Chương 86: Tiếc nuối của sinh mạng!
Vạn Diệt Chi Thương
05/01/2017
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Tiếc nuối, làm cho sinh mạng trở nên vĩnh hằng…
Có lẽ, sinh mạng vốn không bao giờ hoàn mỹ.
Khi chúng ta gặp bất cứ chuyện gì, chúng ta đều suy diễn đó là cuộc sống, gồm ái, hận, thống khổ, vui sướng, cũng không ngừng tăng thêm các màu sắc đa dạng khác, như đóng lên tờ giấy trắng tinh của cuộc đời con dấu của chính mình.
Khi con người trải qua vận mệnh an bài, cũng đi qua những thời khắc khó khăn hoặc vui sướng, quay đầu nhìn lại con đường mình từng đi, nhớ tới những người mà mình đã gặp, nhớ tới mình từng thương tâm cười vui với người, nhưng thứ duy nhất lưu lại, chỉ là một tiếng thở dài…
Phí Nhĩ Đức tiếc nuối, tiếc nuối đã làm người y yêu chịu thương tổn.
Y đi, tươi cười rời xa nhân thế, từng nghĩ sẽ để lại bức di thư ba năm sau sẽ đưa cho Chu Mặc, nhưng rốt cuộc, bức thư đó đã bị cháy cùng điếu thuốc cuối cùng của y, như tính mệnh của y, cùng biến mất khỏi cõi đời này.
Y viết:
“Chu Mặc, anh từng hứa hẹn với em, chỉ có tử thần mới mang anh rời xa em. Song người nào cũng biết, có lẽ là do Thượng Đế muốn khảo nghiệm lời hứa hẹn của anh có phải thật lòng từ trong tim? Hay chỉ là lời nói bông đùa, để rồi tử thần vô ý mà tới bên cạnh anh, mang theo sinh mệnh anh.
Lời hứa đó cuối cùng anh cũng không thực hiện được, bởi vì bản thân nó là một sai lầm.
Cho dù là tử thần, cũng không thể mang anh rời xa em.
Mỗi khi em soi gương, anh cũng đang nhìn em… yêu em…
Nhìn cuộc sống của em trôi qua, nhìn em lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn, lúc hạnh phúc, nhìn em ngày một già đi.
Thấy em hạnh phúc, anh cũng rất hạnh phúc.”
Có lẽ mục đích lúc đầu viết không phải muốn nam nhân đọc được, mà chỉ là muốn viết ra tâm tình của bản thân.
——————–
Mile biết Chu Mặc không phải kẻ ngốc, mà hoàn toàn ngược lại, Chu Mặc tuyệt đối là một người thông minh, mà người thông minh thường che giấu nội tâm của mình rất tốt.
Chuyện của Phí Nhĩ Đức, cho dù Phí Nhĩ Đức giấu kín, nhưng chung quy vẫn lưu lại một chút dấu vết.
Ngày đầu tiên sau khi lễ Noel trôi qua, nhìn thấy Chu Mặc vội vàng giấu tớ báo ra đằng sau, Mile đã đoán được vài phần chân tướng, ngày đó, nam nhân có vẻ rất trầm mặc, mặc dù luôn mỉm cười với Lục Hoa Thiên và hắn, nhưng bản thân là một bác sĩ tâm lý, Mile biết, Chu Mặc chắc chắn rất đau buồn.
Bởi vì, Chu Mặc biết, Phí Nhĩ Đức đã chết.
Có lần, Mile nhìn thấy nam nhân một mình trốn trong góc vườn mà khóc, nhưng hắn yên lặng rời đi, chứ không tới an ủi người yêu đang yên lặng rơi lệ, hay là tới quấy nhiễu Chu Mặc, bởi hắn biết, lúc này, Chu Mặc chỉ muốn ở một mình.
Còn về phần nước mắt, vốn là thuộc về Phí Nhĩ Đức, cũng thuộc về chính Chu Mặc.
Cứ khóc cho thoả thích, rồi hết thảy sẽ tốt đẹp.
——————
“Mẹ, cám ơn mẹ đã đưa con tới thế giới này.”
