Chương 13
Phỉ Văn Nữ Vương
21/02/2014
Lúc Tôn Trữ, Vương Đại Hải và Tiểu Hải đang ở thế khó xử, một nhân vật không nghĩ tới lại xuất hiện.
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, việc này xin để Từ mỗ lo liệu.” Phong thái cợt nhã, thân mặc hồng y, Từ Ấu An chậm rãi từ góc nhỏ bước ra, nhìn về phía Chu Tước mỉm cười: “Chu cô nương, ta cần sự trợ giúp của cô.”
“A!” hai mắt Chu Tước lóe sáng, trái ánh bạc, phải ánh vàng, “Trong lòng ta đang suy nghĩ tới ngươi, tối hôm qua không có cơ hội đàm đạo với mỹ nam. Xem ra lòng thành tâm của ta đã thấu trời xanh, mang ngươi đến bên ta.” Trong lòng lại muốn hét lên: Thấy ngươi thật tốt a, kho bạc, kho vàng của ta.
Từ Ấu An nhếch mày kiếm lên: “Nghe nàng nói vậy, ta càng khẳng định chọn nàng là quyết định đúng đắn.”
Bước từng bước nhẹ nhàng giống như đi trên hoa sen, “Rất nhiều người cũng nói như vậy nha.” Giống như khi gặp công tử ở trong rừng, cũng chỉ muốn lợi dụng nàng, thì có làm sao? Mục tiêu của nàng là kiếm đủ ngân lượng để làm lộ phí, tìm được người ở thành Trường An, hoàn thành nhiệm vụ của nàng, lúc đó thế gian này xảy ra chuyện gì cũng không phải việc của nàng. Đây là vận mệnh, mà cũng là kết thúc mà nàng muốn. “Nếu ngươi tới sớm một chút, sẽ được chứng kiến trận chiến không tiếng súng của ta. Cho nên, ta hy vọng yêu cầu của ngươi sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của ta. Sống trên đời những lúc vui vẻ nên tận hưởng hết sức, nếu không thể khiến cho ta hạnh phúc, cho dù ngươi là mỹ nam, thì ta cũng không đáp ứng đâu nha.”
Tôn Trữ đang quỳ trên mặt đất cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Chu Tước, kéo nàng qua một bên, cách Từ Ấu An một khoảng xe mời dừng lại. Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải cũng bỏ qua cơ hội thuyết phục nàng thu nhận đồ đệ, cũng vội đi theo.
Tôn Trữ thấp giọng nói: “Sư phụ, tuy thánh nhân có nói: Hãy suy nghĩ hai lần trước khi quyết định. Nhưng hiện giờ chúng ta không có tiền để ăn, giúp đỡ người khác thì tất nhiên chúng ta cũng phải đáp lại gì đó. Tại sao người còn do dự? Làm mất đi cơ hội tốt.”
“Ta hiểu được tính toán trong lòng ngươi, nhưng ta cũng không thể để đối phương cảm thấy ta vô nguyên tắc như vậy, chỉ cần bỏ ra một bữa ăn thì có thể dễ dàng đáp ứng điều kiện của người ta. Nếu ta càng do dự thì càng có thể kiếm được nhiều lợi ích, mà không phải ở thế bị động. Hiểu chưa?”
Tôn tú tài có thể không hiểu hết, nhưng Vương Đại Hải đương nhiên hiểu được. Một tên hành khất lăn lộn giang hồ so với Tôn tú tài chỉ biết đọc sách mười năm thì càng thông minh, chuyện này không làm hắn hứng thú, ngược lại có phần lo lắng, sắc mặt hắn lo lắng nói: “Sư phụ, người không thể đồng ý với hắn. Từ Ấu An là một hoa hoa công tử nổi danh ở đây, số cô nương bị hắn chọc ghẹo tán tỉnh không kể xiết. Hành vi tồi tệ của hắn còn được viết thành đồng dao truyền khẩu. Người không nên kết giao với hắn!”
Chu Tước khẽ nhíu mày: “Nếu ta nhớ không lầm, tối hôm qua chúng ta còn giao chiến ở tại đây, tuy không thể ngăn ngươi thua cuộc mất luôn địa bàn, sáng hôm nay ngươi không phục còn dẫn theo một đám người đến khai chiến với ta. Mà bây giờ, ngươi lại nói những lời này với ta, tưởng rằng ta chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi ngây thơ sao? Ngươi thấy ta tin ngươi được không?”
