Chương 33: Mối quan hệ
Vạn Diệt Chi Thương
02/01/2017
Đón nhận tờ đơn thông báo, cả công ty ai nấy cũng đều nhảy nhót không thôi, đại khái là bị cái không khí tiêu điều tàn khốc tra tấn quá lâu rồi, vô luận là người đã có gia đình hay còn độc thân, ai nấy cũng đều thảo luận về việc tối nay sẽ đi PUB ăn mừng.
Đúng vậy, mỗi người đều thực vui vẻ, không còn lo lắng sẽ bị đuổi việc, lại không cần lo về sẽ bị giảm lương, cũng không lo lắng rằng cuối năm sẽ không có tiền thưởng, trừ một người, một nam nhân đem chính mình nhốt lại trong phòng đang ngồi dựa lưng vào ghế.
Sau khi cuộc họp ở tầng ba mươi vừa kết thúc, Chu Mặc biết những chuyện còn lại không còn liên hệ tới hắn, đó là khoảng thời gian của các cấp trên nói chuyện, vì thế hắn trốn chạy nhanh vào trong thang máy trở lại văn phòng rồi tự nhốt mình trong đó.
Tim vẫn còn đập kịch liệt trong lồng ngực, thẳng đến một lúc sau mới bình tâm trở lại mà suy nghĩ. Có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn cư nhiên phản kháng lại tên ác ma kia, nhưng nhớ tới ánh mắt cười đầy mãn nguyện của Lục Hoa Thiên lúc cuối buổi thuyết trình, Chu Mặc lại cảm thấy lạnh cả người.
Nam nhân đó không dễ dàng buông tha cho hắn, hắn hiểu rõ tính cách của Lục Hoa Thiên, càng phản kháng, càng giãy giụa, lại càng khiến tên đó thích thú chơi đùa, nên những biểu hiện vừa rồi chỉ làm Lục Hoa Thiên đối với hắn càng thêm dây dưa, càng thêm hứng thú mà thôi.
Có lẽ càng không hay ho đó là, Lục Hoa Thiên chỉ định hắn tiếp nhận hạng mục này.
Cái này có nghĩa là, hắn cùng Lục Hoa Thiên về sau sẽ phải gặp mặt nhiều.
“Ta có phải là kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng?” Nam nhân dùng hai tay che hai gò má mình lại hô hấp thật sâu, rồi thở ra thật mạnh khiến tâm tư cũng dần dần bình ổn lại, nhưng thật ra là vẫn suy nghĩ lung tung, chuyện xảy ra từ sáng tới giờ giống như một giấc mộng hư ảo.
“Thùng thùng đông!” Tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức nam nhân đang chìm đắm trong suy nghĩ, Chu Mặc nheo mắt rồi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra , không ngờ người tới lại là Phí Nhĩ Đức.
“Phí Nhĩ Đức? Sao ngươi lại tới đây?” Từ trước tới giờ chỉ có cấp dưới bị gọi lên, chứ nào có tổng tài lại đến văn phòng để gặp cấp dưới? Chu Mặc nhìn thấy đằng sau Phí Nhĩ Đức là vô số ánh mắt tò mò của mọi người, hắn vội vàng đóng cửa lại, quay đầu lại thì thấy Phí Nhĩ Đức đã ngồi trên cái ghế của Chu Mặc, nam nhân thở dài tiến đến đứng ở bên cạnh.
“Tên hỗn đản đó là ai?” Tâm tình Phí Nhĩ Đức dường như là không được tốt lắm, điều này chỉ cần nghe qua giọng nói cũng có thể đoán ra.
“Ai?” Chu Mặc không hiểu rõ ý của Phí Nhĩ Đức.
“Là cái tên tóc sáng bóng như bôi mỡ heo kia, cái tên có nụ cười lạnh tàn khốc, Lục Hoa Thiên!” Phí Nhĩ Đức tức giận nói, tay nắm lại đập mạnh xuống bàn, cái bàn liền ong ong vang lên, “Ngươi quen biết hắn?”
