Chương 37: Hung ác
Vạn Diệt Chi Thương
02/01/2017
Không được! Không được! Vẫn là không được!
Nam nhân cơ thể hỗn độn trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— chạy trốn!
Ngay lúc thân thể vừa được buông ra, Chu Mặc điên cuồng lao đến cánh cửa, muốn sống không thể chỉ dùng đầu, muốn sống phải nhờ vào sức mạnh, giờ phút trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi. Sự sợ hãi ngày càng dâng trào khi cánh cửa gỗ kia không hề có chút sứ mẻ.
“Ách ngô ——!” Bụng đột nhiên bị người dùng hết sức đánh vào, Chu Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình tất cả đều bị đảo lộn, đau đến trắng mặt, nhịn cả người như muốn rơi xuống.
Nhưng thân thể còn chưa chạm đến mặt đất thì đã bị một lực mạnh đẩy đập mạnh vào cánh cửa.
“Ngươi đã thích thô bạo, ta sẽ chiều theo ngươi!” Rõ ràng là cười nói, lại như thế nào cũng không giấu được sự tức giận mà còn tăng thêm vài phần nguy hiểm, giống như muốn đem Chu Mặc bóp nát ra.
Nam nhân còn chưa thấy rõ bộ dáng sinh khí của Lục Hoa Thiên thì cả người đã bị xoay lại đối diện với cánh cửa, má bị đè sát vào tâm gỗ đến phát đau, phía sau nam tử dùng lực của thân thể ngăn chặn sự phản kháng của nam nhân.
“Dừng tay!” Cảm giác được nam tử đang dùng cánh tay áo rách đem hai tay mình trói lại. Hai tay không thể nhúc nhích khiến cho Chu Mặc sợ hãi giãy giụa đứng lên, nhưng lúc này đây, Lục Hoa Thiên không cho Chu Mặc có cơ hội thực hiện điều đó, mà còn nện mạnh nam nhân vào cánh cửa.
Đau quá. . . . . .
Nam nhân đau đớn ý thức bị tản ra, chỉ trong nháy mắt, tiếng dây thắt lưng bị tháo ra vang lên lạnh như băng, “Hưu” một tiếng, bị tháo hắn ra quang sang một bên, quần tây cũng bị Lục Hoa Thiên nhanh chóng tụt xuống đến cẳng chân, làn da trần đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh làm hắn có chút phát run.
“A ——!” Ngón tay thon dài hung hăn chui thẳng vào bên trong nam nhân, bị đè chặt trên tường nam nhân không thể nào nhúc nhích, Chu Mặc lập tức thống khổ kêu lên, cho tới bây giờ nơi tư mật đó vẫn chưa bị ai chạm qua, vậy mà nay lại bị nam tử kia xâm phạm. Không hề có chút ôn nhu, ngón tay mang theo sự bá đạo tàn phá bên trong nam nhân, làm nam nhân đau đớn cả thể xác lẫn lòng tự tôn.
Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta thi bạo thế này . . . . .
Không cần. . . . . . Dừng tay. . . . . . Đau quá, đau quá a. . . . . .
“Hừ ——” Phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh, hai chân nam nhân bị bắt tách ra, thắt lưng cùng mông đều bị Lục Hoa Thiên kéo về hướng cái vật đang thẳng tắp đứng lên, theo sự chuyển động — không hề thương tiếc mà tiếng thẳng vào bên trong.
“A a a ——!” Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân vang vọng khắp căn phòng, một cỗ đau đớn mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ cơ thể, nam nhân cảm thấy mình như bị xé làm hai. Thứ cứng rắn nóng như lửa ấy mạnh mẽ tiến vào khiến Chu Mặc nhận thức rõ ràng hắn giờ đây đang bị một nam tử tàn nhẫn xâm phạm.
“Đáng chết!” Lục Hoa Thiên dùng sức tách rộng hai chân của nam nhân ra, hắn thậm chí còn chưa tiến vào bên trong nam nhân đến một nửa đã liền bị chặn lại. Chu Mặc nơi này thật chặt, có thể do đây là lần đầu nên khiến nam nhân thống khổ gắt gao co rút thân thể lại không có cách nào thả lỏng.
“Hô ——” Thứ cứng rắn xâm phạm nam nhân đột nhiên bị rút ra, Chu Mặc không khỏi thở nhẹ ra, nhưng thân thể đột nhiên bị Lục Hoa Thiên nhấc lên xoay lại đối mặt với mình, cũng làm cho người kia thấy chỗ trán lúc nãy va chạm với cửa gỗ có chút sưng đỏ.