Vương Đại Hải vội la lên: “Lời ta nói đều là sự thật, từ nhỏ ta đã lăn lộn ở thành này, ta không dám tự xưng chuyện gì cũng biết, nhưng cũng được tám chín phần. Ta không muốn người bị thương tổn, bởi vì ta và Tiểu Hải còn muốn bái người làm sư phụ. Đam mê của chúng ta đối với cờ vây không gì sánh kịp, mà người duy nhất có thể giúp chúng ta thực hiện giấc mơ là người, người là cơ hội của chúng ta, nên ta sẽ không lừa gạt người đâu.”
Chu Tước nhìn ánh mắt của hắn, không giống như đang nói dối. nhưng có kẻ lừa đảo nào lại viết trên mặt hắn hai chữ này?
“Cũng chính vì ngươi muốn bái sư phụ của ta làm thầy, nên mới vội vàng lừa gạt người. Ngươi cũng biết sư phụ mà đi, sẽ không có cơ hội gặp lại, nên mới không tiếc lời làm người khác mất hết danh dự để giữ sư phụ lại. Tiếc là mánh khóe nho nhỏ đó, binh pháp cũng có nhắc đến. Ta từ nhỏ đã đọc thi thư, sao có thể khiến sư phụ rơi vào bẫy của các người?”
Nghe xong lời nói của Tôn tú tài, dường như cũng có đạo lý.
Việc duy nhất Chu Tước cần làm, chính là căn cứ từ đoạn đối thoại này đưa ra quyết định chính xác.
Tôm Trữ, Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải cũng hiểu được điều này, ba người sáu con mắt không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía Chu Tước, ánh mắt thiết tha, thật sự là khiến nàng lúng túng.
Làm một người thất vọng hay làm thất vọng cả hai người, lựa chọn này cũng không tệ.
Chu Tước cũng không nói ra quyết định của nàng, mà xoay người tao nhã bước về phía Từ Ấu An. Có lẽ khiến cho một tiểu cô nương thô lỗ nhanh chóng học được lễ nghi của khuê nữ, là cho nàng tiếp xúc với một công tử cao quý.
Chỉ về phía ba người sau nàng, Từ Ấu
An lộ ra nụ cười thuần khiết: “Các người bàn xong chưa? Chỉ mong bây giờ tại hạ có thể vinh hạnh mời nàng dùng bữa.”
Chu Tước vén mái tóc đen, cười quyến rũ: “Trước khi nhận lời mời của ngươi, ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện thù lao.”
Từ Ấu An làm động tác cúi mình: “Từ mỗ nhất định không làm Chu cô nương thất vọng.”
Nhìn thấy hành động của Chu Tước cũng đoán được quyết định của nàng, Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải rất thật vọng, dùng loại ánh mắt “ngươi thật đáng thương” nhìn Tôn Trữ.
“Ta biết ngươi vui mừng khi thấy sư phụ bắt tay với hắn, tuy nhiên sau này ngươi sẽ phát hiện ra Từ Ấu An là một tên ngụy quân tử. Hy vọng sau này sư phụ còn biết mình có ngươi là đồ đệ.”
Bị mất quyền lợi luôn khiến người ta bất mãn cay nghiệt, hắn là một tú tài đọc sách thánh hiền, đương nhiên không so đo tính toán cùng bọn họ. Hắn biết, mây đen đã qua, ánh sáng rực rỡ đã đến, trước mặt hắn là tiền đồ cẩm tú phồn hoa thênh thang tươi sáng.
“Chiếc xe ngựa này thật xa hoa tinh xảo! Ta không biết ngươi chuẩn bị xe ngựa, thật là chu đáo. Ta rất thích lục lạc ngọc treo phía trước cửa xe, vừa hoa mỹ lại cầu kỳ tinh tế.” Chu Tước vừa bước chậm đến xe ngựa, vừa suy nghĩ cách thu chiếc xe này vào tay.
Từ Ấu An kéo tấm rèm thật dày qua một bên: “Nếu không bỏ ra công sức, làm sao nàng có thể nhìn ra tâm ý của ta?”
Chu Tước cười nói: “Bây giờ ta thấy rồi. Hy vọng ngươi không ngại chuyện ta mang theo đồ đệ.” Kinh nghiệm sống vài ngày ở nhân gian cho nàng biết, đế tránh sai sót thì tất cả mọi chuyện đều phải chuẩn bị phương án đề phòng. Nếu thật sự tên Từ Ấu An này không đáng tin, nàng vẫn có thể dùng Tôn tú tài để lấy phần thưởng của cuộc thi.
