Chương 29
Phỉ Văn Nữ Vương
21/02/2014
Phan Dao Dao cung cấp tin tức, đệ đệ của người phụ trách giải đấu lần này là Hoàng Duy có một vị hôn thê, theo công tử và Phan Dao Dao thì vị hôn thê kia có thể biết manh mối của đá phù dung phỉ thúy.
Phỏng đoán như vậy có vẻ không hợp lý lắm.
“Dao Dao, không phải ngươi vừa nói phù dung phỉ thúy được truyền cho Hoàng Duy sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chúng ta nên đi tìm Hoàng Duy chứ? Sao lại lẫn lộn đi tìm vị hôn thê của hắn?”
Phan Dao Dao dừng bước, hướng Chu Tước nhún nhún vai: “Ta cũng muốn a! Nhưng Hoàng Duy từ hai tháng trước đã ra khỏi thành, không thấy quay lại. Trời đất bao la, chúng ta đi đâu tìm hắn đây? Cho nên phải lẫn đầu lộn đuôi như ngươi nói thôi.”
Chu Tước giơ ngón tay lên: “Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Không được.”
“Vì sao?”
Phan Dao Dao xoay nàng 90 độ, chỉ vào đại môn trước mặt: “Nhìn đi, nói đây chính là phủ đệ của nhà họ Châu.”
Thì ra đã tới nơi rồi à.
Chu Tước ngước mắt nhìn quanh, vách tường của phủ đệ trải dài hai phía, xa xa không biết rộng bao nhiêu. Trước thềm đá có đặt hai con sư tử đá, mắt trợn ngược lên, tràn đầy khí thế. Phía trước thềm đá chính là đại môn được sơn màu đen, ở đây chỉ là một ngõ nhỏ yên tĩnh nên càng làm tăng thêm vẻ thâm nghiêm.
Nhưng thứ Chu Tước chán ghét nhất chính là hai đạo bùa chú dán trên cửa, nhìn thấy đã muốn nôn rồi.
Không biết những người khác có loại cảm giác này không. Chu Tước lấy tay che ngực, muốn nén xuống cảm giác khó chịu trong bụng.
“Nàng sao vậy?” Thẩm Qua tiến lên đỡ lấy nàng: “Sao mặt nàng tái nhợt vậy?”
Hắn vẫn chăm chú quan sát nàng, cũng không ngờ lúc nàng vừa tới đây đã khó chịu như vậy. Hắn lại nhớ ngày từ Yên Hồng lâu trở về, A Lai có tìm hắn nói chuyện.
Hôm đó, hắn giao nhiệm vụ cho A Lai lẻn vào phủ của Hoàng Tư Dị để thu thập tin tức.
Theo lời kể lại của A Lai, đêm hôm trước hắn lẻn vào Hoàng phủ, tránh được đám quan binh đi tuần tra. Căn cứ vào bản đồ phủ đệ, hắn định lẻn vào phòng riêng của Hoàng Tư Dị để điều tra, không ngờ đêm đó Hoàng Tư Dị không khỏe nên đi nghỉ sớm, hắn còn nghe được tiếng ho khan không ngừng từ phòng truyền ra nên không thể lẻn vào được. Vì thế hắn đi tới chỗ Hoàng công tử.
Chỗ ở của Hoàng công tử rất yên tĩnh không có người lui tới, trong phòng tối đen, không thấy thắp đèn, Hắn đoán chắc không có ai bên trong liền mở cửa sổ phi thân vào. Lấy một miếng mồi lửa ra, ánh sáng chậm rãi xua tan màn đêm, hắn dựa vào đóm lửa nhìn quanh bốn phía thì phát hiện Hoàng công tử miệng sùi bọt mép, đang nằm trên ghế dựa. Hắn vốn tưởng trong phòng không người, thấy tình cảnh như vậy cũng hơi run sợ suýt chút thì đánh rơi mồi lửa.
