Chương 8
Phỉ Văn Nữ Vương
21/02/2014
Chu Tước lo cái cớ mình lấy để lừa gạt cũng quá miễn cưỡng đi, chuyển một bộ mặt thành thật, ngây thơ, chân thành mà ngay chính bản thân cũng cảm thấy tin tưởng, nàng lệ nóng doanh tròng thì thào nói: “Ta cũng muốn gặp hắn, muốn nhanh trở về bên hắn. Ngươi yên tâm, ta nhất định không chậm trễ một khắc nào để quay về, bất luận đường có xa xôi nguy hiểm, bất luận hắn ở nơi chân trời góc biển, bất luận phải thay bao nhiêu con ngựa, ta cũng quyết không chùn bước.”
Hắc y nhân hiển nhiên tin nàng không chút nghi ngờ, mở miệng cười, nụ cười thoải mái nở trên khuôn mặt dữ tợn của hắn, muốn bao nhiêu hãi hùng thì có bấy nhiêu. Chu Tước cũng gật đầu mỉm cười, thăm hỏi hắn mấy câu. Hắc y nhân thụ sủng nhược kinh chỉ biết cúi đầu, quyến luyến dịch người chừa đường cho nàng đi.
Vừa thấy được đi, Chu Tước cũng không chậm trễ, nhanh chóng theo lối cũ chạy như trối chết.
Công tử cũng theo nàng xuống tầng dưới, đến trước cửa lớn, quay đầu nhìn lên lầu hai, chỉ thấy Hắc y nhân quỳ gối ở đầu cầu thanh, dáng người cô tịch, ánh mắt thê lương nhìn bọn họ.
Lúc ban đầu khi đi vào tòa bảo tháp, Chu Tước nóng lòng tìm ngọc bội của nàng, lúc này lại vội vàng rời khỏi, nhanh chóng muốn thoát khỏi ánh mắt tha thiết chờ đợi của Hắc y nhân, cũng không để ý đến bức họa treo trên bàn thờ, bởi vậy nàng không có cơ hội biết được nàng với người trong tranh có nét mặt giống nhau như đúc.
Công tử bước qua cửa lớn thì quay đầu lại nhìn bức họa một lần nữa, “Giống, thật sự rất giống. Nhưng nữ nhân trong tranh khí độ tao nhã, trầm tĩnh, mà Chu cô nương với tao nhã trẫm tĩnh đúng là cách nhau một trời một vực.”
Huống chi, bức họa lại được đặt trên bàn thờ, cũng chứng mình người trong tranh có thể đã mất. Với độ cũ của bức tranh cũng đoán được người trong tranh đã chết hơn nữa hẳn đã chết rất nhiều năm.
Thế gian rộng lớn, không thiếu điều kỳ lạ, người giống người cũng không phải không có khả năng. Chỉ do tên Hắc y nhân quá hồ đồ, biết rõ người chết xuất hiện trước mặt mình, cũng không chút nghi ngờ.
Tại sao hắn phải trông coi chỗ này? Vì chuyện gì khiến hắn coi giữ tòa tháo thờ cúng nữ nhân kia?
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống dưới, đậu trên khuôn mặt trắng mịn như ngọc của Chu Tước, bệnh phong chẩn của nàng đã bớt được bảy tám phần. Chu Tước đem cất ngọc bội cẩn thận, ” Tốt quá, không bị bể.” rồi liếc bạch y công tử một cái, “Công tử, đến giờ ngươi vẫn chưa đa tạ ta? Ta dùng chính tiền đồ của mình cứu mạng ngươi đó nha!”
Công tử biết nàng chỉ tính toán chuyện mất ngọc bội nhưng lại so đo luôn cả chuyện cứu hắn, nghi hoặc nói: “Chu cô nương không phải lo ta chết, tiếp theo tới phiên ngươim nên mới cứu ta, không phải sao?”
“Chuyện như vậy mà ngươi cũng nói được hả?” Chu Tước kêu to, “Khi nãy tình hình nguy hiểm vạn lần, ngươi thấy ta có thời gian suy tính nhiều như vậy không? Lúc đó ta là thật lòng muốn cứu ngươi.”
“Lúc đó?” công tử nắm được trọng điểm, “Ý cô nương là lần trước ta trúng độc, cô nương không phải thật lòng muốn cứu ta?”
Tuy là nói cũng không sai, nhưng —-
“Đó không phải điểm chính!” Chu Tước như phát điên, “Người này tại sao không tin ta được một lần? Quên đi, cãi nhau với người không có cảm giác an toàn cũng chẳng được lợi lộc gì?”