Từ Ấu An nhún vai: “Đương nhiên.”
Tôn Trữ được mời cùng đi vào xe ngựa, bên trong cũng xa hoa giống như bên ngoài, hai bên có ghế ngồi, ở giữa là một cái bàn con làm từ gỗ hoa Lê, bên trên có mấy đĩa hoa quả khô, một mâm các loại hoa quả tươi theo mùa, một bình mỹ tửu.
“Từ công tử, để ta giới thiệu một chút, vị này là tân đồ đệ ta mới thu nhận, cũng là quán quân của cuộc thi đấu cờ vây năm nay.”
Từ Ấu An khó hiểu: “Ta nhớ là cuộc thi đấu một tháng sau mới bắt đầu.”
“Đúng vậy!” Chu Tước tự tin cười cười: “Bây giờ ta nói cho ngươi biết trước kết quả.”
“Thì ra là tân kì thủ, tại hạ là Từ Ấu An, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Vốn chỉ nghĩ bái Chu Tước là thầy để có thể nâng cao kì nghệ, không ngờ nàng nói năng cao ngạo, khiến Tôn Trữ rất xấu hổ, dù nàng là cao thủ cờ vây, cũng không thể chỉ trong vòng một tháng làm hắn bay lên tới trời.
Biểu hiện của Tôn Trữ làm Chu Tước không vừa ý: “Đây là thái độ gì vậy, ngươi lại hoài nghi năng lực của ta sao? Ngươi sẽ không khiến ta vừa thu nhận đồ đệ đã hối hận, phải không?”
Tôn Trữ vội vàng nôn nóng chớp lấy cơ hội sửa chữa thái độ vừa rồi: “Không, bây giờ ta tuyệt đối tin tưởng, nhất định không làm sư phụ thất vọng.”
Chu Tước hài lòng mỉm cười với Từ Ấu An: “Thật hy vọng trong trận chung kết, Từ công tử có thể chứng kiến tư thế hiên ngang của đồ đệ lúc nhận giải thưởng.”
“Rất phải.” Từ Ấu An chọn tư thế thoải mái ngồi xuống: “Là người chiến thắng giải cờ vây năm ngoái, ta nghĩ ta sẽ là người trao giải cho tân quán quân năm nay.”
“Quán quân năm trước? Ai cha, ta đã quên mất, thư đồng của ngươi có nói qua, Không biết ngươi có nhận lời chúc mừng muộn của ta hay không?”
“Chỉ cần là chúc mừng, ta đều sẽ nhận.”
Chu Tước nghĩ nghĩ: “Ta nhớ ngươi có việc muốn mời ta giúp.”
Lời này làm cho ánh mắt của Từ Ấu An lóe lên một tia đắc ý, trên mặt vẫn lưu lại nụ cười tựa như lúc Chu Tước chúc mừng chiến thắng của hắn.
“Việc này nhắc sau. Trong phủ của ta đã chuẩn bị chu đáo để đón Chu cô nương, chờ nàng tẩy trần trang điểm rồi chúng ta sẽ cùng nhau thương thảo.”
Chu Tước được an trí vào một gian phòng tinh xảo, hoa mỹ. Thư thả tắm trong bồn rải đầy cánh hoa hồng, Chu Tước thay y phục bằng lụa mỏng rồi bắt đầu vẽ mắt, thoa chút son môi. Nha hoàn Thúy Cúc cung kính đứng một bên, nhẹ giọng hỏi: “Chu cô nương, không biết nô tỳ nên xử lý xiêm y cô nương vừa thay ra như thế nào.”
Cây lược gỗ đào chậm rãi lướt qua từng sợi tóc đen mượt, Chu Tước liếc nhìn Thúy Cúc qua chiếc gương đồng, nói: “Chuyện này mà cũng hỏi ta sao? Tất nhiên là ném đi!”
Thúy Cúc hạ thấp người đáp lại: “Nô tỳ đã biết.” Nói xong ôm quần áo ra ngoài.
Chiếc lược tự dưng lại bị vướng phải tóc rối, Chu Tước không chải được, không hiểu sao lại sinh ra chút hờn dỗi: “Ngươi quay về đây!”
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Thúy Cúc lại xoay người trở về: “Không biết Chu cô nương còn phân phó điều gì?”
“Đi lấy một cái kéo sắt, cắt mớ quần áo này nát vụn rồi vứt đi.”
Thúy Cúc lén nhìn nàng một cái, vẻ mặt Chu Tước không tự nhiên la lên: “Còn không mau đi!” Thúy Cúc thoáng run rẩy, nhận lệnh mà đi.
