Chương 66: Nhặt được nam nhân!
Vạn Diệt Chi Thương
02/01/2017
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Gió lạnh từng cơn thổi qua rét buốt như những lưỡi dao sắc lạnh…
Chân trời phía đông, ánh bình minh chậm rãi xua tan đi đêm đen hắc ám, dần dần, chiếu sáng cả mặt đất, chiếu sáng cả bầu trời, nhưng thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim băng giá của nam nhân. Trái tim nam nhân… vẫn hắc ám, tuyệt vọng, và ngập đầy thống khổ như trước.
Mưa phùn nhẹ bay trong không khí, rơi vào tóc Chu Mặc, dưới phản xạ của ánh sáng, hình như có một sợi tóc bạc lóe lên, càng làm tăng thêm mùi vị thê lương,
Giày còn chưa đi đã bỏ chạy, hai chân dẫm trên nền xi măng giờ đây đã bị đông lạnh đến bỏ bừng, đi tới trước một bước, nam nhân ôm hai tay không biết nên đi nơi nào, khi hắn chạy ra, Phí Nhĩ Đức đã không thấy tăm hơi, trên người cũng chẳng có tiền, lại càng không muốn trở về nhà Mile.
Cứ như vậy chân trần trên đất, ôm hai tay bước chậm trên đường, tựa hồ cũng chẳng để ý tới người khác nhìn hắn thế nào, hắn đã không còn tâm tình cùng thời gian để ý tới ánh mắt người khác rồi.
Người đi giày, dù bước lâu cũng sẽ đau chân, huống chi là chân bẹt lại còn không đi giày như hắn.
*Chân bẹt: là tình trạng lòng bàn chân không có hình vòm như bình thường. Trong dân gian hay nói ai có bàn chân phẳng là “quí tướng”, nhưng trong y học nó gây ra nhiều bất lợi cho hệ vận động.
Đi mệt, nam nhân ngồi lên chiếc ghế băng bên cạnh ngã tư đường, có chút đờ đẫn nhìn người đến kẻ đi.
Vừa lạnh, lại vừa đói, hắn không biết theo ai, không biết nên đi nơi nào, cũng không biết phải đối mặt với cuộc sống ra sao, chỉ có thể để cơn tuyệt vọng như từng lưỡi dao cắt nát trái tim hắn.
Tựa vào ghế, hắn khóa mình trong thế giới riêng để trốn tránh hết thẩy.
Bởi vì cứ nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nước mắt đau xót lại tuôn rơi, chảy xuống khóe môi, có chút mằn mặn.
Tại sao lại như vậy…
Tại sao…
Vô luận hỏi bao nhiêu lần, cũng không có ai trả lời vấn đề này cho hắn.
Chu Mặc có chút mệt mỏi, chôn đầu giữa hai chân mà ôm chặt thân thể, từng giọt mưa bắt đầu rơi vào lưng hắn, thật là họa vô đơn chí, ngay cả ông trời cũng muốn hành hạ hắn.
Nhưng không khí rét lạnh cũng không hành hạ hắn lâu lắm, vì tự dưng có một cái áo ấm áp rơi vào lưng hắn, ngăn đi cơn mưa lạnh như băng kia.
Chu Mặc ngẩng đầu lên, nhìn đôi nhãn đồng màu đen không gợn sóng, phảng phất như trái tim hắn cũng bình tĩnh trở lại.
“Đi thôi.”
Rõ ràng không phải người mình yêu, nhưng hai chữ “đi thôi” lại vô cùng hấp dẫn, làm cho nam nhân có chút tâm động, hắn như một người cô đơn đang rơi vào tuyệt vọng, khao khát có một chiếc thang cho hắn bò lên.
Nam tử đứng ở bên cạnh vươn tay ra, Chu Mặc nhìn đôi tay từng đánh hắn, giam cầm hắn, vậy mà giờ phút này lại có vẻ vô cùng ấm áp.
Nam nhân đặt tay mình vào trong tay Lục Hoa Thiên, người kia thoáng cái nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, dùng sức lôi lên, đang ngồi trên ghế, nam nhân cũng thuận thế mà ngã vào lòng nam tử, nửa kéo nửa ôm, cho đến khi nam nhân bị nhét vào trong xe hơi ấm áp.