Nhưng Lục Hoa Thiên không vì thế mà mềm lòng. Ngược lại, hắn nhấc Chu Mặc lên ném thẳng lên giường.
Bị ném lên giường nam nhân có chút muốn đứng lên, nhưng tay lại bị buộc chặt phía sau khiến hắn không thể nào nhúc nhích, chân lại còn vướng cái quần tây, những thứ này cản trở dường như là không muốn cho nam nhân trốn thoát.
Lục Hoa Thiên nhìn người trên giường thần trí không rõ ràng đang cố giãy giụa, trong mắt lóe lên một tia sáng, khóe miệng hơi hơi giơ lên: “Thực là một nam nhân cứng đầu.”
Nam tử tiến đến ấn nam nhân mằm xuống giường, khiến hắn lộ ra một tư thế quỳ sấp vô cùng xấu hổ. Nhưng lại bởi tay bị trói chặt phía sau, Chu Mặc chỉ có thể áp mặt xuống cái giường êm.
Ánh đèn có chút mờ ảo, cái mông tròn tròn vểnh cao, hai chân bị tách rộng khiến cho toàn bộ nơi tư mật của nam nhân phơi bày hết trước mắt nam tử.
Không nên nhìn. . . . . . Không nên nhìn!
Cái nhìn của nam tử như muốn đem chính mình nuốt hết vào vậy. Chu Mặc vặn vẹo cơ thể nhưng đó chỉ là sự giãy giụa vô ích, cơ hội trốn thoát đã trở nên quá xa vời.
Ngón tay lạnh của nam tử mơn trớn trên cái đùi của nam nhân, vì bị dược kích thích, một trận tê dại đáng sợ bao trùm lấy thân thể nam nhân. Cả người nhè nhẹ, nhìn thấy Chu Mặc mẫn cảm mà phản ứng, Lục Hoa Thiên cười tiến sát vào nam nhân.
Cười một lúc, lại một lần nữa xâm phạm vào bên trong nam nhân, so với khi nãy chỉ có hơn chứ không kém.
“A a a ——!” Đột nhiên bị một vật lớn đâm thủng, nam nhân điên cuồng muốn chạy thoát, nhưng cơ thể lại bị Lục Hoa Thiên nhanh chóng giữ lấy, rồi lại xâm phạm thô bạo thêm vài phần.
Chu Mặc gắt gao cắn chặt môi ngăn không phát ra tiếng, nam tử phía sau lại không hề âu yếm, rút ra rồi thô bạo đâm vào khiến hắn vô cùng thống khổ.
Cả người nóng như lửa, cho dù là cố gắng không cho âm thanh phát ra, nhưng tiếng gào thét đứt quãng cứ theo nhịp thở mà vọng ra, làm khích thích thêm dục vọng của dã lang phía sau.
“Có cảm giác rồi sao? Ha hả.” Mang theo hơi thở hổn hển thổi vào tai nam nhân, Chu Mặc như cũ cắn chặt môi không lên tiếng, nhưng cơ thể hắn lại bắt đầu chuyển biến, lúc ban đầu còn là đau đớn, nhưng bây giờ lại là sự tê dại khác thường.
Hắn biết đây là tác dụng của dược. Hắn căn bản không thể chống lại sự kích thích mà nó mang lại, hắn biết nếu kéo dài hắn sẽ đánh mất sự tôn nghiêm cuối cùng, biến thành một dâm phụ vặn vẹo thân thể rên rỉ dưới thân nam tử.
Nam nhân bắt đầu rơi lệ . . . . .
“Nói cho ta biết. . . . . . Ngươi tên gì?” Âm thanh của ác ma lại vang lên bên tai, hắn bướng bỉnh cắn môi không nói.
Nhưng không chống cự được bao lâu, thì ý thức đã bị dược cùng dục vong nuốt hết.
“Chu. . . . . . Chu Mặc!”
“Aha. . . . . .”
Nam nhân không còn cách khống chế dục vọng của mình, hắn nội tâm là muốn trốn thoát, nhưng thân thể lại khát cầu âu yếm, cho dù Lục Hoa Thiên buông ra lời vũ nhục hắn, hắn lại vẫn tiếp tục nghe thấy âm thanh dâm đãng của mình.
Tư thế bị thay đổi liên tục, Chu Mặc bị xâm phạm một cách vô cùng thô bạo.
Dược đã không còn cách để khống chế, hắn cảm thấy mình đang mất dần đi lý trí.
Mới bị Lục Hoa Thiên thô bạo đâm vào, hắn cảm thấy không chỉ có đau đớn nơi tư mật đang chảy máu kia, mà còn là lòng tự tôn của hắn đang bị người khác giẫm nát.