Lúc Mile đứng ở trước mộ của mẹ, tay ôm bó hoa tươi, miệng kể lại những kỷ niệm khi hắn gặp Chu Mặc, cả chuyện hắn bất tri bất giác đã yêu nam nhân tự lúc nào.
“Con yêu anh ấy, yêu bằng cả thế giới này, yêu bằng cả cuộc sống của con.” Nhân sinh bốn mùa có mặt trời ấm áp, cũng có những ngày đông mưa lạnh lẽo, quá khứ hắn quá cố chấp, thế nên mới bỏ qua cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời tốt đẹp này.
Nhưng bây giờ, hắn sẽ không bao giờ như xưa nữa.
——————-
Lục Thiên Ý – con trai của Lục Hoa Thiên đã sắp 4 tuổi, bây giờ bé sống cùng mấy người nam nhân, với tính cách thiên chân vô tà, nên bé đã mang tới cho mọi người rất nhiều tiếng cười vui.
Cuộc sống có một đứa con, thật là may mắn.
Lục Hoa Thiên không phải lần đầu tiên nghĩ vậy, vô luận là từ trước khi mang theo Thiên Ý tới Mỹ tìm Chu Mặc, hay là bây giờ sống cùng nam nhân, thì chung quy đứa nhỏ này có thể dễ dàng thành người tiêu trừ phiền não.
Người càng lớn, phiền não cũng càng nhiều, sẽ không như hài tử mà dễ dàng thoả mãn cùng cười vui.
Bất quá bây giờ, ngày thường là một nam tử lãnh khốc, giờ lại luôn được sống một cuộc sống tràn ngập sắc xuân ấm áp, sau khi trải qua nhiều đau khổ, Lục Hoa Thiên đã không thèm để ý tới Mile hay bất cứ những người ở bên Chu Mặc.
Qua Noel, Lục Hoa Thiên phát hiện nam nhân thường ngẩn người, hoặc là thường xuyên nhìn về phía xa xăm, y cũng không quấy rầy hắn, mà chỉ yên lặng ôm Chu Mặc.
Hết thảy đều đã tốt, vô luận có xảy ra chuyện gì.
Cuộc sống cũng không hoàn mỹ, nhưng có tiếc nuối mới dạy chúng ta quý trọng những điều tốt đẹp.
Sau đó, Chu Mặc không còn đi làm nữa, hắn cũng không nói chuyện của mình cho người thân biết, mà người thân cũng không thúc giục hắn kết hôn, cứ như song phương đều hiểu lẫn nhau, cho nên chỉ trầm mặc không nói gì.
Trong lòng Chu Mặc cũng rất biết ơn người thân của mình.
Một năm lại trôi qua, nam nhân thật sự không chịu nổi buồn chán mà mở một quán ăn, Chu Mặc bây giờ, đã trở thành một đầu bếp có chút danh tiếng.
Anh tuấn đầy khí chất, cộng thêm vết sẹo trên mặt làm các cô gái tò mò suy đoán, với những món ăn ngon lành, làm sao quán ăn có thể buôn bán kém đây.
Trong phòng bếp, Chu Mặc bề bộn làm việc.
Sinh ý càng ngày càng tốt, hắn cũng ngày càng bận rộn hơn, mà hai vị trong nhà càng ngày càng cố ý đến đây quấy nhiễu hắn, bất đắc dĩ, Chu Mặc thỉnh thoảng lại phải ra nói chuyện một lát.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên muốn nấu nướng.
Tuỳ tiện cầm lấy menu, Chu Mặc bắt đầu tự mình chuẩn bị.
Cũng không biết có phải lâu lắm không chuẩn bị thức ăn hay không, hay là do tự dưng hắn nghĩ đến vài chuyện, lúc Chu Mặc đưa thức ăn đã chuẩn bị tốt cho phục vụ bàn mang ra, mới phát hiện thiếu một loại gia vị.