Làm người phải luôn nhìn về phía trước, quên đi quá khứ đau khổ, hướng về tương lai tươi sáng. Nếu đây là thái độ làm người, thì nàng cũng phải cố gắng học theo.
“Chu cô nương, công tử nhà ta mời cô tới Tích Thủy các đàm đạo.”
Thư đồng tay cầm một chiếc đèn lồng bằng ngọc lưu ly màu tím, dẫn Chu Tước xuyên qua dãy hành lang uốn lượn, lướt qua hoa viên rực rỡ màu sắc, đi tới ven hồ.
Tích Thủy các đặt phía trên mặt hồ xanh biếc, tứ phía có hành lang uốn lượn, thông đến biệt viện khác.
Chu Tước đi theo thư đồng tới Tích Thủy các, thấy lụa mỏng treo bên cửa sổ đang phiêu lượn theo gió, Từ Ấu An đã chờ nàng từ lâu. Bên cạnh hắn là một chiếc bàn tròn làm từ gỗ cây Tử Đàn, mỹ tửu mỹ thực đều đã được bày lên.
Sau khi đưa Chu Tước tới nơi, thư đồng cung kính rời khỏi
Trong chốc lát, Tích Thủy các chỉ còn lại Chu Tước và Từ Ấu An
Ánh sáng trên những ngọn đèn dầu bằng đồng được đặt khắp bốn phía chiếu sáng căn phòng, bên ngoài là tiếng côn trùng kêu vang, càng làm không khí có vẻ thanh u tĩnh mịch.
Hoàn cảnh này, cô nam quả nữ ở chung một phòng làm Chu Tước vô tình nhớ lại lời của Vương Đại Hải: Từ Ấu An là một hoa hoa công tử nổi danh ở đây, số cô nương bị hắn chọc ghẹo tán tỉnh không kể xiết. Hành vi tồi tệ của hắn còn được viết thành đồng dao truyền khẩu
Chẳng lẽ hắn nói thật sao?
“Chu cô nương, tại sao lại đứng như vậy, lại đây ngồi đi.” Giọng nam trầm thâp cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Ta đang bị sự xa hoa trong phủ của ngươi dọa.” Chu Tước lấp liếm sự thất thố vừa rồi của nàng.
Lời nàng nói làm cho ánh mắt Từ Ấu An có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ hào hoa phong nhã. Cầm lấy bình rượu bạch ngọc, rót vào ly của Chu Tước.
“Đây là rượu hoa lê lâu năm, ngọt thanh tinh khiết, hy vọng Chu cô nương sẽ thích.”
Chu Tước nâng chén uống một ngụm, quả nhiên là thấm tâm tâm can, làm lòng người say mê, uống cạn một hơi.
“Ngươi muốn ta giúp chuyện gì, bây giờ có thể nói được rồi.” Chu Tước quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Dường như là chuyện khó mở miệng, Từ Ấu An cầm lấy bình rượu rót cho nàng một ly nữa: “Thưởng rượu trước, nói sau.”
Chu Tước im lặng, nhíu mày, bắt đầu chuốc rượu ta hả? người thông minh đến mấy cũng có lúc giấu đầu lòi đuôi.
“Xem ra không cần phải nói. Ta đã biết ý của ngươi. Ta sẽ không đáp ứng, vĩnh viễn không, ngươi chết tâm đi.”
“Cái gì?” Từ Ấu An cảm thấy bất ngờ. “Ta còn chưa nói mà.”
“Ta đang nghĩ đến sự đứng đắn, thì ra ngươi quả thật là bên ngoài trong sáng, bên trong lại ăn chơi thối nát, thật làm ta thất vọng. Xét thấy ngươi chỉ làm thương tổn tinh thần của ta, ta sẽ không đi báo quan, nhưng mà ngươi phải bồi thương phí tổn tinh thần cho ta.”
Từ Ấu An hoàn toàn không hiểu ý nàng, hai ánh mắt vô tội mở to: “Ăn chơi thối nát là cái gì? Tổn thất tinh thần? Ta đang tìm cách tìm lại thê tử cũng là sai sao?”
Đến phiên Chu Tước kinh ngạc, nhìn thấy hắn ngơ ngác: “Ngươi không phải muốn trêu đùa ta sao?” (*_*)
“Quỷ mới trêu ngươi!” Từ Ấu An cũng không để ý hình tượng nữa nhảy dựng lên: “Ta muốn trêu ghẹo ngươi chẳng lẽ sẽ giương to mắt quát vào mặt ngươi sao?”
“Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, việc này xin để Từ mỗ lo liệu.” Phong thái cợt nhã, thân mặc hồng y, Từ Ấu An chậm rãi từ góc nhỏ bước ra, nhìn về phía Chu Tước mỉm cười: “Chu cô nương, ta cần sự trợ giúp của cô.”
“A!” hai mắt Chu Tước lóe sáng, trái ánh bạc, phải ánh vàng, “Trong lòng ta đang suy nghĩ tới ngươi, tối hôm qua không có cơ hội đàm đạo với mỹ nam. Xem ra lòng thành tâm của ta đã thấu trời xanh, mang ngươi đến bên ta.” Trong lòng lại muốn hét lên: Thấy ngươi thật tốt a, kho bạc, kho vàng của ta.
Từ Ấu An nhếch mày kiếm lên: “Nghe nàng nói vậy, ta càng khẳng định chọn nàng là quyết định đúng đắn.”
Bước từng bước nhẹ nhàng giống như đi trên hoa sen, “Rất nhiều người cũng nói như vậy nha.” Giống như khi gặp công tử ở trong rừng, cũng chỉ muốn lợi dụng nàng, thì có làm sao? Mục tiêu của nàng là kiếm đủ ngân lượng để làm lộ phí, tìm được người ở thành Trường An, hoàn thành nhiệm vụ của nàng, lúc đó thế gian này xảy ra chuyện gì cũng không phải việc của nàng. Đây là vận mệnh, mà cũng là kết thúc mà nàng muốn. “Nếu ngươi tới sớm một chút, sẽ được chứng kiến trận chiến không tiếng súng của ta. Cho nên, ta hy vọng yêu cầu của ngươi sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của ta. Sống trên đời những lúc vui vẻ nên tận hưởng hết sức, nếu không thể khiến cho ta hạnh phúc, cho dù ngươi là mỹ nam, thì ta cũng không đáp ứng đâu nha.”
Tôn Trữ đang quỳ trên mặt đất cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Chu Tước, kéo nàng qua một bên, cách Từ Ấu An một khoảng xe mời dừng lại. Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải cũng bỏ qua cơ hội thuyết phục nàng thu nhận đồ đệ, cũng vội đi theo.
Tôn Trữ thấp giọng nói: “Sư phụ, tuy thánh nhân có nói: Hãy suy nghĩ hai lần trước khi quyết định. Nhưng hiện giờ chúng ta không có tiền để ăn, giúp đỡ người khác thì tất nhiên chúng ta cũng phải đáp lại gì đó. Tại sao người còn do dự? Làm mất đi cơ hội tốt.”
“Ta hiểu được tính toán trong lòng ngươi, nhưng ta cũng không thể để đối phương cảm thấy ta vô nguyên tắc như vậy, chỉ cần bỏ ra một bữa ăn thì có thể dễ dàng đáp ứng điều kiện của người ta. Nếu ta càng do dự thì càng có thể kiếm được nhiều lợi ích, mà không phải ở thế bị động. Hiểu chưa?”
Tôn tú tài có thể không hiểu hết, nhưng Vương Đại Hải đương nhiên hiểu được. Một tên hành khất lăn lộn giang hồ so với Tôn tú tài chỉ biết đọc sách mười năm thì càng thông minh, chuyện này không làm hắn hứng thú, ngược lại có phần lo lắng, sắc mặt hắn lo lắng nói: “Sư phụ, người không thể đồng ý với hắn. Từ Ấu An là một hoa hoa công tử nổi danh ở đây, số cô nương bị hắn chọc ghẹo tán tỉnh không kể xiết. Hành vi tồi tệ của hắn còn được viết thành đồng dao truyền khẩu. Người không nên kết giao với hắn!”
Chu Tước khẽ nhíu mày: “Nếu ta nhớ không lầm, tối hôm qua chúng ta còn giao chiến ở tại đây, tuy không thể ngăn ngươi thua cuộc mất luôn địa bàn, sáng hôm nay ngươi không phục còn dẫn theo một đám người đến khai chiến với ta. Mà bây giờ, ngươi lại nói những lời này với ta, tưởng rằng ta chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi ngây thơ sao? Ngươi thấy ta tin ngươi được không?”