Một lát sau khi đã trấn định lại, hắn tiến tới thăm dò hơi thở thì phát hiện Hoàng công tử đã chết lâu rồi. Xét tình huống này có vẻ như bị trúng độc. Nhưng không hiểu sao, hai mắt lại khép hờ, khóe miệng còn nở một nụ cười, giống như đã phá bỏ được xiềng xích, cười thanh thản ra đi.
Hắn cảm thấy kỳ quái, lại thấy ngón tay Hoàng công tử cứng ngắc chỉ về một hướng, hắn không nén được quan sát hướng ngón tay chỉ đến, có lẽ là muốn vạch trần hung thủ âm mưu hãm hại mình.
Ai ngờ hắn vừa thấy thiếu chút nữa thì hét lên.
Thì ra không phải Hoàng công tử muốn vạch trần hung thủ hạ độc mà chỉ hướng một bức tranh được treo trên giường.
Bức tranh dài quá ba thước, người trong tranh cũng giống kích thước người thật, trông rất sống động. Người được họa mặt mày lạnh lẽo nhìn hắn, vẻ mặt oán hận, trong mắt tỏa ra ánh sáng độc ác.
Khiến hắn giật mình không phải cái thần của bức tranh mà là nữ nhân trong tranh.
Hắn không thể tin vào mắt mình, tiến lên vào bước để xác định rõ hắn không phải đang gặp ảo ảnh. Nhân vật trong tranh chính xác là người hắn quen biết, hơn nữa còn đang ở cùng công tử trong Phù Hoàn viên.
Nàng chính là Chu Tước.
Lúc đó “Chu Tước” giống như đang sống lại, ánh mắt lại như ác quỷ muốn đoạt mạng người, cho nên nhìn khi nhìn lần đầu khiến hắn nhảy dựng lên.
Hắn cẩn thân xem lại bức chân dung, phát hiện bức họa cũng không đơn giản. Dài ba thước, ngang sáu tấc, mô tả toàn thân chu Tước, bối cảnh trong tranh là cảnh thủy mặc có những ký hiệu kỳ quái gấp khúc.
Hắn đã nhìn thấy lại ký hiệu kỳ quái này ở nơi của thầy pháp, nhận ra đó chính là Tán Hồn phù.
Tán Hồn phù là một loại bùa chú độc ác tàn nhẫn, khiến người trong tranh tiêu tán ba hồn sáu phách mà chết. Trong truyền thuyết, người nào trúng Tán Hồn phù đều sẽ chết rất thảm.
Hắn nghĩ không ra, Chu Tước rốt cuộc đắc tội người nào, lại bị người ta lấy phù chú quỷ dị như vậy mà trù ếm, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng người chết.
Từ bức tranh có thể thấy được, người vẽ tranh nhất định rất oán hận nàng.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giống như có người đang tới đây. Hắn không dám ở lâu, thuận tay cuộn bức tranh lại, tắt mồi lửa, xoay người theo cửa sổ chui ra, chạy một mạch trở về báo cáo nhiệm vụ.
Hắn biết công tử thích nữ nhân Chu Tước kia, tuy rằng ngoài mặt công tử nhất định không chịu thừa nhận.
Thời gian bọn họ biết nhau chưa lâu, nhưng từ lúc công tử thoát khỏi mê hồn trận, bỏ rơi nàng trên thảo nguyên, buổi tối ngủ lúc nào cũng gọi tên nàng mấy lần. Vốn tưởng rằng lần đó chia tay hai người cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, không ngờ tới thành nam chưa được mấy ngày, hai người lại chạm mặt nhau. Hơn nữa Chu Tước còn ở sát vách phòng công tử.
Khi đó hắn biết, duyên phận của công tử và Chu cô nương cắt không được.
Hắn từ nhỏ đã hầu hạ công tử, biết công tử muốn điều gì nhất.