Nếu như là một người khách bình thường, sẽ không để ý tới điều đó, nhưng người khách hôm nay, tựa hồ là một người rất biết thưởng thức, cho nên rất nhanh phục vụ bàn đã xấu hổ đi tới trước mặt Chu Mặc.
Nam nhân bắt đắc dĩ cười cười, xem ra hắn phải tự mình đi ra nhận lỗi rồi.
Bạn tin tưởng vận mệnh không?
Vô luận là tin hay không tin, trong cuộc sống chung quy sẽ có một số việc khiến bạn kinh ngạc, có lẽ tình huống sắp phát sinh là một trong các việc đó.
Từng giây từng phút nhớ tới người kia, thì người kia đột nhiên lại xuất hiện ở phía sau bạn.
Lúc đó, vẻ mặt của bạn sẽ như thế nào?
Kinh ngạc, vui mừng, hay chỉ là mỉm cười một cách bình thản?
Còn Chu Mặc, chính là thuộc về vế sau.
“Anh chính là ông chủ kiêm đầu bếp ở đây?” Mang theo ngữ khí lạnh lùng quen thuộc, ánh mắt nâu sâu thẳm rơi vào người đang sững sờ trước mặt.
Gần như trong nháy mắt, Chu Mặc đột nhiên cười.
“Anh cười cái gì?” Nam tử anh tuấn có mái tóc vàng kim có chút không rõ, nhìn nam nhân có gương mặt bị sẹo trước mắt bỗng dưng tươi cười, khiến cho một người lạnh lùng nổi tiếng như y bỗng tim đập thình thịch.
“Thật vinh hạnh phục vụ ngài.” Chu Mặc đi tới bên cạnh nam tử, đem gia vị vẩy vào trong đĩa đồ ăn, hắn không biết trên thế giới này có phải có hai người giống nhau hay không, nhưng nam tử trước mặt, làm hắn có cảm giác giống hệt người kia, không biết cuộc sống sau này của hắn sẽ phát triển thế nào nhỉ.
Nhưng có thể đoán trước chính là… chắc chắn không thể thái bình.
“Phí Nhĩ Đức tiên sinh.”
~Toàn văn hoàn~
Beta – reader: Băng Tiêu
Tiếc nuối, làm cho sinh mạng trở nên vĩnh hằng…
Có lẽ, sinh mạng vốn không bao giờ hoàn mỹ.
Khi chúng ta gặp bất cứ chuyện gì, chúng ta đều suy diễn đó là cuộc sống, gồm ái, hận, thống khổ, vui sướng, cũng không ngừng tăng thêm các màu sắc đa dạng khác, như đóng lên tờ giấy trắng tinh của cuộc đời con dấu của chính mình.
Khi con người trải qua vận mệnh an bài, cũng đi qua những thời khắc khó khăn hoặc vui sướng, quay đầu nhìn lại con đường mình từng đi, nhớ tới những người mà mình đã gặp, nhớ tới mình từng thương tâm cười vui với người, nhưng thứ duy nhất lưu lại, chỉ là một tiếng thở dài…
Phí Nhĩ Đức tiếc nuối, tiếc nuối đã làm người y yêu chịu thương tổn.
Y đi, tươi cười rời xa nhân thế, từng nghĩ sẽ để lại bức di thư ba năm sau sẽ đưa cho Chu Mặc, nhưng rốt cuộc, bức thư đó đã bị cháy cùng điếu thuốc cuối cùng của y, như tính mệnh của y, cùng biến mất khỏi cõi đời này.
Y viết:
“Chu Mặc, anh từng hứa hẹn với em, chỉ có tử thần mới mang anh rời xa em. Song người nào cũng biết, có lẽ là do Thượng Đế muốn khảo nghiệm lời hứa hẹn của anh có phải thật lòng từ trong tim? Hay chỉ là lời nói bông đùa, để rồi tử thần vô ý mà tới bên cạnh anh, mang theo sinh mệnh anh.
Lời hứa đó cuối cùng anh cũng không thực hiện được, bởi vì bản thân nó là một sai lầm.
Cho dù là tử thần, cũng không thể mang anh rời xa em.