Nếu là trước kia, chỉ cần nhìn thấy Lục Hoa Thiên, Chu Mặc đã không thể chờ đợi mà bỏ trốn.
Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy may mắn vì người này đã xuất hiện bên cạnh hắn, mặc dù Lục Hoa Thiên nhục nhã hắn, thậm chí còn nhốt hắn, nhưng từ đầu đến cuối, người nam tử mà hắn luôn chán ghét này luôn là một chỗ dựa vững chãi cho hắn.
Từ khi ngồi vào xe, cho đến lúc tới biệt thự, Lục Hoa Thiên cũng trầm mặc không nói, không hỏi nam nhân bất cứ vấn đề gì, cũng chẳng hỏi tại sao Chu Mặc lại ở bên ngoài một mình, tại sao lại chân trần, còn mặc rất ít quần áo, và tại sao không về nhà.
Có lẽ lúc này, trầm mặc là thứ thuốc an ủi tốt nhất cho hắn.
Chu Mặc không cự tuyệt Lục Hoa Thiên, cứ mặc kệ nam tử đưa hắn vào trong nhà, đặt hắn lên giường.
Giường rất ấm, tựa hồ còn lưu lại khí tức của Lục Hoa Thiên, Chu Mặc tựa vào gối đầu, kéo chăn mền đắp lên người, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt trên đó.
“Uống nước đi.” Sau khi đặt nam nhân lên giường, Lục Hoa Thiên rót một cốc nước nóng đưa cho Chu Mặc.
Cầm lấy cốc nước, Chu Mặc nói cám ơn, nam tử lại dùng khăn lông lau tóc cho hắn, rồi bước vào phòng tắm.
Mình làm bẩn giường y rồi…
Uống nước, Chu Mặc cúi đầu nhìn đôi chân cùng bộ quần áo bẩn thỉu của mình đã làm bẩn chiếc giường sạch sẽ của Lục Hoa Thiên. Không biết có nên nói xin lỗi y không nhỉ, nhưng nam nhân tựa hồ không nỡ rời khỏi cái giường ấm áp này.
“Tôi chuẩn bị nước tắm rồi, đi tắm đi.” Lục Hoa Thiên cầm áo tắm đi ra khỏi phòng, cầm lấy cốc nước trên tay Chu Mặc, rồi đặt sang một bên, sau đó ôm lấy nam nhân, trực tiếp đi vào phòng tắm.
“Để tôi…” Nam nhân vừa định nói thì bị người kia liếc mắt một cái, nhưng y cũng không nói gì, chỉ đặt nam nhân vào trong bồn rồi đi ra ngoài.
Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, nam nhân cởi quần áo ra, dấu vết ái dục liền bại lộ trong không khí, chắc là bởi vì thế này, cho nên hắn mới không muốn để Lục Hoa Thiên nhìn thấy.
Sau khi tắm xong, nam nhân phát hiện trong phòng tắm không có quần áo, lại không nghĩ gọi Lục Hoa Thiên, thế là cứ ngồi trong bồn tắm không động đậy.
Không lâu sau, nam tử đã mang cái áo choàng tắm đi vào, vẫn không nói một lời mà kéo nam nhân từ trong nước ra, rồi dùng khăn lông lau cho nam nhân.
Trong cả quá trình, Chu Mặc tựa hồ có chút kháng cự, nhưng Lục Hoa Thiên cường ngạnh làm nam nhân từ chối một lúc rồi cũng dần ngoan ngoãn, mặc kệ y lau khô thân thể cho hắn, sau đó mặc áo choàng tắm, rồi ôm Chu Mặc ra ngoài và đặt lên chiếc giường sạch sẽ.
“Chân anh bẹt hả?” Lục Hoa Thiên nhìn chằm chằm vào chân nam nhân, rồi đột nhiên hỏi.