Từ bé, công tử đã không hạnh phúc, hắn thầm nghĩ cuộc sống tươi đẹp đang tời gần, nếu Chu cô nương có thể làm vậy thì tại sao hai người không thể ở bên nhau?
Đương nhiên hắn cũng biết, Chu cô nương lai lịch không rõ ràng, xét về thân phận tuyệt đối không so được với La đại công chúa, La đại công chúa đối với công tử có tình, công tử có thể cả đời báo đáo không xong, nhưng công tử và La đại công chúa ở chung không hạnh phúc, hắn cũng không muốn cả đời công tử đều sống không vui vẻ.
Nhưng mà, hắn cũng không thể lựa chọn thay cho công tử. Công tử muốn điều gì chỉ có người mới quyết định được.
Sở dĩ hắn lấy bức họa Tán hồn chú về, là muốn công tử quyết định chính xác mọi chuyện.
“Công tử, ta thấy khó chịu quá.” Chu Tước nói xong, chân mềm nhũn, ngã vào lòng Thẩm Qua, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, gắt gao túm lấy vạt áo của hắn.
Thẩm Qua căng thẳng, hay là Tán hồn chú đang phát tác? Tay lau mồ hôi trên trán nàng, cả tay đều là mồ hôi lạnh: “Ngoan, nàng cảm thấy đau ở đâu?”
Chu Tước đã không còn tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu: “Ta không phải sắp chết chứ, ta nhất định sắp chết rồi. Công tử, vừa rồi ta không nên giận chàng, không nên ….”
Nói đến đấy thanh âm ngày càng thấp, người đã rơi vào hôn mê.
Phan Dao Dao thấy vậy cũng hơi bất an: “Tại sao nàng lại bỗng nhiên bị vậy a?”
Thẩm Qua sốt ruột, cũng không cần phong độ, trợn mắt nhìn Dao Dao quát: “Không phải nói ngươi đừng cho nàng biết chuyện điều tra phù dung phỉ thúy rồi sao? Ngươi sao lắm mồm vậy hả?”
Phan Dao Dao không biết chuyện Tán hồn chú, lại bị công tử vô duyên vô cớ mắng “Lắm mồm”, trong lòng nổi lửa giận đùng đùng, Chu Tước là người của minh giới, nàng có thể gặp chuyện gì, Thẩm công tử cũng quá sốt ruột đi. Nhưng hiện tại sắc mặt của Chu Tước xám đen, môi cũng thâm tím rõ ràng là nhiễm bệnh lạ. Nàng và Chu Tước tuy ở chung chưa lâu nhưng tình nghĩa xem như cũng không cạn, mắt thấy nàng mắc bệnh lạ. trong lòng sốt ruột vạn phần. Nàng thấy lúc này cũng không nên cãi nhau nên cố gắng nén giận dỗi.
Trữ lão tiến đến quan sát Chu Tước một hồi, nói: ” Thẩm công tử, Chu cô nương giống trúng tà thuật.”
“Tà thuật cái gì!” Cổ nhân đúng là mê tín, Phan Dao Dao chỉ vào Chu Tước nói: “Nàng rõ ràng nhiễm bệnh, chúng ta nên nhanh đưa nàng gặp đại phu .”
Thẩm Qua chìm vào suy nghĩ, nhớ tới lúc mình giao cho A Lai đi tiêu hủy bức họa kia, Chu Tước đáng lẽ không phải chịu bùa ếm chứ. Không biết tại sao lại rơi vào hôn mê. Chẳng lẽ, Tán hồn chú lợi hại vậy sao, lợi hại đến mức đem thiêu hủy vẫn có thể phát huy tác dụng?
Trữ lão xem sắc mặt của hai người cũng biết họ không tin tưởng lời nói của lão, trước đây lão từng nghiên cứu nhiều loại phù chú cổ quái, cho nên cũng hiểu biết sơ lược. Vì thể chỉ vào hai đạo bùa dán trước cửa lớn nói: ” Hai người xem, hai đạo bùa đó rõ ràng là có khả năng xua đuổi quỷ hồn.Sắc mặt của Chu cô nương đích xác là trúng tà thuật.”