“Cảm giác an toàn sao?” Mắt công tử lạnh lùng, ” Chỉ có đứa ngốc mới cần cái đó.”
Chu Tước trầm mặc, bước nhanh tạo với công tử một khoảng cách lớn, “Với người như ngươi, thật sự không có cách nào hiểu nhau.”
“Vốn không cần hiểu nhau, khi đã ra khỏi rừng, chúng ta mỗi người một ngả, từ nay về sau núi rộng sông dài, từ biệt chính là vĩnh biệt.”
Chu Tước càng thêm lặng lẽ, bước chân cũng bất giác chậm đi.
Từ biệt chính là vĩnh biệt?
Tại sao lúc nghe câu này, nàng lại có chút đau xót?
Trước đó, nàng còn hy vọng không gặp lại con người vô ơn này, nhưng sau đó biết thời điểm họ vĩnh biệt sắp đến, nàng lại cảm thấy sợ lời hắn nói, không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Hơn nữa, lời tiên đoán đáng sợ kia lại xảy ra rất nhanh thôi, chỉ cần họ thoát khỏi khu rừng, thì thời kHắc kia sẽ xảy ra.
Nói thế nào đây? Một đêm ở chung với nhau, nàng biết ánh mắt mình không kìm chế được nhìn hắn, tâm mình lại muốn tìm hiểu hắn nhiều hơn. Tuy rằng cả tên của hắn nàng cũng không biết.
Tại sao lại có cảm giác phức tạp như vậy? Trước kia chưa bao giờ có, chưa từng thương tâm, cũng không rơi lệ, nhiều nhất là lúc xem truyền hình ở dưới âm phủ, có chút cảm giác mới mẻ.
Chẳng lẽ thật sự như Diêm vương nói, một khi đã có tâm của loài người, nàng sẽ cảm nhận được tình cảm trên dương gian. Nàng cần thời gian để suy nghĩ một chút, cảm xúc này thật không tốt chút nào, cần phải loại bỏ.
Nếu ông trời thật sự cho nàng chút thời gian, nàng cHắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng hiển nhiên là lão thiên có sự an bài của riêng hắn, phong phú đa dạng, lịch trình sắp xếp chặt chẽ căn bản không thể dư tí thời gian nào để nàng tự vấn.
Nàng và công tử lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.
Lúc bọn họ ngửi thấy mùi tanh tưởi, giống như mùi thân thể bị thối rữa. Chờ đến lúc họ đến chỗ phát ra thứ mùi ấy, thì không thể tin vào mắt mình.
Nơi đó chất đầy xác mấy chục con ngựa, bụng bị cắn xé tan hoang, để lại một lỗ hổng lớn, ruột gan lòi ra bên ngoài, xung quanh rơi vãi những mẩu thịt vụn, bên trên là hàng ngàn con ruồi đang bay vòng quanh.
“Trời ạ! Công tử …” Chu Tước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của công tử, cũng không bất ngờ khi thấy hắn cũng đang kinh ngạc giống mình. “Chỗ này đúng là một bãi tha ma.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho mấy chục con ngựa chết thật thê thảm.
Hai người đều đang tự hỏi vấn đề này. Càng vào lúc nguy hiểm, tính cảnh giác của công tử càng lên cao, nhất là sau khi nhìn thấy vài chuyện kỳ dị.
“Có người!” Công tử nắm lấy tay Chu Tước bỏ chạy, “Chạy mau.”
Chỉ là không lâu sau bọn họ cũng biết, phản kháng như vậy không hề có ý nghĩa. Hai người đã bị vây chặt bởi một đám người tự nhân phi thú giống như Hắc y nhân, bọn chúng tứ chi chạm đất, bộ mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu, tản mát ra hơi thở thú tính.
Nếu nói Hắc y nhân vẫn còn một chút tri giác thì nhóm “người” này căn bản đã biến thành dã thú. Bọn chúng vây thành một vòng tròn lớn, Chu Tước và công tử bị ép vào chính giữa.
“Tại sao đám người này lại tới đây a!” Chu Tước oán hận, “Bọn họ rốt cuộc có phải người hay không! Sao ta nhìn bọn chúng liền có cảm giác gió lạnh thổi qua.”
“Cảm giác của ngươi không lừa ngươi đâu.”
Chu Tước và công tử dựa lưng vào nhau, trơ mắt nhìn đám dã nhân càng ngày càng siết chặt vòng vây.
“Công tử, ta đột nhiên có ý tưởng?”
Công tử khó biểu hiện hưng phấn như vậy: “Ý tưởng gì?”
“Ngươi chắc cũng biết bọn chúng căn bản không giống người? Có người nào lại đi bằng tay? Đám ngựa chết vừa rồi, nhất định là do bọn chúng gây ra.”
