Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)
Chương 73: Lần đầu tiên chung giường
Thanh Dii
17/06/2023
Nếu dùng từ để miêu tả chính mình, Phương Hoa sẽ dùng hai chữ "Con rối."
Vì sao ư? Cô không có lựa chọn, cho dù là chuyện cô có làm hay là chuyện cô không có làm thì cũng sẽ bị định tội. Họ muốn cô chịu phải tội gì, họ sẽ dễ dàng đặt lên người cô. Chỉ là kiên cường một chút, anh ta cũng không cho phép, anh sẽ làm đủ mọi cách để khiến cô khóc lóc nằm dưới thân anh. Cô không được quyền có bất kì một kiêu ngạo nào cả, anh ta muốn xoay cô như thế nào thì xoay, muốn cô đặt cô như thế nào thì đặt.
Chỉ cần mặt cô có một chút thờ ơ khinh thường, anh ta sẽ làm mọi cách để khiến cô nhăn nhó đau khổ khóc nấc dưới thân anh ta. Trò chơi này, năm năm trước đến nay vẫn vậy không có bất kì thay đổi.
Người ta nói thời gian có thể xoa dịu mọi vết thương lòng nhưng chỉ thù hận là không, thời gian càng lâu chỉ càng khiến thù hận kia thêm chồng chất.
Điển hình là Trịnh Thành Dương, dù rằng năm năm trước anh nói sau khi ra tù sẽ không quan hệ, sẽ buông tha cho cô. Nhưng hiện tại giam cô dưới thân cũng vẫn là ánh mắt hận thù đó không hề có một tia suy giảm, giống như anh chưa từng buông tha.
Dù như thế, dù Trịnh Thành Dương điên cuồng chà đạp Phương Hoa đi nữa, vẫn có một lúc nào đó trong khi cả hai dày vò nhau, anh ta sẽ ngừng lại một chút, dùng ánh mắt vô cùng chua chát nhìn cô, ánh mắt giống như thương xót... Nhưng thương xót đó chỉ tồn tại được vài giây sau đó bị che lấp bằng hận thù.
Phương Hoa sau một lúc vật lộn trên giường cùng Trịnh Thành Dương, cô ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, Trịnh Thành Dương trở ra từ phòng tắm, nhìn thấy Phương Hoa vẫn chưa rời khỏi phòng, đi đến bên cạnh mới phát hiện cô đã sớm ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ cũng không yên, đầu lông màu cứ chau chặt vào nhau, đôi mi ướt đáng thương khép lồng vào nhau, chiếc mũi đỏ đỏ cùng gò má vẫn còn men say dục vọng đỏ hồng.
Trịnh Thành Dương đứng trầm lặng, mắt đẹp ánh lên tia đau lòng mà chỉ những lúc này mới xuất hiện, chỉ những khi không có ai nhìn thấy.
Sáng sớm tinh mơ trong cơn mơ say, nhìn thấy gương mặt anh trai không biết rõ đây là khoảng thời gian nào, chỉ thấy anh trai cô còn rất trẻ.
Anh nhìn cô mỉm cười, tay xòe ra viên kẹo ngọt với giọng nói nhẹ nhàng "Làm một thử thách nhé."
Phương Hoa nhìn thấy viên kẹo được đặt vào lòng bàn tay cô, giọng nói anh tai ấm áp, dịu dàng vang bên lỗ tai cô "Em có thể..."
Mi tâm Phương Hoa chau lại, không nghe rõ được lời anh trai nữa, đôi mi run run nhẹ nhàng mở ra, một lồng ngực lớn đập vào mắt.Phương Hoa đình chỉ lại tất cả hoạt động, đầu não đang tải lại vấn đề, đến cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Cảnh tượng gì thế này, Phương Hoa mở to mắt, đôi mắt dần dần di chuyển lên cao, gương mặt Trịnh Thành Dương lại đập vào mắt cô. Gương mặt quý ông lãng tử lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng, chỉ khi ngủ mới nhìn thấy dáng vẻ non nớt không một chút phòng bị nào, đẹp tựa bức tranh điêu khắc như ráo nước lạnh tạt vào mặt cô, đánh tỉnh cô khỏi say ngủ buổi sáng.
Cô không dám thở mạnh, từng hơi thở đều đặn nhịp nhàng của Trịnh Thành Dương lúc này còn phà xuống gương mặt Phương Hoa, cúi đầu nhìn xuống bàn tay anh đang đặt ở hông, Phương Hoa chỉ dám nuốt nước bọt. Tay chậm chậm nắm lấy cánh tay Trịnh Thành Dương nâng lên đặt xuống vị trí giường trống, còn cô thì lật đật ngồi dậy, nhìn quần áo ngủ của mình rơi rớt trên sàn mới nhìn lại y phục trên người. Cô đang mặc một chiếc áo phông rộng phùng phình, Phương Hoa nhanh chóng nhẹ nhẹ đặt từng bức chân lên sàn nhà, nhặt lấy quần áo một cách rón rén. Sau đó chạy khỏi phòng Trịnh Thành Dương một cách âm thầm, sau khi Phương Hoa đi khỏi, Trịnh Thành Dương mới nâng lên mi mắt một cách chậm rãi.