Vương Đại Hải vội la lên: “Lời ta nói đều là sự thật, từ nhỏ ta đã lăn lộn ở thành này, ta không dám tự xưng chuyện gì cũng biết, nhưng cũng được tám chín phần. Ta không muốn người bị thương tổn, bởi vì ta và Tiểu Hải còn muốn bái người làm sư phụ. Đam mê của chúng ta đối với cờ vây không gì sánh kịp, mà người duy nhất có thể giúp chúng ta thực hiện giấc mơ là người, người là cơ hội của chúng ta, nên ta sẽ không lừa gạt người đâu.”
Chu Tước nhìn ánh mắt của hắn, không giống như đang nói dối. nhưng có kẻ lừa đảo nào lại viết trên mặt hắn hai chữ này?
“Cũng chính vì ngươi muốn bái sư phụ của ta làm thầy, nên mới vội vàng lừa gạt người. Ngươi cũng biết sư phụ mà đi, sẽ không có cơ hội gặp lại, nên mới không tiếc lời làm người khác mất hết danh dự để giữ sư phụ lại. Tiếc là mánh khóe nho nhỏ đó, binh pháp cũng có nhắc đến. Ta từ nhỏ đã đọc thi thư, sao có thể khiến sư phụ rơi vào bẫy của các người?”
Nghe xong lời nói của Tôn tú tài, dường như cũng có đạo lý.
Việc duy nhất Chu Tước cần làm, chính là căn cứ từ đoạn đối thoại này đưa ra quyết định chính xác.
Tôm Trữ, Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải cũng hiểu được điều này, ba người sáu con mắt không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía Chu Tước, ánh mắt thiết tha, thật sự là khiến nàng lúng túng.
Làm một người thất vọng hay làm thất vọng cả hai người, lựa chọn này cũng không tệ.
Chu Tước cũng không nói ra quyết định của nàng, mà xoay người tao nhã bước về phía Từ Ấu An. Có lẽ khiến cho một tiểu cô nương thô lỗ nhanh chóng học được lễ nghi của khuê nữ, là cho nàng tiếp xúc với một công tử cao quý.
Chỉ về phía ba người sau nàng, Từ Ấu
An lộ ra nụ cười thuần khiết: “Các người bàn xong chưa? Chỉ mong bây giờ tại hạ có thể vinh hạnh mời nàng dùng bữa.”
Chu Tước vén mái tóc đen, cười quyến rũ: “Trước khi nhận lời mời của ngươi, ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện thù lao.”
Từ Ấu An làm động tác cúi mình: “Từ mỗ nhất định không làm Chu cô nương thất vọng.”
Nhìn thấy hành động của Chu Tước cũng đoán được quyết định của nàng, Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải rất thật vọng, dùng loại ánh mắt “ngươi thật đáng thương” nhìn Tôn Trữ.
“Ta biết ngươi vui mừng khi thấy sư phụ bắt tay với hắn, tuy nhiên sau này ngươi sẽ phát hiện ra Từ Ấu An là một tên ngụy quân tử. Hy vọng sau này sư phụ còn biết mình có ngươi là đồ đệ.”
Bị mất quyền lợi luôn khiến người ta bất mãn cay nghiệt, hắn là một tú tài đọc sách thánh hiền, đương nhiên không so đo tính toán cùng bọn họ. Hắn biết, mây đen đã qua, ánh sáng rực rỡ đã đến, trước mặt hắn là tiền đồ cẩm tú phồn hoa thênh thang tươi sáng.
“Chiếc xe ngựa này thật xa hoa tinh xảo! Ta không biết ngươi chuẩn bị xe ngựa, thật là chu đáo. Ta rất thích lục lạc ngọc treo phía trước cửa xe, vừa hoa mỹ lại cầu kỳ tinh tế.” Chu Tước vừa bước chậm đến xe ngựa, vừa suy nghĩ cách thu chiếc xe này vào tay.
Từ Ấu An kéo tấm rèm thật dày qua một bên: “Nếu không bỏ ra công sức, làm sao nàng có thể nhìn ra tâm ý của ta?”
Chu Tước cười nói: “Bây giờ ta thấy rồi. Hy vọng ngươi không ngại chuyện ta mang theo đồ đệ.” Kinh nghiệm sống vài ngày ở nhân gian cho nàng biết, đế tránh sai sót thì tất cả mọi chuyện đều phải chuẩn bị phương án đề phòng. Nếu thật sự tên Từ Ấu An này không đáng tin, nàng vẫn có thể dùng Tôn tú tài để lấy phần thưởng của cuộc thi.
Từ Ấu An nhún vai: “Đương nhiên.”