Đuổi hồn ma quỷ? Cũng có đạo lý nha. Phan Dao Dao nghĩ thầm: “Lai lịch của Chu Tước bất phàm, tuy rằng bây giờ đã làm người, nhưng vốn dĩ nàng là Quỷ hồn. Có lẽ lời nói của Trữ lão cũng có chút đạo lý.” Vì thế cười nói: “Vậy lão nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Vừa dứt lời, Thẩm Qua đã ôm Chu Tước bước qua bậc thềm “Xẹt, xẹt” hai tiếng xé nát đọa bùa trước cửa.
Phan Dao Dao nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Nhìn lại Chu Tước, quả nhiên sắc mặt tốt lên không ít.
Phan Dao Dao vui vẻ nói: “Thật sự có tác dụng a!” Bị Thẩm Qua liếc mắt một cái, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Thẩm Qua lo lắng hỏi: “Trữ lão tiền bối, không biết Tước nhi có bị đạo bùa quấy phá nữa không?”
Trữ lão vuốt râu nói: “Uhm, lão phu cũng không rõ lắm. Bất quá, đạo bùa kia có tác dụng đối với Chu cô nương, các ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Thẩm Qua và Phan Dao Dao tuyệt không thấy kỳ quái.
Thẩm Qua không thấy kỳ quái là bởi vì hắn biết bức họa có Tán Hồn chú ảnh hưởng đến Chu Tước, cho nên thể chất của nàng so với người thường sẽ yếu hơn. Còn Phan Dao Dao sở dĩ không thấy kỳ là vì nàng biết Chu Tước vốn là Quỷ hồn, bây giờ bị đạo bùa ảnh hưởng cũng không lạ.
Nhưng biểu hiện của Phan Dao Dao lại làm cho Thẩm Qua nghi hoặc, việc Chu Tước bị người khác yếm Tán Hồn chú nàng ta cũng không biết, nhưng sao lại có vẻ như dự đoán được lời Trữ lão nói? Trước đây, nàng ta và Chu Tước có quen biết, có lẽ là biết chuyện của Chu Tước. Chỉ là bất luận hắn dò hỏi như thế nào nàng ta cũng không chịu nói, còn có vẻ giấu giấu diếm diếm. Mà Chu Tước, mỗi khi hỏi thân thế lai lịch của nàng, nàng nếu không ngó lơ cũng kiếm cớ chuyển đề tài. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Phan Dao Dao phát hiện hình như Thẩm Qua đang nghi ngờ mình, đầu óc nàng chuyển động cực nhanh, giây lát liền phát hiện ra điểm mấu chốt. Nàng nhanh chóng vỗ tay, làm bộ như giật mình: “Đúng vậy! Tại sao lại có tác dụng với Chu Tước nha?” Hy vọng có thể đánh lừa công tử.
Thẩm Qua thấy nàng nhất định không chịu nói, đành bán tín bán nghi nhìn nàng nửa ngày, cho đến khi nữ nhân đang nằm trong lòng hắn “Uhm” một tiếng tỉnh lại. Hắn vội vã hỏi nàng: “Nàng sao rồi? Có đau chỗ nào không?”
Chu Tước vẫn nằm trong lòng hắn, yếu ớt hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao ta giống như chìm vào giấc mộng.”
Phan Dao Dao tức giận: “Quả nhiên là đạo bùa kia tác quái, buồn cười, ban ngày ban mặt mà xuất hiện yêu nghiệt hại người, chờ ta hỏi cho rõ.”
Nàng nhanh chóng chạy lên bậc thềm, dùng hết sức gõ tay nắm cửa bằng đồng trước cửa.
Không lâu sau, đại môn “Chi dát” một tiếng mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.