Chu Mặc thấp giọng ừ một tiếng, vội vàng nhét đôi chân sưng đỏ vào trong chăn. Nam tử ở bên bỗng đứng lên đi tới ngăn tủ lấy cái đĩa hát rồi bật lên, âm nhạc du dương nhẹ nhàng phiêu đãng trong căn phòng.
“Oái…” Lục Hoa Thiên đột nhiên kéo hai chân nam nhân lên đùi mình, Chu Mặc định từ chối, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tựa vào cái gối mềm mại, Chu Mặc vểnh tai thưởng thức âm nhạc, còn hai mắt thì nhìn chằm chằm vào nam tử đang bôi thuốc mỡ lên chân mình, đôi tay từng thương tổn hắn, giờ phút này lại đang ôn nhu xoa bóp cho đôi chân sưng đỏ của hắn…
Từ gan bàn chân đến gót chân, rồi từ gót chân đến mắt cá nhân, cứ thế, nam tử cúi đầu yên lặng mà xoa bóp.
Một khắc trước, hắn còn đang tự gặm nhấm vết thương, một khắc sau, đã có một nam tử giúp hắn che chở cả thể xác lẫn tinh thần bị tổn thương của hắn.
Chu Mặc cảm thấy mình thật bi thảm, tại sao chuyện xui xẻo nào hắn cũng có phần, nhưng đôi khi hắn lại cảm thấy may mắn, bởi lúc hắn tuyệt vọng nhất, thế nào cũng có người xuất hiện ở bên.
“Tại sao lại đưa tôi về đây…” Nhìn Lục Hoa Thiên, nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Đôi tay xoa bóp đã dần lên tới bắp chân, nghe Chu Mặc hỏi, Lục Hoa Thiên cũng không ngừng lại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân một cái rồi lại cúi xuống, khẩu khí như chuyện đương nhiên nói: “Anh là của tôi, tôi chỉ nhặt lại người phải thuộc về tôi thôi.”
Bàn tay đang đặt ở bắp chân nam nhân chậm rãi xuyên qua áo choàng tắm màu trắng mà lên đến đùi, Lục Hoa Thiên áp sát vào Chu Mặc, nhéo cái cằm của hắn, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút trắng bệch kia.
Beta – reader: Băng Tiêu
Gió lạnh từng cơn thổi qua rét buốt như những lưỡi dao sắc lạnh…
Chân trời phía đông, ánh bình minh chậm rãi xua tan đi đêm đen hắc ám, dần dần, chiếu sáng cả mặt đất, chiếu sáng cả bầu trời, nhưng thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim băng giá của nam nhân. Trái tim nam nhân… vẫn hắc ám, tuyệt vọng, và ngập đầy thống khổ như trước.
Mưa phùn nhẹ bay trong không khí, rơi vào tóc Chu Mặc, dưới phản xạ của ánh sáng, hình như có một sợi tóc bạc lóe lên, càng làm tăng thêm mùi vị thê lương,
Giày còn chưa đi đã bỏ chạy, hai chân dẫm trên nền xi măng giờ đây đã bị đông lạnh đến bỏ bừng, đi tới trước một bước, nam nhân ôm hai tay không biết nên đi nơi nào, khi hắn chạy ra, Phí Nhĩ Đức đã không thấy tăm hơi, trên người cũng chẳng có tiền, lại càng không muốn trở về nhà Mile.
Cứ như vậy chân trần trên đất, ôm hai tay bước chậm trên đường, tựa hồ cũng chẳng để ý tới người khác nhìn hắn thế nào, hắn đã không còn tâm tình cùng thời gian để ý tới ánh mắt người khác rồi.
Người đi giày, dù bước lâu cũng sẽ đau chân, huống chi là chân bẹt lại còn không đi giày như hắn.
*Chân bẹt: là tình trạng lòng bàn chân không có hình vòm như bình thường. Trong dân gian hay nói ai có bàn chân phẳng là “quí tướng”, nhưng trong y học nó gây ra nhiều bất lợi cho hệ vận động.
Đi mệt, nam nhân ngồi lên chiếc ghế băng bên cạnh ngã tư đường, có chút đờ đẫn nhìn người đến kẻ đi.