“Chuyện rõ ràng như vậy cũng cần ngươi nói sao?”
“Ngươi nhất định phải cãi nhau với ta mới chịu được hả?”
“Được rồi, vậy ngươi nói bọn chúng giống thứ gì?”
“Có thể giống thứ gì, đương nhiên giống sói rồi. Ngươi nghĩ xem, bọn chúng không phải là người sói trong truyền thuyết chứ? Nói không chừng, tối hôm qua không phải chúng ta gặp sói, mà là bọn chúng.”
Đúng vậy! Tối hôm qua tối quá cũng không thể nhìn rõ mọi vật, chỉ nhìn thấy ánh sáng phát ra từ mắt thì kết luận là bầy sói.
Công tử cầm bảo kiếm, “Bây giờ ta không phải lo lắng bọn chúng là thứ gì, ta chỉ đang tìm cách để chúng ta thoát thôi.”
“Vậy ngươi tìm ra biện pháp chưa?”
Trong sự mong chờ của Chu Tước, công tử phun ra đáp án: “Không có”.
“Vậy nhà ngươi thấy có thể đánh bại bọn chúng không?”
“Vừa rồi ta phải cố hết sức mới có thể bất phân thắng bại với Hắc y nhân, ngoài ra tốc độ và sức chịu đựng của hắn hơn hẳn ta, ngươi cảm thấy mình ta giao chiến với hai ba chục người sói có cơ hội thắng không hả?”
Như vậy là hoàn toàn thảm bại rồi.
“Hay là chúng ta quay về bảo tháp đi, so ra Hắc y nhân cũng cư xử khá hơn.”
Công tử chậm rãi lắc đầu: “Chúng ta đi xa quá rồi, bây giờ quay lại cũng không kịp.”
Chu Tước lại đề nghị: “Chúng ta lại trốn trên cây đi?”
“Nếu là bị bầy sói tấn công, chúng ta có thể trốn trên cây. Nhưng bọn trước mắt có thể xem như nửa người, ngươi nghĩ bọn chúng có leo cây được không?”
Tại sao lời nói của công tử lại làm nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc?
Lúc cùng Hắc y nhân giao chiến, công tử cũng chú ý tới tứ chi của hắn so với ngừoi thường thì mạnh hơn rất nhiều. Hiện tại đám người sói này cHắc cũng như vậy. Bọn chúng vây thành vòng tròn, sau đó càng ngày càng khép lại, đến khi đủ nhỏ, bọn chúng sẽ tấn công, thời điểm đó, hắn đơn thương độc mã tuyệt đối không thể đối phó được. Lặng lẽ hít sâu vài hơi, cố hết sức làm mình trấn định lại, tâm hoảng ý loạn chỉ có một kết cuộc là làm mồi cho cá. Chỉ có bình tĩnh suy nghĩ mới tìm được đường sống.
Đám người sói đương nhiên sẽ không chờ hắn nghĩ ra cách, qua một hồi quan sát đã phát hiện ra điểm yếu của hai người. Một con trong bọn chúng liếc mắt, giống như là có huấn luyện, truyền tin cho đám còn lại.
Rất nhanh, một người sói lao vào Chu Tước, cả người như mũi tên rời cung bắn về phía nàng —– nàng là người yếu hơn trong hai mục tiêu.
Cùng lúc đó, công tử nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tước nhảy lên một thân cây cao bên cạnh. Hắn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, Chu Tước muốn chết, hắn cũng không cho, hắn còn muốn ra khỏi khu rừng này.
“Quên đi, công tử. Ngươi mang theo ta nhất định trốn không thoát.” Chu Tước rốt cuộc cũng hiểu được, hai mắt nhói đau, cánh mũi cũng bắt đầu sụt sịt không thôi. Sự thật tàn khốc, hai người chỉ có thể sống một. “Ngươi làm như vậy đã làm ta vô cùng cảm kích rồi, cho dù bây giờ ngươi vứt bỏ ta, ta cũng không trách ngươi.”
“Tại sao ngươi luôn dễ dàng bỏ cuộc như vậy hả? Lúc trước cũng vậy, bây giờ lại thế.” Công tử quát lên, mi tâm nhăn lại giống như chữ Xuyên (川), “Cho dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Cho nên ngươi không cần nói mấy lời xui xẻo, xốc lại tinh thần cho ta!”
“Ngươi cũng biết tình trạng của chúng ta nguy hiểm như thế nào. Con người không có khả năng bất tử, ta sớm muộn gì cũng chết. Hơn nữa ta chết so với sống cũng rất tốt.”