Tôn Trữ được mời cùng đi vào xe ngựa, bên trong cũng xa hoa giống như bên ngoài, hai bên có ghế ngồi, ở giữa là một cái bàn con làm từ gỗ hoa Lê, bên trên có mấy đĩa hoa quả khô, một mâm các loại hoa quả tươi theo mùa, một bình mỹ tửu.
“Từ công tử, để ta giới thiệu một chút, vị này là tân đồ đệ ta mới thu nhận, cũng là quán quân của cuộc thi đấu cờ vây năm nay.”
Từ Ấu An khó hiểu: “Ta nhớ là cuộc thi đấu một tháng sau mới bắt đầu.”
“Đúng vậy!” Chu Tước tự tin cười cười: “Bây giờ ta nói cho ngươi biết trước kết quả.”
“Thì ra là tân kì thủ, tại hạ là Từ Ấu An, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Vốn chỉ nghĩ bái Chu Tước là thầy để có thể nâng cao kì nghệ, không ngờ nàng nói năng cao ngạo, khiến Tôn Trữ rất xấu hổ, dù nàng là cao thủ cờ vây, cũng không thể chỉ trong vòng một tháng làm hắn bay lên tới trời.
Biểu hiện của Tôn Trữ làm Chu Tước không vừa ý: “Đây là thái độ gì vậy, ngươi lại hoài nghi năng lực của ta sao? Ngươi sẽ không khiến ta vừa thu nhận đồ đệ đã hối hận, phải không?”
Tôn Trữ vội vàng nôn nóng chớp lấy cơ hội sửa chữa thái độ vừa rồi: “Không, bây giờ ta tuyệt đối tin tưởng, nhất định không làm sư phụ thất vọng.”
Chu Tước hài lòng mỉm cười với Từ Ấu An: “Thật hy vọng trong trận chung kết, Từ công tử có thể chứng kiến tư thế hiên ngang của đồ đệ lúc nhận giải thưởng.”
“Rất phải.” Từ Ấu An chọn tư thế thoải mái ngồi xuống: “Là người chiến thắng giải cờ vây năm ngoái, ta nghĩ ta sẽ là người trao giải cho tân quán quân năm nay.”
“Quán quân năm trước? Ai cha, ta đã quên mất, thư đồng của ngươi có nói qua, Không biết ngươi có nhận lời chúc mừng muộn của ta hay không?”
“Chỉ cần là chúc mừng, ta đều sẽ nhận.”
Chu Tước nghĩ nghĩ: “Ta nhớ ngươi có việc muốn mời ta giúp.”
Lời này làm cho ánh mắt của Từ Ấu An lóe lên một tia đắc ý, trên mặt vẫn lưu lại nụ cười tựa như lúc Chu Tước chúc mừng chiến thắng của hắn.
“Việc này nhắc sau. Trong phủ của ta đã chuẩn bị chu đáo để đón Chu cô nương, chờ nàng tẩy trần trang điểm rồi chúng ta sẽ cùng nhau thương thảo.”
Chu Tước được an trí vào một gian phòng tinh xảo, hoa mỹ. Thư thả tắm trong bồn rải đầy cánh hoa hồng, Chu Tước thay y phục bằng lụa mỏng rồi bắt đầu vẽ mắt, thoa chút son môi. Nha hoàn Thúy Cúc cung kính đứng một bên, nhẹ giọng hỏi: “Chu cô nương, không biết nô tỳ nên xử lý xiêm y cô nương vừa thay ra như thế nào.”
Cây lược gỗ đào chậm rãi lướt qua từng sợi tóc đen mượt, Chu Tước liếc nhìn Thúy Cúc qua chiếc gương đồng, nói: “Chuyện này mà cũng hỏi ta sao? Tất nhiên là ném đi!”
Thúy Cúc hạ thấp người đáp lại: “Nô tỳ đã biết.” Nói xong ôm quần áo ra ngoài.
Chiếc lược tự dưng lại bị vướng phải tóc rối, Chu Tước không chải được, không hiểu sao lại sinh ra chút hờn dỗi: “Ngươi quay về đây!”
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Thúy Cúc lại xoay người trở về: “Không biết Chu cô nương còn phân phó điều gì?”
“Đi lấy một cái kéo sắt, cắt mớ quần áo này nát vụn rồi vứt đi.”
Thúy Cúc lén nhìn nàng một cái, vẻ mặt Chu Tước không tự nhiên la lên: “Còn không mau đi!” Thúy Cúc thoáng run rẩy, nhận lệnh mà đi.