Vừa lạnh, lại vừa đói, hắn không biết theo ai, không biết nên đi nơi nào, cũng không biết phải đối mặt với cuộc sống ra sao, chỉ có thể để cơn tuyệt vọng như từng lưỡi dao cắt nát trái tim hắn.
Tựa vào ghế, hắn khóa mình trong thế giới riêng để trốn tránh hết thẩy.
Bởi vì cứ nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, nước mắt đau xót lại tuôn rơi, chảy xuống khóe môi, có chút mằn mặn.
Tại sao lại như vậy…
Tại sao…
Vô luận hỏi bao nhiêu lần, cũng không có ai trả lời vấn đề này cho hắn.
Chu Mặc có chút mệt mỏi, chôn đầu giữa hai chân mà ôm chặt thân thể, từng giọt mưa bắt đầu rơi vào lưng hắn, thật là họa vô đơn chí, ngay cả ông trời cũng muốn hành hạ hắn.
Nhưng không khí rét lạnh cũng không hành hạ hắn lâu lắm, vì tự dưng có một cái áo ấm áp rơi vào lưng hắn, ngăn đi cơn mưa lạnh như băng kia.
Chu Mặc ngẩng đầu lên, nhìn đôi nhãn đồng màu đen không gợn sóng, phảng phất như trái tim hắn cũng bình tĩnh trở lại.
“Đi thôi.”
Rõ ràng không phải người mình yêu, nhưng hai chữ “đi thôi” lại vô cùng hấp dẫn, làm cho nam nhân có chút tâm động, hắn như một người cô đơn đang rơi vào tuyệt vọng, khao khát có một chiếc thang cho hắn bò lên.
Nam tử đứng ở bên cạnh vươn tay ra, Chu Mặc nhìn đôi tay từng đánh hắn, giam cầm hắn, vậy mà giờ phút này lại có vẻ vô cùng ấm áp.
Nam nhân đặt tay mình vào trong tay Lục Hoa Thiên, người kia thoáng cái nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, dùng sức lôi lên, đang ngồi trên ghế, nam nhân cũng thuận thế mà ngã vào lòng nam tử, nửa kéo nửa ôm, cho đến khi nam nhân bị nhét vào trong xe hơi ấm áp.
Nếu là trước kia, chỉ cần nhìn thấy Lục Hoa Thiên, Chu Mặc đã không thể chờ đợi mà bỏ trốn.
Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy may mắn vì người này đã xuất hiện bên cạnh hắn, mặc dù Lục Hoa Thiên nhục nhã hắn, thậm chí còn nhốt hắn, nhưng từ đầu đến cuối, người nam tử mà hắn luôn chán ghét này luôn là một chỗ dựa vững chãi cho hắn.
Từ khi ngồi vào xe, cho đến lúc tới biệt thự, Lục Hoa Thiên cũng trầm mặc không nói, không hỏi nam nhân bất cứ vấn đề gì, cũng chẳng hỏi tại sao Chu Mặc lại ở bên ngoài một mình, tại sao lại chân trần, còn mặc rất ít quần áo, và tại sao không về nhà.
Có lẽ lúc này, trầm mặc là thứ thuốc an ủi tốt nhất cho hắn.
Chu Mặc không cự tuyệt Lục Hoa Thiên, cứ mặc kệ nam tử đưa hắn vào trong nhà, đặt hắn lên giường.
Giường rất ấm, tựa hồ còn lưu lại khí tức của Lục Hoa Thiên, Chu Mặc tựa vào gối đầu, kéo chăn mền đắp lên người, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt trên đó.
“Uống nước đi.” Sau khi đặt nam nhân lên giường, Lục Hoa Thiên rót một cốc nước nóng đưa cho Chu Mặc.
Cầm lấy cốc nước, Chu Mặc nói cám ơn, nam tử lại dùng khăn lông lau tóc cho hắn, rồi bước vào phòng tắm.
Mình làm bẩn giường y rồi…
Uống nước, Chu Mặc cúi đầu nhìn đôi chân cùng bộ quần áo bẩn thỉu của mình đã làm bẩn chiếc giường sạch sẽ của Lục Hoa Thiên. Không biết có nên nói xin lỗi y không nhỉ, nhưng nam nhân tựa hồ không nỡ rời khỏi cái giường ấm áp này.