Công tử đương nhiên không thể hiểu được ý nàng, người chết rồi cái gì cũng mất, sao so được với còn sống? Nghe thấy lời nói không còn ý chí chiến đấu của nàng, khiến hắn có cảm giác phiền não “Nói ngốc vậy, trước mặt ta không cho phép nói vậy, không cho ngươi chết. Ta là quý tộc, ngươi là thường dân, ngươi phải nghe lời ta.”
Chu Tước giật mình, dù hiện tại khuôn mặt của hắn rất giận dữ, nhưng cũng không khó nhìn ra sự ôn nhu thân thiết đang ẩn sâu trên gương mặt công tử, lập tức vui vẻ: “Công tử, ngươi nói rất đúng. Ta phải xốc lại tinh thần!”
Hai mắt công tử tỏa sáng nhìn nàng: “Không tệ! Chúng ta nhất định có thể thoát mà.”
Bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay công tử, Chu Tước cười thản nhiên: “Uhm, chúng ta nhất định trốn thoát.”
Nữ tử dịu dàng mềm mại như không xương rúc vào người hắn, mùi hương trên người nàng tỏa ra xung quanh hắn, làm người ta say đắm. Lúm đồng tiền của nàng như hoa, da mịn như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, không thể không ngắm nhìn.
Mắt mũi miệng của nàng giống cô gái trong tranh như tạc, hơn nữa lại có thêm sức sống, càng thêm quyến rũ động lòng.
Nhận thức này làm cho công tử hốt hoảng. Ánh mắt trong veo như nước lại ngước nhìn hắn: “Công tử, ngươi không sao chứ?”
Lắc đầu, tinh thần công tử hơi tập trung, kỳ quái là đám người sói kia vẫn chưa tấn công bọn họ. Dưới tàng cây còn truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, tò mò nhìn xuống phía dưới, thì phát hiện một chuyện đáng kinh ngạc.
Trên mặt đất là bảy tám cái xác bị xé nát vung vãi trên mặt đất, mà hung thủ vẫn thừa sống thiếu chết lao vào đám người sói còn lại.
“Là Hắc y nhân đến cứu chúng ta.” Chu Tước thì thào nói, “Ta chỉ là người hắn nhầm lẫn, có lẽ ta không nên gạt hắn.”
Trên mặt đất, Hắc y nhân một mình chiến đấu, đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh thì lực bất tòng tâm, trên người đã xuất hiện vết thương chi chít.
“Ta xuống giúp hắn.” Công tử nhảy xuống, vung kiếm gia nhập trận chiến. Kiếm pháp của công tử cao siêu, Hắc y nhân tấn công sắc bén, hai người hợp tác ăn ý, thoát chống đã đảo ngược được tình thế. Đám người sói biết tình hình không ổn, ngẩng mặt rít gào một tiếng, tất cả đều lui về sâu, lẩn trốn vào rừng, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Trên mặt đất máu vẫn không ngừng chảy ra từ mấy cái xác, mùi huyết dịch tràn ngập trong không khí nHắc nhở một cuộc ác chiến thật sự mới diễn ra.
Mắt thấy kẻ địch đã rút lui, Hắc y nhân rốt cuộc không gắng gượng được, vô lực ngã xuống.
“Ngươi, ngươi sao rồi? Đau không ?” Toàn thân Hắc y nhân đều là vết thương, Chu Tước không dám đụng vào hắn.
Công tử ngồi xuống một bên xem xét: “Hắn bị thương quá nặng.” Ẩn ý là không cứu được.
Hốc mắt Chu Tước đỏ lên: “Ta thật sự không biết, tại sao hắn lại mạo hiểm tính mạng đến cứu chúng ta.”
Nước mắt trong suốt lặng lẽ tuôn rơi, một giọt rơi xuống vết sẹo trên mặt Hắc y nhân. Hắn đột nhiên mở mắt, chậm rãi tỉnh lại, trong chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Tước, tỏa sáng khác thường.
Chu Tước biết đây là hồi quang phản chiếu, càng khóc thương tâm. Vậy mà Hắc y nhân lại cười ngốc ngếch, tuy rằng nụ cười của hắn làm cho người khác sợ hãi, Chu Tước nghĩ thầm, hắn sắp chết nên thần trí không còn minh mẫn.
Bởi vậy cũng không thể thấy được ánh mắt lưu luyến không rời, xấu hổ, vui mừng thoải mái, ái mộ nhớ nhung đủ loại tình cảm phức tạp.
Hắc y nhân chậm rãi vươn cánh tay, ánh mắt nhìn Chu Tước thật sâu, giống như tình yêu say đắm một đời đều gửi vào ánh mắt cuối cùng, hắn có lẽ muốn lau nước mắt cho nàng trước khi chết. Nhưng cánh tay dừng lại trong không trung một lúc, rốt cuộc cũng vô lực buông xuống.
