Chương 69: Rất vui vì được phục vụ em
Khách Hề
21/10/2020
Buổi tối phát sóng lần đầu tiên của《Bắc Lâm Hàn》, Lục Yên Đinh xem cùng với Khúc Như Bình.
Cậu vốn là muốn kháng nghị chuyện này bởi Lục Yên Đinh cảm thấy rất ngại, cậu biết trình độ diễn xuất của mình trong mắt Khúc Như Bình sẽ giống như trò cười vậy thôi, dù cậu đã cố gắng thể hiện nhưng ngay đến bản thân cậu cũng chỉ thấy là tạm được huống chi là thẩm mỹ của ảnh đế đây.
Đối với việc này, biểu hiện của Khúc Như Bình lại tương đối thoải mái, mấy lần ra hiệu để Lục Yên Đinh không cần quá đặt nặng vấn đề: “Chỉ là cùng nhau xem TV mà thôi.”
Lục Yên Đinh mua về đủ loại đồ ăn vặt, bày tất cả trên bàn nước và trên ghế sopha. Cậu giải thích: “Khi em còn bé mỗi lần xem TV đều như vậy cả, cho dù chúng ta không ăn cũng phải bày như vậy, thế mới náo nhiệt.”
Khúc Như Bình đáp một tiếng: “Ờ, tạo cảm giác.”
Anh tiện tay cầm lên miếng khoai tây chiên bên cạnh Lục Yên Đinh, đưa tới bên miệng cắn “răng rắc” một miếng.
Lục Yên Đinh vuốt tóc anh thở dài nói: “Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?”
Thời gian phát sóng của 《Bắc Lâm Hàn》 là mười giờ tối, Lục Yên Đinh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh TV, cậu như nhớ tới điều gì đó bèn hỏi Khúc Như Bình: “Em mà đăng ảnh TV nhà anh lên weibo thì liệu có người nhận ra không nhỉ?”
“Anh cũng không chắc, ” Khúc Như Bình nói, “Muốn tuyên truyền sao?”
“Vâng, ” Lục Yên Đinh đang soạn lời chú thích, nói, “Vậy em sẽ không đăng bức ảnh đó.”
“Em muốn đăng thì cứ đăng đi.” Khúc Như Bình tùy ý nói, “Mượn cơ hội này công khai cũng không tồi.”
Có nhiều thời gian ở riêng với nhau rồi, Lục Yên Đinh thường sẽ được chiêm ngưỡng một Khúc Như Bình không nghiêm chỉnh cho lắm, rất nhiều lúc cậu đều sẽ phải suy đoán xem trong lời nói của đối phương, đến tột cùng là có bao nhiêu phần trăm chân thật.
Lục Yên Đinh cúi đầu xuống nhìn ngón tay của mình đang bấm trên màn hình điện thoại, còn lưu lại vệt mồ hôi nhàn nhạt.
Cậu nghe không vào âm thanh truyền ra từ trong TV, hình ảnh trước mắt cũng không nhìn thấy rõ ràng nữa. Cậu thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn Khúc Như Bình một cách vô ý thức, Khúc Như Bình lúc mới đầu cũng không để ý đến cậu, anh vẫn như cũ dựa vào trên ghế sopha xem TV, thỉnh thoảng còn thử chút đồ ăn vặt, sau đó thấy số lần Lục Yên Đinh nhìn mình càng ngày càng nhiều, liền không nhịn cười được, hỏi: “Sao vậy em?”
“Không sao cả…” Lục Yên Đinh nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục soạn lời chú thích trên weibo, nhưng ngay sau khi vài giây ngắn ngủi qua đi, lần thứ hai cậu lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Anh biết không, tối hôm nay có đài sẽ phát một bộ phim điện ảnh mới kết thúc chiếu cách đây không lâu đó.”
Khúc Như Bình mỉm cười hỏi cậu: “Cho nên?”
Lục Yên Đinh mặt không đỏ tim đập không nhanh, nói: “Em hơi muốn xem cái đó.”
Cổ Khúc Như Bình khẽ nghiêng, nói: “Để anh nghe xem em còn bao nhiêu lý do ngăn cản anh nữa.”
Lục Yên Đinh không chịu nổi nữa, cậu bám lấy đầu gối Khúc Như Bình, chuẩn bị chịu dày vò nói: “Có thể —— đừng —— đừng xem bộ phim đó của em nữa được không! Em thật sự không muốn để cho anh xem đâu!”
Tay Khúc Như Bình đặt lên trên mu bàn tay của cậu: “Là anh muốn xem mà, đợi cả nửa ngày mới đến mười giờ đó. Em phải biết là anh lâu lắm rồi không cày bộ phim nào đấy.”
Uổng công Lục Yên Đinh lắc cánh tay anh, cậu vẫn cố giãy dụa trước khi chết: “Không xem có được không? Không xem nhớ? Em thật sự không muốn để cho anh xem mà…”
“Nào lại đây, ” Khúc Như Bình ôm cậu lên, đặt cậu ngồi xuống giữa chân mình, “Anh ôm em xem phim.”