Mỗi khi em soi gương, anh cũng đang nhìn em… yêu em…
Nhìn cuộc sống của em trôi qua, nhìn em lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn, lúc hạnh phúc, nhìn em ngày một già đi.
Thấy em hạnh phúc, anh cũng rất hạnh phúc.”
Có lẽ mục đích lúc đầu viết không phải muốn nam nhân đọc được, mà chỉ là muốn viết ra tâm tình của bản thân.
——————–
Mile biết Chu Mặc không phải kẻ ngốc, mà hoàn toàn ngược lại, Chu Mặc tuyệt đối là một người thông minh, mà người thông minh thường che giấu nội tâm của mình rất tốt.
Chuyện của Phí Nhĩ Đức, cho dù Phí Nhĩ Đức giấu kín, nhưng chung quy vẫn lưu lại một chút dấu vết.
Ngày đầu tiên sau khi lễ Noel trôi qua, nhìn thấy Chu Mặc vội vàng giấu tớ báo ra đằng sau, Mile đã đoán được vài phần chân tướng, ngày đó, nam nhân có vẻ rất trầm mặc, mặc dù luôn mỉm cười với Lục Hoa Thiên và hắn, nhưng bản thân là một bác sĩ tâm lý, Mile biết, Chu Mặc chắc chắn rất đau buồn.
Bởi vì, Chu Mặc biết, Phí Nhĩ Đức đã chết.
Có lần, Mile nhìn thấy nam nhân một mình trốn trong góc vườn mà khóc, nhưng hắn yên lặng rời đi, chứ không tới an ủi người yêu đang yên lặng rơi lệ, hay là tới quấy nhiễu Chu Mặc, bởi hắn biết, lúc này, Chu Mặc chỉ muốn ở một mình.
Còn về phần nước mắt, vốn là thuộc về Phí Nhĩ Đức, cũng thuộc về chính Chu Mặc.
Cứ khóc cho thoả thích, rồi hết thảy sẽ tốt đẹp.
——————
“Mẹ, cám ơn mẹ đã đưa con tới thế giới này.”
Lúc Mile đứng ở trước mộ của mẹ, tay ôm bó hoa tươi, miệng kể lại những kỷ niệm khi hắn gặp Chu Mặc, cả chuyện hắn bất tri bất giác đã yêu nam nhân tự lúc nào.
“Con yêu anh ấy, yêu bằng cả thế giới này, yêu bằng cả cuộc sống của con.” Nhân sinh bốn mùa có mặt trời ấm áp, cũng có những ngày đông mưa lạnh lẽo, quá khứ hắn quá cố chấp, thế nên mới bỏ qua cuộc sống tràn ngập ánh mặt trời tốt đẹp này.
Nhưng bây giờ, hắn sẽ không bao giờ như xưa nữa.
——————-
Lục Thiên Ý – con trai của Lục Hoa Thiên đã sắp 4 tuổi, bây giờ bé sống cùng mấy người nam nhân, với tính cách thiên chân vô tà, nên bé đã mang tới cho mọi người rất nhiều tiếng cười vui.
Cuộc sống có một đứa con, thật là may mắn.
Lục Hoa Thiên không phải lần đầu tiên nghĩ vậy, vô luận là từ trước khi mang theo Thiên Ý tới Mỹ tìm Chu Mặc, hay là bây giờ sống cùng nam nhân, thì chung quy đứa nhỏ này có thể dễ dàng thành người tiêu trừ phiền não.
Người càng lớn, phiền não cũng càng nhiều, sẽ không như hài tử mà dễ dàng thoả mãn cùng cười vui.
Bất quá bây giờ, ngày thường là một nam tử lãnh khốc, giờ lại luôn được sống một cuộc sống tràn ngập sắc xuân ấm áp, sau khi trải qua nhiều đau khổ, Lục Hoa Thiên đã không thèm để ý tới Mile hay bất cứ những người ở bên Chu Mặc.
Qua Noel, Lục Hoa Thiên phát hiện nam nhân thường ngẩn người, hoặc là thường xuyên nhìn về phía xa xăm, y cũng không quấy rầy hắn, mà chỉ yên lặng ôm Chu Mặc.