“Không biết.” Chu Mặc lắc lắc đầu, hắn thật hy vọng cả đời này không quen biết cái tên kia, nhưng xem ra Lục Hoa Thiên đã chọc giận gì Phí Nhĩ Đức rồi, “Hợp đồng không thành sao?” Dù sao Lục Hoa Thiên cũng chỉ muốn đến để trêu đùa hắn, có phải hay không đến cuối cùng lại từ chối kí hợp đồng, Chu Mặc thật sự không tin được.
“Hợp đồng đã kí rồi.”
Kí rồi? Chu Mặc có chút kinh ngạc, xem ra Lục Hoa Thiên thật sự đến vì công việc, nếu như vậy thì gặp mình là ngẫu nhiên chứ đâu phải là có chủ ý gì đâu?
“Vậy thì không phải là rất tốt sao. Ngươi vì gì mà còn ở đây mà tức giận với ta?” Chu Mặc không rõ , Phí Nhĩ Đức là người luôn đem công việc đặt lên hàng đầu, mà nếu công việc đã tốt như vậy thì tại sao tâm tình lại không tốt chứ.
Đối với cái khẩu khí quá mức lạnh lùng và không được thoải mái của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức nửa ngày cũng không trả lời, trừng mắt nhìn vào mắt nam nhân sau đó buồn bã nói: “Hắn là tên đã cùng ngươi ở trong toilet ngày hôm đó?” Khẩu khí này có một chút gì đó chua xót không được tự nhiên.
Chẳng lẽ Phí Nhĩ Đức vì việc này mà đến đây sinh khí? Chu Mặc cười khổ nói: “Ngươi đã xác nhận, còn đến đây hỏi ta làm gì.”
“Vậy vừa rồi sao ngươi lại nói là không biết hắn?” Phí Nhĩ Đức bật dậy, nhíu mày nói.
Này lại bắt đầu sinh khí? Chu Mặc quay mặt đi, bình thản nói: “Ngươi cảm thấy ta và hắn là người có quan hệ quen biết gì với nhau sao? Lần trước gặp chỉ là ngẫu nhiên, ta bề bộn nhiều việc, nếu tổng tài không có việc gì thì cho ta chạy đi xử lí công việc được không?”
Phí Nhĩ Đức há miệng thở dốc muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng là không nói ra được, có chút tức giận mà ly khai khỏi bàn làm việc của Chu Mặc, khi đến gần Chu Mặc thì dừng lại, thấp giọng nói: “Chu Mặc, ta cảm thấy lời ngươi nói có chút không thích hợp. . . . . .”
“Ngươi nghĩ nhiều .”
“. . . . . . Tóm lại, nếu có gì phiền toái thì đến tìm ta.” Nam tử nhìn nam nhân thật lâu rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài. Chu Mặc cúi đầu không khỏi cười khổ: “Cho dù nói cho ngươi thì ngươi sẽ làm gì, loại chuyện này, như thế nào có thể nói cho ngươi.”
Chúng ta. . . . . . giữa chúng ta là mối quan hệ gì?
Đừng có quan tâm ta nữa, đừng làm cho ta lại sinh ra thêm ảo tưởng. Chuyện của ta không cần ngươi hỏi nhiều đến thế?
Nam nhân khẽ cười một tiếng, quay người lại nghĩ muốn đem cửa đóng lại, nhưng khi vừa quay đầu lại thì đồng tử đột nhiêu mãnh liệt co rút lại. . . . . .
“Thả lỏng, ta tìm đến ngươi là muốn bàn một chút viêc, không cần thiết nhìn thấy ta đều đem lông dựng đứng lên hết như vậy đâu.” Lục Hoa Thiên cười đi vào văn phòng rồi đóng cửa lại, tiêu sái tùy tiện tiến đến ngồi lên cái ghế làm việc của Chu Mặc, thản nhiên cầm lấy cây bút thon dài xoay tới xoay lui.
“Để ta đoán xem, vừa rồi có phải ngươi ngồi trên cái ghế này phát run hay không?”
Nam tử vui cười nói làm mí mắt Chu Mặc khẽ run lên một chút: “Lục tiên sinh, ngươi đến đây tìm ta là có việc gì muốn nói?”