Lục Yên Đinh hết cách, xị mặt phát ra tiếng hừ phiền muộn, cuối cùng đành phải lành làm gáo vỡ làm muôi ngồi trong lòng Khúc Như Bình, mặt đầy bi tráng mà xem bộ phim kia.
May mà mở màn chưa có cảnh của cậu, Lục Yên Đinh vẫn có thể vượt qua còn giới thiệu một chút các diễn viên với Khúc Như Bình.
Chỉ là khi làm khán giả xem chính phim mình đóng, cậu không khỏi thừa nhận quả thật là rất thẹn thùng, đặc biệt là còn trước mặt người mình thích.
Hơn nữa bộ phim rác này làm cũng ẩu, Lục Yên Đinh thỉnh thoảng sẽ ngó xem biểu tình của Khúc Như Bình, đối phương không biết có phải là vì nguyên nhân lâu rồi không xem phim truyền hình hay không, càng lúc lại càng biểu hiện ra dáng vẻ đầy hứng thú, lúc này còn đang cắn khoai tây chiên một cách ngon lành say sưa, mà vẫn trưng ra tư thế nghiêm túc quan sát.
Cảnh diễn ngại ngùng cuối cùng cũng vẫn phải tới, đây là cảnh đầu tiên của Lục Yên Đinh trong《Bắc Lâm Hàn》——
Lục Yên Đinh lanh tay lẹ mắt, vội ôm lấy cổ Khúc Như Bình rồi hôn lên.
Khúc Như Bình bị hôn bất ngờ không phản ứng kịp, anh miễn cưỡng đáp lại Lục Yên Đinh, đôi mắt vẫn còn nhìn về hướng TV, Lục Yên Đinh không để anh được toại nguyện, gắt gao ấn môi mình lên môi Khúc Như Bình, muốn câu dẫn anh dời đi sự chú ý.
Khúc Như Bình bị cậu hôn môi vừa đau vừa tê, phát ra tiếng cười mơ hồ, anh thuận thế đẩy Lục Yên Đinh xuống ghế sopha, làm sâu thêm nụ hôn này.
Lục Yên Đinh triệt để thua cuộc, phải nói là thất bại thảm hại mới đúng —— kỹ thuật hôn của cậu căn bản thắng không được Khúc Như Bình, Alpha cùng Omega vốn dĩ trời sinh thể chất khác biệt cho nên dẫn đến việc cậu hoàn toàn trầm luân trong nụ hôn của Alpha là một việc hết sức bình thường.
Cuối cùng, Lục Yên Đinh thở hồng hộc, đôi mắt mất hồn không cảm nhận được Khúc Như Bình đang buông mình ra, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, thảnh thơi ôm khoai tây chiên tiếp tục xem TV, mà Lục Yên Đinh lúc này cả người đã mềm nhũn, mất rất nhiều hơi sức mới bám được vào ghế sopha ngồi dậy, nín nửa ngày chỉ phun ra vài chữ: “Anh, anh…”
Khúc Như Bình chỉ vào cậu trên màn ảnh nói: “Tạo hình không tồi.”
Lục Yên Đinh vùi mặt mình vào nền ghế đệm sopha sắp sụp đổ đến nơi: “Anh giết em đi…”
Đã đến giờ quảng cáo, Khúc Như Bình vươn tay ra kéo cậu ôm vào trong lồng ngực mình, thấp giọng cười nói: “Tại sao lại không muốn để anh xem?”
“Cách diễn của em, khẳng định anh nhìn không nổi đâu.” Lục Yên Đinh cọ vào chiếc áo lông mềm mại của Khúc Như Bình, nhỏ giọng nói, “Thật là mất mặt, em chỉ muốn cho anh thấy được mặt tốt của mình thôi.”
Khúc Như Bình cười vài tiếng, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Không tệ như em nghĩ, hửm?”
Lục Yên Đinh nghe không lọt: “Anh chỉ giỏi dỗ dành em.”
“Là thật, ” Khúc Như Bình nhấn mạnh, “Em là người diễn nghiêm túc nhất trong tất cả những người này.”
Lục Yên Đinh nghiền ngẫm từng chữ một, nói: “Nghiêm túc nhất không có nghĩa là tốt nhất.”
“Ở chỗ này của anh, nghiêm túc nhất chính là tốt nhất rồi.” Khúc Như Bình đã miêu tả tiêu chuẩn của mình như vậy đấy, suy nghĩ một chút, anh thậm chí còn nói, “Phải nói, ở chỗ này của anh, em chính là tốt nhất.”
Khúc Như Bình xoa mái tóc rối bù của Lục Yên Đinh, thanh âm mềm mại, nói: “Thành quả của công việc lâu như vậy mới có, thật sự em không muốn xem sao?”
Lục Yên Đinh bĩu môi, không tính là có bao nhiêu vui vẻ mà nhìn anh.
Khúc Như Bình cầm cái khoai tây chiên để bên đôi môi ướt nhẹp của cậu, Lục Yên Đinh cau mày nhìn chằm chằm miếng khoai kia đến nửa ngày, mới hé miệng ngậm lấy.