Hết thảy đều đã tốt, vô luận có xảy ra chuyện gì.
Cuộc sống cũng không hoàn mỹ, nhưng có tiếc nuối mới dạy chúng ta quý trọng những điều tốt đẹp.
Sau đó, Chu Mặc không còn đi làm nữa, hắn cũng không nói chuyện của mình cho người thân biết, mà người thân cũng không thúc giục hắn kết hôn, cứ như song phương đều hiểu lẫn nhau, cho nên chỉ trầm mặc không nói gì.
Trong lòng Chu Mặc cũng rất biết ơn người thân của mình.
Một năm lại trôi qua, nam nhân thật sự không chịu nổi buồn chán mà mở một quán ăn, Chu Mặc bây giờ, đã trở thành một đầu bếp có chút danh tiếng.
Anh tuấn đầy khí chất, cộng thêm vết sẹo trên mặt làm các cô gái tò mò suy đoán, với những món ăn ngon lành, làm sao quán ăn có thể buôn bán kém đây.
Trong phòng bếp, Chu Mặc bề bộn làm việc.
Sinh ý càng ngày càng tốt, hắn cũng ngày càng bận rộn hơn, mà hai vị trong nhà càng ngày càng cố ý đến đây quấy nhiễu hắn, bất đắc dĩ, Chu Mặc thỉnh thoảng lại phải ra nói chuyện một lát.
Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên muốn nấu nướng.
Tuỳ tiện cầm lấy menu, Chu Mặc bắt đầu tự mình chuẩn bị.
Cũng không biết có phải lâu lắm không chuẩn bị thức ăn hay không, hay là do tự dưng hắn nghĩ đến vài chuyện, lúc Chu Mặc đưa thức ăn đã chuẩn bị tốt cho phục vụ bàn mang ra, mới phát hiện thiếu một loại gia vị.
Nếu như là một người khách bình thường, sẽ không để ý tới điều đó, nhưng người khách hôm nay, tựa hồ là một người rất biết thưởng thức, cho nên rất nhanh phục vụ bàn đã xấu hổ đi tới trước mặt Chu Mặc.
Nam nhân bắt đắc dĩ cười cười, xem ra hắn phải tự mình đi ra nhận lỗi rồi.
Bạn tin tưởng vận mệnh không?
Vô luận là tin hay không tin, trong cuộc sống chung quy sẽ có một số việc khiến bạn kinh ngạc, có lẽ tình huống sắp phát sinh là một trong các việc đó.
Từng giây từng phút nhớ tới người kia, thì người kia đột nhiên lại xuất hiện ở phía sau bạn.
Lúc đó, vẻ mặt của bạn sẽ như thế nào?
Kinh ngạc, vui mừng, hay chỉ là mỉm cười một cách bình thản?
Còn Chu Mặc, chính là thuộc về vế sau.
“Anh chính là ông chủ kiêm đầu bếp ở đây?” Mang theo ngữ khí lạnh lùng quen thuộc, ánh mắt nâu sâu thẳm rơi vào người đang sững sờ trước mặt.
Gần như trong nháy mắt, Chu Mặc đột nhiên cười.
“Anh cười cái gì?” Nam tử anh tuấn có mái tóc vàng kim có chút không rõ, nhìn nam nhân có gương mặt bị sẹo trước mắt bỗng dưng tươi cười, khiến cho một người lạnh lùng nổi tiếng như y bỗng tim đập thình thịch.
“Thật vinh hạnh phục vụ ngài.” Chu Mặc đi tới bên cạnh nam tử, đem gia vị vẩy vào trong đĩa đồ ăn, hắn không biết trên thế giới này có phải có hai người giống nhau hay không, nhưng nam tử trước mặt, làm hắn có cảm giác giống hệt người kia, không biết cuộc sống sau này của hắn sẽ phát triển thế nào nhỉ.
Nhưng có thể đoán trước chính là… chắc chắn không thể thái bình.
“Phí Nhĩ Đức tiên sinh.”
~Toàn văn hoàn~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.