Hắc y nhân thở ra hơi cuối cùng, nhắm chặt hai mắt ra đi khi vẫn mỉm cười.
Hắc y nhân hiển nhiên tin nàng không chút nghi ngờ, mở miệng cười, nụ cười thoải mái nở trên khuôn mặt dữ tợn của hắn, muốn bao nhiêu hãi hùng thì có bấy nhiêu. Chu Tước cũng gật đầu mỉm cười, thăm hỏi hắn mấy câu. Hắc y nhân thụ sủng nhược kinh chỉ biết cúi đầu, quyến luyến dịch người chừa đường cho nàng đi.
Vừa thấy được đi, Chu Tước cũng không chậm trễ, nhanh chóng theo lối cũ chạy như trối chết.
Công tử cũng theo nàng xuống tầng dưới, đến trước cửa lớn, quay đầu nhìn lên lầu hai, chỉ thấy Hắc y nhân quỳ gối ở đầu cầu thanh, dáng người cô tịch, ánh mắt thê lương nhìn bọn họ.
Lúc ban đầu khi đi vào tòa bảo tháp, Chu Tước nóng lòng tìm ngọc bội của nàng, lúc này lại vội vàng rời khỏi, nhanh chóng muốn thoát khỏi ánh mắt tha thiết chờ đợi của Hắc y nhân, cũng không để ý đến bức họa treo trên bàn thờ, bởi vậy nàng không có cơ hội biết được nàng với người trong tranh có nét mặt giống nhau như đúc.
Công tử bước qua cửa lớn thì quay đầu lại nhìn bức họa một lần nữa, “Giống, thật sự rất giống. Nhưng nữ nhân trong tranh khí độ tao nhã, trầm tĩnh, mà Chu cô nương với tao nhã trẫm tĩnh đúng là cách nhau một trời một vực.”
Huống chi, bức họa lại được đặt trên bàn thờ, cũng chứng mình người trong tranh có thể đã mất. Với độ cũ của bức tranh cũng đoán được người trong tranh đã chết hơn nữa hẳn đã chết rất nhiều năm.
Thế gian rộng lớn, không thiếu điều kỳ lạ, người giống người cũng không phải không có khả năng. Chỉ do tên Hắc y nhân quá hồ đồ, biết rõ người chết xuất hiện trước mặt mình, cũng không chút nghi ngờ.
Tại sao hắn phải trông coi chỗ này? Vì chuyện gì khiến hắn coi giữ tòa tháo thờ cúng nữ nhân kia?
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống dưới, đậu trên khuôn mặt trắng mịn như ngọc của Chu Tước, bệnh phong chẩn của nàng đã bớt được bảy tám phần. Chu Tước đem cất ngọc bội cẩn thận, ” Tốt quá, không bị bể.” rồi liếc bạch y công tử một cái, “Công tử, đến giờ ngươi vẫn chưa đa tạ ta? Ta dùng chính tiền đồ của mình cứu mạng ngươi đó nha!”
Công tử biết nàng chỉ tính toán chuyện mất ngọc bội nhưng lại so đo luôn cả chuyện cứu hắn, nghi hoặc nói: “Chu cô nương không phải lo ta chết, tiếp theo tới phiên ngươim nên mới cứu ta, không phải sao?”
“Chuyện như vậy mà ngươi cũng nói được hả?” Chu Tước kêu to, “Khi nãy tình hình nguy hiểm vạn lần, ngươi thấy ta có thời gian suy tính nhiều như vậy không? Lúc đó ta là thật lòng muốn cứu ngươi.”
“Lúc đó?” công tử nắm được trọng điểm, “Ý cô nương là lần trước ta trúng độc, cô nương không phải thật lòng muốn cứu ta?”
Tuy là nói cũng không sai, nhưng —-
“Đó không phải điểm chính!” Chu Tước như phát điên, “Người này tại sao không tin ta được một lần? Quên đi, cãi nhau với người không có cảm giác an toàn cũng chẳng được lợi lộc gì?”
“Cảm giác an toàn sao?” Mắt công tử lạnh lùng, ” Chỉ có đứa ngốc mới cần cái đó.”
Chu Tước trầm mặc, bước nhanh tạo với công tử một khoảng cách lớn, “Với người như ngươi, thật sự không có cách nào hiểu nhau.”
“Vốn không cần hiểu nhau, khi đã ra khỏi rừng, chúng ta mỗi người một ngả, từ nay về sau núi rộng sông dài, từ biệt chính là vĩnh biệt.”