Khúc Như Bình khích lệ cậu: “Em bé ngoan.”
Lục Yên Đinh ôm cánh tay anh, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm lên màn hình TV.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Em phải học cách tiếp nhận chính bản thân mình, bất luận là ở giai đoạn nào đi.”
Lục Yên Đinh: “Giai đoạn đang yêu.”
Dứt lời, cậu liền bổ sung: “Giai đoạn chuẩn bị kết hôn.”
Khúc Như Bình vòng tay qua eo của Lục Yên Đinh ôm lại, cậu lại lắc người mình một cái, trong miệng còn nhai khoai tây chiên nói hàm hồ không rõ: “Cho nên điều khiến em lo lắng hơn là anh có thể tiếp nhận em hay không.”
Khúc Như Bình nhìn Lục Yên Đinh chăm chú, sau đó anh bèn véo mũi cậu.
Lục Yên Đinh kêu lên “ui” một tiếng, xoa mũi mình còn trừng mắt nhìn anh, thấy Khúc Như Bình cười rũ cả ra, liền hỏi anh: “Anh cười cái gì?”
“Tên nhóc ngốc này.” Khúc Như Bình ôn hòa nói cho cậu biết, “Em cũng phải học cách xem nhẹ anh thôi, và cân nhắc xem giá trị chính xác của em trong lòng anh là như thế nào.”
Nói xong, Khúc Như Bình đưa cho Lục Yên Đinh một túi đồ ăn vặt, đồng thời rút đi hai miếng nói: “Bắt đầu nào.”
Nửa phần sau Lục Yên Đinh không làm sao mà nghiêm túc xem cho được, Vương Bàn Bàn vẫn luôn nhắn tin cho cậu, lúc mới đầu thỉnh thoảng cậu sẽ nhắn tin lại nhưng đến lúc sau liền bắt đầu nghiêm túc trả lời, đầu vừa cúi liền cúi rất lâu, qua một lát tay Khúc Như Bình đặt sau gáy cậu, bóp nhẹ nói: “Ngẩng đầu lên nhìn đi em.”
Vì vậy Lục Yên Đinh đành giơ cao điện thoại lên gửi tin nhắn, híp mắt lại nói: “Anh nói giống hệt mẹ em.”
Khúc Như Bình thuận theo đường cột sống của cậu đưa tay tuột xuống, không nặng không nhẹ mà nhéo eo Lục Yên Đinh một cái, cậu tóm lấy cánh tay của anh, mềm giọng nói: “Được rồi, chồng ơi, em sai rồi, sai rồi còn không được nữa à.”
Sau khi xem xong hai tập phim, Khúc Như Bình quay ra hỏi cậu: “Đi tắm không?”
Lục Yên Đinh còn đang bận gửi tin nhắn, mất tập trung nói: “Anh cứ đi trước đi.”
Khúc Như Bình không động đậy, dựa vào đệm ghế sopha nhìn cậu trong thoáng chốc, rồi tìm điều khiển từ xa tắt TV đi.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Lục Yên Đinh theo bản năng ngước mắt lên nhìn Khúc Như Bình, anh cũng đang nhìn cậu, Lục Yên Đinh không nhịn được cười: “Sao thế.”
Khúc Như Bình ý cười nhàn nhạt, anh nhấc tay lên chạm vào gương mặt của cậu.
Lục Yên Đinh chớp chớp mắt, nói: “Nếu anh buồn ngủ rồi thì đi ngủ trước đi.”
Khúc Như Bình giống như thật sự buồn ngủ rồi, hơi nhắm mắt lại, mang theo nụ cười giống như men say, nói: “Ngủ thì phải ngủ cùng nhau.”
“Vậy chúng ta liền đi ngủ, ” Lục Yên Đinh trả lời lưu loát, cậu giơ điện thoại lên sát đến bên miệng, nói, “Trước tiên như vậy đã anh Vương, phim mới vừa phát sóng còn chưa chắc chắn đâu, sáng sớm ngày mai lên xem phản hồi của khán giả một chút, không nói nữa tôi muốn đi ngủ rồi.”
Lục Yên Đinh đặt điện thoại sang một bên, cúi người xuống nhấc cánh tay Khúc Như Bình lên, nói: “Nào, đi ngủ thôi.”
Khúc Như Bình không nhúc nhích, mang theo ý cười hàm xúc không rõ, trần thuật nói: “Anh quan trọng hơn công việc.”
“Đúng rồi, ” Lục Yên Đinh vỗ vỗ anh, “Anh so với cái gì cũng quan trọng hơn, cho nên bây giờ đi theo em, đi ngủ nha.”
Khúc Như Bình thở hắt ra, tự mình ngồi dậy, chống tay vào mặt mình, hỏi cậu: “Lượt view không tốt sao?”
“Cũng không phải là không tốt, là lượt view của bên kia tốt hơn một chút.” Lục Yên Đinh cùng anh giải thích, “Chính là phim… 《Lương Mạt Xuân Thu》đó, nội dung mới mẻ độc đáo hơn, nam chính là Nam Mộng Nhất.”