“Ha hả.” Lục Hoa Thiên cũng không tiếp tục tra hỏi tâm tư của Chu Mặc, buông cây bút trên tay xuống, hắn đứng đắn nói, “Ngồi xuống cùng nhau nói chuyện có được không? Sản phẩm công ty các ngươi tuy rằng không tồi, nhưng phải đạt tới tiêu chuẩn của ta thì vẫn còn kém một chút. . . . . .”
Nghe Lục Hoa Thiên đem tất cả ưu khuyết của sản phẩn khi nãy hắn thuyết trình hắn nêu ra , Chu Mặc khó tránh khỏi một chút kinh ngạc, người kia cư nhiên đều nghe hết tất cả, hơn nữa phân tích còn rất chuẩn xác, cho dù phi thường chán ghét Lục Hoa Thiên, Chu Mặc cũng phải thừa nhận đây là một nam tử rất có thực lực.
Thời điểm bàn công việc, Chu Mặc hoàn toàn đem người đối diện trở thành đối tác của công ty, mà không hề cảm thấ có chút sợ hãi đối với nam tử đã từng thi bạo mình.
Thật không thể ngờ, buổi bàn bạc này lại vô cùng tốt đẹp.
“Tốt, ta nhất định sẽ nhớ kĩ những yêu cầu của ngươi.” Chu Mặc một bên ghi chép lại những điều vừa thảo luận, vừa nói.
“Chu Mặc, ngươi ăn uống ra sao mà để thành cái dạng này a?” Lục Hoa Thiên đột nhiên đứng lên nở nụ cười rồi nói, nhìn cơ thể cứng nhắc của nam nhân, hắn chớp mắt một cái rồi nói, “Sẽ rất dễ bị người ta khi dễ.”
“Đa tạ quan tâm.” Nam nhân tiếp tục ghi chép nói, khi dễ? Không phải chỉ mình ngươi khi dễ ta thôi sao? Ngay thời điểm này sao lại biến thành người tốt thế.
“Không cần cảm tạ.” Cười đi đến cửa văn phòng, Lục Hoa Thiên đột nhiên xoay người đối mặt với Chu Mặc nghiêm túc nói, “Lo lắng một chút ba năm trước đây ta cũng đã từng nói với ngươi rồi.”
Ba năm trước đây – hồi ức…
Đúng vậy, mỗi người đều thực vui vẻ, không còn lo lắng sẽ bị đuổi việc, lại không cần lo về sẽ bị giảm lương, cũng không lo lắng rằng cuối năm sẽ không có tiền thưởng, trừ một người, một nam nhân đem chính mình nhốt lại trong phòng đang ngồi dựa lưng vào ghế.
Sau khi cuộc họp ở tầng ba mươi vừa kết thúc, Chu Mặc biết những chuyện còn lại không còn liên hệ tới hắn, đó là khoảng thời gian của các cấp trên nói chuyện, vì thế hắn trốn chạy nhanh vào trong thang máy trở lại văn phòng rồi tự nhốt mình trong đó.
Tim vẫn còn đập kịch liệt trong lồng ngực, thẳng đến một lúc sau mới bình tâm trở lại mà suy nghĩ. Có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn cư nhiên phản kháng lại tên ác ma kia, nhưng nhớ tới ánh mắt cười đầy mãn nguyện của Lục Hoa Thiên lúc cuối buổi thuyết trình, Chu Mặc lại cảm thấy lạnh cả người.
Nam nhân đó không dễ dàng buông tha cho hắn, hắn hiểu rõ tính cách của Lục Hoa Thiên, càng phản kháng, càng giãy giụa, lại càng khiến tên đó thích thú chơi đùa, nên những biểu hiện vừa rồi chỉ làm Lục Hoa Thiên đối với hắn càng thêm dây dưa, càng thêm hứng thú mà thôi.
Có lẽ càng không hay ho đó là, Lục Hoa Thiên chỉ định hắn tiếp nhận hạng mục này.
Cái này có nghĩa là, hắn cùng Lục Hoa Thiên về sau sẽ phải gặp mặt nhiều.