Làm người phải luôn nhìn về phía trước, quên đi quá khứ đau khổ, hướng về tương lai tươi sáng. Nếu đây là thái độ làm người, thì nàng cũng phải cố gắng học theo.
“Chu cô nương, công tử nhà ta mời cô tới Tích Thủy các đàm đạo.”
Thư đồng tay cầm một chiếc đèn lồng bằng ngọc lưu ly màu tím, dẫn Chu Tước xuyên qua dãy hành lang uốn lượn, lướt qua hoa viên rực rỡ màu sắc, đi tới ven hồ.
Tích Thủy các đặt phía trên mặt hồ xanh biếc, tứ phía có hành lang uốn lượn, thông đến biệt viện khác.
Chu Tước đi theo thư đồng tới Tích Thủy các, thấy lụa mỏng treo bên cửa sổ đang phiêu lượn theo gió, Từ Ấu An đã chờ nàng từ lâu. Bên cạnh hắn là một chiếc bàn tròn làm từ gỗ cây Tử Đàn, mỹ tửu mỹ thực đều đã được bày lên.
Sau khi đưa Chu Tước tới nơi, thư đồng cung kính rời khỏi
Trong chốc lát, Tích Thủy các chỉ còn lại Chu Tước và Từ Ấu An
Ánh sáng trên những ngọn đèn dầu bằng đồng được đặt khắp bốn phía chiếu sáng căn phòng, bên ngoài là tiếng côn trùng kêu vang, càng làm không khí có vẻ thanh u tĩnh mịch.
Hoàn cảnh này, cô nam quả nữ ở chung một phòng làm Chu Tước vô tình nhớ lại lời của Vương Đại Hải: Từ Ấu An là một hoa hoa công tử nổi danh ở đây, số cô nương bị hắn chọc ghẹo tán tỉnh không kể xiết. Hành vi tồi tệ của hắn còn được viết thành đồng dao truyền khẩu
Chẳng lẽ hắn nói thật sao?
“Chu cô nương, tại sao lại đứng như vậy, lại đây ngồi đi.” Giọng nam trầm thâp cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Ta đang bị sự xa hoa trong phủ của ngươi dọa.” Chu Tước lấp liếm sự thất thố vừa rồi của nàng.
Lời nàng nói làm cho ánh mắt Từ Ấu An có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ hào hoa phong nhã. Cầm lấy bình rượu bạch ngọc, rót vào ly của Chu Tước.
“Đây là rượu hoa lê lâu năm, ngọt thanh tinh khiết, hy vọng Chu cô nương sẽ thích.”
Chu Tước nâng chén uống một ngụm, quả nhiên là thấm tâm tâm can, làm lòng người say mê, uống cạn một hơi.
“Ngươi muốn ta giúp chuyện gì, bây giờ có thể nói được rồi.” Chu Tước quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Dường như là chuyện khó mở miệng, Từ Ấu An cầm lấy bình rượu rót cho nàng một ly nữa: “Thưởng rượu trước, nói sau.”
Chu Tước im lặng, nhíu mày, bắt đầu chuốc rượu ta hả? người thông minh đến mấy cũng có lúc giấu đầu lòi đuôi.
“Xem ra không cần phải nói. Ta đã biết ý của ngươi. Ta sẽ không đáp ứng, vĩnh viễn không, ngươi chết tâm đi.”
“Cái gì?” Từ Ấu An cảm thấy bất ngờ. “Ta còn chưa nói mà.”
“Ta đang nghĩ đến sự đứng đắn, thì ra ngươi quả thật là bên ngoài trong sáng, bên trong lại ăn chơi thối nát, thật làm ta thất vọng. Xét thấy ngươi chỉ làm thương tổn tinh thần của ta, ta sẽ không đi báo quan, nhưng mà ngươi phải bồi thương phí tổn tinh thần cho ta.”
Từ Ấu An hoàn toàn không hiểu ý nàng, hai ánh mắt vô tội mở to: “Ăn chơi thối nát là cái gì? Tổn thất tinh thần? Ta đang tìm cách tìm lại thê tử cũng là sai sao?”
Đến phiên Chu Tước kinh ngạc, nhìn thấy hắn ngơ ngác: “Ngươi không phải muốn trêu đùa ta sao?” (*_*)
“Quỷ mới trêu ngươi!” Từ Ấu An cũng không để ý hình tượng nữa nhảy dựng lên: “Ta muốn trêu ghẹo ngươi chẳng lẽ sẽ giương to mắt quát vào mặt ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.