“Ờ.” Khúc Như Bình trầm ngâm, ngón tay như có như không mà nhấn nhấn chỗ huyệt thái dương.
Lục Yên Đinh nắm lấy tay anh, nói: “Anh không cần nghĩ đến việc của em đâu, em đã quen như thế này lâu rồi, bộ phim này có thế nào cũng chẳng sao cả.”
Khúc Như Bình nghe cậu nói, liền nở nụ cười: “Nghĩ đến chuyện của em là điều anh không khống chế được bản thân mình.”
Lục Yên Đinh thỏa mãn nói: “Vậy là đủ rồi.”
Khúc Như Bình như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cậu. Mà điều Lục Yên Đinh không nghĩ tới chính là câu tiếp theo Khúc Như Bình hỏi cậu lại là: “Em đã từng nghe đến dự án phim《Giấc Mộng Bốn Mùa》chưa?”
“Em nghe qua rồi, ” Lục Yên Đinh mơ hồ có suy đoán, “Nhắc đến cái này làm gì hả anh.”
“Bọn họ gần đây đang tìm diễn viên,” Khúc Như Bình nhìn về phía cậu, khuôn mặt anh dưới ánh đèn vàng dìu dịu lại càng hiện ra rất ôn nhu, “Phải trẻ, đẹp, là một Omega nam có sức dãn.”
Lục Yên Đinh hỏi: “Em có sức dãn sao?”
Khúc Như Bình nhìn ra được sự chú ý của cậu, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi kia, mà chỉ nói: “Em không cần phải cảnh giác như vậy, anh chỉ là đang bàn bạc việc này với em.”
Lục Yên Đinh thở ra một hơi, chán nản nói: “Anh định dùng quan hệ của mình giúp em sao?”
Khúc Như Bình đặt tay lên vai cậu nhẹ nhàng lay động: “Chỉ là một cơ hội thử vai mà thôi.”
“Cái cơ hội thử vai này, người đại diện của em cố gắng cả một tháng cũng không giành được.” Môi Lục Yên Đinh khẽ trề ra, hỏi ngược lại, “Thế nhưng chỉ cần một câu của anh là có thể đúng không?”
Khúc Như Bình thở dài, kéo cậu vào trong lòng mình, nói: “Thế chẳng lẽ sau khi kết hôn, em còn muốn cùng anh AA sao?”
“Đây là hai việc khác nhau.” Lục Yên Đinh thẳng thắn nói.
“Không phải đâu em.” Khúc Như Bình ôm lấy bờ vai Lục Yên Đinh, phát tiếng cười buồn bực, “Chỉ là một cơ hội thử vai mà thôi, anh cũng có nói vai diễn này là của em đâu, đúng không?”
Lục Yên Đinh không hé răng nói lời nào.
Khúc Như Bình hỏi: “Những thứ anh cho em, cũng sẽ không cần nữa sao?”
“Không phải.” Lục Yên Đinh nói ra hai chữ này, cằm cũng đâm vào lồng ngực Khúc Như Bình hai lần.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Giọng điệu này không đúng đâu.”
“Không đúng chỗ nào?” Lục Yên Đinh vẽ vòng tròn trên lưng anh, nói.
“Phải thật vui vẻ mà nhận lấy, ” Khúc Như Bình nghiêng mặt qua, hôn lên tóc cậu, “Anh cùng em cũng không có gì khác biệt, em phải giác ngộ với điều này.”
“Chỉ là em cảm thấy…” Lục Yên Đinh buồn buồn mở miệng nói, “Em không muốn như vậy, tình yêu ở chỗ em phải thuần tuý là tình yêu thôi.”
Lời Lục Yên Đinh nói nghe có vẻ trẻ con quá mức, nhưng Khúc Như Bình mỗi lần đối xử với sự ngây thơ của cậu thường là đặc biệt khoan dung: “Phải, nhưng cũng cần giúp đỡ lẫn nhau chứ. Ngày hôm nay anh có thể giúp được em, sau này cũng sẽ đến lúc em giúp anh. Nếu thời điểm đó đến, chẳng lẽ em lại hy vọng anh khách sáo với em sao?”
Lục Yên Đinh lo lắng hoảng hốt: “Đương nhiên không phải, em…”
Cậu ủ rũ cúi đầu nói: “Được rồi, em biết rồi. Nếu quả thật có một ngày như vậy, em nhất định sẽ thật vui mừng.”
Khúc Như Bình nhẹ nhàng mân mê vành tai mềm mại của cậu, nói: “Anh bây giờ cũng vui lắm, rất vui vì được phục vụ em, đây là chuyện anh phải ra sức làm nhưng lại khiến anh vui nhất từ trước đến giờ đó.”
Thấy Lục Yên Đinh không nói lời nào, Khúc Như Bình liền hỏi: “Em có tin không?”
“Vâng, ” Lục Yên Đinh ngoan ngoãn gật đầu, rốt cuộc cũng bật cười, nói, “Tin mà.”