Phương Hoa ôm quần áo của mình chạy ra khỏi phòng Trịnh Thành Dương, chạy xuống lầu liền bắt gặp những người hầu đang dọn dẹp lầu ba, Phương Hoa lập tức thắn chân đứng núp ở bức tường. Đợi người hầu đi khỏi mới dám chạy nhanh đến phòng mình.
Ôi cô điên mất, hôm qua vì quá mệt cho nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Như thế nào cả anh ta cũng không gọi cô dậy, đây là lần đầu tiên cô ngủ chung một giường với Trịnh Thành Dương đến tận sáng như thế, cho nên hiện tại cảm thấy vô cùng bối rối.
Phải rồi, lần đầu tiên ngủ cùng một giường, lần đầu tiên ngủ trong phòng của anh ta như thế, làm sao cô có thể không bối rối. Trở về phòng nhanh chóng trấn an lại tinh thần, đứng trong phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, tay nâng khăn lau lau mặt. Phản chiếu qua gương nhìn đến chiếc áo phông đang mặt trên người, Phương Hoa nhanh vội mở tủ lấy quần áo của mình nhanh chóng tắm rữa kì cọ.
Buổi trưa, Phương Hoa và Trịnh Thành Tâm cùng bé con Hiểu Minh ngồi chơi ở phòng Phương Hoa, bỗng nhiên bác Lí quản gia đi vào, vẫn một biểu cảm nghiêm túc bảo "Phương tiểu thư, cậu Trần đến tìm."
Nghe đến Trần Nghĩa, mặt Phương Hoa trở nên lạnh nhạt, chị Trịnh nhanh trí bồng bé con đi ra ngoài, Trần Nghĩa đi vào bên trong phòng của Phương Hoa, ngồi xuống sofa đối diện. Khi bác Lí quản gia cũng rời khỏi, căn phòng chỉ có hai người, Trần Nghĩa thành thật bảo.
"Phương Hoa, tôi biết mọi chuyện rồi."
Phương Hoa trừng mắt, khó chịu "Vâng, cảm ơn cậu, nhờ cậu mà tôi vừa có thêm một mớ rắc rối."
"Cậu đừng như vậy" Đừng dùng thái độ xa cách như thế nữa, Trần Nghĩa thành tâm khẽ giọng "Tôi thật sự muốn giúp cậu, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Vì sao ư? Cô không có lựa chọn, cho dù là chuyện cô có làm hay là chuyện cô không có làm thì cũng sẽ bị định tội. Họ muốn cô chịu phải tội gì, họ sẽ dễ dàng đặt lên người cô. Chỉ là kiên cường một chút, anh ta cũng không cho phép, anh sẽ làm đủ mọi cách để khiến cô khóc lóc nằm dưới thân anh. Cô không được quyền có bất kì một kiêu ngạo nào cả, anh ta muốn xoay cô như thế nào thì xoay, muốn cô đặt cô như thế nào thì đặt.
Chỉ cần mặt cô có một chút thờ ơ khinh thường, anh ta sẽ làm mọi cách để khiến cô nhăn nhó đau khổ khóc nấc dưới thân anh ta. Trò chơi này, năm năm trước đến nay vẫn vậy không có bất kì thay đổi.
Người ta nói thời gian có thể xoa dịu mọi vết thương lòng nhưng chỉ thù hận là không, thời gian càng lâu chỉ càng khiến thù hận kia thêm chồng chất.
Điển hình là Trịnh Thành Dương, dù rằng năm năm trước anh nói sau khi ra tù sẽ không quan hệ, sẽ buông tha cho cô. Nhưng hiện tại giam cô dưới thân cũng vẫn là ánh mắt hận thù đó không hề có một tia suy giảm, giống như anh chưa từng buông tha.
Dù như thế, dù Trịnh Thành Dương điên cuồng chà đạp Phương Hoa đi nữa, vẫn có một lúc nào đó trong khi cả hai dày vò nhau, anh ta sẽ ngừng lại một chút, dùng ánh mắt vô cùng chua chát nhìn cô, ánh mắt giống như thương xót... Nhưng thương xót đó chỉ tồn tại được vài giây sau đó bị che lấp bằng hận thù.
Phương Hoa sau một lúc vật lộn trên giường cùng Trịnh Thành Dương, cô ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, Trịnh Thành Dương trở ra từ phòng tắm, nhìn thấy Phương Hoa vẫn chưa rời khỏi phòng, đi đến bên cạnh mới phát hiện cô đã sớm ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ cũng không yên, đầu lông màu cứ chau chặt vào nhau, đôi mi ướt đáng thương khép lồng vào nhau, chiếc mũi đỏ đỏ cùng gò má vẫn còn men say dục vọng đỏ hồng.