“Ta có phải là kiếp trước đã tạo ra nghiệp chướng?” Nam nhân dùng hai tay che hai gò má mình lại hô hấp thật sâu, rồi thở ra thật mạnh khiến tâm tư cũng dần dần bình ổn lại, nhưng thật ra là vẫn suy nghĩ lung tung, chuyện xảy ra từ sáng tới giờ giống như một giấc mộng hư ảo.
“Thùng thùng đông!” Tiếng đập cửa bên ngoài đánh thức nam nhân đang chìm đắm trong suy nghĩ, Chu Mặc nheo mắt rồi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần nói: “Vào đi.”
Cửa mở ra , không ngờ người tới lại là Phí Nhĩ Đức.
“Phí Nhĩ Đức? Sao ngươi lại tới đây?” Từ trước tới giờ chỉ có cấp dưới bị gọi lên, chứ nào có tổng tài lại đến văn phòng để gặp cấp dưới? Chu Mặc nhìn thấy đằng sau Phí Nhĩ Đức là vô số ánh mắt tò mò của mọi người, hắn vội vàng đóng cửa lại, quay đầu lại thì thấy Phí Nhĩ Đức đã ngồi trên cái ghế của Chu Mặc, nam nhân thở dài tiến đến đứng ở bên cạnh.
“Tên hỗn đản đó là ai?” Tâm tình Phí Nhĩ Đức dường như là không được tốt lắm, điều này chỉ cần nghe qua giọng nói cũng có thể đoán ra.
“Ai?” Chu Mặc không hiểu rõ ý của Phí Nhĩ Đức.
“Là cái tên tóc sáng bóng như bôi mỡ heo kia, cái tên có nụ cười lạnh tàn khốc, Lục Hoa Thiên!” Phí Nhĩ Đức tức giận nói, tay nắm lại đập mạnh xuống bàn, cái bàn liền ong ong vang lên, “Ngươi quen biết hắn?”
“Không biết.” Chu Mặc lắc lắc đầu, hắn thật hy vọng cả đời này không quen biết cái tên kia, nhưng xem ra Lục Hoa Thiên đã chọc giận gì Phí Nhĩ Đức rồi, “Hợp đồng không thành sao?” Dù sao Lục Hoa Thiên cũng chỉ muốn đến để trêu đùa hắn, có phải hay không đến cuối cùng lại từ chối kí hợp đồng, Chu Mặc thật sự không tin được.
“Hợp đồng đã kí rồi.”
Kí rồi? Chu Mặc có chút kinh ngạc, xem ra Lục Hoa Thiên thật sự đến vì công việc, nếu như vậy thì gặp mình là ngẫu nhiên chứ đâu phải là có chủ ý gì đâu?
“Vậy thì không phải là rất tốt sao. Ngươi vì gì mà còn ở đây mà tức giận với ta?” Chu Mặc không rõ , Phí Nhĩ Đức là người luôn đem công việc đặt lên hàng đầu, mà nếu công việc đã tốt như vậy thì tại sao tâm tình lại không tốt chứ.
Đối với cái khẩu khí quá mức lạnh lùng và không được thoải mái của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức nửa ngày cũng không trả lời, trừng mắt nhìn vào mắt nam nhân sau đó buồn bã nói: “Hắn là tên đã cùng ngươi ở trong toilet ngày hôm đó?” Khẩu khí này có một chút gì đó chua xót không được tự nhiên.
Chẳng lẽ Phí Nhĩ Đức vì việc này mà đến đây sinh khí? Chu Mặc cười khổ nói: “Ngươi đã xác nhận, còn đến đây hỏi ta làm gì.”
“Vậy vừa rồi sao ngươi lại nói là không biết hắn?” Phí Nhĩ Đức bật dậy, nhíu mày nói.
Này lại bắt đầu sinh khí? Chu Mặc quay mặt đi, bình thản nói: “Ngươi cảm thấy ta và hắn là người có quan hệ quen biết gì với nhau sao? Lần trước gặp chỉ là ngẫu nhiên, ta bề bộn nhiều việc, nếu tổng tài không có việc gì thì cho ta chạy đi xử lí công việc được không?”