Cậu vốn là muốn kháng nghị chuyện này bởi Lục Yên Đinh cảm thấy rất ngại, cậu biết trình độ diễn xuất của mình trong mắt Khúc Như Bình sẽ giống như trò cười vậy thôi, dù cậu đã cố gắng thể hiện nhưng ngay đến bản thân cậu cũng chỉ thấy là tạm được huống chi là thẩm mỹ của ảnh đế đây.
Đối với việc này, biểu hiện của Khúc Như Bình lại tương đối thoải mái, mấy lần ra hiệu để Lục Yên Đinh không cần quá đặt nặng vấn đề: “Chỉ là cùng nhau xem TV mà thôi.”
Lục Yên Đinh mua về đủ loại đồ ăn vặt, bày tất cả trên bàn nước và trên ghế sopha. Cậu giải thích: “Khi em còn bé mỗi lần xem TV đều như vậy cả, cho dù chúng ta không ăn cũng phải bày như vậy, thế mới náo nhiệt.”
Khúc Như Bình đáp một tiếng: “Ờ, tạo cảm giác.”
Anh tiện tay cầm lên miếng khoai tây chiên bên cạnh Lục Yên Đinh, đưa tới bên miệng cắn “răng rắc” một miếng.
Lục Yên Đinh vuốt tóc anh thở dài nói: “Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ?”
Thời gian phát sóng của 《Bắc Lâm Hàn》 là mười giờ tối, Lục Yên Đinh lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh TV, cậu như nhớ tới điều gì đó bèn hỏi Khúc Như Bình: “Em mà đăng ảnh TV nhà anh lên weibo thì liệu có người nhận ra không nhỉ?”
“Anh cũng không chắc, ” Khúc Như Bình nói, “Muốn tuyên truyền sao?”
“Vâng, ” Lục Yên Đinh đang soạn lời chú thích, nói, “Vậy em sẽ không đăng bức ảnh đó.”
“Em muốn đăng thì cứ đăng đi.” Khúc Như Bình tùy ý nói, “Mượn cơ hội này công khai cũng không tồi.”
Có nhiều thời gian ở riêng với nhau rồi, Lục Yên Đinh thường sẽ được chiêm ngưỡng một Khúc Như Bình không nghiêm chỉnh cho lắm, rất nhiều lúc cậu đều sẽ phải suy đoán xem trong lời nói của đối phương, đến tột cùng là có bao nhiêu phần trăm chân thật.
Lục Yên Đinh cúi đầu xuống nhìn ngón tay của mình đang bấm trên màn hình điện thoại, còn lưu lại vệt mồ hôi nhàn nhạt.
Cậu nghe không vào âm thanh truyền ra từ trong TV, hình ảnh trước mắt cũng không nhìn thấy rõ ràng nữa. Cậu thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn Khúc Như Bình một cách vô ý thức, Khúc Như Bình lúc mới đầu cũng không để ý đến cậu, anh vẫn như cũ dựa vào trên ghế sopha xem TV, thỉnh thoảng còn thử chút đồ ăn vặt, sau đó thấy số lần Lục Yên Đinh nhìn mình càng ngày càng nhiều, liền không nhịn cười được, hỏi: “Sao vậy em?”
“Không sao cả…” Lục Yên Đinh nở nụ cười, cúi đầu tiếp tục soạn lời chú thích trên weibo, nhưng ngay sau khi vài giây ngắn ngủi qua đi, lần thứ hai cậu lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói, “Anh biết không, tối hôm nay có đài sẽ phát một bộ phim điện ảnh mới kết thúc chiếu cách đây không lâu đó.”
Khúc Như Bình mỉm cười hỏi cậu: “Cho nên?”
Lục Yên Đinh mặt không đỏ tim đập không nhanh, nói: “Em hơi muốn xem cái đó.”
Cổ Khúc Như Bình khẽ nghiêng, nói: “Để anh nghe xem em còn bao nhiêu lý do ngăn cản anh nữa.”
Lục Yên Đinh không chịu nổi nữa, cậu bám lấy đầu gối Khúc Như Bình, chuẩn bị chịu dày vò nói: “Có thể —— đừng —— đừng xem bộ phim đó của em nữa được không! Em thật sự không muốn để cho anh xem đâu!”
Tay Khúc Như Bình đặt lên trên mu bàn tay của cậu: “Là anh muốn xem mà, đợi cả nửa ngày mới đến mười giờ đó. Em phải biết là anh lâu lắm rồi không cày bộ phim nào đấy.”
Uổng công Lục Yên Đinh lắc cánh tay anh, cậu vẫn cố giãy dụa trước khi chết: “Không xem có được không? Không xem nhớ? Em thật sự không muốn để cho anh xem mà…”
“Nào lại đây, ” Khúc Như Bình ôm cậu lên, đặt cậu ngồi xuống giữa chân mình, “Anh ôm em xem phim.”