Phan Dao Dao nhìn thấy khuôn mặt kia, hừ lạnh một tiếng: “Ta nói chỗ này đúng là quái đản mà, thì ra là có chứa hồ ly tinh.”
Phỏng đoán như vậy có vẻ không hợp lý lắm.
“Dao Dao, không phải ngươi vừa nói phù dung phỉ thúy được truyền cho Hoàng Duy sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy chúng ta nên đi tìm Hoàng Duy chứ? Sao lại lẫn lộn đi tìm vị hôn thê của hắn?”
Phan Dao Dao dừng bước, hướng Chu Tước nhún nhún vai: “Ta cũng muốn a! Nhưng Hoàng Duy từ hai tháng trước đã ra khỏi thành, không thấy quay lại. Trời đất bao la, chúng ta đi đâu tìm hắn đây? Cho nên phải lẫn đầu lộn đuôi như ngươi nói thôi.”
Chu Tước giơ ngón tay lên: “Hiểu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Không được.”
“Vì sao?”
Phan Dao Dao xoay nàng 90 độ, chỉ vào đại môn trước mặt: “Nhìn đi, nói đây chính là phủ đệ của nhà họ Châu.”
Thì ra đã tới nơi rồi à.
Chu Tước ngước mắt nhìn quanh, vách tường của phủ đệ trải dài hai phía, xa xa không biết rộng bao nhiêu. Trước thềm đá có đặt hai con sư tử đá, mắt trợn ngược lên, tràn đầy khí thế. Phía trước thềm đá chính là đại môn được sơn màu đen, ở đây chỉ là một ngõ nhỏ yên tĩnh nên càng làm tăng thêm vẻ thâm nghiêm.
Nhưng thứ Chu Tước chán ghét nhất chính là hai đạo bùa chú dán trên cửa, nhìn thấy đã muốn nôn rồi.
Không biết những người khác có loại cảm giác này không. Chu Tước lấy tay che ngực, muốn nén xuống cảm giác khó chịu trong bụng.
“Nàng sao vậy?” Thẩm Qua tiến lên đỡ lấy nàng: “Sao mặt nàng tái nhợt vậy?”
Hắn vẫn chăm chú quan sát nàng, cũng không ngờ lúc nàng vừa tới đây đã khó chịu như vậy. Hắn lại nhớ ngày từ Yên Hồng lâu trở về, A Lai có tìm hắn nói chuyện.
Hôm đó, hắn giao nhiệm vụ cho A Lai lẻn vào phủ của Hoàng Tư Dị để thu thập tin tức.
Theo lời kể lại của A Lai, đêm hôm trước hắn lẻn vào Hoàng phủ, tránh được đám quan binh đi tuần tra. Căn cứ vào bản đồ phủ đệ, hắn định lẻn vào phòng riêng của Hoàng Tư Dị để điều tra, không ngờ đêm đó Hoàng Tư Dị không khỏe nên đi nghỉ sớm, hắn còn nghe được tiếng ho khan không ngừng từ phòng truyền ra nên không thể lẻn vào được. Vì thế hắn đi tới chỗ Hoàng công tử.
Chỗ ở của Hoàng công tử rất yên tĩnh không có người lui tới, trong phòng tối đen, không thấy thắp đèn, Hắn đoán chắc không có ai bên trong liền mở cửa sổ phi thân vào. Lấy một miếng mồi lửa ra, ánh sáng chậm rãi xua tan màn đêm, hắn dựa vào đóm lửa nhìn quanh bốn phía thì phát hiện Hoàng công tử miệng sùi bọt mép, đang nằm trên ghế dựa. Hắn vốn tưởng trong phòng không người, thấy tình cảnh như vậy cũng hơi run sợ suýt chút thì đánh rơi mồi lửa.
Một lát sau khi đã trấn định lại, hắn tiến tới thăm dò hơi thở thì phát hiện Hoàng công tử đã chết lâu rồi. Xét tình huống này có vẻ như bị trúng độc. Nhưng không hiểu sao, hai mắt lại khép hờ, khóe miệng còn nở một nụ cười, giống như đã phá bỏ được xiềng xích, cười thanh thản ra đi.