Phí Nhĩ Đức há miệng thở dốc muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng là không nói ra được, có chút tức giận mà ly khai khỏi bàn làm việc của Chu Mặc, khi đến gần Chu Mặc thì dừng lại, thấp giọng nói: “Chu Mặc, ta cảm thấy lời ngươi nói có chút không thích hợp. . . . . .”
“Ngươi nghĩ nhiều .”
“. . . . . . Tóm lại, nếu có gì phiền toái thì đến tìm ta.” Nam tử nhìn nam nhân thật lâu rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài. Chu Mặc cúi đầu không khỏi cười khổ: “Cho dù nói cho ngươi thì ngươi sẽ làm gì, loại chuyện này, như thế nào có thể nói cho ngươi.”
Chúng ta. . . . . . giữa chúng ta là mối quan hệ gì?
Đừng có quan tâm ta nữa, đừng làm cho ta lại sinh ra thêm ảo tưởng. Chuyện của ta không cần ngươi hỏi nhiều đến thế?
Nam nhân khẽ cười một tiếng, quay người lại nghĩ muốn đem cửa đóng lại, nhưng khi vừa quay đầu lại thì đồng tử đột nhiêu mãnh liệt co rút lại. . . . . .
“Thả lỏng, ta tìm đến ngươi là muốn bàn một chút viêc, không cần thiết nhìn thấy ta đều đem lông dựng đứng lên hết như vậy đâu.” Lục Hoa Thiên cười đi vào văn phòng rồi đóng cửa lại, tiêu sái tùy tiện tiến đến ngồi lên cái ghế làm việc của Chu Mặc, thản nhiên cầm lấy cây bút thon dài xoay tới xoay lui.
“Để ta đoán xem, vừa rồi có phải ngươi ngồi trên cái ghế này phát run hay không?”
Nam tử vui cười nói làm mí mắt Chu Mặc khẽ run lên một chút: “Lục tiên sinh, ngươi đến đây tìm ta là có việc gì muốn nói?”
“Ha hả.” Lục Hoa Thiên cũng không tiếp tục tra hỏi tâm tư của Chu Mặc, buông cây bút trên tay xuống, hắn đứng đắn nói, “Ngồi xuống cùng nhau nói chuyện có được không? Sản phẩm công ty các ngươi tuy rằng không tồi, nhưng phải đạt tới tiêu chuẩn của ta thì vẫn còn kém một chút. . . . . .”
Nghe Lục Hoa Thiên đem tất cả ưu khuyết của sản phẩn khi nãy hắn thuyết trình hắn nêu ra , Chu Mặc khó tránh khỏi một chút kinh ngạc, người kia cư nhiên đều nghe hết tất cả, hơn nữa phân tích còn rất chuẩn xác, cho dù phi thường chán ghét Lục Hoa Thiên, Chu Mặc cũng phải thừa nhận đây là một nam tử rất có thực lực.
Thời điểm bàn công việc, Chu Mặc hoàn toàn đem người đối diện trở thành đối tác của công ty, mà không hề cảm thấ có chút sợ hãi đối với nam tử đã từng thi bạo mình.
Thật không thể ngờ, buổi bàn bạc này lại vô cùng tốt đẹp.
“Tốt, ta nhất định sẽ nhớ kĩ những yêu cầu của ngươi.” Chu Mặc một bên ghi chép lại những điều vừa thảo luận, vừa nói.
“Chu Mặc, ngươi ăn uống ra sao mà để thành cái dạng này a?” Lục Hoa Thiên đột nhiên đứng lên nở nụ cười rồi nói, nhìn cơ thể cứng nhắc của nam nhân, hắn chớp mắt một cái rồi nói, “Sẽ rất dễ bị người ta khi dễ.”
“Đa tạ quan tâm.” Nam nhân tiếp tục ghi chép nói, khi dễ? Không phải chỉ mình ngươi khi dễ ta thôi sao? Ngay thời điểm này sao lại biến thành người tốt thế.
“Không cần cảm tạ.” Cười đi đến cửa văn phòng, Lục Hoa Thiên đột nhiên xoay người đối mặt với Chu Mặc nghiêm túc nói, “Lo lắng một chút ba năm trước đây ta cũng đã từng nói với ngươi rồi.”
Ba năm trước đây – hồi ức…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.