Chu Tước càng thêm lặng lẽ, bước chân cũng bất giác chậm đi.
Từ biệt chính là vĩnh biệt?
Tại sao lúc nghe câu này, nàng lại có chút đau xót?
Trước đó, nàng còn hy vọng không gặp lại con người vô ơn này, nhưng sau đó biết thời điểm họ vĩnh biệt sắp đến, nàng lại cảm thấy sợ lời hắn nói, không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.
Hơn nữa, lời tiên đoán đáng sợ kia lại xảy ra rất nhanh thôi, chỉ cần họ thoát khỏi khu rừng, thì thời kHắc kia sẽ xảy ra.
Nói thế nào đây? Một đêm ở chung với nhau, nàng biết ánh mắt mình không kìm chế được nhìn hắn, tâm mình lại muốn tìm hiểu hắn nhiều hơn. Tuy rằng cả tên của hắn nàng cũng không biết.
Tại sao lại có cảm giác phức tạp như vậy? Trước kia chưa bao giờ có, chưa từng thương tâm, cũng không rơi lệ, nhiều nhất là lúc xem truyền hình ở dưới âm phủ, có chút cảm giác mới mẻ.
Chẳng lẽ thật sự như Diêm vương nói, một khi đã có tâm của loài người, nàng sẽ cảm nhận được tình cảm trên dương gian. Nàng cần thời gian để suy nghĩ một chút, cảm xúc này thật không tốt chút nào, cần phải loại bỏ.
Nếu ông trời thật sự cho nàng chút thời gian, nàng cHắc chắn sẽ làm như vậy. Nhưng hiển nhiên là lão thiên có sự an bài của riêng hắn, phong phú đa dạng, lịch trình sắp xếp chặt chẽ căn bản không thể dư tí thời gian nào để nàng tự vấn.
Nàng và công tử lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.
Lúc bọn họ ngửi thấy mùi tanh tưởi, giống như mùi thân thể bị thối rữa. Chờ đến lúc họ đến chỗ phát ra thứ mùi ấy, thì không thể tin vào mắt mình.
Nơi đó chất đầy xác mấy chục con ngựa, bụng bị cắn xé tan hoang, để lại một lỗ hổng lớn, ruột gan lòi ra bên ngoài, xung quanh rơi vãi những mẩu thịt vụn, bên trên là hàng ngàn con ruồi đang bay vòng quanh.
“Trời ạ! Công tử …” Chu Tước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của công tử, cũng không bất ngờ khi thấy hắn cũng đang kinh ngạc giống mình. “Chỗ này đúng là một bãi tha ma.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khiến cho mấy chục con ngựa chết thật thê thảm.
Hai người đều đang tự hỏi vấn đề này. Càng vào lúc nguy hiểm, tính cảnh giác của công tử càng lên cao, nhất là sau khi nhìn thấy vài chuyện kỳ dị.
“Có người!” Công tử nắm lấy tay Chu Tước bỏ chạy, “Chạy mau.”
Chỉ là không lâu sau bọn họ cũng biết, phản kháng như vậy không hề có ý nghĩa. Hai người đã bị vây chặt bởi một đám người tự nhân phi thú giống như Hắc y nhân, bọn chúng tứ chi chạm đất, bộ mặt dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu, tản mát ra hơi thở thú tính.
Nếu nói Hắc y nhân vẫn còn một chút tri giác thì nhóm “người” này căn bản đã biến thành dã thú. Bọn chúng vây thành một vòng tròn lớn, Chu Tước và công tử bị ép vào chính giữa.
“Tại sao đám người này lại tới đây a!” Chu Tước oán hận, “Bọn họ rốt cuộc có phải người hay không! Sao ta nhìn bọn chúng liền có cảm giác gió lạnh thổi qua.”
“Cảm giác của ngươi không lừa ngươi đâu.”
Chu Tước và công tử dựa lưng vào nhau, trơ mắt nhìn đám dã nhân càng ngày càng siết chặt vòng vây.
“Công tử, ta đột nhiên có ý tưởng?”
Công tử khó biểu hiện hưng phấn như vậy: “Ý tưởng gì?”
“Ngươi chắc cũng biết bọn chúng căn bản không giống người? Có người nào lại đi bằng tay? Đám ngựa chết vừa rồi, nhất định là do bọn chúng gây ra.”
“Chuyện rõ ràng như vậy cũng cần ngươi nói sao?”
“Ngươi nhất định phải cãi nhau với ta mới chịu được hả?”
“Được rồi, vậy ngươi nói bọn chúng giống thứ gì?”