“Tôi chuẩn bị nước tắm rồi, đi tắm đi.” Lục Hoa Thiên cầm áo tắm đi ra khỏi phòng, cầm lấy cốc nước trên tay Chu Mặc, rồi đặt sang một bên, sau đó ôm lấy nam nhân, trực tiếp đi vào phòng tắm.
“Để tôi…” Nam nhân vừa định nói thì bị người kia liếc mắt một cái, nhưng y cũng không nói gì, chỉ đặt nam nhân vào trong bồn rồi đi ra ngoài.
Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, nam nhân cởi quần áo ra, dấu vết ái dục liền bại lộ trong không khí, chắc là bởi vì thế này, cho nên hắn mới không muốn để Lục Hoa Thiên nhìn thấy.
Sau khi tắm xong, nam nhân phát hiện trong phòng tắm không có quần áo, lại không nghĩ gọi Lục Hoa Thiên, thế là cứ ngồi trong bồn tắm không động đậy.
Không lâu sau, nam tử đã mang cái áo choàng tắm đi vào, vẫn không nói một lời mà kéo nam nhân từ trong nước ra, rồi dùng khăn lông lau cho nam nhân.
Trong cả quá trình, Chu Mặc tựa hồ có chút kháng cự, nhưng Lục Hoa Thiên cường ngạnh làm nam nhân từ chối một lúc rồi cũng dần ngoan ngoãn, mặc kệ y lau khô thân thể cho hắn, sau đó mặc áo choàng tắm, rồi ôm Chu Mặc ra ngoài và đặt lên chiếc giường sạch sẽ.
“Chân anh bẹt hả?” Lục Hoa Thiên nhìn chằm chằm vào chân nam nhân, rồi đột nhiên hỏi.
Chu Mặc thấp giọng ừ một tiếng, vội vàng nhét đôi chân sưng đỏ vào trong chăn. Nam tử ở bên bỗng đứng lên đi tới ngăn tủ lấy cái đĩa hát rồi bật lên, âm nhạc du dương nhẹ nhàng phiêu đãng trong căn phòng.
“Oái…” Lục Hoa Thiên đột nhiên kéo hai chân nam nhân lên đùi mình, Chu Mặc định từ chối, nhưng cuối cùng lại thôi.
Tựa vào cái gối mềm mại, Chu Mặc vểnh tai thưởng thức âm nhạc, còn hai mắt thì nhìn chằm chằm vào nam tử đang bôi thuốc mỡ lên chân mình, đôi tay từng thương tổn hắn, giờ phút này lại đang ôn nhu xoa bóp cho đôi chân sưng đỏ của hắn…
Từ gan bàn chân đến gót chân, rồi từ gót chân đến mắt cá nhân, cứ thế, nam tử cúi đầu yên lặng mà xoa bóp.
Một khắc trước, hắn còn đang tự gặm nhấm vết thương, một khắc sau, đã có một nam tử giúp hắn che chở cả thể xác lẫn tinh thần bị tổn thương của hắn.
Chu Mặc cảm thấy mình thật bi thảm, tại sao chuyện xui xẻo nào hắn cũng có phần, nhưng đôi khi hắn lại cảm thấy may mắn, bởi lúc hắn tuyệt vọng nhất, thế nào cũng có người xuất hiện ở bên.
“Tại sao lại đưa tôi về đây…” Nhìn Lục Hoa Thiên, nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Đôi tay xoa bóp đã dần lên tới bắp chân, nghe Chu Mặc hỏi, Lục Hoa Thiên cũng không ngừng lại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân một cái rồi lại cúi xuống, khẩu khí như chuyện đương nhiên nói: “Anh là của tôi, tôi chỉ nhặt lại người phải thuộc về tôi thôi.”
Bàn tay đang đặt ở bắp chân nam nhân chậm rãi xuyên qua áo choàng tắm màu trắng mà lên đến đùi, Lục Hoa Thiên áp sát vào Chu Mặc, nhéo cái cằm của hắn, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút trắng bệch kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.