc thôi, cô đau quá.
Hai chị hầu nhìn Phương Hoa, vô cùng đau lòng thương xót, thấy cô đau khổ quá, không còn cách nào khác nhanh chóng chạy đến phòng của cậu chủ, để lại Phương Hoa khổ sở lăn trên giường, đến khi ngã lăn xuống đất.
Bị ngã đập đầu vào sàn nhà, cô lại chẳng cảm thấy một đau đớn nào, đổi lại có phần cảm thấy thỏa mãn, Phương Hoa bắt đầu đập đầu vào sàn nhà, cô đau đầu quá, dù đập vào sàn nhà cũng không có cảm giác gì là đau đớn thể xác. Cơn đau nhức như muốn xé toạt từng sợi dây thần kinh bên trong cô, như muốn nổ tung, Phương Hoa liên tục đập đầu xuống đất. Máu đổ đỏ trên vầng trán, đau khổ đập thật mạnh đầu xuống nền nhà.
Bộp một âm thanh lạnh tanh, Phương Hoa cuối cùng ngất đi. Giống như cô được giải thoát, ngất đi thì không còn cảm thấy thèm thuốc nữa, trán đã đổ máu đỏ, máu chảy xuống sàn, sàn nhà gạch vàng ngọc ươm màu đỏ tươi.
Hai chị hầu đến được phòng của cậu chủ lấy hết dũng khí xông vào, nhìn thấy cậu đang nghe điện thoại lập tức đứng im lại, thu lại vẻ hốt hoảng. Nhìn thấy hầu gái tự ý xông vào, Trịnh Thành Dương nghiêm mặt, nhanh chóng tắt điện thoại "Tôi sẽ gọi lại sau."
Hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía hai chị hầu "Chuyện gì?"
"Cậu chủ, làm ơn cho Phương tiểu thư thuốc với ạ" Mỹ Anh thành khẩn, Kim Ngân ngấn lệ nhìn cậu chủ "Cô ấy không chịu nổi nữa, đã hai ngày rồi cậu ơi."
Trịnh Thành Dương không để tâm đáp "Mặc kệ cô ta đi."
Đây chính là hình phạt của cô khi làm hại Lâm Khả My, một con nghiện thiếu thuốc trong hai ngày, hắn thật không hình dung được dáng vẻ của cô lúc này sẽ thảm hại như thế nào. Nếu lúc này hắn bắt cô quỳ gối cúi đầu liếm chân hắn, cô cũng sẽ không khác gì một con rối mà làm theo. Những lúc cô như vậy vừa khiến hắn thỏa mãn cũng vừa khiến hắn chạnh lòng, bởi vì đây cũng chính là hình ảnh của em gái hắn năm đó.
"Không được đâu cậu ơi, cô ấy biết lỗi rồi, cậu làm ơn cho cô ấy thuốc đi cậu" Mỹ Anh nhanh chóng quỳ xuống van xin, cả chị hầu Kim Ngân cũng nhanh chóng quỳ xuống hi vọng cậu chủ nương lòng thương hại, hai chị thật sự không thể nhìn Phương Hoa như thế nữa.
Trịnh Thành Dương im lặng một lúc, cũng đã qua hai ngày thèm thuốc, suy nghĩ đắn đo một lúc hắn mới mở tủ đồ lấy ra một ông tiêm, mở lọ thuốc lấy thuốc truyền vào ông tiêm màu trắng, sau đó tiến đến phòng của Phương Hoa.
Hai chị hầu cũng nhanh đi theo sau cậu chủ, đi đến căn phòng của Phương Hoa. Mọi khi mở cửa ra sẽ nghe âm thanh la hét khổ sở đòi thuốc của Phương Hoa, nhưng lần này bỗng nhiên im lặng đến lạ thường.
Ba người tiến vào bên trong phòng, xuất hiện bên trong là Phương Hoa nằm trên sàn nhà, máu đổ từ trán của cô, hai chị hầu hốt hoảng chạy đến đỡ Phương Hoa lên giường. Trịnh Thành Dương cũng nhanh chóng gọi bác sĩ riêng của Trịnh gia đến, bác sĩ băng bó lại vết thương cho Phương Hoa.
Sau khi cô đã không sao nữa, hai chị hầu mới thở phào, Trịnh Thành Dương đặt ống thuốc ở trên bàn "Khi tỉnh lại thì để cô ấy dùng."
"Vâng" Hai chị hầu gật đầu, nhìn gương mặt trắng nhợt nhạt của Phương Hoa, hắn không nói gì quay người rời đi.
Hai chị hầu ngồi hai bên giường quan sát từng hơi thở chậm chạp của Phương Hoa, nhìn cô gái đáng thương cứ như vậy khổ sở sống từng ngày. Hai chị cũng không đành lòng, nhưng hai chị không có cách nào để giúp được Phương Hoa. Hai chị chỉ là hai người hầu không có quyền lực gì cả, chỉ có thể đứng nhìn.
Khi Phương Hoa tỉnh lại, đều đầu tiên đó chính là cô chợp lấy ống tiêm, tự tiêm vào cánh tay của chính mình. Tiêm xong, cảm nhận thuốc chảy trong mạch máu, chất cấm tràn vào xoa dịu từng sợi dây thần kinh, mới cảm thấy nhẹ nhõm. Giây trước cô thở phào, thì giây sau cô liền cảm thấy mệt mỏi cùng cực.
Một con người nghiện ngập, không có thuốc sẽ phát điên lên cầu xin như một con chó bị bỏ đói. Phương Hoa, cô cũng có ngày tồi tàn như thế này.
Chuyện đau đầu này còn chưa vơi thì Trần Nghĩa xuất hiện trong phòng cô, với gương mặt phẩn nộ, cậu cũng không để tâm rằng Phương Hoa cũng có vết thương băng bó trên đầu, đôi mắt tức giận quát lớn về phía Phương Hoa "Phương Hoa cậu phải trả giá cho hành động của mình."
Nghe Trần Nghĩa nói, Phương Hoa thất thần liền tươi tỉnh, môi còn vẽ ra nụ cười hạnh phúc "Chết rồi phải không?"
"Cậu..." Trần Nghĩa không dám tin vào mắt "Loại người như cậu thật đáng sợ."
"Vậy à" Phương Hoa không nhịn được cười "Vậy là chết rồi."
Thật sự vừa lòng Phương Hoa, cô tươi cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. Nhưng không ai biết sâu trong đôi mắt đang tươi cười của cô ánh lên đau khổ, nói vậy nghĩa là bàn tay cô lúc này trở thành một kẻ giết người, nghe cô ta chết bỗng dưng cô cũng không cảm thấy vui nữa, có phải là Phương Hoa đã quá lương thiện rồi không.
Trần Nghĩa lập tức phản bác không để cô vui vẻ "Khả My không chết."
Phương Hoa ngưng động, mọi người đều không nhìn ra Phương Hoa đã thở phào ở trong lòng như thế nào, chỉ nhìn thấy cô bất động sau khi Trần Nghĩa nói Lâm Khả My vẫn còn sống.
"Nhưng người chết sẽ là cậu" Trần Nghĩa nhếch môi "Với tội danh cố ý giết người, cậu sẽ phải ngồi tù 12 đến 20 năm, cậu có biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.