“Có thể giống thứ gì, đương nhiên giống sói rồi. Ngươi nghĩ xem, bọn chúng không phải là người sói trong truyền thuyết chứ? Nói không chừng, tối hôm qua không phải chúng ta gặp sói, mà là bọn chúng.”
Đúng vậy! Tối hôm qua tối quá cũng không thể nhìn rõ mọi vật, chỉ nhìn thấy ánh sáng phát ra từ mắt thì kết luận là bầy sói.
Công tử cầm bảo kiếm, “Bây giờ ta không phải lo lắng bọn chúng là thứ gì, ta chỉ đang tìm cách để chúng ta thoát thôi.”
“Vậy ngươi tìm ra biện pháp chưa?”
Trong sự mong chờ của Chu Tước, công tử phun ra đáp án: “Không có”.
“Vậy nhà ngươi thấy có thể đánh bại bọn chúng không?”
“Vừa rồi ta phải cố hết sức mới có thể bất phân thắng bại với Hắc y nhân, ngoài ra tốc độ và sức chịu đựng của hắn hơn hẳn ta, ngươi cảm thấy mình ta giao chiến với hai ba chục người sói có cơ hội thắng không hả?”
Như vậy là hoàn toàn thảm bại rồi.
“Hay là chúng ta quay về bảo tháp đi, so ra Hắc y nhân cũng cư xử khá hơn.”
Công tử chậm rãi lắc đầu: “Chúng ta đi xa quá rồi, bây giờ quay lại cũng không kịp.”
Chu Tước lại đề nghị: “Chúng ta lại trốn trên cây đi?”
“Nếu là bị bầy sói tấn công, chúng ta có thể trốn trên cây. Nhưng bọn trước mắt có thể xem như nửa người, ngươi nghĩ bọn chúng có leo cây được không?”
Tại sao lời nói của công tử lại làm nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc?
Lúc cùng Hắc y nhân giao chiến, công tử cũng chú ý tới tứ chi của hắn so với ngừoi thường thì mạnh hơn rất nhiều. Hiện tại đám người sói này cHắc cũng như vậy. Bọn chúng vây thành vòng tròn, sau đó càng ngày càng khép lại, đến khi đủ nhỏ, bọn chúng sẽ tấn công, thời điểm đó, hắn đơn thương độc mã tuyệt đối không thể đối phó được. Lặng lẽ hít sâu vài hơi, cố hết sức làm mình trấn định lại, tâm hoảng ý loạn chỉ có một kết cuộc là làm mồi cho cá. Chỉ có bình tĩnh suy nghĩ mới tìm được đường sống.
Đám người sói đương nhiên sẽ không chờ hắn nghĩ ra cách, qua một hồi quan sát đã phát hiện ra điểm yếu của hai người. Một con trong bọn chúng liếc mắt, giống như là có huấn luyện, truyền tin cho đám còn lại.
Rất nhanh, một người sói lao vào Chu Tước, cả người như mũi tên rời cung bắn về phía nàng —– nàng là người yếu hơn trong hai mục tiêu.
Cùng lúc đó, công tử nhẹ nhàng ôm lấy Chu Tước nhảy lên một thân cây cao bên cạnh. Hắn đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, Chu Tước muốn chết, hắn cũng không cho, hắn còn muốn ra khỏi khu rừng này.
“Quên đi, công tử. Ngươi mang theo ta nhất định trốn không thoát.” Chu Tước rốt cuộc cũng hiểu được, hai mắt nhói đau, cánh mũi cũng bắt đầu sụt sịt không thôi. Sự thật tàn khốc, hai người chỉ có thể sống một. “Ngươi làm như vậy đã làm ta vô cùng cảm kích rồi, cho dù bây giờ ngươi vứt bỏ ta, ta cũng không trách ngươi.”
“Tại sao ngươi luôn dễ dàng bỏ cuộc như vậy hả? Lúc trước cũng vậy, bây giờ lại thế.” Công tử quát lên, mi tâm nhăn lại giống như chữ Xuyên (川), “Cho dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Cho nên ngươi không cần nói mấy lời xui xẻo, xốc lại tinh thần cho ta!”
“Ngươi cũng biết tình trạng của chúng ta nguy hiểm như thế nào. Con người không có khả năng bất tử, ta sớm muộn gì cũng chết. Hơn nữa ta chết so với sống cũng rất tốt.”
Công tử đương nhiên không thể hiểu được ý nàng, người chết rồi cái gì cũng mất, sao so được với còn sống? Nghe thấy lời nói không còn ý chí chiến đấu của nàng, khiến hắn có cảm giác phiền não “Nói ngốc vậy, trước mặt ta không cho phép nói vậy, không cho ngươi chết. Ta là quý tộc, ngươi là thường dân, ngươi phải nghe lời ta.”