Lục Yên Đinh hết cách, xị mặt phát ra tiếng hừ phiền muộn, cuối cùng đành phải lành làm gáo vỡ làm muôi ngồi trong lòng Khúc Như Bình, mặt đầy bi tráng mà xem bộ phim kia.
May mà mở màn chưa có cảnh của cậu, Lục Yên Đinh vẫn có thể vượt qua còn giới thiệu một chút các diễn viên với Khúc Như Bình.
Chỉ là khi làm khán giả xem chính phim mình đóng, cậu không khỏi thừa nhận quả thật là rất thẹn thùng, đặc biệt là còn trước mặt người mình thích.
Hơn nữa bộ phim rác này làm cũng ẩu, Lục Yên Đinh thỉnh thoảng sẽ ngó xem biểu tình của Khúc Như Bình, đối phương không biết có phải là vì nguyên nhân lâu rồi không xem phim truyền hình hay không, càng lúc lại càng biểu hiện ra dáng vẻ đầy hứng thú, lúc này còn đang cắn khoai tây chiên một cách ngon lành say sưa, mà vẫn trưng ra tư thế nghiêm túc quan sát.
Cảnh diễn ngại ngùng cuối cùng cũng vẫn phải tới, đây là cảnh đầu tiên của Lục Yên Đinh trong《Bắc Lâm Hàn》——
Lục Yên Đinh lanh tay lẹ mắt, vội ôm lấy cổ Khúc Như Bình rồi hôn lên.
Khúc Như Bình bị hôn bất ngờ không phản ứng kịp, anh miễn cưỡng đáp lại Lục Yên Đinh, đôi mắt vẫn còn nhìn về hướng TV, Lục Yên Đinh không để anh được toại nguyện, gắt gao ấn môi mình lên môi Khúc Như Bình, muốn câu dẫn anh dời đi sự chú ý.
Khúc Như Bình bị cậu hôn môi vừa đau vừa tê, phát ra tiếng cười mơ hồ, anh thuận thế đẩy Lục Yên Đinh xuống ghế sopha, làm sâu thêm nụ hôn này.
Lục Yên Đinh triệt để thua cuộc, phải nói là thất bại thảm hại mới đúng —— kỹ thuật hôn của cậu căn bản thắng không được Khúc Như Bình, Alpha cùng Omega vốn dĩ trời sinh thể chất khác biệt cho nên dẫn đến việc cậu hoàn toàn trầm luân trong nụ hôn của Alpha là một việc hết sức bình thường.
Cuối cùng, Lục Yên Đinh thở hồng hộc, đôi mắt mất hồn không cảm nhận được Khúc Như Bình đang buông mình ra, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, thảnh thơi ôm khoai tây chiên tiếp tục xem TV, mà Lục Yên Đinh lúc này cả người đã mềm nhũn, mất rất nhiều hơi sức mới bám được vào ghế sopha ngồi dậy, nín nửa ngày chỉ phun ra vài chữ: “Anh, anh…”
Khúc Như Bình chỉ vào cậu trên màn ảnh nói: “Tạo hình không tồi.”
Lục Yên Đinh vùi mặt mình vào nền ghế đệm sopha sắp sụp đổ đến nơi: “Anh giết em đi…”
Đã đến giờ quảng cáo, Khúc Như Bình vươn tay ra kéo cậu ôm vào trong lồng ngực mình, thấp giọng cười nói: “Tại sao lại không muốn để anh xem?”
“Cách diễn của em, khẳng định anh nhìn không nổi đâu.” Lục Yên Đinh cọ vào chiếc áo lông mềm mại của Khúc Như Bình, nhỏ giọng nói, “Thật là mất mặt, em chỉ muốn cho anh thấy được mặt tốt của mình thôi.”
Khúc Như Bình cười vài tiếng, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Không tệ như em nghĩ, hửm?”
Lục Yên Đinh nghe không lọt: “Anh chỉ giỏi dỗ dành em.”
“Là thật, ” Khúc Như Bình nhấn mạnh, “Em là người diễn nghiêm túc nhất trong tất cả những người này.”
Lục Yên Đinh nghiền ngẫm từng chữ một, nói: “Nghiêm túc nhất không có nghĩa là tốt nhất.”
“Ở chỗ này của anh, nghiêm túc nhất chính là tốt nhất rồi.” Khúc Như Bình đã miêu tả tiêu chuẩn của mình như vậy đấy, suy nghĩ một chút, anh thậm chí còn nói, “Phải nói, ở chỗ này của anh, em chính là tốt nhất.”
Khúc Như Bình xoa mái tóc rối bù của Lục Yên Đinh, thanh âm mềm mại, nói: “Thành quả của công việc lâu như vậy mới có, thật sự em không muốn xem sao?”
Lục Yên Đinh bĩu môi, không tính là có bao nhiêu vui vẻ mà nhìn anh.
Khúc Như Bình cầm cái khoai tây chiên để bên đôi môi ướt nhẹp của cậu, Lục Yên Đinh cau mày nhìn chằm chằm miếng khoai kia đến nửa ngày, mới hé miệng ngậm lấy.
Khúc Như Bình khích lệ cậu: “Em bé ngoan.”