Trịnh Thành Dương đứng trầm lặng, mắt đẹp ánh lên tia đau lòng mà chỉ những lúc này mới xuất hiện, chỉ những khi không có ai nhìn thấy.
Sáng sớm tinh mơ trong cơn mơ say, nhìn thấy gương mặt anh trai không biết rõ đây là khoảng thời gian nào, chỉ thấy anh trai cô còn rất trẻ.
Anh nhìn cô mỉm cười, tay xòe ra viên kẹo ngọt với giọng nói nhẹ nhàng "Làm một thử thách nhé."
Phương Hoa nhìn thấy viên kẹo được đặt vào lòng bàn tay cô, giọng nói anh tai ấm áp, dịu dàng vang bên lỗ tai cô "Em có thể..."
Mi tâm Phương Hoa chau lại, không nghe rõ được lời anh trai nữa, đôi mi run run nhẹ nhàng mở ra, một lồng ngực lớn đập vào mắt.Phương Hoa đình chỉ lại tất cả hoạt động, đầu não đang tải lại vấn đề, đến cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Cảnh tượng gì thế này, Phương Hoa mở to mắt, đôi mắt dần dần di chuyển lên cao, gương mặt Trịnh Thành Dương lại đập vào mắt cô. Gương mặt quý ông lãng tử lúc nào cũng cao ngạo lạnh lùng, chỉ khi ngủ mới nhìn thấy dáng vẻ non nớt không một chút phòng bị nào, đẹp tựa bức tranh điêu khắc như ráo nước lạnh tạt vào mặt cô, đánh tỉnh cô khỏi say ngủ buổi sáng.
Cô không dám thở mạnh, từng hơi thở đều đặn nhịp nhàng của Trịnh Thành Dương lúc này còn phà xuống gương mặt Phương Hoa, cúi đầu nhìn xuống bàn tay anh đang đặt ở hông, Phương Hoa chỉ dám nuốt nước bọt. Tay chậm chậm nắm lấy cánh tay Trịnh Thành Dương nâng lên đặt xuống vị trí giường trống, còn cô thì lật đật ngồi dậy, nhìn quần áo ngủ của mình rơi rớt trên sàn mới nhìn lại y phục trên người. Cô đang mặc một chiếc áo phông rộng phùng phình, Phương Hoa nhanh chóng nhẹ nhẹ đặt từng bức chân lên sàn nhà, nhặt lấy quần áo một cách rón rén. Sau đó chạy khỏi phòng Trịnh Thành Dương một cách âm thầm, sau khi Phương Hoa đi khỏi, Trịnh Thành Dương mới nâng lên mi mắt một cách chậm rãi.
Phương Hoa ôm quần áo của mình chạy ra khỏi phòng Trịnh Thành Dương, chạy xuống lầu liền bắt gặp những người hầu đang dọn dẹp lầu ba, Phương Hoa lập tức thắn chân đứng núp ở bức tường. Đợi người hầu đi khỏi mới dám chạy nhanh đến phòng mình.
Ôi cô điên mất, hôm qua vì quá mệt cho nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Như thế nào cả anh ta cũng không gọi cô dậy, đây là lần đầu tiên cô ngủ chung một giường với Trịnh Thành Dương đến tận sáng như thế, cho nên hiện tại cảm thấy vô cùng bối rối.
Phải rồi, lần đầu tiên ngủ cùng một giường, lần đầu tiên ngủ trong phòng của anh ta như thế, làm sao cô có thể không bối rối. Trở về phòng nhanh chóng trấn an lại tinh thần, đứng trong phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, tay nâng khăn lau lau mặt. Phản chiếu qua gương nhìn đến chiếc áo phông đang mặt trên người, Phương Hoa nhanh vội mở tủ lấy quần áo của mình nhanh chóng tắm rữa kì cọ.
Buổi trưa, Phương Hoa và Trịnh Thành Tâm cùng bé con Hiểu Minh ngồi chơi ở phòng Phương Hoa, bỗng nhiên bác Lí quản gia đi vào, vẫn một biểu cảm nghiêm túc bảo "Phương tiểu thư, cậu Trần đến tìm."
Nghe đến Trần Nghĩa, mặt Phương Hoa trở nên lạnh nhạt, chị Trịnh nhanh trí bồng bé con đi ra ngoài, Trần Nghĩa đi vào bên trong phòng của Phương Hoa, ngồi xuống sofa đối diện. Khi bác Lí quản gia cũng rời khỏi, căn phòng chỉ có hai người, Trần Nghĩa thành thật bảo.
"Phương Hoa, tôi biết mọi chuyện rồi."
Phương Hoa trừng mắt, khó chịu "Vâng, cảm ơn cậu, nhờ cậu mà tôi vừa có thêm một mớ rắc rối."
"Cậu đừng như vậy" Đừng dùng thái độ xa cách như thế nữa, Trần Nghĩa thành tâm khẽ giọng "Tôi thật sự muốn giúp cậu, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.