Chu Tước giật mình, dù hiện tại khuôn mặt của hắn rất giận dữ, nhưng cũng không khó nhìn ra sự ôn nhu thân thiết đang ẩn sâu trên gương mặt công tử, lập tức vui vẻ: “Công tử, ngươi nói rất đúng. Ta phải xốc lại tinh thần!”
Hai mắt công tử tỏa sáng nhìn nàng: “Không tệ! Chúng ta nhất định có thể thoát mà.”
Bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay công tử, Chu Tước cười thản nhiên: “Uhm, chúng ta nhất định trốn thoát.”
Nữ tử dịu dàng mềm mại như không xương rúc vào người hắn, mùi hương trên người nàng tỏa ra xung quanh hắn, làm người ta say đắm. Lúm đồng tiền của nàng như hoa, da mịn như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, không thể không ngắm nhìn.
Mắt mũi miệng của nàng giống cô gái trong tranh như tạc, hơn nữa lại có thêm sức sống, càng thêm quyến rũ động lòng.
Nhận thức này làm cho công tử hốt hoảng. Ánh mắt trong veo như nước lại ngước nhìn hắn: “Công tử, ngươi không sao chứ?”
Lắc đầu, tinh thần công tử hơi tập trung, kỳ quái là đám người sói kia vẫn chưa tấn công bọn họ. Dưới tàng cây còn truyền đến tiếng đánh nhau ồn ào, tò mò nhìn xuống phía dưới, thì phát hiện một chuyện đáng kinh ngạc.
Trên mặt đất là bảy tám cái xác bị xé nát vung vãi trên mặt đất, mà hung thủ vẫn thừa sống thiếu chết lao vào đám người sói còn lại.
“Là Hắc y nhân đến cứu chúng ta.” Chu Tước thì thào nói, “Ta chỉ là người hắn nhầm lẫn, có lẽ ta không nên gạt hắn.”
Trên mặt đất, Hắc y nhân một mình chiến đấu, đối phương người đông thế mạnh, rất nhanh thì lực bất tòng tâm, trên người đã xuất hiện vết thương chi chít.
“Ta xuống giúp hắn.” Công tử nhảy xuống, vung kiếm gia nhập trận chiến. Kiếm pháp của công tử cao siêu, Hắc y nhân tấn công sắc bén, hai người hợp tác ăn ý, thoát chống đã đảo ngược được tình thế. Đám người sói biết tình hình không ổn, ngẩng mặt rít gào một tiếng, tất cả đều lui về sâu, lẩn trốn vào rừng, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Trên mặt đất máu vẫn không ngừng chảy ra từ mấy cái xác, mùi huyết dịch tràn ngập trong không khí nHắc nhở một cuộc ác chiến thật sự mới diễn ra.
Mắt thấy kẻ địch đã rút lui, Hắc y nhân rốt cuộc không gắng gượng được, vô lực ngã xuống.
“Ngươi, ngươi sao rồi? Đau không ?” Toàn thân Hắc y nhân đều là vết thương, Chu Tước không dám đụng vào hắn.
Công tử ngồi xuống một bên xem xét: “Hắn bị thương quá nặng.” Ẩn ý là không cứu được.
Hốc mắt Chu Tước đỏ lên: “Ta thật sự không biết, tại sao hắn lại mạo hiểm tính mạng đến cứu chúng ta.”
Nước mắt trong suốt lặng lẽ tuôn rơi, một giọt rơi xuống vết sẹo trên mặt Hắc y nhân. Hắn đột nhiên mở mắt, chậm rãi tỉnh lại, trong chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Tước, tỏa sáng khác thường.
Chu Tước biết đây là hồi quang phản chiếu, càng khóc thương tâm. Vậy mà Hắc y nhân lại cười ngốc ngếch, tuy rằng nụ cười của hắn làm cho người khác sợ hãi, Chu Tước nghĩ thầm, hắn sắp chết nên thần trí không còn minh mẫn.
Bởi vậy cũng không thể thấy được ánh mắt lưu luyến không rời, xấu hổ, vui mừng thoải mái, ái mộ nhớ nhung đủ loại tình cảm phức tạp.
Hắc y nhân chậm rãi vươn cánh tay, ánh mắt nhìn Chu Tước thật sâu, giống như tình yêu say đắm một đời đều gửi vào ánh mắt cuối cùng, hắn có lẽ muốn lau nước mắt cho nàng trước khi chết. Nhưng cánh tay dừng lại trong không trung một lúc, rốt cuộc cũng vô lực buông xuống.
Hắc y nhân thở ra hơi cuối cùng, nhắm chặt hai mắt ra đi khi vẫn mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.