Lục Yên Đinh ôm cánh tay anh, như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm lên màn hình TV.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Em phải học cách tiếp nhận chính bản thân mình, bất luận là ở giai đoạn nào đi.”
Lục Yên Đinh: “Giai đoạn đang yêu.”
Dứt lời, cậu liền bổ sung: “Giai đoạn chuẩn bị kết hôn.”
Khúc Như Bình vòng tay qua eo của Lục Yên Đinh ôm lại, cậu lại lắc người mình một cái, trong miệng còn nhai khoai tây chiên nói hàm hồ không rõ: “Cho nên điều khiến em lo lắng hơn là anh có thể tiếp nhận em hay không.”
Khúc Như Bình nhìn Lục Yên Đinh chăm chú, sau đó anh bèn véo mũi cậu.
Lục Yên Đinh kêu lên “ui” một tiếng, xoa mũi mình còn trừng mắt nhìn anh, thấy Khúc Như Bình cười rũ cả ra, liền hỏi anh: “Anh cười cái gì?”
“Tên nhóc ngốc này.” Khúc Như Bình ôn hòa nói cho cậu biết, “Em cũng phải học cách xem nhẹ anh thôi, và cân nhắc xem giá trị chính xác của em trong lòng anh là như thế nào.”
Nói xong, Khúc Như Bình đưa cho Lục Yên Đinh một túi đồ ăn vặt, đồng thời rút đi hai miếng nói: “Bắt đầu nào.”
Nửa phần sau Lục Yên Đinh không làm sao mà nghiêm túc xem cho được, Vương Bàn Bàn vẫn luôn nhắn tin cho cậu, lúc mới đầu thỉnh thoảng cậu sẽ nhắn tin lại nhưng đến lúc sau liền bắt đầu nghiêm túc trả lời, đầu vừa cúi liền cúi rất lâu, qua một lát tay Khúc Như Bình đặt sau gáy cậu, bóp nhẹ nói: “Ngẩng đầu lên nhìn đi em.”
Vì vậy Lục Yên Đinh đành giơ cao điện thoại lên gửi tin nhắn, híp mắt lại nói: “Anh nói giống hệt mẹ em.”
Khúc Như Bình thuận theo đường cột sống của cậu đưa tay tuột xuống, không nặng không nhẹ mà nhéo eo Lục Yên Đinh một cái, cậu tóm lấy cánh tay của anh, mềm giọng nói: “Được rồi, chồng ơi, em sai rồi, sai rồi còn không được nữa à.”
Sau khi xem xong hai tập phim, Khúc Như Bình quay ra hỏi cậu: “Đi tắm không?”
Lục Yên Đinh còn đang bận gửi tin nhắn, mất tập trung nói: “Anh cứ đi trước đi.”
Khúc Như Bình không động đậy, dựa vào đệm ghế sopha nhìn cậu trong thoáng chốc, rồi tìm điều khiển từ xa tắt TV đi.
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Lục Yên Đinh theo bản năng ngước mắt lên nhìn Khúc Như Bình, anh cũng đang nhìn cậu, Lục Yên Đinh không nhịn được cười: “Sao thế.”
Khúc Như Bình ý cười nhàn nhạt, anh nhấc tay lên chạm vào gương mặt của cậu.
Lục Yên Đinh chớp chớp mắt, nói: “Nếu anh buồn ngủ rồi thì đi ngủ trước đi.”
Khúc Như Bình giống như thật sự buồn ngủ rồi, hơi nhắm mắt lại, mang theo nụ cười giống như men say, nói: “Ngủ thì phải ngủ cùng nhau.”
“Vậy chúng ta liền đi ngủ, ” Lục Yên Đinh trả lời lưu loát, cậu giơ điện thoại lên sát đến bên miệng, nói, “Trước tiên như vậy đã anh Vương, phim mới vừa phát sóng còn chưa chắc chắn đâu, sáng sớm ngày mai lên xem phản hồi của khán giả một chút, không nói nữa tôi muốn đi ngủ rồi.”
Lục Yên Đinh đặt điện thoại sang một bên, cúi người xuống nhấc cánh tay Khúc Như Bình lên, nói: “Nào, đi ngủ thôi.”
Khúc Như Bình không nhúc nhích, mang theo ý cười hàm xúc không rõ, trần thuật nói: “Anh quan trọng hơn công việc.”
“Đúng rồi, ” Lục Yên Đinh vỗ vỗ anh, “Anh so với cái gì cũng quan trọng hơn, cho nên bây giờ đi theo em, đi ngủ nha.”
Khúc Như Bình thở hắt ra, tự mình ngồi dậy, chống tay vào mặt mình, hỏi cậu: “Lượt view không tốt sao?”
“Cũng không phải là không tốt, là lượt view của bên kia tốt hơn một chút.” Lục Yên Đinh cùng anh giải thích, “Chính là phim… 《Lương Mạt Xuân Thu》đó, nội dung mới mẻ độc đáo hơn, nam chính là Nam Mộng Nhất.”