Hắn cảm thấy kỳ quái, lại thấy ngón tay Hoàng công tử cứng ngắc chỉ về một hướng, hắn không nén được quan sát hướng ngón tay chỉ đến, có lẽ là muốn vạch trần hung thủ âm mưu hãm hại mình.
Ai ngờ hắn vừa thấy thiếu chút nữa thì hét lên.
Thì ra không phải Hoàng công tử muốn vạch trần hung thủ hạ độc mà chỉ hướng một bức tranh được treo trên giường.
Bức tranh dài quá ba thước, người trong tranh cũng giống kích thước người thật, trông rất sống động. Người được họa mặt mày lạnh lẽo nhìn hắn, vẻ mặt oán hận, trong mắt tỏa ra ánh sáng độc ác.
Khiến hắn giật mình không phải cái thần của bức tranh mà là nữ nhân trong tranh.
Hắn không thể tin vào mắt mình, tiến lên vào bước để xác định rõ hắn không phải đang gặp ảo ảnh. Nhân vật trong tranh chính xác là người hắn quen biết, hơn nữa còn đang ở cùng công tử trong Phù Hoàn viên.
Nàng chính là Chu Tước.
Lúc đó “Chu Tước” giống như đang sống lại, ánh mắt lại như ác quỷ muốn đoạt mạng người, cho nên nhìn khi nhìn lần đầu khiến hắn nhảy dựng lên.
Hắn cẩn thân xem lại bức chân dung, phát hiện bức họa cũng không đơn giản. Dài ba thước, ngang sáu tấc, mô tả toàn thân chu Tước, bối cảnh trong tranh là cảnh thủy mặc có những ký hiệu kỳ quái gấp khúc.
Hắn đã nhìn thấy lại ký hiệu kỳ quái này ở nơi của thầy pháp, nhận ra đó chính là Tán Hồn phù.
Tán Hồn phù là một loại bùa chú độc ác tàn nhẫn, khiến người trong tranh tiêu tán ba hồn sáu phách mà chết. Trong truyền thuyết, người nào trúng Tán Hồn phù đều sẽ chết rất thảm.
Hắn nghĩ không ra, Chu Tước rốt cuộc đắc tội người nào, lại bị người ta lấy phù chú quỷ dị như vậy mà trù ếm, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng người chết.
Từ bức tranh có thể thấy được, người vẽ tranh nhất định rất oán hận nàng.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, giống như có người đang tới đây. Hắn không dám ở lâu, thuận tay cuộn bức tranh lại, tắt mồi lửa, xoay người theo cửa sổ chui ra, chạy một mạch trở về báo cáo nhiệm vụ.
Hắn biết công tử thích nữ nhân Chu Tước kia, tuy rằng ngoài mặt công tử nhất định không chịu thừa nhận.
Thời gian bọn họ biết nhau chưa lâu, nhưng từ lúc công tử thoát khỏi mê hồn trận, bỏ rơi nàng trên thảo nguyên, buổi tối ngủ lúc nào cũng gọi tên nàng mấy lần. Vốn tưởng rằng lần đó chia tay hai người cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, không ngờ tới thành nam chưa được mấy ngày, hai người lại chạm mặt nhau. Hơn nữa Chu Tước còn ở sát vách phòng công tử.
Khi đó hắn biết, duyên phận của công tử và Chu cô nương cắt không được.
Hắn từ nhỏ đã hầu hạ công tử, biết công tử muốn điều gì nhất.
Từ bé, công tử đã không hạnh phúc, hắn thầm nghĩ cuộc sống tươi đẹp đang tời gần, nếu Chu cô nương có thể làm vậy thì tại sao hai người không thể ở bên nhau?