Nam nhân cơ thể hỗn độn trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— chạy trốn!
Ngay lúc thân thể vừa được buông ra, Chu Mặc điên cuồng lao đến cánh cửa, muốn sống không thể chỉ dùng đầu, muốn sống phải nhờ vào sức mạnh, giờ phút trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi. Sự sợ hãi ngày càng dâng trào khi cánh cửa gỗ kia không hề có chút sứ mẻ.
“Ách ngô ——!” Bụng đột nhiên bị người dùng hết sức đánh vào, Chu Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình tất cả đều bị đảo lộn, đau đến trắng mặt, nhịn cả người như muốn rơi xuống.
Nhưng thân thể còn chưa chạm đến mặt đất thì đã bị một lực mạnh đẩy đập mạnh vào cánh cửa.
“Ngươi đã thích thô bạo, ta sẽ chiều theo ngươi!” Rõ ràng là cười nói, lại như thế nào cũng không giấu được sự tức giận mà còn tăng thêm vài phần nguy hiểm, giống như muốn đem Chu Mặc bóp nát ra.
Nam nhân còn chưa thấy rõ bộ dáng sinh khí của Lục Hoa Thiên thì cả người đã bị xoay lại đối diện với cánh cửa, má bị đè sát vào tâm gỗ đến phát đau, phía sau nam tử dùng lực của thân thể ngăn chặn sự phản kháng của nam nhân.
“Dừng tay!” Cảm giác được nam tử đang dùng cánh tay áo rách đem hai tay mình trói lại. Hai tay không thể nhúc nhích khiến cho Chu Mặc sợ hãi giãy giụa đứng lên, nhưng lúc này đây, Lục Hoa Thiên không cho Chu Mặc có cơ hội thực hiện điều đó, mà còn nện mạnh nam nhân vào cánh cửa.
Đau quá. . . . . .
Nam nhân đau đớn ý thức bị tản ra, chỉ trong nháy mắt, tiếng dây thắt lưng bị tháo ra vang lên lạnh như băng, “Hưu” một tiếng, bị tháo hắn ra quang sang một bên, quần tây cũng bị Lục Hoa Thiên nhanh chóng tụt xuống đến cẳng chân, làn da trần đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh làm hắn có chút phát run.
“A ——!” Ngón tay thon dài hung hăn chui thẳng vào bên trong nam nhân, bị đè chặt trên tường nam nhân không thể nào nhúc nhích, Chu Mặc lập tức thống khổ kêu lên, cho tới bây giờ nơi tư mật đó vẫn chưa bị ai chạm qua, vậy mà nay lại bị nam tử kia xâm phạm. Không hề có chút ôn nhu, ngón tay mang theo sự bá đạo tàn phá bên trong nam nhân, làm nam nhân đau đớn cả thể xác lẫn lòng tự tôn.
Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên bị người ta thi bạo thế này . . . . .
Không cần. . . . . . Dừng tay. . . . . . Đau quá, đau quá a. . . . . .
“Hừ ——” Phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh, hai chân nam nhân bị bắt tách ra, thắt lưng cùng mông đều bị Lục Hoa Thiên kéo về hướng cái vật đang thẳng tắp đứng lên, theo sự chuyển động — không hề thương tiếc mà tiếng thẳng vào bên trong.
“A a a ——!” Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân vang vọng khắp căn phòng, một cỗ đau đớn mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ cơ thể, nam nhân cảm thấy mình như bị xé làm hai. Thứ cứng rắn nóng như lửa ấy mạnh mẽ tiến vào khiến Chu Mặc nhận thức rõ ràng hắn giờ đây đang bị một nam tử tàn nhẫn xâm phạm.
“Đáng chết!” Lục Hoa Thiên dùng sức tách rộng hai chân của nam nhân ra, hắn thậm chí còn chưa tiến vào bên trong nam nhân đến một nửa đã liền bị chặn lại. Chu Mặc nơi này thật chặt, có thể do đây là lần đầu nên khiến nam nhân thống khổ gắt gao co rút thân thể lại không có cách nào thả lỏng.
“Hô ——” Thứ cứng rắn xâm phạm nam nhân đột nhiên bị rút ra, Chu Mặc không khỏi thở nhẹ ra, nhưng thân thể đột nhiên bị Lục Hoa Thiên nhấc lên xoay lại đối mặt với mình, cũng làm cho người kia thấy chỗ trán lúc nãy va chạm với cửa gỗ có chút sưng đỏ.