“Ờ.” Khúc Như Bình trầm ngâm, ngón tay như có như không mà nhấn nhấn chỗ huyệt thái dương.
Lục Yên Đinh nắm lấy tay anh, nói: “Anh không cần nghĩ đến việc của em đâu, em đã quen như thế này lâu rồi, bộ phim này có thế nào cũng chẳng sao cả.”
Khúc Như Bình nghe cậu nói, liền nở nụ cười: “Nghĩ đến chuyện của em là điều anh không khống chế được bản thân mình.”
Lục Yên Đinh thỏa mãn nói: “Vậy là đủ rồi.”
Khúc Như Bình như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cậu. Mà điều Lục Yên Đinh không nghĩ tới chính là câu tiếp theo Khúc Như Bình hỏi cậu lại là: “Em đã từng nghe đến dự án phim《Giấc Mộng Bốn Mùa》chưa?”
“Em nghe qua rồi, ” Lục Yên Đinh mơ hồ có suy đoán, “Nhắc đến cái này làm gì hả anh.”
“Bọn họ gần đây đang tìm diễn viên,” Khúc Như Bình nhìn về phía cậu, khuôn mặt anh dưới ánh đèn vàng dìu dịu lại càng hiện ra rất ôn nhu, “Phải trẻ, đẹp, là một Omega nam có sức dãn.”
Lục Yên Đinh hỏi: “Em có sức dãn sao?”
Khúc Như Bình nhìn ra được sự chú ý của cậu, anh không trực tiếp trả lời câu hỏi kia, mà chỉ nói: “Em không cần phải cảnh giác như vậy, anh chỉ là đang bàn bạc việc này với em.”
Lục Yên Đinh thở ra một hơi, chán nản nói: “Anh định dùng quan hệ của mình giúp em sao?”
Khúc Như Bình đặt tay lên vai cậu nhẹ nhàng lay động: “Chỉ là một cơ hội thử vai mà thôi.”
“Cái cơ hội thử vai này, người đại diện của em cố gắng cả một tháng cũng không giành được.” Môi Lục Yên Đinh khẽ trề ra, hỏi ngược lại, “Thế nhưng chỉ cần một câu của anh là có thể đúng không?”
Khúc Như Bình thở dài, kéo cậu vào trong lòng mình, nói: “Thế chẳng lẽ sau khi kết hôn, em còn muốn cùng anh AA sao?”
“Đây là hai việc khác nhau.” Lục Yên Đinh thẳng thắn nói.
“Không phải đâu em.” Khúc Như Bình ôm lấy bờ vai Lục Yên Đinh, phát tiếng cười buồn bực, “Chỉ là một cơ hội thử vai mà thôi, anh cũng có nói vai diễn này là của em đâu, đúng không?”
Lục Yên Đinh không hé răng nói lời nào.
Khúc Như Bình hỏi: “Những thứ anh cho em, cũng sẽ không cần nữa sao?”
“Không phải.” Lục Yên Đinh nói ra hai chữ này, cằm cũng đâm vào lồng ngực Khúc Như Bình hai lần.
Khúc Như Bình nói với cậu: “Giọng điệu này không đúng đâu.”
“Không đúng chỗ nào?” Lục Yên Đinh vẽ vòng tròn trên lưng anh, nói.
“Phải thật vui vẻ mà nhận lấy, ” Khúc Như Bình nghiêng mặt qua, hôn lên tóc cậu, “Anh cùng em cũng không có gì khác biệt, em phải giác ngộ với điều này.”
“Chỉ là em cảm thấy…” Lục Yên Đinh buồn buồn mở miệng nói, “Em không muốn như vậy, tình yêu ở chỗ em phải thuần tuý là tình yêu thôi.”
Lời Lục Yên Đinh nói nghe có vẻ trẻ con quá mức, nhưng Khúc Như Bình mỗi lần đối xử với sự ngây thơ của cậu thường là đặc biệt khoan dung: “Phải, nhưng cũng cần giúp đỡ lẫn nhau chứ. Ngày hôm nay anh có thể giúp được em, sau này cũng sẽ đến lúc em giúp anh. Nếu thời điểm đó đến, chẳng lẽ em lại hy vọng anh khách sáo với em sao?”
Lục Yên Đinh lo lắng hoảng hốt: “Đương nhiên không phải, em…”
Cậu ủ rũ cúi đầu nói: “Được rồi, em biết rồi. Nếu quả thật có một ngày như vậy, em nhất định sẽ thật vui mừng.”
Khúc Như Bình nhẹ nhàng mân mê vành tai mềm mại của cậu, nói: “Anh bây giờ cũng vui lắm, rất vui vì được phục vụ em, đây là chuyện anh phải ra sức làm nhưng lại khiến anh vui nhất từ trước đến giờ đó.”
Thấy Lục Yên Đinh không nói lời nào, Khúc Như Bình liền hỏi: “Em có tin không?”
“Vâng, ” Lục Yên Đinh ngoan ngoãn gật đầu, rốt cuộc cũng bật cười, nói, “Tin mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.