Đương nhiên hắn cũng biết, Chu cô nương lai lịch không rõ ràng, xét về thân phận tuyệt đối không so được với La đại công chúa, La đại công chúa đối với công tử có tình, công tử có thể cả đời báo đáo không xong, nhưng công tử và La đại công chúa ở chung không hạnh phúc, hắn cũng không muốn cả đời công tử đều sống không vui vẻ.
Nhưng mà, hắn cũng không thể lựa chọn thay cho công tử. Công tử muốn điều gì chỉ có người mới quyết định được.
Sở dĩ hắn lấy bức họa Tán hồn chú về, là muốn công tử quyết định chính xác mọi chuyện.
“Công tử, ta thấy khó chịu quá.” Chu Tước nói xong, chân mềm nhũn, ngã vào lòng Thẩm Qua, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, gắt gao túm lấy vạt áo của hắn.
Thẩm Qua căng thẳng, hay là Tán hồn chú đang phát tác? Tay lau mồ hôi trên trán nàng, cả tay đều là mồ hôi lạnh: “Ngoan, nàng cảm thấy đau ở đâu?”
Chu Tước đã không còn tỉnh táo, nàng lắc lắc đầu: “Ta không phải sắp chết chứ, ta nhất định sắp chết rồi. Công tử, vừa rồi ta không nên giận chàng, không nên ….”
Nói đến đấy thanh âm ngày càng thấp, người đã rơi vào hôn mê.
Phan Dao Dao thấy vậy cũng hơi bất an: “Tại sao nàng lại bỗng nhiên bị vậy a?”
Thẩm Qua sốt ruột, cũng không cần phong độ, trợn mắt nhìn Dao Dao quát: “Không phải nói ngươi đừng cho nàng biết chuyện điều tra phù dung phỉ thúy rồi sao? Ngươi sao lắm mồm vậy hả?”
Phan Dao Dao không biết chuyện Tán hồn chú, lại bị công tử vô duyên vô cớ mắng “Lắm mồm”, trong lòng nổi lửa giận đùng đùng, Chu Tước là người của minh giới, nàng có thể gặp chuyện gì, Thẩm công tử cũng quá sốt ruột đi. Nhưng hiện tại sắc mặt của Chu Tước xám đen, môi cũng thâm tím rõ ràng là nhiễm bệnh lạ. Nàng và Chu Tước tuy ở chung chưa lâu nhưng tình nghĩa xem như cũng không cạn, mắt thấy nàng mắc bệnh lạ. trong lòng sốt ruột vạn phần. Nàng thấy lúc này cũng không nên cãi nhau nên cố gắng nén giận dỗi.
Trữ lão tiến đến quan sát Chu Tước một hồi, nói: ” Thẩm công tử, Chu cô nương giống trúng tà thuật.”
“Tà thuật cái gì!” Cổ nhân đúng là mê tín, Phan Dao Dao chỉ vào Chu Tước nói: “Nàng rõ ràng nhiễm bệnh, chúng ta nên nhanh đưa nàng gặp đại phu .”
Thẩm Qua chìm vào suy nghĩ, nhớ tới lúc mình giao cho A Lai đi tiêu hủy bức họa kia, Chu Tước đáng lẽ không phải chịu bùa ếm chứ. Không biết tại sao lại rơi vào hôn mê. Chẳng lẽ, Tán hồn chú lợi hại vậy sao, lợi hại đến mức đem thiêu hủy vẫn có thể phát huy tác dụng?
Trữ lão xem sắc mặt của hai người cũng biết họ không tin tưởng lời nói của lão, trước đây lão từng nghiên cứu nhiều loại phù chú cổ quái, cho nên cũng hiểu biết sơ lược. Vì thể chỉ vào hai đạo bùa dán trước cửa lớn nói: ” Hai người xem, hai đạo bùa đó rõ ràng là có khả năng xua đuổi quỷ hồn.Sắc mặt của Chu cô nương đích xác là trúng tà thuật.”