Nhưng Lục Hoa Thiên không vì thế mà mềm lòng. Ngược lại, hắn nhấc Chu Mặc lên ném thẳng lên giường.
Bị ném lên giường nam nhân có chút muốn đứng lên, nhưng tay lại bị buộc chặt phía sau khiến hắn không thể nào nhúc nhích, chân lại còn vướng cái quần tây, những thứ này cản trở dường như là không muốn cho nam nhân trốn thoát.
Lục Hoa Thiên nhìn người trên giường thần trí không rõ ràng đang cố giãy giụa, trong mắt lóe lên một tia sáng, khóe miệng hơi hơi giơ lên: “Thực là một nam nhân cứng đầu.”
Nam tử tiến đến ấn nam nhân mằm xuống giường, khiến hắn lộ ra một tư thế quỳ sấp vô cùng xấu hổ. Nhưng lại bởi tay bị trói chặt phía sau, Chu Mặc chỉ có thể áp mặt xuống cái giường êm.
Ánh đèn có chút mờ ảo, cái mông tròn tròn vểnh cao, hai chân bị tách rộng khiến cho toàn bộ nơi tư mật của nam nhân phơi bày hết trước mắt nam tử.
Không nên nhìn. . . . . . Không nên nhìn!
Cái nhìn của nam tử như muốn đem chính mình nuốt hết vào vậy. Chu Mặc vặn vẹo cơ thể nhưng đó chỉ là sự giãy giụa vô ích, cơ hội trốn thoát đã trở nên quá xa vời.
Ngón tay lạnh của nam tử mơn trớn trên cái đùi của nam nhân, vì bị dược kích thích, một trận tê dại đáng sợ bao trùm lấy thân thể nam nhân. Cả người nhè nhẹ, nhìn thấy Chu Mặc mẫn cảm mà phản ứng, Lục Hoa Thiên cười tiến sát vào nam nhân.
Cười một lúc, lại một lần nữa xâm phạm vào bên trong nam nhân, so với khi nãy chỉ có hơn chứ không kém.
“A a a ——!” Đột nhiên bị một vật lớn đâm thủng, nam nhân điên cuồng muốn chạy thoát, nhưng cơ thể lại bị Lục Hoa Thiên nhanh chóng giữ lấy, rồi lại xâm phạm thô bạo thêm vài phần.
Chu Mặc gắt gao cắn chặt môi ngăn không phát ra tiếng, nam tử phía sau lại không hề âu yếm, rút ra rồi thô bạo đâm vào khiến hắn vô cùng thống khổ.
Cả người nóng như lửa, cho dù là cố gắng không cho âm thanh phát ra, nhưng tiếng gào thét đứt quãng cứ theo nhịp thở mà vọng ra, làm khích thích thêm dục vọng của dã lang phía sau.
“Có cảm giác rồi sao? Ha hả.” Mang theo hơi thở hổn hển thổi vào tai nam nhân, Chu Mặc như cũ cắn chặt môi không lên tiếng, nhưng cơ thể hắn lại bắt đầu chuyển biến, lúc ban đầu còn là đau đớn, nhưng bây giờ lại là sự tê dại khác thường.
Hắn biết đây là tác dụng của dược. Hắn căn bản không thể chống lại sự kích thích mà nó mang lại, hắn biết nếu kéo dài hắn sẽ đánh mất sự tôn nghiêm cuối cùng, biến thành một dâm phụ vặn vẹo thân thể rên rỉ dưới thân nam tử.
Nam nhân bắt đầu rơi lệ . . . . .
“Nói cho ta biết. . . . . . Ngươi tên gì?” Âm thanh của ác ma lại vang lên bên tai, hắn bướng bỉnh cắn môi không nói.
Nhưng không chống cự được bao lâu, thì ý thức đã bị dược cùng dục vong nuốt hết.
“Chu. . . . . . Chu Mặc!”
“Aha. . . . . .”
Nam nhân không còn cách khống chế dục vọng của mình, hắn nội tâm là muốn trốn thoát, nhưng thân thể lại khát cầu âu yếm, cho dù Lục Hoa Thiên buông ra lời vũ nhục hắn, hắn lại vẫn tiếp tục nghe thấy âm thanh dâm đãng của mình.
Tư thế bị thay đổi liên tục, Chu Mặc bị xâm phạm một cách vô cùng thô bạo.
Dược đã không còn cách để khống chế, hắn cảm thấy mình đang mất dần đi lý trí.
Mới bị Lục Hoa Thiên thô bạo đâm vào, hắn cảm thấy không chỉ có đau đớn nơi tư mật đang chảy máu kia, mà còn là lòng tự tôn của hắn đang bị người khác giẫm nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.