Đuổi hồn ma quỷ? Cũng có đạo lý nha. Phan Dao Dao nghĩ thầm: “Lai lịch của Chu Tước bất phàm, tuy rằng bây giờ đã làm người, nhưng vốn dĩ nàng là Quỷ hồn. Có lẽ lời nói của Trữ lão cũng có chút đạo lý.” Vì thế cười nói: “Vậy lão nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Vừa dứt lời, Thẩm Qua đã ôm Chu Tước bước qua bậc thềm “Xẹt, xẹt” hai tiếng xé nát đọa bùa trước cửa.
Phan Dao Dao nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Nhìn lại Chu Tước, quả nhiên sắc mặt tốt lên không ít.
Phan Dao Dao vui vẻ nói: “Thật sự có tác dụng a!” Bị Thẩm Qua liếc mắt một cái, sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
Thẩm Qua lo lắng hỏi: “Trữ lão tiền bối, không biết Tước nhi có bị đạo bùa quấy phá nữa không?”
Trữ lão vuốt râu nói: “Uhm, lão phu cũng không rõ lắm. Bất quá, đạo bùa kia có tác dụng đối với Chu cô nương, các ngươi không thấy kỳ quái sao?”
Thẩm Qua và Phan Dao Dao tuyệt không thấy kỳ quái.
Thẩm Qua không thấy kỳ quái là bởi vì hắn biết bức họa có Tán Hồn chú ảnh hưởng đến Chu Tước, cho nên thể chất của nàng so với người thường sẽ yếu hơn. Còn Phan Dao Dao sở dĩ không thấy kỳ là vì nàng biết Chu Tước vốn là Quỷ hồn, bây giờ bị đạo bùa ảnh hưởng cũng không lạ.
Nhưng biểu hiện của Phan Dao Dao lại làm cho Thẩm Qua nghi hoặc, việc Chu Tước bị người khác yếm Tán Hồn chú nàng ta cũng không biết, nhưng sao lại có vẻ như dự đoán được lời Trữ lão nói? Trước đây, nàng ta và Chu Tước có quen biết, có lẽ là biết chuyện của Chu Tước. Chỉ là bất luận hắn dò hỏi như thế nào nàng ta cũng không chịu nói, còn có vẻ giấu giấu diếm diếm. Mà Chu Tước, mỗi khi hỏi thân thế lai lịch của nàng, nàng nếu không ngó lơ cũng kiếm cớ chuyển đề tài. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Phan Dao Dao phát hiện hình như Thẩm Qua đang nghi ngờ mình, đầu óc nàng chuyển động cực nhanh, giây lát liền phát hiện ra điểm mấu chốt. Nàng nhanh chóng vỗ tay, làm bộ như giật mình: “Đúng vậy! Tại sao lại có tác dụng với Chu Tước nha?” Hy vọng có thể đánh lừa công tử.
Thẩm Qua thấy nàng nhất định không chịu nói, đành bán tín bán nghi nhìn nàng nửa ngày, cho đến khi nữ nhân đang nằm trong lòng hắn “Uhm” một tiếng tỉnh lại. Hắn vội vã hỏi nàng: “Nàng sao rồi? Có đau chỗ nào không?”
Chu Tước vẫn nằm trong lòng hắn, yếu ớt hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì, sao ta giống như chìm vào giấc mộng.”
Phan Dao Dao tức giận: “Quả nhiên là đạo bùa kia tác quái, buồn cười, ban ngày ban mặt mà xuất hiện yêu nghiệt hại người, chờ ta hỏi cho rõ.”
Nàng nhanh chóng chạy lên bậc thềm, dùng hết sức gõ tay nắm cửa bằng đồng trước cửa.
Không lâu sau, đại môn “Chi dát” một tiếng mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp lộ ra.
Phan Dao Dao nhìn thấy khuôn mặt kia, hừ lạnh một tiếng: “Ta nói chỗ này đúng là quái đản mà, thì ra là có chứa hồ ly tinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.